Chương 89: Sao phải chịu cuồng phong bạo vũ 4
Yên Vũ Giang Nam
29/03/2017
Kỷ Nhược Trần thấy không hỏi được gì nữa, ngẩng đầu nhìn trời, thấy chân trời đã có màu sáng, hiển nhiên là đã tới bình minh.
Hắn đi qua đi lại trước mặt mọi người, dừng ở trước mặt tên đệ tử Trọng Lâu phái một khắc, mới khẽ thở dài một cái, nói:
"Ta vốn muốn tha cho các ngươi, nhưng các ngươi lại muốn dồn ta vào chỗ chết, chuyện lấy ơn báo oán không phải là bản tính của ta... các ngươi thay phiên nhau trở về đi."
Lửa lớn bập bùng, làm cho khuôn mặt của Kỷ Nhược Trần lúc sáng lúc tối, hắn khẽ nỡ nụ cười giống như chẳng nhìn thấy gì cả.
Thế lửa rất mạnh, trong bóng lửa mơ hồ nhận ra thi thể của mười người, ngọn lửa bình thường khó mà đốt cháy toàn bộ thi thể, nhưng mà ngọn lửa này rất kỳ dị, trong nháy mắt đã đốt cháy toàn bộ 10 cỗ thi thể thành tro.
Đợi khi các cỗ thi thể kia bị cháy hoàn toàn, Minh Hỏa mới tắt, nó giống như có linh tính, trên mặt đất hiện giờ chỉ còn lại một khoảng bị cháy đen.
Kỷ Nhược Trần lấy ra một cái hộp tử tinh nhỏ, nhẹ nhàng mở ra, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của hắn. Viên dạ minh châu này ngoại trừ chiếu sáng thì tác dụng của nó cũng không nhiều.
Khi các vị chân nhân ban cho hắn bảo bối này cũng không nói về công dụng của nó, trong mắt hắn, nó không thể nào tấn công địch nhân mà cũng chẳng thể hộ thân.
Kỷ Nhược Trần lắc đầu, thu hồi dạ minh châu, nhấc một cái túi lớn bên người, đeo lên lưng rồi đi về hướng Ích Châu. Trong cái túi đó toàn là đồ vật được lục soát trên người của mấy tên kia, khi hắn đi được mấy trượng, thì bỗng nhiên cảm thấy váng đầu hoa mắt, phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất.
Hắn cố gắng đứng lên, biết là mình lúc này chỉ chiến đấu trong một thời gian ngắn nhưng mà đã bị thương không nhẹ, mộc trượng của lão giả kia cũng là một pháp bảo rất tốt, sau khi dùng Giải Ly quyết đoạt lấy linh khí thì khó mà tiêu hóa trong một thời gian ngắn được.
Vết thương cũ mới chồng lên nhau nên hiện giờ chúng mới phát tác. Hắn lấy lại bình tĩnh, vận chuyển Tam Thanh chân khí chậm rãi ức chế linh khí đang toán loạn trong kinh mạch, chậm rãi đi ra ngoài Hắc Phong lâm.
Hành trình qua Ích Châu chỉ chừng trăm dặm đường, nhưng mà Kỷ Nhược Trần phải đi mất nửa tháng mới xong.
Khi hắn qua địa giới của Ích Châu, các vết thương đã hồi phục, cái bọc phía sau cũng không thấy đâu nữa, các pháp bảo muôn hình muôn vẻ đều bị hắn biến thành bổ vật
Trên đường Kiếm Nam nhiều núi non.
Sau khi ra khói Ích Châu, Kỷ Nhược Trần không đi theo đường lớn mà đi lên phía bắc, lại một lần nữa lọt vào trong quần sơn mênh mông.
Thục địa sơn linh thủy tú, đi trong quần sơn đúng là một sự hưởng thụ. Kỷ Nhược Trần nhận định lại phương vị, sau đó đi tới một dòng suối ở bên cạnh, đồng thời cố gắng điều khiển hơn 10 luồng linh khí khác nhau trong cơ thể, tránh cho chúng xung đột.
Đột nhiên, trước mắt Kỷ Nhược Trần sáng ngời, hóa ra là hắn đã đi qua rừng rậm, tiến vào một vùng đất trống. Nơi này núi xanh biếc, vực sâu muôn trượng, khe núi vờn quanh, cây mọc thành bụi, thực là khó mà tìm được một nơi tươi tốt như vậy.
Nhưng mà chuyện lạ thường phát sinh mỗi ngày.
Kỷ Nhược Trần còn đang cảm thán nơi đây linh khí hội tụ, thì trước mắt có một thân ảnh lóe lên, ngay sau đó có một thân hình mềm mại đâm thẳng vào trước ngực của hắn, làm cho hắn ngã bổ chổng lên trời.
Kỳ Nhược Trần chấn động, linh khí trong kinh mạch lập tức chạy loạn xì ngầu, hắn váng đầu hoa mắt, kêu lên một tiếng đau đớn, hai tay ôm chặt lấy bụng, cố gắng đứng lên.
Thân hình kia mềm mại nhưng mà va chạm như vậy thì lực đạo cũng không nhỏ, nữ tử tầm thường không có khả năng làm như vậy.
Hơn nữa khi tiếp xúc với nàng, linh khí trong cơ thể của Kỷ Nhược Trần chấn động vài cái. Tam Thanh Chân khí không vận chuyển cũng tự hành lưu chuyển.
Cũng may có như vậy, Kỷ Nhược Trần mới không phun máu, nhưng kinh mạch cũng đau như đao cắt, sắc mặt trắng bệch.
Nói cũng kỳ quái, thân hình của nàng kia mới rời khỏi thân thể hắn thì linh khí trong cơ thể của Kỷ Nhược Trần lập tức an tĩnh hơn rất nhiều, hông của hắn vận lực, Huyền Tâm giới chỉ đã biến mất khói ngón tay cái của hắn.
Khi nhìn rõ dung mạo của nàng kia, Kỷ Nhược Trần thất kinh!
Tướng mạo của nàng chỉ chừng có 20, mặc bộ quần áo màu xanh, ngoài ra không có đeo thêm trang sức nào cả, mà nàng cũng chẳng cần đeo thêm trang sức làm gì.
Mới nhìn qua thì nàng giống Cố Thanh tới bảy phần, nhưng mà khi nhìn kỹ lại mới phát hiện hai người có điểm khác nhau tương đối lớn.
Cố Thanh như mày trắng trên trời, cao thượng và cô liêu, ẩn chứa khí của thiên địa.
Nàng này người nhỏ nhắn, nhu mì như nước, không có một sự sắc bén nào cả, làm cho người khác sinh lòng thương xót. Có thể nói, thanh y nữ tử này ôn nhu tới cực điểm.
Thiếu nữ kia hơi mất tự nhiên, sắc mặt tái nhợt, trên môi chỉ có huyết sắc nhàn nhạt do đau đớn nên đôi mi nhăn lại với nhau, giống như vũ đái lê hoa (mưa hoa lê), tấm lòng cứng rắn của Kỷ Nhược Trần chẳng hiểu tại sao lại đau xót.
Ánh mắt của hắn lập tức nhìn toàn bộ thân hình của thiếu nữ kia, thây được nguyên nhân mà nàng ta đau đớn.
Hóa ra ở chân trái có cắm một mũi linh tiễn, máu chảy ướt đẫm một ống quần.
Kỷ Nhược Trần nhãn lực lợi hại, mới liếc mắt đã nhận ra linh tiễn kia cắm sâu hai tấc, thương thế không được coi là nhẹ.
Mũi linh tiễn kia dài chừng 4 thốn (40 phân), trên đầy móc câu, cào trên chân nàng thành những cái rãnh, máu theo những cái rãnh đó chảy ra.
Sự đau đớn trong lòng Kỷ Nhược Trần lóe lên rồi biến mất. Tay phải hắn khẽ chuyển, đoản kiếm Xích Oanh đã hiện lên trong tay áo.
Cô gái này tuy rằng đạo hạnh thấp, so với Kỷ Nhược Trần thì không bằng nhưng sao lại có thể xuất hiện trong rừng hoang núi thẳm như vậy.
Với linh giác của Kỷ Nhược Trần hoàn toàn không phát hiện được sự xuất hiện của nàng, thậm chí còn không nhận ra nàng đụng vào mình như thế nào, giống như là nàng biết tàng hình vậy.
Thanh y nữ hài hướng Kỷ Nhược Trần dịu dàng thi lễ, nhịn đau nói: "Ta bị người đuổi giết, đi nhầm đường, đụng phải công tử, kính xin công tử tha lỗi."
Kỷ Nhược Trần vạn lần không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, tinh thần của hắn vẫn không buông lỏng cảnh giác, thầm nghĩ:
"Vừa mới nghe nói tới khổ nhục kế, vậy mà nó đã tới thật nhanh! Chỉ là một mưu kế thô lậu, gạt được ta hay sao? Coi ta là thôn dân ở nơi sơn dã à?"
Trong lòng của hắn nghĩ như vậy, nhưng mà vẫn mỉm cười, chắp tay nói: "Nếu như vậy, cô nương mau chạy đi, không cần phải thi lễ như vậy?"
Kỷ Nhược Trần vốn định cố tình trêu chọc thiếu nữ này, ai ngờ thanh y nữ tử kia đang định chạy, nghe thấy lời của hắn lại xoay người lại, nói:
"Thúc thúc đã nói, sống chết là chuyện nhỏ, lễ nghi là chuyện lớn. Mặc dù thân ở tuyệt địa vẫn không thể bỏ qua lễ nghi. Hôm nay đắc tội công tử, ngày khác sẽ bồi báo, ta... phải chạy trước đã."
Kỷ Nhược Trần nhất thời dở khóc dở cười. Mắt thấy nàng chật vật chạy vào trong rừng, tuy biết rõ là kế nhưng mà chẳng hiểu tại sao trong lòng lại đau đớn, nụ cười bất tri bất giác biến mất.
Thanh y nữ hài vừa mới chạy vào trong rừng, linh giác nhạy cảm của Kỷ Nhược Trần đã nhảy lên, nghe thấy tiếng quát tháo ồn ào từ một phương hướng khác, có một đội nhân mã theo hướng này đuổi tới.
"Ha hả, không phải chỉ là khổ nhục kế thôi hay sao?" Kỷ Nhược Trần thầm nghĩ, chắp tay mỉm cười nhìn hơn 10 nam nữ vọt tới trước mặt.
Nhìn trang phục cũng biết đám người này phân thành hai phái tu đạo, đạo hạnh tuy rằng được nhưng mà pháp bảo lại hết sức đơn sơ, khó mà lọt vào pháp nhãn của Kỷ Nhược Trần.
Những người này không ngờ Kỷ Nhược Trần lại có ở đây, thấy hắn phong thần như ngọc, đứng thẳng như núi cao, khí thế tự sinh nên không dám coi thường, nhất tề đứng lại nhìn hắn.
Hắn đi qua đi lại trước mặt mọi người, dừng ở trước mặt tên đệ tử Trọng Lâu phái một khắc, mới khẽ thở dài một cái, nói:
"Ta vốn muốn tha cho các ngươi, nhưng các ngươi lại muốn dồn ta vào chỗ chết, chuyện lấy ơn báo oán không phải là bản tính của ta... các ngươi thay phiên nhau trở về đi."
Lửa lớn bập bùng, làm cho khuôn mặt của Kỷ Nhược Trần lúc sáng lúc tối, hắn khẽ nỡ nụ cười giống như chẳng nhìn thấy gì cả.
Thế lửa rất mạnh, trong bóng lửa mơ hồ nhận ra thi thể của mười người, ngọn lửa bình thường khó mà đốt cháy toàn bộ thi thể, nhưng mà ngọn lửa này rất kỳ dị, trong nháy mắt đã đốt cháy toàn bộ 10 cỗ thi thể thành tro.
Đợi khi các cỗ thi thể kia bị cháy hoàn toàn, Minh Hỏa mới tắt, nó giống như có linh tính, trên mặt đất hiện giờ chỉ còn lại một khoảng bị cháy đen.
Kỷ Nhược Trần lấy ra một cái hộp tử tinh nhỏ, nhẹ nhàng mở ra, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của hắn. Viên dạ minh châu này ngoại trừ chiếu sáng thì tác dụng của nó cũng không nhiều.
Khi các vị chân nhân ban cho hắn bảo bối này cũng không nói về công dụng của nó, trong mắt hắn, nó không thể nào tấn công địch nhân mà cũng chẳng thể hộ thân.
Kỷ Nhược Trần lắc đầu, thu hồi dạ minh châu, nhấc một cái túi lớn bên người, đeo lên lưng rồi đi về hướng Ích Châu. Trong cái túi đó toàn là đồ vật được lục soát trên người của mấy tên kia, khi hắn đi được mấy trượng, thì bỗng nhiên cảm thấy váng đầu hoa mắt, phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất.
Hắn cố gắng đứng lên, biết là mình lúc này chỉ chiến đấu trong một thời gian ngắn nhưng mà đã bị thương không nhẹ, mộc trượng của lão giả kia cũng là một pháp bảo rất tốt, sau khi dùng Giải Ly quyết đoạt lấy linh khí thì khó mà tiêu hóa trong một thời gian ngắn được.
Vết thương cũ mới chồng lên nhau nên hiện giờ chúng mới phát tác. Hắn lấy lại bình tĩnh, vận chuyển Tam Thanh chân khí chậm rãi ức chế linh khí đang toán loạn trong kinh mạch, chậm rãi đi ra ngoài Hắc Phong lâm.
Hành trình qua Ích Châu chỉ chừng trăm dặm đường, nhưng mà Kỷ Nhược Trần phải đi mất nửa tháng mới xong.
Khi hắn qua địa giới của Ích Châu, các vết thương đã hồi phục, cái bọc phía sau cũng không thấy đâu nữa, các pháp bảo muôn hình muôn vẻ đều bị hắn biến thành bổ vật
Trên đường Kiếm Nam nhiều núi non.
Sau khi ra khói Ích Châu, Kỷ Nhược Trần không đi theo đường lớn mà đi lên phía bắc, lại một lần nữa lọt vào trong quần sơn mênh mông.
Thục địa sơn linh thủy tú, đi trong quần sơn đúng là một sự hưởng thụ. Kỷ Nhược Trần nhận định lại phương vị, sau đó đi tới một dòng suối ở bên cạnh, đồng thời cố gắng điều khiển hơn 10 luồng linh khí khác nhau trong cơ thể, tránh cho chúng xung đột.
Đột nhiên, trước mắt Kỷ Nhược Trần sáng ngời, hóa ra là hắn đã đi qua rừng rậm, tiến vào một vùng đất trống. Nơi này núi xanh biếc, vực sâu muôn trượng, khe núi vờn quanh, cây mọc thành bụi, thực là khó mà tìm được một nơi tươi tốt như vậy.
Nhưng mà chuyện lạ thường phát sinh mỗi ngày.
Kỷ Nhược Trần còn đang cảm thán nơi đây linh khí hội tụ, thì trước mắt có một thân ảnh lóe lên, ngay sau đó có một thân hình mềm mại đâm thẳng vào trước ngực của hắn, làm cho hắn ngã bổ chổng lên trời.
Kỳ Nhược Trần chấn động, linh khí trong kinh mạch lập tức chạy loạn xì ngầu, hắn váng đầu hoa mắt, kêu lên một tiếng đau đớn, hai tay ôm chặt lấy bụng, cố gắng đứng lên.
Thân hình kia mềm mại nhưng mà va chạm như vậy thì lực đạo cũng không nhỏ, nữ tử tầm thường không có khả năng làm như vậy.
Hơn nữa khi tiếp xúc với nàng, linh khí trong cơ thể của Kỷ Nhược Trần chấn động vài cái. Tam Thanh Chân khí không vận chuyển cũng tự hành lưu chuyển.
Cũng may có như vậy, Kỷ Nhược Trần mới không phun máu, nhưng kinh mạch cũng đau như đao cắt, sắc mặt trắng bệch.
Nói cũng kỳ quái, thân hình của nàng kia mới rời khỏi thân thể hắn thì linh khí trong cơ thể của Kỷ Nhược Trần lập tức an tĩnh hơn rất nhiều, hông của hắn vận lực, Huyền Tâm giới chỉ đã biến mất khói ngón tay cái của hắn.
Khi nhìn rõ dung mạo của nàng kia, Kỷ Nhược Trần thất kinh!
Tướng mạo của nàng chỉ chừng có 20, mặc bộ quần áo màu xanh, ngoài ra không có đeo thêm trang sức nào cả, mà nàng cũng chẳng cần đeo thêm trang sức làm gì.
Mới nhìn qua thì nàng giống Cố Thanh tới bảy phần, nhưng mà khi nhìn kỹ lại mới phát hiện hai người có điểm khác nhau tương đối lớn.
Cố Thanh như mày trắng trên trời, cao thượng và cô liêu, ẩn chứa khí của thiên địa.
Nàng này người nhỏ nhắn, nhu mì như nước, không có một sự sắc bén nào cả, làm cho người khác sinh lòng thương xót. Có thể nói, thanh y nữ tử này ôn nhu tới cực điểm.
Thiếu nữ kia hơi mất tự nhiên, sắc mặt tái nhợt, trên môi chỉ có huyết sắc nhàn nhạt do đau đớn nên đôi mi nhăn lại với nhau, giống như vũ đái lê hoa (mưa hoa lê), tấm lòng cứng rắn của Kỷ Nhược Trần chẳng hiểu tại sao lại đau xót.
Ánh mắt của hắn lập tức nhìn toàn bộ thân hình của thiếu nữ kia, thây được nguyên nhân mà nàng ta đau đớn.
Hóa ra ở chân trái có cắm một mũi linh tiễn, máu chảy ướt đẫm một ống quần.
Kỷ Nhược Trần nhãn lực lợi hại, mới liếc mắt đã nhận ra linh tiễn kia cắm sâu hai tấc, thương thế không được coi là nhẹ.
Mũi linh tiễn kia dài chừng 4 thốn (40 phân), trên đầy móc câu, cào trên chân nàng thành những cái rãnh, máu theo những cái rãnh đó chảy ra.
Sự đau đớn trong lòng Kỷ Nhược Trần lóe lên rồi biến mất. Tay phải hắn khẽ chuyển, đoản kiếm Xích Oanh đã hiện lên trong tay áo.
Cô gái này tuy rằng đạo hạnh thấp, so với Kỷ Nhược Trần thì không bằng nhưng sao lại có thể xuất hiện trong rừng hoang núi thẳm như vậy.
Với linh giác của Kỷ Nhược Trần hoàn toàn không phát hiện được sự xuất hiện của nàng, thậm chí còn không nhận ra nàng đụng vào mình như thế nào, giống như là nàng biết tàng hình vậy.
Thanh y nữ hài hướng Kỷ Nhược Trần dịu dàng thi lễ, nhịn đau nói: "Ta bị người đuổi giết, đi nhầm đường, đụng phải công tử, kính xin công tử tha lỗi."
Kỷ Nhược Trần vạn lần không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, tinh thần của hắn vẫn không buông lỏng cảnh giác, thầm nghĩ:
"Vừa mới nghe nói tới khổ nhục kế, vậy mà nó đã tới thật nhanh! Chỉ là một mưu kế thô lậu, gạt được ta hay sao? Coi ta là thôn dân ở nơi sơn dã à?"
Trong lòng của hắn nghĩ như vậy, nhưng mà vẫn mỉm cười, chắp tay nói: "Nếu như vậy, cô nương mau chạy đi, không cần phải thi lễ như vậy?"
Kỷ Nhược Trần vốn định cố tình trêu chọc thiếu nữ này, ai ngờ thanh y nữ tử kia đang định chạy, nghe thấy lời của hắn lại xoay người lại, nói:
"Thúc thúc đã nói, sống chết là chuyện nhỏ, lễ nghi là chuyện lớn. Mặc dù thân ở tuyệt địa vẫn không thể bỏ qua lễ nghi. Hôm nay đắc tội công tử, ngày khác sẽ bồi báo, ta... phải chạy trước đã."
Kỷ Nhược Trần nhất thời dở khóc dở cười. Mắt thấy nàng chật vật chạy vào trong rừng, tuy biết rõ là kế nhưng mà chẳng hiểu tại sao trong lòng lại đau đớn, nụ cười bất tri bất giác biến mất.
Thanh y nữ hài vừa mới chạy vào trong rừng, linh giác nhạy cảm của Kỷ Nhược Trần đã nhảy lên, nghe thấy tiếng quát tháo ồn ào từ một phương hướng khác, có một đội nhân mã theo hướng này đuổi tới.
"Ha hả, không phải chỉ là khổ nhục kế thôi hay sao?" Kỷ Nhược Trần thầm nghĩ, chắp tay mỉm cười nhìn hơn 10 nam nữ vọt tới trước mặt.
Nhìn trang phục cũng biết đám người này phân thành hai phái tu đạo, đạo hạnh tuy rằng được nhưng mà pháp bảo lại hết sức đơn sơ, khó mà lọt vào pháp nhãn của Kỷ Nhược Trần.
Những người này không ngờ Kỷ Nhược Trần lại có ở đây, thấy hắn phong thần như ngọc, đứng thẳng như núi cao, khí thế tự sinh nên không dám coi thường, nhất tề đứng lại nhìn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.