Trần Duyên

Chương 353: Sao không nói gì 12

Yên Vũ Giang Nam

04/10/2019

Ngọc Đồng vô cùng thông minh lanh lợi, mặc dù bị nhìn chằm chằm khiến sợ mất mật nhưng gã vẫn cắn răng lên tiếng:

- Đại nhân!

Hắn lạnh nhạt bảo: - Ngươi có khả năng gì, nói!

Ngọc Đồng trả lời cũng cực kỳ dứt khoát:

- Đôi mắt của tiểu nhân vừa có thể nhìn thấy tương lai, lại có thể nhìn rõ tam giới ngũ hành.

Hắn ngồi trở lại ghế thái sư, chậm rãi bảo:

- Ngươi đã có thể thấy rõ tương lai, vậy thì xem trước tương lai của ta đi!

Ngọc Đồng vội vàng mở to đôi mắt, nó hoàn toàn biến thành màu tím nhìn về phía hắn. Khi ánh mắt này vừa rơi lên người hắn thì gã bỗng hét thảm một tiếng, sau đó nhắm hai mắt lại thật chặt, trên khoé mắt thậm chí chảy ra hai dòng máu.

Hắn cau mày hỏi: - Ngươi thấy cái gì?

Ngọc Đồng rất vất vả mới mở được mắt ra, sợ hãi đáp:

- Tương lai của đại nhân hoàn toàn là bóng tối, pháp lực của Ngọc Đồng thấp kém, cái gì cũng không nhìn ra được. Tiểu nhân vốn định cố gắng hết sức một lần nữa, vậy mà tương lai của đại nhân bỗng tuôn ra một luồng sát khí, thiếu chút nữa... thiếu chút nữa khiến hai mắt tiểu nhân bị mù.

Hắn vỗ tay vịn, cười lạnh hỏi:

- Nếu đã như vậy, giữ lại ngươi còn có tác dụng gì?

- Tiểu nhân thực sự đã cố hết sức rồi! Ngay cả tán tiên chuyển thể luân hồi thì tiểu nhân cũng có thể nhìn rõ được, nhưng không biết tại sao lại... Lại nhìn không rõ đại nhân! - Ngọc Đồng đáp mà như muốn khóc lên.

Hắn hừ một tiếng, xoè bàn tay ra, ngọn lửa xanh biếc lạnh lẽo bốc lên từ lòng bàn tay, thiêu đốt quanh đầu lâu của Ngọc Đồng.

Ngọn lửa này thực sự có tác dụng vô cùng. Gã chỉ cảm thấy vô số hơi thở lạnh lẽo tràn vào đầu, trong khoảnh khắc đôi mắt đã được chữa trị tốt.

Ngọc Đồng thực sự không dám tin rằng đây chính là ngọn lửa đã đốt hắc long kéo xe của Bình Đằng vương thành tro bụi. Lại nhìn kĩ ngọn lửa này một lát, nét mặt của gã đột nhiên thay bằng vẻ nịnh nọt, gã nói:

- Đại nhân có thể điều khiển Cửu U Minh Diễm! Xem ra tiểu nhân đã thực sự theo đúng chủ nhân rồi!

Hắn ờ một tiếng, lãnh đạm hỏi:



- Ngươi biết được những gì về Cửu U Minh Diễm này? Thành thực nói ra hết đi.

Thấy giọng hắn đã hơi hòa hoãn, Ngọc Đồng vừa mới nhặt trở lại được một mạng liền không dám chậm trễ, vội đáp:

- Địa phủ rộng lớn vô biên, nơi chúng ta đang ở này chẳng qua cũng chỉ là giới cao nhất, cũng là gần với Nhân gian giới nhất. Phía dưới Địa phủ còn có thế giới rộng lớn khác, tục truyền còn lớn hơn vô số lần so với giới này, một giới kia chính là Hoàng Tuyền. Mà Hoàng tuyền vẫn chưa phải là phần cuối, phía dưới nó còn có một thế giới huyền diệu khó lường tên là Cửu U. Cửu U Minh Diễm này, theo truyền thuyết là đến từ dưới Hoàng tuyền, có uy lực lớn không thể tưởng tượng nổi. Đại nhân lại có thể khống chế được ma... Không, thần diễm này! Vậy thì đã không cần phải để ý đến bảo vệ bốn phía gì đó, cho dù tất cả Diêm vương của Thập Điện cùng xông lên cũng không phải đối thủ của đại nhân!

Những lời khác của Ngọc Đồng thì không bàn tới, nhưng câu cuối cùng kia thì hắn tuyệt đối không tin. Nhưng gã Ngọc Đồng này có thể nhận ra lại lịch của Cửu U Minh Diễm, xem ra cũng thực sự có chút bản lĩnh.

Hắn trầm ngâm một lát rồi mới bảo:

- Nếu như ngươi đã không nhìn ra được tương lai của ta, vậy thì nhìn quá khứ của ta đi.

Ngọc Đồng vâng dạ đáp ứng. Ánh tím một lần nữa dấy lên trong đôi mắt gã, càng ngày càng sáng, cuối cùng ngay cả xung quanh mấy trượng cũng bị nhuộm thành màu tím nhạt.

Màu tím này như thực chất, từ xa nhìn lại có thể thấy một màn sáng như nửa hình cầu bao phủ cả Ngọc Đồng và hắn vào bên trong.

Khi màu tím trong hai con ngươi đó nồng đậm tựa như sắp đọng lại, thì không gian trước mặt hắn liền rung động, thậm chí có từng bức họa được cuốn tới, chúng cùng với những bức họa chìm nổi trong thức hải của hắn giống nhau đến bảy phần.

Những bức họa xuất hiện lần này đều ghi lại những gì Kỷ Nhược Trần trải qua trong dĩ vãng. Hơn nửa trong số đó giống với những bức họa trong thức hải của hắn, gần một nửa còn lại thì hắn chưa từng nhìn thấy, không biết trong thức hải vốn không có hay là thuộc về phần hắn chưa xem qua. Những bức họa này đều rời rạc, hơn nữa thứ tự hỗn loạn, xem ra bản lĩnh của Ngọc Đồng cũng không lợi hại như gã đã thổi phồng.

Một bức họa lặng lẽ xuất hiện trước mặt hắn. Khi nó sắp biến mất, hắn đột nhiên đứng dậy, quát lên:

- Dừng!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Đồng lập tức đỏ bừng, hai mắt lồi ra, nổi lên đầy tơ máu, từng giọt mồ hôi lớn theo gò má chảy xuống, nhưng cuối cùng thì bức họa kia cũng từ từ ổn định, rõ ràng không hề dập dờm lay động nữa. Xem ra để ổn định một bức họa thì gã còn tốn sức hơn đổi đi đổi lại vài bức hơn rất nhiều.

Trong bức họa có một ngọn núi cao vút, phía trước là biển rộng phía sau là dải núi cao chót vót vô cùng nguy hiểm, tựa như cây kiếm chọc thẳng lên trời.

Từng đám mây mù trôi qua lưng chừng núi, khiến dãy núi phương xa trở nên ẩn hiện như một bức sơn thuỷ vảy mặc (tranh sơn thuỷ vẽ bằng cách vảy mực).

Biển rộng phía trước mênh mông vô cùng, biển và trời tựa như gặp nhau tại nơi vô cùng xa. Không biết nơi nào là biển, nơi nào là trời nữa.

Ngọn núi này cao vút và hiểm trở, chẳng biết tại sao ở giữa lại có một khe hở tựa như dùng một kiếm chém thành.

Nhìn tới đây, bức họa bỗng bắt đầu trở nên mơ hồ, thì ra là Ngọc Đồng đã sắp không chịu nổi.



Hắn lập tức hét lớn: - Ổn định bức họa này cho ta!

Ngọc Đồng sắc mặt thê thảm, chỉ đành cắn chặt răng. Ánh tím trong mắt lấp lánh không nghỉ, lại có hai dòng máu tươi chảy ra từ lỗ mũi.

Bóng dáng hắn bỗng trở nên mơ hồ, trong nháy mắt đã biến trở lại thành một đoàn sương mù như có như không, sau đó biến thành một làn khói mỏng thậm chí nhảy vào bên trong bức hoạ!

Đến khi xuất hiện trên đỉnh núi, hắn rốt cuộc xác định được bức họa kia cũng không phải hư ảo, mà tựa như một cánh cửa nối liền giữa Âm ti và nhân gian. Chỉ là cánh cửa này hơi nhỏ, nếu không phải thân thể hắn là vô hình vô chất thì căn bản không đi qua được.

Hắn chậm rãi xoay người, trong đôi mắt xanh biếc phản chiếu một thân hình đang yên bình nằm ngửa mặt lên trời.

Hắn thậm chí hơi run rẩy, một lát sau mới lấy can đảm bước qua, đứng bên người Kỷ Nhược Trần.

Hai tay Kỷ Nhược Trần đan lại trên ngực, gối đầu trên đá núi, mắt nhìn trời cao, phía trước là Đông hải, phía sau là núi non trùng điệp, tựa như đang ngủ rất yên bình.

Nếu không có thanh cổ kiếm xuyên qua lồng ngực, thì với cảnh tượng này thực sự sẽ khiến người ta cho rằng Kỳ Nhược Trần chẳng qua chỉ đang nghỉ ngơi tại ngọn núi có phong cảnh tuyệt vời thôi.

Hắn cúi người xuống, muốn vươn tay vuốt đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào trời cao kia khép lại, nhưng chỉ là khoảng cách mấy tấc ấy thôi mà bất luận hắn làm thế nào cũng không hạ tay xuống được!

- Ngươi... Cái tên gia hỏa này.

Cuối cùng hắn thu tay lại, nắm chặt thành quyền, nhưng nắm tay lại run rẩy không kiềm chế được.

Hắn bỗng nhiên vươn tay nắm lấy chiếc đỉnh màu xanh từ trên ngực Kỷ Nhược Trần rồi xoay người đi về phía bức hoạ, tuyệt không quay đầu lại!

Ở một nơi khác trong bức hoạ, Ngọc Đồng vội hoảng sợ la lên:

- Đại nhân! Nhất định không được mang vật kia tới đây! Đây... Đây chính là tội lớn xúc phạm tới Thiên điều (giới luật của Ông Trời)!

Hắn đã sớm xuyên qua bức hoạ, chỉ nghe một tiếng quát từ đầu bức họa truyền đến:

- Câm miệng cho ta! Ở nơi này lão từ chính là trời, lão tử chính là đất, lời của lão tử chính là Thiên điều!!

Roạt một tiếng, bức họa cuộn lại rồi biến mất.

Kỷ Nhược Trần là mỉm cười ngủ, cười đến mức an bình như thế, nhẹ nhõm như thế. Đó giống như vừa là giải thoát, mà cũng là tác thành.

Mặt trời đột nhiên xuất hiện từ trong biển, ánh tà dương nhuộm đỏ cả một nửa bầu trời mây tím. Dưới nắng chiều, bóng cổ kiểm đổ xuống thật dài, lặng lẽ trải lên đỉnh núi cô độc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trần Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook