Chương 201: Sinh tử 3
Yên Vũ Giang Nam
02/04/2017
Càng đến gần Vân Vũ Hoa, trong lòng Kỷ Nhược Trần
càng thêm trấn định. Đây là một cơ hội cứu mạng cực kỳ hiếm hoi, gã nhất định không thể để phạm một chút sai lầm nào. Kỷ Nhược Trần mới đi được
hơn mười bước thì phía sau đột nhiên Tô Tô lạnh lùng thốt:
-Ngươi muốn tìm cái chết sao?
Kỷ Nhược Trần thầm hoảng sợ, ngạc nhiên quay đầu lại, thực sự không rõ vì sao nàng ta lại nhìn thấu mưu đồ của minh. Tô Tô quan sát trên dưới Kỷ Nhược Trần một phen, cuối cùng ánh mắt rơi vào hạ thể gã, nét mặt phủ đầy sát khí, nhíu mày nói:
-Lẽ nào ngươi là một phế nhân?
Lấy khả năng đoán ý qua lời nói và sắc mặt của Kỷ Nhược Trần và quá rành rõi tinh đời, cũng phải qua một khắc từ cái nhìn của Tô Tô mới hiểu lời của nàng ta có ý gì.
Kỷ Nhược Trần ngây ngươi tại chỗ.
Xem ra thế tục lễ phép hay giáo quy tại trên người cô nàng Tô Tô này hoàn toàn không có tác dụng gì, thực là không biết nàng xuất thân từ môn phái nào, trưởng bối trong phái dạy dỗ nàng ta ra sao. Vừa rồi trong lòng Kỷ Nhược Trần đang tính toán chỉ là nên dùng bộ pháp nào để cướp được thanh cổ kiếm Thiên Quyền ở bên cạnh, lại dùng loại thủ pháp nào để rút kiếm ra khỏi vỏ và kề lên cổ Vân Vũ Hoa bắt nàng làm con tin, khiến cho Tô Tô đi vào khuôn khổ, hành động này quả thực là đao khẩu thiểm huyết (2), mắt xích nào mà hơi chậm một chút hoặc là khiến cho Tô Tô nhìn ra dấu hiệu lập tức chính là họa sát thân. Trong lòng Kỷ Nhược Trần đang liên tục tính toán thì nào còn có thời gian nghĩ đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt, việc này khiến trên thân thể đương nhiên sẽ không có phản ứng gì rồi, không nghĩ tới để cho Tô Tô nhìn thấy được.
(2)Lưỡi đao liếm máu: Tỉ dụ việc vô cùng nguy hiểm.
Kỷ Nhược Trần nhìn Tô Tô, thực có phần không thể tin được nàng sẽ đi nhìn cái nơi đó của đàn ông. Nhưng thấy sát khí của Tô Tô ngầm mà không phát thì Kỷ Nhược Trần biết không thể trì hoãn thêm, nếu đã biết mấu chốt ở nơi nào vậy sẽ có biện pháp, lập tức Kỷ Nhược Trần đưa ánh mắt nhìn qua Vân Vũ Hoa.
Đây là lần đầu tiên hắn ôm sắc tầm nhìn một cô gái, mặc dù là sắc tâm đã dồn hết tâm trí vào Vân Vũ Hoa đang nằm ngửa trên đất, xuyên qua tầng vải màu đen thấy có thêm một tầng y phục đen nữa kề sát da thịt, thắt lưng mảnh khảnh làm tôn thêm dãy núi phập phồng trước ngực, bên trong hình như không có mặc áo lót nên có thể rõ ràng thấy được hình dạng của đỉnh núi. Kỷ Nhược Trần tim bắt đầu đập mạnh hơn, trong đầu hiện lên tình cảnh ngày ấy thi châm với nàng.
"Ôn nhuyễn tân bác kê đầu nhục, hoạt ni hoàn như tắc thượng tô (1) (Mềm mại êm ấm như thịt đầu gà mới bóc, trắng mịn nõn nà như sữa bò mới đông)
Lúc đó hắn đương nhiên là trong đầu không có ý gì xấu, song hiện tại hoàn toàn bất đồng.
(1)Xuất sứ câu đối:
Đường Huyền Tông cùng Dương Quý Phi bình thường tại hậu cung biệt điện mở tiệc và ca múa. Một lần, quý phi say rượu y sam bị tụt xuống hơi lộ ra vú, Huyền Tông nói: "Nhuyễn ôn tân bác kê đầu nhục." An Lộc Sơn ở bên đối lại: "Hoạt ni sơ ngưng tắc thượng tô."
Ý là hình dung bộ ngực phụ nữ rất mềm mại trắng nõn.
Tay áo nàng vén lên tới khuỷu tay lộ ra cánh tay như dương chi bạch ngọc, hoàn toàn đã không còn là bộ dạng hung hăng hay đuổi giết Kỷ Nhược Trần nữa, hai cánh tay đặt tại trước ngực phảng phất giống như có một loại dịu dàng gợi tình. Mà trên làn da vốn như băng như tuyết lúc này phiếm một tầng đò ủng như màu hoa hồng rực rỡ, nhìn vào quả thực có một loại phong lưu mê hoặc nói không hết lời. Kỷ Nhược Trân trong lòng khẽ động, ánh mắt chuyển qua khuôn mặt nàng, khuôn mặt như thiên niên như được điêu khắc từ hàn băng ngọc tinh cũng nổi lên tầng đỏ ửng, ít đi sự minh mẫn lãnh đạm, nhiều hơn vài phần diễm lệ, mái tóc đen uốn lượn sau đầu, tất cả tạo nên một khung cảnh phong tình động lòng người.
Trong Đạo điển ghi rất nhiều phép môn hợp hoan song tu, Kỷ Nhược Trần hiển nhiên cũng thông hiểu chuyện giữa nam nữ, huống chi dung nhan của Vân Vũ Hoa lại mang vẻ đẹp hiếm thấy. Xưa nay nàng thường lạnh như băng, sát khí bao bốn phía, cả người như một thanh lợi kiếm mới xuất vỏ khiến người tự tiêu dục niệm, lúc này nàng lại đang yếu đuối nằm trên mặt đất mặc người xử trí. khi so sánh giữa hai phong thái càng tăng thêm quyến rũ.
Một đạo hỏa diễm trong lòng Kỷ Nhược Trần lặng yên dấy lên, hạ thể rốt cuộc nhất trụ kình thiên. Tô Tỏ rốt cuộc thở dài một hơi, xoay người sang chỗ khác làm như không muốn nhìn phía bên này, chỉ cắn răng nói:
-Cho ngươi một khắc thời gian để làm việc mây mưa!
Đột nhiên lúc này Vân Vũ Hoa khẽ ư một tiếng, khoan thai tỉnh lại vừa lúc nghe được câu nói đó của Tô Tô. Thần thức của nàng tuy mơ hồ nhưng hãy còn hiểu rõ hàm nghĩa của những lời này, chỉ cảm thấy toàn thân như trong ngọn lửa hừng hực, hình như ngay cả máu cũng đã sôi trào, mà trong đầu lại có một loại dục vọng cực kỳ cường liệt như hải triều từng đợt từng đợt ập về phía nàng, nàng cố sức mở hai mắt, nhưng tất cả cảnh vật nhìn thấy trước mắt đều vặn vẹo không rõ, trông mông lung hình như có một bóng người đang đi về phía
Vân Vũ Hoa khẽ rên rỉ một tiếng, trừng mắt nhìn chăm chú bóng người kia một lát, càng đi càng gần càng rõ ràng là một người đàn ông, không ngờ còn là Kỷ Nhược Trần! Trong giây lát từng câu từng chữ mà Tô Tô vừa nói nhảy vào trong ý thức, nàng vất vả lắm mới lắp ghép lại các mảnh nhỏ ý thức đã bị phá tan tành, mơ hồ có chút minh bạch ý của câu nói kia, nhất thời kinh hãi, nhất thời đã tinh táo không ít.
Nàng ra sức giãy dụa ngồi dậy, nhìn hầm hầm Kỷ Nhược Trần, đột nhiên thấy được dị trạng ở hạ thể gã, nàng không khỏi vừa thẹn vừa giận, quát lên:
-Đứng lại! Tiểu tặc vô si, ngươi muốn làm cái gì? Tô Tô, đây... đây là chuyện gì?
Kỷ Nhược Trằn cũng không nghĩ tới nàng sẽ tỉnh lại vào lúc này, thầm than cơ hội tốt đã mất, vì vậy ngừng bước quay lại nhìn xem Tô Tô nói như thế nào.
Tô Tô đứng ở xa cách đó hơn mười người vẫn chưa quay đầu lại, nàng chỉ trở tay vung lên, một đạo kim tuyến như điện trói chặt lấy hai tay của Vân Vũ Hoa.
Vân Vũ Hoa theo bản năng hơi tránh đi nhưng nàng không thể cử động được dù chỉ một phân, không khỏi kinh hãi la to:
-Tô Tô! Muội đang làm gì?
Tô Tô nhẹ nhàng than thở nói:
-Vũ Hoa tỷ, ta làm điều nậy cũng là vì tốt cho tỷ thôi. Hắn mặc dù đã làm hại tỷ thành như vậy, nhưng trước đây tỷ muốn bắt hắn cũng không phải thâm cừu đại hận gì. Hắn tại Đạo Đức tông thân phân không thấp, tu hành không kém, diện mạo trông cũng còn anh tuấn, vùng quanh đây cũng tìm không được người thích hợp. Sau khi chuyện xong xuôi, nếu như sư tỷ hài lòng thì giữ lại làm trai lơ, còn nếu không thích thì một kiếm giết hắn là được.
Nàng cũng không đợi Vân Vũ Hoa trả lời, chỉ hướng Kỷ Nhược Trần quát:
-Còn không mau làm chuyện của ngươi đi!
Vân Vũ Hoa cũng hướng Kỷ Nhược Trần quát lên:
-Ngươi dám!
Kỷ Nhược Trần có gì mà không dám? Hắn đối với lời của Vân Vũ Hoa mắt điếc tai ngơ, trực tiếp đi tới bên người nàng và ngồi xổm xuống, bỗng nắm lấy vai nàng, đè thân thể suy yếu cùng cực của nàng ngã xuống đất, tay kia kéo xuống cạp váy của nàng rồi xốc lên vạt áo, lộ ra hai quả tuyết lê no tròn tràn đầy sức sống, bởi vì nguyên nhân kinh sợ và kích động nên hai nụ hoa hồng nhạt trên đỉnh đã ngạo nghễ hé mở.
Mắt thấy tay Kỷ Nhược Trần lại muốn tiến xuống phía dưới lần mò, Vân Vũ Hoa la hét dừng tay, thế nhưng Kỷ Nhược Trần đâu có chịu dừng?
-Tô Tô!
Tô Tô vẫn bất động đứng ở đó, nhưng những hột xoàn thủy tinh trên hai cái búi tóc buông xuống va chạm vào nhau không ngớt. Nàng đột nhiên la lên:
-Ngừng tay trước đã!
Tô Tô vừa bảo dừng lại, Kỷ Nhược Trần mới lập túc dừng tay, nhìn Vân Vũ Hoa ở dưới thân chỉ lặng lẽ không nói. Trong lòng gã vô số các bước, động tác vừa xâu chuỗi với nhau lại phân tán đi, nhưng bất kể tổ hợp như thế nào, tại cự ly này, không thể đoạt kiếm uy hiếp ngay trước Tô Tô được.
Mà sau khi Tô Tô bảo dừng vẫn không có xoay người lại, cũng không nói ra thêm một lời.
Nhưng trái lại Vân Vũ Hoa là người phá bỏ trầm mặc trước, trải qua một phen giãy dụa vừa rồi, bộ dạng hiện tại của nàng tóc đen tán loạn thần sắc kinh sợ, lúc này đột nhiên cười nói:
-Tô Tô, chuyện này tỷ đáp ứng muội là được rồi chứ gì, nhưng mà muội chỉ học được tình huống giữa nam và nữ từ trên sách, không biết trong phiên vân dạ vũ này có lạc thú lớn lao cỡ nào. Nếu như sẽ phải có một lần như thế, không bằng thoải mái mà hưởng thụ một phen. Muội cột ta lại thế này thì còn thú vị gì nữa, mau thả tỷ ra đi.
Tô Tô có chút bán tín bán nghi, do dự nói:
-A, trong chuyện mây mưa còn có thú vị sao? Trên sách dường như không có nói đến...
Nhưng mà dưới Vân Vũ Hoa luôn miệng thúc dục, cuối cùng Tô Tô cũng thu hồi sợi dây thừng.
Hai tay Vân Vũ Hoa mới lấy được tự do, không khỏi nở nụ cười yêu mị đến cực điểm, nàng giang hay tay muốn ôm lấy cổ Kỷ Nhược Trần, ngón tay khó khăn lắm mới chạm tới được gáy gã.
-Ngươi muốn tìm cái chết sao?
Kỷ Nhược Trần thầm hoảng sợ, ngạc nhiên quay đầu lại, thực sự không rõ vì sao nàng ta lại nhìn thấu mưu đồ của minh. Tô Tô quan sát trên dưới Kỷ Nhược Trần một phen, cuối cùng ánh mắt rơi vào hạ thể gã, nét mặt phủ đầy sát khí, nhíu mày nói:
-Lẽ nào ngươi là một phế nhân?
Lấy khả năng đoán ý qua lời nói và sắc mặt của Kỷ Nhược Trần và quá rành rõi tinh đời, cũng phải qua một khắc từ cái nhìn của Tô Tô mới hiểu lời của nàng ta có ý gì.
Kỷ Nhược Trần ngây ngươi tại chỗ.
Xem ra thế tục lễ phép hay giáo quy tại trên người cô nàng Tô Tô này hoàn toàn không có tác dụng gì, thực là không biết nàng xuất thân từ môn phái nào, trưởng bối trong phái dạy dỗ nàng ta ra sao. Vừa rồi trong lòng Kỷ Nhược Trần đang tính toán chỉ là nên dùng bộ pháp nào để cướp được thanh cổ kiếm Thiên Quyền ở bên cạnh, lại dùng loại thủ pháp nào để rút kiếm ra khỏi vỏ và kề lên cổ Vân Vũ Hoa bắt nàng làm con tin, khiến cho Tô Tô đi vào khuôn khổ, hành động này quả thực là đao khẩu thiểm huyết (2), mắt xích nào mà hơi chậm một chút hoặc là khiến cho Tô Tô nhìn ra dấu hiệu lập tức chính là họa sát thân. Trong lòng Kỷ Nhược Trần đang liên tục tính toán thì nào còn có thời gian nghĩ đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt, việc này khiến trên thân thể đương nhiên sẽ không có phản ứng gì rồi, không nghĩ tới để cho Tô Tô nhìn thấy được.
(2)Lưỡi đao liếm máu: Tỉ dụ việc vô cùng nguy hiểm.
Kỷ Nhược Trần nhìn Tô Tô, thực có phần không thể tin được nàng sẽ đi nhìn cái nơi đó của đàn ông. Nhưng thấy sát khí của Tô Tô ngầm mà không phát thì Kỷ Nhược Trần biết không thể trì hoãn thêm, nếu đã biết mấu chốt ở nơi nào vậy sẽ có biện pháp, lập tức Kỷ Nhược Trần đưa ánh mắt nhìn qua Vân Vũ Hoa.
Đây là lần đầu tiên hắn ôm sắc tầm nhìn một cô gái, mặc dù là sắc tâm đã dồn hết tâm trí vào Vân Vũ Hoa đang nằm ngửa trên đất, xuyên qua tầng vải màu đen thấy có thêm một tầng y phục đen nữa kề sát da thịt, thắt lưng mảnh khảnh làm tôn thêm dãy núi phập phồng trước ngực, bên trong hình như không có mặc áo lót nên có thể rõ ràng thấy được hình dạng của đỉnh núi. Kỷ Nhược Trần tim bắt đầu đập mạnh hơn, trong đầu hiện lên tình cảnh ngày ấy thi châm với nàng.
"Ôn nhuyễn tân bác kê đầu nhục, hoạt ni hoàn như tắc thượng tô (1) (Mềm mại êm ấm như thịt đầu gà mới bóc, trắng mịn nõn nà như sữa bò mới đông)
Lúc đó hắn đương nhiên là trong đầu không có ý gì xấu, song hiện tại hoàn toàn bất đồng.
(1)Xuất sứ câu đối:
Đường Huyền Tông cùng Dương Quý Phi bình thường tại hậu cung biệt điện mở tiệc và ca múa. Một lần, quý phi say rượu y sam bị tụt xuống hơi lộ ra vú, Huyền Tông nói: "Nhuyễn ôn tân bác kê đầu nhục." An Lộc Sơn ở bên đối lại: "Hoạt ni sơ ngưng tắc thượng tô."
Ý là hình dung bộ ngực phụ nữ rất mềm mại trắng nõn.
Tay áo nàng vén lên tới khuỷu tay lộ ra cánh tay như dương chi bạch ngọc, hoàn toàn đã không còn là bộ dạng hung hăng hay đuổi giết Kỷ Nhược Trần nữa, hai cánh tay đặt tại trước ngực phảng phất giống như có một loại dịu dàng gợi tình. Mà trên làn da vốn như băng như tuyết lúc này phiếm một tầng đò ủng như màu hoa hồng rực rỡ, nhìn vào quả thực có một loại phong lưu mê hoặc nói không hết lời. Kỷ Nhược Trân trong lòng khẽ động, ánh mắt chuyển qua khuôn mặt nàng, khuôn mặt như thiên niên như được điêu khắc từ hàn băng ngọc tinh cũng nổi lên tầng đỏ ửng, ít đi sự minh mẫn lãnh đạm, nhiều hơn vài phần diễm lệ, mái tóc đen uốn lượn sau đầu, tất cả tạo nên một khung cảnh phong tình động lòng người.
Trong Đạo điển ghi rất nhiều phép môn hợp hoan song tu, Kỷ Nhược Trần hiển nhiên cũng thông hiểu chuyện giữa nam nữ, huống chi dung nhan của Vân Vũ Hoa lại mang vẻ đẹp hiếm thấy. Xưa nay nàng thường lạnh như băng, sát khí bao bốn phía, cả người như một thanh lợi kiếm mới xuất vỏ khiến người tự tiêu dục niệm, lúc này nàng lại đang yếu đuối nằm trên mặt đất mặc người xử trí. khi so sánh giữa hai phong thái càng tăng thêm quyến rũ.
Một đạo hỏa diễm trong lòng Kỷ Nhược Trần lặng yên dấy lên, hạ thể rốt cuộc nhất trụ kình thiên. Tô Tỏ rốt cuộc thở dài một hơi, xoay người sang chỗ khác làm như không muốn nhìn phía bên này, chỉ cắn răng nói:
-Cho ngươi một khắc thời gian để làm việc mây mưa!
Đột nhiên lúc này Vân Vũ Hoa khẽ ư một tiếng, khoan thai tỉnh lại vừa lúc nghe được câu nói đó của Tô Tô. Thần thức của nàng tuy mơ hồ nhưng hãy còn hiểu rõ hàm nghĩa của những lời này, chỉ cảm thấy toàn thân như trong ngọn lửa hừng hực, hình như ngay cả máu cũng đã sôi trào, mà trong đầu lại có một loại dục vọng cực kỳ cường liệt như hải triều từng đợt từng đợt ập về phía nàng, nàng cố sức mở hai mắt, nhưng tất cả cảnh vật nhìn thấy trước mắt đều vặn vẹo không rõ, trông mông lung hình như có một bóng người đang đi về phía
Vân Vũ Hoa khẽ rên rỉ một tiếng, trừng mắt nhìn chăm chú bóng người kia một lát, càng đi càng gần càng rõ ràng là một người đàn ông, không ngờ còn là Kỷ Nhược Trần! Trong giây lát từng câu từng chữ mà Tô Tô vừa nói nhảy vào trong ý thức, nàng vất vả lắm mới lắp ghép lại các mảnh nhỏ ý thức đã bị phá tan tành, mơ hồ có chút minh bạch ý của câu nói kia, nhất thời kinh hãi, nhất thời đã tinh táo không ít.
Nàng ra sức giãy dụa ngồi dậy, nhìn hầm hầm Kỷ Nhược Trần, đột nhiên thấy được dị trạng ở hạ thể gã, nàng không khỏi vừa thẹn vừa giận, quát lên:
-Đứng lại! Tiểu tặc vô si, ngươi muốn làm cái gì? Tô Tô, đây... đây là chuyện gì?
Kỷ Nhược Trằn cũng không nghĩ tới nàng sẽ tỉnh lại vào lúc này, thầm than cơ hội tốt đã mất, vì vậy ngừng bước quay lại nhìn xem Tô Tô nói như thế nào.
Tô Tô đứng ở xa cách đó hơn mười người vẫn chưa quay đầu lại, nàng chỉ trở tay vung lên, một đạo kim tuyến như điện trói chặt lấy hai tay của Vân Vũ Hoa.
Vân Vũ Hoa theo bản năng hơi tránh đi nhưng nàng không thể cử động được dù chỉ một phân, không khỏi kinh hãi la to:
-Tô Tô! Muội đang làm gì?
Tô Tô nhẹ nhàng than thở nói:
-Vũ Hoa tỷ, ta làm điều nậy cũng là vì tốt cho tỷ thôi. Hắn mặc dù đã làm hại tỷ thành như vậy, nhưng trước đây tỷ muốn bắt hắn cũng không phải thâm cừu đại hận gì. Hắn tại Đạo Đức tông thân phân không thấp, tu hành không kém, diện mạo trông cũng còn anh tuấn, vùng quanh đây cũng tìm không được người thích hợp. Sau khi chuyện xong xuôi, nếu như sư tỷ hài lòng thì giữ lại làm trai lơ, còn nếu không thích thì một kiếm giết hắn là được.
Nàng cũng không đợi Vân Vũ Hoa trả lời, chỉ hướng Kỷ Nhược Trần quát:
-Còn không mau làm chuyện của ngươi đi!
Vân Vũ Hoa cũng hướng Kỷ Nhược Trần quát lên:
-Ngươi dám!
Kỷ Nhược Trần có gì mà không dám? Hắn đối với lời của Vân Vũ Hoa mắt điếc tai ngơ, trực tiếp đi tới bên người nàng và ngồi xổm xuống, bỗng nắm lấy vai nàng, đè thân thể suy yếu cùng cực của nàng ngã xuống đất, tay kia kéo xuống cạp váy của nàng rồi xốc lên vạt áo, lộ ra hai quả tuyết lê no tròn tràn đầy sức sống, bởi vì nguyên nhân kinh sợ và kích động nên hai nụ hoa hồng nhạt trên đỉnh đã ngạo nghễ hé mở.
Mắt thấy tay Kỷ Nhược Trần lại muốn tiến xuống phía dưới lần mò, Vân Vũ Hoa la hét dừng tay, thế nhưng Kỷ Nhược Trần đâu có chịu dừng?
-Tô Tô!
Tô Tô vẫn bất động đứng ở đó, nhưng những hột xoàn thủy tinh trên hai cái búi tóc buông xuống va chạm vào nhau không ngớt. Nàng đột nhiên la lên:
-Ngừng tay trước đã!
Tô Tô vừa bảo dừng lại, Kỷ Nhược Trần mới lập túc dừng tay, nhìn Vân Vũ Hoa ở dưới thân chỉ lặng lẽ không nói. Trong lòng gã vô số các bước, động tác vừa xâu chuỗi với nhau lại phân tán đi, nhưng bất kể tổ hợp như thế nào, tại cự ly này, không thể đoạt kiếm uy hiếp ngay trước Tô Tô được.
Mà sau khi Tô Tô bảo dừng vẫn không có xoay người lại, cũng không nói ra thêm một lời.
Nhưng trái lại Vân Vũ Hoa là người phá bỏ trầm mặc trước, trải qua một phen giãy dụa vừa rồi, bộ dạng hiện tại của nàng tóc đen tán loạn thần sắc kinh sợ, lúc này đột nhiên cười nói:
-Tô Tô, chuyện này tỷ đáp ứng muội là được rồi chứ gì, nhưng mà muội chỉ học được tình huống giữa nam và nữ từ trên sách, không biết trong phiên vân dạ vũ này có lạc thú lớn lao cỡ nào. Nếu như sẽ phải có một lần như thế, không bằng thoải mái mà hưởng thụ một phen. Muội cột ta lại thế này thì còn thú vị gì nữa, mau thả tỷ ra đi.
Tô Tô có chút bán tín bán nghi, do dự nói:
-A, trong chuyện mây mưa còn có thú vị sao? Trên sách dường như không có nói đến...
Nhưng mà dưới Vân Vũ Hoa luôn miệng thúc dục, cuối cùng Tô Tô cũng thu hồi sợi dây thừng.
Hai tay Vân Vũ Hoa mới lấy được tự do, không khỏi nở nụ cười yêu mị đến cực điểm, nàng giang hay tay muốn ôm lấy cổ Kỷ Nhược Trần, ngón tay khó khăn lắm mới chạm tới được gáy gã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.