Chương 343: Sao không nói gì 2
Yên Vũ Giang Nam
04/10/2019
Trên trời một ngày nhân gian ngàn năm.
Dẫu bị giam trong nhà tù, nhưng hai vị Thiên quân Long Tượng, Bạch Hổ vẫn rõ tình tình thiên hạ trong lòng bàn tay. Điều này không phải do đạo tính toán của hai người đã đạt tới đỉnh cao, mà chẳng qua là vì không có việc gì làm nên họ khéo léo dò hỏi thôi.
Ngày đầu tiên hai người còn rất thưởng thức cách dùng hình của Đạo Đức tông. Tận đáy lòng họ cảm thán rằng Đạo Đức tông không hổ danh là chính tông trong thiên hạ, ngay cả cách dụng hình cũng vượt xa những môn phái bàng môn tà đạo tiếng ác lan xa.
Mới chỉ qua một nén hương mà hai vị Thiên quân có đạo hạnh xem như cao thâm đã khuất phục, định khai ra hết những chuyện ác trước nay từng làm. Còn cái uy quyền của chủ nhân Vô Tận hải thì đã bị họ sớm vứt đi đâu đó rồi.
Nhưng vị đạo sĩ thẩm vấn kia lại chỉ dùng hình ác độc mà không cho bọn họ cơ hội nói chuyện, khai ra cái gì.
Ngày hôm đó, hai người thực sự là sống một ngày bằng một năm. Một ngày qua đi, khi họ nhận ra mình còn sống thì ngay cả nghị lực, đạo tâm cũng tự động tiến bộ thêm một bậc.
Vì vậy vào ngày thứ hai, vị đạo sĩ có khuôn mặt gầy gò khô vàng kia dù bận vẫn ung dung đặt câu hỏi, hai vị Thiên quân như nắng hạn gặp mưa rào, lập tức nói ra toàn bộ.
Thế nhưng một chuyện quái lạ lại xảy ra, hai người đột nhiên phát hiện mình chỉ nhớ rõ chuyện đi từ Vô Tận hải đến Đạo Đức tông để tìm Kỷ Nhược Trần, nhưng vì sao lại làm vậy thì họ lại quên sạch sẽ.
Hai vị Thiên quân biết vị đạo sĩ khô gầy có đạo hiệu Vân Dịch này là kẻ đạo hạnh thực sự cao thâm, thủ đoạn tàn nhẫn, trong lòng liền lập tức lo sợ.
Ai ngờ Vân Dịch cũng như biến thành người khác, không sử dụng bất kì hình phạt nào nữa, chỉ là hỏi đi hỏi lại nhiều lần, không ngừng kiểm tra câu trả lời của hai người.
Cứ thế hơn nửa ngày sau, Vân Dịch lộ ra vẻ chắc chắn hai người không cố ý giấu diếm, cho nên liên tục dùng hơn mười loại đạo pháp mà họ không thể gọi tên để khảo sát. Cuối cùng y kết luận ngày hôm qua hai người đã bị người khác dùng thần thông xoá bỏ đi một phần trí nhớ.
Trên Mạc Kiền phong trong Đạo Đức tông, trừ tám vị chân nhân ra thì còn ai có bản lĩnh dễ dàng xoá đi trí nhớ của hai người mà không để lại bất kỳ dấu vết chứ?
Nghĩ như vậy, Vân Dịch cũng không làm khó Long Tượng, Bạch Hổ nữa. Y chỉ nói hủy hoại sơn môn chính là tội lớn, trước khi nhận được mệnh lệnh của các vị chân nhân thì y vẫn phải giam giữ họ lại.
Nhưng từng ngày trôi qua, mệnh lệnh của các chân nhân vẫn chậm chạp không truyền xuống, thời gian chờ đợi này lại không có phần cuối.
Qua mấy ngày ở chung, Long Tượng, Bạch Hổ và Vân Dịch đều rất vui. Nếu không nhìn vào vóc dáng kì lạ bề ngoài, thì hai vị Thiên quân đều là người biết nguyên tăc, lại hiểu tiến lui, nắm rõ tình hình trong thiên hạ, lại đọc nhiều biết rộng, thông hiểu chuyện xưa nay, hứng thú rộng khắp, thực sự là người rất tốt để nói chuyện.
Lòng dạ Bạch Hổ sâu xa, Long Tượng dường như thật thà, tính tình hai người bổ sung cho nhau rất tốt, họ lại còn am hiểu đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Vì vậy Vân Dịch và bọn họ càng nói chuyện thì càng hợp, sau ba ngày đã như quen biết từ lâu.
Hai vị Thiên quân thông qua Vân Dịch mới biết rằng, tình cảnh Đạo Đức tông gần đây có chút bất ổn. Nói rõ ra là, các tu sĩ bao vây Tây Huyền sơn không thể làm dao động đến gốc rễ Đạo Đức tông.
Mặc dù số tu sĩ bao vây quanh núi lên tới hơn bảy ngàn người, mà số lượng đệ tử của Đạo Đức tông cũng chỉ có hơn sáu trăm người thôi, chênh lệch đến hơn mười lần. Nhưng binh quý ở tinh mà không phải nhiều. Các tu sĩ tuy nhiều nhưng tốt xấu lẫn lộn, trên dưới khó một lòng. Họ lại quen nhàn hạ, kém xa những đệ tử đạo hạnh tinh thâm của Đạo Đức tông.
Đạo Đức tông lại chiếm được địa lợi. Chưa nói tới việc đỉnh Mạc Kiền phong đã được quản lý cả ngàn năm, mỗi bước đều chứa đạo lý, nơi nơi đều là bí ẩn; thì chỉ riêng đại trận Tây Huyền Vô Nhai đã đủ khiến các tu sĩ khó mà phá nổi.
Tổ tiên của Đạo Đức tông vất vả nghiên cứu đạo điển do Quảng Thành Tử lưu lại, lại liệt kê từng chút thành tựu của từng đời để bày ra hai trận nhỏ cho Mạc Kiền phong. Phía trên ứng với Thái cực Tứ tượng, phía dưới hợp với đạo Bát hoang dùng để bảo vệ lối vào.
Trải qua mấy trăm năm nữa, Đạo Đức tông đã truyền thừa mấy chục đời, người tài giỏi của từng đời đều dốc hết toàn lực để hoàn thiện trận pháp bảo vệ lối vào này.
Ngàn năm trước, Nhược Hư chân nhân của Đạo Đức tông ngang trời xuất thế. Với thiên tư kinh người, lão chỉ cần tu luyện năm mươi năm thì đạo pháp đã đại thành.
Khi sắp phải phi thăng, Nhược Hư chân nhân chợt có điều ngộ ra, vì vậy mượn ánh trăng khuyết trong đêm bày ra ba thần khí, lại trấn áp nhiều yêu ma hung dữ từ thượng cổ, mượn lực lượng đó khiến trận pháp hộ cung hoà làm một thể với Mạc Kiền phong. Đến đây, trận pháp Tây Huyền Vô Nhai đại thành.
Mắt trận của nó vẫn là hai toà trận pháp nhỏ do Quảng Thành Tử truyền lại, khí thế xa không bằng những tông phái khác dùng tới cả chục trận pháp để chống đỡ. Nhưng mà trận này hoà hợp thành một với trời đất, trận đồ luôn thay đổi theo địa hình khí hậu mỗi nơi từng thời khắc một, biến ảo khôn lường.
Nếu không phải người đạo hạnh đã đạt tới Kim đan đại thành, tìm hiểu Nhân Uân Tử Khí thì căn bản không thể nào khám phá được biến hoá của nó, cũng không biết phải phá trận từ đâu. Mà đạo hạnh có thể đạt tới bước này đã cách ngày phi thăng không xa, trăm ngàn năm qua, nhân vật như vậy lại có bao nhiêu?
Đây còn chưa phải chỗ lợi hại nhất của trận Tây Huyền Vô Nhai. Bí ẩn của nó là ở chỗ mượn dùng linh khí do Mạc Kiền phong thu nạp được, sinh sôi không ngừng, vĩnh viễn không dừng lại.
Nghiêm túc mà nói, nếu muốn phá trận, một là dùng lực lượng lớn mạnh công kích, chỉ cần khiến tốc độ thu nạp thiên địa linh khí không chống đỡ nổi tốc độ tiêu hao, trận này cũng xem như bị phá. Một phương pháp khác là lật đổ Mạc Kiền phong, như vậy trận này sẽ tự nhiên tiêu tán.
Biện pháp thứ nhất hơi khó khăn, tụ tập ba trăm tu sĩ đạt tới cảnh giới Thượng thanh hợp lực tấn công vào một điểm cũng đủ rồi. Phương pháp thứ hai lại dễ dàng hơn một chút, mặc dù Mạc Kiền phong đã được Đạo Đức tông tế luyện cả ngàn năm, bản thân đã trở thành một pháp khí, nhưng có lẽ hai trăm tu sĩ cảnh giới Thượng thanh muốn xô đổ ngọn núi này thì cũng không phải chuyện khó.
Thấy người của Đạo Đức tông trốn trong trận không chịu ra, bảy ngàn tu sĩ ngoài trận gào thét công kích loạn xạ lên ngoài trận. Công kích như vậy chỉ có thể doạ sợ chim thú, đánh đổ cổ thụ, hoa cỏ mà thôi, nào có hiệu quả gì.
Thiên địa linh khí do đại trận phun ra nuốt vào phù hợp với quy tắc tăng giảm của vạn vật, chút tổn thương này xa không bằng tốc độ chữa trị của đại trận. Đám tu sĩ này cho dù có công kích như vậy cả mười năm cũng không thể tổn hại đến đại trận nửa phần.
Cho đến hôm đó, vẻ mặt Vân Dịch u sầu, y lần đầu tiên mang một vò rượu ngon tới uống cùng hai vị Thiên quân, lại còn mở khoá Trấu nguyên vẫn luôn khoá trên người họ mở ra một nửa. Hai người vốn đã có thể tuỳ ý đi lại trong lao, thì hiện giờ khôi phục được ba phần đạo hạnh, có thể tự động ngồi xuống tu luyện.
Trong lòng hai người ngạc nhiên, sau khi rượu say rồi mới dùng mọi cách dò la, cuối cùng mới biết được ngọn nguồn.
Thì ra ba ngày trước Hư Thiên của Thanh Khư cung đột nhiên tới, nói có diệu pháp của Tiên giới có thể phá giải trận Tây Huyền Vô Nhai.
Ngày tiếp theo đám tu sĩ lại tấn công lên núi, một trăm lẻ tám tên tu sĩ hợp thành một trận pháp không biết tên, diễn biến theo sao trời, một canh giờ tấn công bốn lần, vị trí đều không giống nhau.
Diệu pháp của Tiên giới đúng là không phải tầm thường, mỗi khi trận Tây Huyền Vô Nhai bị tấn công một lần, thì nửa canh giờ sau đó nó khó có thể hội tụ được thiên địa linh khí nữa.
Một ngày lại một ngày như vậy, mặc dù có chân nhân của chín nhánh tự mình chủ trì, linh khí tích tụ của đại trận vẫn bị hao tổn chút ít. Đại trận nổi danh giới tu đạo, ngàn năm qua được xưng là không thể phá này xem ra sẽ thực sự bị phá.
Long Tượng, Bạch Hổ không khỏi chậc lưỡi hít hà, nói:
"Trận pháp gì mà lợi hại như vậy, chẳng lẽ thực sự là Tiên trận? Thế gian này lại thực sự có tiên nhân qua lại sao?"
Dẫu bị giam trong nhà tù, nhưng hai vị Thiên quân Long Tượng, Bạch Hổ vẫn rõ tình tình thiên hạ trong lòng bàn tay. Điều này không phải do đạo tính toán của hai người đã đạt tới đỉnh cao, mà chẳng qua là vì không có việc gì làm nên họ khéo léo dò hỏi thôi.
Ngày đầu tiên hai người còn rất thưởng thức cách dùng hình của Đạo Đức tông. Tận đáy lòng họ cảm thán rằng Đạo Đức tông không hổ danh là chính tông trong thiên hạ, ngay cả cách dụng hình cũng vượt xa những môn phái bàng môn tà đạo tiếng ác lan xa.
Mới chỉ qua một nén hương mà hai vị Thiên quân có đạo hạnh xem như cao thâm đã khuất phục, định khai ra hết những chuyện ác trước nay từng làm. Còn cái uy quyền của chủ nhân Vô Tận hải thì đã bị họ sớm vứt đi đâu đó rồi.
Nhưng vị đạo sĩ thẩm vấn kia lại chỉ dùng hình ác độc mà không cho bọn họ cơ hội nói chuyện, khai ra cái gì.
Ngày hôm đó, hai người thực sự là sống một ngày bằng một năm. Một ngày qua đi, khi họ nhận ra mình còn sống thì ngay cả nghị lực, đạo tâm cũng tự động tiến bộ thêm một bậc.
Vì vậy vào ngày thứ hai, vị đạo sĩ có khuôn mặt gầy gò khô vàng kia dù bận vẫn ung dung đặt câu hỏi, hai vị Thiên quân như nắng hạn gặp mưa rào, lập tức nói ra toàn bộ.
Thế nhưng một chuyện quái lạ lại xảy ra, hai người đột nhiên phát hiện mình chỉ nhớ rõ chuyện đi từ Vô Tận hải đến Đạo Đức tông để tìm Kỷ Nhược Trần, nhưng vì sao lại làm vậy thì họ lại quên sạch sẽ.
Hai vị Thiên quân biết vị đạo sĩ khô gầy có đạo hiệu Vân Dịch này là kẻ đạo hạnh thực sự cao thâm, thủ đoạn tàn nhẫn, trong lòng liền lập tức lo sợ.
Ai ngờ Vân Dịch cũng như biến thành người khác, không sử dụng bất kì hình phạt nào nữa, chỉ là hỏi đi hỏi lại nhiều lần, không ngừng kiểm tra câu trả lời của hai người.
Cứ thế hơn nửa ngày sau, Vân Dịch lộ ra vẻ chắc chắn hai người không cố ý giấu diếm, cho nên liên tục dùng hơn mười loại đạo pháp mà họ không thể gọi tên để khảo sát. Cuối cùng y kết luận ngày hôm qua hai người đã bị người khác dùng thần thông xoá bỏ đi một phần trí nhớ.
Trên Mạc Kiền phong trong Đạo Đức tông, trừ tám vị chân nhân ra thì còn ai có bản lĩnh dễ dàng xoá đi trí nhớ của hai người mà không để lại bất kỳ dấu vết chứ?
Nghĩ như vậy, Vân Dịch cũng không làm khó Long Tượng, Bạch Hổ nữa. Y chỉ nói hủy hoại sơn môn chính là tội lớn, trước khi nhận được mệnh lệnh của các vị chân nhân thì y vẫn phải giam giữ họ lại.
Nhưng từng ngày trôi qua, mệnh lệnh của các chân nhân vẫn chậm chạp không truyền xuống, thời gian chờ đợi này lại không có phần cuối.
Qua mấy ngày ở chung, Long Tượng, Bạch Hổ và Vân Dịch đều rất vui. Nếu không nhìn vào vóc dáng kì lạ bề ngoài, thì hai vị Thiên quân đều là người biết nguyên tăc, lại hiểu tiến lui, nắm rõ tình hình trong thiên hạ, lại đọc nhiều biết rộng, thông hiểu chuyện xưa nay, hứng thú rộng khắp, thực sự là người rất tốt để nói chuyện.
Lòng dạ Bạch Hổ sâu xa, Long Tượng dường như thật thà, tính tình hai người bổ sung cho nhau rất tốt, họ lại còn am hiểu đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Vì vậy Vân Dịch và bọn họ càng nói chuyện thì càng hợp, sau ba ngày đã như quen biết từ lâu.
Hai vị Thiên quân thông qua Vân Dịch mới biết rằng, tình cảnh Đạo Đức tông gần đây có chút bất ổn. Nói rõ ra là, các tu sĩ bao vây Tây Huyền sơn không thể làm dao động đến gốc rễ Đạo Đức tông.
Mặc dù số tu sĩ bao vây quanh núi lên tới hơn bảy ngàn người, mà số lượng đệ tử của Đạo Đức tông cũng chỉ có hơn sáu trăm người thôi, chênh lệch đến hơn mười lần. Nhưng binh quý ở tinh mà không phải nhiều. Các tu sĩ tuy nhiều nhưng tốt xấu lẫn lộn, trên dưới khó một lòng. Họ lại quen nhàn hạ, kém xa những đệ tử đạo hạnh tinh thâm của Đạo Đức tông.
Đạo Đức tông lại chiếm được địa lợi. Chưa nói tới việc đỉnh Mạc Kiền phong đã được quản lý cả ngàn năm, mỗi bước đều chứa đạo lý, nơi nơi đều là bí ẩn; thì chỉ riêng đại trận Tây Huyền Vô Nhai đã đủ khiến các tu sĩ khó mà phá nổi.
Tổ tiên của Đạo Đức tông vất vả nghiên cứu đạo điển do Quảng Thành Tử lưu lại, lại liệt kê từng chút thành tựu của từng đời để bày ra hai trận nhỏ cho Mạc Kiền phong. Phía trên ứng với Thái cực Tứ tượng, phía dưới hợp với đạo Bát hoang dùng để bảo vệ lối vào.
Trải qua mấy trăm năm nữa, Đạo Đức tông đã truyền thừa mấy chục đời, người tài giỏi của từng đời đều dốc hết toàn lực để hoàn thiện trận pháp bảo vệ lối vào này.
Ngàn năm trước, Nhược Hư chân nhân của Đạo Đức tông ngang trời xuất thế. Với thiên tư kinh người, lão chỉ cần tu luyện năm mươi năm thì đạo pháp đã đại thành.
Khi sắp phải phi thăng, Nhược Hư chân nhân chợt có điều ngộ ra, vì vậy mượn ánh trăng khuyết trong đêm bày ra ba thần khí, lại trấn áp nhiều yêu ma hung dữ từ thượng cổ, mượn lực lượng đó khiến trận pháp hộ cung hoà làm một thể với Mạc Kiền phong. Đến đây, trận pháp Tây Huyền Vô Nhai đại thành.
Mắt trận của nó vẫn là hai toà trận pháp nhỏ do Quảng Thành Tử truyền lại, khí thế xa không bằng những tông phái khác dùng tới cả chục trận pháp để chống đỡ. Nhưng mà trận này hoà hợp thành một với trời đất, trận đồ luôn thay đổi theo địa hình khí hậu mỗi nơi từng thời khắc một, biến ảo khôn lường.
Nếu không phải người đạo hạnh đã đạt tới Kim đan đại thành, tìm hiểu Nhân Uân Tử Khí thì căn bản không thể nào khám phá được biến hoá của nó, cũng không biết phải phá trận từ đâu. Mà đạo hạnh có thể đạt tới bước này đã cách ngày phi thăng không xa, trăm ngàn năm qua, nhân vật như vậy lại có bao nhiêu?
Đây còn chưa phải chỗ lợi hại nhất của trận Tây Huyền Vô Nhai. Bí ẩn của nó là ở chỗ mượn dùng linh khí do Mạc Kiền phong thu nạp được, sinh sôi không ngừng, vĩnh viễn không dừng lại.
Nghiêm túc mà nói, nếu muốn phá trận, một là dùng lực lượng lớn mạnh công kích, chỉ cần khiến tốc độ thu nạp thiên địa linh khí không chống đỡ nổi tốc độ tiêu hao, trận này cũng xem như bị phá. Một phương pháp khác là lật đổ Mạc Kiền phong, như vậy trận này sẽ tự nhiên tiêu tán.
Biện pháp thứ nhất hơi khó khăn, tụ tập ba trăm tu sĩ đạt tới cảnh giới Thượng thanh hợp lực tấn công vào một điểm cũng đủ rồi. Phương pháp thứ hai lại dễ dàng hơn một chút, mặc dù Mạc Kiền phong đã được Đạo Đức tông tế luyện cả ngàn năm, bản thân đã trở thành một pháp khí, nhưng có lẽ hai trăm tu sĩ cảnh giới Thượng thanh muốn xô đổ ngọn núi này thì cũng không phải chuyện khó.
Thấy người của Đạo Đức tông trốn trong trận không chịu ra, bảy ngàn tu sĩ ngoài trận gào thét công kích loạn xạ lên ngoài trận. Công kích như vậy chỉ có thể doạ sợ chim thú, đánh đổ cổ thụ, hoa cỏ mà thôi, nào có hiệu quả gì.
Thiên địa linh khí do đại trận phun ra nuốt vào phù hợp với quy tắc tăng giảm của vạn vật, chút tổn thương này xa không bằng tốc độ chữa trị của đại trận. Đám tu sĩ này cho dù có công kích như vậy cả mười năm cũng không thể tổn hại đến đại trận nửa phần.
Cho đến hôm đó, vẻ mặt Vân Dịch u sầu, y lần đầu tiên mang một vò rượu ngon tới uống cùng hai vị Thiên quân, lại còn mở khoá Trấu nguyên vẫn luôn khoá trên người họ mở ra một nửa. Hai người vốn đã có thể tuỳ ý đi lại trong lao, thì hiện giờ khôi phục được ba phần đạo hạnh, có thể tự động ngồi xuống tu luyện.
Trong lòng hai người ngạc nhiên, sau khi rượu say rồi mới dùng mọi cách dò la, cuối cùng mới biết được ngọn nguồn.
Thì ra ba ngày trước Hư Thiên của Thanh Khư cung đột nhiên tới, nói có diệu pháp của Tiên giới có thể phá giải trận Tây Huyền Vô Nhai.
Ngày tiếp theo đám tu sĩ lại tấn công lên núi, một trăm lẻ tám tên tu sĩ hợp thành một trận pháp không biết tên, diễn biến theo sao trời, một canh giờ tấn công bốn lần, vị trí đều không giống nhau.
Diệu pháp của Tiên giới đúng là không phải tầm thường, mỗi khi trận Tây Huyền Vô Nhai bị tấn công một lần, thì nửa canh giờ sau đó nó khó có thể hội tụ được thiên địa linh khí nữa.
Một ngày lại một ngày như vậy, mặc dù có chân nhân của chín nhánh tự mình chủ trì, linh khí tích tụ của đại trận vẫn bị hao tổn chút ít. Đại trận nổi danh giới tu đạo, ngàn năm qua được xưng là không thể phá này xem ra sẽ thực sự bị phá.
Long Tượng, Bạch Hổ không khỏi chậc lưỡi hít hà, nói:
"Trận pháp gì mà lợi hại như vậy, chẳng lẽ thực sự là Tiên trận? Thế gian này lại thực sự có tiên nhân qua lại sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.