Trần Duyên

Chương 350: Sao không nói gì 9

Yên Vũ Giang Nam

04/10/2019

Không biết qua bao lâu, chỉ biết là nửa số lều trại trong quân doanh đã có chủ, nhiều đội minh binh dưới sự dẫn dắt của giáo uý, tướng quân tự động đi tuần tra.

Có đám binh tướng sửa chữa, đài quan sát của đại doanh bị sụp đổ đã phục hồi như cũ. Cửa doanh bị nghiền nát cũng đã được sửa lại, chuồng thú phía sau còn không ít các loại thú cưỡi, xích sắt của cầu treo bị đứt rời cũng được minh binh nối liền lại.

Ngay khi cả quân doanh từ từ khôi phục dáng vẻ oai hùng trước đây, trong lòng hắn bỗng nhiên sợ hãi, đột nhiên đứng lên! Sương mù màu đen từ bốn phương tám hướng nhanh chóng hội tụ lại, thần thức tản ra bên ngoài trong nháy mắt cũng toàn bộ trở về.

Không đợi thần thức hắn thúc dục, ngọn lửa xanh biếc lạnh lẽo đã tự động hội tụ, thiêu đốt hừng hực. Ngọn lửa không ngừng toát ra, khiến thức hải của hắn cũng nổi sóng cuồn cuộn.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám xịt vô cùng chăm chú, trong đôi mắt thậm chí còn phun ra ngọn lửa xanh biếc dài hơn một tấc!

Ở nơi cực cao trên bầu trời, từng đoàn mây xám và sương mù dày đặc, nặng nề không chỉ ngăn trở tầm mắt hắn mà ngay cả thần thức cũng bị cản lại. Hắn dùng hết khả năng cũng chỉ nhìn được xa trăm trượng trong mây mù.

Trời bỗng nhiên tối sầm.

Một vùng bóng râm không thấy biên giới lặng lẽ bao phủ cả quân doanh, bóng râm vẫn tiếp tục lan tràn ra phía trước, phía sau cũng nhìn không thấy cuối!

Trong yên lặng, uy áp không thể chống cự nổi phủ xuống. Trong lòng hắn đột nhiên chấn động, không tự chủ được lùi về phía sau một bước!

Mây mù trên không trung tách ra hai bên như thuỷ triều rút lui, một thân thể vô cùng khổng lồ từ từ xuất hiện! Thân thể này hoàn toàn cân đối, trước sau đều có hơn trăm đốt, trồi lên từ giữa, hai đầu thon lại tựa như một cái kén côn trùng. Đến khi hoàn toàn hiện ra từ đám mây thì thân thể nó thậm chí chiếm cứ gần nửa bầu trời!

Từ đầu đến chân nó ít nhất cùng dài đến mấy trăm dặm, chiều rộng cũng hơn trăm dặm, khiến trọn cả quân doanh và vùng Không gian hoang vu xung quanh bị bao phủ trong bóng râm, đứng trước nó tựa như đối diện với cả Không gian hoang vu!

Trong lòng hắn không khỏi hơi run rẩy. Đây là vật gì mà lại khổng lồ như vậy!? Nếu như nó rơi từ trên không trung xuống, cho dù trận pháp của hắn có nhanh hơn nữa cũng không trốn thoát được phạm vi ma vật rơi xuống.

Ma vật như vậy đương nhiên không thể mang ra so sánh với âm binh, quỷ quái tầm thường, mà đã có thể xem nó như Ma thần! Hắn biết, có thể tung hoành trong giới này đều là Thâm Ảm Chi Ma.



Mỗi đốt trên thân thể Ma thần này đều được phủ kín giáp xác màu nâu sẫm, phần cuối của giáp xác mở ra phía ngoài, để lộ ra hàng ngàn xúc tua bay múa trên không trung. Hai bên bụng nó có hơn ngàn con mắt phân bố bất quy tắc, mỗi con mắt cũng tự quét xuống Không gian hoang vu rộng lớn vô ngần bên dưới.

Giữa bụng nó đột nhiên nứt ra, để lộ ra một cái miệng không lộ rộng hơn mười dặm. Trong cái miệng là trăm vạn chiếc răng nhọn được sắp hàng chi chít bên thành miệng đang không ngừng ngọ nguậy!

Lúc cái miệng khổng lồ vừa mở thì trên không trung đột nhiên nổi gió lớn, tiếng gió rít vang lên liên tục. Trong chu vi trăm dặm, từng tên âm binh, quỷ tốt, từng con ma vật, vật cưỡi bị gió lốc cuốn lên dồn dập, xoáy thẳng lên trời, cuối cùng bị hút vào sâu trong cái miệng khổng lồ.

Từ xa nhìn lại, tựa như có trăm vạn côn trùng tạo thành một đám mây đang liên tục không ngừng bay vào trong miệng khổng lồ của Ma thần.

Trong đại doanh, ngoài ba tên tướng quân vẫn còn miễn cưỡng bám chặt lấy mặt đất, ngay cả giáo uý cũng không chống cự nổi lực hút của gió lốc.

Huống chi Ma thần ở trên không trung, uy áp vô hình đã lan ra cả trăm dặm, ma vật tầm thường đều run rẩy không dứt, ngay cả một nửa thực lực ngày thường cũng không phát huy ra nổi.

Trong gió lốc, hắn cũng lảo đảo, đứng không vững. Mắt thấy ghế bát tiên nhảy lên không dứt, sắp bị cuốn lên trời cao, lá cờ lớn màu xanh đen bị gió lốc cuốn chỉ thẳng tắp về phía miệng Ma thần, đám binh tốt đã thần phục hầu như đã bị nuốt ăn hết; hắn xưa nay vốn cuồng ngạo đột nhiên giận dữ, mà ngọn lửa xanh biếc trong lồng ngực cũng tựa như có ý thức của mình, đang điên cuồng nhảy lên. Nó chẳng những không sợ hãi uy áp của Thâm Ảm Chi Ma chút nào, trái lại còn không ngừng rít gào về không trung phía trên như muốn lao ra khỏi thân thể! Trong ngọn lửa lạnh lẽo thỉnh thoảng lại biến ảo ra hình dạng một Ma thần, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, vô cùng mơ hồ.

Trong tiếng leng keng vang lên, một bộ áo giáp từ trong cơ thể hắn xuất hiện, bảo vệ các nơi yếu hại. Bộ khôi giáp này là hắn đoạt được trong lều trại sau khi chiếm quân doanh, sau khi đưa vào trong cơ thể lại trải qua ngọn lửa rèn luyện lại một lần nữa.

Hắn lại vẫy tay, một cây trường thương dài ba tượng tự động bay vào tay, sau đó gào to một tiếng, dùng hết sức bình sinh ném thanh trường thương về phía Thâm Ảm Chi Ma trên không trung.

Trường thương lao đi như sao băng đâm về phía một con mắt Ma thần. Song nơi Thâm Ảm Chi Ma lơ lửng thực sự quá cao, trường thường bay đến gần thì lực lượng đã hao tổn hết bảy tám phần. Đến khi còn cách con Ma thần mấy dặm thì nó rốt cuộc đụng phải một tấm chắn vô hình, phịch một tiếng gãy thành nhiều đoạn, vô lực rơi xuống.

Ba bốn Ma nhãn (con mắt của Ma thần) đồng thời chuyển động nhìn thẳng vào hắn. Hắn lại bình thản, đối mắt không chút sợ hãi. Ngọn lửa trong lồng ngực hắn bay lên, chực chờ đón nhận một kích từ con Ma thần kia.

Nhưng sau một khắc mấy con mắt ấy lại mất đi hứng thú với hắn mà nhìn sang chỗ khác. Giống như Côn Bằng kiếm ăn, vừa mở miệng liền nuốt mười vạn cá tôm, một con cá nhỏ cho dù có ngon hơn nữa cũng không đáng để Côn Bằng chú ý đặc biệt.

Lúc này Thâm Ảm Chi Ma đã khép lại cái miệng khổng lồ, mười vạn xúc tua đồng thời chuyển động, thân hình cực kỳ to lớn đó lặng lẽ trôi về phía trước trăm dặm. Sau đó nó lại há miệng ra hút vào, ma vật trong vòng trăm dặm trên Không gian hoang vu ở phía dưới liền biến mất, trở lại tĩnh mịch.



Chỉ chốc lát sau, con Thâm Ảm Chi Ma này đã biến mất ở sau trong Không gian hoang vu.

Hắn đứng trong quân doanh, nhìn ba bốn tên thuộc hạ lẻ loi, ảm đạm ngồi trở lại ghế bát tiên, những ngọn lửa trong lồng ngực vẫn không ngừng nhảy lên, giống như vừa rồi phải chịu nhục nhã rất lớn.

***

Không biết qua bao lâu, Không gian hoang vu lại trở nên ồn ào, tựa như Thâm Ảm Chi Ma chưa từng xuất hiện bao giờ.

Một ngày kia hắn tỉnh lại từ trạng thái như đi vào cõi thần tiên, thấy trong lều trại chi chít đã đứng đầy minh binh. Lúc này hắn cười nhạt một tiếng rồi vươn người đứng dậy, yên lặng đi ra khỏi của doanh.

Trong đại doanh kèn lệnh vang lên liên tục, thú rống cả ngày, nhiều đội minh binh dưới sự dẫn đầu của giáo uý, tướng quân, thông lĩnh đi ra khỏi doanh ở bên ngoài xếp thành quân trận chỉnh tề.

Nơi này là quân doanh đại tướng quân ở, đội ngũ chủ lực trong quân trận là Cuồng thú chiến kỵ đứng hàng thứ chín và U quỷ tốt đứng hàng thứ mười trong số âm binh. Hàn giáp minh binh chiếm gần một nửa chỉ là góp vào chỗ đủ số lượng.

Hắn chọn năm trăm Cuồng thú chiến kỵ và năm trăm U quỷ ra trận, quỷ tốt còn lại đều ở lại doanh. Hắn nhìn về phía chỗ sâu trong Không gian hoang vu một lúc lâu, hầu như không thể đè nén nỗi chiến ý nóng bỏng trong lòng. Nhưng cuối cùng hắn vẫn lắc đầu, dẫn theo ngàn tên âm binh đi ngược về phía bên bờ.

Bên bờ Không gian hoang vu, hàng trăm Giáp mã tuần thành đang chạy qua. Chúng vung trường thương, búa lớn trong tay chém giết Thanh quỷ, cô hồn du đãng xung quanh.

Cô hồn không có ý thức, Thanh quỷ tuy có trí tuệ nhưng lại thích đi một mình. Mấy trăm Giáp mã tuần thành này liền có thể tung hoành vô địch, thực sự là uy phong lẫm liệt, sát khí đằng đằng.

Một tên Giáp mã cầm đầu trông thấy hơn hai mươi Thanh quỷ đang du đãng ở xa xa, lập tức vùng búa lớn chỉ về phía trước, cao giọng quát:

- Các huynh đệ đi theo ta! Bên kia có không ít Thanh quỷ, mọi người cố gắng giết nhiều một chút, trở về lĩnh công lao! Trong một năm cũng chỉ có một cơ hội thế này, đừng có lười biếng, các vị đại nhân có thể đang ở phía sau nhìn đó!

Đám Giáp mã tuần thành ầm ầm đáp lời, phóng ngựa vung thương giết qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trần Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook