Chương 335: Gặp lại 1
Yên Vũ Giang Nam
17/01/2019
Sương sớm, ban mai, mặt trời bắt đầu ló dạng. Sau
khi thở ra một luồng khí trong lành, Kỷ Nhược Trần mới chậm rãi mở mắt
ra, đón chờ hắn lúc này là ánh mặt trời buổi sáng ấm áp. Hắn vung tay áo đứng dậy, đi ra ngoài sơn động rồi từ từ đi lên và dựa vào đỉnh núi rồi nhìn về phương xa.
Ngọn núi này nằm rất gần Đông Hải, nhìn về hướng Đông hắn thấy được một mặt trời đỏ rực nhô lên, biển biển mây màu trắng thành một màu đỏ rực.
Phía dưới biển mây, mơ hồ có thể thấy được một con sông lớn, phía trên con sông là sương mù tràn ngập dày đặt che giấu con sông vào bên trong.
Trong sương mù ẩn hiện một chút khí màu xanh đen ngưng tụ mà không rời rạc. Có thể ngăn cản cả sự dò xét của Mục Lực Thần Quang cho thấy nó không phải là dạng hơi nước bình thường.
Ở phía đông có con sông lớn chảy đang về, bao phủ khắp nơi là một mảnh mênh mông mờ mịt. Nơi này chính là một trong ba nơi tuyệt địa - Vô Tận Hải. Kỷ Nhược Trần không hề xa lạ với nó.
Trước khi leo lên đỉnh núi, Kỷ Nhược Trần đã ngồi trong sơn động một ngày một đêm để nhớ lại những trận đấu pháp từ lúc xuống núi tới nay, nhớ lại những đạo pháp đắc ý, pháp bảo thường sử dụng, đặc thù chiến lược, suy xét kỹ lưỡng từng cái từng cái một. Sau đó, hắn kiểm chứng những đạo pháp đã tu luyện với những gì học được trong Đạo thư, rồi cân nhắc sự được mất trong từng thứ.
Để thu được nhiều lợi ích hơn, thậm chí phương pháp tu luyện của mấy môn phái nhỏ cũng được hắn thôi diễn ba bốn lần.
Tam Thanh Chân Quyết quả thật không thẹn với danh hiệu công pháp đệ nhất thiên hạ, nó mênh mông rộng lớn như nước lũ Bắc Minh. Trong thiên hạ tuy có vô số công pháp, thế nhưng đứng trước mặt nó thì chúng cũng chỉ là cái bóng nhỏ bé mà thôi. Lấy sự to lớn của Bắc Minh thì cho dù là Thái Sơn ở Quỳnh Châu cũng chỉ là cái bóng của nó huống hồ là công pháp của những môn phái nhỏ?
Đêm ngày hôm sau, Kỷ Nhược Trần đã đi ra ngoài. Lúc rời khỏi động, mặc dù tu vi chân nguyên không có tăng tiến, thế nhưng phong thái của hắn đã có chút khác biệt, it đi một phần buông thả sát phạt, nhiều hơn một phần nội liễm.
Lúc này khi đứng trên đỉnh núi nhìn về phương xa, Kỷ Nhược Trần cảm thấy thiên địa hôm nay vô cùng rộng lớn, nếu như là hôm qua thì hắn đã ngửa cổ huýt một cái thật dài cho thoải mái tinh thần. Nhưng mà hôm nay, hắn chỉ cười nhạt một cái mà thôi.
Hắn ngắm nhìn những đám mây đang biến ảo liên tục trên hồ nước, sắc mặt dần dần ngưng trọng. Ánh mắt của Kỷ Nhược Trần đã tốt hơn lúc trước rất nhiều, dần dần nhìn ra đám hơi nước trên mặt hồ chính là yêu khí. Đám yêu khí này vô cùng mờ nhạt, thỉnh thoảng mới hiện ra, chỉ thấy từng đạo khí màu xanh đen lộ ra, sau đó xoay quanh nhìn giống như là Hắc Long đang bay lượn, nhưng ngay sau đó nó lại tan biến.
Đại đạo trong thiên hạ như trăm sông đổ về một biển, tuy người và yêu có cách tu luyện khác nhau, nhưng bản chất thì vẫn giống nhau. Nếu như tỉ mỉ xem xét thì trong những giai đoạn tu luyện khác nhau có rất nhiều chỗ giống.
Trong số ít ỏi văn tự mà Diệu Ẩn lưu lại có nói, đại đạo mà người và yêu tu luyện không có gì khác nhau, chỉ là người trong thiên hạ kiêu căng ngạo mạn, cho rằng đại đạo mà mình tu luyện mới là chính thống, họ coi thường yêu tộc trong thiên hạ. Kỳ thực họ không biết vì vậy mà tự nhốt mình vào lồng làm hạn chế thành tựu cả đời.
Đương nhiên người và yêu cũng có nhiều chỗ khác biệt. Người đắc đạo phi thăng tối đa cần mấy trăm năm, mà yêu tộc muốn phi thăng cần ít nhất cũng mấy nghìn năm. Đây cũng là một trong các lý do mà con người coi thường yêu tộc.
Kỷ Nhược Trần ở chung với Thanh Y lâu ngày nên hắn biết sự lợi hại của Hồng Hoang Vệ, đương nhiên sẽ không giống như những người bình thường coi thường yêu tộc.
Không trung phía trên hồ nước có yêu khi nhạt mà không tán, oai nghiêm mà không mãnh liệt, bên trong dường như có ý chí dung nạp vạn vật, quả thật không phải là chuyện đùa.
Yêu quái chiếm giữ đầm nước này đã tu luyện tới mức hung tính tan biến, đạo hạnh từ từ viên mãn. Không biết nó đã tu luyện bao nhiêu năm mới đạt được thành tựu như vậy.
Căn cứ vào biểu hiện của Thần Châu Khí Vận đồ thì linh huyệt nằm sâu dưới đầm nước này. Tuy rằng bản lĩnh của Kỷ Nhược Trần đã tăng cường rất nhiều, thế nhưng muốn đoạt được Linh Khí Chi Nguyên từ trong tay yêu quái này thì chỉ là mơ tưởng.
Hắn trầm ngâm trong chốc lát, hắn nghĩ dùng thân pháp và Ngưng Tức thuật của mình chắc có thể giấu diếm đầu cự yêu này mà lẻn vào bên trong dò xét.
Nhưng dù sao yêu và người không giống nhau, linh giác của đa số yêu tộc đều nhạy bén hơn so với con người. Kỷ Nhược Trần nhiều nhất cũng chỉ nắm chắc bốn thành có thể lẻn vào linh huyệt.
- Nắm chắc bốn thành ư?
Kỷ Nhược Trần nhíu nhíu mày, sau đó lại giãn ra, lầm bầm:
- Bốn thành cũng là lớn rồi. Hơn nữa dựa vào luồng yêu khí này cho thấy đây khẳng định là một yêu quái đã đắc đạo, nếu thật sự không thể tránh thoát thì nói không chừng vẫn còn có thể thương lượng được.
Hắn buộc chặc đạo bào chuẩn bị đi xuống. Từ đỉnh núi đi xuống hồ nước cũng không quá xa, từ đây đi tới đó cũng chỉ mất nửa ngày thời gian mà thôi. Rất nhiều yêu tộc đều là ban ngày nghỉ ngơi ban đêm hoạt động, bởi vậy dò xét ban đêm không phải là ý kiến hay.
Kỷ Nhược Trần vừa mới bước đi, bỗng nhiên có đột cơn gió núi lạnh thổi vào mặt. Trên trời có một giọt mưa rơi xuống. Nó rơi ngay vào chỗ tảng đá trước mũi chân của Kỷ Nhược Trần, sau đó vỡ ra thành những bọt nước văng ra khắp nơi.
- Trời mưa?
Kỷ Nhược Trần nhà vào giọt nước trên tảng đá, hai hàng lông mày nhíu lại, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Phía trên, trời xanh vốn không một gợn mây thì giờ đây không biết từ khi nào đã kéo đến một đám mây khổng lồ dài hơn mười dặm. Ở giữa đám mây rất dày đặc, bốn phía xung quanh trông nhạt hơn. Theo lẽ thường thì đám mây này sớm phải đen như mực rồi mới phải, nhưng mà nó lại không khác gì so với những đám mây trắng bình thường; hơn nữa nó còn làm cho ngọn núi phía dưới không còn một bóng râm nào, nhìn giống như là đám mây này chính là một mặt trời khổng lồ rực rỡ nóng bỏng vậy!
Không hề có gió nhưng mây vẫn di chuyển. Đám mây dùng tốc độ khó tin khuếch tán ra xung quanh, đồng thời không ngừng hạ xuống. Nó liên tục hạ xuống cho tới khi cách đỉnh đầu Kỷ Nhược Trần không tới trăm trượng mới ngừng lại. Lúc này tầng mây đã mở rộng ra hơn trăm dặm. Kỷ Nhược Trần nhìn xung quanh, trừ phía Đông có một chút ánh sáng mờ nhạt ra thì những nơi khác đều bị đám mây này che lại.
Biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế mà chỉ xảy ra trong vài lần hô hấp.
Tầng mây càng ngày càng sáng, chiếu sáng cả cánh rừng, không còn lại bất cứ một cái bóng râm nào. Hắn không hề nhìn về phía bầu trời mà chỉ giơ tay trái lên, lòng bàn tay của hắn cũng phát ra ánh sáng. Khi ánh sáng của tầng mây chiếu rọi tới tay trái làm cho cánh tay hắn biến thành một màu tím nhạt lúc ẩn lúc hiện.
Ánh sáng màu tím nhạt này nhìn rất là quen thuộc. Trên khuôn mặt của Kỷ Nhược Trần hiện ra một tầng bóng mở nhàn nhạt. Chợt nghe được 'răng rắc’, hơn mười tia sét màu tím giống như một con rắn dài xuất hiện rồi uốn lượn trong đám mây.
Trung tâm của đám mây yên lặng tản ra một lỗ hổng, Tử Hỏa Thiên Lôi từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, kết thành bảy viên lôi châu bay lượn xung quanh nâng Cố Thanh từ bên trong bay ra.
Lâu ngày không gặp, nàng vẫn mặc một bộ quần áo hàu trắng như lúc trước, trên khuôn mặt của nàng vẫn không nhiễm một chút bụi trần nào. Nếu không phải đã quá quen thuộc thì hắn sẽ không phát hiện ra nàng đã tới, mà chỉ cảm thấy trước mặt là một dãy núi mênh mông hùng vĩ, gió thật mạnh từ trên trời đập đá mặt mình mà thôi.
Nếu nói là có gì bất đồng đó chính là cặp mắt trống rỗng phản chiếu hình ảnh của vạn vật, phản chiếu hình ảnh gió thổi mây bay, thỉnh thoảng có một đạo Thiên hỏa từ trên trời giáng xuống.
Cổ Thanh phất tay áo một cái, Thiên hỏa trên bầu trời trong khoảnh khắc biến mất sạch sẽ. Nàng cứ như vậy đứng trước mặt cách hắn ba bước.
Khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ, Kỷ Nhược Trần than thở:
- Nàng đã đến rồi!
Cố thanh gật đầu, đáp:
- Ta tới rồi.
Sau khi nói hai câu này, hai người liền rơi vào trầm mặc, cho dù với tư chất tuyệt thế của bọn họ thì cũng không thể nói ra được câu thứ hai.
Ba bước, chỉ cần đưa tay là có thể đụng, nhưng mà khoảng cách gần trong gang tấc này giữa hai người lại xa như khoảng cách giữa trời với đất, không biết đến năm nào tháng nào mới có thể rút ngắn.
Một lúc sau, Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên thở dài một cái, mỉm cười nói:
- Nàng không phải đang khổ tu thiên đạo sao? Đột nhiên tới tìm ta, là có việc gì sao?
Ngươi xem, thì ra gặp mặt cũng là một việc dễ dàng a! Kỷ Nhược Trần tự giễu trong lòng. Tuy rằng trong giấc mộng nửa đêm, rất nhiều lần mơ thấy có một ngày có thể gặp lại nàng, tình cảnh đó thật là tốt đẹp. Nhưng cho dù hắn có suy nghĩ vô số lần, thì đến khi thật sự gặp lại, tình cảnh lại không hề phức tạp như hắn nghĩ.
Hóa ra, nó lại đơn giản như vậy.
Cố Thanh xưa nay vẫn tính toán mọi việc mọi vật kỹ càng, nhưng nàng không ngờ, nàng lại nghe được một câu hỏi như thế.
Đôi môi nhếch lên một chút, nàng nói:
- Nhược Trần huynh, lần này huynh định đi đâu thế?
Sau khi nói xong câu này, không chỉ Kỷ Nhược Trần đờ đẫn mà ngay cả Cố Thanh cũng ngẩn người.
Lúc này, Kỷ Nhược Trần cảm thấy giống như lúc trước, lúc hắn ôm trong lòng quyển Đạo thư đi trở về phòng mình, hắn kinh hãi khi thấy nàng mặc một bộ quần áo trắng đang ngồi bên trong. Quyển “Thái Bình Chư Tiên Tán Ký” mà nàng đã từng đọc qua lúc này đang nằm ở một vị trí đặc biệt trên giá sách của hắn, nhưng hắn chưa từng động qua.
Cũng vào một buổi sáng sớm, ánh mặt trời dịu dàng và ấm áp như vậy.
Còn nhớ rõ lúc đó đối mặt với tình cảnh hắn há hốc mồm nhìn nàng, câu đầu tiên của nàng là:
- Nhược Trần huynh, không cần phải khách khí.
Lúc này đây, cũng xưng hô như vậy, nhưng ý tứ trong đó lại rất khác nhau, hai bên đã cách nhau rất xa, giống như là khoảng cách giữa Băng sơn và Hỏa hải vậy.
Mọi lời nói mà hai người đã từng nói qua, mỗi một động tác, đều như nước chảy nhẹ nhàng chảy qua trong đầu của hắn.
Kỷ Nhược Trần ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt của Cố Thanh, khuôn mặt của hắn đã trở về với đáng tươi cười như bình thường. Hắn đáp:
- Ta ở Tây Huyền Sơn đã lâu, hiện tại thiên hạ đại loạn, cho nên ta xuống núi đi xung quanh một chút, đây cũng coi như là lịch lãm.
Cố Thanh chăm chú nhìn Kỷ Nhược Trần, nhưng thấy hắn thản nhiên nhìn mình, trong ánh mắt không có chút dao động nào, lập tức thầm than một tiếng, lại hỏi:
- Nhược Trần huynh lần này xuống núi du lịch, nghiệt duyên trên tay có lẽ là không ít a?
Kỷ Nhược Trần giơ tay trái lên, cái tay này chắc mà có lực, cơ thịt nõn nà, mơ hồ còn phát ra chút ánh sáng, cho thấy đạo hạnh của hắn đã có chút tiểu thành.
Hắn nhìn cánh tay của mình, mỉm cười nói:
- Vốn đã có không ít nghiệt duyên, cần gì quan tâm là có thêm bao nhiêu nghiệt duyên nữa. Huống hồ những người đó tu vi không đủ, nhưng lại không biết tự lượng sức mình. Bọn họ đi xung quanh bắt giết đệ tử tông ta, bọn họ cũng giết người. Ngươi giết người của ta thì ta giết lại ngươi, đâu có gì phải hổ thẹn trong lòng?
Mắt Cố Thanh chợt lóe, nhưng ngay sau đó lại bình thường trở lại, mở lời khuyên:
- Người tu đạo chúng ta nên có thiện tâm, lấy thiên hạ làm gốc, phải thương yêu chúng sinh, có như vậy mới có nhìn thấy đại đạo khi vũ hóa phi thăng. Nhược Trần huynh, nếu như huynh không khống chế được sát tâm, thì đừng nói là kiếp này, cho dù là đời đời kiếp kiếp chỉ sợ là không có duyên với Tiên đồ.
Kỷ Nhược Trần bật cười rồi chợt đáp:
- Trăm ngàn năm qua, người đắc đạo phi thăng có được mấy người, đại đạo lại huyền ảo ai tìm hiểu rõ được? Hơn nữa người đi trên con đường tu tiên nhiều vô số, thiếu mất một mình ta thì cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Ngọn núi này nằm rất gần Đông Hải, nhìn về hướng Đông hắn thấy được một mặt trời đỏ rực nhô lên, biển biển mây màu trắng thành một màu đỏ rực.
Phía dưới biển mây, mơ hồ có thể thấy được một con sông lớn, phía trên con sông là sương mù tràn ngập dày đặt che giấu con sông vào bên trong.
Trong sương mù ẩn hiện một chút khí màu xanh đen ngưng tụ mà không rời rạc. Có thể ngăn cản cả sự dò xét của Mục Lực Thần Quang cho thấy nó không phải là dạng hơi nước bình thường.
Ở phía đông có con sông lớn chảy đang về, bao phủ khắp nơi là một mảnh mênh mông mờ mịt. Nơi này chính là một trong ba nơi tuyệt địa - Vô Tận Hải. Kỷ Nhược Trần không hề xa lạ với nó.
Trước khi leo lên đỉnh núi, Kỷ Nhược Trần đã ngồi trong sơn động một ngày một đêm để nhớ lại những trận đấu pháp từ lúc xuống núi tới nay, nhớ lại những đạo pháp đắc ý, pháp bảo thường sử dụng, đặc thù chiến lược, suy xét kỹ lưỡng từng cái từng cái một. Sau đó, hắn kiểm chứng những đạo pháp đã tu luyện với những gì học được trong Đạo thư, rồi cân nhắc sự được mất trong từng thứ.
Để thu được nhiều lợi ích hơn, thậm chí phương pháp tu luyện của mấy môn phái nhỏ cũng được hắn thôi diễn ba bốn lần.
Tam Thanh Chân Quyết quả thật không thẹn với danh hiệu công pháp đệ nhất thiên hạ, nó mênh mông rộng lớn như nước lũ Bắc Minh. Trong thiên hạ tuy có vô số công pháp, thế nhưng đứng trước mặt nó thì chúng cũng chỉ là cái bóng nhỏ bé mà thôi. Lấy sự to lớn của Bắc Minh thì cho dù là Thái Sơn ở Quỳnh Châu cũng chỉ là cái bóng của nó huống hồ là công pháp của những môn phái nhỏ?
Đêm ngày hôm sau, Kỷ Nhược Trần đã đi ra ngoài. Lúc rời khỏi động, mặc dù tu vi chân nguyên không có tăng tiến, thế nhưng phong thái của hắn đã có chút khác biệt, it đi một phần buông thả sát phạt, nhiều hơn một phần nội liễm.
Lúc này khi đứng trên đỉnh núi nhìn về phương xa, Kỷ Nhược Trần cảm thấy thiên địa hôm nay vô cùng rộng lớn, nếu như là hôm qua thì hắn đã ngửa cổ huýt một cái thật dài cho thoải mái tinh thần. Nhưng mà hôm nay, hắn chỉ cười nhạt một cái mà thôi.
Hắn ngắm nhìn những đám mây đang biến ảo liên tục trên hồ nước, sắc mặt dần dần ngưng trọng. Ánh mắt của Kỷ Nhược Trần đã tốt hơn lúc trước rất nhiều, dần dần nhìn ra đám hơi nước trên mặt hồ chính là yêu khí. Đám yêu khí này vô cùng mờ nhạt, thỉnh thoảng mới hiện ra, chỉ thấy từng đạo khí màu xanh đen lộ ra, sau đó xoay quanh nhìn giống như là Hắc Long đang bay lượn, nhưng ngay sau đó nó lại tan biến.
Đại đạo trong thiên hạ như trăm sông đổ về một biển, tuy người và yêu có cách tu luyện khác nhau, nhưng bản chất thì vẫn giống nhau. Nếu như tỉ mỉ xem xét thì trong những giai đoạn tu luyện khác nhau có rất nhiều chỗ giống.
Trong số ít ỏi văn tự mà Diệu Ẩn lưu lại có nói, đại đạo mà người và yêu tu luyện không có gì khác nhau, chỉ là người trong thiên hạ kiêu căng ngạo mạn, cho rằng đại đạo mà mình tu luyện mới là chính thống, họ coi thường yêu tộc trong thiên hạ. Kỳ thực họ không biết vì vậy mà tự nhốt mình vào lồng làm hạn chế thành tựu cả đời.
Đương nhiên người và yêu cũng có nhiều chỗ khác biệt. Người đắc đạo phi thăng tối đa cần mấy trăm năm, mà yêu tộc muốn phi thăng cần ít nhất cũng mấy nghìn năm. Đây cũng là một trong các lý do mà con người coi thường yêu tộc.
Kỷ Nhược Trần ở chung với Thanh Y lâu ngày nên hắn biết sự lợi hại của Hồng Hoang Vệ, đương nhiên sẽ không giống như những người bình thường coi thường yêu tộc.
Không trung phía trên hồ nước có yêu khi nhạt mà không tán, oai nghiêm mà không mãnh liệt, bên trong dường như có ý chí dung nạp vạn vật, quả thật không phải là chuyện đùa.
Yêu quái chiếm giữ đầm nước này đã tu luyện tới mức hung tính tan biến, đạo hạnh từ từ viên mãn. Không biết nó đã tu luyện bao nhiêu năm mới đạt được thành tựu như vậy.
Căn cứ vào biểu hiện của Thần Châu Khí Vận đồ thì linh huyệt nằm sâu dưới đầm nước này. Tuy rằng bản lĩnh của Kỷ Nhược Trần đã tăng cường rất nhiều, thế nhưng muốn đoạt được Linh Khí Chi Nguyên từ trong tay yêu quái này thì chỉ là mơ tưởng.
Hắn trầm ngâm trong chốc lát, hắn nghĩ dùng thân pháp và Ngưng Tức thuật của mình chắc có thể giấu diếm đầu cự yêu này mà lẻn vào bên trong dò xét.
Nhưng dù sao yêu và người không giống nhau, linh giác của đa số yêu tộc đều nhạy bén hơn so với con người. Kỷ Nhược Trần nhiều nhất cũng chỉ nắm chắc bốn thành có thể lẻn vào linh huyệt.
- Nắm chắc bốn thành ư?
Kỷ Nhược Trần nhíu nhíu mày, sau đó lại giãn ra, lầm bầm:
- Bốn thành cũng là lớn rồi. Hơn nữa dựa vào luồng yêu khí này cho thấy đây khẳng định là một yêu quái đã đắc đạo, nếu thật sự không thể tránh thoát thì nói không chừng vẫn còn có thể thương lượng được.
Hắn buộc chặc đạo bào chuẩn bị đi xuống. Từ đỉnh núi đi xuống hồ nước cũng không quá xa, từ đây đi tới đó cũng chỉ mất nửa ngày thời gian mà thôi. Rất nhiều yêu tộc đều là ban ngày nghỉ ngơi ban đêm hoạt động, bởi vậy dò xét ban đêm không phải là ý kiến hay.
Kỷ Nhược Trần vừa mới bước đi, bỗng nhiên có đột cơn gió núi lạnh thổi vào mặt. Trên trời có một giọt mưa rơi xuống. Nó rơi ngay vào chỗ tảng đá trước mũi chân của Kỷ Nhược Trần, sau đó vỡ ra thành những bọt nước văng ra khắp nơi.
- Trời mưa?
Kỷ Nhược Trần nhà vào giọt nước trên tảng đá, hai hàng lông mày nhíu lại, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Phía trên, trời xanh vốn không một gợn mây thì giờ đây không biết từ khi nào đã kéo đến một đám mây khổng lồ dài hơn mười dặm. Ở giữa đám mây rất dày đặc, bốn phía xung quanh trông nhạt hơn. Theo lẽ thường thì đám mây này sớm phải đen như mực rồi mới phải, nhưng mà nó lại không khác gì so với những đám mây trắng bình thường; hơn nữa nó còn làm cho ngọn núi phía dưới không còn một bóng râm nào, nhìn giống như là đám mây này chính là một mặt trời khổng lồ rực rỡ nóng bỏng vậy!
Không hề có gió nhưng mây vẫn di chuyển. Đám mây dùng tốc độ khó tin khuếch tán ra xung quanh, đồng thời không ngừng hạ xuống. Nó liên tục hạ xuống cho tới khi cách đỉnh đầu Kỷ Nhược Trần không tới trăm trượng mới ngừng lại. Lúc này tầng mây đã mở rộng ra hơn trăm dặm. Kỷ Nhược Trần nhìn xung quanh, trừ phía Đông có một chút ánh sáng mờ nhạt ra thì những nơi khác đều bị đám mây này che lại.
Biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế mà chỉ xảy ra trong vài lần hô hấp.
Tầng mây càng ngày càng sáng, chiếu sáng cả cánh rừng, không còn lại bất cứ một cái bóng râm nào. Hắn không hề nhìn về phía bầu trời mà chỉ giơ tay trái lên, lòng bàn tay của hắn cũng phát ra ánh sáng. Khi ánh sáng của tầng mây chiếu rọi tới tay trái làm cho cánh tay hắn biến thành một màu tím nhạt lúc ẩn lúc hiện.
Ánh sáng màu tím nhạt này nhìn rất là quen thuộc. Trên khuôn mặt của Kỷ Nhược Trần hiện ra một tầng bóng mở nhàn nhạt. Chợt nghe được 'răng rắc’, hơn mười tia sét màu tím giống như một con rắn dài xuất hiện rồi uốn lượn trong đám mây.
Trung tâm của đám mây yên lặng tản ra một lỗ hổng, Tử Hỏa Thiên Lôi từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, kết thành bảy viên lôi châu bay lượn xung quanh nâng Cố Thanh từ bên trong bay ra.
Lâu ngày không gặp, nàng vẫn mặc một bộ quần áo hàu trắng như lúc trước, trên khuôn mặt của nàng vẫn không nhiễm một chút bụi trần nào. Nếu không phải đã quá quen thuộc thì hắn sẽ không phát hiện ra nàng đã tới, mà chỉ cảm thấy trước mặt là một dãy núi mênh mông hùng vĩ, gió thật mạnh từ trên trời đập đá mặt mình mà thôi.
Nếu nói là có gì bất đồng đó chính là cặp mắt trống rỗng phản chiếu hình ảnh của vạn vật, phản chiếu hình ảnh gió thổi mây bay, thỉnh thoảng có một đạo Thiên hỏa từ trên trời giáng xuống.
Cổ Thanh phất tay áo một cái, Thiên hỏa trên bầu trời trong khoảnh khắc biến mất sạch sẽ. Nàng cứ như vậy đứng trước mặt cách hắn ba bước.
Khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ, Kỷ Nhược Trần than thở:
- Nàng đã đến rồi!
Cố thanh gật đầu, đáp:
- Ta tới rồi.
Sau khi nói hai câu này, hai người liền rơi vào trầm mặc, cho dù với tư chất tuyệt thế của bọn họ thì cũng không thể nói ra được câu thứ hai.
Ba bước, chỉ cần đưa tay là có thể đụng, nhưng mà khoảng cách gần trong gang tấc này giữa hai người lại xa như khoảng cách giữa trời với đất, không biết đến năm nào tháng nào mới có thể rút ngắn.
Một lúc sau, Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên thở dài một cái, mỉm cười nói:
- Nàng không phải đang khổ tu thiên đạo sao? Đột nhiên tới tìm ta, là có việc gì sao?
Ngươi xem, thì ra gặp mặt cũng là một việc dễ dàng a! Kỷ Nhược Trần tự giễu trong lòng. Tuy rằng trong giấc mộng nửa đêm, rất nhiều lần mơ thấy có một ngày có thể gặp lại nàng, tình cảnh đó thật là tốt đẹp. Nhưng cho dù hắn có suy nghĩ vô số lần, thì đến khi thật sự gặp lại, tình cảnh lại không hề phức tạp như hắn nghĩ.
Hóa ra, nó lại đơn giản như vậy.
Cố Thanh xưa nay vẫn tính toán mọi việc mọi vật kỹ càng, nhưng nàng không ngờ, nàng lại nghe được một câu hỏi như thế.
Đôi môi nhếch lên một chút, nàng nói:
- Nhược Trần huynh, lần này huynh định đi đâu thế?
Sau khi nói xong câu này, không chỉ Kỷ Nhược Trần đờ đẫn mà ngay cả Cố Thanh cũng ngẩn người.
Lúc này, Kỷ Nhược Trần cảm thấy giống như lúc trước, lúc hắn ôm trong lòng quyển Đạo thư đi trở về phòng mình, hắn kinh hãi khi thấy nàng mặc một bộ quần áo trắng đang ngồi bên trong. Quyển “Thái Bình Chư Tiên Tán Ký” mà nàng đã từng đọc qua lúc này đang nằm ở một vị trí đặc biệt trên giá sách của hắn, nhưng hắn chưa từng động qua.
Cũng vào một buổi sáng sớm, ánh mặt trời dịu dàng và ấm áp như vậy.
Còn nhớ rõ lúc đó đối mặt với tình cảnh hắn há hốc mồm nhìn nàng, câu đầu tiên của nàng là:
- Nhược Trần huynh, không cần phải khách khí.
Lúc này đây, cũng xưng hô như vậy, nhưng ý tứ trong đó lại rất khác nhau, hai bên đã cách nhau rất xa, giống như là khoảng cách giữa Băng sơn và Hỏa hải vậy.
Mọi lời nói mà hai người đã từng nói qua, mỗi một động tác, đều như nước chảy nhẹ nhàng chảy qua trong đầu của hắn.
Kỷ Nhược Trần ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt của Cố Thanh, khuôn mặt của hắn đã trở về với đáng tươi cười như bình thường. Hắn đáp:
- Ta ở Tây Huyền Sơn đã lâu, hiện tại thiên hạ đại loạn, cho nên ta xuống núi đi xung quanh một chút, đây cũng coi như là lịch lãm.
Cố Thanh chăm chú nhìn Kỷ Nhược Trần, nhưng thấy hắn thản nhiên nhìn mình, trong ánh mắt không có chút dao động nào, lập tức thầm than một tiếng, lại hỏi:
- Nhược Trần huynh lần này xuống núi du lịch, nghiệt duyên trên tay có lẽ là không ít a?
Kỷ Nhược Trần giơ tay trái lên, cái tay này chắc mà có lực, cơ thịt nõn nà, mơ hồ còn phát ra chút ánh sáng, cho thấy đạo hạnh của hắn đã có chút tiểu thành.
Hắn nhìn cánh tay của mình, mỉm cười nói:
- Vốn đã có không ít nghiệt duyên, cần gì quan tâm là có thêm bao nhiêu nghiệt duyên nữa. Huống hồ những người đó tu vi không đủ, nhưng lại không biết tự lượng sức mình. Bọn họ đi xung quanh bắt giết đệ tử tông ta, bọn họ cũng giết người. Ngươi giết người của ta thì ta giết lại ngươi, đâu có gì phải hổ thẹn trong lòng?
Mắt Cố Thanh chợt lóe, nhưng ngay sau đó lại bình thường trở lại, mở lời khuyên:
- Người tu đạo chúng ta nên có thiện tâm, lấy thiên hạ làm gốc, phải thương yêu chúng sinh, có như vậy mới có nhìn thấy đại đạo khi vũ hóa phi thăng. Nhược Trần huynh, nếu như huynh không khống chế được sát tâm, thì đừng nói là kiếp này, cho dù là đời đời kiếp kiếp chỉ sợ là không có duyên với Tiên đồ.
Kỷ Nhược Trần bật cười rồi chợt đáp:
- Trăm ngàn năm qua, người đắc đạo phi thăng có được mấy người, đại đạo lại huyền ảo ai tìm hiểu rõ được? Hơn nữa người đi trên con đường tu tiên nhiều vô số, thiếu mất một mình ta thì cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.