Chương 168: Đại ẩn 1
Yên Vũ Giang Nam
02/04/2017
Giờ ngọ ngày hôm sau, Kỷ Nhược Trần lên Thái Thường Phong, khi tới trước vực sâu vạn trượng, nhìn biển mây đang trôi lơ
lửng trên bầu trời, tâm sự của hắn dâng lên như nước thủy triều.
Chỉ vì hắn đã nhìn thấy Cảnh Tiêu Chân Nhân.
Khi Kỷ Nhược Trần đi tới Thái Tuyền Phong, Cảnh Tiêu Chân Nhân đã dùng xong bữa trưa, đang ngồi ở hoa viên thường trà, cùng Hoàng Tinh Lam đánh cờ.
Thấy Kỷ Nhược Trần đi vào hoa viên, Cảnh Tiêu Chân Nhân đứng dậy, mĩm cười nói:
"Hóa ra là Nhược Trần đấy ư, tốt lắm, tốt lắm, con trở về là tốt rồi. Mau tới ngồi đi, thử xem trà nghệ của sư mẫu con thế nào, bình thường không mấy ai được uống đâu!"
Cảnh Tiêu Chân Nhân vừa... nói vừa thở, da thịt ngày xưa mềm mại như ngọc nay mạch máu đã ngang dọc, thân hình thẳng tấp giờ đã cong.
Không nói tới chuyện linh khí, mà hiện giờ, Cảnh Tiêu chân nhân còn bình thường hơn người bình thường một chút. Chỉ có thái độ của hắn vẫn bình tĩnh, đạm bạc, mơ hồ có thể nhận ra vài phần sự tích anh hùng xưa kia.
Trước khi tới, Kỷ Nhược Trần đã biết chuyện Cảnh Tiêu Chân Nhân đạo hạnh hoàn toàn biến mất, thế nhưng lúc này phải trải qua một khắc, hắn mới dám kết luận, lão nhân tóc trắng xóa, giọng nói khàn khàn này, chính là Cảnh Tiêu Chân Nhân phong độ vô song của ngày xưa.
Nhớ lại quãng thời gian 5 năm thụ nghiệp Cảnh Tiêu Chân Nhân, Kỷ Nhược Trần chi cảm thấy ngực mình như có một khối đá lớn đè nặng, không nói lên được một chữ nào.
Cảnh Tiêu chân nhân thấy vậy, ha hả cười, kéo Kỷ Nhược Trần ngồi xuống bàn đá, lại tự tay mình rót cho hắn một ly trà. Cái ấm trà này là Tử Sa Hồ, khi rót ra cũng chỉ được chừng 3 chén. Nhưng với một động tác rót trà đơn giản như vậy, hai tay của Cảnh Tiêu chân nhân cũng run lên, làm bắn vài giọt nước ra ngoài.
Kỷ Nhược Trần cúi đầu nhìn bàn đá, im lặng cầm chung trà, hai tay của hắn còn run hơn nhiều so với Cảnh Tiêu chân nhân, hắn tưởng tượng mình cấm không phải cái chén mà là cả cái bàn đá.
Hắn không cách nào khống chế được biểu tình của mình nữa, đành phải cúi đầu. Hoàng Tinh Lam bỗng nhiên lấy tav áo che mặt, không nói với Kỷ Nhược Trần câu nào, đứng lên, chạy ù vào trong phòng.
Cảnh Tiêu Chân Nhân nhìn theo phương hướng của Hoàng Tinh Lam, thở dài một hơi, hơi có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói:
"Sư mẫu của con vẫn vậy, đúng là uổng hơn 40 năm tu đạo. Nếu vẫn như vậy, ta sao có thể yên tâm giao Thái Tuyền phong cho nàng chấp chưởng cơ chứ? Ai, đành phải chọn một sư đệ khác là được rồi."
Cảnh Tiêu Chân Nhân lại nhìn hướng Kỷ Nhược Trần, đánh giá hắn một hồi lâu, mới mĩm cười nói:
"Mắt ta hiện giờ đã mờ, không nhìn rõ linh khí chân nguyên của con, nhưng mà chỉ căn cứ vào khí độ phong phạm của con hiện giờ, cũng có thể thấy hành trình tới Lạc Dương này thu hoạch không nhỏ. Thái Thanh Huyền Thánh cảnh đã viên mãn rồi phải không?"
Kỷ Nhược Trần thấp giọng đáp: "Cũng đã được tám phần hỏa hầu."
Cảnh Tiêu Chân Nhân gật đầu, nói: "Quả nhiên là hậu sinh khả uý, Nhược Trần, khi ta còn sống ta chỉ lo lắng có hai việc, một là đại kế của tông ta, hai chính là Ân Ân và sư mẫu của con. Hiện giờ, Ân Ân lưu lạc bên ngoài, hành tung không rõ. Tính tình của nó lại không tốt, không có kinh nghiệm giang hồ gì, ta rất là lo lắng. Nếu như lần này con có hạ sơn, trên đường thuận tiện dò hỏi hành tung của nó một chút."
Kỷ Nhược Trần vội vàng an ủi: "Cảnh Tiêu Chân Nhân không cần phải lo lắng, theo đệ tử được biết Ân Ân hiện giờ đang cùng với Thanh Y đi về Vô Tận Hải rồi."
Cảnh Tiêu Chân Nhân quan sát sắc mặt của hắn, đương nhiên biết hắn đang nghĩ gì, vì vậy thở dài một tiếng, nói:
"Ta đã gần đất xa trời, hiện giờ ngay cả người thường cũng không bằng, phỏng chừng thọ mệnh cũng chỉ còn chừng 2 năm nữa mà thôi, sau này ta không cách nào chiếu cố Ân Ân được nữa. Đứa nhỏ này tính tình cương liệt, không sợ khuất phục, lại không chịu được khổ. Nó với con dù sao cũng là thanh mai trúc mã, nếu như con không chê, thì thay ta chiếu cố nó một chút."
Kỷ Nhược Trần nghe vậy kinh hãi, nói: "Sao thọ mệnh của người chỉ có hai năm?"
Nói tới chuyện sinh tử của bản thân, Cảnh Tiêu Chân Nhân lại càng thoải mái, mĩm cười nói:
"Ta vốn cho mình đã bị hình thần câu diệt, nhưng may mắn lại được Tử Vi chưởng giáo dùng trọng bảo hỗ trợ, cho nên mới kiếm lại được một cái mạng, vận khí tốt như vậy, sau khi luân hồi, ta sẽ lưu lại được túc tuệ của mình."
Hai người còn nói thêm một số chuvện, thấy Cảnh Tiêu Chân Nhân tinh thần đã không còn được tốt, Kỷ Nhược Trần đứng dậy cáo từ.
Kỷ Nhược Trần đứng ở vách đá, thở dài một tiếng.
Trước mặt hắn lúc này có một cơn cuồng phong ập đến, tiếng gió rít gần như cuốn hắn xuống dưới vực sâu. Thân hình hắn không động đậy, hai chân như đóng đinh vào vách đá, mặc cho cơn cuồng phong kia bao phủ, nhưng vẫn không chút nào xê dịch.
Cuồng phong tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, trong nháy mắt đã biến mất. Kỷ Nhược Trần đứng tại chỗ, toàn thân hắn sáng lên, ngưng kết lại thành một vòng trong quang mang, sau một lát mới chuyển thành lờ mờ rồi biến mất.
Hắn thầm than một tiếng, Huvền Thánh Cảnh của mình hiện đã đại viên mãn, trong cơ thể bào quang tràn đầy, chi cần người có một chút đạo hạnh là có thể nhận ra được. Thế nhưng điều này, Cảnh Tiêu Chân Nhân đã không còn nhận ra nữa.
Trong tim của hắn đang rất loạn, Cố Thanh, Thanh Y, Ân Ân, và các vị chân nhân trong tông, chưỡng quỹ phu phụ, Thượng Thu Thủy, Cơ Băng Tiên những người đồng môn cùng cấp. Trích tiên, Giải Ly Quyết, Thần Châu Khí Vận Đồ, cứ ùn ùn kéo tới, giống như giáng vào trong lòng hắn, ép hắn tới mức không thở nổi.
Người đời thường nói thần tiên sướng.
Lúc hắn mới lên Tâv Huyền Sơn, hắn cũng cho rằng như thế.
Lúc đó, hắn chỉ cho rằng chỉ cần tu luyện Tam Thanh Chân Quyết, thì cả đời này áo cơm không lo, hòa thuận vui vẻ mỹ màn. Nhưng hắn đâu có biết rằng, đạo hạnh càng thâm hậu, thì phiền não lại ngày càng tăng nhanh, thậm chí ngày nào cũng phải lo về nỗi lo sinh tử.
Người tu đạo cho dù ở môn phái nào cũng vậy, đạo hạnh nếu như đạt tới cảnh giới tương đương với Thượng Thanh cảnh trong Tam Thanh chân quyết, là có hi vọng luân hồi giữ lại được túc duyên của mình, việc làm của họ chỉ là đợi đột phá tiếp mà thôi.
Cũng bởi vì vậy, đối với việc sinh tử, lại càng đáng coi trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Đại đạo vốn rất khó khăn.
Cảnh Tiêu bị thương, Cố Thanh bị thanh mang của Ngâm Phong xuyên thủng thân thể!
Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên cười khổ một tiếng, hắn phát hiện mình không có cách nào... còn suy nghĩ như ngày xưa nữa, đó chính là im lặng hạ sơn, tìm một nơi nào đó yên tĩnh, sống nốt quãng đời còn lại.
Thanh Khư...
Kỷ Nhược Trần luôn luôn nhắc tới hai chữ này, bất tri bất giác hắn đã đi tới Thái Thượng Đạo Đức Cung.
Khi Kỷ Nhược Trần nhập điện, Tử Dương chân nhân đang ngồi trước một bàn cờ, hiển nhiên là đợi hắn đã lâu. Nhưng mà Tử Dương chân nhân không trách cứ gì hắn, chỉ đơn giản là tiếp chuyện bảo hắn kể lại những chuyện đã qua.
Kỷ Nhược Trần lúc nào cũng bị vây trong sự sống chết, chuvện cần nói vốn cũng không nhiều.
Theo như Tử Dương chân nhân nói, Từ Trạch Giai đã rơi vào trong tay triều đình. Lạc Dương Thọ vương Lý An đã biết rõ quan hệ giữa Chân Võ quan và triều đình, hơn nữa hắn còn là một người trọng yếu tới đại kế của Đạo Đức tông, cho nên phải dùng bất cứ thứ gì tranh thủ được hắn.
Lúc này tục vụ rất nhiều, có rất nhiều môn phái tranh thủ nhúng tay vào chuyện thiên hạ, làm cho thiên hạ đại loạn. Trước đây Kỷ Nhược Trần đã có gặp mặt Thọ vương, cho nên được Tử Dương chân nhân giao phó tới Lạc Dương một lần nữa.
Lần này Kỷ Nhược Trần không độc thân hạ sơn, hắn mang theo hơn 10 đệ tử của Đạo Đức tông xuống núi, mặc cho chức vụ, đạo hạnh của những người đó như thế nào, họ đều phải nghe Kỷ Nhược Trần phân phó. Ngoài ra, Vân Phong đạo trưởng không bao lâu sau cũng xuống núi, chỉ điểm hiệp trợ cho hắn.
Kỷ Nhược Trần không nghĩ tới mình lại nhận chức trách chỉ huy, nhưng mà đã có Vân Phong tương trợ, tâm tính hắn bình tĩnh lại hơn rất nhiều.
Ba ngày sau hắn hạ sơn.
Chỉ vì hắn đã nhìn thấy Cảnh Tiêu Chân Nhân.
Khi Kỷ Nhược Trần đi tới Thái Tuyền Phong, Cảnh Tiêu Chân Nhân đã dùng xong bữa trưa, đang ngồi ở hoa viên thường trà, cùng Hoàng Tinh Lam đánh cờ.
Thấy Kỷ Nhược Trần đi vào hoa viên, Cảnh Tiêu Chân Nhân đứng dậy, mĩm cười nói:
"Hóa ra là Nhược Trần đấy ư, tốt lắm, tốt lắm, con trở về là tốt rồi. Mau tới ngồi đi, thử xem trà nghệ của sư mẫu con thế nào, bình thường không mấy ai được uống đâu!"
Cảnh Tiêu Chân Nhân vừa... nói vừa thở, da thịt ngày xưa mềm mại như ngọc nay mạch máu đã ngang dọc, thân hình thẳng tấp giờ đã cong.
Không nói tới chuyện linh khí, mà hiện giờ, Cảnh Tiêu chân nhân còn bình thường hơn người bình thường một chút. Chỉ có thái độ của hắn vẫn bình tĩnh, đạm bạc, mơ hồ có thể nhận ra vài phần sự tích anh hùng xưa kia.
Trước khi tới, Kỷ Nhược Trần đã biết chuyện Cảnh Tiêu Chân Nhân đạo hạnh hoàn toàn biến mất, thế nhưng lúc này phải trải qua một khắc, hắn mới dám kết luận, lão nhân tóc trắng xóa, giọng nói khàn khàn này, chính là Cảnh Tiêu Chân Nhân phong độ vô song của ngày xưa.
Nhớ lại quãng thời gian 5 năm thụ nghiệp Cảnh Tiêu Chân Nhân, Kỷ Nhược Trần chi cảm thấy ngực mình như có một khối đá lớn đè nặng, không nói lên được một chữ nào.
Cảnh Tiêu chân nhân thấy vậy, ha hả cười, kéo Kỷ Nhược Trần ngồi xuống bàn đá, lại tự tay mình rót cho hắn một ly trà. Cái ấm trà này là Tử Sa Hồ, khi rót ra cũng chỉ được chừng 3 chén. Nhưng với một động tác rót trà đơn giản như vậy, hai tay của Cảnh Tiêu chân nhân cũng run lên, làm bắn vài giọt nước ra ngoài.
Kỷ Nhược Trần cúi đầu nhìn bàn đá, im lặng cầm chung trà, hai tay của hắn còn run hơn nhiều so với Cảnh Tiêu chân nhân, hắn tưởng tượng mình cấm không phải cái chén mà là cả cái bàn đá.
Hắn không cách nào khống chế được biểu tình của mình nữa, đành phải cúi đầu. Hoàng Tinh Lam bỗng nhiên lấy tav áo che mặt, không nói với Kỷ Nhược Trần câu nào, đứng lên, chạy ù vào trong phòng.
Cảnh Tiêu Chân Nhân nhìn theo phương hướng của Hoàng Tinh Lam, thở dài một hơi, hơi có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói:
"Sư mẫu của con vẫn vậy, đúng là uổng hơn 40 năm tu đạo. Nếu vẫn như vậy, ta sao có thể yên tâm giao Thái Tuyền phong cho nàng chấp chưởng cơ chứ? Ai, đành phải chọn một sư đệ khác là được rồi."
Cảnh Tiêu Chân Nhân lại nhìn hướng Kỷ Nhược Trần, đánh giá hắn một hồi lâu, mới mĩm cười nói:
"Mắt ta hiện giờ đã mờ, không nhìn rõ linh khí chân nguyên của con, nhưng mà chỉ căn cứ vào khí độ phong phạm của con hiện giờ, cũng có thể thấy hành trình tới Lạc Dương này thu hoạch không nhỏ. Thái Thanh Huyền Thánh cảnh đã viên mãn rồi phải không?"
Kỷ Nhược Trần thấp giọng đáp: "Cũng đã được tám phần hỏa hầu."
Cảnh Tiêu Chân Nhân gật đầu, nói: "Quả nhiên là hậu sinh khả uý, Nhược Trần, khi ta còn sống ta chỉ lo lắng có hai việc, một là đại kế của tông ta, hai chính là Ân Ân và sư mẫu của con. Hiện giờ, Ân Ân lưu lạc bên ngoài, hành tung không rõ. Tính tình của nó lại không tốt, không có kinh nghiệm giang hồ gì, ta rất là lo lắng. Nếu như lần này con có hạ sơn, trên đường thuận tiện dò hỏi hành tung của nó một chút."
Kỷ Nhược Trần vội vàng an ủi: "Cảnh Tiêu Chân Nhân không cần phải lo lắng, theo đệ tử được biết Ân Ân hiện giờ đang cùng với Thanh Y đi về Vô Tận Hải rồi."
Cảnh Tiêu Chân Nhân quan sát sắc mặt của hắn, đương nhiên biết hắn đang nghĩ gì, vì vậy thở dài một tiếng, nói:
"Ta đã gần đất xa trời, hiện giờ ngay cả người thường cũng không bằng, phỏng chừng thọ mệnh cũng chỉ còn chừng 2 năm nữa mà thôi, sau này ta không cách nào chiếu cố Ân Ân được nữa. Đứa nhỏ này tính tình cương liệt, không sợ khuất phục, lại không chịu được khổ. Nó với con dù sao cũng là thanh mai trúc mã, nếu như con không chê, thì thay ta chiếu cố nó một chút."
Kỷ Nhược Trần nghe vậy kinh hãi, nói: "Sao thọ mệnh của người chỉ có hai năm?"
Nói tới chuyện sinh tử của bản thân, Cảnh Tiêu Chân Nhân lại càng thoải mái, mĩm cười nói:
"Ta vốn cho mình đã bị hình thần câu diệt, nhưng may mắn lại được Tử Vi chưởng giáo dùng trọng bảo hỗ trợ, cho nên mới kiếm lại được một cái mạng, vận khí tốt như vậy, sau khi luân hồi, ta sẽ lưu lại được túc tuệ của mình."
Hai người còn nói thêm một số chuvện, thấy Cảnh Tiêu Chân Nhân tinh thần đã không còn được tốt, Kỷ Nhược Trần đứng dậy cáo từ.
Kỷ Nhược Trần đứng ở vách đá, thở dài một tiếng.
Trước mặt hắn lúc này có một cơn cuồng phong ập đến, tiếng gió rít gần như cuốn hắn xuống dưới vực sâu. Thân hình hắn không động đậy, hai chân như đóng đinh vào vách đá, mặc cho cơn cuồng phong kia bao phủ, nhưng vẫn không chút nào xê dịch.
Cuồng phong tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, trong nháy mắt đã biến mất. Kỷ Nhược Trần đứng tại chỗ, toàn thân hắn sáng lên, ngưng kết lại thành một vòng trong quang mang, sau một lát mới chuyển thành lờ mờ rồi biến mất.
Hắn thầm than một tiếng, Huvền Thánh Cảnh của mình hiện đã đại viên mãn, trong cơ thể bào quang tràn đầy, chi cần người có một chút đạo hạnh là có thể nhận ra được. Thế nhưng điều này, Cảnh Tiêu Chân Nhân đã không còn nhận ra nữa.
Trong tim của hắn đang rất loạn, Cố Thanh, Thanh Y, Ân Ân, và các vị chân nhân trong tông, chưỡng quỹ phu phụ, Thượng Thu Thủy, Cơ Băng Tiên những người đồng môn cùng cấp. Trích tiên, Giải Ly Quyết, Thần Châu Khí Vận Đồ, cứ ùn ùn kéo tới, giống như giáng vào trong lòng hắn, ép hắn tới mức không thở nổi.
Người đời thường nói thần tiên sướng.
Lúc hắn mới lên Tâv Huyền Sơn, hắn cũng cho rằng như thế.
Lúc đó, hắn chỉ cho rằng chỉ cần tu luyện Tam Thanh Chân Quyết, thì cả đời này áo cơm không lo, hòa thuận vui vẻ mỹ màn. Nhưng hắn đâu có biết rằng, đạo hạnh càng thâm hậu, thì phiền não lại ngày càng tăng nhanh, thậm chí ngày nào cũng phải lo về nỗi lo sinh tử.
Người tu đạo cho dù ở môn phái nào cũng vậy, đạo hạnh nếu như đạt tới cảnh giới tương đương với Thượng Thanh cảnh trong Tam Thanh chân quyết, là có hi vọng luân hồi giữ lại được túc duyên của mình, việc làm của họ chỉ là đợi đột phá tiếp mà thôi.
Cũng bởi vì vậy, đối với việc sinh tử, lại càng đáng coi trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Đại đạo vốn rất khó khăn.
Cảnh Tiêu bị thương, Cố Thanh bị thanh mang của Ngâm Phong xuyên thủng thân thể!
Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên cười khổ một tiếng, hắn phát hiện mình không có cách nào... còn suy nghĩ như ngày xưa nữa, đó chính là im lặng hạ sơn, tìm một nơi nào đó yên tĩnh, sống nốt quãng đời còn lại.
Thanh Khư...
Kỷ Nhược Trần luôn luôn nhắc tới hai chữ này, bất tri bất giác hắn đã đi tới Thái Thượng Đạo Đức Cung.
Khi Kỷ Nhược Trần nhập điện, Tử Dương chân nhân đang ngồi trước một bàn cờ, hiển nhiên là đợi hắn đã lâu. Nhưng mà Tử Dương chân nhân không trách cứ gì hắn, chỉ đơn giản là tiếp chuyện bảo hắn kể lại những chuyện đã qua.
Kỷ Nhược Trần lúc nào cũng bị vây trong sự sống chết, chuvện cần nói vốn cũng không nhiều.
Theo như Tử Dương chân nhân nói, Từ Trạch Giai đã rơi vào trong tay triều đình. Lạc Dương Thọ vương Lý An đã biết rõ quan hệ giữa Chân Võ quan và triều đình, hơn nữa hắn còn là một người trọng yếu tới đại kế của Đạo Đức tông, cho nên phải dùng bất cứ thứ gì tranh thủ được hắn.
Lúc này tục vụ rất nhiều, có rất nhiều môn phái tranh thủ nhúng tay vào chuyện thiên hạ, làm cho thiên hạ đại loạn. Trước đây Kỷ Nhược Trần đã có gặp mặt Thọ vương, cho nên được Tử Dương chân nhân giao phó tới Lạc Dương một lần nữa.
Lần này Kỷ Nhược Trần không độc thân hạ sơn, hắn mang theo hơn 10 đệ tử của Đạo Đức tông xuống núi, mặc cho chức vụ, đạo hạnh của những người đó như thế nào, họ đều phải nghe Kỷ Nhược Trần phân phó. Ngoài ra, Vân Phong đạo trưởng không bao lâu sau cũng xuống núi, chỉ điểm hiệp trợ cho hắn.
Kỷ Nhược Trần không nghĩ tới mình lại nhận chức trách chỉ huy, nhưng mà đã có Vân Phong tương trợ, tâm tính hắn bình tĩnh lại hơn rất nhiều.
Ba ngày sau hắn hạ sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.