Trần Duyên

Chương 90: Sao phải chịu cuồng phong bạo vũ 5

Yên Vũ Giang Nam

29/03/2017

Một trung niên nhân tướng mạo đường đường liền ôm quyền, cất cao giọng nói: "Chúng ta xuất thân từ Lục Tiên Đường và Thái Thanh môn, đang ở đuổi một con yêu nghiệt, không biết thiểu tiên có thấy hành tung của con yêu nghiệt đó không?"

Kỷ Nhược Trần còn chưa kịp trả lời, từ trong rừng đã vang lên thanh âm của cành khô bị gãy, đại hán bên này vui vẻ, nói:

"Nó ở chỗ đó, yêu nghiệt, giờ thì ta xem ngươi còn chạy tới chỗ nào!"

Hắn còn chưa nói xong, đã giương cung lớn bằng hắc thiết, to chừng 4 xích, nhanh như tia chớp bắn ra một mũi tên!

Động tác của hắn mặc dù như điện, nhưng mà Kỷ Nhược Trần vẫn nhìn thây rõ ràng, mũi linh tiễn kia màu xanh lam, dài chừng 4 thốn, có đầy móc câu, giống y như đúc với mũi tên cắm ở chân của thanh y nữ hài kia.

"Chẳng qua chỉ là khổ nhục kế mà thôi..." Kỷ Nhược Trần nghĩ như vậy nhưng nụ cười trên mặt chẳng hiện lên nổi.

Trong rừng chợt vang lên một tiếng kêu đau đớn, tuy rằng thanh âm không lớn nhưng mà lại mang theo sự buồn bã!

Đại hán động tác như điện, trong nháy mắt đã bắn ra mũi tên thứ hai, đồng thời gào to:

"Hôm nay vì dân trừ hại!"

"Tách" một tiếng, mũi tên đã được bắn ra!

"Chẳng qua chỉ là khổ nhục kế..." Kỷ Nhược Trần kinh ngạc nghĩ.

Mũi tên rời cung được chừng 3 thốn, trước mặt đại hán da đen đã hiện lên hơn 10 đạo quang hoa đỏ tươi, linh tiễn đột nhiên nổ thành 10 đoạn, mảnh vụn bay tán loạn, trước ngực của hắn xuất hiện hơn 10 cái rãnh thật sâu.

Nhưng mà hắn không dám động đậy!

"Khổ nhục kế..." Kỷ Nhược Trần cười khổ.

Hắn đứng yên tại chỗ, nhìn về phía dãy núi xa xa, tay phái đưa lên, như nắm lấy cái gì đó. Tiên kiếm Xích Oanh hiện ra trong tay hắn, lúc này kiếm dài ba thước, vạch qua một đường trên yết hầu của đại hán da đen, kiếm quang đỏ tươi như màu máu, đại hán kia không động đậy chút nào.

"Ngươi làm gì vậy? Chẳng lẽ ngươi có quan hệ với con yêu nghiệt kia?" Hơn 10 nam nữ ngẩn ra, có một thanh niên trong đó quát hỏi.

Hắn còn chưa nói xong, một trung niên phụ nhân đứng bên cạnh thấp giọng nói: "Đừng vội kích động, hắn biết ngự kiếm thuật!"

Thanh niên nam tử kia nhìn thấy tiên kiếm Xích Oanh, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn không phục nói:



"Vậy thì sao, hắn chỉ có một người, địch nổi 10 người chúng ta không?"

Kỷ Nhược Trần nhàn nhạt nói: "Có địch nổi hay không, đợi ta giết người này xong, rồi các ngươi sẽ biết."

"Ngươi dám đả thương sư huynh của ta!" Thanh niên nam tử phẫn nộ quát.

"Văn Vinh, ngươi câm miệng cho ta!" Trung niên nam tử vừa nãy thi lễ với Kỷ Nhược Trần, phẫn nộ quát. Hắn nhìn ký hiệu trên chuôi của tiên kiếm Xích Oanh, hướng Kỷ Nhược Trần thi lễ, hỏi: "Thiểu tiên là môn hạ của Đạo Đức tông?"

"Đúng vậy."

Trung niên nam tử do dự một chút, hỏi: "Không biết thiểu tiên vì sao lại bảo hộ con yêu nghiệt kia?"

Kỷ Nhược Trần lạnh nhạt nói: "Không có gì, người này ta muốn, còn về phần tại sao, ngươi lên Mạc Kiền phong mà hỏi."

Hắn vừa nói ra câu này, trên mặt trung niên nam tử hiện lên sự giận dữ, nhưng mà chỉ trong một khắc, hắn chắp tay, nói:

"Nếu đã là cao đồ yếu nhân của Đạo Đức tông, chúng ta nhường vậy, nhưng mà Đạo Đức tông là chính đạo trong thiên hạ, vạn mong thiểu tiên không nên đi nhầm đường."

Dứt lời, hắn vung ống tay áo lên, dẫn mọi người rời đi.

Kỷ Nhược Trần đứng yên bất động, cho tới khi đám người này đi xa mới thu hồi tiên kiếm Xích Oanh, sau đó thu hồi hai tờ Thiên Cương Lục Dương phù ở sau lưng.

Hắn xoay người đi vào rừng, đi tới chỗ có thanh âm vang lên, đi không được bao xa đã thấy thanh y nữ hài nằm trên đất, sắc mặt trắng bệch, đã ngất đi từ lâu.

Trên đùi nàng có một mũi linh tiễn do nàng ngã sấp nên mũi tên gãy thành hai đoạn, cắm sâu vào trong da thịt không thấy cán.

"Ai, khổ nhục kế ..."

Kỷ Nhược Trần lặp nhẹ nhàng thở dài, ôm lấy thanh y nữ hài, bay đi.

Trong núi non mênh mông, có một tiểu miếu để cầu no ấm bình an, trải qua nhiều năm mưa gió, tiểu miếu đã tàn tạ vô cùng, vẻn vẹn chỉ có thể chắn gió mưa mà thôi.

Trước miếu cỏ hoang mọc thành bụi, trên các cây cột sơn bong ra từng mảng, một vách tường đã bị đổ, trong miếu mạng nhện treo đầy, bùn đất khắp nơi.

Tượng thổ địa trong miếu bị đẩy qua một bên, trên bàn thờ có một cái trường sam, thanh y nữ hài đang nằm sấp trên trường sam, mặt trắng như tờ giấy, hai mi nhắm chặt, hôn mê bất tỉnh.

Bùn đất trong miếu đã bị dọn dẹp, có hai ba viên Lưu ly châu sắp thành phương vị Tam Tài. Ba viên Lưu ly châu phun ra một đoàn chân hỏa, đốt một tiểu đỉnh đang huyền phù trên không trung.



Cái thanh đồng tiểu đỉnh này chính là cái mà Kỷ Nhược Trần đã dùng Giải Ly chụp vào Văn Vương Sơn Hà Đỉnh, ngoại trừ không có thứ gì có thể gây tổn thương cho nó thì chẳng còn tác dụng gì khác.

Chân hỏa do ba viên Lưu Ly châu phát ra có thể nóng chảy vàng, đồng, nhưng đốt một khắc sắc thái của Thanh đồng tiểu đỉnh vẫn chẳng thay đổi chút nào.

Kỷ Nhược Trần ngồi trên mặt đất, hai tay ôm đầu gối, ngơ ngác nhìn tiểu đỉnh đang xoay tròn trên không trang, tâm loạn như ma.

Hắn suy nghĩ hồi lâu cũng không biết vì sao mình lại cứu thiếu nữ này, với bản tâm của hắn, biết đây chính là khổ nhục kế, phải dùng hai từ Thiên Cương Lục Dương phù đánh lén, giết đi nửa số người, sau đó đuổi tận giết tuyệt, nghênh ngang rời đi mới đúng.

Kỷ Nhược Trần thầm than một tiếng, có lẽ là bởi vì nàng có phần tương tự như Cố Thanh, tuy rằng thần thái hai người khác hẳn nhau nhưng mà đây vẫn là lý do mà hắn tiếp nhận.

Hắn lật tay, trong lòng bàn tay đã có một viên đan được màu vàng, tiện tay bỏ vào trong thanh đồng tiểu đỉnh.

Viên đan dược kia vừa mới bỏ vào trong Văn Vương Sơn Hà Đỉnh đã phát ra tiếng kêu giống như kim loại va chạm với nhau.

Đan dược vừa được bỏ vào trong đỉnh, chân hỏa phun ra mạnh gấp đôi, dưới sự thiêu đốt của chân hòa, đan được chậm rãi tan ra, cuối cùng hóa thành một dạng thuốc nước màu vàng kim.

Kỷ Nhược Trần được Tử Vân chân nhân truyền thụ kim đan đại đạo, tay trái vung lên, lại có thêm 3 viên đan dược.

Hắn quay đầu lại nhìn thanh y nữ hài, trầm ngâm trong chốc lát rồi cầm lấy tay của nàng, cẩn thận bắt mạch.

Tay nàng như nước, mềm mại không xương.

Qua thời gian khoảng nửa chén trà, Kỷ Nhược Trần thu hồi dược liệu, lại bỏ thêm hai viên đan dược màu vàng vào Văn Vương Sơn Hà Đỉnh.

Dược liệu phủ vừa vào trong đỉnh lập tức hòa tan với nước thuốc vàng kim, có một mùi thơm lạ bay lên.

Thiếu nữ kia ngửi thấy mùi thuốc, kêu lên một tiếng, tỉnh lại lầm bầm: "Thơm quá, thật là thoải mái."

Thiếu nữ kia mới cử động, từ trên thân lại truyền tới sự đau đớn, lúc này rên rỉ một tiếng, hai mi nhắm chặt với nhau, cũng do đau đớn mà nàng tỉnh lại hoàn toàn.

Kỷ Nhược Trần nói:

"Đừng nhúc nhích, càng động càng đau, kiên nhẫn một chút, ta sắp sắc thuốc xong rồi."

Thanh y nữ hài nhìn Kỷ Nhược Trần, ôn nhu nói: "Hóa ra là công tử, đa tạ công tử cứu giúp, ta có thương tích trong người, không thể đứng dậy cảm tạ được."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trần Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook