Trần Duyên

Chương 336: Gặp lại 2

Yên Vũ Giang Nam

18/01/2019

Sau khi nói xong, Kỷ Nhược Trần liền chăm chú nhìn vào hai mắt của Cố Thanh. Với ánh mắt sáng lên, nàng lạnh nhạt nói:

- Đạo Đức tông vốn đứng đầu trong những đại phái tu đạo, nhưng hiện nay lại gặp tình cảnh bị tu sĩ vây công suốt ngày. Đạo thánh chỉ của Minh Hoàng chỉ là một mảnh giấy vụn mà thôi, thế thì vì cái gì mà tình thế lại xoay chuyển đột ngột như vậy? Tuy rằng ta còn trẻ kiến thức nông cạn, nhưng cũng biết Đạo Đức tông đã trêu chọc làm cho tiên nhân nổi giận mới tạo ra tình cảnh như ngày hôm nay. Trong thiên hạ, người có dính dáng với hai chữ tiên nhân thì cũng chỉ có vị kia trên núi Thanh Thành thôi.

Cố Thanh than nhẹ một tiếng, thiên địa xung quanh dường như cũng ảm đạm theo. Nàng tiếp tục:

- Đạo Đức tông làm việc nghịch với ý trời, đó là tai nạn của thiên hạ và cũng chính là nguyên nhân của mọi rắc rối. Nếu như cứ để mọi việc tiếp tục như vậy thì không tới mười năm nữa, thiên hạ chắc chắn sẽ đại loạn. Khi đó sinh linh đồ thán, không biết sẽ phải kéo dài bao nhiêu năm tháng nữa. Huynh không biết nguyên nhân bên trong thì cũng không thể trách huynh. Hắn... Hắn làm như vậy, có lẽ là có đạo lý.

Thần thái trong mắt hiện lên một chút cô đơn, Kỷ Nhược Trần quay đầu nhìn về phía dãy núi mênh mông rộng lớn. Hắn yên lặng ngắm nhìn những đám mây đang phập phồng trên bầu trời xanh, một lát sau hắn mới nói:

- Lúc ta tu đạo, cũng không có người nào nói cho ta biết đại đạo mênh mông, chúng sinh trong mắt chỉ là con kiến. Người tu đạo có thể dời non lấp bể, vì vậy ở trong mắt chúng ta, những người phàm tục đều tầm thường, chỉ vì kiếm sống mà họ lại phải làm việc cả đời, bọn họ thật không đáng để thương tiếc. Kỳ thực người tu đạo không phải cũng như thế hay sao? Những thượng vị giả chỉ cần hơi chút bày tỏ ý nghĩ của mình, là bọn họ ngay lập tức chen lấn nhau tranh giành làm việc cho họ. Thật là đáng tiếc, cũng thật đáng cười!

Cố Thanh lắc đầu nói:

- Việc này không phải giống như huynh nghĩ. Ai, cũng chỉ là tiết lộ thiên cơ mà thôi, ta sẽ nói cho huynh nghe. Nhược Trần huynh, kiếp nạn lúc trước ở Lạc Dương, việc Thần Châu Khí Vận đồ cuối cùng lại rơi vào tay huynh, còn việc các vị chân nhân của Đạo Đức tông sai huynh xuống núi tìm Linh Lực chi Nguyên. Tổng cộng ba việc trên, ta nói không sai chứ?

Từ lúc mới gặp gỡ, Kỷ Nhược Trần đã biết Cố Thanh thần thông quảng đại, cao thâm khó lường. Những việc mà hắn làm bị nàng nói toạc ra thì hắn cũng không cảm thấy kỳ quái. Vì vậy hắn gật đầu đáp:

- Đúng là như thế.

- Thần Châu Khí Vận đồ có nguồn gốc từ Cửu U Hoàng Tuyền thì nó sao có thể là vật ôn hòa được?

Sau chút ngưng nghỉ như là đang suy nghĩ cái gì đó, Cố Thanh mới nói tiếp:

- Nó có thể cảm ứng được sự vận chuyển của thiên địa, có thể truy tìm nơi tồn tại Linh huyệt, đây là vật vốn không nên xuất hiện trên đời. Nếu món đồ này rơi vào tay huynh, tức là chỉ có một mình huynh mới có thể dùng Khí Vận đồ để cảm ứng vị trí Linh huyệt. Mỗi lần huynh tìm thấy một Linh huyệt thì ngay sau đó những vị chân nhân của Đạo Đức tông lập tức đến để thu lấy Linh Khí chi Nguyên. Những thứ này không có bao nhiêu tác dụng đối với người tu đạo, nhưng mỗi khi bị lấy đi một cái thì chính là phá hủy Linh huyệt ở đó. Thiên hạ chỉ có tổng cộng hai mươi bốn Linh huyệt, mỗi ba chỗ tương ứng sẽ là một quái tượng trong tiên thiên bát quái. Đạo Đức tông phá hủy ba Linh huyệt, trên thực tế đã phá hủy một cái quái tượng, sự cân đối trong thiên hạ đã biến mất, hỗn loạn sắp sửa xảy ra. Cho nên hắn mới nói Đạo Đức tông là tai nạn của thiên hạ và là nguồn gốc của mọi rắc rối.

Cố Thanh đi về phía trước một bước đứng ngang với Kỷ Nhược Trần. Nhìn về phía biển đông mênh mông ở phương xa, nàng lại tiếp tục:

- Huynh liên tục đi về hướng đông chắc là ở đó có một Linh huyệt. Thế cục bây giờ vẫn có thể miễn cưỡng thay đổi nhưng nếu huynh lại phá hủy thêm một cái nữa, thì trong vòng ba năm thiên hạ chắc chắn sẽ nổi lên việc binh đao. Huynh nhẫn tâm để việc đó xảy ra ư? Đi con đường nào, bây giờ huynh đã hiểu chưa?

Kỷ Nhược Trần đứng ngang với Cố Thanh, mũi hắn có thể mơ hồ ngửi được mùi hương của nàng, tâm tình nhất thời có chút hoảng hốt. Nhưng khi hắn nghĩ tới cảnh tượng bầu trời giăng đầy tia điện màu tím lúc nàng đến, chẳng biết tại sao trong lòng hắn lại nổi lên sự tức giận.

- Cho dù thiên hạ đại loạn thì Đạo Đức tông ta có chỗ tốt gì? Loại thần vật như Linh Khí chi Nguyên từ trước tới nay chỉ có những người có đức mới có thể nắm giữ. Đạo Đức tông ta vốn đứng đầu thiên hạ, lây cũng đã lấy rồi, có gì mà không nên? Nhưng mà, vẫn là tiên nhân lợi hại hơn, chỉ nói một câu tông ta là tai nạn của thiên hạ và là nguyên nhân của mọi rắc rối, thì chúng ta liền thực sự biến thành tai nạn và nguyên nhân rối ren của thiên hạ. Làm hại sinh linh thì ta chưa từng thấy, nhưng ta lại thấy tu sĩ vây công Tây Huyền sơn. Ha ha ha, lẽ nào việc này không tính là thiên hạ đại loạn? Nguồn gốc của việc này là do đâu mà ra?

Kỷ Nhược Trần lạnh lùng vặn hỏi.

Không chờ Cố Thanh trả lời, hắn lại nhàn nhạt nói:

- Sự sống chết của sinh linh trong thiên hạ, ngươi có từng để trong lòng chưa mà bây giờ hễ mở miệng là nhắc tới nó? Tuy hắn là tiên nhân nhưng hắn có thể dùng một lời mà quyết định sự sống chết của gần ba nghìn sinh mạng của tông ta? Ngươi cùng tiên nhân ngày đêm ở chung, đạo hạnh tiến nhanh, tiên uy cũng có không ít! Kỷ Nhược Trần ta tuy rằng bất tài, nhưng mà ta vẫn không phục.



Cố Thanh giật mình, nàng mở miệng muốn giãi bày thêm nhưng sau đó chỉ thở dài, rồi sau đó nhẹ giọng khuyên ngăn:

- Nhược Trần, tuy là chân tiên, nhưng cũng có những việc không làm được. Đường này hôm nay huynh không thể đi, huynh trở về đi.

Kỷ Nhược Trần chăm chú nhìn đám mây ở phía đông dần dần ngưng tụ lại, trên mặt hắn hiện lên một tia tiếu ý. Hắn xẵng giọng:

- Nếu như ta không chịu trở lại thì sao?

Sắc mặt có chút lạnh lại, Cố Thanh bước ngang một bước ngăn cản trước người hắn, quả quyết đáp:

- Vậy thì Cố Thanh chỉ còn cách đắc tội.

Nàng giang tay ra, một tiếng long ngâm xuất hiện, thanh cổ kiếm đã từ trong vỏ bay ra rơi vào bàn tay nàng. Cổ kiếm giản dị tự nhiên, nhưng trên thanh kiếm mơ hồ phát ra một chút ánh sáng tím, tiên uy ẩn mà không lộ.

Kỷ Nhược Trần lui về phía sau một bước, dưới chân đạp một cái, trong nháy mắt hắn đã lui ra phía sau mười trượng. Thanh Định Hải Thần Châm không biết từ khi nào đã nằm trên tay của hắn.

Đối diện với Cố Thanh , Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên cười hỏi:

- Ngươi muốn giết ta ư?

Khuôn mặt của Cố Thanh không có chút dao động nào, nàng giương cổ kiếm chỉ xéo mặt đất rồi đáp:

- Nếu lúc này huynh trở về núi thì ta sẽ không làm khó huynh.

Kỷ Nhược Trần cầm Định Hải Thần Châm chỉ về phía trước, cười nói với giọng kiên định:

- Đương nhiên là ta sẽ không quay về.

Đôi môi Cố Thanh không còn chút máu, bàn tay nắm thanh cổ kiếm càng chặt. Như là không chịu nổi sức nặng, cổ kiếm bỗng nhiên kêu lên một tiếng, trên thân kiếm phát ra vô số tia điện tím thiên hỏa nhỏ li ti, ngẫu nhiên có một tia tử điện phóng ra ngoài.

Nhìn về phía Tử Hỏa Thiên Viêm, hắn lặng lẽ nắm càng chặt thanh Định Hải Thần Châm.

Bỗng nhiên thanh thần thiết tự động phát ra tiếng 'ong’, chỉ là nó không chỉ về phía Cố Thanh. Ở trong thần thức của Kỷ Nhược Trần, thần thức của thanh thần thiết liên tục kêu lên:

- Ngươi còn không chạy mau! ! Đây... Đây chính là tiên binh! Ta đã biết là tính tình của ngươi quá nhu nhược, không thể làm được việc lớn. Lúc trước ta bảo ngươi sát phạt thật nhiều vào, ngươi lại không chịu nghe! Ngươi bây giờ phải chạy ngay đi, ở lại đây là chịu chết, chịu chết đó!

Ở chỗ sâu trong đầu, hắn ung dung đáp lại:

- Khối sắt bướng bỉnh, ngươi cho rằng hôm nay ta còn để cho người làm xằng làm bậy ư?



Trong tích tắc, tất cả huyệt đạo trong cơ thể Kỷ Nhược Trần đã tự động mở, chân nguyên không ngừng tuôn ra. Bên trong chân nguyên không ngừng bắn ra từng tia từng tia U hỏa, cuối cùng, trong tâm hồn của hắn cũng đã ngưng kết ra một ngọn lửa nhỏ. Ngọn lửa có màu xanh thẳm, nhìn có chút yếu ớt, nó đang im hơi lặng tiếng cháy lên.

Đóa tâm viêm này vừa xuất hiện, thì vô số chân nguyên giống như thiêu thân lao vào ngọn lửa, chúng vờn quanh ngọn lửa liên tục xoay tròn!

Đạo bào trước ngực Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên vỡ tan, chỉ thấy phần da thịt trước ngực nứt ra, một tia máu phun ra rơi vào thanh Định Hải Thần Châm!

Khi máu dính vào thân côn, dường như cây côn đang cực kỳ đau đớn, nó nhất thời không chịu nổi liền rít lên.

- Ngươi điên rồi! Đúng là tên điên! Thả ta ra, ta không muốn chết chung với ngươi...

Âm thanh điên cuồng gào thét của nó nhanh chóng nhỏ dần rồi biến mất. Hiển nhiên ý thức của nó đã bị Kỷ Nhược Trần phong ấn ở sâu trong đầu.

Sau khi trấn áp sự phản khán của thanh thần thiết, Kỷ Nhược Trần bắt đầu tỉnh táo lại, hắn hít sâu một hơi. Một hơi này của hắn giống như là cá voi hút nước vang vọng khắp chốn rừng sâu.

Kỷ Nhược Trần nắm chặt côn, giẫm chân một cái liền đến trước mặt Cố Thanh. Thanh thần thiết dùng thế lấn áp vạn quân đánh xuống đầu nàng!

Một bước của hắn làm rung động cả ngọn núi làm cho mọi thứ trong chu vi trăm trượng bị vỡ ra!

Với khả năng của mình, Cố Thanh cũng không ngờ một đòn này của hắn lại mãnh liệt và dứt khoát như thế, không để lại một chút đường sống nào cho bản thân. Nhìn vào sát ý cuồn cuộn như thủy triều dâng trào, uy thế còn hơi thanh thần thiết ba phần, thì một kích này dường như có thể phân sinh tử, đoạn âm dương!

Uy lực của một kích này có thể nói là kinh diễm.

Cố Thanh cũng không có thời gian mà suy nghĩ nhiều, nàng lập tức giơ cổ kiếm lên nhẹ nhàng đỡ đòn. Tu vi của nàng lúc này đã rất lợi hại, nên đòn đỡ nhất thời đẩy thanh thần thiết ra.

Cổ kiếm vẫn còn dư lực, nó thay đổi tư thế đâm về phía ngực Kỷ Nhược Trần. Thế tới của một kiếm này không nhanh mà vô cùng ung dung bình tĩnh. Đây hiển nhiên là phong thái gần đây của nàng.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Cố Thanh bỗng nhiên thấy rõ hai mắt của Kỳ Nhược Trần, đây là một loại ánh mắt như thế nào a…

Hắn vô cùng bình tĩnh nhìn nàng, làm cho nàng nhất thời rơi vào cơn hoảng hốt. Đợi khi nàng tỉnh táo lại thì thanh cổ kiếm đã đâm vào người Kỷ Nhược Trần!

Ngay khi thanh kiếm đâm vào người, Kỷ Nhược Trần chi cảm thấy thân kiếm tràn ngập Thiên hỏa, trong nháy mắt đã khiến máu trong cơ thể hắn sôi trào lên.

Hai mắt hắn đã đỏ như máu từ lâu. Ngọn lửa kia đốt đã cháy tới cực hạn, nó đã hóa thành ánh sáng vô tận, tràn ngập khắp nơi trong thân thể và thần thức của hắn.

Hắn cố gắng nhìn ra xung quanh, cảnh vật xung quanh từ lâu đã bị ánh sáng của ngọn lửa làm uốn khúc nên không thể nhìn rõ được thứ gì. Khắp nơi đều là một mảnh hoang tàn, trông như là một tòa thành bị đốt rụi, đây đâu còn là ngọn núi trước khi bắt đầu quyết chiến nữa?

Lúc này, hắn đang ở trung tâm của tòa thành bị thiêu đốt, ý thức giống như là những hạt cát mịn dùng tốc độ không thể tượng tượng mà biến mất. Xuyên thấu qua ngọn lửa đang rực cháy, hắn thấy được một hình bóng làm cho hắn đau tới nỗi không thể hô hấp được đang từ từ đi xa.

Ở thời khắc cuối cùng này, hắn bỗng nhiên cảm giác được sự thoải mái chưa từng có. Thời gian dường như đang chạy ngược lại, hắn nhớ tới ngày đó nàng rời khỏi Tây Huyền sơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trần Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook