Chương 228: Kinh sợ 2
Yên Vũ Giang Nam
03/04/2017
Lý Phụ Quốc nhìn khắp nơi, thấy hai bên không có người mới thấp giọng nói:
- Cao công công, mới vừa rồi Phan tướng quân của cấm vệ quân cầu kiến, nói thành vệ quân từ trong dịch trạm nơi ở của chư tiên Đạo Đức tông phát hiện ra cái này. Hắn không dám tự tiện quyết định, nên mới cố ý đưa vật này tới đây cho công công mời ngài định đoạt.
Lý Phụ Quốc nói xong từ trong lòng lấy ra một cái túi bằng lụa đen, dè dặt giao cho Cao Lực Sĩ.
Cao Lực Sĩ mở ra miệng túi từ bên trong, lấy ra một bức tranh gỗ cuộn mới mở ra ba tấc, lập tức cạch một tiếng thu về bỏ lại vào túi rồi buộc lại miệng túi. Dù cho Cao Lực Sĩ kinh nghiệm từng trải nhiều, nhưng lúc này tay cũng không khỏi run lên, hơn nữa ngày mới buộc chặt được miệng túi. Hắn thu cái túi vào trong lòng rồi nhìn Lý Phụ Quốc chằm chằm hỏi:
- Thứ này lấy được từ nơi nào?
Lý Phụ Quốc lập tức đáp:
- Theo Phan tướng quân nói, thứ này tìm được từ dịch trạm, trong phòng nơi ở của vị tiên gia trẻ Kỷ Nhược Trần.
Cao Lực Sĩ mặt không đổi sắc, gật đầu:
- Ngươi đã xem qua bên trong có cái gì hay chưa?
Lý Phụ Quốc lập tức sợ đến vã một thân mồ hôi lạnh:
- Không có! Tuyệt đôi không có! Đây là vật Phan tướng quân muốn giao cho ngài, tiểu nhân nào dám nhìn mó đến một cái?
Cao Lực Sĩ chẳng nói đúng sai, đầu tiên liếc mắt nhìn qua trong điện, thấy màn ca múa đã kết thúc, còn đang có cung nữ ôm tới tỳ bà cho Dương Ngọc Hoàn, biết trong nhất thời dạ yến sẽ chưa kết thúc, vì vậy bước ra ngoài điện.
Lý Phụ Quốc hơi do dự, rốt cuộc kiên trì đi theo phía sau.
Chỉ chốc lát sau, Cao Lực Sĩ đã một mình ngồi trong một tòa thiên điện hẻo lánh, đóng chặt cửa sổ, sau đó hắn mới lây từ trong người ra cuộn tranh gỗ, chậm rãi mở ra, nương theo ánh nến đỏ yếu ớt mà tỉ mỉ quan sát.
Trên bức tranh chính là một phụ nữ mới vừa tắm xong, mái tóc đen xõa tới bờ vai trắng mịn màng, đang uê oải tựa trên chiếc giường đá, ôm lây một tấm chắn, để lộ ra nửa bầu ngực nõn nà, mị nhãn như tơ, thật là phong tình nói không hết lời.
Nhìn khuôn mặt của nàng như vẽ, không ngờ đó chính là Dương Ngọc Hoàn!
Cao Lực Sĩ mê mẩn suy nghĩ chốc lát mới dè dặt cuộn lại bức tranh, rồi lại bỏ vào trong túi. Hắn đã gặp qua Vân Phong cùng Kỷ Nhược Trần, bằng ánh mắt nhìn người hơn mười năm của hắn, phán định Kỷ Nhược Trần tuyệt đối không phải là loại người đắm chìm vào trong nữ sắc. Huống chi Kỷ Nhược Trần chính là đệ tử mà Đạọ Đức tông dốc lòng bồi dưỡng, thì sao lại một chút định lực cũng không có, phải lén lút vẽ tranh Dương Quý Phi vả lại còn vẽ ái muội như vậy? Cho dù bức họa này thật là do Kỷ Nhược Trần vẽ, lấy tu vi định lực của gã sao lại đi mà quên mang theo, kết quả dễ dàng lưu lại một nhược điểm cực kỳ lớn thế này? Tuy nói những đại phái tu đạo như Đạo Đức tông cũng không để triều đình vào mắt, thế nhưng triều đình cũng không phải có thể tùy tiện khinh thường.
Đến lúc này Cao Lực sĩ mới hiểu đây không thế nghi ngờ, nhất định là cái bẫy muốn giá họa cho Đạo Đức tông và lại đầu mâu còn chỉ thẳng vào Kỷ Nhược Trần. Giá họa cho Đạo Đức tông cũng còn dễ giải thích, quan trọng một điểm là chỉ hướng vào Kỷ Nhược Trần thì thật có chút khiến người suy nghĩ. Loại kế sách giá họa bực này cũng không cao minh cho lắm, nhưng chỉ cần gạt Minh Hoàng là được, vả lại còn cực kỳ thâm độc.
Cao Lực Sĩ nheo lại hai mắt, tỉ mỉ suy nghĩ rốt cuộc là người phương nào dự định dồn Đạo Đức tông cùng Kỷ Nhược Trần vào chỗ chết đến thế. Nhiều lần suy xét trước mắt hắn đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Dương Ngọc Hoàn, vừa nghĩ đến hai mắt hoàn toàn không hề có ý cười, dưới khuôn mặt tươi cười quyến rũ của nàng trong lòng Cao Lực Sĩ đột nhiên giật thót, nhịn không được rùng mình mấy cái.
Trong lòng hắn đã có quyết định, đoạn vỗ vỗ tay, Lý Phụ Quốc bước nhẹ nhàng đi đến. Cao Lực Sĩ trầm ngâm một chút, hỏi:
- Hiện nay chư tiên của Đạo Đức tông còn có mây người đang ở Trường An?
Lý Phụ Quốc nói:
- Nghe nói bên trong tông của họ có đại sự, đại bộ phận tiên trưởng cũng đã trở về núi, trước mắt chỉ có sáu người ở lại Trường An. Họ đang thăm dò phong thuỷ để mà sửa lại Quan Lập tháp.
Cao Lực Sĩ gật đầu, nói:
- Đi mời Phan tướng quân vào cung, nói ta một lúc nữa sẽ đi gặp hắn. Mặt khác điều tra rõ có những cấm quân nào đi lục soát dịch quán, cùng với người phục dịch ở dịch quán ngày hôm đó là ai, một người cũng không để thoát.
Lý Phụ Quốc tuân lệnh rồi lui về phía sau, Cao Lực Sĩ lập tức đứng dậy rời đi.
Thời điểm ánh trăng sáng ngã về tây, dạ yến ở Trường Sinh điện mới dừng lại. Minh Hoàng dắt Dương Ngọc Hoàn dưới vòng vây của các cung nữ đi về hướng tẩm điện. Hắn hiển nhiên vẫn còn rất hăng hái, một đường nghị luận thì nhân tân thi cùng Dương Ngọc Hoàn nói nói cười cười. Phút chốc tới tẩm điện, Minh Hoàng mới vừa vẫy lui hạ nhân và chỉ để lại bốn cung nữ hầu hạ trong điện, chợt nghe được bên ngoài điện Cao Lực Sĩ xin cầu kiến.
Minh Hoàng hiển nhiên tức giận, mới vừa nói là có việc ngày mai hãy nói, Dương Ngọc Hoàn liền nói quốc sự quan trọng hơn, lúc này Cao công công cầu kiến nhất định là có đại sự, bệ hạ không được bởi vì nàng mà bỏ lỡ quôc sự. Lúc này Minh Hoàng mới tuyên gặp, nhưng khuôn mặt cũng đã xụ xuống một đống.
Cao Lực Sĩ cúi đầu đi vào, không dám nhìn qua hướng Dương Ngọc Hoàn, chỉ trình lên một cái túi bằng lụa đen:
- Đây là thứ phát hiện được trong phòng của Kỷ Nhược Trần tại dịch quán chỗ ở. Lão nô không dám tự tiện, mời bệ hạ định đoạt.
Minh Hoàng lấy ra tranh gỗ cuộn, chỉ mở nhìn thoáng qua lập tức long nhan đại nộ, xé rách cuộn tranh thành mấy mảnh, dùng sức ném xuống đất, quát lên:
- Bầy yêu đạo này thật lớn mật! Dám có chủ ý với Ngọc Hoàn! Trẫm thực sự là mắt bị mù mà!
Dương Ngọc Hoàn nghe xong, chạy qua nhặt lên mấy mảnh tranh vụn để xem thử, nhất thời trên khuôn mặt xinh đẹp trắng như tuyết đã lã chã ướt át, kêu lên:
- Bệ hạ thần thiếp chỉ từng truyền Kỷ Nhược Trần của Đạo Đức tông tấn kiến, hỏi chút pháp môn dưỡng nhan trường sinh, nhưng ai ngờ nhóm đạo sĩ này trong lòng có chủ ý xấu, lại... vẽ thần thiêp như vậy! Uổng cho bọn họ tự xưng là người tu tiên!
Nghe được Dương Ngọc Hoàn nói như thế, trong lòng Cao Lực Sĩ lại run lên bần bật, hắn cúi đầu lại càng thấp hơn.
Minh Hoàng vốn đang tức giận, vừa nghe nói như thế sắc mặt càng thêm xanh xám, ngược lại nhìn không thấy vẻ giận dữ. Hắn im lặng chốc lát sau mới hướng Cao Lực Sĩ nói:
- Có tất cả những người nào thấy qua thứ này?
- Phó thống lĩnh cấm vệ quân Phan tướng quân, hai mươi người của cẩm vệ doanh thứ tám người trên dưới dịch quán tất cả có sáu mươi sáu người. Cao Lực Sĩ cúi đầu mới.
- Trảm!
Minh Hoàng hầu như là nặn ra những chữ này từ trong hàm răng.
Thân thế Cao Lực Sĩ khẽ run lên:
- Lão nô tuân chỉ!
Khác biệt với trước đây, lần này Cao Lực Sĩ không có bất cứ lời can gián nào với Minh Hoàng, cũng không khuyên nhủ hắn phải suy nghĩ cho kỹ.
Khi Cao Lực Sĩ sắp ra ngoài cửa điện, Minh Hoàng lại gọi hắn, nói:
- Truyền quôc sư Tôn Quả tiến cung, trẫm muốn gặp hắn ở Tuyên Hoà điện!
…
Trên Mạc Kiền phong, trống đàn suốt đêm, tiếng ồn ào náo động vang lên không ngớt, ly cốc nghiêng ngả, khách và chủ đều vui vẻ.
Yến tiệc kết thúc, tân khách nhất nhất ra về, lúc này phương đông đã một màu trắng.
Chư chân nhân của Đạo Đức tông cùng các tân khách về phòng nghỉ tạm, Tử Dương chân nhân thì một mình đi tới mộc điện ở phía sau núi dâng hương tế tổ, gõ chuông đồng. Không lâu sau, hóa thân của Tử Vi chân nhân đã xuất hiện ở trên hương án. Vừa mới hiện thân, Tử Vi chân nhân nói ngay:
- Khẩn cấp tương triệu như vậy, là vì chuyện gì?
Tử Dương chân nhân đi thẳng vào vấn đề:
- Dưới cơ duyên xảo һợpр, hồn phách của Nhược Trần đi qua địa phủ. Theo nó nói lúc đánh bậy đánh bạ, thấy chư ma ở cõi âm đang xây dựng Tu La tháp, chiều rộng mấy nghìn dặm, cao không thấy phần cuối cùng.
- Cái gì?! Tu La tháp đã được sửa đến tình trạng đó rồi?
Tử Vi chân nhân hiếm khi lộ ra xúc động cugx phải thốt lên.
Tử Dương chân nhân gật đầu, than thở:
- Bí mật của Tu La tháp chỉ có người chấp chưởng môn hộ của tông ta mới có thể hiểu được. Nhược Trần mặc dù đọc nhiều sách, nhưng cũng không biết được việc này, nên không dám nói bừa. Nếu nói như vậy, hung kiếp của thiên hạ đã vô cùng cấp bách ta cho rằng đã là lúc nên dùng tới Thần Châu Khí Vận đồ.
Tử Vi chân nhân chau mày rồi lại giãn ra, nói:
- Đã như vậy, ta khai quan là được.
Tử Dương chân nhân nghiêm mặt nói:
- Tuyệt đối không được! Chuyện phi thăng của đệ quan hệ đến đạo thống truyền thừa nghìn năm của tông ta, há có thể há có thể coi là trò đùa? Lần này ta tương triệu, một là báo cho đệ biết để mà chuẩn bị bắt đầu dùng Thần Châu Khí Vận đồ, hai là bảo đệ phát một thủ dụ, đem chức vị chưởng giáo Đạo Đức tông truyền cho ta.
Tử Vi chảm nhảm lặng lẽ hồi lâu, mới nói:
- Sư huynh, đây vốn là trách nhiệm ta nên đảm đương mới phải.
Tử Dương lại cười rộ lên:
- Đệ sắp sửa phi thăng, sao vẫn là chưa nhìn ra điều này sao? Trong chư mạch chân nhân tuổi tác của ta lớn nhất, lại không có bản lĩnh, vị trí này do ta ngồi mới là thích hợp nhất. Đệ cứ việc thanh tu đi, đó mới là việc trước mắt. Tiếng xấu thiên cổ này cứ để một mình ta gánh chịu là được.
Tử Vi chân nhân thở dài một tiếng:
- Nguyên thân kim thân của ta sắp thành, cần phải lấy thiên hỏa bôi luyện trăm ngày, đoạn thời gian này không thể đáp ứng truyền triệu, sư huynh mọi việc phải bảo trọng.
Tử Dương chân nhân haha cười, nói tiếng biết rồi, sau đó xoay người rời đi.
Hình ảnh phân thân của Tử Vi chân nhân vẫn chưa tản đi, chợt hướng về bóng lưng Tử Dương chân nhân lạy ba cái.
Lúc này bóng đêm vẫn chưa hoàn toàn rút đi, tại phần cuối khung trời vẫn mù mịt như một cái lều bạt, bốn phương cũng đã mờ mờ, hơi có ánh sáng trên trời, vầng trăng lưỡi liềm vẫn còn treo giữa đỉnh và nhạt, chỉ còn lại một đường viền, ánh sao đầy trời từ lâu đã biến mất. Khắp nơi một mảnh vắng vẻ, gió lạnh buổi sớm thổi qua đỉnh núi, mang theo một chút mùi cỏ xanh.
- Cao công công, mới vừa rồi Phan tướng quân của cấm vệ quân cầu kiến, nói thành vệ quân từ trong dịch trạm nơi ở của chư tiên Đạo Đức tông phát hiện ra cái này. Hắn không dám tự tiện quyết định, nên mới cố ý đưa vật này tới đây cho công công mời ngài định đoạt.
Lý Phụ Quốc nói xong từ trong lòng lấy ra một cái túi bằng lụa đen, dè dặt giao cho Cao Lực Sĩ.
Cao Lực Sĩ mở ra miệng túi từ bên trong, lấy ra một bức tranh gỗ cuộn mới mở ra ba tấc, lập tức cạch một tiếng thu về bỏ lại vào túi rồi buộc lại miệng túi. Dù cho Cao Lực Sĩ kinh nghiệm từng trải nhiều, nhưng lúc này tay cũng không khỏi run lên, hơn nữa ngày mới buộc chặt được miệng túi. Hắn thu cái túi vào trong lòng rồi nhìn Lý Phụ Quốc chằm chằm hỏi:
- Thứ này lấy được từ nơi nào?
Lý Phụ Quốc lập tức đáp:
- Theo Phan tướng quân nói, thứ này tìm được từ dịch trạm, trong phòng nơi ở của vị tiên gia trẻ Kỷ Nhược Trần.
Cao Lực Sĩ mặt không đổi sắc, gật đầu:
- Ngươi đã xem qua bên trong có cái gì hay chưa?
Lý Phụ Quốc lập tức sợ đến vã một thân mồ hôi lạnh:
- Không có! Tuyệt đôi không có! Đây là vật Phan tướng quân muốn giao cho ngài, tiểu nhân nào dám nhìn mó đến một cái?
Cao Lực Sĩ chẳng nói đúng sai, đầu tiên liếc mắt nhìn qua trong điện, thấy màn ca múa đã kết thúc, còn đang có cung nữ ôm tới tỳ bà cho Dương Ngọc Hoàn, biết trong nhất thời dạ yến sẽ chưa kết thúc, vì vậy bước ra ngoài điện.
Lý Phụ Quốc hơi do dự, rốt cuộc kiên trì đi theo phía sau.
Chỉ chốc lát sau, Cao Lực Sĩ đã một mình ngồi trong một tòa thiên điện hẻo lánh, đóng chặt cửa sổ, sau đó hắn mới lây từ trong người ra cuộn tranh gỗ, chậm rãi mở ra, nương theo ánh nến đỏ yếu ớt mà tỉ mỉ quan sát.
Trên bức tranh chính là một phụ nữ mới vừa tắm xong, mái tóc đen xõa tới bờ vai trắng mịn màng, đang uê oải tựa trên chiếc giường đá, ôm lây một tấm chắn, để lộ ra nửa bầu ngực nõn nà, mị nhãn như tơ, thật là phong tình nói không hết lời.
Nhìn khuôn mặt của nàng như vẽ, không ngờ đó chính là Dương Ngọc Hoàn!
Cao Lực Sĩ mê mẩn suy nghĩ chốc lát mới dè dặt cuộn lại bức tranh, rồi lại bỏ vào trong túi. Hắn đã gặp qua Vân Phong cùng Kỷ Nhược Trần, bằng ánh mắt nhìn người hơn mười năm của hắn, phán định Kỷ Nhược Trần tuyệt đối không phải là loại người đắm chìm vào trong nữ sắc. Huống chi Kỷ Nhược Trần chính là đệ tử mà Đạọ Đức tông dốc lòng bồi dưỡng, thì sao lại một chút định lực cũng không có, phải lén lút vẽ tranh Dương Quý Phi vả lại còn vẽ ái muội như vậy? Cho dù bức họa này thật là do Kỷ Nhược Trần vẽ, lấy tu vi định lực của gã sao lại đi mà quên mang theo, kết quả dễ dàng lưu lại một nhược điểm cực kỳ lớn thế này? Tuy nói những đại phái tu đạo như Đạo Đức tông cũng không để triều đình vào mắt, thế nhưng triều đình cũng không phải có thể tùy tiện khinh thường.
Đến lúc này Cao Lực sĩ mới hiểu đây không thế nghi ngờ, nhất định là cái bẫy muốn giá họa cho Đạo Đức tông và lại đầu mâu còn chỉ thẳng vào Kỷ Nhược Trần. Giá họa cho Đạo Đức tông cũng còn dễ giải thích, quan trọng một điểm là chỉ hướng vào Kỷ Nhược Trần thì thật có chút khiến người suy nghĩ. Loại kế sách giá họa bực này cũng không cao minh cho lắm, nhưng chỉ cần gạt Minh Hoàng là được, vả lại còn cực kỳ thâm độc.
Cao Lực Sĩ nheo lại hai mắt, tỉ mỉ suy nghĩ rốt cuộc là người phương nào dự định dồn Đạo Đức tông cùng Kỷ Nhược Trần vào chỗ chết đến thế. Nhiều lần suy xét trước mắt hắn đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Dương Ngọc Hoàn, vừa nghĩ đến hai mắt hoàn toàn không hề có ý cười, dưới khuôn mặt tươi cười quyến rũ của nàng trong lòng Cao Lực Sĩ đột nhiên giật thót, nhịn không được rùng mình mấy cái.
Trong lòng hắn đã có quyết định, đoạn vỗ vỗ tay, Lý Phụ Quốc bước nhẹ nhàng đi đến. Cao Lực Sĩ trầm ngâm một chút, hỏi:
- Hiện nay chư tiên của Đạo Đức tông còn có mây người đang ở Trường An?
Lý Phụ Quốc nói:
- Nghe nói bên trong tông của họ có đại sự, đại bộ phận tiên trưởng cũng đã trở về núi, trước mắt chỉ có sáu người ở lại Trường An. Họ đang thăm dò phong thuỷ để mà sửa lại Quan Lập tháp.
Cao Lực Sĩ gật đầu, nói:
- Đi mời Phan tướng quân vào cung, nói ta một lúc nữa sẽ đi gặp hắn. Mặt khác điều tra rõ có những cấm quân nào đi lục soát dịch quán, cùng với người phục dịch ở dịch quán ngày hôm đó là ai, một người cũng không để thoát.
Lý Phụ Quốc tuân lệnh rồi lui về phía sau, Cao Lực Sĩ lập tức đứng dậy rời đi.
Thời điểm ánh trăng sáng ngã về tây, dạ yến ở Trường Sinh điện mới dừng lại. Minh Hoàng dắt Dương Ngọc Hoàn dưới vòng vây của các cung nữ đi về hướng tẩm điện. Hắn hiển nhiên vẫn còn rất hăng hái, một đường nghị luận thì nhân tân thi cùng Dương Ngọc Hoàn nói nói cười cười. Phút chốc tới tẩm điện, Minh Hoàng mới vừa vẫy lui hạ nhân và chỉ để lại bốn cung nữ hầu hạ trong điện, chợt nghe được bên ngoài điện Cao Lực Sĩ xin cầu kiến.
Minh Hoàng hiển nhiên tức giận, mới vừa nói là có việc ngày mai hãy nói, Dương Ngọc Hoàn liền nói quốc sự quan trọng hơn, lúc này Cao công công cầu kiến nhất định là có đại sự, bệ hạ không được bởi vì nàng mà bỏ lỡ quôc sự. Lúc này Minh Hoàng mới tuyên gặp, nhưng khuôn mặt cũng đã xụ xuống một đống.
Cao Lực Sĩ cúi đầu đi vào, không dám nhìn qua hướng Dương Ngọc Hoàn, chỉ trình lên một cái túi bằng lụa đen:
- Đây là thứ phát hiện được trong phòng của Kỷ Nhược Trần tại dịch quán chỗ ở. Lão nô không dám tự tiện, mời bệ hạ định đoạt.
Minh Hoàng lấy ra tranh gỗ cuộn, chỉ mở nhìn thoáng qua lập tức long nhan đại nộ, xé rách cuộn tranh thành mấy mảnh, dùng sức ném xuống đất, quát lên:
- Bầy yêu đạo này thật lớn mật! Dám có chủ ý với Ngọc Hoàn! Trẫm thực sự là mắt bị mù mà!
Dương Ngọc Hoàn nghe xong, chạy qua nhặt lên mấy mảnh tranh vụn để xem thử, nhất thời trên khuôn mặt xinh đẹp trắng như tuyết đã lã chã ướt át, kêu lên:
- Bệ hạ thần thiếp chỉ từng truyền Kỷ Nhược Trần của Đạo Đức tông tấn kiến, hỏi chút pháp môn dưỡng nhan trường sinh, nhưng ai ngờ nhóm đạo sĩ này trong lòng có chủ ý xấu, lại... vẽ thần thiêp như vậy! Uổng cho bọn họ tự xưng là người tu tiên!
Nghe được Dương Ngọc Hoàn nói như thế, trong lòng Cao Lực Sĩ lại run lên bần bật, hắn cúi đầu lại càng thấp hơn.
Minh Hoàng vốn đang tức giận, vừa nghe nói như thế sắc mặt càng thêm xanh xám, ngược lại nhìn không thấy vẻ giận dữ. Hắn im lặng chốc lát sau mới hướng Cao Lực Sĩ nói:
- Có tất cả những người nào thấy qua thứ này?
- Phó thống lĩnh cấm vệ quân Phan tướng quân, hai mươi người của cẩm vệ doanh thứ tám người trên dưới dịch quán tất cả có sáu mươi sáu người. Cao Lực Sĩ cúi đầu mới.
- Trảm!
Minh Hoàng hầu như là nặn ra những chữ này từ trong hàm răng.
Thân thế Cao Lực Sĩ khẽ run lên:
- Lão nô tuân chỉ!
Khác biệt với trước đây, lần này Cao Lực Sĩ không có bất cứ lời can gián nào với Minh Hoàng, cũng không khuyên nhủ hắn phải suy nghĩ cho kỹ.
Khi Cao Lực Sĩ sắp ra ngoài cửa điện, Minh Hoàng lại gọi hắn, nói:
- Truyền quôc sư Tôn Quả tiến cung, trẫm muốn gặp hắn ở Tuyên Hoà điện!
…
Trên Mạc Kiền phong, trống đàn suốt đêm, tiếng ồn ào náo động vang lên không ngớt, ly cốc nghiêng ngả, khách và chủ đều vui vẻ.
Yến tiệc kết thúc, tân khách nhất nhất ra về, lúc này phương đông đã một màu trắng.
Chư chân nhân của Đạo Đức tông cùng các tân khách về phòng nghỉ tạm, Tử Dương chân nhân thì một mình đi tới mộc điện ở phía sau núi dâng hương tế tổ, gõ chuông đồng. Không lâu sau, hóa thân của Tử Vi chân nhân đã xuất hiện ở trên hương án. Vừa mới hiện thân, Tử Vi chân nhân nói ngay:
- Khẩn cấp tương triệu như vậy, là vì chuyện gì?
Tử Dương chân nhân đi thẳng vào vấn đề:
- Dưới cơ duyên xảo һợpр, hồn phách của Nhược Trần đi qua địa phủ. Theo nó nói lúc đánh bậy đánh bạ, thấy chư ma ở cõi âm đang xây dựng Tu La tháp, chiều rộng mấy nghìn dặm, cao không thấy phần cuối cùng.
- Cái gì?! Tu La tháp đã được sửa đến tình trạng đó rồi?
Tử Vi chân nhân hiếm khi lộ ra xúc động cugx phải thốt lên.
Tử Dương chân nhân gật đầu, than thở:
- Bí mật của Tu La tháp chỉ có người chấp chưởng môn hộ của tông ta mới có thể hiểu được. Nhược Trần mặc dù đọc nhiều sách, nhưng cũng không biết được việc này, nên không dám nói bừa. Nếu nói như vậy, hung kiếp của thiên hạ đã vô cùng cấp bách ta cho rằng đã là lúc nên dùng tới Thần Châu Khí Vận đồ.
Tử Vi chân nhân chau mày rồi lại giãn ra, nói:
- Đã như vậy, ta khai quan là được.
Tử Dương chân nhân nghiêm mặt nói:
- Tuyệt đối không được! Chuyện phi thăng của đệ quan hệ đến đạo thống truyền thừa nghìn năm của tông ta, há có thể há có thể coi là trò đùa? Lần này ta tương triệu, một là báo cho đệ biết để mà chuẩn bị bắt đầu dùng Thần Châu Khí Vận đồ, hai là bảo đệ phát một thủ dụ, đem chức vị chưởng giáo Đạo Đức tông truyền cho ta.
Tử Vi chảm nhảm lặng lẽ hồi lâu, mới nói:
- Sư huynh, đây vốn là trách nhiệm ta nên đảm đương mới phải.
Tử Dương lại cười rộ lên:
- Đệ sắp sửa phi thăng, sao vẫn là chưa nhìn ra điều này sao? Trong chư mạch chân nhân tuổi tác của ta lớn nhất, lại không có bản lĩnh, vị trí này do ta ngồi mới là thích hợp nhất. Đệ cứ việc thanh tu đi, đó mới là việc trước mắt. Tiếng xấu thiên cổ này cứ để một mình ta gánh chịu là được.
Tử Vi chân nhân thở dài một tiếng:
- Nguyên thân kim thân của ta sắp thành, cần phải lấy thiên hỏa bôi luyện trăm ngày, đoạn thời gian này không thể đáp ứng truyền triệu, sư huynh mọi việc phải bảo trọng.
Tử Dương chân nhân haha cười, nói tiếng biết rồi, sau đó xoay người rời đi.
Hình ảnh phân thân của Tử Vi chân nhân vẫn chưa tản đi, chợt hướng về bóng lưng Tử Dương chân nhân lạy ba cái.
Lúc này bóng đêm vẫn chưa hoàn toàn rút đi, tại phần cuối khung trời vẫn mù mịt như một cái lều bạt, bốn phương cũng đã mờ mờ, hơi có ánh sáng trên trời, vầng trăng lưỡi liềm vẫn còn treo giữa đỉnh và nhạt, chỉ còn lại một đường viền, ánh sao đầy trời từ lâu đã biến mất. Khắp nơi một mảnh vắng vẻ, gió lạnh buổi sớm thổi qua đỉnh núi, mang theo một chút mùi cỏ xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.