Trần Duyên

Chương 345: Sao không nói gì 4

Yên Vũ Giang Nam

04/10/2019

Tình hình bên phía Mục Kiền phong lại hoàn toàn khác.

Ngay lúc Hư Thiên vừa đi thì lập tức hơn ngàn tu sĩ vây quanh trận ủng hộ, trợ uy cũng rời đi theo. Dẫu sao lấy tu vi của bọn họ thì dù có lưu lại cũng không thấy được bộ dạng bên trong trận. Huống chi thiếu đi cao thủ cấp độ như Hư Thiên thì nơi này đã trở nên vô cùng nguy hiểm. Nếu như Đạo Đức tông thẹn quá hoá giận, có tám mươi hay một trăm đệ tử đệ tử lao ra, thì cho dù bọ hắn không làm gì được tu sĩ trong tiên trận, nhưng phàm là tu sĩ đứng chi chít trên lưng dị thú hoặc pháp bảo xem chừng sẽ trở thành bia ngắm cho người ta luyện tập vận dụng pháp bảo phi kiếm đó.

Trong đám tu sĩ này không thiếu người biết thời thế. Không bao lâu sau, xung quanh đại trận cũng chỉ còn lại vẻn vẹn mấy trăm người.

Lúc này một trăm lẻ tám tên tu sĩ đổi phiên thấy tổ trước công kích có hiệu quả thì cũng không nguyện tụt lại phía sau. Sau khi tổ bọn chúng vận chuyển tiên trận đến vị trí Hư Thiên chỉ định liền lập tức xuất ra pháp bảo đắc ý, cùng thi triển thần thông tiến hành một đợt công kích mới.

Bên trong Thái Thượng Đạo Đức cung có hơn mười ánh mắt đồng thời rơi vào nhụy hoa sen đang phá trận xông vào. Nhụy hoa đã bị ngọn lửa màu vàng kim bao vây hoàn toàn, tựa như một viên sao băng đánh thẳng tới Tam Thanh điện.

Trong Đạo Đức tông không thiếu người có đạo hạnh cao thâm, nhưng lại bị tiên uy vô hình do ngọn lửa màu vàng kim phát ra làm cho kinh sợ, trong chốc lát vậy mà không có người nào lao lên không trung cản lại.

Bất chợt một tiếng rồng ngâm vang lên. Một ánh kiếm từ trong Kiếm Phong Thuỷ các từ từ dâng lên, hoá thành cầu vồng đánh thẳng vào nhụy hoa. Trong kiếm thế tràn đầy vẻ tang thương cổ lão, thế tới một đi không trở lại. Đây chính là Liệt Khuyết kiếm vang danh thiên hạ của Ngọc Hư chân nhân!

Ánh kiếm đâm trúng nhụy hoa, ngọn lửa màu vàng kim lập tức nổ tung như được bị châm ngòi giữa không trung. Ánh kiếm chuyển động một vòng càn quyét sạch sẽ ngọn lửa màu vàng kim tán loạn xung quanh, sau đó thân hình Ngọc Hư chân nhân mới hiện ra. Ngọc Hư chân nhân ôm thanh kiếm nhỏ đứng thẳng giữa không trung, khí xanh liên tiếp hiện lên trên mặt ba lần rồi mới phun ra một ngụm khí tím.

Với tài năng của Ngọc Hư chân nhân mà trong lòng cũng không nhịn được hơi hoảng sợ:

- Nhân Uân tử khí này đúng là lợi hại!

Bên trong nhụy hoa ẩn chứa một tia Nhân Uân tử khí, khi va chạm với Liệt Khuyết kiếm thì nó đã theo xâm nhập vào trong cơ thể Ngọc Hư.

Nếu bàn về sự hùng hậu chân khí, Tam Thanh khí mà Ngọc Hư chân nhân tu luyện vượt xa Nhân Uân tử khí nhập vào trong cơ thể. Nhưng Nhân Uân tử khí chính là tiên khí, bẩm sinh đã khắc chế Tam Thanh khí của Ngọc Hư chân nhân, tuy là lấy một chọi mười vẫn có thể phá vây mà ra, đánh cho Tam Thanh khí của lão tan tác.

Ngọc Hư chân nhân vận chuyển chân nguyên ba lần mới có thể trục xuất loại tử khí này ra khỏi cơ thể, nhưng đã bị chút nội thương.

Một tiếng Keng phát ra, tra Liệt Khuyết vào vỏ, Ngọc Hư chân nhân bay thẳng về phía Tam Thanh điện. Vừa vào điện, lão liền thấy sáu vị chân nhân khác đều đã ngồi chờ mình. Ánh mắt của các chân nhân sắc bén, vừa nhìn thấy sắc mặt Ngọc Hư hơi nhợt nhạt thì đã biết lão bị thương.



Sau khi Liệt Khuyết kiếm của Ngọc Hư chân nhân đại thành, được xưng là đệ nhất kiếm khí. Nếu chỉ nói riêng về lực lượng thì các chân nhân ngồi đây đều kém lão cả.

Lão ngự kiếm toàn lực đánh ra, đối chọi với một cái nhụy hoa sau khi xuyên qua cấm chế nặng nề, vốn đã là nỏ mạnh hết đà mà cũng bị thương. Như vậy, nếu đổi lại là một chân nhân khác thì kết quả sẽ ra sao?

Vẻ mặt Tử Dương chân nhân vẫn như thường, đợi sau khi Ngọc Hư chân nhân ngồi xuống mới nhẹ giọng hỏi:

- Ngọc Hư chân nhân, thương thế của huynh thế nào?

Ngọc Hư thở dài nói:

- Vết thương nhỏ này không có gì đáng ngại. Nhưng nhụy hoa kia do Nhân Uân từ khí biến thành, cho nên tốn một chút công sức.

Nghe thấy bốn chữ “Nhân Uân tử khí” , sắc mặt các vị chân nhân khác đều thay đổi. Lúc này Cố Thủ chân nhân cau mày nói:

- Đạo hạnh những người ở phía ngoài trông cũng tầm thường, bố trí trận pháp sao lại có thể phát ra hoa sen do Nhân Uân tử khí biến thành. Đó thực sự là trận pháp của tiên gia không thể nghi ngờ. Nói như vậy, lời đồn Trích tiên ở Thanh Khư cung có quá nửa là thật.

- Quá nửa ư? Nhất định là thật! Ngọc Huyền chân nhân cười lạnh nói.

Tử Vân chân nhân đức cao vọng, bối phận cao, lập tức vuốt râu biểu:

- Hai vị chân nhân chớ nóng. Mặc dù tình hình bây giờ khó khăn nhưng không phải là không có cách. Tông ta thành lập ba ngàn năm, đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, không phải đều vượt qua hết được sao? Xem ra Tử Dương chân nhân đã sớm có phương pháp đối phó, trước tiên chúng ta cứ nghe đã.

Ngọc Huyền lạnh nhạt tiếp lời:

- Sóng gió trong vòng ba ngàn năm có lần nào lớn như bây giờ? Đầu tiên là đánh mất thần khí trấn cung, sau là Cảnh Tiêu chân nhận lại chết ở Lạc Dương, hiện giờ Tây Huyền sơn bị bao vây không thể ra ngoài, ngay cả Tây Huyền Vô Nhai trận cũng sắp bị phá rồi! Thử hỏi còn phương pháp gì để đối phó, chẳng qua cũng chỉ là đợi ngày đại trận bị phá thì liều mạng tử chiến mà thôi!



Ngọc Hư hừ một tiếng, tựa như thần lôi nổ vang trên điện, lạnh lùng nhìn Ngọc Huyền nói:

- Tuy bên ngoài có bảy ngàn tu sĩ nhưng chẳng qua chỉ là đám ô hợp. Đại trận Tây Huyền bị phá thì thế nào? Mặc kệ bọn chúng có bao nhiêu thì chúng ta cũng phải dạy cho bọn chúng có đến mà không có về! Bần đạo một mình một kiếm, không có vướng víu ai cả, cùng lắm thì chuyển thế luân hồi mà thôi, có làm sao đâu? Thế nào, lẽ nào Ngọc Huyền chân nhân sợ sao?

Sắc mặt Ngọc Huyền trầm xuống không chút yếu thế nhìn chằm chằm Ngọc Hư, đáp:

- Ngày trận bị phá, vung kiếm chém địch Ngọc Huyền ta cũng không tụt lại phía sau. Sống chết chẳng qua cũng chỉ là một lần luân hồi mà thôi. Ta cũng không sợ chết, ta chỉ sợ truyền thừa ba ngàn năm của Đạo Đức tông bị huỷ hoại chỉ trong chốc lát, hơn nữa còn không biết là vì sao!

Ngọc Hư sắc mặt âm trầm, nghe Ngọc Huyền nói như vậy thì lão định mở miệng nhưng lại không nói nên lời.

Cố Thủ Chân trầm ngâm một lát rồi mới bàn:

- Tình thế nguy hiểm hiện giờ hoàn toàn là do tiên trận. Người có liên hệ chặt chẽ nhất với tiên gia trên thế gian này, tính ra cũng không ngoài Trích tiên tại Thanh Khư cung và Tử Vi chân nhân của tông ta. Thiên tử của Triều đình ứng với chân long khí cũng tính là một nửa nữa. Ta cân nhắc cẩn thận, tất cả căn nguyên của hỗn loạn đều bắt đầu vào tám năm trước khi chúng ta xuống núi tìm Nhược Trần. Minh Hoàng từng hạ chiếu chỉ muốn tông ta giao Kỷ Nhược Trần ra, mà khi Lạc Dương bắt đầu đại loạn thì Thanh Khư cũng bắt đầu đối địch với tông ta. Sau khi tông ta lấy được Thần Châu Khí Vận đồ cũng chỉ có Nhược Trần có thể sử dụng, trước sau tồn cộng ba lần lấy Linh lực chi nguyên trở lại. Mỗi một lần lấy, điềm báo tiên giận bên trong quẻ bói đều trở nên rõ ràng hơn. Theo ý kiến vụng về của ta, nơi Thần Châu Khí Vận đồ đánh dấu chính là linh huyệt chứa số mệnh của thiên hạ, linh lực chi nguyên chúng ta lấy đi hẳn là linh vật trấn huyệt. Những gì tông ta làm có thể khiến trời đất mất đi sự cân bằng, khơi dậy căn nguyên hỗn bạn của thế gian. Đây có lẽ chính là ý nghĩa thực sự của tiên giận.

Cố Thủ Chân dừng lại một lát, sau khi thi lễ với Tử Dương chân nhân mới tiếp tục nói:

- Thủ Chân đạo hạnh nông cạn, chuyện có thể tính ra hẳn là trong lòng chân nhân đã sớm hiểu rõ. Chỉ là Thủ Chân thực sự không hiểu tại sao tông ta nhất định phải đồng thời đối đầu với thiên hạ và Trích tiên, không chết không thôi?

Tử Dương chân nhân vuốt râu, âm thầm thở dài. Lời này của Cố Thủ Chân kính cẩn, nhưng trong lúc nói chuyện lại ép sát từng bước, không buông lỏng chút nào.

Sau khi Tử Vi chân nhân tiếp vào tử quan, mọi chuyện của Đạo Đức tông đều do lão quyết định. Đoạt Thần Châu Khí Vận đồ, lấy Linh lực chi nguyên đều là những chuyện do lão dốc hết sức thúc đẩy.

Kỷ Nhược Trần bị Thủ Chân à Ngọc Huyền âm thầm ám chỉ là mầm tai hoạ lại càng là đệ tử của Tử Dương chân nhân, tám năm nay vẫn được lão hết lòng che chở.

Người phàm đông đúc, người tu đạo ít, thế giới tuy lớn nhưng thực ra tu sĩ cũng không có mấy người. Các môn phái trong tu đạo giới đều có liên hệ sâu xa hoặc nhiều hoặc ít với nhau, giữa danh môn đại phái lại càng là như vậy.

Các chân nhân Đạo Đức tông biết đệ tử Ngâm Phong của Thanh Khư cung bị Trích tiên đoạt xá phụ thể (chiếm đoạt thân thể), hiện giờ đang cùng Cố Thanh tìm hiểu đại đạo. Họ cũng biết song tu chính là một trong con đường chính để tiến vào đại đạo, trong Tam Thanh Chân Quyết cũng có một chương đặc biệt giảng giải về phương pháp song tu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trần Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook