Trần Duyên

Chương 271: Giấc mộng kinh hoàng 5

Yên Vũ Giang Nam

20/04/2017

Cố Thanh ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, thấy Kỷ Nhược đang đứng bên cạnh nàng. Sắc mặt của hắn đã bình thường trở lại, nhưng hắn không thể nào che dấu được thương thế rất nặng đang được hắn áp chế. Nhưng khi Cố Thanh nhìn vào khuôn mặt hắn, đôi môi anh đào của nàng khẽ nhếch lên, cả đôi lông mi dài cũng nhất thời run lên.

- Đừng lo, để cho huynh!

Kỷ Nhược Trần mỉm cười nói.

Một lần nữa hắn bay lên trời lần này những tàn ảnh mà hắn lưu lại đã mờ hơn rất nhiều, thân pháp của hắn lúc này cũng không phiêu dật khó lường như lần trước nữa.

Ngâm Phong không có bất kỳ động tác gì, chỉ là Kim Quang trơong mắt của hắn đã sáng hơn. Trên bầu trời lại xuất hiện một tia sét! Tia sét này không giống với những tia trước đó, nó hình thành một cột sáng màu tím từ trên không trung trong nháy mắt đâm về phía ngực của Kỷ Nhược Trần !

Thế tới của Kỷ Nhược Trần bồng nhiên ngừng lại sau đó từ trên không rơi mạnh xuống những tảng đá ở phía dưới. Kỷ Nhược Trần hé miệng, hắn phun ra không phải là máu, mà là một luồng Tử Sắc Thiên Hỏa!

Sau khi phun ra Thiên Hỏa, hắn không thể nhúc nhích nổi nữa, ánh mắt của hắn dần dần tiêu tán, hắn giống như một con cá đang ở trên bờ đang không ngừng thở, thỉnh thoảng hắn lại phun ra một luông khói tím.

Khuôn mặt của Cố Thanh không có bất kỳ biểu hiện nào, nàng ngơ ngác nhìn Kỷ Nhược Trần đang co quắp nằm trên đất.

Kỷ Nhược Trần thở dốc một hồi ở sâu trong đôi mắt lai nổi lên một luồng ánh sáng màu xanh. Thân thể hắn hơi nhúc nhích, khuỷu tay chống xuống đất hắn chậm rãi ngồi dậy, đứng thẳng người sau đó lại bay lên không.

Hắn giống như một người mới vừa thoát khỏi sa mạc, đang vô cùng mệt mỏi, hai tay hắn mềm rủ xuống, ngay cả một chút sức lực dư thừa cũng không còn. Hắn trôi nổi trên không, ngừng một lát hắn lại bay lên thêm một trượng nữa, sau đó ngừng lại nghĩ ngơi một lát, rồi lại bay lên thêm một đoạn.

Một tia sét không hề có chút dấu hiệu nào từ trên không đánh xuống, sắp xuyên qua người hắn. Kiếm quang bỗng nhiên lóe lên, tia sét bị bổ làm đôi, sau đó rơi xuống phía dưới rồi biến mất.

Không biết từ khi nào thanh cổ kiếm lại nằm trong tay của Cố Thanh, nàng từ từ bay về phía Kỷ Nhược Trần, sau đó thở dài một tiếng.

- Khi đối mặt với Thiên Đạo sao huynh lại hồ đồ như thế?

Nàng nhìn Kỷ Nhược Trần hỏi.

- Thanh nhi, chuyện này không liên quan gì đến nàng, chỉ là ta không muốn buông bỏ mà thôi!



Kỷ Nhược Trần mỉm cười nói, hắn kéo Cố Thanh ra phía sau rồi lại bay lên. Từ đầu tới cuổi, hắn cũng không hề liếc mắt nhìn Cố Thanh lấy một lần.

Cố Thanh đưa tay muốn kéo Kỷ Nhược Trần lại thế nhưng ngay lúc này trong đầu nàng lại nô vang một tiếng, vô số hình ảnh như một bức tranh cuộn tuôn ta, ngay giờ phút này nàng đã hôi phục toàn bộ ký ức!

Có hai người từng là huynh đệ, là người thân. Họ cùng nhau tu đạo, luyện đan, trước sau như một, họ cứ như vậy trải qua mười kiếp. Không biết trải qua bao nhiêu lần luân hồi chuyển thế, cuộc sống của nàng thì không lo không nghĩ, hắn thì luôn luôn chinh chiến, giết người vô số, hung danh lưu truyền muôn đời.

Cho đến tuổi già, hai người có một lần gặp nhau. Lúc này nàng mới nhớ lại nhân duyên kiếp trước, lúc đó nàng mới biết nguyên nhân tại sao mình lại có cuộc sống bình an.

Nhưng mà dương thọ của hắn lúc nảy sắp hết, gặp mặt một lần, cuộc đời này nàng không còn được gặp hắn nữa. Cứ như thế, nàng sống một mình cho tới cuối đời, ngay trước khi chết nàng mới hiểu ra, mới nhớ tới người lúc còn bé cứu mình dưới nước, vì mình mà chặn lại một mũi tên. Khi nạn đói xảy ra, khi nàng sắp chết đói lại có một một con hươu hoặc là một con dê xuất hiện trước mặt nàng, lúc đó chúng đã thành lương thực để nàng sống sót.

Đời đời kiếp kiếp!

Thanh cổ kiếm lại một lần nữa rơi xuống đất. Cố Thanh xoay người sang chỗ khác, nàng không đành lòng và nàng cũng không thể nào tiếp tục nhìn cuộc chiến sinh tử của hai người mữa.

Trên không trung lại nổi lên những tia sét, Kỷ Nhược Trần lại một lần nữa rớt xuống mặt đất. Sau khi phun ra những tia lửa còn sót lại trong cơ thể, người hắn lại lắc lư người rồi đứng lên, nhưng mà cho dù hắn có cố gắng như thế nào thì cũng không thể bay lên được.

Ngâm Phong đang đứng trên Tam Sắc Liên Hoa lúc này sao lại xa vời như vậy. Kỷ Nhược Trần nở nụ cười, trong tiếng cười lại mang theo chút rực rỡ.

Ánh sáng xanh mờ ảo tạm thời áp chế ánh sáng tím trên bầu trời. Văn Vương Sơn Hà Định bay lên cao! Tam Sắc Liên Hoa dưới chân Ngâm Phong lúc này tự động bay ra nghênh tiếp Văn Vương Sơn Hà Đỉnh.

Ngay lúc mặt đất rung chuyển. Kỷ Nhược Trần ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống, sau đó là một tiếng “Keng” vang lên, Văn Vương Sơn Hà Đỉnh hóa thành hình dạng ban đầu bay tới bên cạnh hắn. Nó không cam lòng vang lên vài tiếng, sau đó luồng ánh sáng xanh từ trên thân nó bắt đầu mờ nhạt đi.

Kỷ Nhược Trần nằm dưới đất ngửa mặt nhìn trời, hắn cứ như vậy ngắm nhìn Ngâm Phong đang ở trên cao.

Ánh sáng lượng lờ quanh người Ngâm Phong, Tam Sắc Liên Hoa dưới chân tỏa ra một mùi hương thơm ngát, khắp người gã đều là tiên khí, quả thật là thế gian hiếm thấy. Ánh sáng trong mắt của gã từ đầu tới giờ vẫn chưa một chút yếu đi.

Kỷ Nhược Trần mỉm cười, năm ngón tay trái nhúc nhích một cách khó khăn, hắn đang cố gắng tìm kiếm một thứ gì đó dưới mảnh đất khô cằn. Rốt cục, đầu ngón tay của hắn đã chạm vào một đoạn cây khô. Không biết đã hao phí bao nhiêu sức lực và quyết tâm, hắn cuối cùng cũng nắm chặc được khúc cây trong tay.

Khúc gỗ này dài cỡ một tấc, vừa đủ bàn tay của hắn, thế nhưng hắn không nhìn thấy cũng không thể nào biết được. Việc mà hắn muốn làm chính là nắm chặt khúc gỗ để chống đỡ thân thể của mình rồi đứng lên.

- Thiên đạo vô tình, có nhân tất có quả. Ngươi nên bỏ cuộc đi!



Ngâm Phong dứt lời, chỉ một ngón tay lên trời. Trên không trung bỗng nhiên tụ lại một đoàn Thiên Hỏa mênh mông, sau đó đánh về phía Kỷ Nhược Trần. Khuôn mặt của Kỷ Nhược Trần bị Thiên Hỏa chiếu sáng làm cho mặt biến thành màu tím nhạt, nhưng mà trong mắt hắn chỉ có Ngâm Phong đứng phía trên Liên Hoa, căn bản không thèm nhìn Thiên Hỏa đang rơi xuống.

Một tiếng thở dài vang lên, than thở hết mọi việc đau buồn trên cuộc sống, sống chết chỉ là một trò đùa. Một bàn tay trắng như tuyết từ bên cạnh đưa qua, đỡ Thiên Hỏa đang sắp giáng xuống

- Việc này là lỗi của ta, chứ không phải của hắn. Tha cho hắn, ta sẽ trở về với ngài, hoàn thành ước hẹn luân hồi!

Giọng nói của Cố Thanh vô cùng bình thản, dường như chuyện này không có quan hệ gì với nàng. Thế nhưng hai mắt của nàng không có nhìn về phía Ngâm Phong, cũng không nhìn về phía Kỷ Nhược Trần mà nhìn về phía dãy núi mơ hồ.

- Trên người hắn có quá nhiều máu tanh, nếu không trừ bỏ sẽ tạo thành tai nạn lớn cho thiên hạ...

Ngâm Phong nhíu mày, xòe bàn tay ra, lắc đầu than thở:

- Cũng được, luân hồi trăm kiếp của ta sắp viên mãn, ta cũng không quản thế gian này sẽ xảy ra chuuyện gì! Nhưng mà Giải Ly tiên quyết là vật không thể lưu lại thế gian, ta phải mang nó về.

Lời của Ngâm Phong vừa dứt, Thiên Hỏa phía trước bàn tay của Cố Thanh không còn sót lại chút nào. Cũng không thấy Ngâm Phong niệm bất cứ câu chú nào, Kỷ Nhược Trần cảm giác đầu mình khẽ động, trong trí nhớ có một chỗ đã biến mất.

Cố Thanh chậm rãi cúi người nhẹ nhàng lấy tay lau đi tro bụi trên người Kỷ Nhược Trần, lại cởi vạt áo trước người hắn ra, ngắm nhìn khối Thanh Thạch đang ở trước ngực hắn.

- Nhân quả trong kiếp này, kỳ thực đã dịnh sẵn từ vạn năm trước...

- Ta đã quên!

Nhìn Kỷ Nhược Trần vẫn mỉm cười như trước, bàn tay của Cố Thanh từ từ trở nên cứng ngắc. Nàng đột nhiên đoạt lấy khôi Thanh Thạch sau đó cất vào trong người rồi bay về phía chân trời.

Ngâm Phong nhìn Kỷ Nhược Trần một lát, lắc đầu, thở dài một tiếng, sau đó điều khiển Liên Hoa bay theo Cố Thanh.

Ở phía sau họ, bầu trới không biết là ngày hay đêm đã đông lại, bỗng nhiên xuất hiện một tiếng sét đánh.

Trời bắt đầu mưa tầm tã.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trần Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook