Trần Duyên

Chương 175: Nhân nghĩa 4

Yên Vũ Giang Nam

02/04/2017

Ngâm Phong thản nhiên xoay người, hai mắt trong trẻo như một hố sâu vừa nhìn thẳng là có thể thấy đáy, không nổi lên chút gợn sóng bởi Thiên Hồ bí thuật của Trương Ân Ân nào, hắn không chút hoang mang, ung dung giơ bàn tay phải lên đỡ lấy một ngón tay của Trương Ân Ân.

Ngón tay và bàn tay va chạm với nhau lại phát ra tiếng như kim loại va chạm với nhau! Khuôn mặt Trương Ân Ân đột nhiên đỏ bừng lên như vừa uống phải rượu mạnh, lảo đảo lui về phía sau, đến khi Thạch Cơ đỡ lấy eo của nàng mới có thể dừng lại.

Trương Ân Ân kêu lên một tiếng khó chịu, trong chốc lát chỉ cảm thấy toàn thân đều yếu đuối không có chút sức lực, một chút chân nguyên cũng không điều động được, chỉ muốn ngủ. Nàng lập tức kinh hãi nghĩ rằng chân nguyên đều bị phá đi, cũng may cảm giác yếu đuối chỉ lướt qua rồi biến mất, chân nguyên trong cơ thể lại từ từ sinh ra.

Trương Ân Ân yên lặng kiểm tra bên trong cơ thể, thậm chí mốt chút thương tồn cũng không có, rõ ràng Ngâm Phong đã hạ thủ lưu tình.

Nhưng Trương Ân Ân tuyệt không nhận điều này, chân nguyên vừa khôi phục, liền chuyển thân nhào tới quát:

"Ai cần ngươi nương tay? Hôm nay chúng ta không chết không thôi!"

Tình thế đã như vậy, mấy người Sở Hàn cũng không thể ngồi nhìn, mặc dù bọn họ không giải thích được tại sao Ngâm Phong lại hạ thủ lưu tình. Trương Ân Ân tại sao vẫn muốn tử chiến một trận, nhưng chỉ có thể theo sau tấn còng đến. Chỉ có Minh Vân là đoán được điều gì đó, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch.

Hư Võng hừ một tiếng, móc ra một sợi Hỗn Kim tác dài chừng hai tấc từ trong ngực, đưa tay ném ra ngoài. Kim quang hiện lên, sợi dây này đón gió dài ra, trong nháy mắt đã biến thành một sợi dây to bằng ngón cái dài vài trượng, cuốn quanh Sở Hàn, Thạch Cơ, Minh Vân mấy vòng, đem bọn họ trói chặt trên không trung.

Chỉ có đạo sĩ kia đạo hạnh đã đến cảnh giới Thượng Thanh, trong lúc vội vàng vung kiếm chém lui ba sợi dây đột kích đến, mới có thể toàn thân trở lại gian phòng. Trường kiếm trong tay hắn mặc dù không phải vật bình thường, nhưng Hồn Kim tác cũng không bị thương tổn chút nào, rõ ràng còn bất phàm hơn.

Hắn vừa muốn vung kiếm ngăn cản, năm sợi Hỗn Kim tác sau đã không một tiếng động đánh tới từ phía sau, đem hắn trói chặt lại như một cái bánh chưng, không thể động đậy.

Ngâm Phong thấy Trương Ân Ân tiếp tục đánh tới, lần này chỉ vươn cánh tay trái ra trước người ngăn cản, năm ngón tay thon dài của Trương Ân Ân chạm tới bàn tay Ngâm Phong, lại vang lên một tiếng như kim loại va chạm.

Nàng đột nhiên cắn răng, bàn tay trắng nõn biến thành trảo, năm ngón tay thon dài lúc này có thể xuyên kim phá thạch, liều mạng dùng một trảo bắt xuống!

Một âm thanh rợn người vang lên, ống tay áo Ngâm Phong bị xẽ rách, trên cánh tay hiện lên bốn vệt máu, mà chỉ giáp trên bốn ngón tay Trương Ân Ân đều vỡ tan, máu tươi trên đầu ngón tay điên cuồng chảy ra, từng giọt rơi trên mặt đất, chảy thành một đường!

Ngâm Phong cũng không thèm để ý đến đau đớn trên cánh tay, chi nhìn Trương Ân Ân đã đau đến sắc mặt trắng bệch, lảo đảo muốn ngã, thở dài nói: "Ta cùng với Hư Võng chỉ đi ngang qua mà thôi, cũng không muốn làm khó dễ các ngươi. Tại sao ngươi phải khổ như vậy?"



Trương Ân Ân đau đến gần như muốn ngất đi, quay đầu nhìn lại thấy đồng bạn ở phía sau đều bị trói lại, liền ngẩng đẩu quát lên:

" Ta không phải là đối thủ của ngươi, ngươi giết ta đi!"

Ngâm Phong kinh ngạc nói:

"Ta vì sao phải giết ngươi?"

Trương Án Ân cắn răng nói:

"Vậy tại sao ngươi phải giết Nhược Trần!?"

" Thì ra ngươi làm thế này là vì hắn..."

Ngâm Phong ôn hòa nói:

"Việc này cũng không có nguyên nhân gì cả, người này phải giết, thiên đạo là như thế..."

Trương Ân Ân giận dữ nói:

"Năm đó huynh ấy vì mạng sống mà bị ép phải làm như vậy, trên tay dính máu tanh giết chóc, nhưng đó cũng là chuyện của tông ta, từ khi nào đến lượt ngươi tới chủ trì công đạo? Ngươi nghĩ ngươi là ai, ngươi nói nó là thiên đạo, vậy thì thiên đạo phải như vậy hay sao?"

Mày kiếm của Ngâm Phong nhíu chặt, rõ ràng là trong lòng do dự không quyết, trầm ngâm nói:

"Ong trời bất nhân cho dù hắn có giết chóc nhiều hơn nữa cũng chỉ là nhân quả của chính hắn, có quan hệ gì đến ta chứ? Ta muốn giết hắn, chính là nhân quả giữa ta và hắn. Nhưng mà..."

Ngâm Phong rất làu không nói tay trái như giống như vô ý thức vuốt ve cổ họng, cuối cùng cười khổ một tiếng, chậm rãi nói:

"Tuy nói thiên đạo nên như thế, nhưng mà... Ta phải cẩn thận suy nghĩ lại. Có lẽ sau này không nhất định phải giết người này, nói vậy cũng chưa biết được."



Dứt lời, hắn vươn người đứng dậy, phất ống tay áo, trên vách tường của tửu lâu đã mở ra một cánh cửa. Ngâm Phong ở giữa hư không, từng bước bay lên phía đám mây trên cao. Hư Võng niệm chú thu Hỗn Kim tác, cũng rời đi cùng với Ngâm Phong.

Trương Ân Ân thực sự không ngờ lại có kết quả như vậy, kinh ngạc nhìn bóng lưng vô cùng tịch mịch của Ngâm Phong, bỗng nhiên cảm xúc trào dâng, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót nói không nên lời.

Trương Ân Ân cũng không biết nỗi đau xót trong lòng này từ đâu mà ra, là do thương cảm cho Ngâm Phong hay là bi thương cho chính bản thân mình?

Nàng chỉ đứng đó trong chốc lát rồi đột nhiên quay đầu rời đi. Nét mặt mấy người Minh Vân đều xám xịt, lặng lẽ bám theo. Một lát sau người trong tửu lâu đã quét dọn sạch sẽ, chỉ có Sở Hàn vẫn đứng trước cửa căn phòng vừa rồi Ngâm Phong ngồi, nhìn chân trời ảm đạm, không biết trong lòng nghĩ gì. Lát sau, hắn bùi ngùi thở dài một tiếng.

Hoàng hôn.

Kỷ Nhược Trần ngồi dựa vào cửa sổ, nhìn mặt trời chiếu chậm chạp không muốn xuống núi, nhưng lại đang băn khoăn. Hắn vô ý thức xoay Huyền Tâm Giới Chỉ không ngừng, rõ ràng trong lòng đang phiền não bất an.

Mấy ngày trước đây, hắn đã đùng hết thủ đoạn mình biết để tra khảo nữ đệ tử của Kim Quang động phủ bị hắn bắt về, không ngờ nữ đệ tử này vô cùng kiên cường, không chịu tiết lộ nửa câu, hoặc là nói bậy cho qua chuyện.

Thủ đoạn tầm thường đều vô dụng, không thể dùng Cực Nhạc Châm vừa mất thời gian lại vừa tốn kém trên người nàng. Cho dù dùng, cũng không có hi vọng Kim Quang động phủ có đầy đủ đồ vật có thể phá giải Cực Nhạc Châm. Kỷ Nhược Trần đau khổ suy nghĩ, lật lại tất cả những gì đã biết, lại phát hiện không có gì có thể dùng.

Thứ nhất Đạo Đức tông chính là danh môn chính đạo, rõ ràng không có sở trường về tra tấn, thứ hai hắn đối với việc ép cung mới chỉ hiểu được một chút da lông liền vứt qua một bên.

Lúc này đối mặt với nữ đệ tử của Kim Quang động phủ quật cường, ngoan cố, hắn đúng là có cảm giác có kỹ năng cũng không thể dùng, vô kế khả thi.

Từ sau cuộc nói chuyện đêm qua, Lý An lập tức thay đổi thái độ đối với Ký Nhược Trần, có thể nói là vô cùng thân mật.

Kỷ Nhược Trần dĩ nhiên sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng sự nhiệt tình này là thật, nhưng trong lúc không còn cách nào, trong lòng hắn đột nhiên vừa động, nhớ ra trong vương phủ Lạc Dương tất nhiên không thể thiếu hảo thủ tinh thông việc dùng hình.

Dù cho tiên huyền đạo pháp của Kỷ Nhược Trần có cao minh tới đâu cũng không thể thông hiểu hết mọi chuyện, việc dùng hình phải cần có người chuyên nghiệp làm. Điều này chính hắn cũng hiểu được.

Kỷ Nhược Trần đem việc này nói cho Lý An, Lý An đương nhiên là luôn miệng đáp ứng, liền tuyển hơn mười người từ đại lao Lạc Dương đến quý phủ của Kỷ Nhược Trần xây dựng hình thất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trần Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook