Chương 287: Đi đâu bây giờ 1
Yên Vũ Giang Nam
09/09/2017
Vân Trung Cư ẩn sâu giữa những ngọn núi đỉnh núi cô độc cao vút, đứng hiên ngang giữa biển mây. Bởi vì địa thế cực kỳ nguy
hiểm, xung quanh lại đầy rẫy dị thú từ thời hồng hoang trận pháp bẫy rập nên trước nay có rất ít người đến thăm hỏi.
Một ngày kia mắt trời đỏ treo cao, trong biển mây mù bắt đầu khởi động, ánh sáng nổi lên, xuất hiện một đóa kim liên (hoa sen màu vàng) khổng lồ.
Trên đóa hoa sen có bảy tám đạo sĩ đang đứng, mỗi người đều tiên phong đao cốt đạo hạnh không thấp, đang chầm chậm bay về phía Vân Trung Cư.
Đạo sĩ cầm đầu mặt mũi tuấn tú, khí thể không tầm thường, đúng là Hư Thiên của Thanh Khư cung. Một đạo sĩ khác hai mắt khép hờ tựa như vẫn còn chưa tỉnh ngủ, chỉnh là Hư Võng.
Người Thanh Khư cung tới lần này bất luận là số lượng hay địa vị đều có thể nói là khí thể lớn. Trước đây các chân nhân của Đạo Đức tông cũng từng viếng thăm Vân Trung cư mấy lần, một năm này chính là thời gian Vân Trung cư náo nhiệt thịnh vượng nhất, chưa từng thấy trong gần trăm năm qua.
Đoàn người của Thanh Khư cung còn cách hơn mười dặm, bên trong Vân Trung cư đã vang lên ba tiếng chuông, thanh âm vang xa đến cả trăm dặm, biểu hiện ra hảo tâm đón.
Đến khi đóa kim liên bay tới trước núi, chín tên đệ tử Vân Trung cư mặc quần áo hoa lệ đã xếp hàng ở phía ngoài sơn môn để tiếp khách.
Số người tiếp khách so với địa vị của Vân Trung cư lại hoàn toàn không tương xứng nhưng cũng không làm mất lễ nghi. Bởi vì người đời đều biết để tử của Vân Trung cư rất ít ỏi, chín người tiếp khách đã xem như là lễ nghi cao nhất rồi.
Hư Võng phất tay trái thu kim liên lại, sau đó tay áo phải mở ra, một đóa mây mỏng trống rỗng xuất hiện, thay thể kim liên đưa đoàn người Thanh Khư cung đến phía trước sơn môn.
Chiêu thức ấy của lão nhẹ nhàng bâng quơ, cao thâm điềm tĩnh, trong lúc lơ đãng đã để lộ ra cảnh giới cực cao.
Mặc dù người của Vân Trung cư xưa nay luôn kiêu ngạo nhưng lúc này cũng âm thầm khâm phục.
Sau khi mọi người của Thanh Khư cung hạ xuống, Hư Thiện tiến lên trước, hành lễ nói:
- Thanh Khư cung Hư Thiên, Hư Võng dẫn theo đệ tử tới cầu kiến Thanh Nhàn chân nhân!
Tên đệ tử đứng đầu của Vân Trung cư vội vàng hoàn lễ, nói:
- Hai vị chân nhân của Thanh Khư cung đến chơi thực là vinh hạnh lớn lao. Thanh Nhàn chân nhân biết các vị đến, bây giờ đang chờ trong Toái Kim các. Mời hai vị chân nhân đi theo ta!
Chỉ mốt lát sau, Hư Võng và Hư Thiên đã được tên đệ tử Vân Trung cư kia đưa đến Toái Kim các. Trên giang hồ có lời đồn, mấy chục năm nay Thanh Nhàn chân nhân vẫn bế quan không ra ngoài, nhưng chỉ vì lễ đính hôn của Cố Thanh lại đến Tây Huyền sơn một lần.
Vị vậy lần này Hư Thiên và Hư Võng tới cũng không nghĩ tới có thể thấy được Thanh Nhàn chân nhân, hơn nữa còn có thể đến nơi ông ta bế quan là Toái Kim các.
Trước giờ người tu đậo muốn bể quan toàn nghiêm cấm người ngoài đến gần nơi bể quan của mình. Điều này không chỉ để tránh bị người ngoài quấy rầy, còn là bởi người khác chỉ cần nhìn qua dấu vết tại nơi bế quan là có thể khám phá được bí mật về đạo pháp của người đó. Người chịu găp người ngoài tại nơi mình bế quan như Thanh Nhàn chân nhân, thực sự không có nhiều.
Sau khi đệ tử Vân Trung cư kia dẫn hai người vào Toái Kim các liền lặng lẽ đóng cửa rời đi.
Bên trong Toái Kim các được trang trí như chỗ ở của một người tu đạo bình thựờng, không có bốn vách kín đáo như nơi người ta vẫn bế quan, cũng không có bất kỳ trận pháp cơ quan, lại càng không có bảo vật giúp tăng cường thiên địa linh khí nào cả.
Bình đài phía ngoài Vân Trung cư rộng chừng mười trượng nằm cheo leo bên cạnh vách đá, ở phía cuối có một chiếc bồ đoàn. Ngồi trên bồ đoàn là một người mập lùn đang cầm trên tay một cái cần câu rất dài, cũng không biết muốn câu thứ gì giữa biển mây mịt mờ này.
Hư Thiên và Hư Võng liếc nhau, trong đôi mắt cùng hiện ra vẻ hơi ngạc nhiên. Mặc dù Thanh Nhàn chân nhân đến Đạo Đức tông một lần, nhưng cũng không công khai tuyên bố với mọi người là mình xuất quan, tiếp quản lại Vân Trung cư. Theo lý thì vẫn còn đang bế quan tu luyện, nhưng nhìn bộ dạng bây giờ của lão làm gì có chút ý định tu hành nào? Xem ra Thanh Nhàn chân nhân bế quan tại nơi khác.
Chuyện này cũng không có gì kỳ lạ, nơi bế quan có ý nghĩa quan trọng sao có thể tùy tiện để người ngoài thấy được?
Để Hư Thiên và Hư Võng ngồi chờ cả thời gian uống một chén trà, Thanh Nhàn chân nhân mới buông cần câu xuống, đứng dậy trở lại trong các, thi lễ cười nói:
- Thì ra là hai vị chân nhân Thanh Khư cung hạ cố đến chơi. Gần đây thần thức ta không nhạy bén, trong chốc lát không phát hiện ra. Thứ tội thứ tội!
Thanh Nhàn chân nhân nắm giữ Vân Trung cư mấy chục năm, mặc dù không có người nào được chứng kiến pháp lực, đạo hạnh của lão, nhưng uy danh lão quá lớn, chỉ dưới Tử Vi chân nhân của Đạo Đức tông mà thôi, còn mạnh hơn ba phần so với Hư Huyền chân nhân của Thanh Khư cung.
Vì vậy mặc dù Hư Thiên và Hư Võng cảm thấy tướng mạo vị chân nhân nổi danh trong thiên hạ này hơi xấu xi một chút, nhưng vẫn không dám khinh thường chút nào. Sau khi hai bên khách khí người qua ta lại vài lần liền nói vào chuyện chính.
Hư Thiên cười nói:
- Mặc dù đến nay ta vẫn không có cơ hội nhìn thấy đạo pháp phi thường của Thanh Nhàn chân nhân, nhưng cảnh giới của đồ đệ tốt Cố Thanh của ngài thực sự khiến Hư Thiên hơi xấu hổ. Kiến hiền tư tề, vì vậy từ khi còn chưa gặp Thanh Nhằm chân nhân, Hư Thiên cũng đã ngưỡng mộ từ đáy lòng.
Khuôn mặt đen đến bóng loáng của Thanh Nhàn chân nhân hoàn toàn không biến hóa, đôi mắt tam giác ti hi sáng quắc nhìn chằm chằm vào Hư Thiên, chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn.
Hư Thiên vốn còn đinh rào trước đón sau, thấy vậy đành phải nói:
- Cố Thanh hiểu thấu nhân quả luân hồi, nhớ lại cơ duyên kiếp trước với Ngâm Phong của Thanh Khư cung ta, vì vậy hiện giờ đang ở cung ta yên tĩnh tu luyện, lĩnh ngô đại đạo. Cố Thanh có tư chất hơn người, mà Ngâm Phong của cung ta lại càng là Trich tiên giáng trần, có thể nói là vô cùng xứng đôi. Bọn họ cùng nhau tìm hiểu đại đạo, ngày sau dắt tay phi thăng, chính là việc quan trong mà tù đạo giới chúng ta cả ngàn năm nay chưa găp! Vì nhận thấy điều này, Hư Huyền chân nhân của cung ta cố ý sai bọn ta đến Vân Trung cư, muốn nhân cơ hội lần này để cùng quý phải hỗ trợ lẫn nhau, kết tình hữu nghị ngàn năm. Bởi vì hôm qua Hư Huyền chân nhân chợt có điều hiểu ra, phải bế quan tu luyện, nên không thể tự mình đến ra mắt chân nhân. Trong long vô cùng tiếc nuối, sư huynh không còn cách nào khác là để bần đạo đến đây để bày tỏ tấm lòng thành kính. Xin chân nhân hiểu cho!
Nhân phẩm của Hư Thiên hơn người, tuổi còn trẻ mà đạo hạnh không thấp, những lời nói này từ đầu đến cuối đều vô cùng chân thành.
Thanh Nhàn chân nhân nghe xong, khuôn mặt đen thui vẫn không có chút biến hóa nào, trực tiếp hỏi:
- Cố Thanh định ơ lại Thanh Khư?
HưThiên ngẫn ra, nói:
- Đúng là như thế!
Thành Nhàn chận nhân gật đầu, lạnh nhạt nói:
- Vậy thì để nó ở lại Thanh Khư đi. Sơn môn Vân Trung cư chúng ta nhỏ hẹp, không chứa nổi nhân vật lớn như nó.
Trong lòng Hư Thiên mơ hồ cảm thấy hơi không thích hợp, vội nói:
- Thanh Nhàn chân nhân hiểu lầm rồi. Thanh Khư cung chúng ta tuyệt không có ý tranh đoạt đồ đệ tốt của quý môn. Ngày sau Cố Thanh phi thăng cũng vẫn là đệ tử Vân Trung cư, cung chúng ta cũng sẽ không lấy bừa một tiên vật lưu lại nào, tất cả đều thuộc về quý môn.
Thanh Nhàn chân nhân ồ một tiếng nói:
- Vân Trung cư chẳng qua chỉ là một nơi hoang vu thiếu văn minh, phúc mỏng mệnh mong manh không xứng với rất nhiều tiên vật như vậy. Về phần minh ước với Thanh Khư, sau này lại bàn lại đi!
Hư Thiên cảm thấy kinh hãi, quay lại nhìn Hư Võng, trong chốc lát cũng không biết phải trả lời thế nào. Im lặng một lát, Hư Thiên mới miễn cưỡng cười nói:
- Thanh Nhàn chân nhân…. Tại…. Tại sao lại nói vậy? Tuy Cố Thanh từng có hôn ước với Kỷ Nhược Trần của Đạo Đức tông; nhưng thứ nhất, nhân quả giữa nàng và Ngâm Phong chính là do trời định từ kiếp trước, thứ hai hai người bọn họ chưa thành hôn, có gì phải lo ngại? Huống chi không cần bần đạo nói rõ, chân nhân hẳn cũng biết rằng bây giờ Đạo Đức tông đã thành cái đích cho mọi người nhằm vào, tỉnh hình không ổn định. Đừng xem bọn họ truyền thừa cả ngàn năm, nhưng một tòa nhà muốn đổ, cũng chỉ mất thời gian ngắn mà thôi. Những mẩu chốt trong chuyên này, chân nhân đã nghỉ kỹ chưa?
Thanh Nhàn chân nhân hừ một tiếng, không nóng không lạnh đáp:
- Ngươi nhắc đến nào là thiên đạo luân hồi, cơ duyên nhân quả quá mức cao thâm khó nắm bắt. Kim Sơn ta chỉ là một kẻ quê mùa không nhìn ra được, ta chỉ biết nếu đã đồng ý với người khác chuyện gì thì phải làm cho bằng được. Đáng tiếc ta không có tài đức gì, chỉ có thể quản được bản thân mình, cái gì tư chất trời cho, cái gì Trích tiên giáng trần, ta đây tự mình biết mình, không dám đi nhúng tay vào chuyện của bọn họ. Cứ như vậy đi!
Một ngày kia mắt trời đỏ treo cao, trong biển mây mù bắt đầu khởi động, ánh sáng nổi lên, xuất hiện một đóa kim liên (hoa sen màu vàng) khổng lồ.
Trên đóa hoa sen có bảy tám đạo sĩ đang đứng, mỗi người đều tiên phong đao cốt đạo hạnh không thấp, đang chầm chậm bay về phía Vân Trung Cư.
Đạo sĩ cầm đầu mặt mũi tuấn tú, khí thể không tầm thường, đúng là Hư Thiên của Thanh Khư cung. Một đạo sĩ khác hai mắt khép hờ tựa như vẫn còn chưa tỉnh ngủ, chỉnh là Hư Võng.
Người Thanh Khư cung tới lần này bất luận là số lượng hay địa vị đều có thể nói là khí thể lớn. Trước đây các chân nhân của Đạo Đức tông cũng từng viếng thăm Vân Trung cư mấy lần, một năm này chính là thời gian Vân Trung cư náo nhiệt thịnh vượng nhất, chưa từng thấy trong gần trăm năm qua.
Đoàn người của Thanh Khư cung còn cách hơn mười dặm, bên trong Vân Trung cư đã vang lên ba tiếng chuông, thanh âm vang xa đến cả trăm dặm, biểu hiện ra hảo tâm đón.
Đến khi đóa kim liên bay tới trước núi, chín tên đệ tử Vân Trung cư mặc quần áo hoa lệ đã xếp hàng ở phía ngoài sơn môn để tiếp khách.
Số người tiếp khách so với địa vị của Vân Trung cư lại hoàn toàn không tương xứng nhưng cũng không làm mất lễ nghi. Bởi vì người đời đều biết để tử của Vân Trung cư rất ít ỏi, chín người tiếp khách đã xem như là lễ nghi cao nhất rồi.
Hư Võng phất tay trái thu kim liên lại, sau đó tay áo phải mở ra, một đóa mây mỏng trống rỗng xuất hiện, thay thể kim liên đưa đoàn người Thanh Khư cung đến phía trước sơn môn.
Chiêu thức ấy của lão nhẹ nhàng bâng quơ, cao thâm điềm tĩnh, trong lúc lơ đãng đã để lộ ra cảnh giới cực cao.
Mặc dù người của Vân Trung cư xưa nay luôn kiêu ngạo nhưng lúc này cũng âm thầm khâm phục.
Sau khi mọi người của Thanh Khư cung hạ xuống, Hư Thiện tiến lên trước, hành lễ nói:
- Thanh Khư cung Hư Thiên, Hư Võng dẫn theo đệ tử tới cầu kiến Thanh Nhàn chân nhân!
Tên đệ tử đứng đầu của Vân Trung cư vội vàng hoàn lễ, nói:
- Hai vị chân nhân của Thanh Khư cung đến chơi thực là vinh hạnh lớn lao. Thanh Nhàn chân nhân biết các vị đến, bây giờ đang chờ trong Toái Kim các. Mời hai vị chân nhân đi theo ta!
Chỉ mốt lát sau, Hư Võng và Hư Thiên đã được tên đệ tử Vân Trung cư kia đưa đến Toái Kim các. Trên giang hồ có lời đồn, mấy chục năm nay Thanh Nhàn chân nhân vẫn bế quan không ra ngoài, nhưng chỉ vì lễ đính hôn của Cố Thanh lại đến Tây Huyền sơn một lần.
Vị vậy lần này Hư Thiên và Hư Võng tới cũng không nghĩ tới có thể thấy được Thanh Nhàn chân nhân, hơn nữa còn có thể đến nơi ông ta bế quan là Toái Kim các.
Trước giờ người tu đậo muốn bể quan toàn nghiêm cấm người ngoài đến gần nơi bể quan của mình. Điều này không chỉ để tránh bị người ngoài quấy rầy, còn là bởi người khác chỉ cần nhìn qua dấu vết tại nơi bế quan là có thể khám phá được bí mật về đạo pháp của người đó. Người chịu găp người ngoài tại nơi mình bế quan như Thanh Nhàn chân nhân, thực sự không có nhiều.
Sau khi đệ tử Vân Trung cư kia dẫn hai người vào Toái Kim các liền lặng lẽ đóng cửa rời đi.
Bên trong Toái Kim các được trang trí như chỗ ở của một người tu đạo bình thựờng, không có bốn vách kín đáo như nơi người ta vẫn bế quan, cũng không có bất kỳ trận pháp cơ quan, lại càng không có bảo vật giúp tăng cường thiên địa linh khí nào cả.
Bình đài phía ngoài Vân Trung cư rộng chừng mười trượng nằm cheo leo bên cạnh vách đá, ở phía cuối có một chiếc bồ đoàn. Ngồi trên bồ đoàn là một người mập lùn đang cầm trên tay một cái cần câu rất dài, cũng không biết muốn câu thứ gì giữa biển mây mịt mờ này.
Hư Thiên và Hư Võng liếc nhau, trong đôi mắt cùng hiện ra vẻ hơi ngạc nhiên. Mặc dù Thanh Nhàn chân nhân đến Đạo Đức tông một lần, nhưng cũng không công khai tuyên bố với mọi người là mình xuất quan, tiếp quản lại Vân Trung cư. Theo lý thì vẫn còn đang bế quan tu luyện, nhưng nhìn bộ dạng bây giờ của lão làm gì có chút ý định tu hành nào? Xem ra Thanh Nhàn chân nhân bế quan tại nơi khác.
Chuyện này cũng không có gì kỳ lạ, nơi bế quan có ý nghĩa quan trọng sao có thể tùy tiện để người ngoài thấy được?
Để Hư Thiên và Hư Võng ngồi chờ cả thời gian uống một chén trà, Thanh Nhàn chân nhân mới buông cần câu xuống, đứng dậy trở lại trong các, thi lễ cười nói:
- Thì ra là hai vị chân nhân Thanh Khư cung hạ cố đến chơi. Gần đây thần thức ta không nhạy bén, trong chốc lát không phát hiện ra. Thứ tội thứ tội!
Thanh Nhàn chân nhân nắm giữ Vân Trung cư mấy chục năm, mặc dù không có người nào được chứng kiến pháp lực, đạo hạnh của lão, nhưng uy danh lão quá lớn, chỉ dưới Tử Vi chân nhân của Đạo Đức tông mà thôi, còn mạnh hơn ba phần so với Hư Huyền chân nhân của Thanh Khư cung.
Vì vậy mặc dù Hư Thiên và Hư Võng cảm thấy tướng mạo vị chân nhân nổi danh trong thiên hạ này hơi xấu xi một chút, nhưng vẫn không dám khinh thường chút nào. Sau khi hai bên khách khí người qua ta lại vài lần liền nói vào chuyện chính.
Hư Thiên cười nói:
- Mặc dù đến nay ta vẫn không có cơ hội nhìn thấy đạo pháp phi thường của Thanh Nhàn chân nhân, nhưng cảnh giới của đồ đệ tốt Cố Thanh của ngài thực sự khiến Hư Thiên hơi xấu hổ. Kiến hiền tư tề, vì vậy từ khi còn chưa gặp Thanh Nhằm chân nhân, Hư Thiên cũng đã ngưỡng mộ từ đáy lòng.
Khuôn mặt đen đến bóng loáng của Thanh Nhàn chân nhân hoàn toàn không biến hóa, đôi mắt tam giác ti hi sáng quắc nhìn chằm chằm vào Hư Thiên, chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn.
Hư Thiên vốn còn đinh rào trước đón sau, thấy vậy đành phải nói:
- Cố Thanh hiểu thấu nhân quả luân hồi, nhớ lại cơ duyên kiếp trước với Ngâm Phong của Thanh Khư cung ta, vì vậy hiện giờ đang ở cung ta yên tĩnh tu luyện, lĩnh ngô đại đạo. Cố Thanh có tư chất hơn người, mà Ngâm Phong của cung ta lại càng là Trich tiên giáng trần, có thể nói là vô cùng xứng đôi. Bọn họ cùng nhau tìm hiểu đại đạo, ngày sau dắt tay phi thăng, chính là việc quan trong mà tù đạo giới chúng ta cả ngàn năm nay chưa găp! Vì nhận thấy điều này, Hư Huyền chân nhân của cung ta cố ý sai bọn ta đến Vân Trung cư, muốn nhân cơ hội lần này để cùng quý phải hỗ trợ lẫn nhau, kết tình hữu nghị ngàn năm. Bởi vì hôm qua Hư Huyền chân nhân chợt có điều hiểu ra, phải bế quan tu luyện, nên không thể tự mình đến ra mắt chân nhân. Trong long vô cùng tiếc nuối, sư huynh không còn cách nào khác là để bần đạo đến đây để bày tỏ tấm lòng thành kính. Xin chân nhân hiểu cho!
Nhân phẩm của Hư Thiên hơn người, tuổi còn trẻ mà đạo hạnh không thấp, những lời nói này từ đầu đến cuối đều vô cùng chân thành.
Thanh Nhàn chân nhân nghe xong, khuôn mặt đen thui vẫn không có chút biến hóa nào, trực tiếp hỏi:
- Cố Thanh định ơ lại Thanh Khư?
HưThiên ngẫn ra, nói:
- Đúng là như thế!
Thành Nhàn chận nhân gật đầu, lạnh nhạt nói:
- Vậy thì để nó ở lại Thanh Khư đi. Sơn môn Vân Trung cư chúng ta nhỏ hẹp, không chứa nổi nhân vật lớn như nó.
Trong lòng Hư Thiên mơ hồ cảm thấy hơi không thích hợp, vội nói:
- Thanh Nhàn chân nhân hiểu lầm rồi. Thanh Khư cung chúng ta tuyệt không có ý tranh đoạt đồ đệ tốt của quý môn. Ngày sau Cố Thanh phi thăng cũng vẫn là đệ tử Vân Trung cư, cung chúng ta cũng sẽ không lấy bừa một tiên vật lưu lại nào, tất cả đều thuộc về quý môn.
Thanh Nhàn chân nhân ồ một tiếng nói:
- Vân Trung cư chẳng qua chỉ là một nơi hoang vu thiếu văn minh, phúc mỏng mệnh mong manh không xứng với rất nhiều tiên vật như vậy. Về phần minh ước với Thanh Khư, sau này lại bàn lại đi!
Hư Thiên cảm thấy kinh hãi, quay lại nhìn Hư Võng, trong chốc lát cũng không biết phải trả lời thế nào. Im lặng một lát, Hư Thiên mới miễn cưỡng cười nói:
- Thanh Nhàn chân nhân…. Tại…. Tại sao lại nói vậy? Tuy Cố Thanh từng có hôn ước với Kỷ Nhược Trần của Đạo Đức tông; nhưng thứ nhất, nhân quả giữa nàng và Ngâm Phong chính là do trời định từ kiếp trước, thứ hai hai người bọn họ chưa thành hôn, có gì phải lo ngại? Huống chi không cần bần đạo nói rõ, chân nhân hẳn cũng biết rằng bây giờ Đạo Đức tông đã thành cái đích cho mọi người nhằm vào, tỉnh hình không ổn định. Đừng xem bọn họ truyền thừa cả ngàn năm, nhưng một tòa nhà muốn đổ, cũng chỉ mất thời gian ngắn mà thôi. Những mẩu chốt trong chuyên này, chân nhân đã nghỉ kỹ chưa?
Thanh Nhàn chân nhân hừ một tiếng, không nóng không lạnh đáp:
- Ngươi nhắc đến nào là thiên đạo luân hồi, cơ duyên nhân quả quá mức cao thâm khó nắm bắt. Kim Sơn ta chỉ là một kẻ quê mùa không nhìn ra được, ta chỉ biết nếu đã đồng ý với người khác chuyện gì thì phải làm cho bằng được. Đáng tiếc ta không có tài đức gì, chỉ có thể quản được bản thân mình, cái gì tư chất trời cho, cái gì Trích tiên giáng trần, ta đây tự mình biết mình, không dám đi nhúng tay vào chuyện của bọn họ. Cứ như vậy đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.