Chương 129: Ngửa mặt lên trời, hận đời mưa gió 3
Yên Vũ Giang Nam
31/03/2017
Ầm một tiếng, Lạc Dương lần thứ hai kịch chấn! Sóng lớn Lạc Hà lại tái hiện, ngăn cản Kỷ Nhược Trần và Ngâm Phong.
Kỷ Nhược Trần nhấc Đào Mộc côn, tiếp tục xông về hướng đông, lao vào đám giáp tốt giết tới.
Ngâm Phong từ từ xoay người, hắn coi cự chùy đang tới như không, chỉ nói:
“Phong Hành.”
Hai chữ Phong Hành mới tuôn ra, quanh người Ngâm Phong lập tức vang lên những tiếng lanh lảnh, hơn mười làn gió màu xanh đột nhiên hiện lên, cắt con yêu giáp và cự chùy thành những mảnh nhỏ.
Ngâm Phong xoay người, đi về hướng đông theo Kỷ Nhược Trần. Mặc dù không biết trong đám sương mù kia còn bao nhiêu yêu giáp đang hình thành, nhưng hắn chẳng để trong lòng.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Lạc Dương đã rung chuyển 3 lần, Lạc Hà 3 lần dậy sóng, Kỷ Nhược Trần cùng Ngâm Phong cũng đã giao thủ 3 lần.
Hai chữ “phá” đầu tiên của Ngâm Phong dễ dàng bị Kỷ Nhược Trần né tránh, nhưng mà hắn cũng không còn sức dùng máu tươi phản kích.
Tới lần thứ ba, Kỷ Nhược Trần tránh không nổi, chỉ còn cách giơ tay phải lên, đánh ra một chưởng.
Ngoài dự liệu của hắn, Giải Ly Quyết có thể làm làn khí này biến mất, nhưng mà chữ “phá” tuy không còn, nhưng Kỷ Nhược Trần cũng không chịu nổi sát khí mãnh liệt, phun ra một ngụm máu.
Trong màn đêm đen đặc, chẳng biết từ lúc nào đã loang lổ màu máu.
“Cong” một tiếng, Đào Mộc côn nặng nề chống lên mặt đất!
Hai chuỗi ngọc phá ma của Đào Mộc côn chẳng biết rơi ở nơi nào, chù phú trên thân nó cũng biến thành những tờ giấy rách, trên thân còn hiện lên những vết nứt, đồng thời còn lưu lại một cái Huyết Thủ ấn mờ mờ, thực là tàn tạ không nói nên lời.
Một giọt máu tươi rơi xuống, trúng vào Đào Mộc côn còn đang nằm trên bùn đất.
Khuôn mặt của Kỷ Nhược Trần đỏ bừng, lung lay sắp đổ, hoàn toàn dùng Đào Mộc côn chống đỡ thân hình, mới miễn cưỡng không ngã xuống.
Hắn ho khụ khụ mấy tiếng, khó khăn lắm mới ngẩng đầu nhìn về phía trước được, phía trước lúc này vô cùng vắng vẻ, chỉ mơ hồ nhìn thấy được trường thành Lạc Dương ở phía đông, hóa ra hắn đã phá trận mà ra.
Kỷ Nhược Trần lại quay đầu nhìn lại, phía sau hắn có vô số giáp tốt đang đứng ngây ra đó, trên cái con đường dài hơn trăm trượng này, toàn bộ giáp tốt đã biến thành đất.
Phía xa xa, bụi vẫn bốc lên mù mịt, bảo quang bốn phía, Trương Ân Ân cùng Thanh Y toàn lực xông tới, nhưng cách Kỷ Nhược Trần xa lại càng xa.
Kỷ Nhược Trần nhìn Lạc Dương, nở một nụ cười, mặc kệ kết quả như thế nào, hắn cũng ra được tới nơi này, mở một con đường, trong hàng ngàn, hàng vạn ma vật.
“Ầm” một tiếng, con sóng lớn của Lạc Hà lại rơi xuống.
Kỷ Nhược Trần cười khổ một tiếng, quay đầu nhìn lại. Ngâm Phong cũng đứng ở vị trí đối diện phía bờ nam, bình tĩnh nhìn hắn.
Lúc này hắn khác hẳn với Kỷ Nhược Trần đang hấp hối, trường sam chẳng nhiễm một hạt bụi, phất phơ bay theo gió như tiên. Phía sau hắn rơi lả tả những mảnh vỡ của bọn yêu giáp.
Trong lòng Kỷ Nhược Trần lúc này chẳng có chút buồn phiền nào, hắn miễn cưỡng đứng thẳng thân hình, cầm ngang mộc côn, đứng nhìn nhau với Ngâm Phong. Tuy rằng hắn biết mình không có khả năng đón một kích này, nhưng hắn vẫn hiên ngang đứng đó.
Ngâm Phong vẫn mỉm cười như trước, đôi môi chậm rãi mở ra, tạo thành một làn bạch khí nhàn nhạt.
Bỗng nhiên, trong trời đêm có một làn gió nhẹ.
Làn gió này, thổi bay mái tóc dài của Ngâm Phong, hướng tới trước người của hắn, một đám tóc không chịu nổi, đã bị nó cắt đứt, rơi xuống Lạc Hà.
Ngay sau đó, y phục ở hai vai của Ngâm Phong lập tức nổ thành những mảnh vụn, bay tán loạn trong không trung, giống như là hồ điệp.
Trong giây lát, sắc mặt Ngâm Phong trắng như tờ giấy, sau đó lại khôi phục như thường, nhưng hắn dường như bị kiềm hãm, chữ “phá” mới thốt ra được một nửa, đã biến mất giữa đường.
Ngâm Phong quay đầu nhìn lại.
Trong màn đêm mênh mông, Cố Thanh đang ngự kiếm bay tới, tay áo tung bay, giống như tiên tử trên trời!
Mũi kiếm của nàng lúc này, đang hướng về phía mi tâm của Ngâm Phong!
Đây là lần đầu tiên, Kỷ Nhược Trần nhìn thầy Cố Thanh sử kiếm.
Khi cách thân hình của Ngâm Phong chừng 10 trượng, thân hình Cố Thanh chợt trầm xuống, hai người đứng đối diện nhau trên mặt đất. Động tác của nàng nhanh như điện, hoàn toàn không có điềm báo, vừa vặn tránh thoát một chữ của Ngâm Phong.
Kỷ Nhược Trần nhấc Đào Mộc côn, tiếp tục xông về hướng đông, lao vào đám giáp tốt giết tới.
Ngâm Phong từ từ xoay người, hắn coi cự chùy đang tới như không, chỉ nói:
“Phong Hành.”
Hai chữ Phong Hành mới tuôn ra, quanh người Ngâm Phong lập tức vang lên những tiếng lanh lảnh, hơn mười làn gió màu xanh đột nhiên hiện lên, cắt con yêu giáp và cự chùy thành những mảnh nhỏ.
Ngâm Phong xoay người, đi về hướng đông theo Kỷ Nhược Trần. Mặc dù không biết trong đám sương mù kia còn bao nhiêu yêu giáp đang hình thành, nhưng hắn chẳng để trong lòng.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Lạc Dương đã rung chuyển 3 lần, Lạc Hà 3 lần dậy sóng, Kỷ Nhược Trần cùng Ngâm Phong cũng đã giao thủ 3 lần.
Hai chữ “phá” đầu tiên của Ngâm Phong dễ dàng bị Kỷ Nhược Trần né tránh, nhưng mà hắn cũng không còn sức dùng máu tươi phản kích.
Tới lần thứ ba, Kỷ Nhược Trần tránh không nổi, chỉ còn cách giơ tay phải lên, đánh ra một chưởng.
Ngoài dự liệu của hắn, Giải Ly Quyết có thể làm làn khí này biến mất, nhưng mà chữ “phá” tuy không còn, nhưng Kỷ Nhược Trần cũng không chịu nổi sát khí mãnh liệt, phun ra một ngụm máu.
Trong màn đêm đen đặc, chẳng biết từ lúc nào đã loang lổ màu máu.
“Cong” một tiếng, Đào Mộc côn nặng nề chống lên mặt đất!
Hai chuỗi ngọc phá ma của Đào Mộc côn chẳng biết rơi ở nơi nào, chù phú trên thân nó cũng biến thành những tờ giấy rách, trên thân còn hiện lên những vết nứt, đồng thời còn lưu lại một cái Huyết Thủ ấn mờ mờ, thực là tàn tạ không nói nên lời.
Một giọt máu tươi rơi xuống, trúng vào Đào Mộc côn còn đang nằm trên bùn đất.
Khuôn mặt của Kỷ Nhược Trần đỏ bừng, lung lay sắp đổ, hoàn toàn dùng Đào Mộc côn chống đỡ thân hình, mới miễn cưỡng không ngã xuống.
Hắn ho khụ khụ mấy tiếng, khó khăn lắm mới ngẩng đầu nhìn về phía trước được, phía trước lúc này vô cùng vắng vẻ, chỉ mơ hồ nhìn thấy được trường thành Lạc Dương ở phía đông, hóa ra hắn đã phá trận mà ra.
Kỷ Nhược Trần lại quay đầu nhìn lại, phía sau hắn có vô số giáp tốt đang đứng ngây ra đó, trên cái con đường dài hơn trăm trượng này, toàn bộ giáp tốt đã biến thành đất.
Phía xa xa, bụi vẫn bốc lên mù mịt, bảo quang bốn phía, Trương Ân Ân cùng Thanh Y toàn lực xông tới, nhưng cách Kỷ Nhược Trần xa lại càng xa.
Kỷ Nhược Trần nhìn Lạc Dương, nở một nụ cười, mặc kệ kết quả như thế nào, hắn cũng ra được tới nơi này, mở một con đường, trong hàng ngàn, hàng vạn ma vật.
“Ầm” một tiếng, con sóng lớn của Lạc Hà lại rơi xuống.
Kỷ Nhược Trần cười khổ một tiếng, quay đầu nhìn lại. Ngâm Phong cũng đứng ở vị trí đối diện phía bờ nam, bình tĩnh nhìn hắn.
Lúc này hắn khác hẳn với Kỷ Nhược Trần đang hấp hối, trường sam chẳng nhiễm một hạt bụi, phất phơ bay theo gió như tiên. Phía sau hắn rơi lả tả những mảnh vỡ của bọn yêu giáp.
Trong lòng Kỷ Nhược Trần lúc này chẳng có chút buồn phiền nào, hắn miễn cưỡng đứng thẳng thân hình, cầm ngang mộc côn, đứng nhìn nhau với Ngâm Phong. Tuy rằng hắn biết mình không có khả năng đón một kích này, nhưng hắn vẫn hiên ngang đứng đó.
Ngâm Phong vẫn mỉm cười như trước, đôi môi chậm rãi mở ra, tạo thành một làn bạch khí nhàn nhạt.
Bỗng nhiên, trong trời đêm có một làn gió nhẹ.
Làn gió này, thổi bay mái tóc dài của Ngâm Phong, hướng tới trước người của hắn, một đám tóc không chịu nổi, đã bị nó cắt đứt, rơi xuống Lạc Hà.
Ngay sau đó, y phục ở hai vai của Ngâm Phong lập tức nổ thành những mảnh vụn, bay tán loạn trong không trung, giống như là hồ điệp.
Trong giây lát, sắc mặt Ngâm Phong trắng như tờ giấy, sau đó lại khôi phục như thường, nhưng hắn dường như bị kiềm hãm, chữ “phá” mới thốt ra được một nửa, đã biến mất giữa đường.
Ngâm Phong quay đầu nhìn lại.
Trong màn đêm mênh mông, Cố Thanh đang ngự kiếm bay tới, tay áo tung bay, giống như tiên tử trên trời!
Mũi kiếm của nàng lúc này, đang hướng về phía mi tâm của Ngâm Phong!
Đây là lần đầu tiên, Kỷ Nhược Trần nhìn thầy Cố Thanh sử kiếm.
Khi cách thân hình của Ngâm Phong chừng 10 trượng, thân hình Cố Thanh chợt trầm xuống, hai người đứng đối diện nhau trên mặt đất. Động tác của nàng nhanh như điện, hoàn toàn không có điềm báo, vừa vặn tránh thoát một chữ của Ngâm Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.