Trần Duyên

Chương 354: Chuyện hoang đường 1

Yên Vũ Giang Nam

04/10/2019

Trong thành Phong Đô đã sớm náo loạn, đám tiểu quỷ chạy ngược chạy xuôi, hô to gọi nhỏ, đâu còn ra thể thống nào nữa? Đám Quỷ tốt xưa nay vốn oai phong bây giờ cũng không muốn quản đám tiểu quỷ này nữa, chúng đứng một chỗ bàn luận xôn xao, hoặc là vội vàng chạy tới vị trí đóng quân của mình ở tường thành.

Trên con phố dài bỗng vang lên những tiếng bước chân như sấm, một đội hơn năm mươi Giáp mã tuần thành vòng qua từ góc đường, chạy về hướng cửa thành. Không hiểu tại sao, đám tiểu quỷ này ngày thường rất ít khi gặp Giáp mã tuần thành cho nên khi được thấy thì vừa sợ lại vừa kính, nhưng bây giờ chúng lại nhìn đám Giáp mã này với ánh mắt như nhìn những kẻ sắp uổng mạng.

Một tiểu đội Giáp mã này hội hợp cùng với hơn mười đội khác. Sau đó cửa thành mở rộng, mấy nghìn kỵ binh Giáp mã tuần thành giơ cao chiến kỳ, cuồn cuộn lao ra khỏi thành, chớp mắt đã biến mất trong màn sương nhàn nhạt.

Bên trong tường thành, trong tiếng thở ra ra hít vào, trăm con Đại Lực quỷ cao hơn năm trượng đang hợp lực kéo dây, hai cánh cửa thành chậm rãi đóng lại. Một tiếng "Ầm" vang vọng, đòn xiên ngang bằng thép nặng được gác lên, hoàn toàn khóa kín cửa thành. Nhìn cảnh tượng này thì có thể hiểu được họ không muốn cho đám Giáp mã tuần thành quay lại.

Trong Diêm Vương Thập Điện lúc này yên tĩnh tới mức cho dù có một cái kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được, khác hẳn với sự ồn ào bên ngoài. Bây giờ chín vị Diêm Vương đã tụ tập đông đủ trong điện của Tần Quảng Vương.

Mười vị Diêm Vương ngồi thành một vòng tròn, biểu tình trên mặt khác nhau. Người thì lo sợ bất an, người thì cố gắng trấn tĩnh, có người biểu hiện như không có việc gì, có người bí hiểm, có người hả hê.

Cho dù biểu tình của các vị Diêm Vương ra sao đi nữa, thì họ đều ngồi rất nghiêm chỉnh, giống như những cây cổ tùng không một chút động đậy. Nếu không thấy con ngươi của bọn họ đang chuyển động, sắc thái biến đổi trên khuôn mặt, thì có lẽ người ta sẽ nghĩ đây là những pho tượng đất.

Trong đám người ngồi đây, chỉ có biểu hiện của Bình Đẳng Vương là khác với người khác, nhìn qua cứ như ngồi trên đống lửa, đạp trên đống than. Mặc dù trong điện gió thổi liên tục, hơi lạnh ngập tràn, nhưng trên trán của hắn vẫn có những giọt mồ hôi to tướng, vương phục quý giá bị mồ hôi làm cho ướt đẫm.

Chợt có một gã tiểu quỷ chạy vào bên trong, vội thưa:

- Báo! Triệu đại tướng quân đã dẫn đại quân ra khỏi thành quyết chiến!

Nghe vậy, Bình Đẳng Vương sắc mặt có vẻ dễ nhìn hơn một chút, im lặng cầm tay áo lau mồ hôi trên mặt.

Tần Quảng Vương ngồi ở chính giữa, sắc thái vẫn giữ nguyên, ngoại trừ có một cái hành động là phất tay, ra lệnh cho tiểu quỷ kia ra ngoài, thì y không nhúc nhích chút nào. Trước mặt của y đốt một lư hương cao 2 đến 3 tấc, đèn nhang bằng đồng tiền lớn nhỏ lúc sáng lúc tối. Những nén hương này có vẻ như cháy quá nhanh, nhưng sau đó tốc độ của nó từ từ chậm lại. Tám vị Diêm vương khác ngồi im bất động im lặng đợi chiến báo.

Đợi được một thời gian, ngoài điện lại vang lên những tiếng bước chân gấp gáp. Bình Đằng Vương chỉ mới nghe tiếng bước chân này thì một ý niệm bất an xuât hiện trong đầu, sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.

Quả nhiên, gã tiểu quỷ chạy vừa chạy vào đã ngã bổ nhào trên mặt đất, run giọng kêu lên:



- Triệu đại tướng quân lực chiến mà chết. Năm nghìn Giáp mã tuần thành toàn quân bị diệt!

Giờ này khắc này, nén hương kia mới cháy được một tấc.

“Bộp”, chiếc kỷ trà đồng tước trước mặt Bình Đẳng Vương đổ xuống đất, rượu rơi tung tóe!

Tần Quảng Vương giống như đang ngủ, không nhúc nhích một chút nào, dường như y không nghe thấy tiểu quỷ kia nói cái gì. Ngay cả chén rượu đổ xuống đất, nước chảy vào vạt áo thì y dường như cũng không phát hiện. Trong khi đó, tám vị Diêm vương còn lại thì lại như thần du đi vào cõi Thái Hư, phảng phất như quyết định ngồi cầu tiên đạo, chuẩn bị kỹ càng cho một lần nhận định cả mấy trăm năm.

Bình Đẳng Vương nhìn sang bọn họ, càng nhìn càng tuyệt vọng. Cuối cùng hắn cụt hứng ngã ngồi, thở dài một tiếng, quang sang Tần Quảng Vương nói:

- Triệu đại tướng quân chết trận, chẳng nhẽ trong Thập Điện chúng ta không còn đại tướng nào có thể chống lại người kia ư? Trước kia đáng nhẽ không nên giao Ngô Gia cho Tô Hòa, nếu như hắn vẫn còn thì có thể đánh một trận. Ai! Tự hủy trường thành, tự hủy trường thành a!

Bình Đẳng Vương nói câu này đương nhiên là ngầm chỉ trích Tần Quảng Vương, dù sao thì chuyện đó cũng do y để cho Tô Hòa mang Ngô Gia đi. Nếu như hiện tại có Ngô Gia ở đây, với chiến lực có thể đánh mấy hiệp với Tô Hòa thì chiến cục nói không chừng có thể thay đổi.

Nhưng Tần Quảng Vương lại làm lơ, tỏ ra không hiểu dụng ý của Bình Đẳng Vương, chỉ ung dung nói:

- Chúng vương không cần kinh hoàng. Cho dù cái tên yêu nhân kia có thần thông quảng đại ra sao, thì làm sao có thể vượt được Nhược Thủy kéo dài mấy trăm dặm. Chúng ta chỉ cần đóng cửa không ra là được rồi. Tuy rằng chúng ta không thể ra ngoài, nhưng hắn cũng không thể công vào, qua một thời gian sự kiên trì của hắn mất hết, lúc đó hắn sẽ tự biết khó mà lui.

Bình Đẳng Vương thất thanh nói: - Nhưng làm sao mà chờ được?!

Thấy các vị Diêm vương như giếng cổ không một chút dao động, quyết tâm làm đầu rùa rụt cỗ trốn trong Phong Độ, Bình Đẳng Vương chợt cắn răng nhột cái, đẩy bàn đứng lên, quỳ gối ở giữa đại điện, nói:

- Chư vị vương gia cứu ta!

Tám vị vương vẫn im lìm như đang ở trong cõi tiên, Tần Quảng Vương cũng đứng lên, hai tay đỡ lấy Bình Đằng Vương, trách cứ bảo:

- Lục vương gia nói gì vậy! Ta với ngươi cũng là thần tử cùng điện, vốn là như thể tay chân, có vinh cùng hưởng, có họa cùng chia. Mau đứng lên đi, người làm thế này tiểu vương làm sao mà nhận được? Lục vương gia muốn tiểu vương làm cái gì, cứ nói ra là được. Ngươi... ngươi làm thế này không phải hãm bản vương vào phường bất nghĩa ư?

Bình Đẳng Vương cười khổ. Đã sống cùng với những người này hơn mấy trăm năm, hắn sao lại không biết Tần Quảng Vương là con người như thế nào? Nếu y là nhân vật dễ đối phó như vậy thì sao có thể an nhàn mà sống ở đây lâu như vậy được?



Thế nhưng chuyện cho tới bây giờ, cũng không phải lúc cho Bình Đẳng Vương do dự, hắn vẫn quỳ ở dưới đất, khẩn thiết nói:

- Hiện giờ không thể để cho yêu nhân kia làm càn như vậy được! Tuy rằng Triệu đại tướng quân chết trận, nhưng chiến tướng trong Thập Điện của chúng ta có hơn mấy chục người, và có chừng mười vạn Giáp mã tuần thành ! Đại quân ra khỏi thành, nhất định có thể tiêu diệt toàn bộ yêu nhân!

Tần Quảng Vương trầm ngâm một lúc lâu, cho tới khi Bình Đẳng Vương sốt ruột như có lửa đốt thì mới vuốt râu bảo:

- Không thích hợp.

Thanh âm của Bình Đẳng Vương có chút nghẹn lại, nói:

- Tại sao không thích hợp?

Tần Quảng Vương từ từ nói:

- Phong Đô rộng lớn, mười vạn Giáp mã tuần thành số lượng tuy nhiều, nhưng mà luôn phải phòng thủ những nơi xung yếu, sao có thể triệu tập ra hết được? Chúng ta đập nồi dìm thuyền liều chết đánh một trận, nếu thắng thì không nói làm gì, thế nhưng nếu bại thì biết làm sao đây? Vậy chẳng phải là chắp tay dâng Phong Đô cho người khác hay sao?

- Lấy một trăm đánh một thì sao có thể bại được?! - Bình Đằng Vương hổn hển nói.

Tần Quảng Vương lắc đầu nói:

- Lục vương gia nói câu đó là sai rồi, Triệu đại tướng quân là dũng tướng của Thập Điện, dẫn theo năm nghìn Giáp mã xuất chiến, vậy mà lại bị đối phương giết tới mức toàn quân bị diệt, trong khi đó yêu nhân còn chưa xuất thủ! Tiểu vương tuy rằng không thông quân sự, nhưng cũng biết đạo lý “binh quý ở tinh chứ không quý ở nhiều”. Yêu nhân kia tìm chỗ thực, tránh chỗ hư, thực hiện chính sách “lấn dần từng bước”, cho dù chúng ta có dẫn đại quân ra cũng chỉ là vô dụng. Cho dù chúng ta có trăm vạn Giáp mã tuần thành, cũng chỉ đủ cho chúng giết trong vài ngày mà thôi.

Bình Đẳng Vương cũng biết Tần Quảng Vương nói không sai, nhưng mà khi nhìn thấy các vị Diêm vương khác như đang thể ngộ thiên tâm, không để ý thế sự thì hắn chỉ đành thở dài một tiếng, bỏ qua ý niệm này đi.

Mười vạn Giáp mã tuần thành thì có tới 6, 7 vạn ở trong Thập Điện, phân cho 10 vị Diêm vương điều khiển. Số Giáp mã này được coi là binh lính riêng của các vị Diêm Vương, cho dù là Tần Quảng Vương cũng không có quyền điều động binh lính của các vị Diêm Vương khác.

Triệu tướng quân lúc nãy chết trận chính là dũng tướng số một của Bình Đẳng Vương, mà năm nghìn Giáp mã tuần thành y dẫn theo cũng chính là binh lính riêng của Bình Đẳng Vương. Nhưng hắn không ngờ rằng đám binh lính này mới ra khỏi thành đã bị giết sạch sẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trần Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook