Chương 285: Định hải 3
Yên Vũ Giang Nam
28/08/2017
Tuy mệt thật, nhưng trong ngực Kỷ Nhược Trần tràn
ngập vui thích. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn đánh bại địch thủ có đạo
hạnh Thượng Thanh cảnh giới. Mặc dù thủ đoạn cũng không phải đặc biệt vẻ vang gì, vả lại đạo hạnh của Phong Hạo tối đa cũng tương đương với tiêu chuẩn Thượng Thanh sơ giai, song Kỷ Nhược Trần rốt cuộc vừa mới tu viên mãn Thái Thanh Huyền Thánh cảnh thôi, có thể dưới tỉnh huống đơn đã độc đấu mà giết chết Phong Hạo, nếu chỉ coi trọng sự tuần tự từng bước như
Đạo Đức tông thì đã là chuyện khó có thể tin rồi!
Một kích cuối cùng có thể ca khúc khải hoàn, sự xuất hiện của trận đồ kỳ diệu cũng đóng góp rất lớn. Lúc này khi bình tĩnh suy nghĩ, Kỷ Nhược Trần mới nhớ tới bức trận đồ này chính là lần trước mình thu vào thần thức lúc trọng thương mới tỉnh lại tại đáy biển Đông Hải. Theo lời của Tuyền Quy nói, bức đồ này dường như gọi là Huyền Thiên trận đồ gì đó. Nghe tên thì xác thực rất sâu xa khó hiểu, lúc đó hắn cũng nhìn ra chỗ tốt của trận đồ này. Hôm nay nếu không phải chân nguyên bị hao hết thì vẫn chưa biết trận đồ này còn có thể tăng tốc độ hồi phục chân nguyên. Mặc dù chân nguyên được hồi phục không có bao nhiêu, nhưng tại thời khắc quan trọng một ít chân nguyên cũng có thể khiến chiến cuộc bị đảo ngược.
Như vậy xem ra, mặc dù ở trên Kinh Mộng lĩnh bị thu lại Giải Ly Tiên quyết, nhưng trời cũng chưa có sụp ngay. Dựa vào thân pháp ngộ ra trong Muộn Côn, lại được sự trợ giúp của Huyền Thiên trận đồ, Kỷ Nhược Trần hoàn toàn có thể dựa vào bí quyết để kéo dài, từ từ làm hao tổn hết chân nguyên của địch thủ có đạo hạnh thâm hậu hơn nhiều so với mình. Đương nhiên phương pháp này cũng không phải vạn năng, nếu như đối phương dốc sức muốn thoát thân, thì hắn cũng không có biện pháp gì.
Chẳng qua phương pháp này... đối phó được Trích Tiên không?
Kỷ Nhược Trần xoay người lặn vào chỗ sâu hơn trong Đông Hải, từ từ xua đuổi đi ý nghĩ này ra khỏi ý thức.
Đáy biển Đông Hải đã khôi phục lại sự yên lặng, nhưng vết tích của một tràng đại náo của Yêu Hoàng để lại vẫn có thể thấy được khắp nơi, thuỷ quân tuần tra tại đáy biên Đông Hải cũng ít đi rất nhiều, vì phần lớn đều đang mang thương tích.
Sau khi trải qua một trận đánh với Phong Hạo, Kỷ Nhược Trần cũng cẩn thận hơn nhiều. Đông Hải còn có bảy tên hải tướng nhất đẳng, hắn tuyệt đối không muốn vào lúc này lại gặp thêm một tên. Chỉ cần cố ý, đương nhiên hắn sẽ không để những thủy tốt vốn chi tuần tra cho có lệ phát giác ra được.
Đáy biển nhìn không thấy mặt trời lặn ánh trăng lên, có cũng chỉ là ánh sáng óng ánh không biết tới từ đâu.
Kỷ Nhược Trần từ từ cảm giác được nước biển xung quanh dần trở nên ấm áp, đá ngầm dưới đáy biển cũng biến thành màu đen sậm, vì vậy biết đã tiếp cận đến Viêm Liệt cốc nơi đã từng đi qua.
Trong lòng Viêm Liệt cốc vẫn liên tục phun ra lửa, phía trên mảnh đất móng hừng hực trôi lơ lửng một khối nham thạch lớn có chu vi vài dặm, nham thạch như có hấp lực hút hết lửa xung quanh vào trong động dưới đáy. Tòa nham thạch này chính là thủy cung chỗ ở của Linh quy Giáp Canh. Trở về chốn cũ, Giáp Canh lại từng cứu qua mình một mạng, bởi vậy trong lòng Kỷ Nhược Trần thập phần vui mừng, tăng tốc bơi về hướng thủy cung, vận khí sử quyết hô to:
- Giáp Canh tiên trưởng, tiểu tử Kỷ Nhược Trân tới chơi!
Kỷ Nhược Trần hô liền mấy tiếng, trong thủy cung lại vẫn yên lặng không có lấy một tiếng động, khiến hắn thấy khó hiểu. Tuyền Quy vốn là linh tính hơn người, tuổi tác của Giáp Canh đã qua nghìn năm, lại thêm đã thông linh, tuyệt không có lý do không biết mình tới đây. Kỷ Nhược Trần ngưng thần nhìn về hướng thủy cung, chợt cảm thấy trong thủy cung tràn đầy từ khí, vì vậy trong lòng kinh hãi vội tăng tốc bơi về phía thủy cung.
Trong thủy cung rộng lớn cảnh tượng tan hoang đổ nát, hình như đã trải qua qua một trường hạo kiếp. Trong phòng luyện đan của Giáp Canh lửa vẫn cháy mãnh liệt, nhưng lô đỉnh luyện đan to lớn bởi vì không có người chăm sóc đã bị nấu chảy mất một bên, một bên kia thì ngã đổ ra đất. Khắp nơi trên mặt đất đều là đan dược đã bị cháy hư hại nằm rải rác, phòng giữ bảo vật của Giáp Canh cũng bị mở, bên trong trống rỗng tài liệu dị bảo vốn chồng chất như núi giờ cũng không biết đã bị bay đi đâu.
Trừ những thứ đó, trong thủy cung lại không tìm thấy một chút dấu vết tranh đấu nào, dường như tất cả sinh mệnh trong thủy cung cũng đều chỉ trong một cái nháy mắt đã biến mất không còn thầy bóng dáng tăm hơi.
Nhìn cảnh tượng tan hoang này, trong lòng Kỷ Nhược Trần thầm sinh một đạo hàn ý. Bằng vào đạo hạnh nghìn năm của Tuyền Quy Giáp Canh, người có hình dạng thế nào mới có thể biến thủy cung thành một nơi tràn ngập tử khí thế này.
Hắn chợt nhớ tới mình từng phương vị ở đây truyền trở về Tây Huyền sơn lẽ nào... Kỷ Nhược Trần lắc đầu. Lấy đạo hạnh của Giáp Canh cũng không phải vị chân nhân nào của Đạo Đức tông có thể thu phục dễ dàng được, trừ phi là bốn vị chân nhân ở trên của Đạo Đức tông đồng loạt động thủ, mới có thể lấy thể sét đánh không kịp bưng tai mà đánh chết Giáp Canh.
Nhưng chân nhân Đạo Đức tông sao lại tuỳ tiện rời khỏi núi huống chi là 4,5 vị đều xuất hiện? Nhưng trong lòng Kỷ Nhược Trần mơ hồ cảm thấy, hình như chuyện không có khả năng xảy ra lại quả thực đã xảy ra.
Mắt thấy tại trong thủy cung cũng tìm không được vật gì nữa. Kỷ Nhược Trần nhớ tới chính sự của chuyến đi này, vì vậy ra khỏi thủy cung chuyển hướng lặn vào chỗ sâu trong Viêm Liệt cốc. Trong lòng Kỷ Nhược Trần vẫn còn ôm một tia hy vọng, rốt cuộc chưa nhìn thấy Tuyền Quy cho dù là một chút thi thể hài cốt, nói không chừng Giáp Canh đã rời khỏi Viêm Liệt cốc, cũng là điều rất có thể.
Trong Địa Viêm Liệt cốc khắp nơi đều là khe rãnh ngang dọc, có rất nhiều khe sâu không thấy đáy, mơ hồ có thể thấy được dung nham đỏ sậm, ngẫu nhiên sẽ có một ngọn lửa phun ra từ bên trong, phát ra tiếng nổ vang truyền khắp toàn bộ liệt cốc.
Kỷ Nhược Trần men theo mép đường để tránh nham thạch nóng chảy tràn ra đi đến phía trước một khe nứt vô cùng lớn, vách của khe nứt này như được đạo tước rìu đục, thẳng tắp chìm vào đáy biển, trong khe nứt thường thường truyền ra tiếng nổ vang như tiếng sấm. Kỷ Nhược Trần y theo kinh nghiệm lần trước vận chân nguyên bảo vệ toàn thân, lại cộng thêm bùa chú để phòng lửa, sau đó men theo thạch bích dè dặt tiến vào trong khe. Nếu bất ngờ có ngọn lửa lao tới người thì hắn cũng còn phản kháng được.
Sau khi đi xuống khe nứt trăm trượng một tảng sắt lớn đen kịt chu vi một trượng dài mấy trượng trồi lên từ dưới đất. Trên tảng sắt có một đạo hấp lực kỳ dị, hầu như toàn bộ lửa trong khe nứt cũng lệch theo phương hướng này và quấn quanh khối sắt đen, ngọn lửa phun ra nuốt vào bất định muốn nấu chảy tảng sắt đen thành dung dịch, nhưng mà tảng sắt thậm chí ngay cả hồng lên một chút cũng không có.
Kỷ Nhược Trần đưa tay duỗi về phía tảng sắt, nhưng một hàng rào vô hình chặn tay của hắn lại. Hắn rõ ràng nhớ kỹ lần trước tới đây vẫn chưa xuất hiện qua một cái chắn thể này, trong lòng mù mờ, bèn vận tám phần chân nguyên vỗ về hướng lá chắn này, kết quả “Ông” vang lên một tiếng nhỏ. Kỷ Nhược Trần bị một lực lượng không thể địch nổi đẩy ngược trở về, nặng nề va vào thạch bích, nhất thời khí huyết cuồn cuộn khó chịu nói không nên lời. Hiện tại hắn đã biết trong lá chắn mang theo lực lượng vượt xa sự tưởng tượng của mình, nếu như không biết được phương pháp của nó, muốn dùng sức phá lá chắn hoàn toàn chính là si tâm vọng tưởng.
Nghĩ đến khoảng thời gian lần trước đến Đông Hải còn chưa đến một tháng, sao ở đây đã xuất hiện thêm một lá chắn rồi? Đạo hạnh của người thiết lập lá chắn thật sự là đáng sợ, Kỷ Nhược Trần đánh ra bao nhiêu chân nguyên cũng sẽ bị phản kích trở lại bấy nhiêu chân nguyên, không thiếu một phần và cũng không ít đi một phần. Lá chắn như thế nếu như không có đạo hạnh tới cảnh giới Ngọc Thanh thì căn bản không thể bố trí được.
Kỷ Nhược Trần tựa ở trên thạch bích dần dần điều trị chân nguyên đã bị hỗn loạn, nơi Tam Thanh Chân Quyết di chuyển đến, từng sợi chân nguyên như thanh tuyền từ toàn thân vài nơi trong Huyền khiếu tuôn ra, chậm rãi bổ sung vào chân nguyên đã bị tổn hao quá độ. Hắn vừa vận công hồi phục, hơn mười miểng quẻ tượng lại từ trong Huyền khiếu trồi lên, cấu thành Huyền Thiên trận đồ, tốc độ hồi phục chân nguyên lập tức nhanh hơn gấp đôi.
Huyền Thiên trận đồ vừa ra, cái chắn bao vây lấy Định Hải thần châm thiết đột nhiên nổi lên vầng sáng màu nâu nhạt, một sáng một tối hoàn toàn ăn khớp cùng với sự ba động của Huyền Thiên trận đồ.
Chi nghe được một tiếng đinh vang lên, như ngân chùy gõ và ngọc khánh, trước mặt Kỷ Nhược Trần ánh sáng tỏa ra rực rỡ, hiện ra một tòa Thất Bảo liên đài. Trên Liên đài đứng một lão giả thấp bé mặt mũi hiền lành, chính là Giáp Canh.
Một kích cuối cùng có thể ca khúc khải hoàn, sự xuất hiện của trận đồ kỳ diệu cũng đóng góp rất lớn. Lúc này khi bình tĩnh suy nghĩ, Kỷ Nhược Trần mới nhớ tới bức trận đồ này chính là lần trước mình thu vào thần thức lúc trọng thương mới tỉnh lại tại đáy biển Đông Hải. Theo lời của Tuyền Quy nói, bức đồ này dường như gọi là Huyền Thiên trận đồ gì đó. Nghe tên thì xác thực rất sâu xa khó hiểu, lúc đó hắn cũng nhìn ra chỗ tốt của trận đồ này. Hôm nay nếu không phải chân nguyên bị hao hết thì vẫn chưa biết trận đồ này còn có thể tăng tốc độ hồi phục chân nguyên. Mặc dù chân nguyên được hồi phục không có bao nhiêu, nhưng tại thời khắc quan trọng một ít chân nguyên cũng có thể khiến chiến cuộc bị đảo ngược.
Như vậy xem ra, mặc dù ở trên Kinh Mộng lĩnh bị thu lại Giải Ly Tiên quyết, nhưng trời cũng chưa có sụp ngay. Dựa vào thân pháp ngộ ra trong Muộn Côn, lại được sự trợ giúp của Huyền Thiên trận đồ, Kỷ Nhược Trần hoàn toàn có thể dựa vào bí quyết để kéo dài, từ từ làm hao tổn hết chân nguyên của địch thủ có đạo hạnh thâm hậu hơn nhiều so với mình. Đương nhiên phương pháp này cũng không phải vạn năng, nếu như đối phương dốc sức muốn thoát thân, thì hắn cũng không có biện pháp gì.
Chẳng qua phương pháp này... đối phó được Trích Tiên không?
Kỷ Nhược Trần xoay người lặn vào chỗ sâu hơn trong Đông Hải, từ từ xua đuổi đi ý nghĩ này ra khỏi ý thức.
Đáy biển Đông Hải đã khôi phục lại sự yên lặng, nhưng vết tích của một tràng đại náo của Yêu Hoàng để lại vẫn có thể thấy được khắp nơi, thuỷ quân tuần tra tại đáy biên Đông Hải cũng ít đi rất nhiều, vì phần lớn đều đang mang thương tích.
Sau khi trải qua một trận đánh với Phong Hạo, Kỷ Nhược Trần cũng cẩn thận hơn nhiều. Đông Hải còn có bảy tên hải tướng nhất đẳng, hắn tuyệt đối không muốn vào lúc này lại gặp thêm một tên. Chỉ cần cố ý, đương nhiên hắn sẽ không để những thủy tốt vốn chi tuần tra cho có lệ phát giác ra được.
Đáy biển nhìn không thấy mặt trời lặn ánh trăng lên, có cũng chỉ là ánh sáng óng ánh không biết tới từ đâu.
Kỷ Nhược Trần từ từ cảm giác được nước biển xung quanh dần trở nên ấm áp, đá ngầm dưới đáy biển cũng biến thành màu đen sậm, vì vậy biết đã tiếp cận đến Viêm Liệt cốc nơi đã từng đi qua.
Trong lòng Viêm Liệt cốc vẫn liên tục phun ra lửa, phía trên mảnh đất móng hừng hực trôi lơ lửng một khối nham thạch lớn có chu vi vài dặm, nham thạch như có hấp lực hút hết lửa xung quanh vào trong động dưới đáy. Tòa nham thạch này chính là thủy cung chỗ ở của Linh quy Giáp Canh. Trở về chốn cũ, Giáp Canh lại từng cứu qua mình một mạng, bởi vậy trong lòng Kỷ Nhược Trần thập phần vui mừng, tăng tốc bơi về hướng thủy cung, vận khí sử quyết hô to:
- Giáp Canh tiên trưởng, tiểu tử Kỷ Nhược Trân tới chơi!
Kỷ Nhược Trần hô liền mấy tiếng, trong thủy cung lại vẫn yên lặng không có lấy một tiếng động, khiến hắn thấy khó hiểu. Tuyền Quy vốn là linh tính hơn người, tuổi tác của Giáp Canh đã qua nghìn năm, lại thêm đã thông linh, tuyệt không có lý do không biết mình tới đây. Kỷ Nhược Trần ngưng thần nhìn về hướng thủy cung, chợt cảm thấy trong thủy cung tràn đầy từ khí, vì vậy trong lòng kinh hãi vội tăng tốc bơi về phía thủy cung.
Trong thủy cung rộng lớn cảnh tượng tan hoang đổ nát, hình như đã trải qua qua một trường hạo kiếp. Trong phòng luyện đan của Giáp Canh lửa vẫn cháy mãnh liệt, nhưng lô đỉnh luyện đan to lớn bởi vì không có người chăm sóc đã bị nấu chảy mất một bên, một bên kia thì ngã đổ ra đất. Khắp nơi trên mặt đất đều là đan dược đã bị cháy hư hại nằm rải rác, phòng giữ bảo vật của Giáp Canh cũng bị mở, bên trong trống rỗng tài liệu dị bảo vốn chồng chất như núi giờ cũng không biết đã bị bay đi đâu.
Trừ những thứ đó, trong thủy cung lại không tìm thấy một chút dấu vết tranh đấu nào, dường như tất cả sinh mệnh trong thủy cung cũng đều chỉ trong một cái nháy mắt đã biến mất không còn thầy bóng dáng tăm hơi.
Nhìn cảnh tượng tan hoang này, trong lòng Kỷ Nhược Trần thầm sinh một đạo hàn ý. Bằng vào đạo hạnh nghìn năm của Tuyền Quy Giáp Canh, người có hình dạng thế nào mới có thể biến thủy cung thành một nơi tràn ngập tử khí thế này.
Hắn chợt nhớ tới mình từng phương vị ở đây truyền trở về Tây Huyền sơn lẽ nào... Kỷ Nhược Trần lắc đầu. Lấy đạo hạnh của Giáp Canh cũng không phải vị chân nhân nào của Đạo Đức tông có thể thu phục dễ dàng được, trừ phi là bốn vị chân nhân ở trên của Đạo Đức tông đồng loạt động thủ, mới có thể lấy thể sét đánh không kịp bưng tai mà đánh chết Giáp Canh.
Nhưng chân nhân Đạo Đức tông sao lại tuỳ tiện rời khỏi núi huống chi là 4,5 vị đều xuất hiện? Nhưng trong lòng Kỷ Nhược Trần mơ hồ cảm thấy, hình như chuyện không có khả năng xảy ra lại quả thực đã xảy ra.
Mắt thấy tại trong thủy cung cũng tìm không được vật gì nữa. Kỷ Nhược Trần nhớ tới chính sự của chuyến đi này, vì vậy ra khỏi thủy cung chuyển hướng lặn vào chỗ sâu trong Viêm Liệt cốc. Trong lòng Kỷ Nhược Trần vẫn còn ôm một tia hy vọng, rốt cuộc chưa nhìn thấy Tuyền Quy cho dù là một chút thi thể hài cốt, nói không chừng Giáp Canh đã rời khỏi Viêm Liệt cốc, cũng là điều rất có thể.
Trong Địa Viêm Liệt cốc khắp nơi đều là khe rãnh ngang dọc, có rất nhiều khe sâu không thấy đáy, mơ hồ có thể thấy được dung nham đỏ sậm, ngẫu nhiên sẽ có một ngọn lửa phun ra từ bên trong, phát ra tiếng nổ vang truyền khắp toàn bộ liệt cốc.
Kỷ Nhược Trần men theo mép đường để tránh nham thạch nóng chảy tràn ra đi đến phía trước một khe nứt vô cùng lớn, vách của khe nứt này như được đạo tước rìu đục, thẳng tắp chìm vào đáy biển, trong khe nứt thường thường truyền ra tiếng nổ vang như tiếng sấm. Kỷ Nhược Trần y theo kinh nghiệm lần trước vận chân nguyên bảo vệ toàn thân, lại cộng thêm bùa chú để phòng lửa, sau đó men theo thạch bích dè dặt tiến vào trong khe. Nếu bất ngờ có ngọn lửa lao tới người thì hắn cũng còn phản kháng được.
Sau khi đi xuống khe nứt trăm trượng một tảng sắt lớn đen kịt chu vi một trượng dài mấy trượng trồi lên từ dưới đất. Trên tảng sắt có một đạo hấp lực kỳ dị, hầu như toàn bộ lửa trong khe nứt cũng lệch theo phương hướng này và quấn quanh khối sắt đen, ngọn lửa phun ra nuốt vào bất định muốn nấu chảy tảng sắt đen thành dung dịch, nhưng mà tảng sắt thậm chí ngay cả hồng lên một chút cũng không có.
Kỷ Nhược Trần đưa tay duỗi về phía tảng sắt, nhưng một hàng rào vô hình chặn tay của hắn lại. Hắn rõ ràng nhớ kỹ lần trước tới đây vẫn chưa xuất hiện qua một cái chắn thể này, trong lòng mù mờ, bèn vận tám phần chân nguyên vỗ về hướng lá chắn này, kết quả “Ông” vang lên một tiếng nhỏ. Kỷ Nhược Trần bị một lực lượng không thể địch nổi đẩy ngược trở về, nặng nề va vào thạch bích, nhất thời khí huyết cuồn cuộn khó chịu nói không nên lời. Hiện tại hắn đã biết trong lá chắn mang theo lực lượng vượt xa sự tưởng tượng của mình, nếu như không biết được phương pháp của nó, muốn dùng sức phá lá chắn hoàn toàn chính là si tâm vọng tưởng.
Nghĩ đến khoảng thời gian lần trước đến Đông Hải còn chưa đến một tháng, sao ở đây đã xuất hiện thêm một lá chắn rồi? Đạo hạnh của người thiết lập lá chắn thật sự là đáng sợ, Kỷ Nhược Trần đánh ra bao nhiêu chân nguyên cũng sẽ bị phản kích trở lại bấy nhiêu chân nguyên, không thiếu một phần và cũng không ít đi một phần. Lá chắn như thế nếu như không có đạo hạnh tới cảnh giới Ngọc Thanh thì căn bản không thể bố trí được.
Kỷ Nhược Trần tựa ở trên thạch bích dần dần điều trị chân nguyên đã bị hỗn loạn, nơi Tam Thanh Chân Quyết di chuyển đến, từng sợi chân nguyên như thanh tuyền từ toàn thân vài nơi trong Huyền khiếu tuôn ra, chậm rãi bổ sung vào chân nguyên đã bị tổn hao quá độ. Hắn vừa vận công hồi phục, hơn mười miểng quẻ tượng lại từ trong Huyền khiếu trồi lên, cấu thành Huyền Thiên trận đồ, tốc độ hồi phục chân nguyên lập tức nhanh hơn gấp đôi.
Huyền Thiên trận đồ vừa ra, cái chắn bao vây lấy Định Hải thần châm thiết đột nhiên nổi lên vầng sáng màu nâu nhạt, một sáng một tối hoàn toàn ăn khớp cùng với sự ba động của Huyền Thiên trận đồ.
Chi nghe được một tiếng đinh vang lên, như ngân chùy gõ và ngọc khánh, trước mặt Kỷ Nhược Trần ánh sáng tỏa ra rực rỡ, hiện ra một tòa Thất Bảo liên đài. Trên Liên đài đứng một lão giả thấp bé mặt mũi hiền lành, chính là Giáp Canh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.