Chương 128: Ngửa mặt lên trời, hận đời mưa gió 2
Yên Vũ Giang Nam
31/03/2017
Đám giáp tốt kết thành đội, đi dọc theo bờ Lạc Hà,
từ đông sang tây, trùng trùn điệp điệp đánh tới, những tiếng hò hét khàn khàn, làm rung chuyển cả bầu trời!
Nhưng mà Kỷ Nhược Trần hoàn toàn không coi hàng nghìn, hàng vạn giáp tốt kia vào đâu, trong lòng hắn lúc này chỉ có thân ảnh của Ngâm Phong.
Kỷ Nhược Trần không cần quay đầu lại, cũng biết rõ từng cử động của Ngâm Phong, thậm chí còn rõ hơn dùng mắt nhìn.
Từ khi biết việc Trích Tiên, Kỷ Nhược Trần vẫn dò xét chân tướng số mệnh của mình. Hắn sợ rằng một ngày nào đó sẽ tới, trong lòng hắn lúc nào cũng có một thanh âm, không ngừng nhắc nhắc nhở mình, không để nó xảy ra.
Kỷ Nhược Trần nhìn Thanh Y, lại nhìn Ân Ân, bình tĩnh nói:
“Lát nữa hai người theo ta nhanh chóng lên đường, cứ bám sát là được.”
Trương Ân Ân và Thanh Y đều có chút nghi hoặc, không biết tại sao hắn lại nói như vậy. Kỷ Nhược Trần không giải thích, lập tức xoay người sang chỗ khác.
Chỉ là, khi hắn mới xoay người đi một nửa, nhịn không được mà chuyển mình lại, vuốt ve khuôn mặt của Thanh Y, thở dài một hơi, sau đó như làn gió qua lại, xông vào đám giáp tốt đang cuồn cuộn như thủy triều.
Thanh Y ngạc nhiên khi bị Kỷ Nhược Trần mơn trớn, bàn tay nhỏ nhắn của nàng run nhè nhẹ. Nàng mơ hồ cảm thấy gì đó, thế nhưng lại chẳng hiểu được nó là cái gì.
“Đã năm năm rồi ư? … Ngày này, cuối cùng tránh không thoát!”
Kỷ Nhược Trần vừa suy nghĩ, vừa chậm rãi nhấc Đào Mộc côn, trong lòng bàn tay trái lại hiện ra hai chuỗi ngọc phá ma, khảm ở mỗi đầu của Đào Mộc côn một chuỗi.
Chuỗi ngọc phá ma khi rời khỏi lòng bàn tay của Kỷ Nhược Trần, tứ khắc tòa ánh sáng rực rỡ, đầy lùi Hoàng Tuyền uế khí trong phương viên ba thước về phía sau.
Chỉ là hai chuỗi ngọc phá ma này không khác gì một ngọn đèn sáng trong đêm tối, trong giây lát, có không biết bao nhiêu giáp tốt dừng bước quay đầu, dùng đôi mắt đỏ lừ, nhìn thẳng vào Kỷ Nhược Trần.
Kỷ Nhược Trần hồn nhiên không phát hiện ra, mình đã là cái đích cho quần ma, trong lòng hắn lúc này đang nhớ tới, ngày đó khi còn ở trên núi, Cố Thanh cầm tay mình dặn dò.
Trong lúc ngỡ ngàng, Kỷ Nhược Trần chuyển Đào Mộc Côn sang tay trái, năm ngón tay phải mở ra, đặt ở bên miệng, cắn vỡ năm đầu ngón tay, chậm rãi dùng hai ngón vẽ lên một hai nét.
Trên khuôn mặt phong trần tuấn lãng của hắn, đã hiện lên hai vết máu nằm ngang đỏ sẫm.
Trương Ân Ân ngơ ngác nhìn Kỷ Nhược Trần, đột nhiên hêt lên một tiếng, nói:
“Hung Tinh Nhập Mệnh Đại Pháp! Kỷ Nhược Trần! Ngươi muốn làm gì?”
Tiếng hét thê lương của nàng vang vọng trời đêm, nhưng mà Kỷ Nhược Trần lại không nghe thấy.
Máu tươi của hắn chảy lên Đào Mộc côn, khom người, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đám giáp tốt chỉ còn cách mấy trượng.
Trên khóe miệng của hắn hiện lên nụ cười quỷ dị, hai vết máu chưa khô trên mặt hình như cũng ẩn chứa một điều gì đó.
Chuỗi ngọc phá ma chợt tỏa ánh sáng rực rỡ hơn, người khác mà nhìn vào nó sẽ bị lóa, giống như bị mù luôn! Kỷ Nhược Trần thân hình chợt lóe, đã nhảy vào trong đám giáp tốt!
Trong một khắc này, Kỷ Nhược Trần mới biết được, mình đúng là còn một bộ mặt nữa, bộ mặt tàn nhẫn.
Năm năm này, hắn chỉ chờ đợi có một ngày này.
Trong đám giáp tốt đông nghịt bỗng nhiên vang lên một thanh âm xông thẳng về phía chân trời, một đạo quang mang màu vàng quanh co tiến tới, thoăn thoắt như long!
Trương Ân Ân sắc mặt đã trắng như tuyết, nàng ngây ngô một tiếng, chợt quát to một tiếng:
“Kỷ Nhược Trần! Ngươi điên rồi! Tên hỗn đản! Đồ vô sỉ! Ta còn chưa thắng được ngươi, tại sao ngươi có thể tự mình đi tìm chết?”
Từ thân hình của Trương Ân Ân bỗng nhiên tuôn ra hàn khí, thân hình từ từ bay lên, sau đó gia tốc, gào thét phóng tới đám giáp tốt!
Hai tay của nàng giơ cao, để lộ song chưởng như tuyết trắng, mười ngón tay của nàng đan lại với nhau, tạo thành một thủ thế xinh đẹp.
Mỗi một thủ thế hoàn thành, quanh người Trương Ân Ân lai hiện ra một loại binh khí thật lớn, đai chừng hai trượng, có thể là kiếm, phủ, hoặc là dị binh không gọi được tên.
Cự binh một khi đã thành hình, lập tức bay vòng quanh Trương Ân Ân một vòng, sau đó mang theo uy thế mãnh ác vô cùng, từng thanh một chém vào đám giáp tốt!
Thanh Y cũng rút Hỗn Độn Tiên, chân nhỏ đạp một cái, giống như bay trên mặt nước, trong nháy mắt đã lướt qua Trương Ân Ân, quất một roi vào đám giáp tốt!
Nhưng mà đám giáp tốt này vững như đá, đứng thẳng giống như một đống đất, coi Hỗn Độn Tiên và những binh khí kia như không thấy.
Một tiếng nổ vang! Trong đám giáp tốt kia bay lên một đám bụi, tỏa ra khắp xung quanh.
Trương Ân Ân cùng Thanh Y lúc này mới phát hiện, đám giáp tốt trước mặt đã mất đi quang hoa từ lâu, biến thành một pho tượng đất, hai nàng hợp lực một kích, chỉ làm cho chúng tung ra mà thôi.
Trong khi đó, Kỷ Nhược Trần đã sớm đi xa.
Chẳng phải là trời cao có định sẵn số mệnh hay không, từ khi Lạc Hà tạo thành sóng lớn rồi biến mất, Kỷ Nhược Trần và Ngâm Phong cũng chỉ mới gặp nhau thoáng qua, chỉ là một người ở bờ bắc, một người ở phía nam.
Hai người đồng thời quay đầu lại, hai ánh mắt giao tranh thẳng với nhau!
Ai có thể tách được hai ánh mắt này, giờ khắc này, chỉ có vô tận điện quang và Lôi Hỏa, là trời cao, hay hai chữ sống chết ở trong lòng người?
Ngâm Phong chắp tay, đứng nghiêm, nhìn Kỷ Nhược Trần, đôi môi khẽ mở, nhẹ nhàng phun ra một chữ
“Phá!”
Trong uế khí đặc sệt của Lạc Hà, một chữ này của Ngâm Phong đã hiện lên dấu vết, đó là một làn khí màu trắng nhàn nhạt, rẽ qua vô số con sóng, đánh về phía mi tâm của Kỷ Nhược Trần!
Khi nhìn thấy làn khí trắng này, toàn bộ khí tức quanh mình của Kỷ Nhược Trần đột nhiên biến mất, giống như là mất hết khí lực, ngã thẳng xuống dưới, cũng vì vậy mà hắn tránh qua được một lần!
Thân hình Kỷ Nhược Trần vừa chạm đất, đã lăng không bay lên, thân hình hắn vẫn chẳng còn một chút khí tức trần gian nào, đám giáp tốt xung quanh chỉ nhìn Kỷ Nhược Trần mà loạn thành một đống.
Thân hình của Kỷ Nhược Trần còn chưa đứng thẳng hoàn toàn, đã chỉ một ngón tay về phía Ngâm Phong, một giọt máu tươi bay đi với một tốc độ kinh hoàng, lướt qua Lạc Hà, đánh về phía Ngâm Phong.
Cách thân hình Ngâm Phong ba thước dường như có một lá chắn vô hình, giọt máu kia bay tới đập vào nó, nổ thành một đám mây máu nho nhỏ.
Tất cả đám uế ma xung quanh Ngâm Phong đều gầm thét, đè lên nhau mà dung hợp lại, trong nháy mắt đã hình thành nên một thân hình to lớn cao hơn 10 trượng, tay cầm chùy lớn, yêu giáp toàn thân, xuất hiện bên cạnh Ngâm Phong.
Trong tiếng gió vùn vút, cự chùy được ném tới Ngâm Phong. Khi tiến tới sát gần Ngâm Phong ba thước, nó không gặp cản trở gì, hiển nhiên là cái lá chắn vô hình kia đã bị Huyết thuật của Kỷ Nhược Trần đánh tan.
Nhưng mà Kỷ Nhược Trần hoàn toàn không coi hàng nghìn, hàng vạn giáp tốt kia vào đâu, trong lòng hắn lúc này chỉ có thân ảnh của Ngâm Phong.
Kỷ Nhược Trần không cần quay đầu lại, cũng biết rõ từng cử động của Ngâm Phong, thậm chí còn rõ hơn dùng mắt nhìn.
Từ khi biết việc Trích Tiên, Kỷ Nhược Trần vẫn dò xét chân tướng số mệnh của mình. Hắn sợ rằng một ngày nào đó sẽ tới, trong lòng hắn lúc nào cũng có một thanh âm, không ngừng nhắc nhắc nhở mình, không để nó xảy ra.
Kỷ Nhược Trần nhìn Thanh Y, lại nhìn Ân Ân, bình tĩnh nói:
“Lát nữa hai người theo ta nhanh chóng lên đường, cứ bám sát là được.”
Trương Ân Ân và Thanh Y đều có chút nghi hoặc, không biết tại sao hắn lại nói như vậy. Kỷ Nhược Trần không giải thích, lập tức xoay người sang chỗ khác.
Chỉ là, khi hắn mới xoay người đi một nửa, nhịn không được mà chuyển mình lại, vuốt ve khuôn mặt của Thanh Y, thở dài một hơi, sau đó như làn gió qua lại, xông vào đám giáp tốt đang cuồn cuộn như thủy triều.
Thanh Y ngạc nhiên khi bị Kỷ Nhược Trần mơn trớn, bàn tay nhỏ nhắn của nàng run nhè nhẹ. Nàng mơ hồ cảm thấy gì đó, thế nhưng lại chẳng hiểu được nó là cái gì.
“Đã năm năm rồi ư? … Ngày này, cuối cùng tránh không thoát!”
Kỷ Nhược Trần vừa suy nghĩ, vừa chậm rãi nhấc Đào Mộc côn, trong lòng bàn tay trái lại hiện ra hai chuỗi ngọc phá ma, khảm ở mỗi đầu của Đào Mộc côn một chuỗi.
Chuỗi ngọc phá ma khi rời khỏi lòng bàn tay của Kỷ Nhược Trần, tứ khắc tòa ánh sáng rực rỡ, đầy lùi Hoàng Tuyền uế khí trong phương viên ba thước về phía sau.
Chỉ là hai chuỗi ngọc phá ma này không khác gì một ngọn đèn sáng trong đêm tối, trong giây lát, có không biết bao nhiêu giáp tốt dừng bước quay đầu, dùng đôi mắt đỏ lừ, nhìn thẳng vào Kỷ Nhược Trần.
Kỷ Nhược Trần hồn nhiên không phát hiện ra, mình đã là cái đích cho quần ma, trong lòng hắn lúc này đang nhớ tới, ngày đó khi còn ở trên núi, Cố Thanh cầm tay mình dặn dò.
Trong lúc ngỡ ngàng, Kỷ Nhược Trần chuyển Đào Mộc Côn sang tay trái, năm ngón tay phải mở ra, đặt ở bên miệng, cắn vỡ năm đầu ngón tay, chậm rãi dùng hai ngón vẽ lên một hai nét.
Trên khuôn mặt phong trần tuấn lãng của hắn, đã hiện lên hai vết máu nằm ngang đỏ sẫm.
Trương Ân Ân ngơ ngác nhìn Kỷ Nhược Trần, đột nhiên hêt lên một tiếng, nói:
“Hung Tinh Nhập Mệnh Đại Pháp! Kỷ Nhược Trần! Ngươi muốn làm gì?”
Tiếng hét thê lương của nàng vang vọng trời đêm, nhưng mà Kỷ Nhược Trần lại không nghe thấy.
Máu tươi của hắn chảy lên Đào Mộc côn, khom người, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đám giáp tốt chỉ còn cách mấy trượng.
Trên khóe miệng của hắn hiện lên nụ cười quỷ dị, hai vết máu chưa khô trên mặt hình như cũng ẩn chứa một điều gì đó.
Chuỗi ngọc phá ma chợt tỏa ánh sáng rực rỡ hơn, người khác mà nhìn vào nó sẽ bị lóa, giống như bị mù luôn! Kỷ Nhược Trần thân hình chợt lóe, đã nhảy vào trong đám giáp tốt!
Trong một khắc này, Kỷ Nhược Trần mới biết được, mình đúng là còn một bộ mặt nữa, bộ mặt tàn nhẫn.
Năm năm này, hắn chỉ chờ đợi có một ngày này.
Trong đám giáp tốt đông nghịt bỗng nhiên vang lên một thanh âm xông thẳng về phía chân trời, một đạo quang mang màu vàng quanh co tiến tới, thoăn thoắt như long!
Trương Ân Ân sắc mặt đã trắng như tuyết, nàng ngây ngô một tiếng, chợt quát to một tiếng:
“Kỷ Nhược Trần! Ngươi điên rồi! Tên hỗn đản! Đồ vô sỉ! Ta còn chưa thắng được ngươi, tại sao ngươi có thể tự mình đi tìm chết?”
Từ thân hình của Trương Ân Ân bỗng nhiên tuôn ra hàn khí, thân hình từ từ bay lên, sau đó gia tốc, gào thét phóng tới đám giáp tốt!
Hai tay của nàng giơ cao, để lộ song chưởng như tuyết trắng, mười ngón tay của nàng đan lại với nhau, tạo thành một thủ thế xinh đẹp.
Mỗi một thủ thế hoàn thành, quanh người Trương Ân Ân lai hiện ra một loại binh khí thật lớn, đai chừng hai trượng, có thể là kiếm, phủ, hoặc là dị binh không gọi được tên.
Cự binh một khi đã thành hình, lập tức bay vòng quanh Trương Ân Ân một vòng, sau đó mang theo uy thế mãnh ác vô cùng, từng thanh một chém vào đám giáp tốt!
Thanh Y cũng rút Hỗn Độn Tiên, chân nhỏ đạp một cái, giống như bay trên mặt nước, trong nháy mắt đã lướt qua Trương Ân Ân, quất một roi vào đám giáp tốt!
Nhưng mà đám giáp tốt này vững như đá, đứng thẳng giống như một đống đất, coi Hỗn Độn Tiên và những binh khí kia như không thấy.
Một tiếng nổ vang! Trong đám giáp tốt kia bay lên một đám bụi, tỏa ra khắp xung quanh.
Trương Ân Ân cùng Thanh Y lúc này mới phát hiện, đám giáp tốt trước mặt đã mất đi quang hoa từ lâu, biến thành một pho tượng đất, hai nàng hợp lực một kích, chỉ làm cho chúng tung ra mà thôi.
Trong khi đó, Kỷ Nhược Trần đã sớm đi xa.
Chẳng phải là trời cao có định sẵn số mệnh hay không, từ khi Lạc Hà tạo thành sóng lớn rồi biến mất, Kỷ Nhược Trần và Ngâm Phong cũng chỉ mới gặp nhau thoáng qua, chỉ là một người ở bờ bắc, một người ở phía nam.
Hai người đồng thời quay đầu lại, hai ánh mắt giao tranh thẳng với nhau!
Ai có thể tách được hai ánh mắt này, giờ khắc này, chỉ có vô tận điện quang và Lôi Hỏa, là trời cao, hay hai chữ sống chết ở trong lòng người?
Ngâm Phong chắp tay, đứng nghiêm, nhìn Kỷ Nhược Trần, đôi môi khẽ mở, nhẹ nhàng phun ra một chữ
“Phá!”
Trong uế khí đặc sệt của Lạc Hà, một chữ này của Ngâm Phong đã hiện lên dấu vết, đó là một làn khí màu trắng nhàn nhạt, rẽ qua vô số con sóng, đánh về phía mi tâm của Kỷ Nhược Trần!
Khi nhìn thấy làn khí trắng này, toàn bộ khí tức quanh mình của Kỷ Nhược Trần đột nhiên biến mất, giống như là mất hết khí lực, ngã thẳng xuống dưới, cũng vì vậy mà hắn tránh qua được một lần!
Thân hình Kỷ Nhược Trần vừa chạm đất, đã lăng không bay lên, thân hình hắn vẫn chẳng còn một chút khí tức trần gian nào, đám giáp tốt xung quanh chỉ nhìn Kỷ Nhược Trần mà loạn thành một đống.
Thân hình của Kỷ Nhược Trần còn chưa đứng thẳng hoàn toàn, đã chỉ một ngón tay về phía Ngâm Phong, một giọt máu tươi bay đi với một tốc độ kinh hoàng, lướt qua Lạc Hà, đánh về phía Ngâm Phong.
Cách thân hình Ngâm Phong ba thước dường như có một lá chắn vô hình, giọt máu kia bay tới đập vào nó, nổ thành một đám mây máu nho nhỏ.
Tất cả đám uế ma xung quanh Ngâm Phong đều gầm thét, đè lên nhau mà dung hợp lại, trong nháy mắt đã hình thành nên một thân hình to lớn cao hơn 10 trượng, tay cầm chùy lớn, yêu giáp toàn thân, xuất hiện bên cạnh Ngâm Phong.
Trong tiếng gió vùn vút, cự chùy được ném tới Ngâm Phong. Khi tiến tới sát gần Ngâm Phong ba thước, nó không gặp cản trở gì, hiển nhiên là cái lá chắn vô hình kia đã bị Huyết thuật của Kỷ Nhược Trần đánh tan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.