Chương 304: Đơn độc 5
Yên Vũ Giang Nam
06/03/2018
Kỷ Nhược Trần nhẹ nhàng nắm thiết côn ở phía sau, trong lòng bàn tay đã có mồ hôi, có vẻ hơi khẩn trương,
Vèo.
Tiếng xé gió phá vỡ sự im lặng của bóng đêm, một mũi tên màu vang, phá không bay thẳng sát chủ trại mới hạ xuống, khi mũi tên đó đang bay giữa đường, chợt nghe một tiếng quát:
"Mễ lạp chi châu, có phải ánh sáng vừa bay qua không?"
sau đó một đạo hồng quang hiện lên, đi sau mà tới trước, chuẩn xác bắn trúng mũi tên màu vàng.
Kỷ Nhược Trần âm thầm cảnh giác bởi sự thủ vệ nghiêm ngặt của thôn trại, khi mũi tên màu vàng và đỏ chạm nhau, chúng đột nhiên phát nổ sau đó một luồng ánh sánh chói mắt hiện lên, làm cho sơn cốc sáng như ban ngày!
Đồng thời, khi ánh sáng hiện lên cũng vang lên những âm thanh huyên náo rất khó nghe, giống như là tiếng sắt thép va chạm lẫn nhau, khi lọt vào trong tay người làm cho con người rùng mình.
Kỷ Nhược Trần trốn ở một nơi xa, khi nhìn thấy luồng ánh sáng kia cũng phải nheo mắt, khi nghe thấy thanh âm kia cũng phải run lên, không biết những thứ này có tác dụng gì với những đạo sỹ trong thôn trại hay không?
thời gian biến hóa tiếp theo nhanh như một tia chớp, thời gian qua nhanh, không cho phép Kỷ Nhược Trần cẩn thận suy nghĩ.
những tiếng ầm ầm liên tiếp vang lên, bên ngoài thôn trại đột nhiên có ánh lửa tím bay lên, rồi các bức tường thay nhau đổ tán loạn, cửa sổ tan tành, thậm chí thi thể con người cũng bị nổ, chứng tỏ uy lực những tiếng nổ không đơn giản.
Sau khi hỗn loạn, các phân trại lập tức liên hệ với nhau, nhiều đội chiến sỹ của dân bản xứ mặc giáp trụ chỉnh tề, nhanh chóng chạy tới chủ trại để cứu viện.
Nếu như đứng ở xa nhìn lại, thì thấy có hơn mười ngọn lửa đang bùng phát, binh sỹ nhanh chóng theo sơn đạo chạy về phía chủ trại, điều này cho thấy , những chiến sỹ này đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.
khi những đội chiến sỹ chạy được nửa đường, không ai chú ý tới đất dưới chân họ đã trở nên ẩm ướt, phả ra luồng khí tanh hôi. Một chiến sỹ dẫn đầu thấy đột nhiên chân mình dinh dính, chiến sỹ cố gắng phóng đi, nhưng hai chân vẫn bị dính tại chỗ.
chiến sỹ này chưa kịp kêu lên, thì thân hình đã ngã xuống, cây đuốc trong tay rơi xuống mật đường.
"Bùng" một tiếng, ngọn lửa từ cây đuốc đã đốt cháy toàn bộ sơn đạo, chỉ trong nháy mắt nó đã hình thành một đường lửa dài mười trượng bao bọc lấy đội chiến sỹ này vào giữa!
Mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Kỷ Nhược Trần biết thời cơ đã tới, hơi hạ tay xuống dưới, ý bảo Thanh Y ở lại chỗ này, còn mình khi đứng dậy, phóng tới hướng chủ trại.
Vệ binh ở bốn phía cửa của chủ trại đang bận rộn tránh né tạp vật bay tới, trông rất là chật vật.
Bỗng nhiên có một vòng tròn lửa bay tới hất tung bốn tên vệ binh xuống thẳng mặt đất, có một tên bị cọc gỗ xuyên thẳng bụng, cắm dính vào mặt đất.
Ba gã vệ binh còn lại xoay người định đứng lên, vẫn làm theo chức trách của mình, đưa mắt xung quanh cảnh giác, không chịu rời khỏi cương vị.
thấy rõ tình hình như vậy, ngay cả Kỷ Nhược Trần cũng không khỏi thầm khen một tiếng là những chiến sỹ này đã được huấn luyện một cách nghiêm chỉnh, nhưng mà đây không phải thời gian khen ngợi và thương xót, hắn lập tức gia tốc, lợi dụng bóng đên đánh với mấy thủ vệ này.
Khi khoảng cách chỉ còn mười trượng , sắc mặt của mấy vệ binh này đột nhiên cứng lại, sau đó một người trong bọn họ ngã xuống. Sát khí của Kỷ Nhược Trần vẫn chưa tới nơi, nên kinh ngạc không nói nên lời.
với linh giác nhạy cảm của hắn, đã sớm nhận ra có một luồng hắc khí phá không bay tới, khi nó đi qua thân thể của ba tên vệ binh.
Đạo hắc khí này di chuyển như điện, hoàn toàn không có ánh sáng, không có dấu hiệu, cho dù là Kỷ Nhược Trần cũng không dám nắn chắc mình có thể né tránh, huống chi đám vệ binh này cơ chứ.
Với thị lực của hắn, hắn mơ hồ nhận ra, khi đạo hắc khí này xuyên qua cơ thể của đám vệ binh, trông hình dạng của nó giống như là phi kiếm. Lúc thi thể của đám vệ binh này rơi xuống đất, sắc mặt của chúng xanh đen laị , xem ra phi kiếm này có kịch độc.
Long Tượng Thiên Quân không biết từ nơi nào chui ra, vọt mình vào đại môn, sau đó lấy ra một cái thùng to chừng ba bốn thốn, được làm bằng bạc, ném về phía một căn nhà gỗ ở phía bên phải.
Cái thùng gỗ này sau khi bay tới, hình dáng của nó từ từ trở nên mơ hồ, đột nhiên nó phụt ra một ngọn lửa, bám vào căn nhà gỗ.
"Ầm"
Cả tòa nhà gỗ đột nhiên bốc cháy, lưỡi lửa bùng lên thật dài, trong căn nhà gỗ có những thanh âm ầm ầm không ngừng vang lên, có vài chiến sỹ toàn thân bốc cháy toàn bộ.
Trong khi đó Long Tượng Thiên Quân vẫn chạy theo hướng bên phải, chỉ một lất sau là không thấy hắn bay về chỗ nào nữa.
Kỷ Nhược Trần đứng ở cửa chủ trại, im lặng không nói gì nhìn ánh lửa tận trời, âm thanh đì đùng vang lên, gạch đá gỗ vụn bay khắp nơi. Tiếng động lớn như vậy, nhưng dường như hắn lại cảm thấy chúng chẳng liên quan gì với hắn cả ?
Hắn không thích loại cảm giác này, đưa tay vỗ nhẹ thiết côn ở phía sau, sự lạnh lẽo của sắt truyền vào trong tay hắn làm cho hắn tỉnh táo lại đôi chút. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, mục tiêu trọng yếu đêm nay còn ở trước mắt, lá cờ kia vẫn đang bay phần phật trong màn đêm.
Vèo.
Tiếng xé gió phá vỡ sự im lặng của bóng đêm, một mũi tên màu vang, phá không bay thẳng sát chủ trại mới hạ xuống, khi mũi tên đó đang bay giữa đường, chợt nghe một tiếng quát:
"Mễ lạp chi châu, có phải ánh sáng vừa bay qua không?"
sau đó một đạo hồng quang hiện lên, đi sau mà tới trước, chuẩn xác bắn trúng mũi tên màu vàng.
Kỷ Nhược Trần âm thầm cảnh giác bởi sự thủ vệ nghiêm ngặt của thôn trại, khi mũi tên màu vàng và đỏ chạm nhau, chúng đột nhiên phát nổ sau đó một luồng ánh sánh chói mắt hiện lên, làm cho sơn cốc sáng như ban ngày!
Đồng thời, khi ánh sáng hiện lên cũng vang lên những âm thanh huyên náo rất khó nghe, giống như là tiếng sắt thép va chạm lẫn nhau, khi lọt vào trong tay người làm cho con người rùng mình.
Kỷ Nhược Trần trốn ở một nơi xa, khi nhìn thấy luồng ánh sáng kia cũng phải nheo mắt, khi nghe thấy thanh âm kia cũng phải run lên, không biết những thứ này có tác dụng gì với những đạo sỹ trong thôn trại hay không?
thời gian biến hóa tiếp theo nhanh như một tia chớp, thời gian qua nhanh, không cho phép Kỷ Nhược Trần cẩn thận suy nghĩ.
những tiếng ầm ầm liên tiếp vang lên, bên ngoài thôn trại đột nhiên có ánh lửa tím bay lên, rồi các bức tường thay nhau đổ tán loạn, cửa sổ tan tành, thậm chí thi thể con người cũng bị nổ, chứng tỏ uy lực những tiếng nổ không đơn giản.
Sau khi hỗn loạn, các phân trại lập tức liên hệ với nhau, nhiều đội chiến sỹ của dân bản xứ mặc giáp trụ chỉnh tề, nhanh chóng chạy tới chủ trại để cứu viện.
Nếu như đứng ở xa nhìn lại, thì thấy có hơn mười ngọn lửa đang bùng phát, binh sỹ nhanh chóng theo sơn đạo chạy về phía chủ trại, điều này cho thấy , những chiến sỹ này đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.
khi những đội chiến sỹ chạy được nửa đường, không ai chú ý tới đất dưới chân họ đã trở nên ẩm ướt, phả ra luồng khí tanh hôi. Một chiến sỹ dẫn đầu thấy đột nhiên chân mình dinh dính, chiến sỹ cố gắng phóng đi, nhưng hai chân vẫn bị dính tại chỗ.
chiến sỹ này chưa kịp kêu lên, thì thân hình đã ngã xuống, cây đuốc trong tay rơi xuống mật đường.
"Bùng" một tiếng, ngọn lửa từ cây đuốc đã đốt cháy toàn bộ sơn đạo, chỉ trong nháy mắt nó đã hình thành một đường lửa dài mười trượng bao bọc lấy đội chiến sỹ này vào giữa!
Mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Kỷ Nhược Trần biết thời cơ đã tới, hơi hạ tay xuống dưới, ý bảo Thanh Y ở lại chỗ này, còn mình khi đứng dậy, phóng tới hướng chủ trại.
Vệ binh ở bốn phía cửa của chủ trại đang bận rộn tránh né tạp vật bay tới, trông rất là chật vật.
Bỗng nhiên có một vòng tròn lửa bay tới hất tung bốn tên vệ binh xuống thẳng mặt đất, có một tên bị cọc gỗ xuyên thẳng bụng, cắm dính vào mặt đất.
Ba gã vệ binh còn lại xoay người định đứng lên, vẫn làm theo chức trách của mình, đưa mắt xung quanh cảnh giác, không chịu rời khỏi cương vị.
thấy rõ tình hình như vậy, ngay cả Kỷ Nhược Trần cũng không khỏi thầm khen một tiếng là những chiến sỹ này đã được huấn luyện một cách nghiêm chỉnh, nhưng mà đây không phải thời gian khen ngợi và thương xót, hắn lập tức gia tốc, lợi dụng bóng đên đánh với mấy thủ vệ này.
Khi khoảng cách chỉ còn mười trượng , sắc mặt của mấy vệ binh này đột nhiên cứng lại, sau đó một người trong bọn họ ngã xuống. Sát khí của Kỷ Nhược Trần vẫn chưa tới nơi, nên kinh ngạc không nói nên lời.
với linh giác nhạy cảm của hắn, đã sớm nhận ra có một luồng hắc khí phá không bay tới, khi nó đi qua thân thể của ba tên vệ binh.
Đạo hắc khí này di chuyển như điện, hoàn toàn không có ánh sáng, không có dấu hiệu, cho dù là Kỷ Nhược Trần cũng không dám nắn chắc mình có thể né tránh, huống chi đám vệ binh này cơ chứ.
Với thị lực của hắn, hắn mơ hồ nhận ra, khi đạo hắc khí này xuyên qua cơ thể của đám vệ binh, trông hình dạng của nó giống như là phi kiếm. Lúc thi thể của đám vệ binh này rơi xuống đất, sắc mặt của chúng xanh đen laị , xem ra phi kiếm này có kịch độc.
Long Tượng Thiên Quân không biết từ nơi nào chui ra, vọt mình vào đại môn, sau đó lấy ra một cái thùng to chừng ba bốn thốn, được làm bằng bạc, ném về phía một căn nhà gỗ ở phía bên phải.
Cái thùng gỗ này sau khi bay tới, hình dáng của nó từ từ trở nên mơ hồ, đột nhiên nó phụt ra một ngọn lửa, bám vào căn nhà gỗ.
"Ầm"
Cả tòa nhà gỗ đột nhiên bốc cháy, lưỡi lửa bùng lên thật dài, trong căn nhà gỗ có những thanh âm ầm ầm không ngừng vang lên, có vài chiến sỹ toàn thân bốc cháy toàn bộ.
Trong khi đó Long Tượng Thiên Quân vẫn chạy theo hướng bên phải, chỉ một lất sau là không thấy hắn bay về chỗ nào nữa.
Kỷ Nhược Trần đứng ở cửa chủ trại, im lặng không nói gì nhìn ánh lửa tận trời, âm thanh đì đùng vang lên, gạch đá gỗ vụn bay khắp nơi. Tiếng động lớn như vậy, nhưng dường như hắn lại cảm thấy chúng chẳng liên quan gì với hắn cả ?
Hắn không thích loại cảm giác này, đưa tay vỗ nhẹ thiết côn ở phía sau, sự lạnh lẽo của sắt truyền vào trong tay hắn làm cho hắn tỉnh táo lại đôi chút. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, mục tiêu trọng yếu đêm nay còn ở trước mắt, lá cờ kia vẫn đang bay phần phật trong màn đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.