Trần Duyên

Chương 227: Kinh sợ 1

Yên Vũ Giang Nam

03/04/2017

Trong điện tiếng nhạc vang lên không dứt, mây khói lượn lờ, hơn nghìn ngọn nến mỡ trâu hoặc là treo trên đỉnh điện hoặc là hai bên tường, nhưng ở trong đại điện sâu xa rộng lớn như ở đây, một chút ánh sáng tỏa ra đó xem chừng còn chưa đủ. Nhưng mà trong khung cảnh nửa tối nửa sáng, ánh nến chiếu vào những vật dụng dệt bằng tơ vàng được dán trên vách tường, xà ngang phát ra một vầng sáng mê ly, cũng khiến kẻ khác có loại cảm giác cách biệt nhân gian.

Hai bên điện mỗi bên bày ba bàn tiệc, đủ loại bá quan văn vũ ngồi dự thính. Phía trước bàn tiệc là một rạch nước hình chữ hồi(佪), bên trong là nước suối được đặc chế lẫn với hương thơm nhẹ nhàng lưu chuyển, hương tùng lượn lờ không ngừng hiện lên từ trong cái chõ bằng đồng phía trên rạch nước, như sương như khói, tạo cho cung điện nơi thế gian thêm một chút khí tượng của tiên gia.

Ở chính giữa Trường Sinh điện, lấy bạch ngọc khảm vào tường đá hoa văn làm nền, mùa đông thì ẩm mà mùa hạ thì lạnh. Lúc này trăm cung nữ đang tự nhẹ nhàng nhảy múa theo từng nhịp trống. Ngoại trừ từng tiếng trống đột ngột lúc nhanh lúc chậm cũng không có nhạc cụ khác kèm theo. Tiếng trống như một con sông lớn, phía trên mặt đất thì sóng yên ả tĩnh lặng, dưới nước lại cuộn trào mãnh liệt, từng nhịp trống hoặc đột ngột tăng cao, hoặc réo rắt. Tất cả đều rơi vào giữa những tiếng tim đập của mọi người, nương theo các động tác xòe tay nhấc chân của các cung nữ, thật giống như dắt người xem múa mà lại lạo nhanh dưới nước, xuyên qua lướt lại giữa những hòn đá ngầm san sát cùng người cá, hoặc kinh hoặc mừng, không kiềm chế được.

Một bài múa tạm ngừng lại, dư vị của tiếng trống như vẫn còn quanh quẩn trong tai các bá quan van võ. Trong lúc nhất thời trong điện một mảnh tĩnh mịch, người người nín thở. Không biết là người nào nín thở không nổi nữa mà hét lớn một tiếng cổ vũ, trong điện tiếng hoan hô vang lên như sấm!

Trên đài cao, ở phía cuối Trường Sinh điện, đặt không phải là long ỷ kim án, mà là một mặt trống lớn được gác trên hai bức tượng sư tử bằng vàng. Minh Hoàng một thân y phục bằng lụa vàng hai tay cầm dùi giơ lên cao, như vẫn còn chìm đắm trong dư vị của tiếng trống.

Dương Ngọc Hoàn dịu dàng đứng lên, tay bưng kim bôi giọng nói như châu ngọc:

- Bệ hạ cổ nghệ vô song, thần thiếp xin lấy ly này chúc mừng bệ hạ!

Lúc này Minh Hoàng mới thở ra một hơi như kìm nén trong ngực đã lâu, thu lại dùi trống, tiếp nhận kim bôi từ trong tay Dương Ngọc Hoàn, cười một tiếng dài nói:

- Hay! Nào, chư khanh gia cùng trẫm đồng ẩm ly này, đợi rượu qua ba tuần, lại thưởng thức tiếng tỳ bà thiên hạ vô song của Ngọc Hoàn!

Sau khi văn võ bá quan uống qua một tuần đều ngồi xuống, có mỗi Dương Quốc Trung còn đứng, y cất cao giọng nói:

- Từ khi bệ hạ chủ chính tới nay, tứ hải thanh bình, ngoại di phục tòng trời giáng điềm lành, bách tính an cư. Bệ hạ cổ nghệ vô song, thi triển hết tư thế oai hùng của người đứng đầu thiên hạ, nương nương độc thiện tỳ bà, cùng bệ hạ đúng là long đằng mà phượng tùy. Hôm nay bệ hạ có nương nương làm bạn, bản thân đã là tướng đại cát của long phượng trình tường! Thần Dương Quốc Trung xin chúc mừng bệ hạ!

Những lời này Minh Hoàng nghe xong long tâm đại duyệt, nhìn Dương Ngọc Hoàn. cười to nói:

- Nói rất hay! Chư khanh gia uống nữa nào!

Một tuần rượu này qua đi, các trọng thần đại tướng hiện có mặt trong đại điện đều lên tiếng. đều không ngớt lời khen bệ hạ nhạc nghệ vô địch, nương nương thật như tiên nữ hạ phàm. . . Một chàng vỗ mông ngựa này hiển nhiên tính chất cũng có sự khác biệt, đại thế cũng tương đương cùng thân phận địa vị của cá nhân, vị quan nào lớn một chút thì tiếng vỗ mông ngựa cũng có vẻ vang hơn chút. Công phu vỗ mông ngựa giữa các chư thần mặc dù không khác bao nhiêu, nhưng năm rộng tháng dài tích lũy xuống, cũng tại quan tước bổng lộc mà biểu hiện ra sự khác biệt.



Trong Trường Sinh điện, tiếng nhạc hào hứng, tiếng vỗ mông ngựa tung bay, quân thần ai cũng vui vẻ.

Tại trong thời khắc "Tửu bất túy nhân nhân tự túy (say)” này, chỉ nghe được âm thanh áo giáp rào rào vang lên, một viên dũng tướng đã đứng lên từ trong bàn tiệc, thân khoác áo giáp mạ vàng có hình sư tử ở ngực, khuôn mặt đen huyền hai mắt như điện, trên khuôn mặt râu xuồm xoàm đã được chỉnh lý rất ngay ngắn, trong uy mãnh sát phạt lộ ra một chút khôn khéo.

Trên Sư Tâm giáp của y loang lỗ khắp nơi đều là vết đao kiếm, một thân hình cao lớn, một đạo khí tức gió bụi mưa sa lập tức như ùa vào mặt người đối diện. Hiển nhiên người này là một mãnh tướng nhiều năm chinh chiến nơi sa trường.

Y giơ cao cốc rượu, cất cao giọng nói:

- Mạt tướng An Lộc Sơn, cung chúc Dương phi nương nương tiên dung bất lão, đặc biệt vì nương nương dâng lên mười bình Tuyết Ngọc cao luyện thành từ máu loài chồn tuyết ở Bắc Cực, công năng trú nhan bất lão. Thần tái chúc bệ hạ thiên thu vạn tuế càng mở mang thêm giang sơn, lần này mang đến một con Thiết Bối Long câu để kính hiến cho bệ hạ!

Lời An Lộc Sơn vừa nói ra, quần thần đã bắt đầu nhỏ giọng nghị luận. Quần thần mặc dù đều là những người kiến thức rộng rãi, nhưng hai món cống phẩm An Lộc Sơn hiến lên cũng chưa bao giờ nghe qua. Tuy nhiên y thân kiêm Tam trấn Tiết độ sứ, ôm binh mười vạn, có thể nói là nắm quyền một phương, thu thập được kỳ trân dị bảo cũng rất bình thường. Chỉ là hạ lễ của y hiến lên lại đặt Dương Ngọc Hoàn ở phía trước, còn Minh Hoàng thì bố trí ở phía sau, đó chính là cử chỉ đại bất kính.

Quả nhiên Minh Hoàng híp hai mắt đầu tiên nhìn Dương Ngọc Hoàn mỉm cười, mới hướng An Lộc Sơn nói:

- Triều có lễ pháp cương thường. Trẫm hỏi ngươi, dị bảo ngươi vừa tiến công vì sao phải đặt Dương phi ở trước trẫm?

Lời của Minh Hoàng vừa nói ra, trong điện nhất thời một mảnh vắng vẻ, đám quần thần có người thì trong lòng lo sợ, có người thì cười trên nỗi đau của người khác, người thìồn tọa điểu ngư đài(1), tâm tính không đồng nhất, đều chờ đợi An Lộc Sơn đáp lại thế nào.

(1) Mặc kệ bên ngoài có biến hóa gì, bản thân mình vẫn trấn tĩnh, nhẫn nhịn làm việc theo quy củ, yên ổn ở vị trí của mình.

An Lộc Sơn trầm giọng nói:

- Thần vốn là người Hồ, chịu ơn bệ hạ ưu ái mới tại bữa tiệc trong điện ở đây. Tập tục của người Hồ chúng ta chỉ biết có mẹ mà không biết có cha. Dương phi cùng bệ hạ vốn là một thể, vì vậy thần mới đem Dương phi đặt trước bệ hạ.

Dương Ngọc Hoàn nghe vậy ngẩn ra, che miệng khẽ cười nói: – Ta cũng không phải mẹ của tướng quân, tướng quân cần gì phải làm như vậy?

Không ngờ An Lộc Sơn đột nhiên rời khỏi bàn tiệc quỳ xuống cao giọng nói: – Nếu như nương nương không chê, thần An Lộc Sơn nguyện làm nghĩa tử của nương nương! Mẫu hậu ở trên xin nhận hài nhi một lạy!



Ngay khi Dương Ngọc Hoàn cùng Minh Hoàng ngẩn người, An Lộc Sơn đã lạy liền mấy cái. Minh Hoàng không khỏi bật cười hướng Dương Ngọc Hoàn nói: - Ngọc Hoăn, nàng cảm thấy thế nào?

Dương Ngọc Hoàn khẽ yếu ớt nói: - Đứa con này rất thông minh, thiếp rất thích.

Minh Hoàng cười haha nói:

- Vậy quyết định như thế đi, trẫm phê chuẩn cho nàng thu đứa nghĩa tử này! Chư khanh gia cùng uống nào!

Quần thần ào ào đứng lên, trong lòng mỗi người đều đang mắng An Lộc Sơn. Tuổi của y so với Dương Ngọc Hoàn còn lớn hơn không ít, nào ngờ không biết liêm sỉ đến mức lại đi nhận Dương Quý Phi làm mẹ nuôi! Hơn nữa một tiếng mẫu hậu đó của An Lộc Sơn cũng rất khôn ngoan, y hiểu ra Dương Ngọc Hoàn tuy chỉ là một quý phi nhưng lúc này cái vị trí của hoàng hậu trong cung để trống đã lâu, trên thực tế nàng tức là đứng đầu hậu cung. An Lộc Sơn vừa gọi như vậy, Dương Ngọc Hoàn hiển nhiên vui vẻ. An Lộc Sơn thủ tại biên quan đã lâu, lại là người Hồ, mặc dù hùng cứ ba trấn, nhưng quyền thần cả điện vốn đều có chút coi thường y, cho rằng y chẳng qua là một giới vũ phu mà thôi không nghĩ tới cũng có tâm cơ như vậy.

Đám quần thần ngoài việc chỉ biết mắng trong lòng có không khỏi thấy hụt hẫng nếu sớm biết kết quả như vậy, nói không chừng họ cũng muốn tiên phong đi thử nước cờ hiểm này.

Trong điện nhất thời hân hoan chỉ là không biết ngoại trừ Minh Hoàng có bao nhiêu người còn mang ý nghĩ xấu xa gì khác. Ngay tại thời khắc ca múa hứng khởi nhất, Cao Lực Sĩ đang đứng hầu ở trước bậc thềm đột nhiên thoáng nhìn về tiểu thái giám đứng ở phía sau rèm đại điện đang không ngừng hướng mình nháy mắt. Cao Lực Sĩ ngưng thần nhìn thì nhận ra người đó là Lý Phụ Quốc tiểu thái giám thân tín của mình. Cao Lực Sĩ biết hắn xưa nay thông minh, làm việc lại rất đắc lực, hiểu được nguyên tắc, ngay lúc thời gian này mà đến tìm mình thì nhất định là có đại sự gì.

Cao Lực Sĩ quay đầu lại nhìn thấy Minh Hoàng vẫn đang chìm đắm trong ca múa, hoàn toàn không có chú ý đến bên này, vì vậy lẳng lặng rời phạm vi tầm mắt của Minh Hoàng và đi vòng tới phía sau rèm, đi theo Lý Phụ Quôc ra khỏi Trường Sinh điện.

Mới vừa ra khỏi điện, Cao Lực Sĩ liền ôm lấy vai Lý Phụ Quốc, lôi gã qua một bên, thấp giọng nói:

- Có chuyện gì quan trọng không mà không để nói sau được? Quấy nhiễu hứng thú của bệ hạ, ngươi có mấy cái đầu cũng không đủ chém?

Lý Phụ Quốc vội vàng cười gằn nói:

- Cao công công, việc này thực sự là vô cùng khẩn cấp, nô tài thân thể đơn bạc, sợ gánh chịu không nổi trách nhiệm nếu làm lỡ việc. Đại sự này chỉ có ngài mới có thể định đoạt thôi!

Cạo Lực Sĩ sắc mặt hơi hòa hoãn, ngoài miệng vẫn nói:

- Ít nói nhảm, nếu không phải việc quan trọng, ta sẽ đích thân đánh cho ngươi chết đi sống lại!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trần Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook