Trần Duyên

Chương 155: Chém hết tàn hồng 16

Yên Vũ Giang Nam

31/03/2017

Kỷ Nhược Trần thầm kêu may mắn, trong lòng lại lo lắng cho Thanh Y và Ân Ân, hỏi

vội:

"Chưởng quỹ, mấy năm nay công việc làm ăn của người thế nào? Hai nữ hài theo ta vào khách điếm đâu rồi?"

Vừa nghe đến Kỷ Nhược Trần hỏi tới công việc làm ăn, chưởng quỳ lập tức cười đến mặt mày nở hoa, đôi mắt to híp lại, nói một hơi dài:

"Hai Tiểu cô nương đi cùng ngươi bị mấy người rất là lợi hại đoạt đi rồi, những người đó hình như là cùng phe với Thanh Y, ngươi không nên lo lắng. Còn những con dê béo khác, ta sớm đã cho thu dọn sạch sẽ, mấy năm nay công việc làm ăn cũng được, nhưng cũng không nói là tốt. Tới đây, ta mang ngươi đi xem xung quanh một chút!"

Hắn chẳng để ý tới Kỷ Nhược Trần có đồng ý hay không, đã lôi Kỷ Nhược Trần ra khỏi phòng bếp, chỉ vào một luống rau xanh mượt cười nói:

"Trung Nguyên không giống như ngoài miền tái ngoại, người ở đây kén ăn, không thể nào bán bánh bao thịt được. Từ khi chúng ta dọn tởi đây, thì tất cả dê béo đều bị ninh nhừ, sau đó chôn xuống đất làm phân bón. Ngươi thấy những luống rau ta trồng cỏ xanh tốt hay không?!"

Quả nhiên đúng là xanh tốt vô cùng!

Cây rau nào cũng mập mạp, lá xanh mướt, nhìn chúng nó, da đầu của Kỷ Nhược Trần cảm thấy tê dại.

Chưởng quỷ lại kéo Kỷ Nhược Trần tới tiền viện, thần thần bí bí móc từ trong lòng ra một quyển sách cũ, đưa tới trước mặt Kỷ Nhược Trần, thấp giọng nói: "Gần đây ta mới thu được một bảo bối ngươi xem đi!"

Kỷ Nhược Trần cẩm lên nhìn, hóa ra đây là một cuốn Tử Vi phong thủy mệnh tướng. Loại sách này ở trong dân gian bán đầy, vốn là những cuốn sách của những tên thầy bói lừa gạt bách tính, chứ đâu phải là bảo bổi gì? Hắn mở ra xem, thì thấy toàn là những lời vàng lừa gạt dân chúng.

Khi hắn còn đang ngạc nhiên, hai mắt mở trừng trừng, thì chưởng quỹ đã đoạt lấy sách trở về, cẩn thận cất vào trong lòng, ngạo nghễ nói:

"Người nhìn cái khách điếm này của ta mà xem, đông trấn Thanh Lon, tây áp Bạch Hổ, hậu viện có Huvền Quy di động, trước cửa có phù điêu Chu Tước, đó gọi là Tứ linh câu toàn, nước lửa bất xâm, trời mưa khó dột, động đất khó nứt!"



Kỷ Nhược Trần cẩn thận nhìn xung quanh, ba mặt khác thì đúng là không có gì, duy nhất ở trước cửa có một hình chạm khắc nhìn gà chẳng ra gà, vịt chẳng giống vịt, nghe chưởng quỹ nói mới biết đó là Chu Tước. Nhìn đường nét của bức khảm này, tám phần mười là do con dao chặt xương vẫn dùng ờ phòng bếp.

Chưởng quỹ lại nói:

"Mà tiểu tử này thực là kỳ quái, năm năm trước trên mặt ngươi còn có chút phúc tướng, sao giờ lại biến thành vận rủi như vậy? Đợi ta xem một chút... A, mạng của ngươi có tứ đại hung tinh hội tụ, đúng là hiếm thấy."

Kỷ Nhược Trần cười khổ một tiếng, còn chưa kịp mở miệng, chường quỹ đã chỉ vào tấm biển của khách sạn, nói:

"Sau một tháng khi ta đoạt được bảo bổi này, ta bèn đổi tên Long Môn Khách sạn của tấm biển cũ thành Duyệt Lai khách điếm. Thế nào, có giống ngân câu thiết hoạch không?! Sau khi bốn chữ này cất xong, thế của khách điếm đúng với thế của tám chữ là, gió thổi mây bay, bát phương tề tụ! Khi ta mở điếm là 10 năm có một kiếp nạn, lúc này ứng với vận trời, cho nên đổi thành 20 năm mới gặp một kiếp! A ha ha ha!"

Chưởng quỹ sau khi cười dài từ trong phòng bếp truyền ra một tiếng rống: "Trương Vạn Tài! Cái bản lĩnh thối tha này ngươi còn dám mang ra khoe khoang. Tối nay trời giáng hỏa vũ, đất đai khô cằn, rõ ràng là có người nghịch thiên cải mệnh. Theo ta thấy, mấy nét bút kia của ngươi đã biến 10 năm một kiếp thành 5 năm một tai ương!"

Chưởng quỹ nghe vậy, giận tím mặt, nói:

"Lão bà nương kia thì hiểu cái gì, đúng là miệng quạ đen!"

Hắn ngửa đẩu nhìn trời, trong lòng có sự bất ổn, sau khi tính toán, không khỏi sợ

hãi than:

"Không xong rồi! Hình như đúng là 5 năm..."

Lời còn chưa dứt, trong trời đêm bỗng nhiên truyền đến một tiếng rít, sau đó có một ngôi sao xuất hiện phía chân trời. Ngôi sao này càng lúc càng lớn, càng ngày càng sáng, công bằng, vừa vặn bay tới Duyệt Lai khách điếm!



Chưởng quỳ và Kỷ Nhược Trần thất kinh, họ cố sức chạy ra khỏi khách điếm, khi chưa chạy qua tường, đã nghe thấy một tiếng nổ ẩm ầm, một đạo sóng nhiệt từ phía sau áp tới, hất tung hai người lên mặt đất.

Hai người vất vả lắm mới bò lên được, khi quay đầu nhìn lại, đã thấy Duyệt Lai khách điếm không còn lại chút gì, nhưng cái sương phòng dùng làm phòng bếp thì không hao tổn gì, chính giữa khách điếm trũng lại thành một cái hố.

Duyệt Lai khách điếm này giống như được xây dựng trên thân hình một con thú lớn, lúc này từ trong cái hố kia máu tươi phun ra ẩm ầm, trong nháy mắt đã đầy nửa cái hố, nhưng mà vẫn chưa thấy dừng lại.

Chưởng quĩ phu nhân bò ra từ trong một đống gạch vụn, nàng ta lúc này đang phát hỏa.

Chưởng quĩ thở dài một hơi, nhìn cái hố máu, rồi chỉ vào gian sương phòng không hao tổn gì, nói với Kỷ Nhược Trần:

"Bên trong còn có mấy con dê béo nhỏ, ngươi muốn xử trí thế nào, thì cứ làm vậy đi!11

Dứt lời, chưởng quỹ phu phụ nhìn nhau, sau đó thở dài một tiếng, cất mình đi xa.

Kỷ Nhược Trần đứng ngây người, sau một lúc mới nói: "Chưởng quỹ, phu nhân! Các người đi đâu?"

"Mở cửa tiệm!"

Kỷ Nhược Trần buồn bã vô cùng, đứng ngơ ngác nhìn theo, cho tới khi thân hình của chưởng quỹ và phu nhân biến mất trong màn đêm mới thôi.

Có lẽ do thanh âm của vợ chồng chưởng quỹ được gió truyền tới hay sao đó, mà Kỷ Nhược Trần vẫn nghe thấy thanh âm trao đổi của hai người.

"Xem ra cái tên Duyệt Lai khách điếm này không thể dùng được rồi, ta có lẽ phải nghiên cứu xem có cái gì tốt, bà nói xem có cái tên nào tốt không?"

"... Đồ chết bầm, ông còn muốn ba năm một đại họa hay sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trần Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook