Trần Duyên

Chương 319: Chưa kết thúc 2

Yên Vũ Giang Nam

22/04/2018

Nhìn sân viện yên lặng dưới bóng đêm, ánh sáng trong đôi mắt Cơ Băng Tiên không ngừng biến ảo, rốt cuộc nàng cắn răng rời đi tựa như một cơn gió.

Trong bóng tối ở nơi xa, Thượng Thu Thủy từ từ xuất hiện, nhìn về phía Cơ Băng Tiên biến mất, vẻ mặt cười khổ, lắc đầu bất đắc dĩ.

Trong tịnh xá, Tử Dương chân nhân mặc áo bao rộng thùng thình sắp xếp bàn cờ, gọi Vân Phong đến cùng đành cơ ngắm trăng. Tưng quân cờ đen trắng lần lượt được triển khai trên ban cơ, đặt được hơn mươi quân, Tử Dương chân nhân đo chiếm được chút ưu thế

Tâm tình của ông ta rất tốt, vuốt râu mỉm cười bảo:

- Vân Phong, trình độ đánh cờ của con không có tiến bộ gì sao?

Ve mặt Vân Phong hơi chăm chú, quân cờ trong tay cũng không đặt xuống chỉ nói:

- Sư phụ, vết thương ngầm khi người xuống núi lần trước con chưa khỏi hắn, hiện giờ nên bế quan tĩnh dương mới phải. Lúc này đại địch rình mò bốn phía, tông ta con cần có người chủ trì đại cuộc. Chỉ khi thân thể ngừơi tốt hơn, đệ tử lại đánh cờ với người cũng không muộn.

Tử Dương chân nhân khoát tay nói:

- Thiên tư của vị sư không đủ, tu vi tầm thường. Vết thương kia bế quan là mười ngày không bế quan là một tuần, không có gì đáng ngại cả. Tình hình của Nhược Trần bây giờ thế nào?

Nghe hỏi vậy, Vân Phong đập:

- Nhược Trần đã hiểu rõ được tác dụng của bảo vật do Diệu Ẩn lưu lại, hiện giờ hơi thở khát máu, hung ác, oán giận trên người đã nhạt đi rất nhiều. Nhưng con có một chuyện không rõ, bảo vật do Diêu Ẩn chân nhân lưu lại đã bị long đong cả ngàn năm, ai cũng không biết tác dụng của nó. Nhưng sư phụ lại đưa nó cho Nhược Trần, chẳng lẽ người đã khám phá được diệu dụng trong đó?

Tử Dương chân nhân lắc đầu nói:

- Đạo pháp của Diệu Ẩn chân nhân phi thường vị sư kem ngươi đâu chỉ cả vạn dặm, là sao có thể khám phá bí ẩn trong bảo vật của người lưu lại? Ta chỉ đoan chung được phap môn Diệu n chân nhân khi con sống tu luyên dương như có một vài chỗ tương tự với Nhược Trần lúc này, cho nên mới đưa bảo vật do Diệu n lưu lại cho Nhược Trần, hi vọng nó có thể hiểu ra được chút gì từ đó, làm tiêu tan đi huyết khi trong tâm thần, it nhất cũng khiến tâm thần bình tĩnh lại. Nếu như cứ mặc cho huyết khi sinh sôi trong nguyên thần nó, sợ rằng ngày sau sẽ không thể tu luyện được Tam Thánh chính pháp, thậm chí còn có thể tẩu hoa nhập ma, rơi vào tà đạo. Nhưng vi sư cũng không ngờ hắn có thể khống chế bảo vật Diệu Ẩn lưu lại nhánh như vậy, xem ra thiên tư và vận mệnh đều là độc nhất vô nhị. Tử Vi chưởng giáo tính toán không sai chút nào.

Lúc này dường như Tử Dương chân nhân cũng không có tâm tư đánh cờ, con cơ trên tay rất lâu vẫn không hạ xuống, thở dài bảo:



- Nếu Nhược Trần vượt qua được cửa ải này, sau này bất kể tông ta gặp phải kiếp nạn thế nào đi nữa, chỉ cần có hắn ở đây thì vẫn còn cơ hội gầy dựng lại.

Ngón tay Vân Phong khe run, ngẩng đầu nhìn về phía Tử Dương chân nhân. Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa số bỗng nhiên vang lên tiếng nổ dồn dập, oanh oanh ầm ầm, âm thanh cũng không lớn lắm.

Chân trời phía tây hiện lên một quầng lửa quanh co khúc khuỷu lao về hướng đông xẹt qua bầu trời đêm, hàng ngàn hàng vạn hoa lửa rơi vãi dọc trên đường đi, xinh đẹp kỳ ảo. Thái Thượng Đạo Đức cung vốn vững như Thái Sơn thậm chí cũng hơi lung lay!

Biến hóa khác thường xảy ra, gió mây biến sắc, ngay tức khắc làm kinh động mọi người.

Trong các cung điện xung quanh Thái Thượng Đạo Đức cung đồng loạt vang lên tiếng người, tag vệt sáng do phi kiếm pháp bảo phát ra phóng lên không trung tuần tra khắp nơi, muốn xem xem rốt cuộc là xảy ra biến cố gì.

Tử Dương chân nhân nhìn ra phía ngoài cửa sổ một lát, sau đó vuốt râu cười nói:

- Thì ra là Nhất Nguyên đạo nhân! Ừ, lúc này gặp được cơ hội, muốn tìm đủ năm trăm người bố trí đầy đủ Hỗn nguyên đại trận cũng không phải khó khăn, khiến lão ta tăng thêm một chút dánh tiếng. Hừ, hộ sơn đại trận của tông ta cao thâm huyền diệu, làm sao chỉ có một ngọn Viêm Long tháp có thể phá hỏng được. Ngày đó Yêu Hậu Văn Uyển hành động bất ngờ, lại là từ bên trong tấn công ra ngoài mới có thể đề nàng may mắn phá trận thoát ra ngoai. Còn về Nhất Nguyên này, đạo hạnh của lão ta cho dù một nửa Văn Uyển cũng không bằng được, cho dù có thêm lên mấy người nữa cũng đều như vậy cả thôi.

Phía chân trời lại tuôn ra một quầng lửa hừng hực, khí thế càng lớn hơn so với lần trước, nhưng cũng chỉ khiến Thái Thượng Đạo Đức hơi rung lên mà thôi.

Các đạo sĩ của Đạo Đức tông thấy vậy cũng biết người đến đột kích không thành công. vừa rồi chưởng giáo cũng không ra lệnh phản kích, vì vậy sau khi bàn tán một lát liền chia thánh tốp hai ba ngươi tan đi.

Khi dư âm của ngọn lửa còn chưa dứt, Tử Dương chân nhân đã trở lại đánh cờ cùng Vân Phong.

Khắp nơi trong Thái Thượng Đạo Đức cung vẫn im ắng hoàn toàn không bị chút ảnh hưởng từ lần biến cố này, căn viện nơi Kỷ Nhược Trần ở cũng như vậy.

Lúc này toàn bộ tinh thần của hắn đều tập trung lên khối Định Hải Thần châm trước mặt, căn bản không chú ý đến biến cố bên ngoài chút nào.

Không biết cứ như vậy qua bao lâu, đến khi mặt trăng đã nghiêng về phía tây, trong mắt của hắn chợt hiện lên tia sáng, quát khẽ một tiếng, cây búa trong tay đập xuống như cuồng phong mưa rào!



Trong thời gian rất ngắn, không biết cây búa đã đập xuống khối Định Hải Thần châm bao nhiêu lần. Mỗi lần đập xuống sâu trong linh thức của hắn sẽ xông ra chút sáng sủa, gột rửa đi bóng tối đã đè nén hắn bấy lâu này, khiến thần thức trở nên trong sáng, trong lòng lại cảm thấy thanh thản.

Nhưng chuyên cũ xua không đi kia tựa như cũng có được dấu hiệu để tháo gỡ, chỉ trong chốc lát sẽ biến thánh trăng cao gió mát, không để lại dấu vết gì. Dường như Định Hải Thần châm cũng cảm ứng được nên tự động biến hóa.

Mắt thấy một chữ Trần sẽ phải hiện ra, Nhưng ngay khi hắn có điều hiểu ra, bỗng nhiên một luồng huyết khi cuồn cuộn không biết xông ra từ nơi nào, trong nháy mắt đã bao phủ cả thần thức Ký Nhược Trần!

Trong biển máu cuồn cuộn này, chút bình thản hắn vừa mới có được đã sớm biến mất không con dấu vết, chỉ nghe thấy một giọng nói như vọng lại từ nơi xa xôi:

- Người thực sự muốn khám phá hồng trần, hiểu rõ ảo diệu của cuộc đời, quên hết chuyện lúc trước sao?!

Khi nghe cẩn thận, hắn nhận ra giọng nói kia dĩ nhiên lại là của chính mình!

Toàn thân Kỳ Nhược Trần chấn động, tỉnh lại từ trong suy nghĩ. Cả người hắn bị mồ hôi vã như tắm, gần như sắp hư thoát, kinh mạch huyết khiếu trống trơn không có một tia chân nguyên. Trừ điều đó ra, dường như tất cả cũng không có gì khác.

Nhưng từ đáy lòng hắn hiểu được, có một vài thứ đã thay đổi. Trong dĩ vãng đến nơi nào cũng ẩn nhẫn, tâm cảnh nản lòng thoái chí đã sớm không còn tồn tại, thay vào đó là cảm giác nôn nóng mơ hồ và kích động, bất kể làm thế nào cũng không thể đè nén xuống được.

Trong lòng Kỷ Nhược Trần kinh hãi, đây chính là dấu hiệu ban đầu khi xuất hiện tâm ma, cũng là điều tối ki luôn được nhắc đến trong phần mở đầu của mỗi quyển Tam Thánh Chân quyết.

Nếu như không thể khôi phục tâm cảnh bình thản vô vi; hậu quả là nhẹ thì chân nguyên đảo ngược, tổn hao nhiều đạo hạnh, nặng thì nội hỏa (từ bên trong cơ thể) thiêu đốt thân thể, tổn hại trăm năm căn nguyên tu đạo, kiếp sau cũng không còn hi vọng tu đạo nữa.

Khi cảm xúc bắt đầu tuôn ra hết sức, ngón tay hắn vô tình lướt qua thiết côn trước mắt, bỗng nhiên cảm thấy khác thường. Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên khối Định Hải Thần châm có khắc một chữ ‘Kỷ’!

Hắn vô cùng ngạc nhiên, rõ ràng vừa rồi trong lòng muốn khắc chính là Trần, tại sao lại biến thành Kỷ?

Không đợi hắn hiểu rõ được điều này, chữ Kỷ kia đột nhiên biến thánh màu đỏ như máu, một luồng huyết quang xông thẳng vào trong cơ thể hắn! Kỷ Nhược Trần hừ lên khó chịu, ngửa mặt lên trời ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

Đến khi từ từ tỉnh lại, vẫn là ánh trăng đầy trời, chỉ là không biết đã trôi qua mấy ngày rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trần Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook