Chương 334: Thương sinh 6
Yên Vũ Giang Nam
04/01/2019
Từ khi Ngâm Phong quay về Thanh Thành, thanh khí
trong Thanh Khư cung lại ngày càng thêm nồng đậm. Khắp núi, cây khô đâm
chồi, suối khô lại có nước, mây bay gió thổi, những con vật may mắn kéo
tới, trước mắt đã có ba phần như tiên cảnh rồi.
Trên dưới Thanh Khư cung, mọi người tu hành đều tiến bộ nhanh chóng. Ngay cả đám tạp dịch đốt lò bẩm sinh ngu ngốc thì cũng tiến bộ trong tu hành. Cảnh này giống như bộ dạng - một người đắc đạo, chó gà lên trời- .
Cả ngày Ngâm Phong nếu không dựa vào Phi Thiên thạch, thì cũng nhìn ngắm xa xăm về phía biển mây, thân ảnh của hắn cũng không cách phạm vi trăm trượng quanh Phi Lai thạch.
Bay đến đỉnh núi đá, Cố Thanh được một luồng khí màu xanh nâng đỡ lấy, ngồi trên không trung hai mắt khẽ nhắm mà như không nhắm , nàng đúng là đang luyện Thiên Đạo vô thượng. Từ xa nhìn lại, luồng khí màu xanh ấy giống như một đóa hoa sen, chỗ ngồi của nàng ngay vừa đúng tâm hoa.
Dưới trăng tàn gió lạnh tạt qua. Ngâm Phong dựa vào vách núi nhìn xa xăm, trong mắt hắn thì chúng sinh đang bận rộn như đàn kiến, tuy đêm đến nhưng họ vẫn không ngừng nghỉ. Trong đầu khẽ có cảm giác, hắn liền quay đầu rồi bay về phía Phi Lai thạch, chính lúc phát hiện Cố Thanh đang từ từ mở mắt.
Ngâm Phong hơi cau mày, nói: - Thanh nhi, kim đan này phải được chăm sóc trong ba mươi sáu ngày. Bây giờ vẫn còn thiếu ba ngày nữa, sao muội đã xuất quan rồi?-
Cố Thanh dường như không nghe thấy những lời nói của đó, chỉ hướng mắt nhìn về phía đông. Sau hồi lâu, nàng mới trả lời:
- Ta đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, ứng với có một hung vật sinh ra, nên mới xuất quan đi xem sao.
Ngâm Phong nhìn về phía đông, thản nhiên nói:
- Chỉ là một khối ngoan thiết thái cổ mà thôi, nó sẽ không gây được sóng gió gì. Muội xuất quan sớm, đạo đan còn chưa viên mãn, cần phải chăm sóc thêm bảy mươi hai ngày nữa mới được.
Cố Thanh như có điều suy nghĩ, lại nói:
- Định Hải Thần Châm tinh lại đương nhiên không phải chuyện lớn, nhưng chuyến đi này hắn muốn lấy linh khí chi nguyên, thì lại không phải là chuyện nhỏ. Thiên cơ địa khí mỗi loại đều có điểm riêng biệt. Hiện nay hai mươi bốn linh huyệt trong thiên hạ đã bị Đạo đức tông phá mất ba chỗ rồi, nếu như lại thêm chỗ này nữa thì khí vận thiên địa sẽ sụp đổ, thiên hạ tất đài loan, Thần Châu sẽ rơi vào cảnh lầm than.
Ngâm Phong cau mày nói:
- Trăm họ lầm than thì thế nào? Nàng hãy mau tu thành tử phủ tiên nhân đi, rồi cùng với ta vũ hóa phi thăng, giải quyết xong nhận quả của trăm đời luân hồi mới là việc lớn. Ta và nàng sau khi về tiên giới sẽ có nghìn vạn năm cùng nhau tìm hiểu thâm ý thiên thư. Đại đạo mênh mông chúng sinh như kiến. Trước tiên đạo vô tận, lê dân bá tánh gì gì đó chẳng qua cũng chỉ là bụi bặm trần gian mà thôi.
Cố Thanh dựng người dậy, đưa tay ra vẫy, thanh khí trên người hội tụ lại, hóa thành một thanh kiếm cổ, tự động bay vào tay nàng. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng vuốt ve những đường vân trên chuôi kiếm. Sau giây lát trầm ngâm, nàng mới nói:
- Ta đã luân hồi trăm lần trên thế gian, lại không nhẫn tâm nhìn bá tánh chịu khổ. Đợi ta ngăn hắn lại rồi về bế quan sau vậy.
Giọng nói của nàng vẫn lãnh đạm như trước, cũng quyết tuyệt như trước. Tay áo vung lên, Cố Thanh bước lên không trung bay về phương đông.
Ngâm Phong nhìn bóng lưng Cố Thanh, lãnh đạm nói:
- Nếu Kỷ Nhược Trần không chịu quay đầu lại, vậy thì làm thế nào?
- Nếu quả thật như vậy, vì muôn dân trong thiên hạ, kiếm của ta sẽ không lưu tình.
Giọng nói của Cố Thanh quanh quẩn trên núi, mà người cũng đã biến mất trong bóng đêm.
- Như vậy thì tốt rồi!
Ngâm Phong gật đầu, vươn một ngón tay ra, cổ kiếm của Cố Thanh phát ra một tiếng ngâm khẽ, tựa như hô ứng với một ngón tay của hắn.
Cố Thanh làm như không thấy, yên lặng cất bước đi xa trong bóng đêm.
Gió đêm bao phủ ngọn núi, mây trôi che lấp ánh trăng.
Cũng không biết đứng trên đỉnh núi bao lâu, Ngâm Phong mới nhất ống tay áo, quát lên một tiếng nhỏ, trước mắt liên xuất hiện một màn sương mù, trong mây mù có một nơi âm u ẩn hiện. Mây mù thoáng qua rồi biến mất, cảnh vật bên trong hắn đã thấy rõ ràng.
Ngâm Phong lắc đầu, nghĩ thầm:
- Chỉ cần là linh huyệt trong thiên hạ đều có thú dữ trấn thủ, nhưng vẫn không nghĩ tới linh huyệt này thậm chí lại có một con Bích Giáp Băng Ly long trấn thủ. Hừ, đừng nói là một mình Kỷ Nhược Trần, cho dù là mấy chân nhân của Đạo Đức tông khi gặp phải nó thì quá nửa là chỉ có nước chạy trối chết. Có con hung vật này trấn thủ, xem ra chỗ này không phải linh huyệt tầm thường!
- Đã có con rồng này ở đó, với chút đạo hạnh của mình thì Kỷ Nhược Trần kia làm sao có thể nhận ra được hơi thở của con yêu long cơ chứ? Chắc chắn hắn sẽ liều lĩnh xông vào, trở thành thức ăn trong miệng yêu vật mà thôi, đâu cần ngươi phải đi? Như vậy, ngươi đây là có mưu đồ sâu xa, ài!
Nghĩ đến đây, Ngâm Phong nhẹ nhàng thở dài.
Hắn nhìn về phía đông, trong phút chốc ánh mắt đã xuyên qua ngàn vạn dãy núi, rơi vào nơi Bích Giáp Bằng Ly Long ẩn núp.
Tu sĩ tầm thường nếu muốn tính toán hên xui, nguy hiểm trước khi làm việc cũng chỉ tắm rửa thay quần áo, dâng hương ngồi yên, đợi đến khi tâm thần vô cùng yên tĩnh mới gieo quẻ. Sau đó, họ từ quẻ bói mơ hồ mà nhìn ra được đầu mối.
Nếu người đó có thể như ngắm hoa trong sương thì tu vi tướng học đã cực cao rồi. Còn như Ngâm Phong chỉ cần giương mắt, nhướng mày mà đã biết được bộ dạng sẵn có của mọi vật, thì đây gần như là thủ đoạn không tưởng của thần tiên rồi.
Nơi ở của con Bích Giáp Bằng Ly Long kia là một cái đầm lớn âm u, xa hơn nữa chính là biển rộng, sương mù dày đặc. Cho dù lấy thị lực của Ngâm Phong cũng nhìn không thấu mây mù quanh năm không tan trên mặt biển này.
Nhìn biển sương mù một lát, hắn hồi ánh mắt, thầm nghĩ nhân gian này đúng là mờ mịt kỳ lạ, nhân tài ẩn dật khắp nơi.
Hắn biết vùng biển kia là Vô Tận hải, vùng đất nguy hiểm, một trong ba nơi lớn nhất mà yêu tộc trong thiên hạ tụ tập sinh sống. Còn trong đó có đại yêu lợi hại thế nào, từ đầu đến cuối hắn vẫn không nhìn rõ được.
Thỉnh thoảng trong lòng Ngâm Phong cũng nổi lên chút hiếu thắng muốn tiến vào nơi đó một lần, xem xem rốt cuộc là trong đó có nhân vật lợi hại đến mức nào mà ngay cả ánh mắt của mình cũng nhìn không thấu, thấy không rõ.
Nhưng suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, đã đến một đời luân hồi cuối cùng này, hắn đã sớm không để những chuyện của nhân gian này ở trong lòng, đương nhiên cũng không thèm quan tâm đến một tên yêu quái chỉ biết ở trong một góc nhỏ.
Bỗng nhiên, trong lòng Ngâm Phong lại vui vẻ:
- Có lẽ sào huyệt của con yêu long này quá gần Vô Tận hải, cho nên hắn mới không thể thấy rõ con hung vật này ẩn nấp ba trong linh huyệt!
***
Lúc này bên trong Vô Tận càng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, từng tiếng hét lớn dễ dàng truyền qua mấy trăm dặm trên mặt biển, truyền lại tin tức lẫn nhau.
Tại một nơi trên mặt biển bỗng dâng lên một con sóng màu đen, một tên Hồng Hoang vệ vai khiêng lang nha bổng hai đầu bỗng phá nước chui ra, đôi mắt y tựa như chuông đồng quét mắt nhìn khắp nơi.
Mặt biển vốn bình tĩnh đột nhiên dâng lên mấy con sóng lớn, từng đợt sóng biển đều hướng về một chỗ, hội tụ thành một con sóng thần cao ngất, xông thẳng lên cao trăm trượng mới ập xuống tựa như một trận mưa lũ.
Sau khi sóng tan đi, trên mặt biển đã xuất hiện thêm sáu tên Hồng Hoang vệ khác với bộ dạng khác nhau, chúng đồng loạt bước về phía bờ Vô Tận hải.
Tên Hồng Hoang vệ xuất hiện đầy tiên kêu lên:
- Tứ đội trưởng, lần này các ngươi đi làm gì?
Sáu tên Hồng Hoang vệ nghe thấy liên dừng bước, một tên cao lớn nhất trong số đó quay lại nói:
- Hai Mươi Sáu, ngươi không bảo vệ tiểu thư cho tốt lại chạy tới nơi này làm gì! Nhất đại nhân nói cho chúng ta biết bên ngoài có một con Bích Giáp Băng Ly Long gì đó, nhìn rất ngứa mắt, nên ngài sai bọn ta trói con vật ngu xuẩn này lại, ném vào một góc không có ai, để nó đói meo mấy năm rồi tính sau! Ta đây đang vội vàng làm việc, không rảnh nhiều lời với người! Ngươi mau trở về đáy biển bảo vệ tiểu thư đi. Nếu như tiểu thư phải chịu thêm khổ sở, hắc hắc, hừ hừ, ta đây sẽ nói với lão Ngũ đưa người tới chỗ ta, cho ngươi luyện tập không được vài chục năm thì không dừng lại!
Hai Mươi Sáu bị doạ đến run rẩy, hoàn toàn thu liễm bộ dạng độc ác lại, rồi y vội vàng lặn vào trong biển.
Trên dưới Thanh Khư cung, mọi người tu hành đều tiến bộ nhanh chóng. Ngay cả đám tạp dịch đốt lò bẩm sinh ngu ngốc thì cũng tiến bộ trong tu hành. Cảnh này giống như bộ dạng - một người đắc đạo, chó gà lên trời- .
Cả ngày Ngâm Phong nếu không dựa vào Phi Thiên thạch, thì cũng nhìn ngắm xa xăm về phía biển mây, thân ảnh của hắn cũng không cách phạm vi trăm trượng quanh Phi Lai thạch.
Bay đến đỉnh núi đá, Cố Thanh được một luồng khí màu xanh nâng đỡ lấy, ngồi trên không trung hai mắt khẽ nhắm mà như không nhắm , nàng đúng là đang luyện Thiên Đạo vô thượng. Từ xa nhìn lại, luồng khí màu xanh ấy giống như một đóa hoa sen, chỗ ngồi của nàng ngay vừa đúng tâm hoa.
Dưới trăng tàn gió lạnh tạt qua. Ngâm Phong dựa vào vách núi nhìn xa xăm, trong mắt hắn thì chúng sinh đang bận rộn như đàn kiến, tuy đêm đến nhưng họ vẫn không ngừng nghỉ. Trong đầu khẽ có cảm giác, hắn liền quay đầu rồi bay về phía Phi Lai thạch, chính lúc phát hiện Cố Thanh đang từ từ mở mắt.
Ngâm Phong hơi cau mày, nói: - Thanh nhi, kim đan này phải được chăm sóc trong ba mươi sáu ngày. Bây giờ vẫn còn thiếu ba ngày nữa, sao muội đã xuất quan rồi?-
Cố Thanh dường như không nghe thấy những lời nói của đó, chỉ hướng mắt nhìn về phía đông. Sau hồi lâu, nàng mới trả lời:
- Ta đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, ứng với có một hung vật sinh ra, nên mới xuất quan đi xem sao.
Ngâm Phong nhìn về phía đông, thản nhiên nói:
- Chỉ là một khối ngoan thiết thái cổ mà thôi, nó sẽ không gây được sóng gió gì. Muội xuất quan sớm, đạo đan còn chưa viên mãn, cần phải chăm sóc thêm bảy mươi hai ngày nữa mới được.
Cố Thanh như có điều suy nghĩ, lại nói:
- Định Hải Thần Châm tinh lại đương nhiên không phải chuyện lớn, nhưng chuyến đi này hắn muốn lấy linh khí chi nguyên, thì lại không phải là chuyện nhỏ. Thiên cơ địa khí mỗi loại đều có điểm riêng biệt. Hiện nay hai mươi bốn linh huyệt trong thiên hạ đã bị Đạo đức tông phá mất ba chỗ rồi, nếu như lại thêm chỗ này nữa thì khí vận thiên địa sẽ sụp đổ, thiên hạ tất đài loan, Thần Châu sẽ rơi vào cảnh lầm than.
Ngâm Phong cau mày nói:
- Trăm họ lầm than thì thế nào? Nàng hãy mau tu thành tử phủ tiên nhân đi, rồi cùng với ta vũ hóa phi thăng, giải quyết xong nhận quả của trăm đời luân hồi mới là việc lớn. Ta và nàng sau khi về tiên giới sẽ có nghìn vạn năm cùng nhau tìm hiểu thâm ý thiên thư. Đại đạo mênh mông chúng sinh như kiến. Trước tiên đạo vô tận, lê dân bá tánh gì gì đó chẳng qua cũng chỉ là bụi bặm trần gian mà thôi.
Cố Thanh dựng người dậy, đưa tay ra vẫy, thanh khí trên người hội tụ lại, hóa thành một thanh kiếm cổ, tự động bay vào tay nàng. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng vuốt ve những đường vân trên chuôi kiếm. Sau giây lát trầm ngâm, nàng mới nói:
- Ta đã luân hồi trăm lần trên thế gian, lại không nhẫn tâm nhìn bá tánh chịu khổ. Đợi ta ngăn hắn lại rồi về bế quan sau vậy.
Giọng nói của nàng vẫn lãnh đạm như trước, cũng quyết tuyệt như trước. Tay áo vung lên, Cố Thanh bước lên không trung bay về phương đông.
Ngâm Phong nhìn bóng lưng Cố Thanh, lãnh đạm nói:
- Nếu Kỷ Nhược Trần không chịu quay đầu lại, vậy thì làm thế nào?
- Nếu quả thật như vậy, vì muôn dân trong thiên hạ, kiếm của ta sẽ không lưu tình.
Giọng nói của Cố Thanh quanh quẩn trên núi, mà người cũng đã biến mất trong bóng đêm.
- Như vậy thì tốt rồi!
Ngâm Phong gật đầu, vươn một ngón tay ra, cổ kiếm của Cố Thanh phát ra một tiếng ngâm khẽ, tựa như hô ứng với một ngón tay của hắn.
Cố Thanh làm như không thấy, yên lặng cất bước đi xa trong bóng đêm.
Gió đêm bao phủ ngọn núi, mây trôi che lấp ánh trăng.
Cũng không biết đứng trên đỉnh núi bao lâu, Ngâm Phong mới nhất ống tay áo, quát lên một tiếng nhỏ, trước mắt liên xuất hiện một màn sương mù, trong mây mù có một nơi âm u ẩn hiện. Mây mù thoáng qua rồi biến mất, cảnh vật bên trong hắn đã thấy rõ ràng.
Ngâm Phong lắc đầu, nghĩ thầm:
- Chỉ cần là linh huyệt trong thiên hạ đều có thú dữ trấn thủ, nhưng vẫn không nghĩ tới linh huyệt này thậm chí lại có một con Bích Giáp Băng Ly long trấn thủ. Hừ, đừng nói là một mình Kỷ Nhược Trần, cho dù là mấy chân nhân của Đạo Đức tông khi gặp phải nó thì quá nửa là chỉ có nước chạy trối chết. Có con hung vật này trấn thủ, xem ra chỗ này không phải linh huyệt tầm thường!
- Đã có con rồng này ở đó, với chút đạo hạnh của mình thì Kỷ Nhược Trần kia làm sao có thể nhận ra được hơi thở của con yêu long cơ chứ? Chắc chắn hắn sẽ liều lĩnh xông vào, trở thành thức ăn trong miệng yêu vật mà thôi, đâu cần ngươi phải đi? Như vậy, ngươi đây là có mưu đồ sâu xa, ài!
Nghĩ đến đây, Ngâm Phong nhẹ nhàng thở dài.
Hắn nhìn về phía đông, trong phút chốc ánh mắt đã xuyên qua ngàn vạn dãy núi, rơi vào nơi Bích Giáp Bằng Ly Long ẩn núp.
Tu sĩ tầm thường nếu muốn tính toán hên xui, nguy hiểm trước khi làm việc cũng chỉ tắm rửa thay quần áo, dâng hương ngồi yên, đợi đến khi tâm thần vô cùng yên tĩnh mới gieo quẻ. Sau đó, họ từ quẻ bói mơ hồ mà nhìn ra được đầu mối.
Nếu người đó có thể như ngắm hoa trong sương thì tu vi tướng học đã cực cao rồi. Còn như Ngâm Phong chỉ cần giương mắt, nhướng mày mà đã biết được bộ dạng sẵn có của mọi vật, thì đây gần như là thủ đoạn không tưởng của thần tiên rồi.
Nơi ở của con Bích Giáp Bằng Ly Long kia là một cái đầm lớn âm u, xa hơn nữa chính là biển rộng, sương mù dày đặc. Cho dù lấy thị lực của Ngâm Phong cũng nhìn không thấu mây mù quanh năm không tan trên mặt biển này.
Nhìn biển sương mù một lát, hắn hồi ánh mắt, thầm nghĩ nhân gian này đúng là mờ mịt kỳ lạ, nhân tài ẩn dật khắp nơi.
Hắn biết vùng biển kia là Vô Tận hải, vùng đất nguy hiểm, một trong ba nơi lớn nhất mà yêu tộc trong thiên hạ tụ tập sinh sống. Còn trong đó có đại yêu lợi hại thế nào, từ đầu đến cuối hắn vẫn không nhìn rõ được.
Thỉnh thoảng trong lòng Ngâm Phong cũng nổi lên chút hiếu thắng muốn tiến vào nơi đó một lần, xem xem rốt cuộc là trong đó có nhân vật lợi hại đến mức nào mà ngay cả ánh mắt của mình cũng nhìn không thấu, thấy không rõ.
Nhưng suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, đã đến một đời luân hồi cuối cùng này, hắn đã sớm không để những chuyện của nhân gian này ở trong lòng, đương nhiên cũng không thèm quan tâm đến một tên yêu quái chỉ biết ở trong một góc nhỏ.
Bỗng nhiên, trong lòng Ngâm Phong lại vui vẻ:
- Có lẽ sào huyệt của con yêu long này quá gần Vô Tận hải, cho nên hắn mới không thể thấy rõ con hung vật này ẩn nấp ba trong linh huyệt!
***
Lúc này bên trong Vô Tận càng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, từng tiếng hét lớn dễ dàng truyền qua mấy trăm dặm trên mặt biển, truyền lại tin tức lẫn nhau.
Tại một nơi trên mặt biển bỗng dâng lên một con sóng màu đen, một tên Hồng Hoang vệ vai khiêng lang nha bổng hai đầu bỗng phá nước chui ra, đôi mắt y tựa như chuông đồng quét mắt nhìn khắp nơi.
Mặt biển vốn bình tĩnh đột nhiên dâng lên mấy con sóng lớn, từng đợt sóng biển đều hướng về một chỗ, hội tụ thành một con sóng thần cao ngất, xông thẳng lên cao trăm trượng mới ập xuống tựa như một trận mưa lũ.
Sau khi sóng tan đi, trên mặt biển đã xuất hiện thêm sáu tên Hồng Hoang vệ khác với bộ dạng khác nhau, chúng đồng loạt bước về phía bờ Vô Tận hải.
Tên Hồng Hoang vệ xuất hiện đầy tiên kêu lên:
- Tứ đội trưởng, lần này các ngươi đi làm gì?
Sáu tên Hồng Hoang vệ nghe thấy liên dừng bước, một tên cao lớn nhất trong số đó quay lại nói:
- Hai Mươi Sáu, ngươi không bảo vệ tiểu thư cho tốt lại chạy tới nơi này làm gì! Nhất đại nhân nói cho chúng ta biết bên ngoài có một con Bích Giáp Băng Ly Long gì đó, nhìn rất ngứa mắt, nên ngài sai bọn ta trói con vật ngu xuẩn này lại, ném vào một góc không có ai, để nó đói meo mấy năm rồi tính sau! Ta đây đang vội vàng làm việc, không rảnh nhiều lời với người! Ngươi mau trở về đáy biển bảo vệ tiểu thư đi. Nếu như tiểu thư phải chịu thêm khổ sở, hắc hắc, hừ hừ, ta đây sẽ nói với lão Ngũ đưa người tới chỗ ta, cho ngươi luyện tập không được vài chục năm thì không dừng lại!
Hai Mươi Sáu bị doạ đến run rẩy, hoàn toàn thu liễm bộ dạng độc ác lại, rồi y vội vàng lặn vào trong biển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.