Chương 270: Giấc mộng kinh hoàng 4
Yên Vũ Giang Nam
19/04/2017
- Đom đóm mà cũng muốn so với trăng rằm?
Tay trái của Ngâm Phong đặt ở sau lưng, tay phải thì nhẹ nhàng vung lên giống như là đang đuổi ruồi vậy. Theo động tác của y, có mấy tia sét màu tím từ trên không trung đánh về phía Kỷ Nhược Trần.
Tốc độ của Kỷ Nhược Trần cũng không nhanh, thân hình thoắt ẩn thoát hiện, quanh quanh co co tiến về phía Ngâm Phong, phía sau là một đạo tàn ảnh vẫn chưa tiêu tán. Bước chân của hắn hoàn toàn không theo bất cứ quy luật nào, khó khăn lắm hắn mới có thể tránh thoát ba tia sét tím, nhưng mà tia sét cuối cùng không tránh được nên bị tia sét đánh trúng phần đùi.
Kỷ Nhược Trần đau đớn kêu lên, hắn kéo theo chiếc đùi phải lúc này không cách nào cử động được vẫn như cũ tiến về phía Ngâm Phong.
Ngâm Phong cong tay lại sau đó bắn ra, ba tia sét lớn trước mặt y tụ lại thành một quả lôi cầu lớn. Chớp động vài cái, quả lôi cầu đã ở trước mặt Kỷ Nhược Trần! Cách di động của lôi cầu và Kỷ Nhược Trần giống nhau như đúc, đều là trong nháy mắt vượt qua một khoảng cách xa, sau đó sẽ dần dần hiện ra, phương pháp này rất giống với Súc Địa Thành Thốn trong truyền thuyết. Bất quá tốc độ của quả lôi cầu nhanh hơn Kỷ Nhược Trần nhiều lắm.
Khuôn mặt Kỷ Nhược Trần trầm như nước, đạo ánh sáng màu xanh trong hai mắt hắn càng ngày càng đậm. Thanh mộc côn từ phía dưới đánh lên, đi sau mà tới trước, đánh lên quả lôi cầu. Trên không trung đột nhiên xuất hiện một vùng lửa tím, sau đó rơi xuống dưới, quả lôi cầu thì “Ầm” một tiếng bay ngược về phía sau.
Tuy đã đánh lui được quả lôi cầu nhưng mộc côn trong tay Kỷ Nhược Trần chỉ còn lại một nữa. Luồng ánh sáng xanh trong mắt lúc sáng lúc tối, nhìn giống như là sắp tắt. Hắn quay đầu nhìn Ngâm Phong, nhìn thẳng vào hai mắt đang rực rỡ Kim Quang của y, sau đó ung dung cười. Ánh sáng xanh trong mắt càng ngày càng đậm, sau đó chuyển dần sang màu xanh da trời.
Trong bầu trời đêm bỗng nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng màu xanh dương mờ nhạt. Ngay sau đó Kỷ Nhược Trần liền xuất hiện ở sau lưng Ngâm Phong, mộc côn không mang theo chút gió nào đánh xuống cái ót của y.
Ngâm Phong nhíu mày, dường như một kích này của Kỷ Nhược Trần làm cho y kinh ngạc; nhưng y lập tức khôi phục bình tĩnh, cười lạnh nói:
- Một chút tà thuật như vậy mà cũng dám ở trước mặt tiên gia chính pháp khoe khoang? Định! Phá!
Mộc côn đang lóe lên ánh sáu màu xanh đường như đã đụng vào phần tóc sau ót của Ngâm Phong; nhưng mà từ “Định” vừa ra, nó liên đứng yên tại chỗ, không thế nào tiến thêm tí nào.
Chữ “Phá” Kỷ Nhược Trần không thể nghe thấy. Hắn chỉ thấy ngay khi ánh sáng trên mộc côn giảm bớt, thì trên mộc côn xuất hiện rất nhiều vết rách; sau đó từng sợi từng sợi gỗ rơi ra, trồi nổi trên không. Hắn cứ vậy trơ mắt nhìn mộc côn biến thành những sợi gỗ ngay trước mặt, sau đó bàn tay nắm mộc côn cũng bắt đầu rạn nứt, từng giọt từng giọt máu bắt đầu chảy ra.
Hô một tiếng, một trận gió vô tình thổi qua tim hắn, thổi tắt cả ngọn lửa màu xanh dương đang quật cường chống đỡ.
Kỷ Nhược Trần không hề phát ra bất cứ tiếng động nào, hắn ngửa mặt lên trời sau đó ngã xuống. Sau khi rơi xuống hơn mười trượng hắn mới khôi phục lại một chút năng lực hoạt động, hắn dùng chân trái đạp nhẹ vài cái trên không mỗi một cước xuất ra, tốc độ rơi liền chậm lại một chút. Sau khi thân hình đã ổn định, hắn liền quay lại tiếp tục tấn công.
Tam sắc Liên Hoa dưới chân Ngâm Phong từ từ xoay tròn, y giơ một ngón tay lên chỉ về phía Kỷ Nhược Trần ở phía xa, trong không trung lại hiện ra một tia sét tím! Lúc này cả việc duy trì bản thân trồi nổi trên không thì Kỷ Nhược Trần còn phải cố hết sức, nào còn sức mà né tránh?
Rơi vào đường cùng, hắn đành vung lên bàn tay đầy máu về phía tia sét. Hắn muốn dùng Giải Ly tiên quyết để hóa giải một kích tất sát này. Nhưng mà trước đây Giải Ly tiên quyết chỉ có thể dùng với những linh khí còn sót lại trên pháp bào mà thôi, hơn nữa cảnh giới của hắn cũng không thể trực tiếp luyện hóa tia sét này được. Ngay lúc này trong lòng hắn đột nhiên hiểu ra một việc, cho dù hắn cố gắng thế nào thì Giải Ly Tiên quyết cũng chẳng làm gì được.
Tử điện như sóng lớn đánh xuống, không chút do dự nuốt lấy tay phải sau đó nuốt gọn cả thân thể của hắn vào trong, rồi đánh xuống rơi vào trong núi tạo thành một cột lửa cao tới tận trời.
Sau khi ngọn lửa tan đi, thân hình của Kỷ Nhược Trần hiện ra. Nhìn sơ qua thì trông hắn dường như vẫn bình thường, không có chút nào giống với người vừa bị sét đánh trúng. Nhưng mà thân thể hắn bỗng nhiên mềm nhũn, như một mảnh lá rụng rơi xuống.
Không chờ hắn rơi xuống mặt đất, Cố Thanh đã xuất hiện bên dưới người hắn. Nàng nhẹ nhàng vung tay lên, thế rơi của Kỷ Nhược Trần bắt đầu chậm lại, từ từ rơi xuống mặt đất. Nàng rút kiếm ra, chỉ xéo lên bầu trời, mũi kiếm lóe sáng, hóa thành một mảng hơi nước, ngăn một tia sét đang đánh xuống.
Tia sét mang theo Thiên Hỏa khi gặp màn nước thì không thế nào tiến lên nữa! Cố Thanh tranh thủ liếc mắt nhìn Kỷ Nhược Trần đang nằm dưới đất, nàng than thở:
- Đây chính là Tử Hỏa Tiên Lôi đó! Tại sao huynh còn dám dùng Giải Ly Tiên Quyết để ngăn cản chứ…!
Nàng nhìn Kỷ Nhược Trần nói những lời này, nhưng mà giọng điệu lại làm cho người ta có cảm giác là nàng đang nói cho chính bản thân mình vậy. Thanh cổ kiếm bỗng nhiên rít lên một tiếng, trên thân kiếm tuôn ra từng đạo hoa văn mơ hồ, giao thoa nhau rồi bay về phía trước, chúng đi tới đâu thì Tử Hỏa Tiên Lôi tan tới đó. Một kiếm này nhìn thì rất nhẹ nhàng, nhưng lại có thể đánh tan Tử Hỏa Tiên lôi thì có thể thấy uy lực của một kiếm này như thế nào? !
Khi nàng chém ra một kiếm này, đầu ngón tay của nàng đã có chút run lên. Lại có một tia sét từ trên trời rơi xuống nhưng một lần nữa nó bị đạo kiếm mang kia ngăn lại.
Ngâm Phong đang đứng trên Tam Sắc Liên Hoa bình tĩnh nhìn Cố Thanh. Y không chút nóng nảy thúc giục tiên pháp, để mặc cho Tiên Lôi và kiếm mang của Cố Thanh kiềm chế lẫn nhau. Một lúc sau, y bỗng nhiên thở dài, nói:
- Nàng đã nhớ ra Ngự Tinh Ấn và Phá Pháp Ấn, tại sao vẫn còn hồ đồ như vậy?
Nghe thấy “Ngự Thiên Ấn” và “Phá Pháp Ấn”, vẻ mặt của Cố Thanh càng thêm kinh hãi, ngay lúc đó trong đầu nàng liên tục xuất hiện một chuỗi hình ảnh.
Đó là một cánh đồng hoang vu, mờ mịt không thể nhìn thấy điểm cuối. Kề bên là một vùng lũ lụt mênh mông, phía đối diện lại là một mảnh sương mù dày đặc không nhìn thấy bất cứ cái gì. Trời cao thăm thẳm, không ai biết là nó cao bao nhiêu.
Lúc này từ trong biển sương mù, có một vị tiên nhân đạp Tam Sắc Liên Hoa xé gió bay ra. Vị tiên nhân nhìn xung quanh một lúc sau đó bay tới nơi này, cười nói:
- Mới năm trăm năm trôi qua, không ngờ ở đây lại xuất hiện một linh vật. Ta thấy ngươi đã có linh tính, cũng được, ta giúp ngươi một lần. Nếu ngươi có thể tận dụng được cơ duyên này thì ngươi có thể thoát khỏi thân thể này, luyện thành tiên thai, việc này cũng tính là một phen đạo quả.
Nói xong tiên nhân kia khoanh chân ngồi xuống, từ trong người lấy ra một quyển Thiên Thư, cao giọng đọc lên. Quyển Thiên Thư này rất dày, nhưng khi tiên nhân này dọc xong, dường như chỉ mới qua một phút mà thôi. Không biết là do tiên sơn không có năm tháng, hay là thần thức của nó đã chính thức mở ra.
Đa số nội dung trong quyển Thiên Thư nó đều cái hiểu cái không, hơn nữa cũng không có nhớ kỹ. Nhưng mà có một đoạn trong đó nó lại nhớ rât rõ, đó chính là Ngự Tinh Ấn, có thể phòng thủ được tất cả các tà môn pháp quyết trên thế gian.
Thời gian vô vô tri vô giác không biết đã bao lâu, một ngày nọ trời nổi gió cuốn tới một đám sương mù, tiên nhân kia một lần nữa lại tới đây. Vị tiên nhân vẫn như lúc trước khoanh chân ngồi xuống, lấy quyển Thiên Thư ra ngồi đọc, đọc xong lại cưỡi Liên Hoa bay đi.
Nhưng mà trên không trung lúc này bỗng nhiên vang lên tiếng vọng lại rất vui vẻ, không giống với lần trước. Thế nhưng suy nghĩ kỹ lại, dường như lần trước sau khi tiên nhân rời đi cũng vọng lại giọng nói vui vẻ, nhưng mà không biết tại sao lúc đó nó hoàn toàn không có để ý tới.
Nội dung của quyển Thiên Thư thứ hai cũng rất lớn và nhiều, bên trong có nói tới Phá Pháp Ấn, có thể phá giải tất cả phòng thủ pháp quyết trên thế gian này. Hóa ra, đây là xuất xứ của Ngự Tinh Ấn và Phá Pháp Ấn.
“Leng keng”, Cố Thanh còn chưa kịp suy nghĩ có phải vừa rồi mình dùng Ngự Tinh Ấn và Phá Pháp Ấn để phá giải Tử Hỏa Thiên Lôi hay không, thì bàn tay nhỏ nhắn của nàng đã nắm không chặt, thanh cổ kiếm rơi xuống đất.
Kiếm mang trên bầu trời cũng theo thanh kiếm rơi xuống đất mà biến mất, Tử Hỏa Tiên Lôi mất đi đối thủ liền nhanh chóng đánh về phía Cố Thanh! Nhưng mà Cố Thanh vẫn ngơ ngác đứng ngay tại chỗ, dường như không thấy nó đang lao về phía mình.
Lúc Tử Hỏa Tiên Lôi tới trước mặt Cố Thanh, thì ánh sáng tím vốn đang vô cùng rực rỡ bỗng ảm đạm lại. Ánh sáng tím nhàn nhạt chiếu lên dung nhan siêu phàm thoát tục của Cố Thanh lúc sáng lúc tối, cũng giống như là tâm trạng của nàng lúc này vậy.
Lúc này một cành cây im hơi lặng tiếng từ bên cạnh đưa qua, đánh vào Tử Diễm Tiên Lôi trước mặt Cố Thanh.
Tử Diễm Tiên Lôi vô cùng uy lực, cho nên cành cây trong nháy mắt đã biến thành tro tàn, thế nhưng Tiên Lôi cũng bị cành cành này đánh tan! Không biết là trên cành cây bình thường này đã dược thêm vào loại pháp quyết nào nữa
Tay trái của Ngâm Phong đặt ở sau lưng, tay phải thì nhẹ nhàng vung lên giống như là đang đuổi ruồi vậy. Theo động tác của y, có mấy tia sét màu tím từ trên không trung đánh về phía Kỷ Nhược Trần.
Tốc độ của Kỷ Nhược Trần cũng không nhanh, thân hình thoắt ẩn thoát hiện, quanh quanh co co tiến về phía Ngâm Phong, phía sau là một đạo tàn ảnh vẫn chưa tiêu tán. Bước chân của hắn hoàn toàn không theo bất cứ quy luật nào, khó khăn lắm hắn mới có thể tránh thoát ba tia sét tím, nhưng mà tia sét cuối cùng không tránh được nên bị tia sét đánh trúng phần đùi.
Kỷ Nhược Trần đau đớn kêu lên, hắn kéo theo chiếc đùi phải lúc này không cách nào cử động được vẫn như cũ tiến về phía Ngâm Phong.
Ngâm Phong cong tay lại sau đó bắn ra, ba tia sét lớn trước mặt y tụ lại thành một quả lôi cầu lớn. Chớp động vài cái, quả lôi cầu đã ở trước mặt Kỷ Nhược Trần! Cách di động của lôi cầu và Kỷ Nhược Trần giống nhau như đúc, đều là trong nháy mắt vượt qua một khoảng cách xa, sau đó sẽ dần dần hiện ra, phương pháp này rất giống với Súc Địa Thành Thốn trong truyền thuyết. Bất quá tốc độ của quả lôi cầu nhanh hơn Kỷ Nhược Trần nhiều lắm.
Khuôn mặt Kỷ Nhược Trần trầm như nước, đạo ánh sáng màu xanh trong hai mắt hắn càng ngày càng đậm. Thanh mộc côn từ phía dưới đánh lên, đi sau mà tới trước, đánh lên quả lôi cầu. Trên không trung đột nhiên xuất hiện một vùng lửa tím, sau đó rơi xuống dưới, quả lôi cầu thì “Ầm” một tiếng bay ngược về phía sau.
Tuy đã đánh lui được quả lôi cầu nhưng mộc côn trong tay Kỷ Nhược Trần chỉ còn lại một nữa. Luồng ánh sáng xanh trong mắt lúc sáng lúc tối, nhìn giống như là sắp tắt. Hắn quay đầu nhìn Ngâm Phong, nhìn thẳng vào hai mắt đang rực rỡ Kim Quang của y, sau đó ung dung cười. Ánh sáng xanh trong mắt càng ngày càng đậm, sau đó chuyển dần sang màu xanh da trời.
Trong bầu trời đêm bỗng nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng màu xanh dương mờ nhạt. Ngay sau đó Kỷ Nhược Trần liền xuất hiện ở sau lưng Ngâm Phong, mộc côn không mang theo chút gió nào đánh xuống cái ót của y.
Ngâm Phong nhíu mày, dường như một kích này của Kỷ Nhược Trần làm cho y kinh ngạc; nhưng y lập tức khôi phục bình tĩnh, cười lạnh nói:
- Một chút tà thuật như vậy mà cũng dám ở trước mặt tiên gia chính pháp khoe khoang? Định! Phá!
Mộc côn đang lóe lên ánh sáu màu xanh đường như đã đụng vào phần tóc sau ót của Ngâm Phong; nhưng mà từ “Định” vừa ra, nó liên đứng yên tại chỗ, không thế nào tiến thêm tí nào.
Chữ “Phá” Kỷ Nhược Trần không thể nghe thấy. Hắn chỉ thấy ngay khi ánh sáng trên mộc côn giảm bớt, thì trên mộc côn xuất hiện rất nhiều vết rách; sau đó từng sợi từng sợi gỗ rơi ra, trồi nổi trên không. Hắn cứ vậy trơ mắt nhìn mộc côn biến thành những sợi gỗ ngay trước mặt, sau đó bàn tay nắm mộc côn cũng bắt đầu rạn nứt, từng giọt từng giọt máu bắt đầu chảy ra.
Hô một tiếng, một trận gió vô tình thổi qua tim hắn, thổi tắt cả ngọn lửa màu xanh dương đang quật cường chống đỡ.
Kỷ Nhược Trần không hề phát ra bất cứ tiếng động nào, hắn ngửa mặt lên trời sau đó ngã xuống. Sau khi rơi xuống hơn mười trượng hắn mới khôi phục lại một chút năng lực hoạt động, hắn dùng chân trái đạp nhẹ vài cái trên không mỗi một cước xuất ra, tốc độ rơi liền chậm lại một chút. Sau khi thân hình đã ổn định, hắn liền quay lại tiếp tục tấn công.
Tam sắc Liên Hoa dưới chân Ngâm Phong từ từ xoay tròn, y giơ một ngón tay lên chỉ về phía Kỷ Nhược Trần ở phía xa, trong không trung lại hiện ra một tia sét tím! Lúc này cả việc duy trì bản thân trồi nổi trên không thì Kỷ Nhược Trần còn phải cố hết sức, nào còn sức mà né tránh?
Rơi vào đường cùng, hắn đành vung lên bàn tay đầy máu về phía tia sét. Hắn muốn dùng Giải Ly tiên quyết để hóa giải một kích tất sát này. Nhưng mà trước đây Giải Ly tiên quyết chỉ có thể dùng với những linh khí còn sót lại trên pháp bào mà thôi, hơn nữa cảnh giới của hắn cũng không thể trực tiếp luyện hóa tia sét này được. Ngay lúc này trong lòng hắn đột nhiên hiểu ra một việc, cho dù hắn cố gắng thế nào thì Giải Ly Tiên quyết cũng chẳng làm gì được.
Tử điện như sóng lớn đánh xuống, không chút do dự nuốt lấy tay phải sau đó nuốt gọn cả thân thể của hắn vào trong, rồi đánh xuống rơi vào trong núi tạo thành một cột lửa cao tới tận trời.
Sau khi ngọn lửa tan đi, thân hình của Kỷ Nhược Trần hiện ra. Nhìn sơ qua thì trông hắn dường như vẫn bình thường, không có chút nào giống với người vừa bị sét đánh trúng. Nhưng mà thân thể hắn bỗng nhiên mềm nhũn, như một mảnh lá rụng rơi xuống.
Không chờ hắn rơi xuống mặt đất, Cố Thanh đã xuất hiện bên dưới người hắn. Nàng nhẹ nhàng vung tay lên, thế rơi của Kỷ Nhược Trần bắt đầu chậm lại, từ từ rơi xuống mặt đất. Nàng rút kiếm ra, chỉ xéo lên bầu trời, mũi kiếm lóe sáng, hóa thành một mảng hơi nước, ngăn một tia sét đang đánh xuống.
Tia sét mang theo Thiên Hỏa khi gặp màn nước thì không thế nào tiến lên nữa! Cố Thanh tranh thủ liếc mắt nhìn Kỷ Nhược Trần đang nằm dưới đất, nàng than thở:
- Đây chính là Tử Hỏa Tiên Lôi đó! Tại sao huynh còn dám dùng Giải Ly Tiên Quyết để ngăn cản chứ…!
Nàng nhìn Kỷ Nhược Trần nói những lời này, nhưng mà giọng điệu lại làm cho người ta có cảm giác là nàng đang nói cho chính bản thân mình vậy. Thanh cổ kiếm bỗng nhiên rít lên một tiếng, trên thân kiếm tuôn ra từng đạo hoa văn mơ hồ, giao thoa nhau rồi bay về phía trước, chúng đi tới đâu thì Tử Hỏa Tiên Lôi tan tới đó. Một kiếm này nhìn thì rất nhẹ nhàng, nhưng lại có thể đánh tan Tử Hỏa Tiên lôi thì có thể thấy uy lực của một kiếm này như thế nào? !
Khi nàng chém ra một kiếm này, đầu ngón tay của nàng đã có chút run lên. Lại có một tia sét từ trên trời rơi xuống nhưng một lần nữa nó bị đạo kiếm mang kia ngăn lại.
Ngâm Phong đang đứng trên Tam Sắc Liên Hoa bình tĩnh nhìn Cố Thanh. Y không chút nóng nảy thúc giục tiên pháp, để mặc cho Tiên Lôi và kiếm mang của Cố Thanh kiềm chế lẫn nhau. Một lúc sau, y bỗng nhiên thở dài, nói:
- Nàng đã nhớ ra Ngự Tinh Ấn và Phá Pháp Ấn, tại sao vẫn còn hồ đồ như vậy?
Nghe thấy “Ngự Thiên Ấn” và “Phá Pháp Ấn”, vẻ mặt của Cố Thanh càng thêm kinh hãi, ngay lúc đó trong đầu nàng liên tục xuất hiện một chuỗi hình ảnh.
Đó là một cánh đồng hoang vu, mờ mịt không thể nhìn thấy điểm cuối. Kề bên là một vùng lũ lụt mênh mông, phía đối diện lại là một mảnh sương mù dày đặc không nhìn thấy bất cứ cái gì. Trời cao thăm thẳm, không ai biết là nó cao bao nhiêu.
Lúc này từ trong biển sương mù, có một vị tiên nhân đạp Tam Sắc Liên Hoa xé gió bay ra. Vị tiên nhân nhìn xung quanh một lúc sau đó bay tới nơi này, cười nói:
- Mới năm trăm năm trôi qua, không ngờ ở đây lại xuất hiện một linh vật. Ta thấy ngươi đã có linh tính, cũng được, ta giúp ngươi một lần. Nếu ngươi có thể tận dụng được cơ duyên này thì ngươi có thể thoát khỏi thân thể này, luyện thành tiên thai, việc này cũng tính là một phen đạo quả.
Nói xong tiên nhân kia khoanh chân ngồi xuống, từ trong người lấy ra một quyển Thiên Thư, cao giọng đọc lên. Quyển Thiên Thư này rất dày, nhưng khi tiên nhân này dọc xong, dường như chỉ mới qua một phút mà thôi. Không biết là do tiên sơn không có năm tháng, hay là thần thức của nó đã chính thức mở ra.
Đa số nội dung trong quyển Thiên Thư nó đều cái hiểu cái không, hơn nữa cũng không có nhớ kỹ. Nhưng mà có một đoạn trong đó nó lại nhớ rât rõ, đó chính là Ngự Tinh Ấn, có thể phòng thủ được tất cả các tà môn pháp quyết trên thế gian.
Thời gian vô vô tri vô giác không biết đã bao lâu, một ngày nọ trời nổi gió cuốn tới một đám sương mù, tiên nhân kia một lần nữa lại tới đây. Vị tiên nhân vẫn như lúc trước khoanh chân ngồi xuống, lấy quyển Thiên Thư ra ngồi đọc, đọc xong lại cưỡi Liên Hoa bay đi.
Nhưng mà trên không trung lúc này bỗng nhiên vang lên tiếng vọng lại rất vui vẻ, không giống với lần trước. Thế nhưng suy nghĩ kỹ lại, dường như lần trước sau khi tiên nhân rời đi cũng vọng lại giọng nói vui vẻ, nhưng mà không biết tại sao lúc đó nó hoàn toàn không có để ý tới.
Nội dung của quyển Thiên Thư thứ hai cũng rất lớn và nhiều, bên trong có nói tới Phá Pháp Ấn, có thể phá giải tất cả phòng thủ pháp quyết trên thế gian này. Hóa ra, đây là xuất xứ của Ngự Tinh Ấn và Phá Pháp Ấn.
“Leng keng”, Cố Thanh còn chưa kịp suy nghĩ có phải vừa rồi mình dùng Ngự Tinh Ấn và Phá Pháp Ấn để phá giải Tử Hỏa Thiên Lôi hay không, thì bàn tay nhỏ nhắn của nàng đã nắm không chặt, thanh cổ kiếm rơi xuống đất.
Kiếm mang trên bầu trời cũng theo thanh kiếm rơi xuống đất mà biến mất, Tử Hỏa Tiên Lôi mất đi đối thủ liền nhanh chóng đánh về phía Cố Thanh! Nhưng mà Cố Thanh vẫn ngơ ngác đứng ngay tại chỗ, dường như không thấy nó đang lao về phía mình.
Lúc Tử Hỏa Tiên Lôi tới trước mặt Cố Thanh, thì ánh sáng tím vốn đang vô cùng rực rỡ bỗng ảm đạm lại. Ánh sáng tím nhàn nhạt chiếu lên dung nhan siêu phàm thoát tục của Cố Thanh lúc sáng lúc tối, cũng giống như là tâm trạng của nàng lúc này vậy.
Lúc này một cành cây im hơi lặng tiếng từ bên cạnh đưa qua, đánh vào Tử Diễm Tiên Lôi trước mặt Cố Thanh.
Tử Diễm Tiên Lôi vô cùng uy lực, cho nên cành cây trong nháy mắt đã biến thành tro tàn, thế nhưng Tiên Lôi cũng bị cành cành này đánh tan! Không biết là trên cành cây bình thường này đã dược thêm vào loại pháp quyết nào nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.