Chương 320: Chưa kết thúc 3
Yên Vũ Giang Nam
30/04/2018
Kỷ Nhược Trần nằm ngửa, ngơ ngác nhìn lên trần nhà
nhưng ánh mắt hắn đã sớm xuyên qua xà gỗ ngói xanh, nhìn thẳng lên chỗ
sâu trên trời cao. Ở nơi xa xôi vô tận, giữa muôn ngàn vì sao, tựa như
có một dòng sông lớn đang chầm chậm chảy không ngừng.
Sóng trên sông nhẹ nhàng, nhưng mỗi một rung động nhỏ bé đó trên thực tế cũng không biết cao bao nhiêu vạn trượng!
Trong lòng hắn hơi động, nếu dòng sông này có tên nên là Thiên Mệnh (số trời).
So với trời cao bao la, đại đạo mịt mờ, lực lượng của một người thực sự không khác gì một hạt bụi, đúng là khó làm trái với mệnh trời. Cái gọi là người trần đạo hạnh phi thường thực sự chỉ là không biết trời cao đất rộng, lừa mình dối người mà thôi.
Trái tim Kỷ Nhược Trần càng lúc càng đập nhanh, mỗi một nhịp đập cũng sẽ có một ý niệm xông ra tư trong đầu không thể kiềm chế. Nếu thực sự có người đạo hạnh cao đến mức có thể so sánh với trời cao, vậy sẽ thế nào?
Hắn biết ý nghĩ này cực kỳ hoang đường.
Phần mở đầu trong bảo điền vô thượng Tam Thanh Chân quyết của Đạo Đức tông đã nói, người tu đạo chú trọng thuận theo ý trời, xem lĩnh ngộ ý trời, đại đạo như bí quyết để phi thăng.
Điều này hoàn toàn khác với những đại phái tu đạo khác luôn dạy nghịch thiên mà đi, đoạt thiên địa tạo hóa để bồi dưỡng căn nguyên tu pháp của bản thân.
Song đệ tử của Đạo Đức tông khi bắt đầu tu đạo thì khởi đầu nhanh, căn cơ ổn định, tốc độ tiến bộ càng về sau càng nhanh chóng. So với những chính phái bình thường luôn dạy căn cơ thăng bằng, trước chậm sau nhanh cũng hoàn toàn khác.
Mặc dù số lượng chân tiên phi thăng của Đạo Đức tông cũng không nhiều như Vân Trung cư, nhưng trong vòng ba ngàn năm qua, số người tu thành chánh quả chuyển thế cũng nhiều hơn những đại môn phái khác rất nhiều. Điều này hiển nhiên là do công lao của Tam Thanh Chân quyết.
So độ cao với trời, điều này hoàn toàn đi ngược lại với ý nghĩa chân chính trong Tam Thanh Chân quyết. Nếu như tồn tại suy nghĩ này, lúc đầu thì vẫn không sao, nhưng một khi đạo hạnh tiến vào cảnh giới Thượng Thanh, hậu quả sẽ hiện ra.
Tiến cảnh chậm một chút còn dễ nói, điều đáng sợ chính là đạo hạnh càng cao càng có nguy cơ bị tẩu hỏa nhập ma. Nói cách khác, nếu thật sự có ý nghịch thiên, sợ rằng không thể tu luyện quyết này.
Mặc dù không ngừng đề tỉnh bản thân, nhưng Kỷ Nhược Trần vẫn không kiềm chế được suy nghĩ về vấn đề này. Chỉ cần nghĩ đến cái gì gọi là nghịch thiên, một cái tên lại lặng lẽ xuất hiện trong đầu, Diệu Ẩn.
Kỷ Nhược Trần xoay mình ngồi dậy!
Hắn đã tu luyện Tam Thanh Chân quyết được chút thành tựu, nếu như bàn về tốc độ tăng tiến cũng là đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi của Đạo Đức tông, ngay cả Cơ Băng Tiên cũng kém một bậc.
Bất kể thế nào, hắn không muốn vì một suy nghĩ vô căn cứ mà buông bỏ Tam Thanh Chân quyết. Huống chi trong thời buổi loạn lạc này có lẽ chỉ có tu vi đạo hạnh mới là thứ duy nhất có thể dựa vào.
Hắn bắt đầu quan sát xung quanh, mong muốn tìm được thứ gì đó khiến mình phân tâm, không suy nghĩ sâu xa về vấn đề so độ cao với trời này nữa.
Ánh mắt đảo qua, một bức tranh hiện lên trong mắt. Nhìn một lát hắn mới nhận ra bức tranh bên cạnh mình chính là Thần Châu Khí Vận đồ. Thần Châu Khí Vận đồ luôn luôn yên ổn nằm trong Huyền Tâm giới chỉ, tại sao đột nhiên lại tự động đi ra?
Thần Châu Khí Vận đồ hơi khác thường so với lúc bình thường, mặt ngoài của nó bị bao phủ một tầng sương mù mờ nhạt không ngừng chuyển động.
Kỷ Nhược Trần chăm chú nhìn lại, bức tranh này bỗng nhiên như sống lại, dưới làn sương mù, núi cao cây rừng xanh mướt trùng điệp, sông lớn chảy về đông, mây cuốn ngàn dặm, gió động Cửu Châu, hằng tỷ dặm Cửu Châu trong nháy mắt như đọng lại trong một tấc vuông này! Chỉ là cả vùng đất đã không còn yên tĩnh, khói lửa cuồn cuộn khắp nơi, chiến tranh khắp chốn.
Thần thức Kỷ Nhược Trần hơi rung động, hắn đưa tay cầm bản đồ lên. Vừa cầm bức tranh vào tay, dị tượng (cảnh tượng kỳ lạ) liền biến mất hoàn toàn.
Nhưng trong nháy mắt khi cầm trong tay, hắn đã từ trên bức tranh biết được vị trí linh lực chi nguyên (căn nguyên nguồn gốc của linh lực) thứ ba.
Trước đây Tử Dương chân nhân từng lệnh cho hắn đi thăm dò hai nơi linh lực chi nguyên, lần thứ hai trở về núi liền gặp phải tình cảnh đạo phái trong thiên hạ vây công, nên chuyện này đến nay vẫn chưa biết nên làm thế nào.
Mặc dù biết rằng sau khi mình thăm dò rõ ràng linh lực chi nguyên, các chân nhân sẽ đồng loạt lên đường, chém giết linh thú thủ hộ, thu hồi lại linh lực chi nguyên, nhưng Kỷ Nhược Trần vẫn hoàn toàn không biết linh lực chi nguyên có tác dụng gì, tại sao lại có thể khiến bọn họ xuất ra toàn bộ lực lượng như vậy.
Nhưng chỉ cần ngẫm lại lai lịch của Thần Châu Khí Vận đồ liền có thể biết được nó chắc chắn không phải thứ tầm tường, thậm chí còn có thể có liên quan đến số mệnh của thiên hạ.
Cho nên sau khi thu thập hành trang sơ qua, Kỷ Nhược Trần đẩy cửa phòng ta, hít một hơi thật sâu rồi bước về phía cửa ra khỏi cung. Về phần tội danh chưa có sự cho phép mà đã tự ý rời núi không phải thứ hắn suy nghĩ lúc này.
Phòng thủ của Thái Thượng Đạo Đức cung bên ngoài chặt chẽ mà phía trong thì lỏng lẻo, đại trận hộ cung có thể dễ dàng ngăn cản mấy ngàn tu sĩ ở phía ngoài. Các đạo sĩ trong cung hoặc tu luyện, hoặc luyện chê pháp bảo, không khác gì so với ngày thường. Vì vậy cũng không có ai chú ý tới Kỷ Nhược Trần một mình mỏi mệt đi thẳng ra khỏi đây.
Ra khỏi cung, đi vòng thật xa qua thạch đài bên cạnh vách đá, tiếp theo chính là từng bậc thêm đá quanh quẩn xuống tận dưới chân núi.
Bề rộng của những thềm đá này không quá một thước, đục đẽo thô ráp, hoàn toàn không tương xứng với Thái Thượng Đạo Đức cung xanh vàng rực rỡ.
Nhưng lai lịch của những thềm đá này cũng không tầm thường, chúng là do năm đó Diệu Ẩn chân nhân mở ra. Mặc dù các đạo sĩ của Đạo Đức tông không nhìn ra được đạo pháp Diệu Ấn tu luyện là gì, nhưng nhìn vào điềm báo trước khi phi thăng ngày đó cũng có thể biết được đạo hạnh của Diệu Ẩn, vì vậy mới giữ lại những thêm đá này.
Kỷ Nhược Trần bước đi không gây chút tiếng động, lặng lẽ đi tới thềm đá. Ngay khi mũi chân hắn vừa chạm đến bậc thềm thì bỗng nhiên dừng lại.
Gió đêm như đao cắt.
Hai mắt Kỷ Nhược Trần híp lại, hít hà gió lạnh đập vào mặt, lạnh nhạt nói:
- Ra đi, chẳng lẽ còn muốn theo ta xuống núi sao?
Bầu trời đêm vốn trống không bỗng xuất hiện một vầng sáng lất phất màu lam, đó là ánh sáng do tiên vật Tứ Phương giáp bị chân nguyên thúc dục phát ra.
Quả nhiên phía sau ánh sáng xanh làm chính là dung mạo như dùng băng điêu khắc thành của Cơ Băng Tiến, đôi mắt phát ra ánh sáng màu lam của nàng nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Trần, bảo:
- Tốc độ tăng tiến đạo hạnh của ngươi đúng là nhanh, lại có thể phát hiện ra tung tích của ta, đã có khả năng đánh một trận với ta.
Giọng nàng lạnh như băng, nhưng trong đó lại lộ ra vẻ kinh ngạc không che giấu được. Theo lẽ thường mà nói, Kỷ Nhược Trần với đạo hạnh kém tới hai tầng chắc chắn không thể phát giác được nàng đi theo phía sau.
Kỷ Nhược Trần lắc đầu, nhìn về phía thềm đá thật dài từ trên xuống thấp, trong mắt xẹt qua vẻ cô độc, khẽ thở dài hỏi:
- Giữa ta và ngươi có lý do gì để giao đấu?
Nhìn bóng lưng dần dần đi xa của Kỷ Nhược Trần, đôi lông mày kẻ đen của Cơ Băng Tiên nhướng lên. Bỗng nhiên, ánh sáng xanh trên Tứ Phương giáp bừng lên, nàng cong ngón tay lại rồi búng ra, một vòng tròn màu lam đã ngưng tụ trên đầu ngón tay, vẽ thành một đường vòng cung trên không trung cắt vào thềm đá ngay trước mũi chân Kỷ Nhược Trần nhanh như chớp!
Vòng băng màu lam này xoay tròn nhanh chóng trực tiếp khắc ra một dấu vết sâu trên thềm đá, sau đó mới phóng lên trời, biến mất trong biển mây mịt mù.
Kỷ Nhược Trần nhìn vết cắt kia một lát mới nói:
- Có thể vừa vung ngón tay đã ngưng tụ được chân nguyên hóa hình, ngươi cũng chỉ còn cách Thượng Thanh cảnh một đường chỉ. Nếu bàn về thành tựu Tam Thanh Chân quyết, ta kém ngươi không chỉ một tầng. Nếu bàn về tốc độ tăng tiến đạo hạnh, trong tông cũng không có ai sánh nổi với ngươi. Trong tông có vô số người đạt tới Thượng Thanh cảnh, tại sao phải cực khổ tìm ta tỷ thí làm gì?
Trong chốc lắt Cơ Băng Tiên không biết đáp trả ra sao. Trong đôi mắt nàng hiện vẻ hơi mê mang, rõ ràng đối lập với sự chấp nhất của bản thân. Nhưng khi thấy Kỷ Nhược Trần chầm chậm rời đi, ánh mắt nàng bỗng sáng ngời như sao, chỉ nhìn chằm chằm vào bậc thềm đá tĩnh mịch.
Mới vừa rồi Nguyệt Hoa Băng Luân của nàng đã cắt lên thềm đá một vết sâu, tại sao khi Kỷ Nhược Trần rời đi, thềm đá lại khôi phục như lúc ban đầu?
Cơ Băng Tiên đứng yên như vậy một khắc, ánh sáng trên Tứ Phương tiên giáp bùng lên, rời khỏi thân thể, vòng quanh nàng không ngừng nghỉ!
- Kỷ Nhược Trần! Nếu tối nay ngươi không đấu pháp với ta, đừng hi vọng rời khỏi Tây Huyền sơn!
Trong khi nói chuyện, đôi tay Cơ bằng Tiên đã chắp lại trước ngực, trên mười đầu ngón tay xuất hiện vô số điểm sáng trong nháy mắt đã có hơn mười băng luân(vòng tròn băng) gào thét chém về phía hắn.
Kỷ Nhược Trần vốn đang chầm chậm tiến về phía trước, đột nhiên bàn chân trượt sang thân thể nghiêng về bên cạnh, thiếu chút nữa sẽ rơi xuống vách núi. Nhưng chỉ một thoáng chuyển động như vậy, hắn liền tránh được hơn mười băng luân vô cùng mau lẹ của Cơ Băng Tiên bắn tới!
Rốt cuộc bước chân cũng dừng lại, hắn chậm rãi xoay người, trên khóe môi xuất hiện nụ cười.
Cơ Băng Tiên rùng mình, không biết tại sao nàng lại đột nhiên cảm thấy nụ cười này của Kỷ Nhược Trần hơi dữ tợn.
Đôi mắt nàng rủ xuống, mũi kiếm màu xanh da trời từ từ xuất hiện trên đầu ngón trỏ của nàng, trong nháy mắt đã hóa thành một thanh kiếm dài hai thước.
- Cuối cùng ngươi cũng chịu ra tay sao?
Giọng nói của Cơ Băng Tiên bình thản nhà nước, trong đêm quỷ dị này, nàng đã tiến vào Băng Tâm đạo cảnh, chuẩn bị toàn lực nghênh chiến.
- Đấu với ngươi cũng tốt.
Kỷ Nhược Trần cười nói.
Trong mắt Cơ Băng Tiên lúc này, bóng dáng Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên bắt đầu mơ hồ, nàng gần như không chút nghĩ ngợi đã vung kiếm ra.
Trên đường núi xuất hiện tia điện màu lam dài hơn trăm trượng vắt ngang khe núi!
Nơi tia sáng chiếu qua, chỉ thấy Cơ Băng Tiên và Kỷ Nhược Trần đứng đối diện với nhau, tựa như chưa từng có hành động gì.
Chỉ là trên mặt Cơ Băng Tiên có vài sợi tóc lả tả xẹt qua, mà trên mặt Kỷ Nhược Trần lại có một vết máu lờ mờ, một giọt máu tươi từ từ chảy theo gò má xuống khóe miệng, đầu lưỡi Kỷ Nhược Trần cuộn một vòng đã liếm đi giọt máu này.
Trong gió đêm, tay áo Cơ Băng Tiên tung bay tựa như tiên từ lạc phàm trần. Nhưng trong lòng nàng lúc này vô cùng rung động hầu như khó có thể giữ vững Băng Tâm đạo cảnh.
Trong nháy mắt vừa rồi, Kỷ Nhược Trần chỉ tấn công mà không phòng thủ, động tác quỷ dị khác thường gần như linh giác của nàng vừa mới cảm ứng được, chiêu thức tấn công của hắn đã tới trước mặt!
Sóng trên sông nhẹ nhàng, nhưng mỗi một rung động nhỏ bé đó trên thực tế cũng không biết cao bao nhiêu vạn trượng!
Trong lòng hắn hơi động, nếu dòng sông này có tên nên là Thiên Mệnh (số trời).
So với trời cao bao la, đại đạo mịt mờ, lực lượng của một người thực sự không khác gì một hạt bụi, đúng là khó làm trái với mệnh trời. Cái gọi là người trần đạo hạnh phi thường thực sự chỉ là không biết trời cao đất rộng, lừa mình dối người mà thôi.
Trái tim Kỷ Nhược Trần càng lúc càng đập nhanh, mỗi một nhịp đập cũng sẽ có một ý niệm xông ra tư trong đầu không thể kiềm chế. Nếu thực sự có người đạo hạnh cao đến mức có thể so sánh với trời cao, vậy sẽ thế nào?
Hắn biết ý nghĩ này cực kỳ hoang đường.
Phần mở đầu trong bảo điền vô thượng Tam Thanh Chân quyết của Đạo Đức tông đã nói, người tu đạo chú trọng thuận theo ý trời, xem lĩnh ngộ ý trời, đại đạo như bí quyết để phi thăng.
Điều này hoàn toàn khác với những đại phái tu đạo khác luôn dạy nghịch thiên mà đi, đoạt thiên địa tạo hóa để bồi dưỡng căn nguyên tu pháp của bản thân.
Song đệ tử của Đạo Đức tông khi bắt đầu tu đạo thì khởi đầu nhanh, căn cơ ổn định, tốc độ tiến bộ càng về sau càng nhanh chóng. So với những chính phái bình thường luôn dạy căn cơ thăng bằng, trước chậm sau nhanh cũng hoàn toàn khác.
Mặc dù số lượng chân tiên phi thăng của Đạo Đức tông cũng không nhiều như Vân Trung cư, nhưng trong vòng ba ngàn năm qua, số người tu thành chánh quả chuyển thế cũng nhiều hơn những đại môn phái khác rất nhiều. Điều này hiển nhiên là do công lao của Tam Thanh Chân quyết.
So độ cao với trời, điều này hoàn toàn đi ngược lại với ý nghĩa chân chính trong Tam Thanh Chân quyết. Nếu như tồn tại suy nghĩ này, lúc đầu thì vẫn không sao, nhưng một khi đạo hạnh tiến vào cảnh giới Thượng Thanh, hậu quả sẽ hiện ra.
Tiến cảnh chậm một chút còn dễ nói, điều đáng sợ chính là đạo hạnh càng cao càng có nguy cơ bị tẩu hỏa nhập ma. Nói cách khác, nếu thật sự có ý nghịch thiên, sợ rằng không thể tu luyện quyết này.
Mặc dù không ngừng đề tỉnh bản thân, nhưng Kỷ Nhược Trần vẫn không kiềm chế được suy nghĩ về vấn đề này. Chỉ cần nghĩ đến cái gì gọi là nghịch thiên, một cái tên lại lặng lẽ xuất hiện trong đầu, Diệu Ẩn.
Kỷ Nhược Trần xoay mình ngồi dậy!
Hắn đã tu luyện Tam Thanh Chân quyết được chút thành tựu, nếu như bàn về tốc độ tăng tiến cũng là đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi của Đạo Đức tông, ngay cả Cơ Băng Tiên cũng kém một bậc.
Bất kể thế nào, hắn không muốn vì một suy nghĩ vô căn cứ mà buông bỏ Tam Thanh Chân quyết. Huống chi trong thời buổi loạn lạc này có lẽ chỉ có tu vi đạo hạnh mới là thứ duy nhất có thể dựa vào.
Hắn bắt đầu quan sát xung quanh, mong muốn tìm được thứ gì đó khiến mình phân tâm, không suy nghĩ sâu xa về vấn đề so độ cao với trời này nữa.
Ánh mắt đảo qua, một bức tranh hiện lên trong mắt. Nhìn một lát hắn mới nhận ra bức tranh bên cạnh mình chính là Thần Châu Khí Vận đồ. Thần Châu Khí Vận đồ luôn luôn yên ổn nằm trong Huyền Tâm giới chỉ, tại sao đột nhiên lại tự động đi ra?
Thần Châu Khí Vận đồ hơi khác thường so với lúc bình thường, mặt ngoài của nó bị bao phủ một tầng sương mù mờ nhạt không ngừng chuyển động.
Kỷ Nhược Trần chăm chú nhìn lại, bức tranh này bỗng nhiên như sống lại, dưới làn sương mù, núi cao cây rừng xanh mướt trùng điệp, sông lớn chảy về đông, mây cuốn ngàn dặm, gió động Cửu Châu, hằng tỷ dặm Cửu Châu trong nháy mắt như đọng lại trong một tấc vuông này! Chỉ là cả vùng đất đã không còn yên tĩnh, khói lửa cuồn cuộn khắp nơi, chiến tranh khắp chốn.
Thần thức Kỷ Nhược Trần hơi rung động, hắn đưa tay cầm bản đồ lên. Vừa cầm bức tranh vào tay, dị tượng (cảnh tượng kỳ lạ) liền biến mất hoàn toàn.
Nhưng trong nháy mắt khi cầm trong tay, hắn đã từ trên bức tranh biết được vị trí linh lực chi nguyên (căn nguyên nguồn gốc của linh lực) thứ ba.
Trước đây Tử Dương chân nhân từng lệnh cho hắn đi thăm dò hai nơi linh lực chi nguyên, lần thứ hai trở về núi liền gặp phải tình cảnh đạo phái trong thiên hạ vây công, nên chuyện này đến nay vẫn chưa biết nên làm thế nào.
Mặc dù biết rằng sau khi mình thăm dò rõ ràng linh lực chi nguyên, các chân nhân sẽ đồng loạt lên đường, chém giết linh thú thủ hộ, thu hồi lại linh lực chi nguyên, nhưng Kỷ Nhược Trần vẫn hoàn toàn không biết linh lực chi nguyên có tác dụng gì, tại sao lại có thể khiến bọn họ xuất ra toàn bộ lực lượng như vậy.
Nhưng chỉ cần ngẫm lại lai lịch của Thần Châu Khí Vận đồ liền có thể biết được nó chắc chắn không phải thứ tầm tường, thậm chí còn có thể có liên quan đến số mệnh của thiên hạ.
Cho nên sau khi thu thập hành trang sơ qua, Kỷ Nhược Trần đẩy cửa phòng ta, hít một hơi thật sâu rồi bước về phía cửa ra khỏi cung. Về phần tội danh chưa có sự cho phép mà đã tự ý rời núi không phải thứ hắn suy nghĩ lúc này.
Phòng thủ của Thái Thượng Đạo Đức cung bên ngoài chặt chẽ mà phía trong thì lỏng lẻo, đại trận hộ cung có thể dễ dàng ngăn cản mấy ngàn tu sĩ ở phía ngoài. Các đạo sĩ trong cung hoặc tu luyện, hoặc luyện chê pháp bảo, không khác gì so với ngày thường. Vì vậy cũng không có ai chú ý tới Kỷ Nhược Trần một mình mỏi mệt đi thẳng ra khỏi đây.
Ra khỏi cung, đi vòng thật xa qua thạch đài bên cạnh vách đá, tiếp theo chính là từng bậc thêm đá quanh quẩn xuống tận dưới chân núi.
Bề rộng của những thềm đá này không quá một thước, đục đẽo thô ráp, hoàn toàn không tương xứng với Thái Thượng Đạo Đức cung xanh vàng rực rỡ.
Nhưng lai lịch của những thềm đá này cũng không tầm thường, chúng là do năm đó Diệu Ẩn chân nhân mở ra. Mặc dù các đạo sĩ của Đạo Đức tông không nhìn ra được đạo pháp Diệu Ấn tu luyện là gì, nhưng nhìn vào điềm báo trước khi phi thăng ngày đó cũng có thể biết được đạo hạnh của Diệu Ẩn, vì vậy mới giữ lại những thêm đá này.
Kỷ Nhược Trần bước đi không gây chút tiếng động, lặng lẽ đi tới thềm đá. Ngay khi mũi chân hắn vừa chạm đến bậc thềm thì bỗng nhiên dừng lại.
Gió đêm như đao cắt.
Hai mắt Kỷ Nhược Trần híp lại, hít hà gió lạnh đập vào mặt, lạnh nhạt nói:
- Ra đi, chẳng lẽ còn muốn theo ta xuống núi sao?
Bầu trời đêm vốn trống không bỗng xuất hiện một vầng sáng lất phất màu lam, đó là ánh sáng do tiên vật Tứ Phương giáp bị chân nguyên thúc dục phát ra.
Quả nhiên phía sau ánh sáng xanh làm chính là dung mạo như dùng băng điêu khắc thành của Cơ Băng Tiến, đôi mắt phát ra ánh sáng màu lam của nàng nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Trần, bảo:
- Tốc độ tăng tiến đạo hạnh của ngươi đúng là nhanh, lại có thể phát hiện ra tung tích của ta, đã có khả năng đánh một trận với ta.
Giọng nàng lạnh như băng, nhưng trong đó lại lộ ra vẻ kinh ngạc không che giấu được. Theo lẽ thường mà nói, Kỷ Nhược Trần với đạo hạnh kém tới hai tầng chắc chắn không thể phát giác được nàng đi theo phía sau.
Kỷ Nhược Trần lắc đầu, nhìn về phía thềm đá thật dài từ trên xuống thấp, trong mắt xẹt qua vẻ cô độc, khẽ thở dài hỏi:
- Giữa ta và ngươi có lý do gì để giao đấu?
Nhìn bóng lưng dần dần đi xa của Kỷ Nhược Trần, đôi lông mày kẻ đen của Cơ Băng Tiên nhướng lên. Bỗng nhiên, ánh sáng xanh trên Tứ Phương giáp bừng lên, nàng cong ngón tay lại rồi búng ra, một vòng tròn màu lam đã ngưng tụ trên đầu ngón tay, vẽ thành một đường vòng cung trên không trung cắt vào thềm đá ngay trước mũi chân Kỷ Nhược Trần nhanh như chớp!
Vòng băng màu lam này xoay tròn nhanh chóng trực tiếp khắc ra một dấu vết sâu trên thềm đá, sau đó mới phóng lên trời, biến mất trong biển mây mịt mù.
Kỷ Nhược Trần nhìn vết cắt kia một lát mới nói:
- Có thể vừa vung ngón tay đã ngưng tụ được chân nguyên hóa hình, ngươi cũng chỉ còn cách Thượng Thanh cảnh một đường chỉ. Nếu bàn về thành tựu Tam Thanh Chân quyết, ta kém ngươi không chỉ một tầng. Nếu bàn về tốc độ tăng tiến đạo hạnh, trong tông cũng không có ai sánh nổi với ngươi. Trong tông có vô số người đạt tới Thượng Thanh cảnh, tại sao phải cực khổ tìm ta tỷ thí làm gì?
Trong chốc lắt Cơ Băng Tiên không biết đáp trả ra sao. Trong đôi mắt nàng hiện vẻ hơi mê mang, rõ ràng đối lập với sự chấp nhất của bản thân. Nhưng khi thấy Kỷ Nhược Trần chầm chậm rời đi, ánh mắt nàng bỗng sáng ngời như sao, chỉ nhìn chằm chằm vào bậc thềm đá tĩnh mịch.
Mới vừa rồi Nguyệt Hoa Băng Luân của nàng đã cắt lên thềm đá một vết sâu, tại sao khi Kỷ Nhược Trần rời đi, thềm đá lại khôi phục như lúc ban đầu?
Cơ Băng Tiên đứng yên như vậy một khắc, ánh sáng trên Tứ Phương tiên giáp bùng lên, rời khỏi thân thể, vòng quanh nàng không ngừng nghỉ!
- Kỷ Nhược Trần! Nếu tối nay ngươi không đấu pháp với ta, đừng hi vọng rời khỏi Tây Huyền sơn!
Trong khi nói chuyện, đôi tay Cơ bằng Tiên đã chắp lại trước ngực, trên mười đầu ngón tay xuất hiện vô số điểm sáng trong nháy mắt đã có hơn mười băng luân(vòng tròn băng) gào thét chém về phía hắn.
Kỷ Nhược Trần vốn đang chầm chậm tiến về phía trước, đột nhiên bàn chân trượt sang thân thể nghiêng về bên cạnh, thiếu chút nữa sẽ rơi xuống vách núi. Nhưng chỉ một thoáng chuyển động như vậy, hắn liền tránh được hơn mười băng luân vô cùng mau lẹ của Cơ Băng Tiên bắn tới!
Rốt cuộc bước chân cũng dừng lại, hắn chậm rãi xoay người, trên khóe môi xuất hiện nụ cười.
Cơ Băng Tiên rùng mình, không biết tại sao nàng lại đột nhiên cảm thấy nụ cười này của Kỷ Nhược Trần hơi dữ tợn.
Đôi mắt nàng rủ xuống, mũi kiếm màu xanh da trời từ từ xuất hiện trên đầu ngón trỏ của nàng, trong nháy mắt đã hóa thành một thanh kiếm dài hai thước.
- Cuối cùng ngươi cũng chịu ra tay sao?
Giọng nói của Cơ Băng Tiên bình thản nhà nước, trong đêm quỷ dị này, nàng đã tiến vào Băng Tâm đạo cảnh, chuẩn bị toàn lực nghênh chiến.
- Đấu với ngươi cũng tốt.
Kỷ Nhược Trần cười nói.
Trong mắt Cơ Băng Tiên lúc này, bóng dáng Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên bắt đầu mơ hồ, nàng gần như không chút nghĩ ngợi đã vung kiếm ra.
Trên đường núi xuất hiện tia điện màu lam dài hơn trăm trượng vắt ngang khe núi!
Nơi tia sáng chiếu qua, chỉ thấy Cơ Băng Tiên và Kỷ Nhược Trần đứng đối diện với nhau, tựa như chưa từng có hành động gì.
Chỉ là trên mặt Cơ Băng Tiên có vài sợi tóc lả tả xẹt qua, mà trên mặt Kỷ Nhược Trần lại có một vết máu lờ mờ, một giọt máu tươi từ từ chảy theo gò má xuống khóe miệng, đầu lưỡi Kỷ Nhược Trần cuộn một vòng đã liếm đi giọt máu này.
Trong gió đêm, tay áo Cơ Băng Tiên tung bay tựa như tiên từ lạc phàm trần. Nhưng trong lòng nàng lúc này vô cùng rung động hầu như khó có thể giữ vững Băng Tâm đạo cảnh.
Trong nháy mắt vừa rồi, Kỷ Nhược Trần chỉ tấn công mà không phòng thủ, động tác quỷ dị khác thường gần như linh giác của nàng vừa mới cảm ứng được, chiêu thức tấn công của hắn đã tới trước mặt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.