Trần Duyên

Chương 202: Sinh tử 4

Yên Vũ Giang Nam

02/04/2017

Kỷ Nhược Trần cũng từ trong dáng tươi cười tươi đẹp như đào mận của nàng nhìn ra một tia sát khí, đang muốn có động tác, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Vân Vũ Hoa đã đột nhiên động thân ngồi dậy, đàu vai húc mạnh một cái vào ngực Kỷ Nhược Trần! Chỉ nghe tiếng răng rắc vang lên, toàn thân Kỷ Nhược Trần đã không biết bị đụng gãy mấy cái xương sườn, thân bất do kỷ bay ngược về phía sau, nặng nề va vào cây cổ thụ trên bãi cỏ bên cạnh mới dừng lại, thân thể uể oải theo thân cây trườn xuống.

Tô Tô sắc mặt đại biến, vội vàng vọt qua bên này. Nhưng động tác của Vân Vũ Hoa như điện, phất tay một cái cổ kiếm Thiên Quyền đã nằm trong tay!

Một đạo kiếm khí đen huyền xẹt qua...

Tô Tô chợt ngưng lại ở không trung, mở miệng muốn nói nhưng cái gì cũng nói không được, cứ như vậy nhìn Thiên Quyền kiếm một phân một phân từ năm ngón tay thon dài từ từ tuột tay, chậm rãi cắm trên mặt đất.

Tay cầm kiếm kia, vẻ xấu hổ yêu mị đã rút đi, chỉ còn lại vẻ tái nhợt đặc biệt chói mắt.

Vân Vũ Hoa ngã xuống về phía sau, nhẹ nhàng mà rơi xuống mặt cỏ ven hồ, hai mắt khép hờ giống như đang ngủ say. Chẳng qua trên cái cổ trắng như tuyết của nàng đã có thêm một hắc tuyến cực kỳ rõ ràng, phía trên nàng bay một đoàn hắc vụ đang quay cuồng bất định.

-Vũ Hoa tỷ tỷ, tỷ... ta...

Tô Tô thì thào không nói ra lời, nàng giống như đã dùng hết khí lực toàn thân mới bước về phía trước được một bước, rồi lại sợ hãi lập tức lui lại chỗ cũ, hoàn toàn không dám tiếp cận Vân Vũ Hoa, giống như sợ phải đánh thức mộng đẹp của nàng.

-Là hắn, là hắn hại chết Vũ Hoa tỷ tỷ, ta muốn báo thù, báo thù!

Tô Tô nhớ tới Kỷ Nhược Trần, nàng giống như một con nai, con mắt phương hướng đột nhiên phát hiện một tia sáng giải thoát, lập tức chạy như điên. Nàng xoay người lập tức lao về hướng Kỷ Nhược Trần, hữu quyền ngưng tụ phía trước một viên quang cầu, định đánh ra một quyền!

Nhưng một quyền này vừa đến giữa đường, Tô Tô ngạc nhiên thấy Kỷ Nhược Trần đang tựa lưng trên cây cổ thụ đứng thẳng thần tình dại ra, sắc mặt suy sụp, thần thái trong hai con ngươi đang nhanh chóng ảm đạm xuống.

Nàng trời sinh Huyền Đồng, mơ hồ thấy một đạo bạch khí từ trong mi tâm của Kỷ Nhược Trần đang bay ra rồi thổi về hướng đoàn hắc vụ quỷ dị phía trên Vân Vũ Hoa. Đạo bạch khí kia tại không trung lượn vòng nhiều lần rồi đột nhiên duỗi dài, đột nhiên rút ngắn, giống như đang không ngừng giãy dụa, nhưng cuối cùng chống lại không được hấp lực của hắc vụ, thoáng cái bị hút vào.



Thần thái hai con ngươi của Kỷ Nhược Trần đã trôi hết, hô hấp đoạn tuyệt, sinh cơ không còn, không ngờ đã chết!

Tô Tô thật là không biết Kỷ Nhược Trần dùng cái gì sẽ đột nhiên bạo vong vào lúc này, nhưng cho dù nàng kinh sợ chẳng qua cùng chỉ nghĩ tới một câu ác có ác báo mà thôi. Lúc này Kỷ Nhược Trần đã thành đối tượng nàng giận chó đánh mèo, dù thân đã chết cũng khó tiêu lửa giận trong lòng nàng, sau khi Tô Tò kinh ngạc, quyền kia lại đánh ra theo thế ban đầu, thề phải cho gã chết không toàn thây!

Một quyền này của nàng ẩn mà không phát, quyền vừa tới trước ba tấc liền ngưng định một viên quang châu quang mang tỏa vạn trượng, ẩn phong chứa hỏa, uy thế vô song. Uy lực của một quyền này tất cả quang châu trong vòng một thước đều tụ lực vào trong, thực là sức mạnh vô địch.

Mắt thấy quang huy trên quyền của Tô Tô đã chiếu sáng tới khuôn mặt Kỷ Nhược Trần, trên mặt gã đột nhiên nổi lên một tầng thanh khí, trung gian lại có từng mảng từng mảng vằn màu xanh lá hiện lên, cuồn cuộn tuôn ra, giống như sinh vật còn sống.

"Keng" một tiếng nổ, như có hàng vạn hàng nghìn tiếng chuông đồng cùng vang lên, làm kinh hãi tất cả các loài chim trên núi bay lên. Tô Tô chỉ cảm thấy bản thân hình như đang bay nhanh về trước thì đột nhiên va vào một ngọn núi lớn vô cùng kiên cố, nhất thời choáng đầu hoa mắt, ngực khó chịu không thể nói, thân thể không khỏi chấm đất bay ngược về phía sau, ven đường đụng gãy mất năm cây cổ thụ, lúc này mới vạn phần chật vật ngã trên mặt đất.

Nàng hồn nhiên không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, giãy dụa ngồi dậy nhìn lại, lúc này mới nhìn thấy cây đại thụ Kỷ Nhược Trần đang tựa lưng đã trở thành một đống củi trên mặt đất, mà thân thể gã thì trôi nổi giữa không trung, còn đang từ từ không ngừng bay lên, quanh người hào quang màu xanh chiếu sáng, xa xa nhìn lại như một cái đỉnh to lớn trong suốt. Chính giữa cự đỉnh, thân thể Kỷ Nhược Trần đang đứng thẳng không có dấu tích của nửa điểm hoạt động nào, ánh mắt vẫn là không hề có thần thái hay sức sống. Tất cả điều này đã chứng thực lời phán đoán vừa rồi của Tô Tô, Kỷ Nhược Trần hồn phách đã ly thể, lúc này di động trong đỉnh chẳng qua là một cái xác không hồn mà thôi.

Tô Tô ngạc nhiên đứng lên, nhìn lên cự đỉnh trên không trung, muốn tấn công lên trên nhưng đầu vẫn còn choáng, ngực chưa hết khó chịu, nhớ tới tao ngộ vừa rồi, thêm ý chí báo thù kiên định của nàng cũng không khỏi có chút chần chờ, không dám tùy tiện xuất thủ nữa. Nếu như vừa rồi là do luồng sáng của đỉnh này bảo vệ thân thể của Kỷ Nhược Trần, vậy cái này chắc hẳn là pháp khí mới có thể chống đỡ được một kích toàn lực của nàng?

Chính là vào thời gian do dự này, cự đỉnh đã phù không bay lên hóa thành một luồng sáng màu xanh, mang theo thân thể Kỷ Nhược Trần bay lên tận trời. Tô Tô cắn chặt môi dưới, trong lòng trải qua đấu tranh, cuối cùng không đuổi theo.

Tô Tô đi tới trước người Vân Vũ Hoa, tỉ mỉ nhìn dung mạo bình thản giống như đang ngủ say của nàng, trong lòng đột ngột sinh ra một ý niệm trong đầu, có lẽ hồn phách của hai người họ đã đồng nhất vào một chỗ. Vừa nghĩ đền điểm này Tô Tô lại nhìn qua cổ kiếm Thiên Quyền, lại nghĩ tới thanh kiếm này có dị năng thu hồn đoạt phách, nhờ đặc tính này nên mới được xưng là hung binh.

Nàng đứng chốc lát mới ôm lấy thi thể của Vân Vũ Hoa, lại đeo cổ kiếm Thiên Quyền ở trên người, sau đó rời khỏi khu rừng rậm này.

Lách cách một tiếng, một bình hoa trong mộc hiên đột nhiên sinh ra một cái khe, sau đó từ cái khe chậm rãi chảy ra một giọt nước. Giọt nước tại bình hoa chảy ra, đỏ như một giọt máu tươi.

Cố Thanh đưa tay khẽ lướt nhẹ qua bình hoa, ngón tay khẽ vạch lên chỗ cái khe, cuối cùng thấm ra giọt nước chảy ra kia. Giọt nước trong suốt, nhưng tản mát ra mùi tanh nồng đậm của máu.



Cố Thanh bấm ngón tay tính toán, nét mặt đột nhiên biến sắc.

Trái tim của nàng vốn là mặc cho gió thổi mây động cũng sẽ không tiêm nhiễm một vết bụi, chậm rãi càng nhảy càng nhanh.

- Sao lại như vậy, sao hắn lại chết được? ! Chuyện này...không phải đã một đời luân hồi cuối cùng? Rồi sao?

Cố Thanh ngẫm nghĩ, cảm thấy gió núi xuyên qua mộc hiên đột nhiên mang đến một hàn ý lạnh thấu xương.

Một ngày này Thanh Khư cung cũng không khác gì ngày xưa, người người khẩn trương tất bặt với công việc.

Hư Huyền đang đứng bên ngoài thiên điện chồ ở của Ngâm Phong để quan sát, thấy hắn đang ở trước án khổ học Thượng Hoàng kim lục, thường thường cầm bút đánh dấu cái gì lên trang sách, không khỏi mĩm cười. Hắn đi ra biệt viện rồi gọi tới đệ tử đi tuần phân phó không được để cho bất kỳ người nào làm phiền Ngâm Phong, lập tức phất ống tay áo một cái hóa thành một luồng gió mát thổi về đoạn nhai ở phía hậu sơn.

Núi Thanh Thành thanh u hiểm trở, trong núi khắp nơi là đoạn nhai tuyệt cốc, trong cốc sâu thẳm âm u, thắng cảnh so với các ngọn núi khác khác nhau một trời một vực. Thời gian chỉ chốc lát, thân hình của Hư Huyền hiện ra trong một tuyệt cốc, đi ngược lên dọc theo một dòng suối chảy qua đáy cốc, cuối cùng đứng bên ngoài một động phủ hình thành do tự nhiên.

Cửa vào động phủ này vô cùng bí mật, không tỉ mỉ quan sát sẽ rất khó phát hiện, nhưng mà bên trong lại hết sức rộng lớn. Hư Huyền bước vào, vừa vào động, tức thì có một mùi máu tanh cực kì dày đặc xông vào mũi. Hắn nhíu mày, bấm tay niệm thần chú, vận một đạo thanh quang bảo vệ toàn thân, lúc này mới tiếp tục đi vào sâu trong động phủ.

Ở chỗ sâu trong sơn động quanh quẩn từng đợt tiếng hít thở ồ ồ, phảng phất giống như bên trong đó đang ẩn núp một con thú khổng lồ đang bị thương. Phía trước có một chồ rẽ, từ bên trong động lộ ra ánh lửa chiếu sáng vách động bên ngoài, trên vách động thình lình ánh lên thân ảnh dữ tợn đang dương nanh múa vuốt. Hư Huyền hơi dừng bước, thanh quang quanh người lại sáng thêm ba phần, lúc này mới bước đi vào phía sâu trong động.

Bên trong động giống y như Tu La địa ngục!

Đây là một phương viên rộng hơn trăm trượng, thiên nhiên thạch động cao hơn mười trượng, đỉnh động từng mảnh từng mảnh thạch nhũ treo lơ lửng bên trên, trên mũi nhọn đang có nước không ngừng nhỏ xuống dưới, trên mặt đất chỗ này một bãi, chỗ kia một bãi, sinh ra mấy trăm cái măng đá cao vót sắc nhọn, ở trên cao vách động cắm hơn mười cây đuốc, trong một không gian rộng rãi như vậy, chút ánh sáng ấy chỉ đủ để chiếu lên một tấc vuông nơi xung quanh cây đuốc, nhưng đạo hạnh của Hư Huyền như thế nào chứ, cho dù không có một chút ánh sáng cũng có thể thấy rõ mọi vật như ban ngày.

Trong thạch động tỏa khắp một mùi máu tanh cùng hôi hám dày đặc đến nỗi xua không hết, dưới ánh lửa chập chờn, bao phủ cả thạch động chính là màu đỏ sậm xen lẫn với màu tím đen, ở đây chỗ nào cũng đều là vết máu khô cạn, cơ quan nội tạng và thi thể bị nghiền nát, cùng với thi thể khắp nơi bị tùy ý ném xuống đất với các loại tư thế hình dạng hay là bị ném lên cao bám trên thạch bích.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trần Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook