Chương 220: Say rượu 2
Yên Vũ Giang Nam
02/04/2017
Còn có mấy đệ tử trẻ tuổi của các phái bị dung mạo
của Thanh Y làm mê mẩn, cũng bỏ qua khác biệt giữa người và yêu, uyển
chuyển thể hiện lòng ngưỡng mộ đối với nàng. Nào ngờ Thanh Y ở trên
phương diện này hoàn toàn là tâm trí chưa được khai mở, nghe được mấy
câu đại loại như "Quan quan thư cưu, tại hà chi châu" (Chim câu nho nhỏ, đứng tại bờ sông)... vẻ mặt đều là mờ mịt, liền lôi kéo đối phương hỏi
xem đây là loại thần điểu nào, có dị năng gì, vì sao nhất định phải đứng ở sông đó.... Cho đến khi đối phương mặt đỏ tới mang tai mồ hôi chảy
ròng ròng, chạy trối chết mới thôi.
Thường xuyên qua lại như vậy, không khí giữa các vị tân khách đã cự kỳ hòa hợp. Mặt trời gần xuống núi mặc dù vẫn chưa đến lúc Kỷ Nhược Trần và Cố Thanh vào bàn nhưng không biết là người nào đứng lên đề nghị, mọi người cũng đã cùng nhau uống rượu.
Người tu đạo uống rượu chú trọng chính là không được vận dụng chân nguyên đạo pháp, hoàn toàn dùng tửu lượng của bản thân để chống đỡ. Còn nếu như vận dụng mấy thứ như Ngũ QUỷ Bàn Vận, Tiêu Tán Giải Ly đại pháp, cho dù dùng vạc dầu để uống cũng không phân ra kết quả gì. Khi đó so đấu không phải là rượu mà là chân nguyên đạo hạnh rồi. Dĩ nhiên, rượu người tu đạo uống cũng khác so với rượu bình thường, không phải là loại người phàm có thể dùng để uống. Ví như rượu Túy Hương do Đạo Đức tông pha chế, cho dù phàm phu tục tử có tửu lượng tốt uống vài chén cũng phải say mất năm ba ngày, còn nếu như tửu lượng hơi kém một chút, chỉ cần một ngụm cũng đủ để quật ngã.
Lễ đính hôn giữa Đạo Đức tông và Vàn Trung Cư chính là đại sự của tu đạo giới, có thể tham dự sự kiện này không phải là danh vang một phương thì cũng chính là những đệ tử trẻ tuổi rất có thiên phú ra ngoài để mở mang kiến thức, thực sự có thể nói là nói chuyện có cao nhân, người lui tới không ai là kẻ tầm thường. Mặc dù Túy Hương lợi hại nhưng ở trong mắt những người này, ba tuần rượu chẳng qua chỉ là khởi động, làm nóng không khí mà thôi. Nhưng ai ngờ được trong số đông đảo người tu đạo, hết lần này tới lần khác lại có một người phàm không có chút đạo hạnh ngồi đó. Vừa uống hết chén rượu, thân thể hắn bỗng nhiên nghiêng ngả, trực tiếp chui xuống gầm bàn ngáy lớn.
Mọi người rất ngạc nhiên, rối rít dừng chén nhìn lại. Hai gã đạo sĩ tiếp khách của Đạo Đức tông vội vàng chạy tới, đỡ người đó từ gầm bàn dậy. Người này tuổi đã trung niên, mặc mỗi bộ đồ văn sĩ, nhìn qua cũng là thân hình cao lớn, tướng mạo đường đường, chẳng qua khuôn mặt lúc nàv đã đỏ bừng, say đến bất tỉnh nhân sự. Mặc dù số lượng tân khách rất nhiều, nhưng trí nhớ của đạo sĩ tiếp khách của Đạo Đức tông lại vô cùng tốt hơn nữa trong số tàn khách ngồi đây cũng chỉ có một người phàm. Hai đạo sĩ lập tức nhận ra người này, tên gọi Tể Thiên Hạ, cùng lên núi với hai vị Thiên quân Long Tượng Bạch Hổ và Vân Phong đao trưởng.
Hai gã đạo sĩ đỡ Tể Thiên Hạ dậy rồi giải thích với hai vị Thiên quân Long Tượng Bạch Hổ không nên dùng đạo thuật hoặc đan dược giải rượu cho hắn. Túy Hương pha chế từ nhiều loại tiên dược quý hiếm, mặc dù tác dụng của rượu mãnh liệt nhưng sẽ không làm người bị thương, trái lại sau khi say còn có lợi rất lớn cho thân thể, nên để tự nhiên chứ không nên tùy tiện làm hắn tỉnh lại mới có thể hấp thu được hết dược lực. Trước giờ hai gã đạo sĩ đã rất quen với cảnh khách mời say rượu, liền vững vàng nâng Tể Thiên Hạ dậy đưa về phòng nghỉ ngơi.
Những ngày qua hai vị Thiên quán Long Tượng Bạch Hổ luôn xem Tể Thiên Hạ như sư phụ, đi theo học tập về đạo trị quốc, quản lý thiên hạ. Chỗ ngồi này cũng là phân cho Tể Thiên Hạ ngồi, nhưng hai vị Thiên quân đạo pháp đặc thù; trời sinh bộ dạng khác người. Đặc biệt là đầu của Long Tượng Thiên Quán lại giống như thân rồng, vốn một ghế đủ cho hai người, nhưng một mình hắn ngồi xem ra cũng chật chội không chịu nổi. Mặc dù Bạch Hổ Thiên Quản gầy gò, nhưng hai tay lại dài ngồi trên ghế cũng cảm thấy chật chội. Vừa rồi Tể Thiên Hạ bị dìu đi, hai vị Thiên quân cảm thấy rất vừa ý, không đợi người tiếp khách tới thu dọn liền tự mình đem ba bàn rượu gộp lại làm một, ngồi như vậy mới cảm thấy hơi thoải mái.
Hai vị Thiên quân âm thầm động tay chân cũng không phải không có người nhận ra. Cách chỗ hai Thiên quán không xa, ngoan ngoãn ngồi sau bàn rượu, hai mắt rủ xuống, thực ra là đang nhìn chén Túy Hương lóng lánh trước mặt, không nói cũng không động đậy gì cả. Tân khách xung quanh mặc dù vẫn nói cười chúc rượu, trên thực tế lại có rất nhiều người vẫn len lén nhìn nàng. Rất nhiều người muốn tiến lên khiêu chiến, nhưng có vết xe đổ lúc trước của Thiên Hải lão nhân, không nói thua trận bị mất mặt mũi, lại còn cản trở người khác chúc rượu cùng Thanh Y. Mọi người đều là người trong chính đạo, chẳng lẽ còn phải dùng thủ đoạn xa luân chiến với một tiểu yêu sao?
Trong lúc nơi này đang rối rít nhốn nháo, chợt nghe thấy ba tiếng khánh vang lên. Giờ lành đã đến, lễ mừng bắt đầu. Mọi người rối rít ngồi thẳng lại, chờ đợi đại điển bắt đầu.
Dưới tiếng khánh kêu gọi, hai con Thanh Loan hạ xuống từ trên bầu trời một trái một phải đậu trên đỉnh Yêu Nguyệt điện, lông đuôi bảy màu trong bóng đêm làm hiện rõ sự bất phàm của thần điểu, ánh sáng lấp lảnh tỏa ra rực rỡ. Dưới sự dẫn đường của bốn tên đạo sĩ, Kỷ Nhược Trần mặc hoa phục, bước trên đường làm bằng bạch ngọc chậm rãi đi tới. Bởi vì đây chỉ là lễ đính hôn, không phải đám cưới nên rất nhiều lễ nghi được sắp xếp đơn giản, hắn cũng không mặc áo hỉ màu đỏ thẫm.
Vừa đến trước cửa Yêu Nguyệt điện, Kỷ Nhược Trần bỗng thấy hai tên tiểu đạo sĩ dìu một người đi ra từ của hông Yêu Nguyệt điện, không nhịn được hơi tò mò. Quay đầu lại nhìn mới thấy là Tể Thiên Hạ, bất giác cảm thấy thoải mái. Xem ra Tể Thiên Hạ mê rượu ngon, nhất định là Túy Hương mới có thể say đến mực phải nhờ người dìu ra khỏi điện. Chỉ tiếc lần đại điển đính hôn này hắn không xem được.
Xa xa vẫn có thể nghe được giọng nói mơ hồ ấp úng của Tể Thiên Hạ: "Ngã túy dục miên quân... thả khứ(1)... Hay, thơ hay..."
(1) Ta say thích ngủ, đừng ai đến.
Kỷ Nhược Trần nghỉ chân một lát, thầm nghĩ xem ra mấy ngày nay Tể Thiên Hạ và Lý Bạch cũng rất thân thiết. Chẳng qua là bản tính Lý Bạch ngay thẳng, đạo hạnh lại sâu xa, mà Tể Thiên Hạ thì lòng dạ thâm sâu nhưng lại không có chút đạo hạnh nào. Thực sự không biết lúc bọn họ ở chung một chỗ có thể nói chuyện gì.
Lúc này một tên đạo sĩ tiếp khách thúc giục:
“Thời gian đã đến, mới Kỷ sư thúc mau vào điện!”
Theo như lễ nghi bây giờ, Kỷ Nhược Trần phải vào điện trước, bái lạy tổ sư, chân nhân, sau đó chào hỏi tân khách xong. Cố Thanh mới được vào điện. Hắn kéo dài thời gian một lát, phía cuối đại đạo bằng bạch ngọc truyền đến từng tiếng chuông, ánh sáng mờ ảo xông lên phía chân trời. Kỷ Nhược Trần đây là xe chở Cổ Thanh đã tới. Hắn không chần chờ nữa, bước vào đai điện.
Cuối đại đạo bằng bạch ngọc xuất hiện một chiếc xe bốn bánh, kéo xe là một con Cửu Vĩ Lộc cao gần một trượng trên lưng phủ lụa thêu kim tuyến, trong truyền thuyết loại hươu này dùng để kéo xe cho tiên nhân, không nghĩ Đạo Đức tông cũng tìm được. Bốn góc thùng xe điêu khắc Lưu Kim Hỏa Phượng, đầu phượng hướng lên mui xe, trong miệng ngậm một viên hỏa châu to lớn. Sườn xe là cả một khối Bích ngọc lưu ly hoàn chỉnh, dưới ánh sáng đỏ thẫm của hỏa châu, toàn khối ngọc như có sóng ngầm chuyển động, tựa như biển sâu. Mảnh che ở cửa sổ xe buông xuống, che lại kín đáo.
Xa giá vừa đi tới đây liền dừng lại ở ven đường.
“Sao lại dừng lại?" Cố Thanh nói vọng ra từ trong xe.
Có tám nữ đệ tử trẻ tuổi của Đạo Đức tông đi theo xung quanh xa giá, người dẫn đầu nói:
"Vừa rồi không biết vì sao Kỷ sư thúc lại chậm trễ một chút, chúng ta phải dừng lại chỗ này một lát mới có thể vào điện hoàn thành lễ."
Cố Thanh ừ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, cũng không mở cửa sổ nhìn ra. Nhưng trong lòng nàng luôn có cảm giác dường như để lỡ điều gì đó. Trong mấy ngày này, cảm giác này vẫn luôn quanh quẩn trong lòng nàng khiến nàng hơi khó hiểu. Nhưng nó lại lúc có lúc không, cho dù nàng cố gắng như thế nào cũng không có cách nào bắt được. Cố Thanh cũng thử xem quẻ, nhưng cũng không thu được điều gì. Xưa nay nàng vẫn quen lạnh nhạt với việc đời, nếu xem quẻ không có kết quả, vậy thì chuyện đó cũng chỉ là tâm ma ngẫu nhiên mà thôi. Nhưng cảm giác này rắt lâu cũng không có biến mất khiến nàng hơi nghi hoặc không biết làm thế nào.
Đang lúc nàng cân nhắc, xa giá nhẹ nhàng chấn động, lại tiếp tục khởi hành.
Thường xuyên qua lại như vậy, không khí giữa các vị tân khách đã cự kỳ hòa hợp. Mặt trời gần xuống núi mặc dù vẫn chưa đến lúc Kỷ Nhược Trần và Cố Thanh vào bàn nhưng không biết là người nào đứng lên đề nghị, mọi người cũng đã cùng nhau uống rượu.
Người tu đạo uống rượu chú trọng chính là không được vận dụng chân nguyên đạo pháp, hoàn toàn dùng tửu lượng của bản thân để chống đỡ. Còn nếu như vận dụng mấy thứ như Ngũ QUỷ Bàn Vận, Tiêu Tán Giải Ly đại pháp, cho dù dùng vạc dầu để uống cũng không phân ra kết quả gì. Khi đó so đấu không phải là rượu mà là chân nguyên đạo hạnh rồi. Dĩ nhiên, rượu người tu đạo uống cũng khác so với rượu bình thường, không phải là loại người phàm có thể dùng để uống. Ví như rượu Túy Hương do Đạo Đức tông pha chế, cho dù phàm phu tục tử có tửu lượng tốt uống vài chén cũng phải say mất năm ba ngày, còn nếu như tửu lượng hơi kém một chút, chỉ cần một ngụm cũng đủ để quật ngã.
Lễ đính hôn giữa Đạo Đức tông và Vàn Trung Cư chính là đại sự của tu đạo giới, có thể tham dự sự kiện này không phải là danh vang một phương thì cũng chính là những đệ tử trẻ tuổi rất có thiên phú ra ngoài để mở mang kiến thức, thực sự có thể nói là nói chuyện có cao nhân, người lui tới không ai là kẻ tầm thường. Mặc dù Túy Hương lợi hại nhưng ở trong mắt những người này, ba tuần rượu chẳng qua chỉ là khởi động, làm nóng không khí mà thôi. Nhưng ai ngờ được trong số đông đảo người tu đạo, hết lần này tới lần khác lại có một người phàm không có chút đạo hạnh ngồi đó. Vừa uống hết chén rượu, thân thể hắn bỗng nhiên nghiêng ngả, trực tiếp chui xuống gầm bàn ngáy lớn.
Mọi người rất ngạc nhiên, rối rít dừng chén nhìn lại. Hai gã đạo sĩ tiếp khách của Đạo Đức tông vội vàng chạy tới, đỡ người đó từ gầm bàn dậy. Người này tuổi đã trung niên, mặc mỗi bộ đồ văn sĩ, nhìn qua cũng là thân hình cao lớn, tướng mạo đường đường, chẳng qua khuôn mặt lúc nàv đã đỏ bừng, say đến bất tỉnh nhân sự. Mặc dù số lượng tân khách rất nhiều, nhưng trí nhớ của đạo sĩ tiếp khách của Đạo Đức tông lại vô cùng tốt hơn nữa trong số tàn khách ngồi đây cũng chỉ có một người phàm. Hai đạo sĩ lập tức nhận ra người này, tên gọi Tể Thiên Hạ, cùng lên núi với hai vị Thiên quân Long Tượng Bạch Hổ và Vân Phong đao trưởng.
Hai gã đạo sĩ đỡ Tể Thiên Hạ dậy rồi giải thích với hai vị Thiên quân Long Tượng Bạch Hổ không nên dùng đạo thuật hoặc đan dược giải rượu cho hắn. Túy Hương pha chế từ nhiều loại tiên dược quý hiếm, mặc dù tác dụng của rượu mãnh liệt nhưng sẽ không làm người bị thương, trái lại sau khi say còn có lợi rất lớn cho thân thể, nên để tự nhiên chứ không nên tùy tiện làm hắn tỉnh lại mới có thể hấp thu được hết dược lực. Trước giờ hai gã đạo sĩ đã rất quen với cảnh khách mời say rượu, liền vững vàng nâng Tể Thiên Hạ dậy đưa về phòng nghỉ ngơi.
Những ngày qua hai vị Thiên quán Long Tượng Bạch Hổ luôn xem Tể Thiên Hạ như sư phụ, đi theo học tập về đạo trị quốc, quản lý thiên hạ. Chỗ ngồi này cũng là phân cho Tể Thiên Hạ ngồi, nhưng hai vị Thiên quân đạo pháp đặc thù; trời sinh bộ dạng khác người. Đặc biệt là đầu của Long Tượng Thiên Quán lại giống như thân rồng, vốn một ghế đủ cho hai người, nhưng một mình hắn ngồi xem ra cũng chật chội không chịu nổi. Mặc dù Bạch Hổ Thiên Quản gầy gò, nhưng hai tay lại dài ngồi trên ghế cũng cảm thấy chật chội. Vừa rồi Tể Thiên Hạ bị dìu đi, hai vị Thiên quân cảm thấy rất vừa ý, không đợi người tiếp khách tới thu dọn liền tự mình đem ba bàn rượu gộp lại làm một, ngồi như vậy mới cảm thấy hơi thoải mái.
Hai vị Thiên quân âm thầm động tay chân cũng không phải không có người nhận ra. Cách chỗ hai Thiên quán không xa, ngoan ngoãn ngồi sau bàn rượu, hai mắt rủ xuống, thực ra là đang nhìn chén Túy Hương lóng lánh trước mặt, không nói cũng không động đậy gì cả. Tân khách xung quanh mặc dù vẫn nói cười chúc rượu, trên thực tế lại có rất nhiều người vẫn len lén nhìn nàng. Rất nhiều người muốn tiến lên khiêu chiến, nhưng có vết xe đổ lúc trước của Thiên Hải lão nhân, không nói thua trận bị mất mặt mũi, lại còn cản trở người khác chúc rượu cùng Thanh Y. Mọi người đều là người trong chính đạo, chẳng lẽ còn phải dùng thủ đoạn xa luân chiến với một tiểu yêu sao?
Trong lúc nơi này đang rối rít nhốn nháo, chợt nghe thấy ba tiếng khánh vang lên. Giờ lành đã đến, lễ mừng bắt đầu. Mọi người rối rít ngồi thẳng lại, chờ đợi đại điển bắt đầu.
Dưới tiếng khánh kêu gọi, hai con Thanh Loan hạ xuống từ trên bầu trời một trái một phải đậu trên đỉnh Yêu Nguyệt điện, lông đuôi bảy màu trong bóng đêm làm hiện rõ sự bất phàm của thần điểu, ánh sáng lấp lảnh tỏa ra rực rỡ. Dưới sự dẫn đường của bốn tên đạo sĩ, Kỷ Nhược Trần mặc hoa phục, bước trên đường làm bằng bạch ngọc chậm rãi đi tới. Bởi vì đây chỉ là lễ đính hôn, không phải đám cưới nên rất nhiều lễ nghi được sắp xếp đơn giản, hắn cũng không mặc áo hỉ màu đỏ thẫm.
Vừa đến trước cửa Yêu Nguyệt điện, Kỷ Nhược Trần bỗng thấy hai tên tiểu đạo sĩ dìu một người đi ra từ của hông Yêu Nguyệt điện, không nhịn được hơi tò mò. Quay đầu lại nhìn mới thấy là Tể Thiên Hạ, bất giác cảm thấy thoải mái. Xem ra Tể Thiên Hạ mê rượu ngon, nhất định là Túy Hương mới có thể say đến mực phải nhờ người dìu ra khỏi điện. Chỉ tiếc lần đại điển đính hôn này hắn không xem được.
Xa xa vẫn có thể nghe được giọng nói mơ hồ ấp úng của Tể Thiên Hạ: "Ngã túy dục miên quân... thả khứ(1)... Hay, thơ hay..."
(1) Ta say thích ngủ, đừng ai đến.
Kỷ Nhược Trần nghỉ chân một lát, thầm nghĩ xem ra mấy ngày nay Tể Thiên Hạ và Lý Bạch cũng rất thân thiết. Chẳng qua là bản tính Lý Bạch ngay thẳng, đạo hạnh lại sâu xa, mà Tể Thiên Hạ thì lòng dạ thâm sâu nhưng lại không có chút đạo hạnh nào. Thực sự không biết lúc bọn họ ở chung một chỗ có thể nói chuyện gì.
Lúc này một tên đạo sĩ tiếp khách thúc giục:
“Thời gian đã đến, mới Kỷ sư thúc mau vào điện!”
Theo như lễ nghi bây giờ, Kỷ Nhược Trần phải vào điện trước, bái lạy tổ sư, chân nhân, sau đó chào hỏi tân khách xong. Cố Thanh mới được vào điện. Hắn kéo dài thời gian một lát, phía cuối đại đạo bằng bạch ngọc truyền đến từng tiếng chuông, ánh sáng mờ ảo xông lên phía chân trời. Kỷ Nhược Trần đây là xe chở Cổ Thanh đã tới. Hắn không chần chờ nữa, bước vào đai điện.
Cuối đại đạo bằng bạch ngọc xuất hiện một chiếc xe bốn bánh, kéo xe là một con Cửu Vĩ Lộc cao gần một trượng trên lưng phủ lụa thêu kim tuyến, trong truyền thuyết loại hươu này dùng để kéo xe cho tiên nhân, không nghĩ Đạo Đức tông cũng tìm được. Bốn góc thùng xe điêu khắc Lưu Kim Hỏa Phượng, đầu phượng hướng lên mui xe, trong miệng ngậm một viên hỏa châu to lớn. Sườn xe là cả một khối Bích ngọc lưu ly hoàn chỉnh, dưới ánh sáng đỏ thẫm của hỏa châu, toàn khối ngọc như có sóng ngầm chuyển động, tựa như biển sâu. Mảnh che ở cửa sổ xe buông xuống, che lại kín đáo.
Xa giá vừa đi tới đây liền dừng lại ở ven đường.
“Sao lại dừng lại?" Cố Thanh nói vọng ra từ trong xe.
Có tám nữ đệ tử trẻ tuổi của Đạo Đức tông đi theo xung quanh xa giá, người dẫn đầu nói:
"Vừa rồi không biết vì sao Kỷ sư thúc lại chậm trễ một chút, chúng ta phải dừng lại chỗ này một lát mới có thể vào điện hoàn thành lễ."
Cố Thanh ừ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, cũng không mở cửa sổ nhìn ra. Nhưng trong lòng nàng luôn có cảm giác dường như để lỡ điều gì đó. Trong mấy ngày này, cảm giác này vẫn luôn quanh quẩn trong lòng nàng khiến nàng hơi khó hiểu. Nhưng nó lại lúc có lúc không, cho dù nàng cố gắng như thế nào cũng không có cách nào bắt được. Cố Thanh cũng thử xem quẻ, nhưng cũng không thu được điều gì. Xưa nay nàng vẫn quen lạnh nhạt với việc đời, nếu xem quẻ không có kết quả, vậy thì chuyện đó cũng chỉ là tâm ma ngẫu nhiên mà thôi. Nhưng cảm giác này rắt lâu cũng không có biến mất khiến nàng hơi nghi hoặc không biết làm thế nào.
Đang lúc nàng cân nhắc, xa giá nhẹ nhàng chấn động, lại tiếp tục khởi hành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.