Chương 221: Say rượu 3
Yên Vũ Giang Nam
03/04/2017
Khung cảnh trong Yêu Nguyệt điện rực rỡ, dải lụa
tung bay, đàn sáo réo rắt, tiếng nhạc rộn rã. Nhìn kĩ lại, trên hơn hai
mươi giá nến to như cánh tay không có ánh nến gì cả, nhưng lại có một
viên dạ minh châu to như nắm tay yên lặng phát sáng, chiếu sáng cả đại
điện làm cho nó rõ như ban ngày, không nhiễm chút khí tức phàm tục nào.
Khung cảnh yên bình nói không hết, hào nhoáng lộng lẫy vô cùng.
ở giữa Đài chủ hôn có treo ảnh của khai phái tổ sư hai phái Đạo Đức tông và Vân Trung Cư. Hai bàn phía trước, phía bên trái ngồi tám vị chân nhân của Đạo Đức tông, bên phải ngồi ở giữa là Thanh Nhàn chân nhân, hai bên trái phải theo thứ tự là Vân Trung Thiên Hải và Vân Trung Vụ Lam.
Người của Vân Trung Cư rất ít đi lại trong chốn hồng trần, đại đa số tân khách ngồi đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều chân nhân của Vân Trung Cư như vậy. Uy danh của Thiên Hải lão nhân vang xa, đi lại nhiều trong nhân gian, tướng mạo đặc biệt, rất nhiều tân khách nhận ra hắn. Hai vị còn lại gần như không ai từng gặp mặt. Vân Trang Vụ Lam là một bà bà nhìn qua tuổi đã hơn bảy mươi, dáng người hơi cao, khuôn mặt đầy đặn hòa nhã, nét duyên dáng vẫn còn dư âm, dựa vào đó có thể thấy được khi còn trẻ chắc chắn là một mỹ nhân. Đầu tóc đã bạc của bà lại được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, dãi lụa trên châm ngọc không dao động chút nào, dù đứng hay ngồi sống lưng cũng luôn thẳng tắp, khuôn mặt không chút thay đổi, khóe miệng mím chặt, trên mặt hiện đầy sát khí dày dặc, dường như mỗi người ngồi đây đều thiếu nợ nàng ba cân tiên đan không trả vậy.
Thiên Hải và Vụ Lam là những người có hình dáng đặc thù trong số những người có tu vi, nhưng nếu như so sánh với Vân Trung Kim Sơn đang đàng hoàng ngồi ở giữa, thực sự là đệ tử gặp sư phụ. Thanh Nhàn chân nhân ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ Tử Kim có điêu khắc hoa văn cây cối mây gió, lưng không dựa vào ghế, chân không chạm đất, hoàn toàn đem bốn chữ "mập lùn đen ngốc" thể hiện ra ngoài, giống như đặt một quả cân trên ghế.
Chẳng qua thân phận của Thanh Nhàn chân nhân cũng không phải bình thường, tinh quang trong đôi mắt tam giác nhỏ tí hiện lên, hơi đảo qua trong đại điện, tân khách đang ngồi không có người nào dám cười.
Các vị chân nhân của Đạo Đức tông là người tiên phong đạo cốt, khí độ bất phàm. Tám vị chân nhân đứng chung một chỗ, lặp tức có tiên vân ẩn hiện, hoàn toàn khác biệt so với ba người của Vân Trung Cư mây đen hạ xuống tới đỉnh đầu.
Sau khi chưởng giáo chân nhân của hai tông ngồi vào chỗ của mình. Kỷ Nhược Trần bước qua đại sảnh dưới sự dẫn dắt của một đôi đạo đồng tay trái cầm khăn đầu như ý, tay phải cầm Bát Bảo phất trần, bước lên Đài Chủ Hôn, đốt ba nén hương, bái lạy tổ su của bổn tông, lại hướng về ba người của Vân Trung Cư theo thứ tự hành đại lễ ba lần mới đứng dậy cảm tạ tân khách.
Kỷ Nhược Trần xoay người đứng thẳng trên đài cao, mọi người liền rối rít bàn luận, thậm chí có người kêu lên khen tốt.
Kỷ Nhược Trần mặc hoa phục, ngoại trừ quần áo được may cực kỳ vừa người, trên thân cao thấp cũng không có bao nhiêu đồ trang sức, thanh khiết giản dị. Nhưng chính vì như thế mới làm nổi bật nên dáng vẻ bình tĩnh như đá, thâm sâu như biển, vóc dáng như ngọc, khí thế như rồng của hắn! Trong số đệ tử trẻ tuổi của các phái cũng không thiếu nhân tài đứng đầu, nếu như nói về dung mạo, thì Kỷ Nhược Trần cũng được coi là một người nổi bật, nhưng lại không có khi thể siêu trần thoát tục, cự tuyệt trần gian. Điều thực sự khó có được là khí thế nội liễm của hắn, không thu không phát, quang hoa tỏa ra một khí tức tang thương, giống như đã trải qua cả ngàn năm thương hải tang điền (bài biển hóa nương dâu).
Có cốt cách tất thể hiện ra bên ngoài.
Nếu xét một cách toàn diện về Kỷ Nhược Trần thì dấu hiệu tu vi tâm trí thần đã đạt đến cảnh giới thượng giai. Bây giờ tuổi hắn còn trẻ, đạo hạnh cũng không thâm hậu cho lắm, nhưng tâm chí thần thức lại là căn cơ của vạn vật. Bởi vậy có thể thấy được tiền đồ trong tương lai của hắn thực sự không có giới hạn. Tam Thanh Chân Quyết của Đạo Đức tông lại được xem là chính pháp phi tiên, chi cần tu đến cảnh giới Ngọc Thanh thì sẽ có cơ hội đạt được đạo quả. Lúc này Kỷ Nhược Trần đã có tâm tình như vậy, sau năm mươi năm nữa, chưa biết chừng sẽ trở thành Tử Vi thứ hai.
Trong số tân khách không thiếu cao thủ xem tướng, vừa nhìn đã nhận ra được chỗ bất phàm của Kỳ Nhược Trần. Trước đây đa phần mọi người chỉ biết Kỷ Nhược Trần là người trầm tĩnh ít nói, rất có địa vị trong tu đạo giới, là đệ tử được Đạo Đức tông dốc lòng bồi dưỡng, nhưng không thực sự có ấn tượng sâu sắc. Còn về những lời đồn tiên nhân giáng trần, hơn hai tháng trước cao nhân của các phái lại suy tính một lần nữa, lại phát hiện tất cả dấu hiệu về tiên nhân giáng trần đều bị rối loạn, không có thêm điềm báo nào có thể chứng minh Kỷ Nhược Trần chính là tiên nhân chuyển thế. Sau nhiều lần suy tính, cao nhân các phái đều cho rằng trước sau hai lần tranh đoạt trích tiên thực sự chỉ là một trò đùa. Chỉ là thiên phú của Kỷ Nhược Trần thực sự không tệ, chỉ có thể nói vận may của Đạo Đức tông quá tốt, chó ngáp phải ruồi mà thôi.
Nhưng lúc này Kỷ Nhược Trần chỉ đứng thẳng ở trên đài như vậy đã tựa như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, tài năng cũng khó có thể che giấu thêm nữa.
Các vị chân nhân của Đạo Đức tông là cao nhân đắc đạo, tuy trong lòng vui mừng nhưng cũng không biểu hiện chút gì trên nét mặt. Nhưng Vân Trung Cư lại hoàn toàn khác, Thiên Hải lão nhân liếc qua Kỷ Nhược Trần, không thể hiện chút vẻ mặt nào. Vẻ mặt sát khí của Vân Trung Vụ Lam thu liễm lại rất nhiều, trong ánh mắt nhìn Kỷ Nhược Trần hiện lên vẻ khen ngợi. Còn trên mặt Vân Trung Kim Sơn liền hiện rỡ nụ cười, đôi mắt nhỏ gần như híp lại thành một đường, nhìn chằm chằm Kỷ Nhược Trần từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, ừ ừ liên tục, lộ ra vẻ cực kì hài lòng.
Trong số tân khách có vài người đạo hạnh cao thâm cẩn thận quan sát Kỷ Nhược Trần, cố gắng tìm ra vẻ tang thương trên người hắn có được từ đâu, nhưng cũng không thu hoạch được điều gì, không thể làm gì khác hơn là tự nhủ có lẽ hắn tu luyện bí pháp bí mật của Đạo Đức tông.
Nhạc mừng lại vang lên, ngọc bội nhẹ vang, quần áo bay theo gió, hoa mai lượn lờ. Hai nữ đệ tử của Đạo Đức tông ăn mặc đoan trang tiến vào từ cửa hông hai bên, một người bưng đỉnh đốt hương Bách Hợp, một người mang bình bên trong cắm nụ hoa Trường Xuân. Sau đó lại có hai người mang theo Giả Du Hương Châu. Bác Cổ Lung Linh (Châu ngọc cổ có mùi hương, trống cũ tên là Lung Linh).
Kỷ Nhược Trần đứng thẳng, trong lòng bình tĩnh yên lặng, ánh mắt chỉ nhìn về cửa điện, không quan tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh. Trừ cửa điện đã mở ra ra, trong mắt hắn không còn thứ gì khác. Có thể trái tim của hắn đã cảm nhận được rõ ràng có một ánh mắt trong suốt mềm mại như nước đang nhìn hắn.
Ánh mắt này mềm mại như nước, vốn là không có thứ gì, nhưng không biết tại sao, phòng tuyến vững chắc như núi trong lòng hắn dường như hoàn toàn hỏng mất bởi ánh mắt này.
Ở một góc ồn ào náo nhiệt, lại có một nơi yên tĩnh, đó là chỗ ngồi của một đệ tử trẻ tuổi của Vân Trung Cư. Trong số các đệ tử, Thạch Cơ vẫn được người khác chú ý. So với khí chất mềm mại như nước của Thanh Y, nàng lại hoàn toàn khác hẳn, tóc đen như lụa, hàng mi đều như vót, làn da trắng như tuyết, mịn màng hơn xa những cô gái bình thường, hai thứ làm nổi bật lẫn nhau, xinh đẹp cùng diễm lệ. Đôi mắt to của nàng cực kỳ linh động, nhìn quanh đại điện khiến cho trái tim của mỗi người đập thình thịch, nhưng xem xét cẩn thận lại ẩn chứa sát khí, như một luồng khí lạnh lẽo đột nhiên ùa tới giữa ngày xuân, không kìm được sợ hãi, Thạch Cơ đẹp nhưng lại giống như yêu quái, làm cho người ta vừa muốn gần gũi nhưng lại không nhịn được sinh ra lòng sợ hãi.
Thạch Cơ ngồi thẳng tắp, người hơi nghiêng về phía trước nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Trần, thần thái trong ánh mắt sáng láng, không che giấu một chút vui mừng, giận hờn nào. Sở Hàn ngồi cùng bàn vói nàng, cũng đang nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Trần, nhưng trong ánh mặt lại lộ ra một chút lạnh lẽo. \
Hắn vô ý thức nâng chén rượu lên, chén rượu bằng đồng xanh còn ấm áp hơn so với tay hắn. Một chén rượu này như nặng cả ngàn cân, Sở Hàn dùng sức mấy lần mới nhấc được lên khỏi mặt bàn.
Thạch Cơ đã nhận ra, quay đầu lại nhìn Sở Hàn, nhưng hắn cũng hoàn toàn không nhận ra.
Một tiếng đinh vang lên, một làn sương lặng lẽ tràn vào cung vàng điện ngọc. Trong chớp mắt, rất nhiều người trong điện đều có ảo giác như trường cột chạm trổ trong điện đã hóa thành bèo dạt mây trôi, chỉ còn lại linh quả mặc cho mưa gió vùi dập. Yêu Nguyệt điện vốn huy hoàng lập lòe, cột màu vàng kim tô điểm cho sàn nhà bằng bạch ngọc, trong nháy mắt đã hóa thành đỉnh núi tuyết, phía trước là đoạn nhai, phía sau là vực sâu thăm thẳm. Trong nháy mặt từ trên bầu trời rơi xuống Hoàng Tuyền, hai nơi mịt mờ, chưa thấy bao giờ.
Tân khách đều yên lặng.
Chỉ vì Cố Thanh đang từ ngoài điện bước vào.
Lúc này, một chiếc khăn rộng trùm kín đầu nàng, thấp thoáng bên trong là một dung mạo tuyệt thế. Trên tóc hai người nha hoàn cài một bông hoa mẫu đơn, không phải làm từ vàng, bạc, hay ngọc lưu ly, nhẹ nhàng rung động tưởng như sắp nở. Năm con chim phượng lấy cánh và đuôi làm lá, miệng ngậm giao châu. Trừ những thứ đó ra không còn trang sức gì khác.
Trên người nàng mặc một bộ quần áo màu đỏ thẫm, trang phục và khăn che đầu đều mềm như mây khói, không giống những như nhà phú quý ở thế tục gã con. Nếu như nhìn kỹ, thì đây vẫn là đôi Long Phượng tường trinh (cát tường), nhưng lại là loại Long bàn Ly hộ (Ly là con rồng không sừng trong truyền thuyết - Rồng uốn Ly che). Phượng tường loan dẫn (Phượng bay dẫn Loan), dưới chân có núi sông sơn hà, non sông xã tắc.
ở giữa Đài chủ hôn có treo ảnh của khai phái tổ sư hai phái Đạo Đức tông và Vân Trung Cư. Hai bàn phía trước, phía bên trái ngồi tám vị chân nhân của Đạo Đức tông, bên phải ngồi ở giữa là Thanh Nhàn chân nhân, hai bên trái phải theo thứ tự là Vân Trung Thiên Hải và Vân Trung Vụ Lam.
Người của Vân Trung Cư rất ít đi lại trong chốn hồng trần, đại đa số tân khách ngồi đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều chân nhân của Vân Trung Cư như vậy. Uy danh của Thiên Hải lão nhân vang xa, đi lại nhiều trong nhân gian, tướng mạo đặc biệt, rất nhiều tân khách nhận ra hắn. Hai vị còn lại gần như không ai từng gặp mặt. Vân Trang Vụ Lam là một bà bà nhìn qua tuổi đã hơn bảy mươi, dáng người hơi cao, khuôn mặt đầy đặn hòa nhã, nét duyên dáng vẫn còn dư âm, dựa vào đó có thể thấy được khi còn trẻ chắc chắn là một mỹ nhân. Đầu tóc đã bạc của bà lại được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, dãi lụa trên châm ngọc không dao động chút nào, dù đứng hay ngồi sống lưng cũng luôn thẳng tắp, khuôn mặt không chút thay đổi, khóe miệng mím chặt, trên mặt hiện đầy sát khí dày dặc, dường như mỗi người ngồi đây đều thiếu nợ nàng ba cân tiên đan không trả vậy.
Thiên Hải và Vụ Lam là những người có hình dáng đặc thù trong số những người có tu vi, nhưng nếu như so sánh với Vân Trung Kim Sơn đang đàng hoàng ngồi ở giữa, thực sự là đệ tử gặp sư phụ. Thanh Nhàn chân nhân ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ Tử Kim có điêu khắc hoa văn cây cối mây gió, lưng không dựa vào ghế, chân không chạm đất, hoàn toàn đem bốn chữ "mập lùn đen ngốc" thể hiện ra ngoài, giống như đặt một quả cân trên ghế.
Chẳng qua thân phận của Thanh Nhàn chân nhân cũng không phải bình thường, tinh quang trong đôi mắt tam giác nhỏ tí hiện lên, hơi đảo qua trong đại điện, tân khách đang ngồi không có người nào dám cười.
Các vị chân nhân của Đạo Đức tông là người tiên phong đạo cốt, khí độ bất phàm. Tám vị chân nhân đứng chung một chỗ, lặp tức có tiên vân ẩn hiện, hoàn toàn khác biệt so với ba người của Vân Trung Cư mây đen hạ xuống tới đỉnh đầu.
Sau khi chưởng giáo chân nhân của hai tông ngồi vào chỗ của mình. Kỷ Nhược Trần bước qua đại sảnh dưới sự dẫn dắt của một đôi đạo đồng tay trái cầm khăn đầu như ý, tay phải cầm Bát Bảo phất trần, bước lên Đài Chủ Hôn, đốt ba nén hương, bái lạy tổ su của bổn tông, lại hướng về ba người của Vân Trung Cư theo thứ tự hành đại lễ ba lần mới đứng dậy cảm tạ tân khách.
Kỷ Nhược Trần xoay người đứng thẳng trên đài cao, mọi người liền rối rít bàn luận, thậm chí có người kêu lên khen tốt.
Kỷ Nhược Trần mặc hoa phục, ngoại trừ quần áo được may cực kỳ vừa người, trên thân cao thấp cũng không có bao nhiêu đồ trang sức, thanh khiết giản dị. Nhưng chính vì như thế mới làm nổi bật nên dáng vẻ bình tĩnh như đá, thâm sâu như biển, vóc dáng như ngọc, khí thế như rồng của hắn! Trong số đệ tử trẻ tuổi của các phái cũng không thiếu nhân tài đứng đầu, nếu như nói về dung mạo, thì Kỷ Nhược Trần cũng được coi là một người nổi bật, nhưng lại không có khi thể siêu trần thoát tục, cự tuyệt trần gian. Điều thực sự khó có được là khí thế nội liễm của hắn, không thu không phát, quang hoa tỏa ra một khí tức tang thương, giống như đã trải qua cả ngàn năm thương hải tang điền (bài biển hóa nương dâu).
Có cốt cách tất thể hiện ra bên ngoài.
Nếu xét một cách toàn diện về Kỷ Nhược Trần thì dấu hiệu tu vi tâm trí thần đã đạt đến cảnh giới thượng giai. Bây giờ tuổi hắn còn trẻ, đạo hạnh cũng không thâm hậu cho lắm, nhưng tâm chí thần thức lại là căn cơ của vạn vật. Bởi vậy có thể thấy được tiền đồ trong tương lai của hắn thực sự không có giới hạn. Tam Thanh Chân Quyết của Đạo Đức tông lại được xem là chính pháp phi tiên, chi cần tu đến cảnh giới Ngọc Thanh thì sẽ có cơ hội đạt được đạo quả. Lúc này Kỷ Nhược Trần đã có tâm tình như vậy, sau năm mươi năm nữa, chưa biết chừng sẽ trở thành Tử Vi thứ hai.
Trong số tân khách không thiếu cao thủ xem tướng, vừa nhìn đã nhận ra được chỗ bất phàm của Kỳ Nhược Trần. Trước đây đa phần mọi người chỉ biết Kỷ Nhược Trần là người trầm tĩnh ít nói, rất có địa vị trong tu đạo giới, là đệ tử được Đạo Đức tông dốc lòng bồi dưỡng, nhưng không thực sự có ấn tượng sâu sắc. Còn về những lời đồn tiên nhân giáng trần, hơn hai tháng trước cao nhân của các phái lại suy tính một lần nữa, lại phát hiện tất cả dấu hiệu về tiên nhân giáng trần đều bị rối loạn, không có thêm điềm báo nào có thể chứng minh Kỷ Nhược Trần chính là tiên nhân chuyển thế. Sau nhiều lần suy tính, cao nhân các phái đều cho rằng trước sau hai lần tranh đoạt trích tiên thực sự chỉ là một trò đùa. Chỉ là thiên phú của Kỷ Nhược Trần thực sự không tệ, chỉ có thể nói vận may của Đạo Đức tông quá tốt, chó ngáp phải ruồi mà thôi.
Nhưng lúc này Kỷ Nhược Trần chỉ đứng thẳng ở trên đài như vậy đã tựa như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, tài năng cũng khó có thể che giấu thêm nữa.
Các vị chân nhân của Đạo Đức tông là cao nhân đắc đạo, tuy trong lòng vui mừng nhưng cũng không biểu hiện chút gì trên nét mặt. Nhưng Vân Trung Cư lại hoàn toàn khác, Thiên Hải lão nhân liếc qua Kỷ Nhược Trần, không thể hiện chút vẻ mặt nào. Vẻ mặt sát khí của Vân Trung Vụ Lam thu liễm lại rất nhiều, trong ánh mắt nhìn Kỷ Nhược Trần hiện lên vẻ khen ngợi. Còn trên mặt Vân Trung Kim Sơn liền hiện rỡ nụ cười, đôi mắt nhỏ gần như híp lại thành một đường, nhìn chằm chằm Kỷ Nhược Trần từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, ừ ừ liên tục, lộ ra vẻ cực kì hài lòng.
Trong số tân khách có vài người đạo hạnh cao thâm cẩn thận quan sát Kỷ Nhược Trần, cố gắng tìm ra vẻ tang thương trên người hắn có được từ đâu, nhưng cũng không thu hoạch được điều gì, không thể làm gì khác hơn là tự nhủ có lẽ hắn tu luyện bí pháp bí mật của Đạo Đức tông.
Nhạc mừng lại vang lên, ngọc bội nhẹ vang, quần áo bay theo gió, hoa mai lượn lờ. Hai nữ đệ tử của Đạo Đức tông ăn mặc đoan trang tiến vào từ cửa hông hai bên, một người bưng đỉnh đốt hương Bách Hợp, một người mang bình bên trong cắm nụ hoa Trường Xuân. Sau đó lại có hai người mang theo Giả Du Hương Châu. Bác Cổ Lung Linh (Châu ngọc cổ có mùi hương, trống cũ tên là Lung Linh).
Kỷ Nhược Trần đứng thẳng, trong lòng bình tĩnh yên lặng, ánh mắt chỉ nhìn về cửa điện, không quan tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh. Trừ cửa điện đã mở ra ra, trong mắt hắn không còn thứ gì khác. Có thể trái tim của hắn đã cảm nhận được rõ ràng có một ánh mắt trong suốt mềm mại như nước đang nhìn hắn.
Ánh mắt này mềm mại như nước, vốn là không có thứ gì, nhưng không biết tại sao, phòng tuyến vững chắc như núi trong lòng hắn dường như hoàn toàn hỏng mất bởi ánh mắt này.
Ở một góc ồn ào náo nhiệt, lại có một nơi yên tĩnh, đó là chỗ ngồi của một đệ tử trẻ tuổi của Vân Trung Cư. Trong số các đệ tử, Thạch Cơ vẫn được người khác chú ý. So với khí chất mềm mại như nước của Thanh Y, nàng lại hoàn toàn khác hẳn, tóc đen như lụa, hàng mi đều như vót, làn da trắng như tuyết, mịn màng hơn xa những cô gái bình thường, hai thứ làm nổi bật lẫn nhau, xinh đẹp cùng diễm lệ. Đôi mắt to của nàng cực kỳ linh động, nhìn quanh đại điện khiến cho trái tim của mỗi người đập thình thịch, nhưng xem xét cẩn thận lại ẩn chứa sát khí, như một luồng khí lạnh lẽo đột nhiên ùa tới giữa ngày xuân, không kìm được sợ hãi, Thạch Cơ đẹp nhưng lại giống như yêu quái, làm cho người ta vừa muốn gần gũi nhưng lại không nhịn được sinh ra lòng sợ hãi.
Thạch Cơ ngồi thẳng tắp, người hơi nghiêng về phía trước nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Trần, thần thái trong ánh mắt sáng láng, không che giấu một chút vui mừng, giận hờn nào. Sở Hàn ngồi cùng bàn vói nàng, cũng đang nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Trần, nhưng trong ánh mặt lại lộ ra một chút lạnh lẽo. \
Hắn vô ý thức nâng chén rượu lên, chén rượu bằng đồng xanh còn ấm áp hơn so với tay hắn. Một chén rượu này như nặng cả ngàn cân, Sở Hàn dùng sức mấy lần mới nhấc được lên khỏi mặt bàn.
Thạch Cơ đã nhận ra, quay đầu lại nhìn Sở Hàn, nhưng hắn cũng hoàn toàn không nhận ra.
Một tiếng đinh vang lên, một làn sương lặng lẽ tràn vào cung vàng điện ngọc. Trong chớp mắt, rất nhiều người trong điện đều có ảo giác như trường cột chạm trổ trong điện đã hóa thành bèo dạt mây trôi, chỉ còn lại linh quả mặc cho mưa gió vùi dập. Yêu Nguyệt điện vốn huy hoàng lập lòe, cột màu vàng kim tô điểm cho sàn nhà bằng bạch ngọc, trong nháy mắt đã hóa thành đỉnh núi tuyết, phía trước là đoạn nhai, phía sau là vực sâu thăm thẳm. Trong nháy mặt từ trên bầu trời rơi xuống Hoàng Tuyền, hai nơi mịt mờ, chưa thấy bao giờ.
Tân khách đều yên lặng.
Chỉ vì Cố Thanh đang từ ngoài điện bước vào.
Lúc này, một chiếc khăn rộng trùm kín đầu nàng, thấp thoáng bên trong là một dung mạo tuyệt thế. Trên tóc hai người nha hoàn cài một bông hoa mẫu đơn, không phải làm từ vàng, bạc, hay ngọc lưu ly, nhẹ nhàng rung động tưởng như sắp nở. Năm con chim phượng lấy cánh và đuôi làm lá, miệng ngậm giao châu. Trừ những thứ đó ra không còn trang sức gì khác.
Trên người nàng mặc một bộ quần áo màu đỏ thẫm, trang phục và khăn che đầu đều mềm như mây khói, không giống những như nhà phú quý ở thế tục gã con. Nếu như nhìn kỹ, thì đây vẫn là đôi Long Phượng tường trinh (cát tường), nhưng lại là loại Long bàn Ly hộ (Ly là con rồng không sừng trong truyền thuyết - Rồng uốn Ly che). Phượng tường loan dẫn (Phượng bay dẫn Loan), dưới chân có núi sông sơn hà, non sông xã tắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.