Chương 306: Dành cho người có tình 2
Yên Vũ Giang Nam
11/04/2018
Hắn bước về phía La chân nhân động tác nhìn như
chậm chạp nhưng một bước thì đã tới trước mặt lão, thật quỷ dị khó dò.
La chân nhân cũng không giật mình vì thân pháp đó mà chỉ run sợ trước
ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn. Nụ cười của hắn như ánh mặt trời ngày
xuân, nhưng trong mắt lại bất đồng, đó là một đôi mắt của người chết.
Người đến giơ cánh tay, duỗi ra giơ lên như kiếm, bỗng có tiếng vù vù phá không do kiếm khí đâm thẳng tới cổ họng của lão!
La chân nhân thấy kiếm khí của người đến vừa xuất, là đạo pháp thượng đẳng, rốt cuộc đó là thứ gì, tuy trong lòng thoáng qua kinh hãi lẫn nghi ngờ, nhưng cơn giận của lão lại bùng phát. Lão giơ lên song chưởng, thản nhiên nghênh đón một nhát đâm có thể xuyên kim liệt thạch của người đến. Cả hai vừa tiếp cận, mơ hồ có thể thấy được trên đầu ngón tay của người nọ ửng ánh sáng màu tro, có thể thấy khác hẳn với phần lớn đạo pháp trên thế gian. La chân nhân không nhìn ngón tay mà chỉ nhìn thoáng qua nơi cổ họng của người đến.
Dưới đạo bào rộng thùng thình cất giấu một thanh kiếm nhỏ dài ba tấc, nó đang tự rung động không ngớt, tùy thời có thể phá y phục mà thoát ra. Nếu như tại bình thường không cần xuất kiếm mà chỉ cần vừa nhìn như thế thì kiếm ý trong mắt La chân nhân cũng đủ khiến đối thủ vô ý thức mà lộ ra nơi yếu hại phải biến chiêu tự bảo vệ mình, thậm chí nhượng bộ lui binh. Khi đó La chân nhân mới xem xét tình hình mà xuất phi kiếm hay là tiên kiếm, phá địch chế thắng cái nào cũng ung dung tự nhiên kết quả như ý.
Vậy mà người đến căn bản không thay đổi thế tới, tay trái vẫn trực chỉ cổ họng La chân nhân mà không hề có ý lảng tránh.
- Tên này chẳng lẽ điên rồi hay sao?
La chân nhân vừa sợ vừa giận, lúc này nếu như phát phi kiếm, coi như có thể trước một bước phá cổ họng của đối thủ, nhưng mình cũng không khỏi bị trọng thương. Người nọ căn bản là nhìn không thấy kiếm trong mắt mình hay là một lòng muốn đi tìm cái chết? La chân nhân nhìn đối thủ, nhưng từ trong ánh mắt người chết thì có thể nhìn ra được gì?
Tiên kiếm còn đang lượn vòng chặt chém ở phía sau người đến, mặc dù không làm gì được thanh thiết côn kia nhưng người đến cũng không phải thân thể kim cương, kiếm khí vẫn có thể làm bị thương da thịt của hắn. Nhìn phía sau người đến máu vẩy ra như mưa, nhưng không thể cản trở thế đến. Trong lòng lão, từng đợt hàn ý căng thẳng nổi lên lạnh sống lưng.
La chân nhân cắn chặt răng một cái, lúc này không được phép có chút mảy may do dự. Một tiếng keng nhỏ vang lên, mũi phi kiếm đã đâm rách đạo bào, nó nóng lòng muốn xuất hiện!
Nhưng vào lúc này, bên tai hắn chợt vang lên một loạt tiếng đồm độp nhỏ vụn, chỉ cảm thấy trên da thịt như có hàng nghìn hàng vạn cây kim cực nhỏ khẽ đâm vào, tất cả trong tầm mắt đột ngột sáng lên ba phần.
Trực giác nói cho lão biết có nguy hiểm rất lớn đến từ phía sau. La chân nhân theo tâm ý chỉ phi kiếm phá y phục xuất ra, tập kích người đến, bất chấp kết quả trước mắt. Bỗng lão hoảng sợ quay đầu lại, trước mắt đầy rẫy cường quang, trong chốc lát ngoại trừ màu trắng vô biên vô hạn ngoài ra cái gì cũng không thấy. May là La chân nhân chân nguyên hùng hậu, ngay thời khắc biến cố đã phát bên người nhưng vẫn không quên vận công lên mắt, vừa động niệm ảo giác trước mắt đã biến mất, hiện ra thế giới chân thực.
Song thế giới chân thực này vẫn không bình tĩnh hơn so với ảo giác.
Trong nháy mắt, hai con ngươi La chân nhân co rút lại rồi lại mau chóng phóng lớn. Trong mắt lão tràn ngập kinh hãi, trong ánh mắt là hơn trăm viên lôi cầu màu trắng xanh đang ầm ầm ập tới!
Lôi cầu mãnh liệt như nước thủy triều, trong nháy mắt đã tràn qua đỉnh đầu La chân nhân, toàn thân bao vây chặt lão lại.
Xuyên thấu qua lôi quang cuồn cuộn, lão mơ hồ thấy được một nữ tử đạp lôi đến đây.
Mái tóc đen của nàng buông xuống như nước, tại trong cơn sóng lôi nhẹ nhàng phẩt phơ, che lấy khuôn mặt, chỉ có thể phân rõ có một đường nét xinh đẹp mỹ lệ. Nàng vẫn chưa làm dáng giở tay nhấc chân gì, chỉ lấy hai tay che tại trước ngực, mười ngón thon dài như lan, trên đầu ngón tay áp út vươn ra một sợi tơ đen sẫm, sợi tơ kéo dài ra phía ngoài dần dần to lên, cho đến hơn một trượng mới hóa thành từng sợi roi dài to như quả trứng gà!
Trường tiên như có sinh mệnh điên cuồng uốn lượn múa may khắp bốn phương tám hướng, từ xa nhìn lại trông như một con Lôi Long đen sẫm có sáu đầu dương nanh múa vuốt. Mà từng viên lôi cầu cuồn cuộn không dứt xuất hiện từ dưới vảy của Lôi Long, gào thét chạy đến, cùng nhau nhập vào con sóng lôi quang
Nàng kia giương mắt nhìn La chân nhân ở đằng xa, khép hai tay lại, chậm rãi trước ngực hợp thành chữ thập, vẻ đoan trang uy nghiêm nói không nên lời. Nhất thời có vô số lôi cầu từ phía sau tiếp trước hợp lại cùng một chỗ, bắn thắng về hướng lão.
Da thịt của La chân nhân lập tức như bị châm cứu, hai mắt như bị châm đâm trước mắt một mảnh không rõ, trong tầm mắt ngoại trừ lôi quang mạnh mẽ vô pháp chống cự ra thì nhìn không thấy vật gì khác. Mà nữ tử như mặt nước đã hoàn toàn ẩn vào phía sau lôi quang. Không thể nhìn rõ ràng chi tiết về nàng, nhưng mà không biết vì sao, cặp mắt kia vẫn trực chiếu vào trong thần thức của La chân nhân.
Dưới hai dòng thanh đàm ào ào ập tới chính là cảm xúc không thể diễn tả bằng lời hợp thành vô số mạch nước chạy về chỗ sâu nhất trong hắc ám, vĩnh viễn không quay đầu lại.
- Ngươi đối nghịch với trời đến cuối cùng là vạn kiếp bất phục!
Với một chút ý thức thanh tỉnh cuối cùng, La chân nhân điên cuồngla lên, cũng không biết là thanh âm của lão có lưu lại trên thế gian này hay không nữa.
Tay của Kỷ Nhược Trần có chút khác biệt với người tu đạo bình thường, năm ngón tay thon dài mạnh mẽ, thịt xương đều đều, da thịt như ngọc, xa xa nhìn lại dưới làn da như có bảo quang lưu chuyển, tràn đầy tiên ý huy hoàng, thật là tìm không ra một điểm tỳ vết nạo. Dù là tay tiên nhân thì nghĩ cũng không hơn như vậy.
Trong mắt của phàm phu tục tử đương nhiên là vậy. Nhưng trong mắt người tu đạo thì cái tay này của hắn được phủ dưới một mảnh hôi quang. Hôi quang này không giống bình thường. bên trong không có một điểm sinh khí, tựa như nó quay lưng với tất cả thiên đạo. Bất kể là ai, trong ý thức cũng đều không muốn bị bàn tay này chạm phải, mặc dù vẫn còn chưa rõ hậu quả khi tiếp xúc sẽ là gì.
Cái tay lông tóc không chút tổn thương nào băng qua lôi quang cuồn cuộn, khẽ điểm một cái lên cổ họng La chân nhân rồi thu trở lại. Trước đó, màu da của lão đã biến thành màu xám, bị tiếp xúc nhẹ như vậy lập tức hóa thành một chùm tro bụi theo gió núi thổi tan đi không còn tung tích.
Kỷ Nhược Trần nhìn bàn tay của mình, đầu ngón tay vẫn trong suốt như lúc ban đầu, một chút tro tàn cũng không dính lại. Keng một tiếng, tiên kiếm vô chủ lượn vòng phía sau hắn chợt mất đi linh tính rơi xuống trên mặt đất, sau đó cạch vỡ thành hơn mười mảnh.
- Thanh Y?
Tiếng gọi của Kỷ Nhược Trần có chút do dự.
Sáu sợi Lôi tiên đang bay lượn trên không trung đang nhanh chóng quay về hóa thành từng sợi tóc đen, trở lại trong mái tóc của nữ hài. Tất cả lại rơi vào tĩnh lặng.
Vết tích duy nhất lưu lại chính là trong trời đêm vẫn còn hơn mười viên lôi châu đang trôi nổi bất định, nhưng sớm đã không còn khí thế như muốn nuốt cả thiên địa như vừa rồi, ngược lại giống như những con đom đóm được phóng đại hàng trăm lần, sáng nhấp nháy vài lần rồi từng cái tan biến đi. Khó có thể tưởng tượng vừa rồi Chân Vũ quán La chân nhân chính là bị chúng nó luyện hóa thành tro, không mảy may có một cơ hội để phản kháng.
Kỷ Nhược Trần đã sớm nhận ra những sợi Lôi tiên đó là Hỗn Độn tiên của Thanh Y đã từng dùng qua. Chỉ là Hỗn Độn tiên sao lại có tới sáu sợi, vả lại uy lực trên roi so với lúc thấy lần đầu còn phải mạnh hơn mấy lần. Mà có thể khống chế được sáu sợi Hỗn Độn tiên, trong khoảnh khắc khiển một chân nhân có đạo hóa trở thành tro tàn, thì đạo hạnh lúc này của Thanh Y sao lại có thể dùng các từ ngữ cao thâm hùng hậu tới để hình dung được?
Sáu sợi cùng đến, ngay cả La chân nhân cũng chỉ có kết cục khoanh tay chịu chết, Kỷ Nhược Trần cũng đâu có thể ngoại lệ?
Đây là tiểu yêu Thanh Y mà ngày đó thân trúng một tên rồi té xỉu ở trước mặt hắn đó sao?
Thanh Y thu lại Hỗn Độn tiên, nhìn qua không khác gì ngày xưa, hình như nàng cũng không biết mối nghi ngờ trong lòng Kỷ Nhược Trần. Nàng chân thành đi tới nắm lấy tay hắn mới:
- Nhập đàn đi, bên trong nói không chừng còn có hung hiểm gì nữa đấy.
Nhìn nữ hài như mặt nước trước mắt, đáy lòng Kỷ Nhược Trần thầm than, lẳng lặng đặt tất cả lo sợ đặt sang một bên, giống như ngày mới gặp gỡ lần đầu.
"Ầm", một tiếng nổ vang lên. Một tòa mộc lâu bên cạnh hai người bỗng nhiên sụp xuống ngọn lửa bừng cháy như hỏa long ập về phía bọn hắn. Ngọn lửa không có kèm theo bất cứ hiệu quả đặc biệt nào như thế này đương nhiên hoàn toàn không có uy hiếp gì đối với hai người. Kỷ Nhược Trần theo bản năng hơi nghiêng người che ở trước người Thanh Y, cũng không thấy hắn đang làm bộ, ngọn lửa vọt tới trước mặt một thước thì rơi thẳng xuống đất, rồi tất cả tự động tắt rụi. Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên nhớ tới lúc này Thanh Y đâu cần hắn bảo vệ nữa, nên hắn đành nở nụ cười khổ.
Chợt một thân ảnh rất cao lớn đạp gió cưỡi lửa xông ra, dưới cánh tay phải kẹp một ống thép thật lớn, tay trái cầm một tên đạo sĩ Chân Vũ quán không biết sống chết, bên hông người này còn ôm hai cái đầu người máu chảy đầm đìa, phối hợp với khuôn mặt dữ tợn đủ để rồng kinh voi hãi, có thể nói là đằng đằng sát khí hung diễm tỏa bổn phía. Ông thép kẹp dưới nách y dài một trượng, đường kính một thước, dày nửa tấc, trong miệng ống lóng lánh hồng quang đỏ chót, nhìn qua có thể biết ngay nhất định là kiện hung khí không đơn giản.
Long Tượng thiên quân vừa chui ra từ trong đống lửa, còn chưa kịp thấy rõ tình cảnh trước mắt liền há mồm rít gào:
- Là thằng chó chết nào đê tiện vô sỉ như vậy, dám lén dùng phi kiếm đâm vào mông gia gia nhà ngươi?! Mau lăn ra đây cho ta để tổ gia gia nhà ngươi cho một pháo thành hai đoạn luôn!
Nhìn Long Tượng thiên quân nách kẹp ống thép, bên hông kẹp lấy đầu đạo sĩ, Kỷ Nhược Trần không khỏi có chút ngạc nhiên. Lây nhãn lực của hắn cũng nhìn không ra ông thép này có uy lực lớn bao nhiêu, nhưng chuyện ngoài ý muốn đêm nay thực sự rất nhiều rồi. Ống thép trong tay Long Tượng cũng rất bình thường, nhìn không ra sự ảo diệu gì.
Nhìn bộ dạng hổn hển của Long Tượng thiên quân, Thanh Y không khỏi cười khì một tiếng. Tiếng cười này nghe vào trong tai Long Tượng thiên quân so với tiếng sét từ chín tầng trời còn lợi hại hơn nhiều. Lão oa oa kêu to một tiếng rồi nhảy lùi lại mấy trượng, lúc này mới mở lớn hai mắt nhìn về phía trước. Thấy rõ người đứng trước mặt thực sự là Thanh Y thì mới đổi thành tươi cười, vô cùng cung kính kêu một tiếng:
- Tiểu thư.
Cánh tay phải đang kẹp ống thép nhưng còn tíu tít phủi phủi bụi dính trên vạt áo.
Hắn lại nhìn sang bên cạnh, lúc này mới thấy được Kỷ Nhược Trần. Liền đó, thấy cảnh Thanh Y và Kỷ Nhược Trần tay trong tay rơi vào mi mắt, ánh mắt Long Tượng thiên quân lập tức như bị lửa đốt lập tức quay sang một bên, ném một câu "Để ta đi bắt vài tên tạp chủng nữa", rồi lão lủi mất.
Kỷ Nhược Trần thì vừa tức giận vừa buồn cười, nhiều hơn đó là bất đắc dĩ. Thanh Y thì lại thản nhiên như không, cứ nắm tay Kỷ Nhược Trần đi về phía Huyền đàn đang bị bao quanh trong biển lửa.
Vừa vào Huyền đàn, lập tức lại là một cảnh tượng khác.
Bên ngoài màn vải che lửa cháy hừng hực, thậm chí lan đến cả màn che. Bên trong màn vải che thì dường như không chịu một chút quấy nhiễu nào, ngọn lửa chỉ tỏa ra ập vào mặt ngoài màn che. Trên mặt màn che màu vàng đỏ trần đầy một màu đen như than, nhưng quỷ dị chính là không hề có vết cháy nào, đương nhiên cũng không có bất cứ tổn hại nào mà mắt thường có thể thấy được.
Bên trong màn che là cảnh tượng thê thảm âm u, không biết bích quang là từ đâu đến, khắp nơi đầy rẫy lệ khí quỷ dị. Nhìn các thứ bên trong đàn đủ biết đây là một pháp đàn của Đạo gia, vả lại pháp độ nghiêm ngặt, bố trí cẩn thận, hiển nhiên xuất từ tay cao nhân. Từ xa nhìn tòa sơn cốc này cũng là đầy rẫy linh khí, vì lẽ gì lúc này bên trong đàn lại mang dị tượng như vậy?
Trên Trọng đàn truyền đến thanh âm sàn sạt, nghe lên giống như là tằm xuân đang ăn lá, trong đàn lại thêm ba phân thê lương.
Người đến giơ cánh tay, duỗi ra giơ lên như kiếm, bỗng có tiếng vù vù phá không do kiếm khí đâm thẳng tới cổ họng của lão!
La chân nhân thấy kiếm khí của người đến vừa xuất, là đạo pháp thượng đẳng, rốt cuộc đó là thứ gì, tuy trong lòng thoáng qua kinh hãi lẫn nghi ngờ, nhưng cơn giận của lão lại bùng phát. Lão giơ lên song chưởng, thản nhiên nghênh đón một nhát đâm có thể xuyên kim liệt thạch của người đến. Cả hai vừa tiếp cận, mơ hồ có thể thấy được trên đầu ngón tay của người nọ ửng ánh sáng màu tro, có thể thấy khác hẳn với phần lớn đạo pháp trên thế gian. La chân nhân không nhìn ngón tay mà chỉ nhìn thoáng qua nơi cổ họng của người đến.
Dưới đạo bào rộng thùng thình cất giấu một thanh kiếm nhỏ dài ba tấc, nó đang tự rung động không ngớt, tùy thời có thể phá y phục mà thoát ra. Nếu như tại bình thường không cần xuất kiếm mà chỉ cần vừa nhìn như thế thì kiếm ý trong mắt La chân nhân cũng đủ khiến đối thủ vô ý thức mà lộ ra nơi yếu hại phải biến chiêu tự bảo vệ mình, thậm chí nhượng bộ lui binh. Khi đó La chân nhân mới xem xét tình hình mà xuất phi kiếm hay là tiên kiếm, phá địch chế thắng cái nào cũng ung dung tự nhiên kết quả như ý.
Vậy mà người đến căn bản không thay đổi thế tới, tay trái vẫn trực chỉ cổ họng La chân nhân mà không hề có ý lảng tránh.
- Tên này chẳng lẽ điên rồi hay sao?
La chân nhân vừa sợ vừa giận, lúc này nếu như phát phi kiếm, coi như có thể trước một bước phá cổ họng của đối thủ, nhưng mình cũng không khỏi bị trọng thương. Người nọ căn bản là nhìn không thấy kiếm trong mắt mình hay là một lòng muốn đi tìm cái chết? La chân nhân nhìn đối thủ, nhưng từ trong ánh mắt người chết thì có thể nhìn ra được gì?
Tiên kiếm còn đang lượn vòng chặt chém ở phía sau người đến, mặc dù không làm gì được thanh thiết côn kia nhưng người đến cũng không phải thân thể kim cương, kiếm khí vẫn có thể làm bị thương da thịt của hắn. Nhìn phía sau người đến máu vẩy ra như mưa, nhưng không thể cản trở thế đến. Trong lòng lão, từng đợt hàn ý căng thẳng nổi lên lạnh sống lưng.
La chân nhân cắn chặt răng một cái, lúc này không được phép có chút mảy may do dự. Một tiếng keng nhỏ vang lên, mũi phi kiếm đã đâm rách đạo bào, nó nóng lòng muốn xuất hiện!
Nhưng vào lúc này, bên tai hắn chợt vang lên một loạt tiếng đồm độp nhỏ vụn, chỉ cảm thấy trên da thịt như có hàng nghìn hàng vạn cây kim cực nhỏ khẽ đâm vào, tất cả trong tầm mắt đột ngột sáng lên ba phần.
Trực giác nói cho lão biết có nguy hiểm rất lớn đến từ phía sau. La chân nhân theo tâm ý chỉ phi kiếm phá y phục xuất ra, tập kích người đến, bất chấp kết quả trước mắt. Bỗng lão hoảng sợ quay đầu lại, trước mắt đầy rẫy cường quang, trong chốc lát ngoại trừ màu trắng vô biên vô hạn ngoài ra cái gì cũng không thấy. May là La chân nhân chân nguyên hùng hậu, ngay thời khắc biến cố đã phát bên người nhưng vẫn không quên vận công lên mắt, vừa động niệm ảo giác trước mắt đã biến mất, hiện ra thế giới chân thực.
Song thế giới chân thực này vẫn không bình tĩnh hơn so với ảo giác.
Trong nháy mắt, hai con ngươi La chân nhân co rút lại rồi lại mau chóng phóng lớn. Trong mắt lão tràn ngập kinh hãi, trong ánh mắt là hơn trăm viên lôi cầu màu trắng xanh đang ầm ầm ập tới!
Lôi cầu mãnh liệt như nước thủy triều, trong nháy mắt đã tràn qua đỉnh đầu La chân nhân, toàn thân bao vây chặt lão lại.
Xuyên thấu qua lôi quang cuồn cuộn, lão mơ hồ thấy được một nữ tử đạp lôi đến đây.
Mái tóc đen của nàng buông xuống như nước, tại trong cơn sóng lôi nhẹ nhàng phẩt phơ, che lấy khuôn mặt, chỉ có thể phân rõ có một đường nét xinh đẹp mỹ lệ. Nàng vẫn chưa làm dáng giở tay nhấc chân gì, chỉ lấy hai tay che tại trước ngực, mười ngón thon dài như lan, trên đầu ngón tay áp út vươn ra một sợi tơ đen sẫm, sợi tơ kéo dài ra phía ngoài dần dần to lên, cho đến hơn một trượng mới hóa thành từng sợi roi dài to như quả trứng gà!
Trường tiên như có sinh mệnh điên cuồng uốn lượn múa may khắp bốn phương tám hướng, từ xa nhìn lại trông như một con Lôi Long đen sẫm có sáu đầu dương nanh múa vuốt. Mà từng viên lôi cầu cuồn cuộn không dứt xuất hiện từ dưới vảy của Lôi Long, gào thét chạy đến, cùng nhau nhập vào con sóng lôi quang
Nàng kia giương mắt nhìn La chân nhân ở đằng xa, khép hai tay lại, chậm rãi trước ngực hợp thành chữ thập, vẻ đoan trang uy nghiêm nói không nên lời. Nhất thời có vô số lôi cầu từ phía sau tiếp trước hợp lại cùng một chỗ, bắn thắng về hướng lão.
Da thịt của La chân nhân lập tức như bị châm cứu, hai mắt như bị châm đâm trước mắt một mảnh không rõ, trong tầm mắt ngoại trừ lôi quang mạnh mẽ vô pháp chống cự ra thì nhìn không thấy vật gì khác. Mà nữ tử như mặt nước đã hoàn toàn ẩn vào phía sau lôi quang. Không thể nhìn rõ ràng chi tiết về nàng, nhưng mà không biết vì sao, cặp mắt kia vẫn trực chiếu vào trong thần thức của La chân nhân.
Dưới hai dòng thanh đàm ào ào ập tới chính là cảm xúc không thể diễn tả bằng lời hợp thành vô số mạch nước chạy về chỗ sâu nhất trong hắc ám, vĩnh viễn không quay đầu lại.
- Ngươi đối nghịch với trời đến cuối cùng là vạn kiếp bất phục!
Với một chút ý thức thanh tỉnh cuối cùng, La chân nhân điên cuồngla lên, cũng không biết là thanh âm của lão có lưu lại trên thế gian này hay không nữa.
Tay của Kỷ Nhược Trần có chút khác biệt với người tu đạo bình thường, năm ngón tay thon dài mạnh mẽ, thịt xương đều đều, da thịt như ngọc, xa xa nhìn lại dưới làn da như có bảo quang lưu chuyển, tràn đầy tiên ý huy hoàng, thật là tìm không ra một điểm tỳ vết nạo. Dù là tay tiên nhân thì nghĩ cũng không hơn như vậy.
Trong mắt của phàm phu tục tử đương nhiên là vậy. Nhưng trong mắt người tu đạo thì cái tay này của hắn được phủ dưới một mảnh hôi quang. Hôi quang này không giống bình thường. bên trong không có một điểm sinh khí, tựa như nó quay lưng với tất cả thiên đạo. Bất kể là ai, trong ý thức cũng đều không muốn bị bàn tay này chạm phải, mặc dù vẫn còn chưa rõ hậu quả khi tiếp xúc sẽ là gì.
Cái tay lông tóc không chút tổn thương nào băng qua lôi quang cuồn cuộn, khẽ điểm một cái lên cổ họng La chân nhân rồi thu trở lại. Trước đó, màu da của lão đã biến thành màu xám, bị tiếp xúc nhẹ như vậy lập tức hóa thành một chùm tro bụi theo gió núi thổi tan đi không còn tung tích.
Kỷ Nhược Trần nhìn bàn tay của mình, đầu ngón tay vẫn trong suốt như lúc ban đầu, một chút tro tàn cũng không dính lại. Keng một tiếng, tiên kiếm vô chủ lượn vòng phía sau hắn chợt mất đi linh tính rơi xuống trên mặt đất, sau đó cạch vỡ thành hơn mười mảnh.
- Thanh Y?
Tiếng gọi của Kỷ Nhược Trần có chút do dự.
Sáu sợi Lôi tiên đang bay lượn trên không trung đang nhanh chóng quay về hóa thành từng sợi tóc đen, trở lại trong mái tóc của nữ hài. Tất cả lại rơi vào tĩnh lặng.
Vết tích duy nhất lưu lại chính là trong trời đêm vẫn còn hơn mười viên lôi châu đang trôi nổi bất định, nhưng sớm đã không còn khí thế như muốn nuốt cả thiên địa như vừa rồi, ngược lại giống như những con đom đóm được phóng đại hàng trăm lần, sáng nhấp nháy vài lần rồi từng cái tan biến đi. Khó có thể tưởng tượng vừa rồi Chân Vũ quán La chân nhân chính là bị chúng nó luyện hóa thành tro, không mảy may có một cơ hội để phản kháng.
Kỷ Nhược Trần đã sớm nhận ra những sợi Lôi tiên đó là Hỗn Độn tiên của Thanh Y đã từng dùng qua. Chỉ là Hỗn Độn tiên sao lại có tới sáu sợi, vả lại uy lực trên roi so với lúc thấy lần đầu còn phải mạnh hơn mấy lần. Mà có thể khống chế được sáu sợi Hỗn Độn tiên, trong khoảnh khắc khiển một chân nhân có đạo hóa trở thành tro tàn, thì đạo hạnh lúc này của Thanh Y sao lại có thể dùng các từ ngữ cao thâm hùng hậu tới để hình dung được?
Sáu sợi cùng đến, ngay cả La chân nhân cũng chỉ có kết cục khoanh tay chịu chết, Kỷ Nhược Trần cũng đâu có thể ngoại lệ?
Đây là tiểu yêu Thanh Y mà ngày đó thân trúng một tên rồi té xỉu ở trước mặt hắn đó sao?
Thanh Y thu lại Hỗn Độn tiên, nhìn qua không khác gì ngày xưa, hình như nàng cũng không biết mối nghi ngờ trong lòng Kỷ Nhược Trần. Nàng chân thành đi tới nắm lấy tay hắn mới:
- Nhập đàn đi, bên trong nói không chừng còn có hung hiểm gì nữa đấy.
Nhìn nữ hài như mặt nước trước mắt, đáy lòng Kỷ Nhược Trần thầm than, lẳng lặng đặt tất cả lo sợ đặt sang một bên, giống như ngày mới gặp gỡ lần đầu.
"Ầm", một tiếng nổ vang lên. Một tòa mộc lâu bên cạnh hai người bỗng nhiên sụp xuống ngọn lửa bừng cháy như hỏa long ập về phía bọn hắn. Ngọn lửa không có kèm theo bất cứ hiệu quả đặc biệt nào như thế này đương nhiên hoàn toàn không có uy hiếp gì đối với hai người. Kỷ Nhược Trần theo bản năng hơi nghiêng người che ở trước người Thanh Y, cũng không thấy hắn đang làm bộ, ngọn lửa vọt tới trước mặt một thước thì rơi thẳng xuống đất, rồi tất cả tự động tắt rụi. Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên nhớ tới lúc này Thanh Y đâu cần hắn bảo vệ nữa, nên hắn đành nở nụ cười khổ.
Chợt một thân ảnh rất cao lớn đạp gió cưỡi lửa xông ra, dưới cánh tay phải kẹp một ống thép thật lớn, tay trái cầm một tên đạo sĩ Chân Vũ quán không biết sống chết, bên hông người này còn ôm hai cái đầu người máu chảy đầm đìa, phối hợp với khuôn mặt dữ tợn đủ để rồng kinh voi hãi, có thể nói là đằng đằng sát khí hung diễm tỏa bổn phía. Ông thép kẹp dưới nách y dài một trượng, đường kính một thước, dày nửa tấc, trong miệng ống lóng lánh hồng quang đỏ chót, nhìn qua có thể biết ngay nhất định là kiện hung khí không đơn giản.
Long Tượng thiên quân vừa chui ra từ trong đống lửa, còn chưa kịp thấy rõ tình cảnh trước mắt liền há mồm rít gào:
- Là thằng chó chết nào đê tiện vô sỉ như vậy, dám lén dùng phi kiếm đâm vào mông gia gia nhà ngươi?! Mau lăn ra đây cho ta để tổ gia gia nhà ngươi cho một pháo thành hai đoạn luôn!
Nhìn Long Tượng thiên quân nách kẹp ống thép, bên hông kẹp lấy đầu đạo sĩ, Kỷ Nhược Trần không khỏi có chút ngạc nhiên. Lây nhãn lực của hắn cũng nhìn không ra ông thép này có uy lực lớn bao nhiêu, nhưng chuyện ngoài ý muốn đêm nay thực sự rất nhiều rồi. Ống thép trong tay Long Tượng cũng rất bình thường, nhìn không ra sự ảo diệu gì.
Nhìn bộ dạng hổn hển của Long Tượng thiên quân, Thanh Y không khỏi cười khì một tiếng. Tiếng cười này nghe vào trong tai Long Tượng thiên quân so với tiếng sét từ chín tầng trời còn lợi hại hơn nhiều. Lão oa oa kêu to một tiếng rồi nhảy lùi lại mấy trượng, lúc này mới mở lớn hai mắt nhìn về phía trước. Thấy rõ người đứng trước mặt thực sự là Thanh Y thì mới đổi thành tươi cười, vô cùng cung kính kêu một tiếng:
- Tiểu thư.
Cánh tay phải đang kẹp ống thép nhưng còn tíu tít phủi phủi bụi dính trên vạt áo.
Hắn lại nhìn sang bên cạnh, lúc này mới thấy được Kỷ Nhược Trần. Liền đó, thấy cảnh Thanh Y và Kỷ Nhược Trần tay trong tay rơi vào mi mắt, ánh mắt Long Tượng thiên quân lập tức như bị lửa đốt lập tức quay sang một bên, ném một câu "Để ta đi bắt vài tên tạp chủng nữa", rồi lão lủi mất.
Kỷ Nhược Trần thì vừa tức giận vừa buồn cười, nhiều hơn đó là bất đắc dĩ. Thanh Y thì lại thản nhiên như không, cứ nắm tay Kỷ Nhược Trần đi về phía Huyền đàn đang bị bao quanh trong biển lửa.
Vừa vào Huyền đàn, lập tức lại là một cảnh tượng khác.
Bên ngoài màn vải che lửa cháy hừng hực, thậm chí lan đến cả màn che. Bên trong màn vải che thì dường như không chịu một chút quấy nhiễu nào, ngọn lửa chỉ tỏa ra ập vào mặt ngoài màn che. Trên mặt màn che màu vàng đỏ trần đầy một màu đen như than, nhưng quỷ dị chính là không hề có vết cháy nào, đương nhiên cũng không có bất cứ tổn hại nào mà mắt thường có thể thấy được.
Bên trong màn che là cảnh tượng thê thảm âm u, không biết bích quang là từ đâu đến, khắp nơi đầy rẫy lệ khí quỷ dị. Nhìn các thứ bên trong đàn đủ biết đây là một pháp đàn của Đạo gia, vả lại pháp độ nghiêm ngặt, bố trí cẩn thận, hiển nhiên xuất từ tay cao nhân. Từ xa nhìn tòa sơn cốc này cũng là đầy rẫy linh khí, vì lẽ gì lúc này bên trong đàn lại mang dị tượng như vậy?
Trên Trọng đàn truyền đến thanh âm sàn sạt, nghe lên giống như là tằm xuân đang ăn lá, trong đàn lại thêm ba phân thê lương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.