Chương 286: Định hải 4
Yên Vũ Giang Nam
06/09/2017
Định hải (4)
Kỷ Nhược Trần vui vẻ, vội vàng đè xuống khí huyết đang cuồn cuộn trong lồng ngực, tiến lên một bước nghênh đón nói:
- Nguyên lai lão tiên nhân biệt lai vô dạng, thực sự là không thể tốt hơn!
Lời vừa ra khỏi miệng, Kỷ Nhược Trần đã biết không đúng. Quanh thân Giáp Canh ẩn hiện ánh sáng bảy màu, căn bản không phải thực thể mà là hư ảnh lấy đạo pháp lưu lại.
Giáp Canh vuốt râu cười nói:
- Tiểu hữu biệt lai vô dạng! Khối sắt bướng bỉnh này mặc dù không phải là vật hiếm lạ gì, nhưng cũng có vài phần duyên phận với tiểu hữu. Vậy nên lão hủ thiết lập lá chắn này là phòng ngừa người bên ngoài đánh bậy đánh bạ làm hư mất khối Định Hải thần châm thiết này. Nếu tiểu hữu có thể tìm được, lại lúc đầu dùng được Huyền Thiên trận đồ, mặc dù hiện nay còn chưa dùng được khối sắt này, tuy nhiên cũng còn cách không xa. Nơi này có một thiên Như Ý quyết giao cho tiểu hữu, dùng để khổng chế khối sắt này.
Giáp Canh phất ống tay áo một cái, tám miểng quẻ tượng bay ra từ trong ống tay áo, lần lượt bay vào mi tâm Kỷ Nhược Trần. Những quẻ tượng này rất giống quẻ tượng của Huyền Thiên trận đồ, lại có sự khác biệt rất lớn so với các quẻ tượng mà hắn từng học qua. Tám miếng quẻ tượng tại trong cơ thể hắn hòa tan làm một hóa thành một thiên tâm quyết cực kỳ đơn giản.
Sau khi Giáp Canh dạy hết tâm quyết lập tức hóa thành một đạo kim quang vọt lên trời. Kỷ Nhược Trần lại xông về phía trước, quả nhiên lá chắn vô hình đã biến mất. Hắn định thần nhìn về cây cự thiết đen kịt trên mặt đất nóng bỏng, mất thời gian một khắc mới tiến về phía trước, trong lòng có cảm giác mờ mịt không nắm chắc.
Mặt đất nơi này nóng đến nỗi đủ để nung chảy kim loại, lửa bình thường còn xa mới có thể sánh bằng nhưng khối Định Hải thần châm thiết này hiển nhiên là khắc tinh của địa hỏa. lửa vừa ập tới trước thần thiết một trượng thì không tiến thểm được nữa. Bốn phía Thần thiết một mảnh mát lạnh, thậm chí còn có chút lạnh lẽo, hoàn toàn không giống với cảnh tượng bị lửa vây quanh.
Kỷ Nhược Trần đứng ở bên cạnh thần thiết, phải chịu áp lực của địa hỏa cũng không nhẹ. Hắn chạm đến khối cự thiết lạnh lẽo này, chỉ trong một hơi thở, thần thiết vang lên một tiếng “Ông” thật to, trong nháy mắt đã biến thành một cây dài ba thước, một cây thiết côn xù xì đen thui to như quả trứng gà, phía trên lượn lờ địa hỏa, chầm chậm xoay chuyển.
Như Ý quyết cũng không phải chỉ Tuyền Quy mới có, trước khi Kỷ Nhược Trần tới Đông Hải lần này cũng đã từ trong bí điển của Đạo Đức tông tra được bản ghi chép của Định Hải thần châm thiết, đồng thời có được một thiên Như Ý quyết có thể khống chế thần thiết. Nội dung của hai thiên Như Ý quyết hoàn toàn khác biệt, nhưng trăm sông đổ về một biển, cũng có thể khổng chế được thanh thần thiết này, tương đối mà nói, Như Ý quyết mà Đạo Đức tông cất giữ vẫn dùng tốt hơn một ít.
Nhưng hắn dùng chính là Như Ý quyết của Tuyền Quy Giáp Canh để lại.
Ngây người chi chốc lát, mãi đến khi trên da thịt truyền đến cảm giác hơi phỏng, thì mới nhắc hắn không thể ở lâu trên mặt đất tràn đầy địa hỏa này. Kỷ Nhược Trần mới trầm người xuống, đứng ở bên cạnh thân thiết đưa tay cầm lầy và vận đủ lực lượng toàn thân để nhấc lên.
Thiết côn đương nhiên không nhúc nhích tí nào.
Kỷ Nhược Trần mỉm cười, thần thiết mặc dù biến thành một cây thiết côn dào ba thước nhưng vẫn có sức nặng đên 10800 cân, hắn cầm lên được mới là lạ. Nhưng việc này đã nằm trong dự liệu, hắn làm việc gì cũng có đạo lý để giải quyết cả.
Kỷ Nhược Trần từ trong Huyền Tâm giới chỉ lấy ra một tấm cổ phù, rất cẩn thận mở nó ra. Tấm phù này không giống như các đạo phù bình thường, chính là do da của loài linh thú không biết tên chế thành mặt trên bùa màu tím đen, xem ra là dùng máu thú để viết lên. Niên đại của tấm phù này đã rất lâu, dưới ăn mòn của linh lực cực kỳ dồi dào, da thú từ lâu đã trở nên quá yếu đuối. Động tác của Kỷ Nhược Trần đã hết sức nhẹ nhàng, nhưng một góc tấm phù vẫn ba một tiếng hiện lên một luồng khói xanh, đã xuất hiện một vết rách. Hắn không dám do dự nữa, tay trái cầm phù, tay phải tự phá mạch môn rồi viết lên cổ phù một lời chú bằng máu.
Máu tươi vừa dính vào mặt phù, lập tức hừng hực bốc cháy, trong nháy mắt đã biến cổ phù thành một ngón lửa màu lam yếu ớt. Kỷ Nhược Trần hét lớn một tiếng, vung lên tay trái vỗ ngọn lửa này lên thân Định Hải thần châm thiết. Thần thiết dưới địa hỏa cháy hừng hực hàng năm vẫn không bị biển sắc chút nào không ngờ bị ngọn lửa này đốt đã nổi lên màu hồng!
Kỷ Nhược Trần lẳng lặng đứng yên, đợi khi ngọn lửa tắt, thần thiết khôi phục lại nguyên trạng mới ôm lấy nó, dễ dàng nhấc lên, lấy một sợi dây thừng băng tơ tằm ngàn năm quấn vài vòng rồi đeo ở trên lưng.
Hắn phóng lên cao, trong nháy mắt đã ra khỏi khe nứt. Lúc này hắn bỗng nhiên cảm thấy da đầu hơi tê dại lập tức ngẩng đầu thì nhìn thấy một con quái vật to lớn chu vi chừng trăm trượng đang vô thanh vô tức lướt qua từ phía trên cao mười trượng.
Kỷ Nhược Trần ngơ ngác nhìn nó, mãi đến lúc nó theo hải lưu trôi đi xa mới như mộng mới tỉnh, thân hình lóe lên đã biên mất ngay tại chỗ, một lần nữa xuất hiện tại trước mặt nó.
Đây là một con Tuyền Quy to lớn vô bì, thoải mái duỗi ra tứ chi, cái đầu hơi nhú ra ngoài mai rùa, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ say. Nhưng trên người nó lượn lờ hơi thở băng lãnh cùng với cái động đường kính hơn một trượng trên mai rùa đã nhắc nhở Kỷ Nhược Trần, từ lâu nó đã mất đi sinh mệnh.
Ngực Kỷ Nhược Trần như bị tảng đá nặng đè xuống, ép tới hắn hầu như thở không được. Hắn vốn tưởng rằng mình từ lâu đã thờ ơ đối với tất cả, nhưng mà lúc này khi thực sự thấy được thi thể chân thân của Giáp Canh mới biết vẫn còn có một chút đau lòng.
Hắn nhảy lên mai Giáp Canh, cúi người tỉ mỉ coi vết thương. Vết thương xỏ xuyên qua toàn bộ thân rùa, hầu như là một hình tròn hoàn mỹ không sứt mẻ, bên mép thì bị cháy đen như mực, nhẵn bóng như gương, bên mép vết thương bất kể là mai hay là thịt rùa cũng đều bị nấu chảy thành tro bụi trong nháy mắt. Vết thương này tuyệt đối không thể là từ địch của Giáp Canh, là con Yêu Ô tám vòi ngày đó hầu như đã tiễn đi tính mệnh của Kỷ Nhược Trần vẫn còn lưu lại.
Điều giải thích duy nhất là có người lấy đạo pháp kinh thiên một kích đánh gục Giáp Canh, mới có thể tạo ra được vết thương bực này.
Không biết Giáp Canh đã chết bao lâu, cũng may trong Viêm Liệt cốc hoàn toàn không còn sinh khí, cũng không có cá tôm đến quấy rầy thi thể. Kỷ Nhược Trần đứng ở trên lưng Giáp Canh lặng lẽ chốc lát sau đó cúi người đè lại mai rùa khẽ quát một tiếng, vận đủ sức lực toàn thân chậm rãi đầy thân rùa. Thân rùa to lớn xoay một vòng sau đó dưới thúc đẩy của Kỷ Nhược Trần từ từ trầm xuống bơi đến khe nứt có cất giẩu Định Hải thần châm thiết, từ từ chìm vào trong địa hỏa hừng hực.
Kỷ Nhược Trần gỡ xuống thiết côn phía sau, khua nửa vòng sau đó nhẹ nhàng nện một côn lên vách liệt cốc!
Một côn hời hợt này lại có uy lực cực lớn tuyệt đối không phù hợp chút nào. Một tiếng nổ vang qua đi, trên thạch bích liệt cốc từ từ hiện ra một vết nứt, sau đó từng khối đá to chu vi hơn mười trượng không ngừng tách ra từ trên thạch bích, lăn vào trong địa viêm hừng hực dưới đáy khe nứt, rồi đẩy thi thể của Giáp Canh rơi vào chỗ sâu trong địa viêm.
Thạch bích củà Liệt cốc tại địa viêm nhiều năm hun đốt từ lâu đã quá mức mỏng manh. Trước đó có Định Hải thần châm thiết trấn thủ nơi này, nhưng mà hôm nay thần thiết đã bị lấy ra thạch bích liền mất đi che chở, dưới một kích của Kỷ Nhược Trần cự thạch đều sụp đổ xuống trong chốc lát, trận trận ầm vang đất chuyển biển rung!
Bản thân Kỷ Nhược Trần cũng không nghĩ tới một côn lại có uy lực lớn đến vậy. Bụi mù dân dân tan đi khe nứt đã chất đầy cự thạch, cũng nhìn không thấy dung nham chảy ra nữa.
Khi đeo thiết côn lại lên lưng lần nữa, Kỷ Nhược Trần trầm người xuống bị đè thẳng tắp xuống đáy biển!
Kỷ Nhược Trần nửa quỳ ở trên nham thạch, cần phải lấy tay chống đất mới miễn cưỡng chống chọi không bị nhắn xuống. Hắn hơi định tâm thần cắn chặt rằng trán nổi lên gân xanh. xương cốt quanh thân không ngừng rung động nhưng mà hai bàn tay ngoằn ngèo cuối cùng từng tắc từng tấc duỗi thẳng ra!
Sau đó gập đầu gối, đứng lên, ưỡn thẳng thắt lưng, mỗi một động tác đơn giản đều phải kéo dài mất thời gian cả nửa nén hương.
Không biết qua bao lâu, thử qua bao nhiều lần hắn rốt cuộc lảo đảo trồi lên từ đáy biển, chậm rãi bay lên trên.
Cổ phù bám vào Định Hải thần châm thiết tên là Tu Di chú, lấy chính là "Giới tử tu di, càn khôn na di”. Sau khi chú này phụ thể, sức nặng của thần thiết đã giảm đi 10 lần, chỉ còn hơn 1000 cân. Nhưng mà chú này mặc dù kì diệu, pháp lực chỉ đủ dùng tới mười lần. Từ nay về sau mỗi lần Kỷ Nhược Trần thôi động thần thiết một lần trọng lượng sẽ tăng thêm 1000 cân, sau mười lần sẽ khôi phục lại nguyên sức nặng của thần thiết.
Toàn bộ trong Đạo Đức tông chỉ cất giấu một thiên Tu Di chú như thế. Mặc dù trân quý huyền diệu, nhưng mà khi tỉ mỉ nghiên cứu, kỳ thực công dụng của nó cũng không lớn bao nhiêu. Vậy nên khi Kỷ Nhược Trần lấy đi Tu Di chú, sư thúc cai quản nhà kho cũng không nói gì. Mà lấy đạo hạnh lúc này của hắn cũng miễn cưỡng có thể đi động được binh khí pháp bảo 2000 cân mà thôi.
Thân ảnh Kỷ Nhược Trần cuối cùng biến mất tại phần cuối của biển, trong Địa Viêm Liệt cốc lại tràn ngập tử khí. Thân thể Giáp Canh thủy hỏa bất xâm chìm vào chỗ sâu trong địa viêm như vậy, cũng không biết sau vạn năm có thể bị luyện hóa thành hư vô hay không.
Kỷ Nhược Trần vui vẻ, vội vàng đè xuống khí huyết đang cuồn cuộn trong lồng ngực, tiến lên một bước nghênh đón nói:
- Nguyên lai lão tiên nhân biệt lai vô dạng, thực sự là không thể tốt hơn!
Lời vừa ra khỏi miệng, Kỷ Nhược Trần đã biết không đúng. Quanh thân Giáp Canh ẩn hiện ánh sáng bảy màu, căn bản không phải thực thể mà là hư ảnh lấy đạo pháp lưu lại.
Giáp Canh vuốt râu cười nói:
- Tiểu hữu biệt lai vô dạng! Khối sắt bướng bỉnh này mặc dù không phải là vật hiếm lạ gì, nhưng cũng có vài phần duyên phận với tiểu hữu. Vậy nên lão hủ thiết lập lá chắn này là phòng ngừa người bên ngoài đánh bậy đánh bạ làm hư mất khối Định Hải thần châm thiết này. Nếu tiểu hữu có thể tìm được, lại lúc đầu dùng được Huyền Thiên trận đồ, mặc dù hiện nay còn chưa dùng được khối sắt này, tuy nhiên cũng còn cách không xa. Nơi này có một thiên Như Ý quyết giao cho tiểu hữu, dùng để khổng chế khối sắt này.
Giáp Canh phất ống tay áo một cái, tám miểng quẻ tượng bay ra từ trong ống tay áo, lần lượt bay vào mi tâm Kỷ Nhược Trần. Những quẻ tượng này rất giống quẻ tượng của Huyền Thiên trận đồ, lại có sự khác biệt rất lớn so với các quẻ tượng mà hắn từng học qua. Tám miếng quẻ tượng tại trong cơ thể hắn hòa tan làm một hóa thành một thiên tâm quyết cực kỳ đơn giản.
Sau khi Giáp Canh dạy hết tâm quyết lập tức hóa thành một đạo kim quang vọt lên trời. Kỷ Nhược Trần lại xông về phía trước, quả nhiên lá chắn vô hình đã biến mất. Hắn định thần nhìn về cây cự thiết đen kịt trên mặt đất nóng bỏng, mất thời gian một khắc mới tiến về phía trước, trong lòng có cảm giác mờ mịt không nắm chắc.
Mặt đất nơi này nóng đến nỗi đủ để nung chảy kim loại, lửa bình thường còn xa mới có thể sánh bằng nhưng khối Định Hải thần châm thiết này hiển nhiên là khắc tinh của địa hỏa. lửa vừa ập tới trước thần thiết một trượng thì không tiến thểm được nữa. Bốn phía Thần thiết một mảnh mát lạnh, thậm chí còn có chút lạnh lẽo, hoàn toàn không giống với cảnh tượng bị lửa vây quanh.
Kỷ Nhược Trần đứng ở bên cạnh thần thiết, phải chịu áp lực của địa hỏa cũng không nhẹ. Hắn chạm đến khối cự thiết lạnh lẽo này, chỉ trong một hơi thở, thần thiết vang lên một tiếng “Ông” thật to, trong nháy mắt đã biến thành một cây dài ba thước, một cây thiết côn xù xì đen thui to như quả trứng gà, phía trên lượn lờ địa hỏa, chầm chậm xoay chuyển.
Như Ý quyết cũng không phải chỉ Tuyền Quy mới có, trước khi Kỷ Nhược Trần tới Đông Hải lần này cũng đã từ trong bí điển của Đạo Đức tông tra được bản ghi chép của Định Hải thần châm thiết, đồng thời có được một thiên Như Ý quyết có thể khống chế thần thiết. Nội dung của hai thiên Như Ý quyết hoàn toàn khác biệt, nhưng trăm sông đổ về một biển, cũng có thể khổng chế được thanh thần thiết này, tương đối mà nói, Như Ý quyết mà Đạo Đức tông cất giữ vẫn dùng tốt hơn một ít.
Nhưng hắn dùng chính là Như Ý quyết của Tuyền Quy Giáp Canh để lại.
Ngây người chi chốc lát, mãi đến khi trên da thịt truyền đến cảm giác hơi phỏng, thì mới nhắc hắn không thể ở lâu trên mặt đất tràn đầy địa hỏa này. Kỷ Nhược Trần mới trầm người xuống, đứng ở bên cạnh thân thiết đưa tay cầm lầy và vận đủ lực lượng toàn thân để nhấc lên.
Thiết côn đương nhiên không nhúc nhích tí nào.
Kỷ Nhược Trần mỉm cười, thần thiết mặc dù biến thành một cây thiết côn dào ba thước nhưng vẫn có sức nặng đên 10800 cân, hắn cầm lên được mới là lạ. Nhưng việc này đã nằm trong dự liệu, hắn làm việc gì cũng có đạo lý để giải quyết cả.
Kỷ Nhược Trần từ trong Huyền Tâm giới chỉ lấy ra một tấm cổ phù, rất cẩn thận mở nó ra. Tấm phù này không giống như các đạo phù bình thường, chính là do da của loài linh thú không biết tên chế thành mặt trên bùa màu tím đen, xem ra là dùng máu thú để viết lên. Niên đại của tấm phù này đã rất lâu, dưới ăn mòn của linh lực cực kỳ dồi dào, da thú từ lâu đã trở nên quá yếu đuối. Động tác của Kỷ Nhược Trần đã hết sức nhẹ nhàng, nhưng một góc tấm phù vẫn ba một tiếng hiện lên một luồng khói xanh, đã xuất hiện một vết rách. Hắn không dám do dự nữa, tay trái cầm phù, tay phải tự phá mạch môn rồi viết lên cổ phù một lời chú bằng máu.
Máu tươi vừa dính vào mặt phù, lập tức hừng hực bốc cháy, trong nháy mắt đã biến cổ phù thành một ngón lửa màu lam yếu ớt. Kỷ Nhược Trần hét lớn một tiếng, vung lên tay trái vỗ ngọn lửa này lên thân Định Hải thần châm thiết. Thần thiết dưới địa hỏa cháy hừng hực hàng năm vẫn không bị biển sắc chút nào không ngờ bị ngọn lửa này đốt đã nổi lên màu hồng!
Kỷ Nhược Trần lẳng lặng đứng yên, đợi khi ngọn lửa tắt, thần thiết khôi phục lại nguyên trạng mới ôm lấy nó, dễ dàng nhấc lên, lấy một sợi dây thừng băng tơ tằm ngàn năm quấn vài vòng rồi đeo ở trên lưng.
Hắn phóng lên cao, trong nháy mắt đã ra khỏi khe nứt. Lúc này hắn bỗng nhiên cảm thấy da đầu hơi tê dại lập tức ngẩng đầu thì nhìn thấy một con quái vật to lớn chu vi chừng trăm trượng đang vô thanh vô tức lướt qua từ phía trên cao mười trượng.
Kỷ Nhược Trần ngơ ngác nhìn nó, mãi đến lúc nó theo hải lưu trôi đi xa mới như mộng mới tỉnh, thân hình lóe lên đã biên mất ngay tại chỗ, một lần nữa xuất hiện tại trước mặt nó.
Đây là một con Tuyền Quy to lớn vô bì, thoải mái duỗi ra tứ chi, cái đầu hơi nhú ra ngoài mai rùa, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ say. Nhưng trên người nó lượn lờ hơi thở băng lãnh cùng với cái động đường kính hơn một trượng trên mai rùa đã nhắc nhở Kỷ Nhược Trần, từ lâu nó đã mất đi sinh mệnh.
Ngực Kỷ Nhược Trần như bị tảng đá nặng đè xuống, ép tới hắn hầu như thở không được. Hắn vốn tưởng rằng mình từ lâu đã thờ ơ đối với tất cả, nhưng mà lúc này khi thực sự thấy được thi thể chân thân của Giáp Canh mới biết vẫn còn có một chút đau lòng.
Hắn nhảy lên mai Giáp Canh, cúi người tỉ mỉ coi vết thương. Vết thương xỏ xuyên qua toàn bộ thân rùa, hầu như là một hình tròn hoàn mỹ không sứt mẻ, bên mép thì bị cháy đen như mực, nhẵn bóng như gương, bên mép vết thương bất kể là mai hay là thịt rùa cũng đều bị nấu chảy thành tro bụi trong nháy mắt. Vết thương này tuyệt đối không thể là từ địch của Giáp Canh, là con Yêu Ô tám vòi ngày đó hầu như đã tiễn đi tính mệnh của Kỷ Nhược Trần vẫn còn lưu lại.
Điều giải thích duy nhất là có người lấy đạo pháp kinh thiên một kích đánh gục Giáp Canh, mới có thể tạo ra được vết thương bực này.
Không biết Giáp Canh đã chết bao lâu, cũng may trong Viêm Liệt cốc hoàn toàn không còn sinh khí, cũng không có cá tôm đến quấy rầy thi thể. Kỷ Nhược Trần đứng ở trên lưng Giáp Canh lặng lẽ chốc lát sau đó cúi người đè lại mai rùa khẽ quát một tiếng, vận đủ sức lực toàn thân chậm rãi đầy thân rùa. Thân rùa to lớn xoay một vòng sau đó dưới thúc đẩy của Kỷ Nhược Trần từ từ trầm xuống bơi đến khe nứt có cất giẩu Định Hải thần châm thiết, từ từ chìm vào trong địa hỏa hừng hực.
Kỷ Nhược Trần gỡ xuống thiết côn phía sau, khua nửa vòng sau đó nhẹ nhàng nện một côn lên vách liệt cốc!
Một côn hời hợt này lại có uy lực cực lớn tuyệt đối không phù hợp chút nào. Một tiếng nổ vang qua đi, trên thạch bích liệt cốc từ từ hiện ra một vết nứt, sau đó từng khối đá to chu vi hơn mười trượng không ngừng tách ra từ trên thạch bích, lăn vào trong địa viêm hừng hực dưới đáy khe nứt, rồi đẩy thi thể của Giáp Canh rơi vào chỗ sâu trong địa viêm.
Thạch bích củà Liệt cốc tại địa viêm nhiều năm hun đốt từ lâu đã quá mức mỏng manh. Trước đó có Định Hải thần châm thiết trấn thủ nơi này, nhưng mà hôm nay thần thiết đã bị lấy ra thạch bích liền mất đi che chở, dưới một kích của Kỷ Nhược Trần cự thạch đều sụp đổ xuống trong chốc lát, trận trận ầm vang đất chuyển biển rung!
Bản thân Kỷ Nhược Trần cũng không nghĩ tới một côn lại có uy lực lớn đến vậy. Bụi mù dân dân tan đi khe nứt đã chất đầy cự thạch, cũng nhìn không thấy dung nham chảy ra nữa.
Khi đeo thiết côn lại lên lưng lần nữa, Kỷ Nhược Trần trầm người xuống bị đè thẳng tắp xuống đáy biển!
Kỷ Nhược Trần nửa quỳ ở trên nham thạch, cần phải lấy tay chống đất mới miễn cưỡng chống chọi không bị nhắn xuống. Hắn hơi định tâm thần cắn chặt rằng trán nổi lên gân xanh. xương cốt quanh thân không ngừng rung động nhưng mà hai bàn tay ngoằn ngèo cuối cùng từng tắc từng tấc duỗi thẳng ra!
Sau đó gập đầu gối, đứng lên, ưỡn thẳng thắt lưng, mỗi một động tác đơn giản đều phải kéo dài mất thời gian cả nửa nén hương.
Không biết qua bao lâu, thử qua bao nhiều lần hắn rốt cuộc lảo đảo trồi lên từ đáy biển, chậm rãi bay lên trên.
Cổ phù bám vào Định Hải thần châm thiết tên là Tu Di chú, lấy chính là "Giới tử tu di, càn khôn na di”. Sau khi chú này phụ thể, sức nặng của thần thiết đã giảm đi 10 lần, chỉ còn hơn 1000 cân. Nhưng mà chú này mặc dù kì diệu, pháp lực chỉ đủ dùng tới mười lần. Từ nay về sau mỗi lần Kỷ Nhược Trần thôi động thần thiết một lần trọng lượng sẽ tăng thêm 1000 cân, sau mười lần sẽ khôi phục lại nguyên sức nặng của thần thiết.
Toàn bộ trong Đạo Đức tông chỉ cất giấu một thiên Tu Di chú như thế. Mặc dù trân quý huyền diệu, nhưng mà khi tỉ mỉ nghiên cứu, kỳ thực công dụng của nó cũng không lớn bao nhiêu. Vậy nên khi Kỷ Nhược Trần lấy đi Tu Di chú, sư thúc cai quản nhà kho cũng không nói gì. Mà lấy đạo hạnh lúc này của hắn cũng miễn cưỡng có thể đi động được binh khí pháp bảo 2000 cân mà thôi.
Thân ảnh Kỷ Nhược Trần cuối cùng biến mất tại phần cuối của biển, trong Địa Viêm Liệt cốc lại tràn ngập tử khí. Thân thể Giáp Canh thủy hỏa bất xâm chìm vào chỗ sâu trong địa viêm như vậy, cũng không biết sau vạn năm có thể bị luyện hóa thành hư vô hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.