Chương 176: Nhân nghĩa 5
Yên Vũ Giang Nam
02/04/2017
Sau khi Kỷ Nhược Trần phá vỡ toàn thân đạo hạnh của nàng ta, lại hạ thêm thuật pháp phòng ngừa nàng tự sát xong mới giao
nàng cho mấy người quản lý hình lao mấy chục năm, quanh thân tràn đầy âm khí này.
Sau một ngày nàng đã chịu khai ra.
Kỷ Nhược Trần cũng không nghĩ tới có thể nhanh như vậy, nhưng khi hắn đi vào hình thất, sắc mặt liền biến đổi.
Trên thân thể nàng, hai cổ tay đã bị mấy thanh sắt xuyên qua, treo lên một giá bằng gang, nửa người bên trên máu thịt lẫn lộn, dường như không nhìn thấy một khối da thịt nào còn lành lặn, hai mí mắt bị khâu lại, đùi phải của nàng đã biến mất hoàn toàn, chỉ để lại một vết thương máu thịt lẫn lộn, chân trái lại lành lặn không bị chút thương tổn nào, ngay cả da cũng không bị chút trầy xước.
Mặc dù lòng dạ Kỷ Nhược Trần lạnh như băng, nhưng khi thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng cũng có chút không đành lòng. Hắn nhìn qua hạ thể đã trở thành một đống hỗn độn của nàng ta, lại nhìn qua hơn mười tên lao tốt hoặc béo hoặc gầy, ưỡn ngực lồi bụng, hình dáng khác nhau, hai hàng lông mày nhíu chặt, sắc mặt đã sớm âm trầm xuống.
Cầm đầu nhóm người này là một lão đầu gầy, ngâm đen. Dường như hắn hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt khác thường của Kỷ Nhược Trần, chỉ chậm rãi nói:
"Kỷ đại nhân, việc ngài phân phó đã xong xuôi, chỉ cần lay động cái chuông đồng này, ngài hỏi cái gì, nàng sẽ trả lời cái đó."
Kỷ Nhược Trần cầm lấy chiếc chuông đồng màu xanh từ trong tay lão đàu. Lão đầu vung tay lên, hơn mười tên ngục tốt nhẹ nhàng rời khỏi hình thất.
Kỷ Nhược Trần nhẹ nhàng lay động chuông đồng, nàng ta nghe thấy tiêng chuông đồng, toàn thân co rúm lại, mặt mũi vặn vẹo, vô cùng hoảng sợ, lại không ngừng kêu lên: "Ta nói ta sẽ nói hết! Giết ta, cầu xin ngươi giết ta đi!"
Kỷ Nhược Trần cầm chuông đồng, quay sang nhìn lão nhân kia nói: "Ngươi tên là gì?"
" Ty chức họ Thiết, hiện nay chưởng quản hình thất trong đại lao Lạc Dương, ngài gọi là Thiết lão Tam được rồi. Ngày sau đại nhân gặp kẻ nào ngoan cố không chịu mở miệng, cứ việc tìm ty chức."
Ký Nhược Trần nhìn hắn một lát, thở dài nói:
"Nhất định phải như thế sao?"
" Nhất định phải như thế!"
Lão nhân kia nói như chém đinh chặt sắ,. rồi nói thêm:
"Kỷ đại nhân chính là người trong chốn thần tiên, hình danh chỉ là mấy thứ cửu lưu thấp kém, đương nhiên đại nhân sẽ xem thường thứ này. Nhưng thứ cửu lưu cũng có ưu điểm của nó, chắc hẳn đạo lý này đại nhân cũng hiểu."
Kỷ Nhược Trần im lặng không nói chỉ phất phất tay. Thiết lão Tam khẽ khom người lui ra khỏi hình thất. nhẹ nhàng đóng cửa sắt lại.
Sau nửa canh giờ, hắn đã biết tất cả những gì muốn biết từ trong miệng nàng ta, liền đi ra khỏi hình thất, chầm chậm đóng cửa sắt lại, đem cả căn phòng đang cháy hừng hừng che lại. Trong lửa cháy, khuôn mặt nàng ta bình tĩnh, cuối cùng cũng được giải thoát khỏi đau đớn.
Ra khỏi địa lao đã là lúc trời sáng, Kỷ Nhược Trần ngồi trước cửa sổ trầm tư, trong lúc không để ý đã lại đến hoàng hôn.
Tuy Kim Quang động phủ không phải chính đạo nhưng cũng là danh môn cả tu đạo giới đều biết đến. Nàng ta vì nóng lòng muốn lập công mới tùy tiện tới tìm mình, không nghĩ tới sẽ bị phàm phu tục tử làm nhục đến nông nỗi đó, vì vậy chỉ đau khổ cầu xin được luân hồi giải thoát.
Đạo hạnh nàng ta chỉ cao hơn Kỷ Nhược Trần một chút, cách cảnh giới Thượng Thanh có thể mang theo túc tuệ luân hồi khá xa. Lần này giải thoát, thực sự tất cả cơ duyên kiếp này khi bái vào Kim Quang động phủ của nàng đều phí hoài.
Chỉ vì muốn lập công lao, lại phải trả giá nhiều như vậy, một được một mất, bên nào nặng bên nào nhẹ?
Cố chấp như vậy là vì cái gì?
Trong lúc Ký Nhược Trần đang suy tư, ngoài cửa bỗng truvền tới tiếng bước chân vội vàng cắt ngang suy nghĩ của hắn. Người đến cũng không chào hỏi trực tiếp, đẩy cửa xông vào, lời mở đầu là một tiếng quát hỏi:
"Ngươi cần phải làm thế sao?"
Kỷ Nhược Trần nhìn thấy Tể Thiên Hạ, vội vàng đứng dậy nghênh tiếp:
“Tại sao tiên sinh lại hỏi như vậy?"
Sắc mặt Tể Thiên Hạ xanh mét, phất ống tay áo ngăn Kỷ Nhược Trần tới gần, sau đó lui về phía sau ba bước kéo giãn khoảng cách với hắn, mới nói:
"Nghe nói ngươi bắt một nữ tử về, tra tấn liên tục mấy ngày, lại mời hảo thủ từ Lạc Dương Vương Phủ đến đây để dùng hình?"
Kỷ Nhược Trần ngẩn ra, nói:
" Tại sao tiên sinh biết?"
Tể Thiên Hạ hừ một tiếng nói:
“Nếu như ta được xưng là trong thiên hạ không chuyện nào không biết, chuyện nhỏ này tại sao lại không biết được?"
Ngừng lại một chút, Tể Thiên Hạ lạnh lùng nói:
"Thôi chuyện trọng yếu thế này ta cũng không muốn lừa ngươi. Ngươi cho rằng mình có thể ở trong phủ rồi muốn làm gì thì làm, nhưng là bọn người hầu cũng không biết giữ mồm giữ miệng. Nhiều chuyện, vốn là bản tính trời cho của đa số con người. Ngươi nói cho ta, ta nói cho người, chuyện này đà truyền đến mức toàn bộ phủ đều rõ ràng, tên người hầu đưa cơm nước đã đem tình trạng thê thảm của nàng ta miêu tả rõ ràng ba phần! Ngươi giải quyết thế nào!"
Kỷ Nhược Trần cũng không ngờ mọi chuvện lại truyền ra nhanh như vậy. Trên thực tế, từ khi giao nàng ta cho mấy người Thiết lão tam xong, hắn vẫn luôn dốc lòng tu đạo, lúc rảnh rỗi cũng đọc sử sách, nghiên cứu những tranh chấp trong triều đình, căn bản cũng không tiếp tục xen vào chuyện này.
Mặc dù Kỷ Nhược Trần đối với kết cục của nàng ta cũng rất không đành lòng, nhưng khi nghe Tể Thiên Hạ quở trách như vậy, đành phải giải thích:
"Tể tiên sinh, dụng hình chính là Thiết lão Tam của đại lao Lạc Dương, hắn nói nếu không làm thế sẽ không làm nàng ta khai ra được..."
Sắc mặt Tẻ Thiên Hạ càng thêm âm trầm, vỗ mạnh xuống bàn quát lên:
"Trên người cô gái kia có thể có bí mật lớn lao gì, đáng giá để ngươi sử dụng loại thủ
đoạn này sao? Hơn nữa ai sẽ thèm quan tâm Thiết lão tam là ai, việc tàn bạo này sẽ chỉ trút
lên đầu ngươi!"
Kỷ Nhược Trần lập tức ngạc nhiên, tuy rằng nàng ta đã nói ra những gì minh muốn biết, nhưng nếu nói đây là bí mật đáng giá thì cũng không phải vậy.
Tể Thiên Hạ oán hận nói:
" Không biết tiến lùi vì đại cục, chỉ biết khoái ý ân cừu, suy nghĩ không chu đáo, tham đường tiền tam thước đất, thì ra ngươi cũng chỉ là kẻ ngu ngốc. Thôi thôi thôi! Năm mươi lượng bạc kia ta sẽ trả lại cho ngươi, loại tiền bất nghĩa này, không có cũng được!"
Kỷ Nhược Trần thấy Tể Thiên Hạ phất tay áo muốn rời đi, vội vàng tiến lên phía trước ngăn lại, hành lề thật sâu, kêu lên:
"Xin tiên sinh bỏ qua cho Nhược Trần còn trẻ người non dạ, chỉ điểm ta sai ở chỗ nào."
Tể Thiên Hạ trợn mắt nhìn Kỷ Nhược Trần một lúc. Mới thở dài nói: "Trời đất có thề bất nhân, đại đạo có thể bất nhân, thánh nhân có thể bất nhân, thậm chí bản tâm có thể bất nhân. Nhưng lúc này ngươi không phải đang đối mặt với chuyện bất đắc dĩ, cũng không phải tranh giành ích lợi, lại càng không phải lúc đề lập uy. Chuyện bất nhân lần này, bất quá chỉ là mấy tên người hầu rỉ tai bàn tán, yên tĩnh được cùng thiên hạ anh hùng mưu? Nếu như không có người nào chịu trợ giúp, ngươi làm cách nào để hoàn thành đại sự?"
Kỷ Nhược Trần suy nghĩ cẩn thận mới giật mình kinh hãi, muốn quay sang cảm ơn Tể Thiên Ha mới nhận ra hắn đã rời đi từ lúc nào.
Sau một ngày nàng đã chịu khai ra.
Kỷ Nhược Trần cũng không nghĩ tới có thể nhanh như vậy, nhưng khi hắn đi vào hình thất, sắc mặt liền biến đổi.
Trên thân thể nàng, hai cổ tay đã bị mấy thanh sắt xuyên qua, treo lên một giá bằng gang, nửa người bên trên máu thịt lẫn lộn, dường như không nhìn thấy một khối da thịt nào còn lành lặn, hai mí mắt bị khâu lại, đùi phải của nàng đã biến mất hoàn toàn, chỉ để lại một vết thương máu thịt lẫn lộn, chân trái lại lành lặn không bị chút thương tổn nào, ngay cả da cũng không bị chút trầy xước.
Mặc dù lòng dạ Kỷ Nhược Trần lạnh như băng, nhưng khi thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng cũng có chút không đành lòng. Hắn nhìn qua hạ thể đã trở thành một đống hỗn độn của nàng ta, lại nhìn qua hơn mười tên lao tốt hoặc béo hoặc gầy, ưỡn ngực lồi bụng, hình dáng khác nhau, hai hàng lông mày nhíu chặt, sắc mặt đã sớm âm trầm xuống.
Cầm đầu nhóm người này là một lão đầu gầy, ngâm đen. Dường như hắn hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt khác thường của Kỷ Nhược Trần, chỉ chậm rãi nói:
"Kỷ đại nhân, việc ngài phân phó đã xong xuôi, chỉ cần lay động cái chuông đồng này, ngài hỏi cái gì, nàng sẽ trả lời cái đó."
Kỷ Nhược Trần cầm lấy chiếc chuông đồng màu xanh từ trong tay lão đàu. Lão đầu vung tay lên, hơn mười tên ngục tốt nhẹ nhàng rời khỏi hình thất.
Kỷ Nhược Trần nhẹ nhàng lay động chuông đồng, nàng ta nghe thấy tiêng chuông đồng, toàn thân co rúm lại, mặt mũi vặn vẹo, vô cùng hoảng sợ, lại không ngừng kêu lên: "Ta nói ta sẽ nói hết! Giết ta, cầu xin ngươi giết ta đi!"
Kỷ Nhược Trần cầm chuông đồng, quay sang nhìn lão nhân kia nói: "Ngươi tên là gì?"
" Ty chức họ Thiết, hiện nay chưởng quản hình thất trong đại lao Lạc Dương, ngài gọi là Thiết lão Tam được rồi. Ngày sau đại nhân gặp kẻ nào ngoan cố không chịu mở miệng, cứ việc tìm ty chức."
Ký Nhược Trần nhìn hắn một lát, thở dài nói:
"Nhất định phải như thế sao?"
" Nhất định phải như thế!"
Lão nhân kia nói như chém đinh chặt sắ,. rồi nói thêm:
"Kỷ đại nhân chính là người trong chốn thần tiên, hình danh chỉ là mấy thứ cửu lưu thấp kém, đương nhiên đại nhân sẽ xem thường thứ này. Nhưng thứ cửu lưu cũng có ưu điểm của nó, chắc hẳn đạo lý này đại nhân cũng hiểu."
Kỷ Nhược Trần im lặng không nói chỉ phất phất tay. Thiết lão Tam khẽ khom người lui ra khỏi hình thất. nhẹ nhàng đóng cửa sắt lại.
Sau nửa canh giờ, hắn đã biết tất cả những gì muốn biết từ trong miệng nàng ta, liền đi ra khỏi hình thất, chầm chậm đóng cửa sắt lại, đem cả căn phòng đang cháy hừng hừng che lại. Trong lửa cháy, khuôn mặt nàng ta bình tĩnh, cuối cùng cũng được giải thoát khỏi đau đớn.
Ra khỏi địa lao đã là lúc trời sáng, Kỷ Nhược Trần ngồi trước cửa sổ trầm tư, trong lúc không để ý đã lại đến hoàng hôn.
Tuy Kim Quang động phủ không phải chính đạo nhưng cũng là danh môn cả tu đạo giới đều biết đến. Nàng ta vì nóng lòng muốn lập công mới tùy tiện tới tìm mình, không nghĩ tới sẽ bị phàm phu tục tử làm nhục đến nông nỗi đó, vì vậy chỉ đau khổ cầu xin được luân hồi giải thoát.
Đạo hạnh nàng ta chỉ cao hơn Kỷ Nhược Trần một chút, cách cảnh giới Thượng Thanh có thể mang theo túc tuệ luân hồi khá xa. Lần này giải thoát, thực sự tất cả cơ duyên kiếp này khi bái vào Kim Quang động phủ của nàng đều phí hoài.
Chỉ vì muốn lập công lao, lại phải trả giá nhiều như vậy, một được một mất, bên nào nặng bên nào nhẹ?
Cố chấp như vậy là vì cái gì?
Trong lúc Ký Nhược Trần đang suy tư, ngoài cửa bỗng truvền tới tiếng bước chân vội vàng cắt ngang suy nghĩ của hắn. Người đến cũng không chào hỏi trực tiếp, đẩy cửa xông vào, lời mở đầu là một tiếng quát hỏi:
"Ngươi cần phải làm thế sao?"
Kỷ Nhược Trần nhìn thấy Tể Thiên Hạ, vội vàng đứng dậy nghênh tiếp:
“Tại sao tiên sinh lại hỏi như vậy?"
Sắc mặt Tể Thiên Hạ xanh mét, phất ống tay áo ngăn Kỷ Nhược Trần tới gần, sau đó lui về phía sau ba bước kéo giãn khoảng cách với hắn, mới nói:
"Nghe nói ngươi bắt một nữ tử về, tra tấn liên tục mấy ngày, lại mời hảo thủ từ Lạc Dương Vương Phủ đến đây để dùng hình?"
Kỷ Nhược Trần ngẩn ra, nói:
" Tại sao tiên sinh biết?"
Tể Thiên Hạ hừ một tiếng nói:
“Nếu như ta được xưng là trong thiên hạ không chuyện nào không biết, chuyện nhỏ này tại sao lại không biết được?"
Ngừng lại một chút, Tể Thiên Hạ lạnh lùng nói:
"Thôi chuyện trọng yếu thế này ta cũng không muốn lừa ngươi. Ngươi cho rằng mình có thể ở trong phủ rồi muốn làm gì thì làm, nhưng là bọn người hầu cũng không biết giữ mồm giữ miệng. Nhiều chuyện, vốn là bản tính trời cho của đa số con người. Ngươi nói cho ta, ta nói cho người, chuyện này đà truyền đến mức toàn bộ phủ đều rõ ràng, tên người hầu đưa cơm nước đã đem tình trạng thê thảm của nàng ta miêu tả rõ ràng ba phần! Ngươi giải quyết thế nào!"
Kỷ Nhược Trần cũng không ngờ mọi chuvện lại truyền ra nhanh như vậy. Trên thực tế, từ khi giao nàng ta cho mấy người Thiết lão tam xong, hắn vẫn luôn dốc lòng tu đạo, lúc rảnh rỗi cũng đọc sử sách, nghiên cứu những tranh chấp trong triều đình, căn bản cũng không tiếp tục xen vào chuyện này.
Mặc dù Kỷ Nhược Trần đối với kết cục của nàng ta cũng rất không đành lòng, nhưng khi nghe Tể Thiên Hạ quở trách như vậy, đành phải giải thích:
"Tể tiên sinh, dụng hình chính là Thiết lão Tam của đại lao Lạc Dương, hắn nói nếu không làm thế sẽ không làm nàng ta khai ra được..."
Sắc mặt Tẻ Thiên Hạ càng thêm âm trầm, vỗ mạnh xuống bàn quát lên:
"Trên người cô gái kia có thể có bí mật lớn lao gì, đáng giá để ngươi sử dụng loại thủ
đoạn này sao? Hơn nữa ai sẽ thèm quan tâm Thiết lão tam là ai, việc tàn bạo này sẽ chỉ trút
lên đầu ngươi!"
Kỷ Nhược Trần lập tức ngạc nhiên, tuy rằng nàng ta đã nói ra những gì minh muốn biết, nhưng nếu nói đây là bí mật đáng giá thì cũng không phải vậy.
Tể Thiên Hạ oán hận nói:
" Không biết tiến lùi vì đại cục, chỉ biết khoái ý ân cừu, suy nghĩ không chu đáo, tham đường tiền tam thước đất, thì ra ngươi cũng chỉ là kẻ ngu ngốc. Thôi thôi thôi! Năm mươi lượng bạc kia ta sẽ trả lại cho ngươi, loại tiền bất nghĩa này, không có cũng được!"
Kỷ Nhược Trần thấy Tể Thiên Hạ phất tay áo muốn rời đi, vội vàng tiến lên phía trước ngăn lại, hành lề thật sâu, kêu lên:
"Xin tiên sinh bỏ qua cho Nhược Trần còn trẻ người non dạ, chỉ điểm ta sai ở chỗ nào."
Tể Thiên Hạ trợn mắt nhìn Kỷ Nhược Trần một lúc. Mới thở dài nói: "Trời đất có thề bất nhân, đại đạo có thể bất nhân, thánh nhân có thể bất nhân, thậm chí bản tâm có thể bất nhân. Nhưng lúc này ngươi không phải đang đối mặt với chuyện bất đắc dĩ, cũng không phải tranh giành ích lợi, lại càng không phải lúc đề lập uy. Chuyện bất nhân lần này, bất quá chỉ là mấy tên người hầu rỉ tai bàn tán, yên tĩnh được cùng thiên hạ anh hùng mưu? Nếu như không có người nào chịu trợ giúp, ngươi làm cách nào để hoàn thành đại sự?"
Kỷ Nhược Trần suy nghĩ cẩn thận mới giật mình kinh hãi, muốn quay sang cảm ơn Tể Thiên Ha mới nhận ra hắn đã rời đi từ lúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.