Trần Duyên

Chương 54: Năm xưa 9

Yên Vũ Giang Nam

28/03/2017

Lúc này trong một bí địa của Thái Thượng Đạo Đức Cung, nơi này được bao kín bởi bốn vách tường, chỉ có ánh đèn chiếu sáng.

Ở giữa giường đá, Từ Vi Chân Nhân từ từ mở hai mắt, cười lạnh một tiếng nói: "Yêu nghiệt vô tri! Gia sư mặc dù đã thành tiên, nhưng trong Đạo Đức tông ta cũng sẽ có người giết ngươi!"

Hắn đưa tay cầm trường kiếm ở bên cạnh, suy ngẫm trong chốc lát, hai mắt lại chậm rãi nhắm lại.

Lúc này ở trên Thái Thường Phong, Kỷ Nhược Trần đang đứng ở bên cạnh Tác Kiều, cứng họng ngơ ngác nhìn bầu trời đêm, thật lâu không nói nên lời.

Lúc này trong lòng của hắn đang cực kỳ khiếp sợ, âm thầm nói:

"Nàng kia là ai? Sao lại... có thần thông như thế! Động Huyền là ai? Là vị chân nhân nào ư? Tại sao ta chưa từng nghe nói qua? A, ‘Đợi đạo hạnh của ta phục hồi sẽ quay trở lại, tìm ngươi ôn lại chuyện xưa’... Hắc! Thật không nghĩ tới thiên hạ vẫn còn có người dám nói với Đạo Đức tông như thế. Thật là uy phong! Đáng tiểc sát khí này vẫn chưa đủ, nếu như đổi lại là ta, ta sẽ nói là đánh đổ cả Mạc Kiền Phong, hỏa thiêu Đạo Đức Cung..."

Hắn suy nghĩ lung tung một phen, khí huyết trong lồng ngực hình như có cảm giác ngưng trệ, hắn cả kinh mau chóng chạy về nơi ở của mình, nhanh chóng bình ổn thương thế.

Giờ này khắc này, mặc dù Thái Thượng Đạo Đức Cung đã sôi lên sùng sục, nhưng giếng cổ vẫn lạnh lùng như xưa, nơi này thiếu một cái Văn Vương Sơn Hà Đinh, thừa một bộ thấy khô.



Cho tới khi trời sáng rõ, Kỷ Nhược Trần mới miễn cưỡng áp chế được linh lực thừa trong kinh mạch, nhưng mà hắn cũng biết hậu hoạn còn phải rất lâu nữa mới tiêu trừ được.

Hiện giờ không chỉ kinh mạch, thậm chỉ cả tử phủ, nê hoàn, hoa đỉnh đều bị đỉnh khí ảnh hưởng, ẩn hiện bích quang, ngưng kêt thành bản cố (khay cứng rắn).

Hắn đã hối hận không biết bao nhiêu lần, đánh nhẽ không nên nghịch đồng đỉnh như vậy. Thế nhưng từ khi có vết xe đổ của Từ Tịnh Quái Thiêm, Kỷ Nhược Trần biết các pháp bảo do chân nhân tặng đều có tên có họ, vạn lần không thế tùy ý Giải Ly.

Nơi to lớn như Thái Thượng Đạo Đức Cung, thì chuyện một vật làm ảnh hưởng tới hắn đâu có lạ gì? Nhưng mà chỉ dựa vào sự tu luyện của bản thân, Kỷ Nhược Trần làm sao có thế so sánh với Cơ Băng Tiên được? Tất cả đã tới bước đường cùng, hắn mới có ý nghĩ động vào đồng đinh. Cũng may Kỷ Nhược Trần vận khí không tệ, nửa tháng này đến phiên Tử Dương chân nhân thụ nghiệp.

Tử Dương chân nhân cũng không kiểm tra việc học của hắn, mà chỉ ân cần căn dặn hắn chuyên cần tu luyện Tam Thanh Chân Quyết, thỉnh thoảng mới gọi hắn đến, đàm luận chuyện thiên nam hải bắc, trời cao biển rộng một phen. Bởi vậy hắn có thời gian để tiêu trừ linh khí của đồng đỉnh.

Ở viện môn của Kỷ Nhược Trần có treo một tấm biển thanh tu, ý nói là mấy ngày nay hắn muốn bế quan đừng có quấy rầy. Với lại từ khi đạt được vị trí đệ nhất tuế khảo cũng có chỗ tốt. Từ Dương chân nhân vui vẻ, tìm một chỗ có 3 căn phòng thanh tĩnh để cho hắn thanh tu.

Kỷ Nhược Trần bế quan chừng bảy ngày, nhiều lần trải qua đau đớn, mới tính là tu luyện hoàn tất. Khi hắn mở hai mắt thì ngoài cửa trăng đã lên cao, có lẽ là nửa đêm. Hắn há miệng phun ra một ngụm máu, trong miệng còn rơi ra một vật, rơi xuống đất vang lên những thanh âm thanh thúy...



Sắc mặt Kỷ Nhược Trần tái nhợt, trông hết sức yếu ớt. Hắn cố gắng bò xuống giường, cầm thứ rơi trên vũng máu lên, tỉ mỉ quan sát.

Đây là một cái Thanh đồng tiểu đỉnh, kiểu dáng rất cổ xưa, trên mình có có nhiều chữ Triện cổ, bé tới mức hầu như không nhìn thấy.

Nhìn kiểu dáng này, rõ ràng chính là Thanh Đồng Cổ Đinh mà Kỷ Nhược Trần dùng Giải Ly tiên quyết chụp vỡ, chỉ là nó nhỏ hơn mấy chục lần mà thôi.

Cái Tiểu Đinh này vuông vắn, rộng chừng một thốn, ẩn hiện bích quang, ngoại trừ kích cỡ lớn nhỏ khác nhau, thì nó cùng một loại với Thanh Đông Cổ Đỉnh. Tiểu Đỉnh có một đường linh khí yêu ớt, bám vào trên người của Kỷ Nhược Trân.

Kỷ Nhược Trần chỉ có cách cười khỏ. Để tiêu trừ hậu hoạn, hắn đã mạo hiểm sử dụng Ly Hỏa chân quyết mà Thái Vi chân nhân truyền thụ để tiêu hóa đỉnh khí, không ngờ bản thân còn là một cái đỉnh lô, luyện đỉnh khí dư thừa thành một cái đồng đỉnh.

Hắn chẳng cần tài bảo, cũng chẳng cần đỉnh lô, vậy mà lại luyện ra được một kiện pháp bảo, đáng tiếc là cái tiểu đỉnh này thoạt nhìn chẳng có tác dụng gì, hắn lại có tật giật mình, không dám lấy bản thân ra thử nữa.

Hắn xem cái tiểu đỉnh này nửa ngày, mới đem cất nó đi. Kỷ Nhược Trần lần này bể quan rất có hiệu quả, đỉnh khí tích tụ trong kinh mạch đã bị diệt hết, tuy rằng từ phủ, nê hoàn có dấu hiện ngưng kim ý, nhưng đã bị hóa giải không ít. Chỉ cần có thời gian, là có thế tiêu hóa hết đỉnh khí trong cơ thể.

Trăng đã về tây.

Tử Dương chân nhân ngồi ở trước, trên tay cầm một cuốn đạo tạng đọc rất say sưa. Đạo hạnh tới mức như hắn, chẳng cần ngủ mà vẫn trường sinh.

Lúc này cửa phòng nhẹ nhàng vang lên, Vân Phong đạo trưởng đi đến. nói: “Sư phụ, Nhược Trần đã xuất quan, nói ra cũng rất kỳ quái, lấy đạo hạnh của hắn thì không cách nào bể quan bảy ngày được. Mặt khác đệ tử có cảm giác, sau khi Nhược Trần xuất quan chân nguyên có biến ảo, quanh thân không có bất kỳ chút sinh khí nào, không giống như cảnh giới mà Tam Thanh Chân Quyết có thế tu luyện ra. Cái loại cảm giác này... giống như một kiện đồ vật đã lâu năm, tự bản thân có linh khí.”

Tử Dương chân nhân phất phất tay, cười nói: “Nhược Trần là trích tiên thể, việc của tiên nhân chúng ta làm sao có khả năng phòng đoán được? Trên người của hắn có những thứ cổ quái thì cũng là chuyện rất bình thường. Còn nữa, cho dù chúng ta tính sai nhưng lẽ nào Tử Vi chân nhân cũng tính sai? Có khi chân nhân đã tinh tu thành công ngộ ra nhất môn diệu pháp, len lén truyền thụ cho Nhược Trần cũng không chừng. Nhưng mà việc này ta cũng không tiện mở miệng hỏi, ngươi không cần lo lắng, cứ đi xuống đi!”

Vân Phong đạo trưởng không nói gì nữa nữa, sau khi thi lễ thì thổi lui ra khỏi gian phòng.

Vân Phong đi rồi, nụ cười của Tử Dương chân nhân lập tức biển mất. Bàn tay buông cuốn đạo tạng xuống, có đọc cũng không vào nữa.”

Tử Dương chân nhân đơn giản đem bản đạo tạng để qua một bên, đứng dậy bước đi thong thả. Đi được hơn 10 vòng hắn mới dừng lại, rồi đi ra chỗ cửa sổ, thở dài một hơi, thầm nghĩ:

“Trích tiên tới yêu nghiệt đi, một vào một ra không bàn mà hợp thiên đạo, chỉ là vì sao lòng ta lại bất an như thế này? Bây giờ loạn trong Đạo Đức tông đã hiện. Tử Vi sư đệ a, chỉ hi vọng là đệ không tính sai. Ai, tiền đồ của Đạo Đức tông ta hoàn toàn ký thác vào bản thân đệ, chuyện này... tóm lại vẫn là không có gì tốt!”



Lại qua bảy ngày, đính khí trong cơ thể Kỷ Nhược Trần gần như đã bị tiêu trừ hết. Tám phần mười đỉnh khí đã bị hắn luyện thành những Thanh Đông tiểu đỉnh, nhưng số còn lại cũng không phải chuyện đùa, cũng làm cho chân nguyên của hắn tăng tiến rất nhanh.

Chi tiểc là đạo hạnh của hắn rất thấp, ngàn vạn nguyên khí trong đinh, hắn chẳng sử dụng được một. Chuyện này quá lãng phí, đúng là tiếc tới mức giận dữ giậm chân.

Sau khi nhìn thấy chân nguyên của hắn tiến nhanh, các vịchân nhân đều chẩn động. Ai nấy đều khen hắn thiên tư độc đáo, có cách giác ngộ, lập tức ban cho hắn nhiều pháp bảo, truyèn nhiều bí thuật. Điều này làm cho Kỷ Nhược Trân luống cuống cả tay chân. Sau buổi tối yêu vật rời đi toàn bộ Thái Thượng Đạo Đức Cung đều ồn ào sôi sùng sục, nhưng kỳ quái là từ đó về sau, chẳng thấy các vị chân nhân có động tĩnh gì. Sau một thời gian, chuyện này chậm rãi rơi vào quên lãng.

Thời gian trôi nhanh. Tây Huyền Sơn gió tuyết bay tán loạn, lại một năm nữa qua đi.

Trên Thái Tuyển Phong, tất cả đều bận rộn, những đệ tử luyện kiếm tu đạo ở cảnh giới Thái Thanh cảnh đang cố sức. Phu phụ Cảnh Tiêu Chân Nhân cũng buông bỏ tạp vụ, cùng mấy vị sư huynh chỉ điểm môn hạ trẻ tuổi.

Cảnh Tiêu Chân Nhân đã ở Thái Tuyền Phong hơn mười năm. Thái Tuyền cung ngày càng hưng thịnh, tuế khảo năm ngoái thì chỉ thua có Huyền Minh cung của Ngọc Hư chân nhân, đành phải chấp nhận xếp thứ hai.

Năm nay Cảnh Tiêu Chân Nhân cũng không lo lắng chuyện gì, tất phải đoạt vị trí đệ nhất từ trong tay Huyền Minh cung, lấy đó là chuyện cười đùa Ngọc Hư chân nhân một phen.

Nửa đêm hôm đó, trên Thái Tuyễn Phong bỗng nhiên vang lên một tiếng huýt sáo dài, nó giống như tiếng phượng gáy, rất lâu mới tản đi, trong vòng phương viên trăm trượng đều nghe thấy.

Hoàng Tinh Lam đang cùng Cảnh Tiêu Chân Nhân đánh cờ vây ở dưới đèn, nghe được như vậy thì biên sắc, nói: “Đây là thanh âm của Ân Ân! Đi đi xem một chút!”

“Khí động khai thanh, trực thượng cửu tiêu”, chính là dấu hiệu Tam Thanh Chân Kinh đã tu luyện tới Thái Thanh Chân Thánh cảnh.

Chị giây lát sau, phu phụ Cảnh Tiêu Chân Nhân đã xuất hiện ở trong sân của Trương Ân Ân, vừa lúc thấy mấy nha hoàn từ trong phòng chật vật chạy ra, ngay sau đó lại có tiêng một bình hoa vỡ, rôi tiếng gào thét truyền tới.

Trên Thái Tuyền Phong, cho dù là các nha hoàn bình thường cũng có đạo hạnh, các nàng chỉ nghiêng mình là cái bình hoa sẽ lướt qua.

Nhưng nếu như Trương Ân Ân muốn đập cái gì đó, thì chẳng ai dám đón cả, đành phải trơ mắt nhìn cái bình hoa có giá trị nát bấy trên mặt đá xanh.

“Cút! Đều cút ra ngoài cho ta!” Trương Ân Ân hiển nhiên tức giận không kiềm chế được.

Hoàng Tinh Lam vội vàng đi vào chính phòng, thấy Trương Ân Ân đang nắm vào một cái kệ sách chừng hơn trăm cân, định ném ra ngoài cửa.

Trương Ân Ân thấy người vào là Hoàng Tinh Lam, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó ném cái kệ sách sang một bên, bỗng nhiên nhào vào trong ngực của nàng khóc lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trần Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook