Trần Duyên

Chương 268: Giấc mộng kinh hoàng 2

Yên Vũ Giang Nam

18/04/2017

Trương Ân Ân nói:

- Nhược Trần ăn Hoàn Hồn Thảo này vào, là có thể nhớ lại những việc trước khi uống canh Mạnh Bà rồi... A? Vì sao con lại phải tìm Hoàn Hồn Thảo cho hắn, con muốn hắn nhớ lại việc gì nhỉ? Sao bây giờ con lại không nhớ gì hết?

Thấy Trương Ân Ân nhíu mày suy nghĩ, trên khuôn mặt của Tô Hòa tăng thêm một tầng băng giá, nâng khuôn mặt Trương Ân Ân lên, chăm chú nhìn vào hai mắt nàng, trong mắt nổi lên một chút ánh sáng lộng lẫy. Tô Hòa nhìn một hồi, ôn nhu nói:

- Ân Ân, có phải là ở dưới Địa Phủ con đã uống hoặc là ăn cái gì đó phải không? Nói cho sư phụ nghe một chút đi!

Trương Ân Ân vắt óc suy nghĩ một lúc, không biết tại sao trong trí nhớ của nàng lại có vài đoạn mơ hồ. Tuy rằng những đoạn trí nhớ mơ hồ này không nhiều, nhưng lại phân tán khắp nơi, nó biến trí nhớ của nàng thành từng đoạn nhỏ.

Suy nghĩ một lúc lâu mới có một hình ảnh mơ mơ hồ hồ xuất hiện trong đầu của nàng:

- Dường như sau khi con tiêu diệt một đội kỵ binh ở ven đường, gặp một nữ nhân, nàng ta rất thân thiết, nhìn rất đẹp. Nàng nói con đang rất mệt, kêu con ngừng lại đi vào uống chén nước... A, không biết tại sao nhưng con lại đi vào uống một ngụm. Nhưng mà nước này lại rất khó uống, nên con không uông hết nó. Từ lúc đó, con cảm giác mình có chút không đúng, nhưng chỗ nào không đúng thì lại không phát hiện được.

- Tốt sư phụ biết rồi. Nếu đã lấy được Hoàn Hồn Thảo thì sư phụ đưa con đi về!

Tô Hòa an ủi Trương Ân Ân vài câu, sau đó cười lạnh nhìn Tần Nghiễm Vương:

- Đổi Mạnh Bà, Canh Mạnh Bà cũng thay đổi, không chỉ vậy mà Mạnh Bà còn đi khắp nơi mà không cần tử thủ trên Nại Hà Kiều. Mới mấy trăm năm không gặp, không ngờ ngươi lại làm cho Địa Phủ này thay đổi thật lớn nha!

Tần Nghiễm Vương bước tới vài bước, xoa tay nhỏ giọng nói:

- Trong việc này ta cũng có nỗi khổ a! Một thời gian trước Kỷ Nhược Trần đã dùng sinh hồn xuống đây náo loạn một hồi, Mạnh Bà đời trước bị hắn ép uống Mạnh Bà thang làm cho thần trí biến mất hết. Mạnh Bà lại là một vị trí không thể thiếu được, cho nên mới tuyển một người mới. Thế nhưng Mạnh Bà mới nhận chức này tại sao không ở Nại Hà Kiều mà lại ở trên đường làm bị thương Ân Ân tiêu thư, bản Vương cũng không biết!

- Mạnh Bà mới nhận chức là do Tổng Đế Vương đề cử, bản vương sẽ đem việc này điều tra rõ rồi xử lý nghiêm khắc!

Tô Hòa nhàn nhạt nói:

- Không cần tra xét, đem Mạnh Bà ném vào Huyết Trì Ngục là được rồi!

- Chuyện này…

Tần Nghiễm Vường do dự một chút, nhưng vẫn cắn răng một cái nói:

- Cứ làm như thế!

Huyết Trì địa ngục có thể làm cho hồn phách tan biến, dựa vào pháp lực của Mạnh Bà mới nhận chức thì cũng không thể chịu đựng được bao lâu, nếu rơi vào Huyết Trì Ngục thì chắc chắn sẽ hồn phi phách tán không thể nghi ngờ. Ở điểm này bà ta còn không bằng cả những Tử hồn, khi bọn chúng bị ngâm trong Huyết Trì, ít nhất bọn họ cũng không bị tan biến, chỉ có điều phải chịu đựng sự đau khổ vô tận mà thôi.

Tô Hòa chỉ một ngón tay vào Ngô Gia, nói:

- Tên này ngươi để cho ta tự mình xử lý?

Tần Nghiễm Vương lập tức nói:

- Đó là đương nhiên!

Tô Hòa hừ một tiếng, nói:



- Ngươi có thể như vậy sao! Nói không chừng mây trăm năm sau, hắn chính là người duy nhất trong Địa phủ có thể ngăn cản ta, việc ngươi làm chính là tự hủy tường thành đó!

Tần Nghiễm Vương nói:

- Ở trước mặt của ngài, phủ của ta không cần bố trí hộ vệ!

Tô Hòa khẽ cười một tiếng, nói:

- Hiếm khi thấy ngươi có lòng như thế! Tốt lắm, người này ta sẽ mang đi. Hừ, dám đối nghịch với ta, chờ khi ta trở lại Dương thế, ta sẽ từ từ trừng trị ngươi!

Lời Tô Hòa còn chưa dứt, thì bên ngoài điện bỗng vang lên một tiếng sấm, sau đó vang lên một tiếng quát thật lớn:

- Yêu vật to gan, dám tới Địa Phủ dương oai! Ngươi tưởng rằng hôm nay ngươi có thể rời khỏi đây hay sao?

Giọng nói từ trên trời vọng xuống mang theo sự tang thương từ bốn phương tám hướng xông vào điện, sắc mặt của Thập Điện Diêm Vương trắng đi ba phần. Đây không phải là bọn họ sợ hãi, mà là tiếng quát này làm cho đạo hạnh của bọn họ giảm xuống ba thành. Thập điện Diêm Vương còn như thế thì bọn tiểu quỷ không cần phải nói. Có tên còn có thể run lên được một chút, nhưng cũng có tên thân thể cứng ngắt đứng yên không nhúc nhích.

Tần Nghiễm Vương thấy hai mắt của Tô Hòa đang nhìn mình, cười khổ nói:

- Một kích lập uy khi nãy của ngài đã kinh động đên người gảc cửa nội thành. Chuyện này... Ta cũng không biết phải làm gì nữa. Ai. Việc này ta cũng không biết nói sao với cấp trên nữa đây!

Ầm ầm ầm ầm!

Ngoài điện truyền đến những tiếng bước chân ầm ầm như tiếng sấm, dường như toàn bộ Phong Đô đều bị những bước chân này làm rung động.

Tô Hòa chăm chú nhờn ra ngoài điện, một tay kéo Trương Ân Ân ra phía sau mình, nhìn Tần Nghiễm Vương thận nhiên cười, nói:

- Tốt! Dựa vào việc nghe lời lúc trước của ngươi, tỷ tỷ giúp ngươi giải quyết phiền phức lần này.

Sắc mặt của Tần Nghiễm Vương biến đổi liên tục nhưng không hề lên tiếng trả lời.

Hai tay Tô Hòa khoanh lại trước ngực, hai mắt khép hờ, bắt đầu nhỏ giọng ngâm chú. Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng ta dần dần vang dội khắp trong điện, đẩy tiếng bước chân ra bên ngoài điện!

Khi chú ngữ sắp kết thúc, trên mi tâm của Tô Hòa bỗng nhiên nổi lên một hoa văn màu vàng, từ từ kéo dài, nhìn giống như là con mắt thứ ba vậy. Một chữ cuối cùng vang lên, hai mắt của Tô Hòa liền mở ra. Kim Quang xuất hiện quanh người nàng ta bắn ra bốn phía, nhìn giống như là vầng sáng của mặt trời vậy! Kim Quang chiếu rọi khắp nơi trong điện, bức tường ngay lập tức bốc lên từng đợt từng đợt khói xanh, những quỷ tốt và quan viên ở Địa Phủ càng không thể chịu đựng nổi, bị đốt tới mức gào thét liên tục chạy trốn khắp nơi.

Tuy Thập Điện Diêm Vương không đến mức thất lễ như vậy, thế nhưng có ít nhất năm vị Diêm Vương trong mắt chỉ toàn là Kim Quang, căn bản không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì. Luồng ánh sáng màu vàng cực nóng này dường như đâm thẳng vào mắt của họ, chỉ một lát sau gần như tất cả Diêm Vương đều phải nhắm mắt lại, chỉ còn có một mình Tần Nghiễm Vương có thể miễn cưỡng thấy được bóng dáng của Tô Hòa mà thôi.

Chiếc váy của Tô Hòa không biết đã đổi lại thành kim giáp từ lúc nào. Giáp mềm mại như tơ, không ngừng dãn nở, nhìn qua có hai phần mạnh mẽ, hai phần rực rỡ, sáu phần quyến rũ. Từ góc độ của Tần Nghiễm Vương, chỉ có thể nhìn thấy một phần kim giáp của Tô Hòa, bởi vì những cái Đuôi mềm mại sống động của nàng ta đã lộ ra, ở trên không không ngừng vung vẫy,che lại một phần thân hình nàng ta.

- Một hai ba, bốn

Tần Nghiễm Vương cố chịu sự đau đớn trong mắt để đếm từng cái đuôi của Tô Hòa. Khi hắn mới đếm được phân nữa, thì thân hình của Tô Hòa đã biến mất trong luông ảnh sáng màu vàng mênh mông vô tận.

Tô Hòa dùng hồn thể để xuống Địa Phủ, vốn là vô hình vô chất. Nhưng lúc nàng lao ra ngoài điện, những vị Diêm Vương liền cảm giác được hình như có một cơn gió lốc từ trong điện xông ra, hơn nửa những ký hiệu trong cơ thể mình đều giống như bị cơn lốc này hút ra vậy!

Những vị Diêm Vương đành phải cố gắng chịu đựng cơn đau từ đôi mắt mà ngồi xuống, cố gắng bảo vệ tâm thần, bảo vệ thần thức. Toàn bộ Âm ty lúc này bỗng nhiên yên lặng!



Khắp nơi đều là một mảnh yên tĩnh.

Các vị Diêm Vương bỗng nhiên cảm giác được trên cơ thể mình xuất hiện một mảnh ấm áp, vô cùng thoải mái. Chẳng biết tại sao, bọn họ đột nhiên cảm giác được mình giống như là đang đắm chìm trong ánh mặt trời vậy. Thế nhưng ở dưới Âm ty thì sao lại có ánh sáng mặt trời được?

Tần Nghiễm Vương vốn vẫn có thể miễn cưỡng nhìn thấy những cảnh tượng ở bên ngoài điện, nhưng cuối cùng ông ta cũng bị một đạo ánh sáng vô cùng rực rỡ chiếu vào mắt, làm cho ông ta không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa. Ông ta không thể chịu đựng nổi liền lui về phía sau.

Khắp mọi nơi trời nghiêng đất ngã, Tần Nghiễm Vương nghe thấy một tiếng cười và giọng nói trong trẻo bay theo cơn gió truyền tới:

- Thấy những tên quỷ lớn các ngươi coi như cũng thông minh, nên tỷ tỷ giải quyết phiền phức giùm cho các ngươi. Khi nào tỷ tỷ thấy vui thì sẽ trở lại thăm các ngươi!

Cho tới khi mười vị Diêm Vương đều đã ngồi dậy, tiếng cười kia vẫn còn quanh quẩn trong điện.

Tần Nghiễm Vương đứng ở giữa điện, nhìn ra bầu trời u ám ở phía ngoài, sắc mặt vô cùng phức tạp. Lúc này một thuộc hạ tâm phúc đến gần nói nhỏ vào tai ông ta:

- Vương gia, hai người gác cửa nội thành đã thiếu một, người còn lại vẫn còn giống như đang ngủ.

- Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ! Tô Hòa đã giết một vị gác cửa! Vậy mà còn dám nói giúp chúng ta giải quyết phiền phức, ai!

Tống Đế Vương không khỏi thở dài.

Tần Nghiễm Vương chắp tay đứng thẳng, không biết là đang suy nghĩ cái gì, qua nửa ngày mới nói một câu:

- Thời gian từ lúc này tới lúc mở cửa nội thành còn một trăm năm, vẫn còn thời gian để nghĩ cách bổ cứu. Việc này để sau hãy nói, mọi người giải tán đi!

Các vị Diêm Vương đã rời khỏi, nhưng Tống Đế Vương vẫn ở lại mà không chịu đi, thấy xung quanh không còn ai nữa, Tống Đế Vương mới hỏi:

- Ngài vừa rồi có phải là đếm rõ Tô Hòa có chín cái đuôi phải không?

Tần Nghiễm Vương liếc mắt nhìn Tống Đế Vương, ngừng lại một chút, mới thở dài nói:

- Hộ thể thần quang của nàng ta quá mức lợi hại. Bản vương chỉ mới đếm được một nữa thì đã chói mắt quá, không thể thấy gì nữa.

Tống Đế Vương gật đầu, trong lòng không yên liền vội vã rời đi.

Tần Nghiễm Vương bảo bọn tùy tùng lui ra sau đó chậm rãi đi về hậu viện, trong lòng nghĩ:

- Hù! Chỉ một kích của nàng ta đã tiêu diệt một vị gác cửa nội thành rồi. Như vậy là đạo lý gì nữa không biết?... Ai...!

Trong sương mù dày đặt ở cõi âm, bỗng nhiên phát ra một giọng nói:

- Sư phụ, con vẫn không nhớ vì sao con lại phải đi lây Hoàn Hồn Thảo... Lẽ nào con cũng uống canh Mạnh Bà rồi? Có phải là con cũng có thể ăn Hoàn Hồn Thảo này hay không?!

Sau một lúc lâu, một tiếng thở dài vang lên. Sau đó có thêm một giọng nói khác:

- Con không có uống canh Mạnh Bà, ăn Hoàn Hồn Thảo làm gì? Thứ này là để cho Kỷ Nhược Trần dùng.

Hoàn Hồn Thảo đã có chút linh tính, sau khi dùng một gốc làm thuốc thì linh lực trong những gốc Hoàn Hồn Thảo khác sẽ biến mất. Tuy cõi Âm có hàng vạn bụi cây, nhưng trên thực tế không khác gì với một bụi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trần Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook