Chương 351: Sao không nói gì 10
Yên Vũ Giang Nam
04/10/2019
Không lâu lắm sau khi đám Giáp mã tuần thành đi
qua, bỗng có một chiếc xe ngựa quý giá lộng lẫy được hơn trăm kỵ sĩ bảo
vệ xuất hiện trên Không gian hoang vu.
Vật cưỡi của nhóm kỵ sĩ này tựa như hươu như ngựa, ở cổ mọc ra hơn mười cái sừng dài bén nhọn, khí thế so với đám Giác thú của Giáp mã tuần thành cưỡi còn mạnh hơn ba phần. Mà chiếc xe ở giữa trông cũng không tầm thường, sườn xe được một đám mây tụ mà không tán nâng lên, hơn nữa kéo xe lại dùng một con hắc long (rồng đen) dài ba trượng!
Một gã tướng quân ở bên cạnh cúi người về phía xe rồng rồi cung kính thưa:
- Nhờ hồng phúc của đại nhân, các cánh quân Giáp mã tuần thành đã chém giết hơn một ngàn Thanh quỷ, cô hồn không đếm hết. Bữa tiệc lớn cuối năm nay, đại nhân nhất định sẽ khuất phục quần hùng giành được vị trí đứng đầu.
Từ trong xe vang lên một giọng nói non nớt mà bén nhọn:
- Rất tốt! Lý tướng quân tận tâm như vậy, sau khi trở về ta nhất định sẽ nói tốt nhiều hơn trước mặt Bình Đẳng vương.
Vị tướng quân kia cười đáp: - Đa tạ đại nhân!
Rèm cửa sổ của xe rồng bị vén lên một chút lộ ra nửa khuôn mặt trắng nõn. Người này vô cùng tuấn tú, nhưng vẻ âm tàn trong mắt lại không che giấu được. Nhìn xung quanh một lát, khi thấy khắp nơi đều mênh mông hiu quạnh, gió thổi từng trận sắc bén như đao thì gã lập tức hơi sợ hãi, hỏi:
- Lý tướng quân, chúng ta đã tiến vào Không gian hoang vu xa như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Ngộ nhỡ gặp những hung vật lợi hại kia thì biết làm thế nào?
Lý tướng quân cười đáp:
- Đại nhân không cần kinh hoàng. Thông thường thì vùng này đúng là có Bức Hồ, Lễ Ngưu hay lui tới, vì vậy Giáp mã tuần thành tuyệt không dám tiến vào phạm vi này tuân tra. Nhưng trong vòng một năm, vùng này sẽ có mấy ngày không có bất kỳ quỷ vật hung hãn nào thường lui tới. Mạt tướng phòng thủ tại nơi này năm mươi năm mới hiểu được điều bí ẩn này. Bí ẩn này nói ra thực cũng đơn giản; có một Thâm Ảm chi Ma hàng năm đều đi qua nơi này, nơi nào nó đi qua thì tất cả ma vật đều bị ăn sạch. Thanh quỷ thì chỉ cần hai ba ngày sẽ sống lại, nhưng những ma vật lợi hại kia ít nhất cũng cần phải mười lăm ngày mới có thể xuất hiện. Có cơ hội này, chúng ta có thể tiến vào càng sâu trong Không gian hoang vu hơn so với người khác, cũng có thể chém giết Thanh quỷ nhiều hơn.
Nghe vậy, đồng tử (đứa bé trai) thanh tú kia hài lòng bảo:
- Lý tướng quân đã khổ cực nhiều năm, nên sớm đổi đến một nơi khác. Ừ, sau khi trở về ta sẽ giúp Lý tướng quân tìm một vị trí thoải mái tại Phong Đô.
Lý tướng quân vui vẻ nói: - Tương lai của mạt tướng hoàn toàn dựa vào đại nhân.
Đồng tử thanh tú buông màn xe xuống, ngồi rất thoải mái. Trong xe rộng rộng rãi chỉ có một mình gã ngồi. Ở giữa có một chiếc giường La hán nhỏ bằng ôn ngọc, trải gấm vóc Minh hoàng. Hai bên đối diện đặt hai chiếc ghế nhỏ, chính là chỗ ngồi của người hầu. Xe rồng này vốn là của Bình Đẳng vương dùng để tuần thành, ở giữa đương nhiên là ngai vàng của Bình Đẳng vương. Bình Đằng vương là kẻ thích phô trương, xưa nay đi tuần thì trong xe luôn phải có hai đồng tử và một thị nữ hầu hạ mọi lúc. Đứa trẻ này lại có thể một mình ngồi trên xe rồng có thể thấy gã rất được Bình Đẳng vương yêu quý.
Đồng tử kia vốn là ngồi trên ghế nhỏ ở một bên, lúc này ánh mắt chuyển mấy vòng. Gã lặng lẽ nhích người ngồi lên chiếc giường ở chính giữa.
Hai mắt đồng tử thanh tú khép hờ, khi gã còn đang chìm đắm trong cảm giác như say mà không phải say thì xe rồng bỗng nhiên ngừng lại. Vì không kịp đề phòng nên gã bị ngã xuống trong nháy mắt, đầu đụng lên ghế ngọc ở đối diện, đau đến nước mắt tràn ra.
Đồng tử kéo rèm cửa sổ, hét lớn: - Chuyện gì xảy ra?!
Lý tướng quân đã cầm kiếm trên tay, vẻ mặt trầm trọng thưa:
- Đại nhân, phía trước có hơi kì lạ. Mạt tướng chưa từng thấy qua ma vật kia, vì vậy mới cho đội xe ngừng lại!
Vừa nghe đến hai từ ma vật, thì sắc mặt đồng tử trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Gã nơm nớp lo sợ nhìn về phía trước xe, nhưng chỉ thấy phía trước có một bóng người mờ nhạt đang yên lặng bước đi.
Bóng dáng này có chín phần giống người, sau lưng lại mọc ra một đôi cánh mơ mơ hồ hồ, nhìn thế nào cũng không rõ. Kiến thức nông cạn, đồng tử căn bản không biết đây là loại ma vật gì.
Vẻ mặt Lý tướng quân trầm như nước, đột nhiên vung trường kiếm lên, quát:
- Thổi kèn! Mau gọi Giáp mã tuần thành trở lại!
Tiếng kèn thê lương trong nháy mắt vang ra khắp nơi. Mấy trăm Giáp mã tuần thành cũng chỉ ở phía trước mấy dặm, đáng lẽ khi nghe thấy kèn hiệu thì sẽ trở lại ngay, nhưng không biết tại sao dù tiếng kèn quanh quẩn không nghỉ, nhưng khắp nơi lại không có chút đáp lại nào.
Sắc mặt Lý tưởng quân trở nên khó coi, lại ra lệnh:
- Đội phía sau quay đầu, lập tức bảo vệ xe của đại nhân trở về thành! Những người còn lại theo ta kết trận ngăn địch!
Hơn mười tên kỵ sĩ lập tức xông lên, bảo vệ xe rồng ở phía sau, những kỵ sĩ còn lại xếp thành một hàng ngang phía sau Lý tướng quân. Đồng tử kia đột nhiên cảm thấy người kia có vẻ quen thuộc, vì vậy gã dụi dụi con mắt rồi lại nhìn về phía trước. Lúc này đôi mắt gã đã thay đổi rất nhiều, con ngươi hoàn toàn biến thành màu tím, loé lên tia sáng yêu dị.
Đồng tử bỗng nhiên hét ầm lên:
- Thì ra là ngươi! Ta nhận ra ngươi, ta nhận ra ngươi rồi! Ngươi vẫn còn dám tới Địa phủ, hôm nay xem như đã rơi vào tay ta! Lý tướng quân, mau bắt hắn lại, ta muốn ném hắn cho hắc long ăn!
Lý tướng quân lộ ra vẻ khó khăn, cân nhắc từng từ mới đáp:
- Đại nhân, người này dám lui tới tại nơi này sợ rằng rất khó đối phó. Vì an toàn của đại nhân, chúng ta vẫn nên trở về Phong Đô trước thì tốt hơn!
Sắc mặt đồng tử chợt biến đổi, kích động khiến khuôn mặt cũng đỏ bừng, giọng nói cũng trở nên cao hơn:
- Ta đã xem qua sổ sinh tử của hắn, chín mươi chín kiếp không có công đức, không có tuệ căn, cũng không phải tiên nhân hay tinh tú (có 7 chòm sao, 28 vị tinh tú theo chiêm tinh học Trung Hoa) chuyển thế luân hồi, chỉ là một kẻ cô hồn dã quỷ, ngươi có gì phải sợ. Cứ bắt hắn lại cho ta, ta muốn ném hắn cho... Không không, cho hắc long ăn thì quá sung sướng cho hắn rồi! Ta muốn chầm chậm lột da, cắt đầu hắn treo tại đầu giường của ta. Ta muốn mỗi ngày đều có thể thấy hắn chịu đau khổ!
Lý tướng quân cau mày nhìn về phía chỗ sâu trong Không gian hoang vu. Kèn lệnh thổi đã lâu, dù thế nào cũng không thể đến bây giờ lại chưa có tin tức của mấy trăm Giáp mã tuần thành.
Thấy người ở đối diện kia càng lúc càng gần, đồng tử trên xe lại như nổi điên thúc giục mình tiến lên, bất đắc dĩ, Lý tướng quân chỉ đành phải chỉ kiếm về phía trước!
Hai bên trái phải có mười tên kỵ sĩ thúc ngựa tiến lên, những kỵ sĩ còn lại vẫn chờ thời cơ hành động.
Đôi mắt người nọ bỗng nhiên sáng lên trông như hai viên ngọc xanh biếc trong bóng tối. Mặc dù còn cách rất xa, nhưng chẳng biết tại sao Lý tướng quân bỗng nhiên cảm thấy hai mươi kỵ sĩ đều xuất hiện rất rõ ràng trong đôi mắt người nọ!
Trong lòng Lý tướng quân đột nhiên co rút lại, vừa muốn hét lên ra lệnh cho đám kỵ sĩ cẩn thận, thì thấy hai mươi tên kỵ sĩ đang điên cuồng vọt lên phía trước đã đột nhiên đừng lại. Sau đó chúng như bị một lực mạnh đột nhiên đánh trúng, cả người và vật cưỡi đều bay thẳng lên cao hơn trăm trượng.
Một tiếng “Bộp” vang lên, hai mươi kỵ sĩ nổ tung trên không trung, máu tươi thịt vụn rơi lả tả xuống như một trận mưa máu!
Đôi mắt xanh biếc kia lại đảo từ trái qua phải, quét qua toàn bộ trận hình bảo vệ xe rồng... Lý tướng quân thấy rõ ràng kỵ sĩ dưới tay chỉ cần bị phản chiếu trong đôi mắt âm u kia liền lập tức nổ tung.
Mắt thấy một đám kỵ sĩ nổ tung chết trước mặt mình, mặc dù Lý tướng quân đã trải qua trăm trận chiến cũng không khỏi tâm hồn tê liệt, biết trận chiến này tuyệt không còn hi vọng gì.
Thứ duy nhất có thể trông cậy vào lúc này là mong rằng hai con hắc long kéo xe tuần thành cho Bình Đẳng vương có thể đại phát thần uy, thắng được người này.
Cảm nhận mặt đất bỗng rung động, thì vị Lý tướng quân kia liền vui vẻ, cho rằng Giáp mã tuần thành cuối cùng cũng trở lại. Mặc dù dưới ma uy long trời lở đất của người nọ, mấy trăm Giáp mã tuần thành này chẳng qua cũng chỉ là chịu chết, nhưng chỉ cần dây dưa với hắn một khắc thôi, thì y sẽ có cơ hội dẫn đồng tử chạy về Phong Đô.
Chỉ là hàng loạt binh lính bước ra từ trong sương mù dày đặc mang theo khí thế, sát khí kia thì há những Giáp mã tuần thành bình thường sao có thể sánh được?
Vật cưỡi của nhóm kỵ sĩ này tựa như hươu như ngựa, ở cổ mọc ra hơn mười cái sừng dài bén nhọn, khí thế so với đám Giác thú của Giáp mã tuần thành cưỡi còn mạnh hơn ba phần. Mà chiếc xe ở giữa trông cũng không tầm thường, sườn xe được một đám mây tụ mà không tán nâng lên, hơn nữa kéo xe lại dùng một con hắc long (rồng đen) dài ba trượng!
Một gã tướng quân ở bên cạnh cúi người về phía xe rồng rồi cung kính thưa:
- Nhờ hồng phúc của đại nhân, các cánh quân Giáp mã tuần thành đã chém giết hơn một ngàn Thanh quỷ, cô hồn không đếm hết. Bữa tiệc lớn cuối năm nay, đại nhân nhất định sẽ khuất phục quần hùng giành được vị trí đứng đầu.
Từ trong xe vang lên một giọng nói non nớt mà bén nhọn:
- Rất tốt! Lý tướng quân tận tâm như vậy, sau khi trở về ta nhất định sẽ nói tốt nhiều hơn trước mặt Bình Đẳng vương.
Vị tướng quân kia cười đáp: - Đa tạ đại nhân!
Rèm cửa sổ của xe rồng bị vén lên một chút lộ ra nửa khuôn mặt trắng nõn. Người này vô cùng tuấn tú, nhưng vẻ âm tàn trong mắt lại không che giấu được. Nhìn xung quanh một lát, khi thấy khắp nơi đều mênh mông hiu quạnh, gió thổi từng trận sắc bén như đao thì gã lập tức hơi sợ hãi, hỏi:
- Lý tướng quân, chúng ta đã tiến vào Không gian hoang vu xa như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Ngộ nhỡ gặp những hung vật lợi hại kia thì biết làm thế nào?
Lý tướng quân cười đáp:
- Đại nhân không cần kinh hoàng. Thông thường thì vùng này đúng là có Bức Hồ, Lễ Ngưu hay lui tới, vì vậy Giáp mã tuần thành tuyệt không dám tiến vào phạm vi này tuân tra. Nhưng trong vòng một năm, vùng này sẽ có mấy ngày không có bất kỳ quỷ vật hung hãn nào thường lui tới. Mạt tướng phòng thủ tại nơi này năm mươi năm mới hiểu được điều bí ẩn này. Bí ẩn này nói ra thực cũng đơn giản; có một Thâm Ảm chi Ma hàng năm đều đi qua nơi này, nơi nào nó đi qua thì tất cả ma vật đều bị ăn sạch. Thanh quỷ thì chỉ cần hai ba ngày sẽ sống lại, nhưng những ma vật lợi hại kia ít nhất cũng cần phải mười lăm ngày mới có thể xuất hiện. Có cơ hội này, chúng ta có thể tiến vào càng sâu trong Không gian hoang vu hơn so với người khác, cũng có thể chém giết Thanh quỷ nhiều hơn.
Nghe vậy, đồng tử (đứa bé trai) thanh tú kia hài lòng bảo:
- Lý tướng quân đã khổ cực nhiều năm, nên sớm đổi đến một nơi khác. Ừ, sau khi trở về ta sẽ giúp Lý tướng quân tìm một vị trí thoải mái tại Phong Đô.
Lý tướng quân vui vẻ nói: - Tương lai của mạt tướng hoàn toàn dựa vào đại nhân.
Đồng tử thanh tú buông màn xe xuống, ngồi rất thoải mái. Trong xe rộng rộng rãi chỉ có một mình gã ngồi. Ở giữa có một chiếc giường La hán nhỏ bằng ôn ngọc, trải gấm vóc Minh hoàng. Hai bên đối diện đặt hai chiếc ghế nhỏ, chính là chỗ ngồi của người hầu. Xe rồng này vốn là của Bình Đẳng vương dùng để tuần thành, ở giữa đương nhiên là ngai vàng của Bình Đẳng vương. Bình Đằng vương là kẻ thích phô trương, xưa nay đi tuần thì trong xe luôn phải có hai đồng tử và một thị nữ hầu hạ mọi lúc. Đứa trẻ này lại có thể một mình ngồi trên xe rồng có thể thấy gã rất được Bình Đẳng vương yêu quý.
Đồng tử kia vốn là ngồi trên ghế nhỏ ở một bên, lúc này ánh mắt chuyển mấy vòng. Gã lặng lẽ nhích người ngồi lên chiếc giường ở chính giữa.
Hai mắt đồng tử thanh tú khép hờ, khi gã còn đang chìm đắm trong cảm giác như say mà không phải say thì xe rồng bỗng nhiên ngừng lại. Vì không kịp đề phòng nên gã bị ngã xuống trong nháy mắt, đầu đụng lên ghế ngọc ở đối diện, đau đến nước mắt tràn ra.
Đồng tử kéo rèm cửa sổ, hét lớn: - Chuyện gì xảy ra?!
Lý tướng quân đã cầm kiếm trên tay, vẻ mặt trầm trọng thưa:
- Đại nhân, phía trước có hơi kì lạ. Mạt tướng chưa từng thấy qua ma vật kia, vì vậy mới cho đội xe ngừng lại!
Vừa nghe đến hai từ ma vật, thì sắc mặt đồng tử trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Gã nơm nớp lo sợ nhìn về phía trước xe, nhưng chỉ thấy phía trước có một bóng người mờ nhạt đang yên lặng bước đi.
Bóng dáng này có chín phần giống người, sau lưng lại mọc ra một đôi cánh mơ mơ hồ hồ, nhìn thế nào cũng không rõ. Kiến thức nông cạn, đồng tử căn bản không biết đây là loại ma vật gì.
Vẻ mặt Lý tướng quân trầm như nước, đột nhiên vung trường kiếm lên, quát:
- Thổi kèn! Mau gọi Giáp mã tuần thành trở lại!
Tiếng kèn thê lương trong nháy mắt vang ra khắp nơi. Mấy trăm Giáp mã tuần thành cũng chỉ ở phía trước mấy dặm, đáng lẽ khi nghe thấy kèn hiệu thì sẽ trở lại ngay, nhưng không biết tại sao dù tiếng kèn quanh quẩn không nghỉ, nhưng khắp nơi lại không có chút đáp lại nào.
Sắc mặt Lý tưởng quân trở nên khó coi, lại ra lệnh:
- Đội phía sau quay đầu, lập tức bảo vệ xe của đại nhân trở về thành! Những người còn lại theo ta kết trận ngăn địch!
Hơn mười tên kỵ sĩ lập tức xông lên, bảo vệ xe rồng ở phía sau, những kỵ sĩ còn lại xếp thành một hàng ngang phía sau Lý tướng quân. Đồng tử kia đột nhiên cảm thấy người kia có vẻ quen thuộc, vì vậy gã dụi dụi con mắt rồi lại nhìn về phía trước. Lúc này đôi mắt gã đã thay đổi rất nhiều, con ngươi hoàn toàn biến thành màu tím, loé lên tia sáng yêu dị.
Đồng tử bỗng nhiên hét ầm lên:
- Thì ra là ngươi! Ta nhận ra ngươi, ta nhận ra ngươi rồi! Ngươi vẫn còn dám tới Địa phủ, hôm nay xem như đã rơi vào tay ta! Lý tướng quân, mau bắt hắn lại, ta muốn ném hắn cho hắc long ăn!
Lý tướng quân lộ ra vẻ khó khăn, cân nhắc từng từ mới đáp:
- Đại nhân, người này dám lui tới tại nơi này sợ rằng rất khó đối phó. Vì an toàn của đại nhân, chúng ta vẫn nên trở về Phong Đô trước thì tốt hơn!
Sắc mặt đồng tử chợt biến đổi, kích động khiến khuôn mặt cũng đỏ bừng, giọng nói cũng trở nên cao hơn:
- Ta đã xem qua sổ sinh tử của hắn, chín mươi chín kiếp không có công đức, không có tuệ căn, cũng không phải tiên nhân hay tinh tú (có 7 chòm sao, 28 vị tinh tú theo chiêm tinh học Trung Hoa) chuyển thế luân hồi, chỉ là một kẻ cô hồn dã quỷ, ngươi có gì phải sợ. Cứ bắt hắn lại cho ta, ta muốn ném hắn cho... Không không, cho hắc long ăn thì quá sung sướng cho hắn rồi! Ta muốn chầm chậm lột da, cắt đầu hắn treo tại đầu giường của ta. Ta muốn mỗi ngày đều có thể thấy hắn chịu đau khổ!
Lý tướng quân cau mày nhìn về phía chỗ sâu trong Không gian hoang vu. Kèn lệnh thổi đã lâu, dù thế nào cũng không thể đến bây giờ lại chưa có tin tức của mấy trăm Giáp mã tuần thành.
Thấy người ở đối diện kia càng lúc càng gần, đồng tử trên xe lại như nổi điên thúc giục mình tiến lên, bất đắc dĩ, Lý tướng quân chỉ đành phải chỉ kiếm về phía trước!
Hai bên trái phải có mười tên kỵ sĩ thúc ngựa tiến lên, những kỵ sĩ còn lại vẫn chờ thời cơ hành động.
Đôi mắt người nọ bỗng nhiên sáng lên trông như hai viên ngọc xanh biếc trong bóng tối. Mặc dù còn cách rất xa, nhưng chẳng biết tại sao Lý tướng quân bỗng nhiên cảm thấy hai mươi kỵ sĩ đều xuất hiện rất rõ ràng trong đôi mắt người nọ!
Trong lòng Lý tướng quân đột nhiên co rút lại, vừa muốn hét lên ra lệnh cho đám kỵ sĩ cẩn thận, thì thấy hai mươi tên kỵ sĩ đang điên cuồng vọt lên phía trước đã đột nhiên đừng lại. Sau đó chúng như bị một lực mạnh đột nhiên đánh trúng, cả người và vật cưỡi đều bay thẳng lên cao hơn trăm trượng.
Một tiếng “Bộp” vang lên, hai mươi kỵ sĩ nổ tung trên không trung, máu tươi thịt vụn rơi lả tả xuống như một trận mưa máu!
Đôi mắt xanh biếc kia lại đảo từ trái qua phải, quét qua toàn bộ trận hình bảo vệ xe rồng... Lý tướng quân thấy rõ ràng kỵ sĩ dưới tay chỉ cần bị phản chiếu trong đôi mắt âm u kia liền lập tức nổ tung.
Mắt thấy một đám kỵ sĩ nổ tung chết trước mặt mình, mặc dù Lý tướng quân đã trải qua trăm trận chiến cũng không khỏi tâm hồn tê liệt, biết trận chiến này tuyệt không còn hi vọng gì.
Thứ duy nhất có thể trông cậy vào lúc này là mong rằng hai con hắc long kéo xe tuần thành cho Bình Đẳng vương có thể đại phát thần uy, thắng được người này.
Cảm nhận mặt đất bỗng rung động, thì vị Lý tướng quân kia liền vui vẻ, cho rằng Giáp mã tuần thành cuối cùng cũng trở lại. Mặc dù dưới ma uy long trời lở đất của người nọ, mấy trăm Giáp mã tuần thành này chẳng qua cũng chỉ là chịu chết, nhưng chỉ cần dây dưa với hắn một khắc thôi, thì y sẽ có cơ hội dẫn đồng tử chạy về Phong Đô.
Chỉ là hàng loạt binh lính bước ra từ trong sương mù dày đặc mang theo khí thế, sát khí kia thì há những Giáp mã tuần thành bình thường sao có thể sánh được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.