Trần Duyên

Chương 305: Dành cho người có tình 1

Yên Vũ Giang Nam

11/04/2018

Nhìn xuống chủ trại phía dưới rơi vào trong biền lửa và hỗn loạn, xưa nay đạo tâm binh thản như nước thì La chân nhân cũng nhịn không được bốc lên cơn giận. Lão sớm đã tiếp cận 100 tuổi, bối phận còn cao hơn chưởng quán Tôn Quả một bậc, mặc dù nguyên nhân thiên tư không đủ, chân nguyên đạo hạnh không bằng Tôn Quả, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Lão trơ mắt nhìn trong rừng cây phía sau chủ trại bay ra cái thùng hình trụ to một tác, dài ba tấc tà tà rơi vào bốn phía Huyền đàn, sau đó chính là một tiếng nổ ầm vang lên, ngọn lửa bốc cao tận trời qua đi. Trong kiến trúc mộc lâu, phạm vi mấy trượng đều bị san thành bình địa.

Cái này. . . cái này.

La chân nhân trợn tròn hai măt, chùm râu bác phát phơ, kinh hãi và giận giữ đan xen, nói không ra lời.

Hiểu biết của lão so với Kỳ Nhược Trần không biết phong phú hơn bao nhiêu lần, vừa nhìn vào phương vị mà thùng hình trụ rơi xuống đã hiểu rõ sự âm hiểm của người hạ thủ. Người trốn phía sau trại chắc clão là biết sự lợi hại của trận pháp bảo vệ đàn tế, khó có thể công phá, mà đạo kỳ màu vàng đó ở chỗ trận nhãn lại thủ vệ nghiêm mật, khó mà thuận lợi đế đánh lén, bởi vậy ném mấy cải thùng hình trụ có uy lực cường đại vào chỗ có uy lục yến hơn. Chi cần làm sụp đế nền của trận pháp, như vậy trận pháp bảo hộ sẽ không công mà tự phá. Chủ trại xây dựa vào núi, bên trong tất cả đều là trụ gỗ nền đá, muốn đánh phá thì đặc biệt dễ dàng.

Nhưng mà thứ làm lão kinh sợ cũng không phải sự âm hiểm cùa người này mà là uy lực cường đại thần kỳ cùa các thùng bạc đó. Pháp nhãn cùa lão rất tốt, liếc mắt đã nhìn thấy bảy tám phần chú phù trên thân thùng, sau khi bùng nổ lại nghe âm thanh cùa nó, nhìn ngọn lửa cúa nó, đại thể đã biết bên trong thùng chứa chính là thứ gì. Chính vì nhìn thấy rõ ràng nên mới không kiềm chế được.

Chỉ nói về tài liệu, giá trị cùa mấy thùng bạc đó đủ đề ngang với một thanh phi kiếm trung phẩm, mà phí tồn chế tạo bằng thủ công càng đủ để chế một thanh phi kiếm thượng phẩm. Điều này có ý nghĩa gì? Một đệ tứ tu đạo cùa Chân Vũ quán cần cù chăm chi, thức khuya dậy sớm vất và tu đạo, phải 25 năm mới có thể được ban thưởng một thanh phi kiếm. La chân nhân là đệ tứ nhất đẳng cùa Chân Vũ quán, đã vào quán tu hành trên 16 năm mới được thanh tiên kiếm đầu tiên thuộc về riêng mình. Lão nhớ rõ ràng, đó chi là một thanh đoản kiếm hơi có linh lực, bình thường không thể bình thường hơn.

Một đệ tử Chân Vũ quán vì một vật mà vất và cực nhọc phấn đấu hơn hai mươi năm, lại không bằng một tiếng nổ?

Nhìn một cái thùng bạc khác đang xoay tít bay tới, La chận nhân chi cảm thấy ngực dâng lên một cỗ nhiệt huyết, khóe mắt nổi cà gân xanh. Tên vạn ác hây ném bào bối sao lại đơn giản như ném trứng thối thế?

- Đồ vô sỉ ở đâu mà dám càn rỡ như thế!?

Một tiếng gào to phun ra từ trong miệng La chân nhân, ngay cả chính lão đều có chút ngoài ý muốn.

La chân nhân trợn trừng hai mắt vung lên tay áo, một thanh trường kiếm lẩp lánh hào quang chói lọi xuất ra từ trong tay áo, gào thét phi lẻn không trung, một kiếm chém cái thùng bạc làm đôi!

Nhìn cát màu tím trong ống bạc như nước vẩy xuống tung tóe, trong mắt La chân nhân nổi lên tơ máu. Trong thùng bạc không đáng để mẳt tới này, không ngờ bên trong lại chứa Tử Viêm Sa, so với phỏng đoán lúc đầu cùa lão còn quý hơn ba phần.

- Lại nữa đi! Để bàn chân nhân nhìn ngươi còn có bao nhiêu thủ đoạn!?

La chân nhân đứng thẳng như kiếm, râu tóc căng phồng, tiếng gào to như sấm.



Khu rừng rậm phía sau trại yên lặng một khắc, đột nhiên ngân quang sáng rõ, 7,8 ống bạc cùng nhau vứt ra. Có cái thì xoay thẳng lên phía trên căn bàn thấy không rõ phương hướng rơi xuống; có cái bay thẳng lên một đoạn rồi đột nhiên chuyền sang một hướng khác, chuyển động hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước; có cái bay thẳng về hướng đạo kỳ, tốc độ nhanh như điện; lại có ba cái đụng vào nhau rồi sau đó rơi vào các phương hướng khác nhau.

La chân nhân khẽ quát một tiếng, như tiếng sấm vang lên, tiên kiếm lần thử hai bay vút lên, lúc thì nhẹ nhàng như đang múa, lúc thì nặng nề như núi, như một con hoàng long manh mẽ tại không trung bay vòng lại.

La chân nhân buông xuống hai mắt, đứng chắp tay, cũng không thấy lão giương mi làm dáng, tiên kiếm liền gào thét quay về và tự động chui vào trong tay áo, ung dung tiêu sái nói không nên lời.

Trong tiếng leng keng giòn vang, một nửa cái thùng bạc đã rơi xuống bên chân La chân nhân. Mặt hẳn đột nhiên đổi sẳc, mớ lớn hai mắt, trong một nửa cái thùng này căn bản không có một hạt Tử Viêm sa nào, phù chú trên thân thùng cũng chi là một cái hình, chi được kỳ hình mà không được thần, căn bản không có tác đụng.

Trán La chân nhân hiện lên cà gân xanh, ánh mắt lão như điện đào qua mọi nơi, quả nhiên trong một nửa cái thùng còn lại cũng như cái bên chân, chi là một đồ giả không có thực chất.

Một kiếm mới vừa rồi tại trong giới tu đạo rất có danh tiếng, gọi là Hoàng Long Kinh Thiên, chính là tuyệt kỹ sớ trường cùa La chân nhân, có thể lớn có thể nhó, vừa cương vừa nhu, vừa có thể phá núi ngăn nước, cũng có thể xuyên hoa rũ sương. Kiếm chiêu vô cùng ảo diệu như thế, đương nhiên không phải không có trả giá. Trả giá chính là hao tổn chân nguyên rất lớn, chính là lấy chân nguyên lúc này cùa lão tối đa cũng chi có thể phát ra ba kiếm, nếu không phải thấy đối phương thoáng cái ném ra rất nhiều thùng bạc, đáy lòng mơ hồ dấy lên xung động một kiếm có thể chặt đứt chín thanh phi kiếm, lão căn bản sẽ không phát ra một kiếm này. Đương nhiên, ngoại trừ Hoàng Long Kinh Thiên, lão cũng không có biện pháp khác đề có thể chặn lại toàn bộ số thùng bạc.

Lại vù một tiếng nhó vang lên, một thùng bạc lập loè ánh sáng như không có chút trọng lượng nào nhẹ nhàng đung đưa trong bầu trời đêm, giống như một chiếc lá màu bạc bay lượn dưới ánh trăng, ngân quang như nước chiếu lên khuôn mặt của La chân nhân, thật là có một phen phong tình khác.

Thùng bạc như đang thị uy chậm rãi hạ xuống đạo kỳ.

Huyệt Thái Dương cùa La chân nhân không ngừng nhảy lên, gân xanh lúc ần lúc hiện. Mỗi một cái thùng nhìn qua cũng đều giống nhau như đúc, vậy cái thùng này rốt cuộc là thật hay giả?

Đạo kỳ là trận nhãn cùa toàn trận, đương nhiên quan trọng. Chính bởi vì nó quan trọng như vậy nên La chân nhân mới đích thân trấn thủ nơi này. Có lão thủ ớ chỗ này, nhóm đạo sĩ cùa Chân Vũ quán đều cho rằng tuyệt đối sẽ khôngxảy ra vấn đề, vậy nên đều nhao nhao khởi hành đến cao đàn, đuồi theo tên cuồng đồ lớn mật dám cà gan động thổ trên đầu thái tuế. Giờ khắc này, ớ đây quả thật chi còn một mình lão.

Thùng bạc rơi tuy chậm nhưng rất nhanh sẽ chạm tới đạo kỳ. Bộ râu lão phất phơ, một kiếm này cuối cùng La chân nhân vẫn không xuất ra được.

Người ném thùng dùng thủ pháp cực kỳ cao minh, nếu như cái thùng này là thật, nếu không dùng Hoàng Long kinh thiên thì phần lớn sẽ không cản được nó. Nhưng nếu là giả thì làm thế nào? Sau khi lại xuất ra thêm một chiêu Hoàng Long kinh thiên, khi đó chân nguyên còn lại cùa lão cũng không còn bao nhiêu, đừng nói bảo vệ không được đạo kỳ, ngay cà tự bảo vệ mình cũng đã thành vấn đề.

Ầm!

Nhìn cục lửa đỏ như vỏ quýt bay lên trời, La chân nhân cuối cùng đã biết cái thùng này là thật. Nhưng giá phải trà chính là tấm đạo kỳ đã hóa thành ngọn lửa cháy hừng hực.

Sắc mặt La chân nhân lúc xanh lúc trắng, không chi phẫn nộ bới vì bị đùa bỡn mà càng là vì Huyền đàn này mình đã hoàn thành 9 phần rồi. Sự quan trọng cùa nó đối với



Chân Vũ quán ớ đây chi có lão mới chân chính rõ ràng nhất. Đạo kỳ bị hủy, trận pháp bị phá cũng không việc gì, quan trọng hơn chính là đã làm lung lay mạch khí cùa Huyền đàn, vốn dược thai sắp đến thời khắc quan trọng giờ đây đã thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, bào lão làm sao giao phó với Tôn Quà đây?

Nhìn Huyền đàn lung lay sắp đổ, La chân nhân cắn răng một cái, nếu không tiêu diệt được kẻ địch tới xâm phạm, lão sao còn mặt mũi mà quay về Chân Vũ quán.

Lão cắn vào ngón giữa tay trái, sau đó rung lên tay áo, tiên kiếm lại bay ra từ trong tay áo. Lão đưa tay cầm tiên kiếm, lấy ngón tay máu bôi đầy lên mũi kiếm. Máu vừa nhiễm vào lưỡi kiếm, tiếng ông ông trên tiên kiếm lập tức từ réo rắt chuyển thành trầm thấp, ánh sáng vàng cũng dần dần biến thành đỏ sậm.

La chân nhân đứng nghiêm chỉ chốc lát, đột nhiên hét lớn một tiếng, giơ ngón tay chỉ lên, tiên kiếm tự động quay đầu lại mang theo một vệt lửa đỏ sậm, trong nháy mắt đã nhảy vào trong trại đang lửa cháy hừng hực.

Hầu như đồng thời với lúc tiên kiếm biến mất, một phương khác cùa chủ trại liền vang lên một tiếng rống xuyên bầu trời đêm, như tiếng đau khóc cùa rồng cùa voi!

Oanh một tiếng, một tòa mộc lâu đang bốc cháy sụp đổ xuống trước mặt La chân nhân, ngọn lửa mạnh mẽ phả vào mặt rồi phân ra hai bên, tiên kiếm ung dung bay trở về, vòng quanh một vòng La chân nhân mới trở lại bàn tay lão. Nhìn chút máu dính trên thân lưỡi kiếm, La chân nhân cười ngạo nghễ. Kiếm này sắc nhọn vô luân, xưa nay lấy máu không dính, lúc này nhiễm máu mà quay về có thể thấy được người nọ đã bị thương nặng, hẳn là không còn hy vọng. Dáng tươi cười vừa xuất hiện liền đọng lại trên mặt La chân nhân. Lão sợ hãi nhìn sang bên trái, từ trong biển lửa cháy hừng hực hiện ra một thân ảnh.

Người này một thân đạo trang đung mạo tuấn nhã, toàn thân trên dưới mơ hồ toát ra thanh khí, khắp người trên dưới không có pháp bào nào, trên lưng chỉ đeo một cây thiết côn nhìn không ra ảo diệu gì. Người này giẫm trên lửa mà đến, ngọn lửa quấn quanh người lão, trên áo, nhưng không thể để lại trên người hắn vết cháy nào.

La chân nhân nhíu đôi chân mày, lão đã sớm nhìn ra đạo hạnh cùa người này cũng không quá mạnh nhưng mà trong lòng lại chợt sinh ra một cỗ hàn ý. Lão thấy rõ ràng, người này cũng không phải trời sinh có thể chất hỏa tính không sợ lửa đốt, mà là ngọn lửa hầu như khi vừa liếm tới da thịt cùa hẳn thì sẽ tự động tắt. Nhìn qua, ngọn lửa tuy mạnh lại giống như bị sợ hãi mà tự sát cả vậy.

Trường mi phất phơ, lão âm thâm cười lanh một tiếng, thầm nghĩ:

- Đạo hạnh là nền tảng cùa vạn vật, kỳ kỹ cùa ngươi có nhiều chẳng qua cũng là cây không rễ mà thôi. Để ta xem chút tài mọn đó cùa ngươi có thể làm gì được tiên kiếm trong tay ta không?

La chân nhàn chỉ kiếm thẳng tắp vào người mới đến, hét lớn một tiếng, tiên kiếm trong tay như bánh xe lượn vòng rồi chém về phía người mới đến.

Kiếm đi như điện!

Người kia lại đột nhiên như không có trọng lượng, thân thể nhẹ nhàng đổ qua bên hông, cử động tràn ngập quỷ khí dày đặc, mau lẹ vô luân. La chân nhân vốn tưởng rằng một kiếm là giết được, lúc đó được lui qua một bên. Không sai, người kia rốt cuộc đạo hanh vẫn có hạn, chưa thể hoàn toàn tránh được một kiếm như sấm đánh sóng dữ đó. Tiên kiếm lượn vòng như bánh xe, chì trong thời khắc như ánh chớp đã đấu cùng thân côn cùa ngwowid mới đến không biết bao nhiêu chiêu.

Vô số âm thanh vỡ vạm hơp thành một tiếng ngâm kéo dài không dứt. Thiết côn cũng không biết là bào vật phương nào, bị tiên kiếm kích lên rất nhều nhưng không ngờ ngay cả một vết cắt cũng không để lại! Sau đó kiếm khí ngang dọc bay tán loạn đã để lại trên lưng người kia hơn mười vết thương to nhỏ, tuy chi lả vết thương da thịt nhưng đã bị thương đến nguyên khí. Người nọ khóe miệng nớ một nụ cười mỉm, hình như tiên kiếm liên tục chém tới mang tới cho hắn không phải là đau đớn mà là sự vui thích không cách nào hình dung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trần Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook