Chương 303: Đơn độc 4
Yên Vũ Giang Nam
24/11/2017
Nghe ý tứ của Bạch Hổ Thiên Quân, thì đầu tiên là
lão muốn tới thôn trại này “quan sát” xem sao, khi hiểu rõ tình hình
rồi mới tiến hành bắt gọn đám này!
Rốt cục hoàng hôn cũng lặn về phía tây.
Những cái trại bị ẩn giấu dưới trời chiều, chỉ còn lại một cái hình rất nhỏ trong không trung. Thỏ Ngọc đã lên, chiếu rọi những rặng núi bị bóng đêm bao phủ, trong rừng rậm âm u đã có chút ánh sáng.
Mượn bóng đêm, bốn người phân tán ra các hướng bắt đầu tiếp cận các trại.
Trong thôn trại ánh lửa rực trời tiếng người ồn ào, cổ nhạc vang khắp nơi, dường như nơi này đang cử hành một nghi lễ nào đó, nhưng lại giống như có mấy người đang đùa cợt với nhau.
Kỷ Nhược Trần tâm niệm khẽ động, thân hình tiến nhập vào một trạng thái giống như sương mù, nhẹ nhàng di chuyển về hướng các trại. Tuy đôi lúc hắn lướt qua dân bản xứ, nhưng cũng chỉ như gió núi hương rừn,g người khác không cách nào phát hiện được.
Thanh Y vô thanh vô tức theo sát ở phía sau, như nếu không có mùi hương thì ngay cả Kỷ Nhược Trân cũng không cách nào phát hiện ra sự tồn tại của nàng.
Đây là Thanh Y ư? Đôi lúc cẩn thận ngẫm nghĩ, Kỷ Nhược Trần cũng phải toát mồ hôi lạnh. Hắn không biết sự sợ hãi từ đâu mà có, vì sao lại xuất hiện, có lẽ trực giác của hắn mách bảo rằng có nguy hiểm mà thôi.
Thời gian Kỷ Nhược Trần hành tẩu trên trần thế càng dài, càng từng trải, tiếp xúc càng nhiều, thì lại càng cảm thấy thân pháp của Thanh Y hiện giờ chỉ có thể dùng từ thiên phú của yêu để giải thích. Chẳng nhẽ nàng lại có đạo hạnh cao tới mức HẮN không cách nào suy đoán được?
Hắn tìm một chỗ bí mật, ẩn mình vào trong đó, nhìn về phía thôn trại cách đó không xa. Nhưng đột nhiên, trên tay hắn truyền tới một cảm giác mát mịn, không cần nhìn cũng biết đó chính là Thanh Y. Một tình cảm ấm áP từ trong lòng hắn sinh ra, sự nghi ngờ trước kia lập tức tan thành mây khói.
Thanh Y cho dù có điều gì giấu diếm, thì cũng không bao giờ hại hắn.
Từ trên vai có mấy sợi tóc bay qua, vướng vào mũi của Kỷ Nhược Trần, làm cho hắn cảm thấy ngứa ngáy, hóa ra trán của Thanh Y đã ở rất gần. Trong lòng rung động, Kỷ Nhược Trần hơi nắm tay lại, năm ngón tay của hai người đan xen vào với nhau.
Nhưng vào lúc này, có một vị khách không mời phá vỡ thời khắc quan trọng. Chi thấy
một bóng đen cực lớn từ phía xa xa bay tới gần, hành lộng trông có vẻ lén lút.
- Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng có thể chuẩn bị động thủ được rồi.
Long Tượng Thiên Quân xoa xoa hai tay, hưng phấn nổi.
- Bạch Hổ Thiên Quân đâu?- Kỷ Nhược Trần hỏi.
Thật ra hắn không cần hỏi cũng đoán được, lúc này Bạch Hổ Thiên Quân đang ẩn giấu trong một góc, không muốn cho người khác biết.
Long Tượng lấy cái Ngân kính ở trong lòng ra, đưa tay vuốt 1 cái, nó lập tức hiện lên toàn bộ địa hình của sơn cốc.
Trong cái kính có bốn quang điểm màu xanh lam, ba người đứng gần một chỗ, còn một người ở phía sau của thôn trại. Nhìn vị trí ba quang điểm kia chính là nơi đứng của Kỷ Nhược Trần, mà cái quang điểm ở xa kia chính là chỗ của Bạch Hổ Thiên Quân.
Kỷ Nhược Trần chợt có suy nghĩ, giơ tay trái lên, nhìn vào cái vòng trên cổ tay.
Long Tượng Thiên Quân lúc nãy cố sống cố chết bắt hắn đeo cái này, hóa ra nó có công dụng như vậy. Hắn nhìn Thanh Y, nàng cũng giơ cổ tay lên, trên đó cũng có một cái vòng giống như vậy.
Long Tượng Thiên Quân nhấn một nút trên Ngân Kính, hình ảnh trên Ngân Kính lại biến hóa có thể nhìn rõ cửa vào chủ trại. Không cần nói cũng biết, đây chính là bảo bôối mà hai vị thiên quân bày ra.
- Bảo bối này tên là Phong Vọng Điểu, chỉ bằng cần dùng nó nhìn người khác, sẽ không lộ một chút khí tức nào. Cho dù người đó có đạo hạnh cao tới đâu, cũng không cách nào phát hiện ra hành tung của chúng ta!
Long Tượng Thiên Quân dương dương đắc ý nói.
Long Tượng Thiên Quân lời còn chưa dứt, trong Ngân Kính đã có một nụ cười khinh miệt xa lạ, làm cho hắn phải nhanh chóng nhìn vào trong Ngân Kính.
Ở trong ngân kính có một khuôn mặt của một lão già đang cười. Tuy rằng không ai trong ba người biết khuôn mặt này, nhưng mà qua trang phục cũng có thể đoán được, người này chính là lão tạp mao của Chân Võ quan.
Chỉ thấy La chân nhân vươn bàn tay to như một cái quạt, trong giây lát đã che toàn bộ mặt kính. Sau đó một đạo ánh sáng tỏa ra cả cái kính trở nên tối đen như mực, không nhìn thấy bất kỳ cảnh tượng nào nữa. Hiển nhiên cái Phong Vọng Điều đã bị hủy. Long Tượng Thiên Quân sửng sốt một chút, kêu lên:
- Lão tạp mao thật là lợi hại!
Lão lập tức nhấn một nút khác, trên kính bây giờ hiện lên hình ảnh của toàn bộ sơn cốc, ở phương vị của chủ trại tối đen như mựс, mấy cái trại khác thì vẫn còn quan sát được.
Long Tượng Thiên Quân không đảm đo dự, vội la lên:
- Chúng ta chỉ lập tức ra tay, theo kế hoạch mà hành sự!
Dứt lời, Long Tượng Thiên Quân như một trận gió biến mất ở trong bóng tối, bỏ mặc Kỷ Nhược Trần còn đang đờ đần ở tại chỗ.
Kỷ Nhược Trân cười khổ một tiếng, nêu hắn không đờ ra thì cũng chẳng biết phải làm gì. Tuy rằng Bạch Hổ Thiên Quân thao thao bất tuyệt nửa ngày, nhưng mà lời nói vô nghĩa cực nhiều, ý chính lại không rõ ràng; cho nên Kỷ Nhược Trân chi biết rằng sau khi hỗn loạn thì mình xông thẳng vào Huyền Đàn.
Phương vị Huyền Đàn rất dễ nhận biết, cho dù có nhắm mắt cũng có thể cảm ứng được cường lực của trận pháp bảo vệ nơi đó. Mắt trận chính là lá cờ đón gió đang tung bay. Thần thức của Kỷ Nhược Trâm dò xét, trong đêm tối nó như một ngọn lửa đập vào mắt.
Nhìn vào cái phương vị này, đạo kỳ vẫn tung bay trên không trung, trận pháp hộ trận ở trên mặt đất, hai bên trái phải không thấy có bố trí gì.
Dường như phương thức tốt nhất hiện nay chính là ngự khí bay lên trên không công kích vào mắt trận, tránh né các loại cơ quan trên mặt đất. Nhưng mà một khi người tu đạo bay trên không sẽ trở thành bia ngắm cho vô số trúc tiên, trúc thương chú thuật. Trong khi đó còn có môn nhân của Chân Võ Quan có đạo hạnh thâm hậu, chuyện này không phải đùa được.
Nghe khẩu khí của Bạch Hổ Thiên Quân giống như có thể tiện tay phá vỡ mắt trận. Không biết là lão đã chuẩn bị được thứ gì.
Rốt cục hoàng hôn cũng lặn về phía tây.
Những cái trại bị ẩn giấu dưới trời chiều, chỉ còn lại một cái hình rất nhỏ trong không trung. Thỏ Ngọc đã lên, chiếu rọi những rặng núi bị bóng đêm bao phủ, trong rừng rậm âm u đã có chút ánh sáng.
Mượn bóng đêm, bốn người phân tán ra các hướng bắt đầu tiếp cận các trại.
Trong thôn trại ánh lửa rực trời tiếng người ồn ào, cổ nhạc vang khắp nơi, dường như nơi này đang cử hành một nghi lễ nào đó, nhưng lại giống như có mấy người đang đùa cợt với nhau.
Kỷ Nhược Trần tâm niệm khẽ động, thân hình tiến nhập vào một trạng thái giống như sương mù, nhẹ nhàng di chuyển về hướng các trại. Tuy đôi lúc hắn lướt qua dân bản xứ, nhưng cũng chỉ như gió núi hương rừn,g người khác không cách nào phát hiện được.
Thanh Y vô thanh vô tức theo sát ở phía sau, như nếu không có mùi hương thì ngay cả Kỷ Nhược Trân cũng không cách nào phát hiện ra sự tồn tại của nàng.
Đây là Thanh Y ư? Đôi lúc cẩn thận ngẫm nghĩ, Kỷ Nhược Trần cũng phải toát mồ hôi lạnh. Hắn không biết sự sợ hãi từ đâu mà có, vì sao lại xuất hiện, có lẽ trực giác của hắn mách bảo rằng có nguy hiểm mà thôi.
Thời gian Kỷ Nhược Trần hành tẩu trên trần thế càng dài, càng từng trải, tiếp xúc càng nhiều, thì lại càng cảm thấy thân pháp của Thanh Y hiện giờ chỉ có thể dùng từ thiên phú của yêu để giải thích. Chẳng nhẽ nàng lại có đạo hạnh cao tới mức HẮN không cách nào suy đoán được?
Hắn tìm một chỗ bí mật, ẩn mình vào trong đó, nhìn về phía thôn trại cách đó không xa. Nhưng đột nhiên, trên tay hắn truyền tới một cảm giác mát mịn, không cần nhìn cũng biết đó chính là Thanh Y. Một tình cảm ấm áP từ trong lòng hắn sinh ra, sự nghi ngờ trước kia lập tức tan thành mây khói.
Thanh Y cho dù có điều gì giấu diếm, thì cũng không bao giờ hại hắn.
Từ trên vai có mấy sợi tóc bay qua, vướng vào mũi của Kỷ Nhược Trần, làm cho hắn cảm thấy ngứa ngáy, hóa ra trán của Thanh Y đã ở rất gần. Trong lòng rung động, Kỷ Nhược Trần hơi nắm tay lại, năm ngón tay của hai người đan xen vào với nhau.
Nhưng vào lúc này, có một vị khách không mời phá vỡ thời khắc quan trọng. Chi thấy
một bóng đen cực lớn từ phía xa xa bay tới gần, hành lộng trông có vẻ lén lút.
- Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng có thể chuẩn bị động thủ được rồi.
Long Tượng Thiên Quân xoa xoa hai tay, hưng phấn nổi.
- Bạch Hổ Thiên Quân đâu?- Kỷ Nhược Trần hỏi.
Thật ra hắn không cần hỏi cũng đoán được, lúc này Bạch Hổ Thiên Quân đang ẩn giấu trong một góc, không muốn cho người khác biết.
Long Tượng lấy cái Ngân kính ở trong lòng ra, đưa tay vuốt 1 cái, nó lập tức hiện lên toàn bộ địa hình của sơn cốc.
Trong cái kính có bốn quang điểm màu xanh lam, ba người đứng gần một chỗ, còn một người ở phía sau của thôn trại. Nhìn vị trí ba quang điểm kia chính là nơi đứng của Kỷ Nhược Trần, mà cái quang điểm ở xa kia chính là chỗ của Bạch Hổ Thiên Quân.
Kỷ Nhược Trần chợt có suy nghĩ, giơ tay trái lên, nhìn vào cái vòng trên cổ tay.
Long Tượng Thiên Quân lúc nãy cố sống cố chết bắt hắn đeo cái này, hóa ra nó có công dụng như vậy. Hắn nhìn Thanh Y, nàng cũng giơ cổ tay lên, trên đó cũng có một cái vòng giống như vậy.
Long Tượng Thiên Quân nhấn một nút trên Ngân Kính, hình ảnh trên Ngân Kính lại biến hóa có thể nhìn rõ cửa vào chủ trại. Không cần nói cũng biết, đây chính là bảo bôối mà hai vị thiên quân bày ra.
- Bảo bối này tên là Phong Vọng Điểu, chỉ bằng cần dùng nó nhìn người khác, sẽ không lộ một chút khí tức nào. Cho dù người đó có đạo hạnh cao tới đâu, cũng không cách nào phát hiện ra hành tung của chúng ta!
Long Tượng Thiên Quân dương dương đắc ý nói.
Long Tượng Thiên Quân lời còn chưa dứt, trong Ngân Kính đã có một nụ cười khinh miệt xa lạ, làm cho hắn phải nhanh chóng nhìn vào trong Ngân Kính.
Ở trong ngân kính có một khuôn mặt của một lão già đang cười. Tuy rằng không ai trong ba người biết khuôn mặt này, nhưng mà qua trang phục cũng có thể đoán được, người này chính là lão tạp mao của Chân Võ quan.
Chỉ thấy La chân nhân vươn bàn tay to như một cái quạt, trong giây lát đã che toàn bộ mặt kính. Sau đó một đạo ánh sáng tỏa ra cả cái kính trở nên tối đen như mực, không nhìn thấy bất kỳ cảnh tượng nào nữa. Hiển nhiên cái Phong Vọng Điều đã bị hủy. Long Tượng Thiên Quân sửng sốt một chút, kêu lên:
- Lão tạp mao thật là lợi hại!
Lão lập tức nhấn một nút khác, trên kính bây giờ hiện lên hình ảnh của toàn bộ sơn cốc, ở phương vị của chủ trại tối đen như mựс, mấy cái trại khác thì vẫn còn quan sát được.
Long Tượng Thiên Quân không đảm đo dự, vội la lên:
- Chúng ta chỉ lập tức ra tay, theo kế hoạch mà hành sự!
Dứt lời, Long Tượng Thiên Quân như một trận gió biến mất ở trong bóng tối, bỏ mặc Kỷ Nhược Trần còn đang đờ đần ở tại chỗ.
Kỷ Nhược Trân cười khổ một tiếng, nêu hắn không đờ ra thì cũng chẳng biết phải làm gì. Tuy rằng Bạch Hổ Thiên Quân thao thao bất tuyệt nửa ngày, nhưng mà lời nói vô nghĩa cực nhiều, ý chính lại không rõ ràng; cho nên Kỷ Nhược Trân chi biết rằng sau khi hỗn loạn thì mình xông thẳng vào Huyền Đàn.
Phương vị Huyền Đàn rất dễ nhận biết, cho dù có nhắm mắt cũng có thể cảm ứng được cường lực của trận pháp bảo vệ nơi đó. Mắt trận chính là lá cờ đón gió đang tung bay. Thần thức của Kỷ Nhược Trâm dò xét, trong đêm tối nó như một ngọn lửa đập vào mắt.
Nhìn vào cái phương vị này, đạo kỳ vẫn tung bay trên không trung, trận pháp hộ trận ở trên mặt đất, hai bên trái phải không thấy có bố trí gì.
Dường như phương thức tốt nhất hiện nay chính là ngự khí bay lên trên không công kích vào mắt trận, tránh né các loại cơ quan trên mặt đất. Nhưng mà một khi người tu đạo bay trên không sẽ trở thành bia ngắm cho vô số trúc tiên, trúc thương chú thuật. Trong khi đó còn có môn nhân của Chân Võ Quan có đạo hạnh thâm hậu, chuyện này không phải đùa được.
Nghe khẩu khí của Bạch Hổ Thiên Quân giống như có thể tiện tay phá vỡ mắt trận. Không biết là lão đã chuẩn bị được thứ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.