Chương 267: Giấc mộng kinh hoàng 1
Yên Vũ Giang Nam
18/04/2017
Hai chữ “Sư phụ” vừa thốt ra làm cho tất cả những người trên Diêm Vương điện đều kinh hãi.
Biết đệ tử của Tô Hòa bị bắt là một chuyện, nhưng khi Trương Ân Ân đứng trước mặt, Thập Điện Dêm Vương mới biết là việc lớn không tốt. Ai có thể đoán được một nữ hài yếu đuối lại là đệ tử của Đại Thiên Hồ Tô Hòa đã mất tích mấy trăm năm cơ chứ? Tâm thần những vị Diêm Vương rối loạn, pháp lực bọn họ đã có chút không ổn định, từ trên đỉnh điện có không ít đá vụn rơi xuống.
Tần Nghiễm Vương vốn đang rất bình tĩnh, nhưng khi ánh mắt đảo qua khe nứt trên mặt đất, trong ánh mắt không nhịn được có chút giật mình.
Những viên gạch bằng ngọc màu đen được lót dưới nền Diêm Vương Điện, phía trên lộ ra một ít hoa văn màu tím đen lúc ẩn lúc hiện. Những hoa văn này không giống nhau, tất cả đều là do những Diêm Vương đời trước dùng tiên pháp khắc ra, chuyên dùng để ngăn ngừa uế khí phía dưới Cửu U quấy nhiễu, những khối ngọc màu đen này vô cùng cứng rắn, cho dù là cả Diêm Vương điện sập hết thì những khối ngọc màu đen này cũng không hề hấn gì.
Vậy mà Tô Hòa chỉ mới vỗ hời hợt một cái, trên hắc ngọc đã có một vết rạn thật dài. Công lực như vậy, Tần Nghiễm Vương sao không sợ hãi được cơ chứ? Ông ta cũng coi như kiến thức rộng rãi, biết một kích kia hiển lộ ít nhất là đạo hạnh của tám cái đuôi Thiên Hồ.
Sự lo âu trong lòng của Tần Nghiễm Vương còn do một chuyện khác, đó chính là linh lực để duy trì trận pháp trên những khối ngọc màu đen đến từ một nơi thần bí khó lường trong nội thành Phong Đô.
Bên ngoài thành Phong Đô còn có một tòa thành khác được bao bọc bằng một lớp tường thành cao trăm trượng. Xung quanh nơi này dài trăm trượng, thành cao chọc trời, không một ai biết nó cao bao nhiêu, cả tòa thành được làm bằng những khổi nham thạch ở dưới vực sâu vô cùng cứng rắn, trải qua nghìn vạn năm nhưng vẫn như lúc đầu, không hề có chút hao mòn nào.
Bên trong nó có một cánh cửa cao mười trượng, Tần Nghiễm Vương biết cánh cửa này được gọi là Nhĩ môn, bất quá nó chỉ là đồ trang sức mà thôi. Trong truyền thuyết, từ bên ngoài muốn vào thành phải đi qua ba cánh cửa, mỗi cánh cửa đều là một thế giới huyền bí. Trong đó, cánh cửa ngoài cùng một ngàn năm mở ra một lần, nhưng mà vì sao mở ra và bên trong đó là một thế giới như thế nào thì không hề có bất cứ một ghi chép nào.
Từ lúc Tần Nghiễm Vương đời trước ra đi cho tới nay đã hơn tám trăm năm, thế nhưng ông ta chưa một lần nhìn thấy phía sau cánh cửa ngoài cùng là gì. Về phần cánh cửa giữa và cánh cửa cuối, căn bản là ông ta chưa bao giờ nghĩ tới.
Tần Nghiễm Vương đã từng đi qua Nhĩ môn, phía sau cửa cao mười trượng này là một bức tường đá, không hề có lối đi. Ở hai bên cánh cửa Nhĩ môn có hai người gác cửa, nhưng mấy trăm năm qua lại không hề thấy bọn họ nhúc nhích.
Lúc Tần Nghiễm Vương mới bước vào Nhĩ môn ba trăm năm trước, ông ta đã pháp hiện đạo hạnh của hai tên gác cửa này vô cùng cao thâm. Ba trăm năm sau Tần Nghiễm Vương một lần nữa bước vào Nhĩ môn, cảm giác khi ông ta nhìn hai tên gác cửa vẫn là sâu không lường được.
Hơn nữa, cho dù là Thập Điện Diêm Vương, bất quá cũng chỉ quản lý một phần bên ngoài thành Phong Đô mà thôi.
Một cái vỗ tay của Tô Hòa tuy vô cùng uy lực, nhưng Tần Nghiễm Vương không có sợ, thứ ông ta sợ chính là quấy rầy hai người gác cửa kia. Trong Âm ti có trăm vạn quỷ binh, nhưng có quan hệ với nội thành thì chỉ có Thập Điện Diêm Vương mà thôi. Cho dù Tô Hòa phá hoại tới mức nào đi nữa, chỉ cần không làm thịt mấy tên Diêm Vương, thì không hề có chuyện gì xảy ra.
Ở trong mắt Tần Nghiễm Vương, giấu diếm chuyện này cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Cho dù là Tô Hòa thật sự nuốt vài vị Diêm Vương, nhưng chỉ cần làm việc gọn gàn sạch sẽ là được. Chỉ khi nào quấy rầy hai người gác cửa nội thành, thì mọi việc lúc đó mới trở nên khó khắn. Đây mới là điều làm Tần Nghiễm Vương lo âu. Khi ông ta ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Trương Ân Ân, bỗng nhiên hít một ngụm khí lạnh! Lông mày hắn dựng đứng lên, giơ ngón tay lên, phẫn nộ quát:
- Người đầu, bắt Ngô Gia lại cho bổn vương!
Ngô Gia đang trầm mặc đứng ở phía sau Trương Ân Ân, nghe được tiếng gầm của Tàn Nghiễm Vương, liền không nhịn được ngạc nhiên, không rõ vì sau Tần Nghiễm Vương lại quay sang đối phó mình.
Khi hắn đang còn do dự, thì hơn mười tên võ sĩ canh giữ điện hùng hãn xông tới, người nắm tay, người kéo chân, cứ như vậy mà vây bắt hắn. Bọn võ sĩ canh giữ điện xưa nay không coi ai ra gì, nhưng Ngô Gia bị lưu đày mấy trăm năm hôm nay lại quay trở về, hơn nữa còn cùng Tô Hòa đánh một trận rung động cả Phong Đô. Sự dũng mãnh đó ai cũng nhìn thấy, vì vậy vây bắt Ngô Gia có rất nhiều người, nhưng bọn chúng ai cũng nơm nớp lo sợ, quả thật là không xứng với hung danh xưa nay.
Ngô Gia không có phản ứng mà bó tay chịu trói hắn hét lớn:
- Xin hỏi vương gia, Ngô Gia ta rốt cuộc đã phạm tội gì?
Tần Nghiễm Vương nói:
- Bản vương hỏi ngươi. Lúc ban đầu, những người đuổi bắt vị Ân Ân tiểu thư này có phải là ngươi dẫn đầu hay không?
- Đúng Vậy, nhưng mà ta do nghe lệnh...!
Lời của Ngô Gia còn chưa dứt. Tần Nghiễm Vương đã cắt dứt lời hắn, quát lớn:
- Là ngươi thì được rồi! Ngươi còn dám hỏi bổn vương là ngươi phạm tội gì nữa hay sao? Người đâu, đem hắn nhốt lại cho ta!
Hai gã võ sĩ giữ điện hô lên một tiếng, hắc khí quanh người nổi lên, trong nháy mắt xuất hiện một cái gông xiềng lớn màu xanh đen, rầm một tiêng liền đeo vào cổ Ngô Gia, khóa chặt hắn lại. Đây là một chiếc gông xiềng cấm pháp, một khi bị nó khóa lại cho dù là pháp lực của Ngô Gia có cao tới đâu, thì cũng không thể thi triển bất cứ pháp thuật nào.
Cho tới khi gông xiềng cấm pháp khóa kín lại, những tên võ sĩ giữ điện mới thở phào một hơi. Đội trưởng nhóm võ sĩ chính là thân tín của Tần Nghiễm Vương, khi y nhìn thấy ánh mắt của Tần Nghiễm Vương, vì vậy đưa tay tăng thêm một tầng khóa ma pháp nữa, làm cho Ngô Gia không thể nói chuyện được.
Sắc mặt của Sở Giang Vương vốn rất khó coi, lúc này mới có chút dịu lại. Ông ta yên lặng liếc mắt nhìn Tần Nghiễm Vương, trong ánh mắt còn có chút cảm kích.
Tần Nghiễm Vương khônghề để ý tới Ngô Gia mà chuyển hướng nhìn Tô Hòa, nói:
- Pháp luật ở chỗ ta xưa nay vô cùng nghiêm minh, không hề xử oan một người nào. Tên Ngô Gia này tự động mang người đi bắt... không là mời Ân Ân tiểu thư, việc này đã vi phạm pháp luật, lại còn làm Ân Ân tiểu thư bị thương. Người trong phủ của ta làm việc sẽ không bao giờ thiên vị, bản vương đã bắt Ngô Gia lại, hắn sẽ do tỷ tỷ tự mình xử lý.
Tô Hòa không để ý tới Tần Nghiễm Vương mà đứng lên, đi tới chỗ Trương Ân Ân..
- Sư phụ!\
Trương Ân Ân bỗng nhiên hô lên một tiếng, chạy về phía Tô Hòa, sau đó chui vào lòng nàng ta khóc mức nở.
Tuy Tô Hòa đã sống hơn nghìn năm, trải qua rất nhiều việc thay triều đổi đại, buồn vui trong chốn nhân gian, thế nhưng lúc này khi nàng ta vuốt tóc Trương Ân Ân thì tay đã có chút run run. Nàng ta ôn nhu nói:
- Được rồi, Ân Ân đừng sợ! Nếu sư phụ ở chỗ này, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa đâu. Những ai đã từng khi dễ con thì con cứ nói ra, ta sẽ tính toán mọi thứ một lần! Hừ, lấy cái gì thì cũng phải trả lại, cho dù là ăn rồi thì ta cũng bắt gã phải nhổ ra!
Sắc mặt của Tần Nghiễm Vương đã có chút khó coi, ông ta nhìn những thuộc hạ xung quanh quát lớn:
- Truyền lệnh của bản Vương, cách chức tên Đồng Ngôn to gan, đưa vào Luyện Hôn Oa nấu ba ngày để cho gã hồn phi phách tán!
Một tên nhân viên vừa chạy đi nhưng trong nháy mắt đã chạy về, trên mặt lộ ra vẻ khó khăn nói:
- Hồi bẩm Vương gia, tên Đồng Ngôn đã... Đã bị đưa vào Huyết Trì, do không chịu nổi sự ăn mòn, hồn phách đã sớm tan biến, không thể nào lại đưa vào Luyện Hồn Oa. Người xem!
Thị quan nói đưa lên một quyển sổ ghi chép nhỏ, đây chính là quyển sổ ghi chép những nhân viên trong địa phủ, trang có tên Đồng Ngôn đã biến thành màu xám, cho thấy gã đã hồn phi phách tán.
- Hừ, quả thật là tiện nghi cho hắn!
Cơn giận của Tần Nghiễm Vương vẫn chưa tan hết.
Lúc này Trương Ân Ân đã bắt đầu nín khóc, ngẩng đầu lên, mặt tươi như hoa nở, từ trong lòng lấy ra một bó cỏ khô, nhìn Tô Hòa nói:
- Sư phụ, ngươi xem. Con đã lấy được Hoàn Hồn Thảo, con không làm mất mặt sư phụ!
Tô Hòa mỉm cười nói:
- Nghe nói lúc trước con đã làm cho nơi này trời rung đất chuyển, lá gan cũng không nhỏ a! Hừ, cho con chịu một chút đau khổ cũng đáng. Nói một chút cho ta nghe, những tên này đã làm khổ con như thế nào?
Trương Ân Ân cười nhạt, nói:
- Đơn giản chính là quất, đâm, thiêu... Nhưng cũng chỉ hơi đau một chút mà thôi, không có gì đáng ngại, dù sao con cũng đã lấy được Hoàn Hồn Thảo. Hơn nữa trên đường con còn giết không ít tiểu quỷ, bị như vậy cũng coi như là một ít báo ứng!
Tô Hòa nhìn bó cỏ khô, nói:
- Bó cỏ khô trên tay con đã sinh trưởng vừa đúng chín trăm chín mươi chín năm, linh lực của nó lúc này là mạnh nhất. Hừ, các ngươi thấy không, ánh mắt của đệ tử Tô Hòa ta cũng vô cùng tốt đó!
Tiếng nịn nọt trong Diêm Vương Điện nhất thời trào ra như thủy triều.
Biết đệ tử của Tô Hòa bị bắt là một chuyện, nhưng khi Trương Ân Ân đứng trước mặt, Thập Điện Dêm Vương mới biết là việc lớn không tốt. Ai có thể đoán được một nữ hài yếu đuối lại là đệ tử của Đại Thiên Hồ Tô Hòa đã mất tích mấy trăm năm cơ chứ? Tâm thần những vị Diêm Vương rối loạn, pháp lực bọn họ đã có chút không ổn định, từ trên đỉnh điện có không ít đá vụn rơi xuống.
Tần Nghiễm Vương vốn đang rất bình tĩnh, nhưng khi ánh mắt đảo qua khe nứt trên mặt đất, trong ánh mắt không nhịn được có chút giật mình.
Những viên gạch bằng ngọc màu đen được lót dưới nền Diêm Vương Điện, phía trên lộ ra một ít hoa văn màu tím đen lúc ẩn lúc hiện. Những hoa văn này không giống nhau, tất cả đều là do những Diêm Vương đời trước dùng tiên pháp khắc ra, chuyên dùng để ngăn ngừa uế khí phía dưới Cửu U quấy nhiễu, những khối ngọc màu đen này vô cùng cứng rắn, cho dù là cả Diêm Vương điện sập hết thì những khối ngọc màu đen này cũng không hề hấn gì.
Vậy mà Tô Hòa chỉ mới vỗ hời hợt một cái, trên hắc ngọc đã có một vết rạn thật dài. Công lực như vậy, Tần Nghiễm Vương sao không sợ hãi được cơ chứ? Ông ta cũng coi như kiến thức rộng rãi, biết một kích kia hiển lộ ít nhất là đạo hạnh của tám cái đuôi Thiên Hồ.
Sự lo âu trong lòng của Tần Nghiễm Vương còn do một chuyện khác, đó chính là linh lực để duy trì trận pháp trên những khối ngọc màu đen đến từ một nơi thần bí khó lường trong nội thành Phong Đô.
Bên ngoài thành Phong Đô còn có một tòa thành khác được bao bọc bằng một lớp tường thành cao trăm trượng. Xung quanh nơi này dài trăm trượng, thành cao chọc trời, không một ai biết nó cao bao nhiêu, cả tòa thành được làm bằng những khổi nham thạch ở dưới vực sâu vô cùng cứng rắn, trải qua nghìn vạn năm nhưng vẫn như lúc đầu, không hề có chút hao mòn nào.
Bên trong nó có một cánh cửa cao mười trượng, Tần Nghiễm Vương biết cánh cửa này được gọi là Nhĩ môn, bất quá nó chỉ là đồ trang sức mà thôi. Trong truyền thuyết, từ bên ngoài muốn vào thành phải đi qua ba cánh cửa, mỗi cánh cửa đều là một thế giới huyền bí. Trong đó, cánh cửa ngoài cùng một ngàn năm mở ra một lần, nhưng mà vì sao mở ra và bên trong đó là một thế giới như thế nào thì không hề có bất cứ một ghi chép nào.
Từ lúc Tần Nghiễm Vương đời trước ra đi cho tới nay đã hơn tám trăm năm, thế nhưng ông ta chưa một lần nhìn thấy phía sau cánh cửa ngoài cùng là gì. Về phần cánh cửa giữa và cánh cửa cuối, căn bản là ông ta chưa bao giờ nghĩ tới.
Tần Nghiễm Vương đã từng đi qua Nhĩ môn, phía sau cửa cao mười trượng này là một bức tường đá, không hề có lối đi. Ở hai bên cánh cửa Nhĩ môn có hai người gác cửa, nhưng mấy trăm năm qua lại không hề thấy bọn họ nhúc nhích.
Lúc Tần Nghiễm Vương mới bước vào Nhĩ môn ba trăm năm trước, ông ta đã pháp hiện đạo hạnh của hai tên gác cửa này vô cùng cao thâm. Ba trăm năm sau Tần Nghiễm Vương một lần nữa bước vào Nhĩ môn, cảm giác khi ông ta nhìn hai tên gác cửa vẫn là sâu không lường được.
Hơn nữa, cho dù là Thập Điện Diêm Vương, bất quá cũng chỉ quản lý một phần bên ngoài thành Phong Đô mà thôi.
Một cái vỗ tay của Tô Hòa tuy vô cùng uy lực, nhưng Tần Nghiễm Vương không có sợ, thứ ông ta sợ chính là quấy rầy hai người gác cửa kia. Trong Âm ti có trăm vạn quỷ binh, nhưng có quan hệ với nội thành thì chỉ có Thập Điện Diêm Vương mà thôi. Cho dù Tô Hòa phá hoại tới mức nào đi nữa, chỉ cần không làm thịt mấy tên Diêm Vương, thì không hề có chuyện gì xảy ra.
Ở trong mắt Tần Nghiễm Vương, giấu diếm chuyện này cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Cho dù là Tô Hòa thật sự nuốt vài vị Diêm Vương, nhưng chỉ cần làm việc gọn gàn sạch sẽ là được. Chỉ khi nào quấy rầy hai người gác cửa nội thành, thì mọi việc lúc đó mới trở nên khó khắn. Đây mới là điều làm Tần Nghiễm Vương lo âu. Khi ông ta ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Trương Ân Ân, bỗng nhiên hít một ngụm khí lạnh! Lông mày hắn dựng đứng lên, giơ ngón tay lên, phẫn nộ quát:
- Người đầu, bắt Ngô Gia lại cho bổn vương!
Ngô Gia đang trầm mặc đứng ở phía sau Trương Ân Ân, nghe được tiếng gầm của Tàn Nghiễm Vương, liền không nhịn được ngạc nhiên, không rõ vì sau Tần Nghiễm Vương lại quay sang đối phó mình.
Khi hắn đang còn do dự, thì hơn mười tên võ sĩ canh giữ điện hùng hãn xông tới, người nắm tay, người kéo chân, cứ như vậy mà vây bắt hắn. Bọn võ sĩ canh giữ điện xưa nay không coi ai ra gì, nhưng Ngô Gia bị lưu đày mấy trăm năm hôm nay lại quay trở về, hơn nữa còn cùng Tô Hòa đánh một trận rung động cả Phong Đô. Sự dũng mãnh đó ai cũng nhìn thấy, vì vậy vây bắt Ngô Gia có rất nhiều người, nhưng bọn chúng ai cũng nơm nớp lo sợ, quả thật là không xứng với hung danh xưa nay.
Ngô Gia không có phản ứng mà bó tay chịu trói hắn hét lớn:
- Xin hỏi vương gia, Ngô Gia ta rốt cuộc đã phạm tội gì?
Tần Nghiễm Vương nói:
- Bản vương hỏi ngươi. Lúc ban đầu, những người đuổi bắt vị Ân Ân tiểu thư này có phải là ngươi dẫn đầu hay không?
- Đúng Vậy, nhưng mà ta do nghe lệnh...!
Lời của Ngô Gia còn chưa dứt. Tần Nghiễm Vương đã cắt dứt lời hắn, quát lớn:
- Là ngươi thì được rồi! Ngươi còn dám hỏi bổn vương là ngươi phạm tội gì nữa hay sao? Người đâu, đem hắn nhốt lại cho ta!
Hai gã võ sĩ giữ điện hô lên một tiếng, hắc khí quanh người nổi lên, trong nháy mắt xuất hiện một cái gông xiềng lớn màu xanh đen, rầm một tiêng liền đeo vào cổ Ngô Gia, khóa chặt hắn lại. Đây là một chiếc gông xiềng cấm pháp, một khi bị nó khóa lại cho dù là pháp lực của Ngô Gia có cao tới đâu, thì cũng không thể thi triển bất cứ pháp thuật nào.
Cho tới khi gông xiềng cấm pháp khóa kín lại, những tên võ sĩ giữ điện mới thở phào một hơi. Đội trưởng nhóm võ sĩ chính là thân tín của Tần Nghiễm Vương, khi y nhìn thấy ánh mắt của Tần Nghiễm Vương, vì vậy đưa tay tăng thêm một tầng khóa ma pháp nữa, làm cho Ngô Gia không thể nói chuyện được.
Sắc mặt của Sở Giang Vương vốn rất khó coi, lúc này mới có chút dịu lại. Ông ta yên lặng liếc mắt nhìn Tần Nghiễm Vương, trong ánh mắt còn có chút cảm kích.
Tần Nghiễm Vương khônghề để ý tới Ngô Gia mà chuyển hướng nhìn Tô Hòa, nói:
- Pháp luật ở chỗ ta xưa nay vô cùng nghiêm minh, không hề xử oan một người nào. Tên Ngô Gia này tự động mang người đi bắt... không là mời Ân Ân tiểu thư, việc này đã vi phạm pháp luật, lại còn làm Ân Ân tiểu thư bị thương. Người trong phủ của ta làm việc sẽ không bao giờ thiên vị, bản vương đã bắt Ngô Gia lại, hắn sẽ do tỷ tỷ tự mình xử lý.
Tô Hòa không để ý tới Tần Nghiễm Vương mà đứng lên, đi tới chỗ Trương Ân Ân..
- Sư phụ!\
Trương Ân Ân bỗng nhiên hô lên một tiếng, chạy về phía Tô Hòa, sau đó chui vào lòng nàng ta khóc mức nở.
Tuy Tô Hòa đã sống hơn nghìn năm, trải qua rất nhiều việc thay triều đổi đại, buồn vui trong chốn nhân gian, thế nhưng lúc này khi nàng ta vuốt tóc Trương Ân Ân thì tay đã có chút run run. Nàng ta ôn nhu nói:
- Được rồi, Ân Ân đừng sợ! Nếu sư phụ ở chỗ này, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa đâu. Những ai đã từng khi dễ con thì con cứ nói ra, ta sẽ tính toán mọi thứ một lần! Hừ, lấy cái gì thì cũng phải trả lại, cho dù là ăn rồi thì ta cũng bắt gã phải nhổ ra!
Sắc mặt của Tần Nghiễm Vương đã có chút khó coi, ông ta nhìn những thuộc hạ xung quanh quát lớn:
- Truyền lệnh của bản Vương, cách chức tên Đồng Ngôn to gan, đưa vào Luyện Hôn Oa nấu ba ngày để cho gã hồn phi phách tán!
Một tên nhân viên vừa chạy đi nhưng trong nháy mắt đã chạy về, trên mặt lộ ra vẻ khó khăn nói:
- Hồi bẩm Vương gia, tên Đồng Ngôn đã... Đã bị đưa vào Huyết Trì, do không chịu nổi sự ăn mòn, hồn phách đã sớm tan biến, không thể nào lại đưa vào Luyện Hồn Oa. Người xem!
Thị quan nói đưa lên một quyển sổ ghi chép nhỏ, đây chính là quyển sổ ghi chép những nhân viên trong địa phủ, trang có tên Đồng Ngôn đã biến thành màu xám, cho thấy gã đã hồn phi phách tán.
- Hừ, quả thật là tiện nghi cho hắn!
Cơn giận của Tần Nghiễm Vương vẫn chưa tan hết.
Lúc này Trương Ân Ân đã bắt đầu nín khóc, ngẩng đầu lên, mặt tươi như hoa nở, từ trong lòng lấy ra một bó cỏ khô, nhìn Tô Hòa nói:
- Sư phụ, ngươi xem. Con đã lấy được Hoàn Hồn Thảo, con không làm mất mặt sư phụ!
Tô Hòa mỉm cười nói:
- Nghe nói lúc trước con đã làm cho nơi này trời rung đất chuyển, lá gan cũng không nhỏ a! Hừ, cho con chịu một chút đau khổ cũng đáng. Nói một chút cho ta nghe, những tên này đã làm khổ con như thế nào?
Trương Ân Ân cười nhạt, nói:
- Đơn giản chính là quất, đâm, thiêu... Nhưng cũng chỉ hơi đau một chút mà thôi, không có gì đáng ngại, dù sao con cũng đã lấy được Hoàn Hồn Thảo. Hơn nữa trên đường con còn giết không ít tiểu quỷ, bị như vậy cũng coi như là một ít báo ứng!
Tô Hòa nhìn bó cỏ khô, nói:
- Bó cỏ khô trên tay con đã sinh trưởng vừa đúng chín trăm chín mươi chín năm, linh lực của nó lúc này là mạnh nhất. Hừ, các ngươi thấy không, ánh mắt của đệ tử Tô Hòa ta cũng vô cùng tốt đó!
Tiếng nịn nọt trong Diêm Vương Điện nhất thời trào ra như thủy triều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.