Chương 344: Sao không nói gì 3
Yên Vũ Giang Nam
04/10/2019
Sau khi ngẩng mạnh đầu lên uống cạn chén rượu cuối cùng thì Vân Dịch mới thở dài bảo:
- Ngày nay đã không so được với lúc xưa! trận Tây Huyền Vô Nhai đã không phải trận pháp của năm đó nữa. Mấy năm trước, chủ khí trấn áp mắt trận đột nhiên biến mất, nghe nói đó là một cổ đinh. Từ đó trận Tây Huyền Vô Nhai đã có một kẽ hở, mấy hôm trước sơn môn lại bị hai người các ngươi phá, sơ hở của trận pháp lại càng nhiều hơn, nói về phòng ngự, chỉ sợ đã không bằng một phần mười của ngày trước. Nếu không phải như vậy, cho dù Thanh Khư cung có nắm tiên trận trong tay thì làm sao có thể khiến sơn môn của ta tổn hại được?
Long Tượng Bạch Hổ đã sớm biết mình gây ra tai hoạ, nhưng không ngờ được dĩ nhiên lại là hoạ lớn như vậy! Hai vị Thiên Quân nhìn nhau, đều cảm thấy mình không còn cơ may mắn thoát được, cho nên đáy lòng tàn tạ, cũng thở dài một tiếng, nói với Vân Dịch:
- Không ngờ bọn ta lại gây ra hoạ lớn như vậy, xem ra đã không còn may mắn thoát khỏi. Chỉ mong tiên trưởng niệm tình mấy ngày nói chuyện xem như hợp nhau, vào ngày đại nạn thì cho huynh đệ chúng ta được chết nhanh chóng.
Vân Dịch ngẩn ra, lập tức cười nói:
- Lòng dạ Tử Dương chân nhân tông ta rộng lớn, đã sớm nói mặc dù hai người gây hoạ lớn, nhưng dù sao không phải cố ý. Mặc dù không thể không phạt, nhưng nghĩ đến quan hệ sâu xa trước đây nên đã cho các ngươi một đường sống. Chờ ngày đại trận bị phá, ta sẽ thả các ngươi ra ngoài. Khi đó chiến loạn, các ngươi cũng có thể thoát thân. Về phần có thể giữ được tính mạng hay không thì phải xem vận mệnh của các ngươi.
Y nói với Long Tượng, Bạch Hổ xong thì trong lòng cũng cảm thán, trong chốc lát không biết nói gì.
***
Nếu nói riêng về cảnh sắc, đỉnh Mục Kiền phong cũng rực rỡ chói lọi. Dù mất đi vẻ thanh tao phóng khoáng nhưng nó cũng chiếm được bốn chữ sắc màu rực rỡ.
Lần này hơn một trăm tu sĩ cùng giơ cao phi kiếm pháp bảo, bay giữa không trung vững vàng chiếm giữ vị trí phía tây bắc. Bọn họ kết thành một trận pháp không biết tên, mỗi người đều yên lặng tụng niệm chân ngôn pháp chú, chậm rãi bay vòng quanh núi.
Một khắc sau, vị trí trung ương tiên trận lặng lẽ nổi lên một vùng thuỷ quang rung động, sau đó là một đài sen từ dưới nước nổi lên, một đoá hoa sen đung đưa ở trên đó. Bên trong đoá hoa sen lộ ra một vệt ánh tím, sau đó nó phóng ra biến thành một đoá hoa sen với cánh màu tím, nhụỵ màu vàng kim.
Đoá tiên liên đung đưa bay lên, từ từ rơi xuống Mạc Kiền phong. Đoá hoa sen này gặp gió liền biến lớn, bay ra ngoài chừng trăm trượng đã lớn lên bằng một mặt bàn. Theo việc đoá tiên liên màu tím rơi xuống, Mạc Kiền phong lại xuất hiện một màn sáng nhàn nhạt hình bán nguyệt, che chắn trọn cả Đạo Đức tông ở bên dưới.
Tiên liên va chạm với màn sáng do trận Tây Huyền Vô Nhai biến ảo thành, một trăm lẻ tám cánh hoa bay ra ngoài theo quỹ tích mờ ảo bắn về các vị trí khác nhau.
Một trăm lẻ tám cánh hoa sen này gần như đồng thời đụng vào đại trận, song trên thực tế những cánh sen này cũng không phải rơi xuống cùng một lúc. Mỗi một cánh sen rơi xuống sẽ nổ thành một đoàn sương mù bảy màu, tạo nên một vòng rung động trên bề mặt trận pháp.
Mỗi khi hai vòng rung động đụng vào nhau, lực lượng sẽ tăng lên một chút.
Chỉ trong nháy mắt, hơn trăm vòng rung động trùng điệp lại một chỗ với nhau. Đột nhiên chúng co rút lại ở giữa, sau đó hoá thành sóng ánh sáng chồng chất, trong nháy mắt đã xuất hiện đầy trên đỉnh núi khiến cả màn sáng cũng chói loà lên!
Trận Tây Huyền Vô Nhai phóng ra tia sáng chói mắt, nhị sen trôi nổi trên không trung chợt trở thành nơi tia sáng chói lọi nhất. Toàn thân nó phát ra ngọn lửa màu vàng kim hừng hực, dĩ nhiên cũng cứng rắn lao thẳng xuống!
Bên trong đại trận chợt xuất hiện vô số gỗ to đá lớn, không ngừng công kích về phía nhụy hoa, khiến cho ngọn lửa màu vàng kim chợt sáng chợt tối, cắt gọt bản thể nhụy hoa từng lớp một.
Song nhụy hoa vô cùng bền bỉ. Lúc uy lực của đại trận yếu nhất, cũng là lúc để nó trực tiếp đánh thẳng vào màn sáng
Nom thấy nhụy sen chỉ còn non nửa hoá thành một ngôi sao băng rực cháy, nghiêng nghiêng bay về phía Thái Thượng Đạo Đức cung thì có tiếng khen hay rung trời chợt bộc phát.
Thì ra ở phía sau, ngoài trăm tên tu sĩ trên không trung thì vẫn còn một nhóm lớn tu sĩ đang đứng, nhìn qua chừng bốn, năm ngàn người.
Những tu sĩ này có thể dùng tu vi của bản thân hoặc pháp bảo di động trên không trung trong chốc lát, nhưng có quá nửa đạo hạnh chưa đủ.
Đám người này đứng trên hơn một trăm pháp bảo loại lớn hoặc trên lưng dị thú, ngươi chen ta chúc, chi chít đến không còn chỗ trống nào.
Về phần những người ngay cả bay cũng thấy khó khăn, nhưng thà mượn lực của người khác cũng muốn tới, chính là đến để la hét ủng hộ, cổ vũ uy danh.
Trận Tây Huyền Vô Nhai được xưng là không thể phá ngàn năm qua lần đầu tiên bị đánh vào, bọn họ đương nhiên phải trầm trồ khen ngợi, liều mạng ủng hộ.
Mặc dù đạo hạnh của nhóm người này không sâu, nhưng dùng để hò hét cổ vũ thì vẫn dư dả. Tiếng khen ngợi như sấm, oanh oanh ầm ầm xông thẳng lên trời, ngay cả tầng mây cũng bị đẩy lui. Chỉ nói về uy danh thôi thì một trăm lẻ tám tu sĩ kết trận kia còn xa mới bằng được bên này.
Trong đám tu sĩ này có một đạo sĩ trung niên quanh thân lượn lờ mây khói, nổi bật hơn người. Gã mặc trang phục của Thanh Khư, mày kiếm mắt sáng, tướng mạo khí phách đều không tầm thường. Chỉ là gã mang vẻ mặt xấc láo, mơ hồ có ý từ chối người từ ngoài ngàn dặm. Đạo sĩ kia chính là Hư Thiên của Thanh Khư cung, theo lệnh Hư Huyền đến Tây Huyền sơn để phá trận.
Hư Thiên vừa tới Tây Huyền sơn liền lập tức triệu tập các tu sĩ truyền dạy tiên trận. Thanh Khư cung và Đạo Đức tông đứng ngang hàng nhau trong ba môn phái chính đạo lớn nhất, Hư Thiên lại là chân nhân của Thanh Khư cung, địa vị danh tiếng không kém hơn bao nhiêu so với chân chân chín mạch của Đạo Đức tông. Càng quan trọng hơn là có rất nhiều người đã biết Trích tiên ở tại Thanh Khư.
Vì vậy mặc dù rất nhiều tu sĩ nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn có mấy trăm tu sĩ tình nguyện bị Hư Thiên sai khiến. Hư Thiên dễ dàng chọn ra một trăm lẻ tám người.
Tới khi tiên trận được bố trí thành công, tiên liên màu tím vừa xuất hiện, trận Tây Huyền Vô Nhai liền bị khắc chế, tình hình liền có thay đổi.
Tuy trong số bảy ngàn tu sĩ có nhiều hạng người tốt xấu lẫn lộn, nhưng người có thực lực và kiến thức cũng không ít. Khi được chứng kiến uy lực của tiên trận, thì số người Hư Thiên có thể điều động đã lên tới hơn một ngàn.
Hư Thiên cũng thực sự có tài, lập tức sắp xếp những tu sĩ có đạo hạnh đạt yêu cầu thành bốn tổ, mỗi ba canh giờ sẽ đổi lại một tổ, không ngừng công kích trận Tây Huyền Vô Nhai cả ngày lẫn đêm.
Gã liên tục điều hành, bảy ngày bảy đêm không ngủ không nghỉ, đến tận lúc này rốt cuộc cũng công phá được đại trận.
Lúc này Hư Thiên đắc ý trong lòng. Gã lấy ra một cuốn ngọc giản ra từ trong ngực, mở ra nhìn một lát, sau khi ra lệnh cho thay đổi vị trí tiên trận, dưới sự vây quanh ủng hộ của mấy trăm tên tu sĩ các phái liền dồn dập bay về phía đông
***
Ba trăm dặm phía đông Mạc Kiền phong có núi Vân Lãi, trên đỉnh núi mới xây dựng một đạo quan. Đây là nơi thờ phụng Tam Thanh, chính là nơi bàn bạc của các tu sĩ, cũng là nơi ở của mười mấy vị đức cao vọng trọng được các tu sĩ đề cử làm thủ lĩnh.
Phòng ở bốn phía đạo quan mộc mạc, có hơn bảy ngàn tu sĩ ở nơi này. Có những người không thích chỗ đông người thì hoặc tìm động phủ, hoặc ở dưới gốc cây, hoặc tự mình tu luyện ở xung quanh.
Hư Thiên tay phải chắp sau lưng, tay trái nâng ngọc giản do Trích tiên ban tặng ngồi trên Thất Bảo tường vân. Bên trong tường vân (mấy cát tường) ẩn hiện đình đài lầu các, phi tiên bay khắp nơi, cảnh tượng như chốn thần tiên. Trong tiếng cảm thán của các tu sĩ, gã đã từ tường vân rơi xuống chính điện, từ từ bước lên mười bậc phía trước.
Chống đỡ Tây Huyền sơn đã bày ngày, đây là lần đầu tiên Hư Thiên tới núi Vân Lãi.
Trong chính điện thờ phụng bức hoạ Tam Thanh tổ sư, ở giữa có một ghế thái sư để trống, hai bên đều có bảy tám ghế dựa làm bằng gỗ tử đàn. Điện này chính là nơi bàn việc của thủ lĩnh các phái.
Hư Thiên lạy Tam thanh, sau đó tiến lên, không chút do dự ngồi xuống ghế thái sư, phất tay với các tu sĩ:
- Mời các vị tiên hữu ngồi!
Quá nửa người đủ tư cách ngồi bàn bạc ở nơi này đều đang ở trong điện, cho nên chắp tay làm lễ với Hư Thiên xong đều tự tìm chỗ ngồi xuống. Những kẻ không có chỗ ngồi thì đứng chen chúc bên cạnh, chờ xem náo nhiệt.
Hư Thiên vừa mới ngồi xuống thì ngoài điện đã vang lên tiếng bước chân gấp gáp, hơn mười tu sĩ theo sau một đạo sĩ áo vàng đi vào chính điện. Đạo sĩ đi đầu tiên phong đạo cốt, mặt nõn nà như trẻ em, chính là chân nhân hộ quốc đương triều: Tôn Quả.
Hư Thiên cười lớn, cũng không đứng lên mà chỉ thi lễ với Tôn Quả từ xa rồi nói:
- Thì ra là Quốc sư Tôn chân nhân giá lâm, quả thực là phong thái không tầm thường ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu! Tôn quốc sư tới rất đúng lúc, chúng ta đang muốn bàn bạc sau khi phá trận sẽ xử lý đám yêu đạo của Đạo Đức tông như thế nào. Kiến thức của ngài rộng rãi, tất nhiên có điều chỉ giáo. Mời Quốc sư ngồi!
Thấy ngón tay Hư Thiên chỉ cái ghế ngay phía dưới bên trái, cho dù đạo hạnh của Tôn Quả cao thâm, trên mặt cũng không kìm được hiện lên một tầng khói đen.
- Ngày nay đã không so được với lúc xưa! trận Tây Huyền Vô Nhai đã không phải trận pháp của năm đó nữa. Mấy năm trước, chủ khí trấn áp mắt trận đột nhiên biến mất, nghe nói đó là một cổ đinh. Từ đó trận Tây Huyền Vô Nhai đã có một kẽ hở, mấy hôm trước sơn môn lại bị hai người các ngươi phá, sơ hở của trận pháp lại càng nhiều hơn, nói về phòng ngự, chỉ sợ đã không bằng một phần mười của ngày trước. Nếu không phải như vậy, cho dù Thanh Khư cung có nắm tiên trận trong tay thì làm sao có thể khiến sơn môn của ta tổn hại được?
Long Tượng Bạch Hổ đã sớm biết mình gây ra tai hoạ, nhưng không ngờ được dĩ nhiên lại là hoạ lớn như vậy! Hai vị Thiên Quân nhìn nhau, đều cảm thấy mình không còn cơ may mắn thoát được, cho nên đáy lòng tàn tạ, cũng thở dài một tiếng, nói với Vân Dịch:
- Không ngờ bọn ta lại gây ra hoạ lớn như vậy, xem ra đã không còn may mắn thoát khỏi. Chỉ mong tiên trưởng niệm tình mấy ngày nói chuyện xem như hợp nhau, vào ngày đại nạn thì cho huynh đệ chúng ta được chết nhanh chóng.
Vân Dịch ngẩn ra, lập tức cười nói:
- Lòng dạ Tử Dương chân nhân tông ta rộng lớn, đã sớm nói mặc dù hai người gây hoạ lớn, nhưng dù sao không phải cố ý. Mặc dù không thể không phạt, nhưng nghĩ đến quan hệ sâu xa trước đây nên đã cho các ngươi một đường sống. Chờ ngày đại trận bị phá, ta sẽ thả các ngươi ra ngoài. Khi đó chiến loạn, các ngươi cũng có thể thoát thân. Về phần có thể giữ được tính mạng hay không thì phải xem vận mệnh của các ngươi.
Y nói với Long Tượng, Bạch Hổ xong thì trong lòng cũng cảm thán, trong chốc lát không biết nói gì.
***
Nếu nói riêng về cảnh sắc, đỉnh Mục Kiền phong cũng rực rỡ chói lọi. Dù mất đi vẻ thanh tao phóng khoáng nhưng nó cũng chiếm được bốn chữ sắc màu rực rỡ.
Lần này hơn một trăm tu sĩ cùng giơ cao phi kiếm pháp bảo, bay giữa không trung vững vàng chiếm giữ vị trí phía tây bắc. Bọn họ kết thành một trận pháp không biết tên, mỗi người đều yên lặng tụng niệm chân ngôn pháp chú, chậm rãi bay vòng quanh núi.
Một khắc sau, vị trí trung ương tiên trận lặng lẽ nổi lên một vùng thuỷ quang rung động, sau đó là một đài sen từ dưới nước nổi lên, một đoá hoa sen đung đưa ở trên đó. Bên trong đoá hoa sen lộ ra một vệt ánh tím, sau đó nó phóng ra biến thành một đoá hoa sen với cánh màu tím, nhụỵ màu vàng kim.
Đoá tiên liên đung đưa bay lên, từ từ rơi xuống Mạc Kiền phong. Đoá hoa sen này gặp gió liền biến lớn, bay ra ngoài chừng trăm trượng đã lớn lên bằng một mặt bàn. Theo việc đoá tiên liên màu tím rơi xuống, Mạc Kiền phong lại xuất hiện một màn sáng nhàn nhạt hình bán nguyệt, che chắn trọn cả Đạo Đức tông ở bên dưới.
Tiên liên va chạm với màn sáng do trận Tây Huyền Vô Nhai biến ảo thành, một trăm lẻ tám cánh hoa bay ra ngoài theo quỹ tích mờ ảo bắn về các vị trí khác nhau.
Một trăm lẻ tám cánh hoa sen này gần như đồng thời đụng vào đại trận, song trên thực tế những cánh sen này cũng không phải rơi xuống cùng một lúc. Mỗi một cánh sen rơi xuống sẽ nổ thành một đoàn sương mù bảy màu, tạo nên một vòng rung động trên bề mặt trận pháp.
Mỗi khi hai vòng rung động đụng vào nhau, lực lượng sẽ tăng lên một chút.
Chỉ trong nháy mắt, hơn trăm vòng rung động trùng điệp lại một chỗ với nhau. Đột nhiên chúng co rút lại ở giữa, sau đó hoá thành sóng ánh sáng chồng chất, trong nháy mắt đã xuất hiện đầy trên đỉnh núi khiến cả màn sáng cũng chói loà lên!
Trận Tây Huyền Vô Nhai phóng ra tia sáng chói mắt, nhị sen trôi nổi trên không trung chợt trở thành nơi tia sáng chói lọi nhất. Toàn thân nó phát ra ngọn lửa màu vàng kim hừng hực, dĩ nhiên cũng cứng rắn lao thẳng xuống!
Bên trong đại trận chợt xuất hiện vô số gỗ to đá lớn, không ngừng công kích về phía nhụy hoa, khiến cho ngọn lửa màu vàng kim chợt sáng chợt tối, cắt gọt bản thể nhụy hoa từng lớp một.
Song nhụy hoa vô cùng bền bỉ. Lúc uy lực của đại trận yếu nhất, cũng là lúc để nó trực tiếp đánh thẳng vào màn sáng
Nom thấy nhụy sen chỉ còn non nửa hoá thành một ngôi sao băng rực cháy, nghiêng nghiêng bay về phía Thái Thượng Đạo Đức cung thì có tiếng khen hay rung trời chợt bộc phát.
Thì ra ở phía sau, ngoài trăm tên tu sĩ trên không trung thì vẫn còn một nhóm lớn tu sĩ đang đứng, nhìn qua chừng bốn, năm ngàn người.
Những tu sĩ này có thể dùng tu vi của bản thân hoặc pháp bảo di động trên không trung trong chốc lát, nhưng có quá nửa đạo hạnh chưa đủ.
Đám người này đứng trên hơn một trăm pháp bảo loại lớn hoặc trên lưng dị thú, ngươi chen ta chúc, chi chít đến không còn chỗ trống nào.
Về phần những người ngay cả bay cũng thấy khó khăn, nhưng thà mượn lực của người khác cũng muốn tới, chính là đến để la hét ủng hộ, cổ vũ uy danh.
Trận Tây Huyền Vô Nhai được xưng là không thể phá ngàn năm qua lần đầu tiên bị đánh vào, bọn họ đương nhiên phải trầm trồ khen ngợi, liều mạng ủng hộ.
Mặc dù đạo hạnh của nhóm người này không sâu, nhưng dùng để hò hét cổ vũ thì vẫn dư dả. Tiếng khen ngợi như sấm, oanh oanh ầm ầm xông thẳng lên trời, ngay cả tầng mây cũng bị đẩy lui. Chỉ nói về uy danh thôi thì một trăm lẻ tám tu sĩ kết trận kia còn xa mới bằng được bên này.
Trong đám tu sĩ này có một đạo sĩ trung niên quanh thân lượn lờ mây khói, nổi bật hơn người. Gã mặc trang phục của Thanh Khư, mày kiếm mắt sáng, tướng mạo khí phách đều không tầm thường. Chỉ là gã mang vẻ mặt xấc láo, mơ hồ có ý từ chối người từ ngoài ngàn dặm. Đạo sĩ kia chính là Hư Thiên của Thanh Khư cung, theo lệnh Hư Huyền đến Tây Huyền sơn để phá trận.
Hư Thiên vừa tới Tây Huyền sơn liền lập tức triệu tập các tu sĩ truyền dạy tiên trận. Thanh Khư cung và Đạo Đức tông đứng ngang hàng nhau trong ba môn phái chính đạo lớn nhất, Hư Thiên lại là chân nhân của Thanh Khư cung, địa vị danh tiếng không kém hơn bao nhiêu so với chân chân chín mạch của Đạo Đức tông. Càng quan trọng hơn là có rất nhiều người đã biết Trích tiên ở tại Thanh Khư.
Vì vậy mặc dù rất nhiều tu sĩ nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn có mấy trăm tu sĩ tình nguyện bị Hư Thiên sai khiến. Hư Thiên dễ dàng chọn ra một trăm lẻ tám người.
Tới khi tiên trận được bố trí thành công, tiên liên màu tím vừa xuất hiện, trận Tây Huyền Vô Nhai liền bị khắc chế, tình hình liền có thay đổi.
Tuy trong số bảy ngàn tu sĩ có nhiều hạng người tốt xấu lẫn lộn, nhưng người có thực lực và kiến thức cũng không ít. Khi được chứng kiến uy lực của tiên trận, thì số người Hư Thiên có thể điều động đã lên tới hơn một ngàn.
Hư Thiên cũng thực sự có tài, lập tức sắp xếp những tu sĩ có đạo hạnh đạt yêu cầu thành bốn tổ, mỗi ba canh giờ sẽ đổi lại một tổ, không ngừng công kích trận Tây Huyền Vô Nhai cả ngày lẫn đêm.
Gã liên tục điều hành, bảy ngày bảy đêm không ngủ không nghỉ, đến tận lúc này rốt cuộc cũng công phá được đại trận.
Lúc này Hư Thiên đắc ý trong lòng. Gã lấy ra một cuốn ngọc giản ra từ trong ngực, mở ra nhìn một lát, sau khi ra lệnh cho thay đổi vị trí tiên trận, dưới sự vây quanh ủng hộ của mấy trăm tên tu sĩ các phái liền dồn dập bay về phía đông
***
Ba trăm dặm phía đông Mạc Kiền phong có núi Vân Lãi, trên đỉnh núi mới xây dựng một đạo quan. Đây là nơi thờ phụng Tam Thanh, chính là nơi bàn bạc của các tu sĩ, cũng là nơi ở của mười mấy vị đức cao vọng trọng được các tu sĩ đề cử làm thủ lĩnh.
Phòng ở bốn phía đạo quan mộc mạc, có hơn bảy ngàn tu sĩ ở nơi này. Có những người không thích chỗ đông người thì hoặc tìm động phủ, hoặc ở dưới gốc cây, hoặc tự mình tu luyện ở xung quanh.
Hư Thiên tay phải chắp sau lưng, tay trái nâng ngọc giản do Trích tiên ban tặng ngồi trên Thất Bảo tường vân. Bên trong tường vân (mấy cát tường) ẩn hiện đình đài lầu các, phi tiên bay khắp nơi, cảnh tượng như chốn thần tiên. Trong tiếng cảm thán của các tu sĩ, gã đã từ tường vân rơi xuống chính điện, từ từ bước lên mười bậc phía trước.
Chống đỡ Tây Huyền sơn đã bày ngày, đây là lần đầu tiên Hư Thiên tới núi Vân Lãi.
Trong chính điện thờ phụng bức hoạ Tam Thanh tổ sư, ở giữa có một ghế thái sư để trống, hai bên đều có bảy tám ghế dựa làm bằng gỗ tử đàn. Điện này chính là nơi bàn việc của thủ lĩnh các phái.
Hư Thiên lạy Tam thanh, sau đó tiến lên, không chút do dự ngồi xuống ghế thái sư, phất tay với các tu sĩ:
- Mời các vị tiên hữu ngồi!
Quá nửa người đủ tư cách ngồi bàn bạc ở nơi này đều đang ở trong điện, cho nên chắp tay làm lễ với Hư Thiên xong đều tự tìm chỗ ngồi xuống. Những kẻ không có chỗ ngồi thì đứng chen chúc bên cạnh, chờ xem náo nhiệt.
Hư Thiên vừa mới ngồi xuống thì ngoài điện đã vang lên tiếng bước chân gấp gáp, hơn mười tu sĩ theo sau một đạo sĩ áo vàng đi vào chính điện. Đạo sĩ đi đầu tiên phong đạo cốt, mặt nõn nà như trẻ em, chính là chân nhân hộ quốc đương triều: Tôn Quả.
Hư Thiên cười lớn, cũng không đứng lên mà chỉ thi lễ với Tôn Quả từ xa rồi nói:
- Thì ra là Quốc sư Tôn chân nhân giá lâm, quả thực là phong thái không tầm thường ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu! Tôn quốc sư tới rất đúng lúc, chúng ta đang muốn bàn bạc sau khi phá trận sẽ xử lý đám yêu đạo của Đạo Đức tông như thế nào. Kiến thức của ngài rộng rãi, tất nhiên có điều chỉ giáo. Mời Quốc sư ngồi!
Thấy ngón tay Hư Thiên chỉ cái ghế ngay phía dưới bên trái, cho dù đạo hạnh của Tôn Quả cao thâm, trên mặt cũng không kìm được hiện lên một tầng khói đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.