Chương 55: Năm xưa 10
Yên Vũ Giang Nam
28/03/2017
Hoàng Tinh Lam vừa giật mình, vừa đau lòng, vội vàng ôm chặt Trương Ân Ân, hỏi:
“Ân Ân, đã xảy ra chuyện gì, có đúng là có ai khi dễ con hay không? Con nói cho mẹ, mẹ sẽ làm cho con hả giận! Có phải là đệ tử của lão tạp mao Ngọc Hư khi dễ con không? Mẹ sẽ bắt hắn tới Thái Tuyền Phong nửa tháng. A, không cần phải nói, mẹ thấy chắc chắn là đệ tử của lão tạp mao Ngọc Hư làm rồi! Đừng tưởng đệ tử của cung ngươi thì ta không dám làm gì! Con chờ đấy, mẹ đi tìm Ngọc Hư lý luận!"
Nàng càng nói càng giận, đến câu cuối cùng, thì trong thanh âm đã mang theo sát khí.
Cảnh Tiêu Chân Nhân dù chưa xuất gia, thể nhưng đệ tử đạo sĩ của Thái Tuyền Phong chiếm tuyệt đại đa số.
Hoàng Tinh Lam giận dữ, trái một câu lão tạp mao, phải một câu lão tạp mao, giống như mắng từ trên xuống dưới của Thái Tuyền phong
Đâu cần nói xa, trong sân có mấy vị sư huynh đều là đạo sĩ, nghe thấy Hoàng Tinh Lam nói như vậy thì chỉ còn cách ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cười khổ, không dám lên tiếng.
Ở trên Thái Tuyền Phong, thà đắc tội với Cảnh Tiêu chân nhân chứ không được chọc giận Tinh Lam phu nhân.
Thật là kỳ quái vừa nghe Hoàng Tinh Lam nói, Trương Ân Ân bỗng nhiên dừng khóc, chỉ chết sông rúc vào trong ngực nàng, không chịu ngẩng đầu lên.
Hoàng Tinh Lam thấy vậy là trong lòng biết có sự khác thường, trước tiên đuổi tất cả mọi người ra ngoài, sau đó mới thấp giọng tỉ tê với Trương Ân Ân.
Trương Ân Ân nói quanh co nửa ngày, mới nói: “Mẹ, còn có một tháng nữa là tuế khảo...”
Hoàng Tinh Lam nhìn Trương Ân Ân im lặng không nói gì. Ánh mắt Trương Ân Ân hướng sang một bên, dường như là không dám đối diện với Hoàng Tinh Lam, chỉ là xưa nay Trương Ân Ân từ xưa đâu biết nói dối, mà chuyện này nói thật thì có chết cũng không dám nói ra.
Nàng do dự hồi lâu, mới nói: “A. Chuyện này. Con đã tu luyện vào Thái Thanh Chân Thánh cảnh...”
Hoàng Tinh Lam ngần ra, thầm nghĩ đây chính là chuyện tốt a, nhưng mà vì sao Ân Ân lại tức giận tới như vậy, tại sao lại phải khóc lớn? Chắng lẽ là tu luyện có đường nhầm?
Nàng vội vàng tỉ mỉ quan sát một phen, Trương Ân Ân khí huyết tràn đầy, thần hoàn ý mãn, tình trạng như vậy thì không thể tốt hơn nữa rồi.
Hoàng Tinh Lam lại hỏi kỹ, nhưng không thể hỏi được gì. Trong lòng của nàng νô cùng nghi hoặc, an ủi Trương Ân Ân một phen, sau đó mới rời đi tìm Trương Cảnh Tiêu để bàn bạc một chút, xem thử đến tột cùng là có vần đề gì.
…
Tuế khảo đúng hạn lại tới.
Mà tuế khảo năm nay bốn phương yên ổn, chuyện đáng bàn không nhiều lắm. Duy nhất vẫn chỉ có liên hoàn đại chiến giữa Minh Vân. Lý Huyền Chân và Thượng Thu Thủy.
Năm nay thắng bại đảo ngược lại. Lý Huyền Chân thắng Minh Vân, Minh Vân thắng Thượng Thu Thủy, Thượng Thu Thủy thắng Lý Huyền Chân.
Kỷ Nhược Trần mới vào Thái Thanh Thần Thánh cảnh, vốn chẳng mấy ai xem trọng.
Thế nhưng bản thân hắn có nhiều đạo pháp khắc chế đệ tử các tông khác. Đối với hai cung không có đạo pháp khắc chế là Bắc Cực, Huyền Minh, hắn cũng có thủ đoạn cao minh, hoặc là dựa vào số lượng lớn phù chú áp chế, hoặc là dựa vào Tiên Thiên Quái Tượng tử thủ.
Trong tỷ võ, hắn lôi ra tầng tầng lớp lớp chú phù, chiến pháp cùng với tầng tầng lớp lớp đạo pháp bí thuật. Đệ tử các cung càng lúc càng sợ Tiên Thiên Quái Tượng của Kỷ Nhược Trần.
Một khi gặp phải đối thủ chỉ biết thủ chứ không ló đầu ra, chiến pháp lại cẩn thận, đệ tử các cung khác chỉ còn cách thoát lực mà ngã, trong quá trình này thực sự là khổ không thể tả.
Hơn nữa Kỷ Nhược Trần đột nhiên tăng tiến nhanh, tỷ võ cùng đệ tử các cung khác, chân nguyên cũng không mất mát gì.
Minh Tâm cũng vừa vặn tiến vào Thái Thanh Thần Thánh cảnh. Lúc tỷ đấu với Kỷ Nhược Trần, Kỷ Nhược Trần ngại phiền phức, vừa giơ tay lên đã là Cức Điện Ân Lôi phù, một kích đánh hắn ngất đi.
Nhưng mà tu vi của Trương Ân Ân cao hơn hắn một tầng, hắn không có cơ hội cùng nàng tỷ võ. Trong lúc đánh bại đối thủ cuối cùng, chắng biết tại trong lòng Kỷ Nhược Trần có cảm giác mất mác.
Luận tuổi tác Kỷ Nhược Trần bách chiến bách thắng.
…
Cuối tháng giêng, Lý Huyền Chân bỗng nhiên đi tới Thái Thường Cung, kích động lôi Kỷ Nhược Trần ra ngoài, nói là phải vất vả lắm mới có cơ hội giới thiệu Thượng Thu Thuỷ cho hắn làm quen.
Kỷ Nhược Trần không hiểu ra sao, nhưng cũng chưa kịp suy nghĩ, đã bị Lý Huyền Chân lôi ra cửa phòng, chạy thắng tới hậu sơn của Thái Thượng Đạo Đức cung.
Từ khi Lý Huyền Chân lần đầu giới thiệu về Thượng Thu Thủy đến nay, đã gần một năm. Chỉ là ở trong núi chắng phân biệt năm tháng tu đạo cầu trường sinh, một năm thực sự chắng là cái gì cả.
Phía hậu sơn có một thạch đài ba mặt trống không, trên đó có một thân ảnh, phong tư như tiên. Trên thạch đài có một chiếc bàn bát tiên, bày hai cái Tùng Bách Trường Thanh y, trên bàn có vài đĩa trái cây, một bầu rượu bằng men sứ xanh.
Cảm ứng được Lý Huyền Chân, Kỷ Nhược Trần đến, người nọ lập tức xoay người lại, cười nói: “Huyền Chân sư huynh để được lần nâng cốc chúc mừng này, huynh làm cho đệ đợi đúng một năm!”
Hắn liếc thấy bên người Lý Huyền Chân còn có một người, không khỏi ngẩn ra, trên mặt lập tức có vẻ ta không biết trước.
Kỷ Nhược Trần lúc này thấy mới gặp hắn, đột nhiên ngẫn người ra.
Người này tuy là một thân đạo bào, nhưng khuôn mặt nõn nà, môi đỏ như chu sa, hai hàng lông mày như kiếm, mắt như Thần Tinh, thỉnh thoảng có hiện lên mây khói nhộn nhạo. Mỗi động tác giơ tay, nhấc chân, cũng làm cho người người ngẫn ngơ, mỉm cười thì như hoa nở, lúc không nói thì giống như ngọc bàn ngưng sương.
Kỷ Nhược Trần thực sự nghĩ không ra trong thiên địa lại còn một nhân vật như vậy, trong lúc nhất thời hắn ngây người.
Lý Huyền Chân cười nói:
“Thu Thủy sư đệ, tới đây, tới đây, ta giới thiệu cho đệ một chút. Vị này chính là Kỷ Nhược Trần Kỹ sư huynh. Nhược Trần sư huynh nhập đạo mặc dù chậm, nhưng lại có đại tài kinh thiên địa, chỉ đơn giản việc bát mạch chân nhân quan tâm huynh ấy cũng đủ có vài phần kính trọng, mà càng khó khắn chính là Nhược Trần sư huynh phong thần như ngọc, lòng dạ như biển, có đại khí khái khí thôn sơn hà, ta thật sự là mặc cảm.”
Mặc dù da mặt dày, nhưng khi Kỷ Nhược Trần nghe xong Lý Huyền Chân giới thiệu tàn bạo như vậy, thì mặt già không khỏi đỏ lên, vội khoát tay nói:
“Đạo hạnh của ta thấp, sao có thể nhận nổi sự khích lệ của Huyền Chân sư huynh như vậy? Thu Thủy sư huynh phải chê cười rồi.”
Thượng Thu Thủy dùng đôi mắt của mình nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Trần trong chốc lát, sau đó tươi cười nói:
“Huyền Chân nói không sai. Nhược Trần sư huynh đạo hạnh tuy thấp, nhưng đó là bởi vì nhập đạo quá muộn mà thôi. đạo pháp sư huynh huyền bí, mặc dù mới tu luyện Tam Thanh Chân Quyết, nhưng chân nguyên lại mang theo phong vị cổ xưa. Cảnh giới này, không phải là người như ta có thể lĩnh hội. Sư huynh quả nhiên là người đại tài! Tới đây, tới đây, hôm nay mây đi trời trong sáng, chúng cùng nhau nâng cốc, không say không về!”
Lý Huyền Chân lúc này mới ngồi xuống cầm lấy bầu rượu ngửi một cái, cười nói: “Cái bình Ngọc Lô Thiên Tương này ước chừng cũng được 60 năm, đệ thật nhiều tiền vốn! Thu Thủy a, đệ trộm rượu của Thái Ẩn chân nhân không sợ bị phạt hay sao? Nhưng mà bây giờ đệ hối hận cũng đã muộn rồi haha, ha ha!”
Kỷ Nhược Trần nhíu mày, trong lòng mơ hồ có cảm giác gì đó không đúng. Hắn tuy còn trẻ tuổi nhưng đạo lý đối nhân xử thế cũng gian xảo không kém gì hồ ly, hắn đã sớm nhận ra trong tiếng cười sang sảng của Lý Huyền Chân, dường như có mang theo tiếng thở phào.
Thượng Thu Thủy mỉm cười nói: “Huyền Chân, huynh nói như vậy là không đúng rồi. Năm nay đệ phải vất vả lắm mới có thể cầm được vị trí đệ nhất tuế khảo, Thái Ẩn sư tổ mới ban cho một hồ rượu như thế này. Giành vị trí thứ nhất trong hai người các huynh, mười phần đều dựa cả vào số phận cả, tranh đoạt long châu trong miệng các huynh thực sự là không có mấy ai dám.”
Trên thạch đài chỉ có hai cái ghế. Thượng Thu Thủy nhường còn cái còn lại cho Kỷ Nhược Trần, còn bản thân hắn vung tay áo lên, một đạo thanh phong từ xa đi tới, cuốn theo một tảng đá lớn, hắn lấy đá làm ghế, ngồi vào vị trí của mình.
Ba người chuyện trò vui vẻ, nói chuyện toàn là ta thần tiên truyền thuyết, những việc trong tông mà ít người biết đến, cho tới khi mặt trời sắp lặn, rượu hết bàn trống, lúc này ba người mới rời đi.
Kỷ Nhược Trần một mình đi về hướng Thái Thường Phong, đột nhiên có một trận sơn phong thổi tới, làm cho người hắn cảm thấy lạnh lẽo, lúc này mới phát hiện quần áo trên người ướt đãm dính chặt lại, khó chịu vô cùng.
Hóa ra dưới ánh mắt như nước nhìn mình, chẳng biết từ khi nào, mồ hôi của hắn đã thấm ướt đẫm cả y phục.
“Ân Ân, đã xảy ra chuyện gì, có đúng là có ai khi dễ con hay không? Con nói cho mẹ, mẹ sẽ làm cho con hả giận! Có phải là đệ tử của lão tạp mao Ngọc Hư khi dễ con không? Mẹ sẽ bắt hắn tới Thái Tuyền Phong nửa tháng. A, không cần phải nói, mẹ thấy chắc chắn là đệ tử của lão tạp mao Ngọc Hư làm rồi! Đừng tưởng đệ tử của cung ngươi thì ta không dám làm gì! Con chờ đấy, mẹ đi tìm Ngọc Hư lý luận!"
Nàng càng nói càng giận, đến câu cuối cùng, thì trong thanh âm đã mang theo sát khí.
Cảnh Tiêu Chân Nhân dù chưa xuất gia, thể nhưng đệ tử đạo sĩ của Thái Tuyền Phong chiếm tuyệt đại đa số.
Hoàng Tinh Lam giận dữ, trái một câu lão tạp mao, phải một câu lão tạp mao, giống như mắng từ trên xuống dưới của Thái Tuyền phong
Đâu cần nói xa, trong sân có mấy vị sư huynh đều là đạo sĩ, nghe thấy Hoàng Tinh Lam nói như vậy thì chỉ còn cách ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cười khổ, không dám lên tiếng.
Ở trên Thái Tuyền Phong, thà đắc tội với Cảnh Tiêu chân nhân chứ không được chọc giận Tinh Lam phu nhân.
Thật là kỳ quái vừa nghe Hoàng Tinh Lam nói, Trương Ân Ân bỗng nhiên dừng khóc, chỉ chết sông rúc vào trong ngực nàng, không chịu ngẩng đầu lên.
Hoàng Tinh Lam thấy vậy là trong lòng biết có sự khác thường, trước tiên đuổi tất cả mọi người ra ngoài, sau đó mới thấp giọng tỉ tê với Trương Ân Ân.
Trương Ân Ân nói quanh co nửa ngày, mới nói: “Mẹ, còn có một tháng nữa là tuế khảo...”
Hoàng Tinh Lam nhìn Trương Ân Ân im lặng không nói gì. Ánh mắt Trương Ân Ân hướng sang một bên, dường như là không dám đối diện với Hoàng Tinh Lam, chỉ là xưa nay Trương Ân Ân từ xưa đâu biết nói dối, mà chuyện này nói thật thì có chết cũng không dám nói ra.
Nàng do dự hồi lâu, mới nói: “A. Chuyện này. Con đã tu luyện vào Thái Thanh Chân Thánh cảnh...”
Hoàng Tinh Lam ngần ra, thầm nghĩ đây chính là chuyện tốt a, nhưng mà vì sao Ân Ân lại tức giận tới như vậy, tại sao lại phải khóc lớn? Chắng lẽ là tu luyện có đường nhầm?
Nàng vội vàng tỉ mỉ quan sát một phen, Trương Ân Ân khí huyết tràn đầy, thần hoàn ý mãn, tình trạng như vậy thì không thể tốt hơn nữa rồi.
Hoàng Tinh Lam lại hỏi kỹ, nhưng không thể hỏi được gì. Trong lòng của nàng νô cùng nghi hoặc, an ủi Trương Ân Ân một phen, sau đó mới rời đi tìm Trương Cảnh Tiêu để bàn bạc một chút, xem thử đến tột cùng là có vần đề gì.
…
Tuế khảo đúng hạn lại tới.
Mà tuế khảo năm nay bốn phương yên ổn, chuyện đáng bàn không nhiều lắm. Duy nhất vẫn chỉ có liên hoàn đại chiến giữa Minh Vân. Lý Huyền Chân và Thượng Thu Thủy.
Năm nay thắng bại đảo ngược lại. Lý Huyền Chân thắng Minh Vân, Minh Vân thắng Thượng Thu Thủy, Thượng Thu Thủy thắng Lý Huyền Chân.
Kỷ Nhược Trần mới vào Thái Thanh Thần Thánh cảnh, vốn chẳng mấy ai xem trọng.
Thế nhưng bản thân hắn có nhiều đạo pháp khắc chế đệ tử các tông khác. Đối với hai cung không có đạo pháp khắc chế là Bắc Cực, Huyền Minh, hắn cũng có thủ đoạn cao minh, hoặc là dựa vào số lượng lớn phù chú áp chế, hoặc là dựa vào Tiên Thiên Quái Tượng tử thủ.
Trong tỷ võ, hắn lôi ra tầng tầng lớp lớp chú phù, chiến pháp cùng với tầng tầng lớp lớp đạo pháp bí thuật. Đệ tử các cung càng lúc càng sợ Tiên Thiên Quái Tượng của Kỷ Nhược Trần.
Một khi gặp phải đối thủ chỉ biết thủ chứ không ló đầu ra, chiến pháp lại cẩn thận, đệ tử các cung khác chỉ còn cách thoát lực mà ngã, trong quá trình này thực sự là khổ không thể tả.
Hơn nữa Kỷ Nhược Trần đột nhiên tăng tiến nhanh, tỷ võ cùng đệ tử các cung khác, chân nguyên cũng không mất mát gì.
Minh Tâm cũng vừa vặn tiến vào Thái Thanh Thần Thánh cảnh. Lúc tỷ đấu với Kỷ Nhược Trần, Kỷ Nhược Trần ngại phiền phức, vừa giơ tay lên đã là Cức Điện Ân Lôi phù, một kích đánh hắn ngất đi.
Nhưng mà tu vi của Trương Ân Ân cao hơn hắn một tầng, hắn không có cơ hội cùng nàng tỷ võ. Trong lúc đánh bại đối thủ cuối cùng, chắng biết tại trong lòng Kỷ Nhược Trần có cảm giác mất mác.
Luận tuổi tác Kỷ Nhược Trần bách chiến bách thắng.
…
Cuối tháng giêng, Lý Huyền Chân bỗng nhiên đi tới Thái Thường Cung, kích động lôi Kỷ Nhược Trần ra ngoài, nói là phải vất vả lắm mới có cơ hội giới thiệu Thượng Thu Thuỷ cho hắn làm quen.
Kỷ Nhược Trần không hiểu ra sao, nhưng cũng chưa kịp suy nghĩ, đã bị Lý Huyền Chân lôi ra cửa phòng, chạy thắng tới hậu sơn của Thái Thượng Đạo Đức cung.
Từ khi Lý Huyền Chân lần đầu giới thiệu về Thượng Thu Thủy đến nay, đã gần một năm. Chỉ là ở trong núi chắng phân biệt năm tháng tu đạo cầu trường sinh, một năm thực sự chắng là cái gì cả.
Phía hậu sơn có một thạch đài ba mặt trống không, trên đó có một thân ảnh, phong tư như tiên. Trên thạch đài có một chiếc bàn bát tiên, bày hai cái Tùng Bách Trường Thanh y, trên bàn có vài đĩa trái cây, một bầu rượu bằng men sứ xanh.
Cảm ứng được Lý Huyền Chân, Kỷ Nhược Trần đến, người nọ lập tức xoay người lại, cười nói: “Huyền Chân sư huynh để được lần nâng cốc chúc mừng này, huynh làm cho đệ đợi đúng một năm!”
Hắn liếc thấy bên người Lý Huyền Chân còn có một người, không khỏi ngẩn ra, trên mặt lập tức có vẻ ta không biết trước.
Kỷ Nhược Trần lúc này thấy mới gặp hắn, đột nhiên ngẫn người ra.
Người này tuy là một thân đạo bào, nhưng khuôn mặt nõn nà, môi đỏ như chu sa, hai hàng lông mày như kiếm, mắt như Thần Tinh, thỉnh thoảng có hiện lên mây khói nhộn nhạo. Mỗi động tác giơ tay, nhấc chân, cũng làm cho người người ngẫn ngơ, mỉm cười thì như hoa nở, lúc không nói thì giống như ngọc bàn ngưng sương.
Kỷ Nhược Trần thực sự nghĩ không ra trong thiên địa lại còn một nhân vật như vậy, trong lúc nhất thời hắn ngây người.
Lý Huyền Chân cười nói:
“Thu Thủy sư đệ, tới đây, tới đây, ta giới thiệu cho đệ một chút. Vị này chính là Kỷ Nhược Trần Kỹ sư huynh. Nhược Trần sư huynh nhập đạo mặc dù chậm, nhưng lại có đại tài kinh thiên địa, chỉ đơn giản việc bát mạch chân nhân quan tâm huynh ấy cũng đủ có vài phần kính trọng, mà càng khó khắn chính là Nhược Trần sư huynh phong thần như ngọc, lòng dạ như biển, có đại khí khái khí thôn sơn hà, ta thật sự là mặc cảm.”
Mặc dù da mặt dày, nhưng khi Kỷ Nhược Trần nghe xong Lý Huyền Chân giới thiệu tàn bạo như vậy, thì mặt già không khỏi đỏ lên, vội khoát tay nói:
“Đạo hạnh của ta thấp, sao có thể nhận nổi sự khích lệ của Huyền Chân sư huynh như vậy? Thu Thủy sư huynh phải chê cười rồi.”
Thượng Thu Thủy dùng đôi mắt của mình nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Trần trong chốc lát, sau đó tươi cười nói:
“Huyền Chân nói không sai. Nhược Trần sư huynh đạo hạnh tuy thấp, nhưng đó là bởi vì nhập đạo quá muộn mà thôi. đạo pháp sư huynh huyền bí, mặc dù mới tu luyện Tam Thanh Chân Quyết, nhưng chân nguyên lại mang theo phong vị cổ xưa. Cảnh giới này, không phải là người như ta có thể lĩnh hội. Sư huynh quả nhiên là người đại tài! Tới đây, tới đây, hôm nay mây đi trời trong sáng, chúng cùng nhau nâng cốc, không say không về!”
Lý Huyền Chân lúc này mới ngồi xuống cầm lấy bầu rượu ngửi một cái, cười nói: “Cái bình Ngọc Lô Thiên Tương này ước chừng cũng được 60 năm, đệ thật nhiều tiền vốn! Thu Thủy a, đệ trộm rượu của Thái Ẩn chân nhân không sợ bị phạt hay sao? Nhưng mà bây giờ đệ hối hận cũng đã muộn rồi haha, ha ha!”
Kỷ Nhược Trần nhíu mày, trong lòng mơ hồ có cảm giác gì đó không đúng. Hắn tuy còn trẻ tuổi nhưng đạo lý đối nhân xử thế cũng gian xảo không kém gì hồ ly, hắn đã sớm nhận ra trong tiếng cười sang sảng của Lý Huyền Chân, dường như có mang theo tiếng thở phào.
Thượng Thu Thủy mỉm cười nói: “Huyền Chân, huynh nói như vậy là không đúng rồi. Năm nay đệ phải vất vả lắm mới có thể cầm được vị trí đệ nhất tuế khảo, Thái Ẩn sư tổ mới ban cho một hồ rượu như thế này. Giành vị trí thứ nhất trong hai người các huynh, mười phần đều dựa cả vào số phận cả, tranh đoạt long châu trong miệng các huynh thực sự là không có mấy ai dám.”
Trên thạch đài chỉ có hai cái ghế. Thượng Thu Thủy nhường còn cái còn lại cho Kỷ Nhược Trần, còn bản thân hắn vung tay áo lên, một đạo thanh phong từ xa đi tới, cuốn theo một tảng đá lớn, hắn lấy đá làm ghế, ngồi vào vị trí của mình.
Ba người chuyện trò vui vẻ, nói chuyện toàn là ta thần tiên truyền thuyết, những việc trong tông mà ít người biết đến, cho tới khi mặt trời sắp lặn, rượu hết bàn trống, lúc này ba người mới rời đi.
Kỷ Nhược Trần một mình đi về hướng Thái Thường Phong, đột nhiên có một trận sơn phong thổi tới, làm cho người hắn cảm thấy lạnh lẽo, lúc này mới phát hiện quần áo trên người ướt đãm dính chặt lại, khó chịu vô cùng.
Hóa ra dưới ánh mắt như nước nhìn mình, chẳng biết từ khi nào, mồ hôi của hắn đã thấm ướt đẫm cả y phục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.