Chương 166: Tình thế hỗn loạn 3
Yên Vũ Giang Nam
02/04/2017
Trong nháy mắt đã qua bảy ngày, Kỷ Nhược Trần chỉ
cảm thấy Tam Thanh khí trong cơ thể tràn đầy, có dấu hiệu sắp đột phá.
Hắn không ngờ mình lại nhanh chóng tiến cảnh như vậy, quả thật là có chỗ không thể giải thích được. Có lẽ việc luân phiên hỗn chiến ở Lạc Dương
rồi thừa dịp Giải Ly không ít pháp bảo binh khí, đã bổ sung rất nhiều
chân nguyên cho hắn.
Trong khoảng thời gian này, Vân Phong đạo trưởng đã từng đến đây hai lần, một lần là mang đến cho hắn rất nhiều phù chú thích hợp cho hắn sử dụng, một lần khác là mang đến các loại đan dược, linh dịch. Mấy thứ này phần lớn là có màu đỏ nhạt óng ánh, Kỷ Nhược Trần lập tức đem tất cả những thứ này bỏ vào Huyền Tâm giới chỉ.
Dựa theo ý định ban đầu của Kỷ Nhược Trần, thuốc trước tiên là phải chọn những loại thuốc chữa thương, phù chú thì chọn hộ phù và loại tấn công địch, khi thấ, túi xách Vân Phong cầm tới chứa rất nhiều loại phù chú, đan dược giải độc, thần hành độn giáp, trong lòng nhịn không được cho là có chút không đúng. Sau khi Vân Phong đạo trưởng rời đi, Kỷ Nhược Trằn tỉ mỉ suy nghĩ mấy canh giờ, mới phát giác cho dù mình gặp bất cứ tình huống gì. Vân Phong đều đã chuẩn bị những đan dược hoặc phù chú để ứng phó, sự chuẩn bị như thế này hơn xa so với hắn tự mình chuẩn bị.
Nếu Kỷ Nhược Trần tự mình lựa chọn, hắn chỉ lo chọn những thứ có lợi cho việc giành thế c chủ động trong đấu pháp mà thôi. Xem kinh nghiệm tranh đấu trong giang hồ, Kỷ Nhược Trần còn thua Vân Phong khá xa.
Bởi vậy khi Vân Phong đến lần thứ ba Kỷ Nhược Trần thi lễ thật sâu để cám ơn lòng tốt của Vân Phong. Vân Phong cười ha hả, chỉ nói đây là việc chỉ mất công nhấc tay mà thôi, bảo hắn không cần để ý. Kỷ Nhược Trần tiếp tục hỏi việc của hai vị thiên quân Bạch Hồ và Long Tượng, hai vị thiên quân vẫn vô cùng ngưỡng mộ Vân Phong, nhờ mình chuyển lời hỏi thăm.
Vân Phong nghe xong không khỏi mĩm cười, năm đó hắn xuống núi rèn luyện, chính là gặp gỡ hai vị thiên quân cùng lần đầu tiên xuống núi. Bọn họ lúc đó muốn xông xáo một phen để nổi danh, vì vậy mới chặn đường Vân Phong. Lúc đó Vân Phong đang từ Lạc Dương đi Đông Hải, với người tụ đạo mà nói, đoạn đường này cũng không tính là xa xôi. Trên đường đi, Vân Phong ba lần bắt giữ hai vị thiên quân, lại thả ra ba lần, có lẽ là hai vị thiên quân nhớ kỷ việc này, mới nhớ mãi không quên như vậy.
Kỷ Nhược Trần biết rõ đạo hạnh của hai vị thiên quân rất thâm hậu, nhưng mà bọn họ lúc đó lại bị Vân Phong đùa bỡn trong lòng bàn tay, có thể thấy được đạo hạnh của Vân Phong rất là thâm hậu. Vân Phong đạo trưởng xưa nay khiêm tốn, trong tông không có tranh chấp với ai, còn vì mình làm rất nhiều việc của người hầu, nhưng hắn không có chút nào oán hận, cả ngày chỉ cười cười. Tu vi hàm dưỡng như thế, hắn không cách nào sánh bằng.
Nghĩ tới điều này, toàn thân Kỷ Nhược Trần lập tức đổ mồ hôi lạnh. Hắn hít sâu một hơi, thi lễ với Vân Phong đạo trưởng, nói:
"Đa tạ Vân Phong sư huynh chỉ điểm!"
Vân Phong đầu tiên là ngần ra, sau đó ha hả cười, đỡ Kỷ Nhược Trần lên, đầy hứng thú
nói:
"Nhược Trần, đệ đã đã hiểu ý tứ của ta, sư huynh ta đây nói với đệ một câu. Đệ hôm nay thi lễ với ta, chắc là vì chút đạo hạnh không ra gì của ta. Nếu ta là một người thường, thì đệ sẽ đối đãi với ta như thế nào?"
Kỷ Nhược Trần nhất thời ngây người, liên tục suy nghĩ.
Vân Phong lại nói:
"Nhược Trần, Huyền Tâm giói chỉ có thể chứa vật sống trong đó, người có chí bảo như thế trong thiên hạ không có được mấy người, nhưng công dụng thật sự không phải ở chỗ đó, nó chì dùng để chứa vật dụng mà thôi. Nếu có thời gian, đệ có thể tỉ mỉ tìm hiểu nó một chút. Về phần hai người Long Tượng Bạch Hổ, nếu trong thời gian tới đệ gặp lại hai người bọn họ, hãy nói việc Đạo Đức tông mười năm một lần khai đàn giảng đạo, bọn họ cũng có thể lên núi nghe một chút."
Lúc Vân Phong rời đi, Kỷ Nhược Trần lại trở về với cuộc sống chân không ra khỏi cửa. Trên dãy Tây Huyền Sơn dài và bí ẩn, trong bầu trời đêm u ám của thành Trường An.
"Chát!"
Một cái chén trà bằng bạch ngọc trị giá trăm kim tệ rơi xuống đất nát bấy, nước trà màu vàng nhạt bắn tung tóe khắp mọi nơi, trong cung điện nhất thời tràn ngập một mùi thơm lạ lùng, khi người ta hít vào sẽ làm cho tinh thần hơi rung động. Một chén nhỏ này chính là tuyệt phẩm trong các loại trà Tuyết Phong Liên Hương, mỗi năm chỉ thu hoạch được ba cân mà thôi.
Chén trà bị nghiền nát phát ra một tiếng động khá nhẹ, nhưng ở trong điện Cảnh Minh này lại giống như một tiếng sấm ì ùng, làm cho tất cả mọi người đều sợ hãi, không dám lớn tiếng.
"Nói cách khác, thần vật liên quan đến sự hưng suy của triều đại đã rơi vào tay kẻ khác?" Minh hoàng Long Cơ chậm rãi nói. Ngữ khí của hắn rất ôn hòa, nhưng khuôn mặt trắng nõn của hắn không nhịn được run rẫy, rõ ràng là đã phẫn nộ đến cùng cực.
"Rốt cuộc là ai lại lớn mặt như thế!"
Minh Hoàng không thể kiềm chế được nữa, vỗ mạnh xuống tay vịn, hét lớn một tiếng. Trong điện Cảnh Minh nhất thời không có một tiếng động.
Lúc này Cao Lực Sĩ đứng bên cạnh Minh Hoàng nơm nớp lo sợ mang đến một chén trà mới, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ bớt giận..."
Minh hoàng đang tức giận, nghe thấy vậy liền vung tay lên, làm cho chén trà rơi xuống
đất.
Nét mặt tươi cười của Cao Lực Sĩ vẫn không thay đồi, ngồi xuống, nhặt lại từng mảnh từng mảnh lá trà bị rơi ra ngoài. Nhờ vậy, cơn giận của Minh Hoàng cũng bớt đi không ít.
Thừa dịp này, Dương Quốc Trung bước ra, trầm giọng nói:
"Bệ hạ, lần đó thần cũng ở Lạc Dương, đã thấy qua cảnh yêu vật xuất thế, có thể nói là điên đảo ngày đêm, cây khóc sông khô. tường thành nghiêng ngã, sụp đổ, vạn dân rơi vào cảnh khốn khổ lầm than. Bọn thần giúp đỡ Tôn Quốc Sư và Thọ vương mở một đường máu, mắt thấy sắp giết chết yêu vật, đoạt lại thần vật, giúp cho căn cơ quốc gia phồn thịnh nghìn năm, vậy mà đột nhiên xuất hiện yêu đạo ngu dốt ra tay cướp đoạt! Yêu đạo tới quá bất ngờ, lại người đông thế mạnh. Tôn Quốc Sư liều mạng tử chiến, cuối cùng cũng không giữ được thẩn vật. Xin bệ hạ giáng tội!"
Minh hoàng hừ một tiếng, hắn tất nhiên sẽ không thật sự giáng tội Dương Quốc Trung, chỉ tức giận nói:
"Đó là yêu đạo phương nào, sao lại lớn mặt như thế?"
Dương Quốc Trang lập tức nói:
"Trong lòng thần có một nghi ngờ, tại sao yêu đạo lại có tin tức nhanh như vậy. Sau khi thần kỹ lưỡng điều tra, phát hiện phụ tá trong phủ Thọ vương là Từ Trạch Giai rất khả nghi, nên bắt giữ hắn thẩm vấn, phát hiện được hắn quả nhiên là người của yêu đạo phái vào làm tay trong trong phủ Thọ Vương. Căn cứ lời khai của hắn, thần biết được tên yêu đạo đó là người của tà phái tên là Đạo Đức tông. Việc này chính là do Tôn Quốc Sư nói cho thần biết."
Minh Hoàng nhìn về phía Tôn Quả.
Thân phận của Tôn Quả rất siêu nhiên, có một chỗ ngồi ở phía trước bậc thềm bằng bạch ngọc, thứ này ngay cả Dương Quốc Trung cũng chưa từng được hưởng qua. Trước tiên hắn liếc mắt nhìn hơn mười vị văn võ đại thần, sau đó từ từ đứng lên, nhìn Minh Hoàng chắp tay, nói:
"Thần vật này tên là Thần Châu Khí Vận đồ, ứng với đại kiếp nạn của Lạc Dương mà sinh ra, nó liên quan chặt chẽ tới số kiếp của vương triều này, nhưng nó đối với những người tu đạo cũng không có bao nhiêu tác dụng. Những điều này bần đạo đã nói rõ với những đạo sĩ của Đạo Đức tông, thế nhưng bọn họ lại mặc kệ. Theo bần đạo thấy, Đạo Đức tông cướp đoạt Thần Châu Khí Vặn đồ, là muốn có được thiên hạ!"
Minh Hoàng lúc này rất tức giận, nói:
"Thật to gan! Quốc Sư có biết tông miếu của Đạo Đức tông ở nơi nào hay không, có bao nhiêu yêu đạo? Nếu muốn tiêu diệt bọn người làm loạn này, cần bao nhiêu binh mã? Quốc Sư không cần lo lắng, cứ nói thẳng ra!"
Tôn Quả thong thả nói:
"Bệ hạ có việc không biết, Đạo Đức tông này chính là một đại phái, người đông thế mạnh. cực kỳ khó đối phó. Bọn họ lập căn cứ ở Tây Huyền Sơn, dãy núi dài nghìn dặm, địa thế hiểm yếu, lại có rất nhiều hồng hoang dị thế thường xuyên xuất hiện, đại quân không cách nào đi lên. Trên đó lại có mấy vị chân nhân đạo pháp thông huyền, ta tuy là người của Chân Võ Quan khi đấu với bọn họ cũng chỉ có đường thua mà thôi."
Minh Hoàng trầm giọng nói:
"Lẽ nào lại để mặc cho bọn chúng cướp đoạt thiên hạ của trẫm?"
Tôn Quả vuốt chòm râu dài, nói:
"Đạo Đức tông có lịch sử lâu dài, ít nhất cũng hơn ba nghìn năm. Đối phó với bọn họ chỉ có thể dùng mưu, không thể gấp. Phải chặt dứt viện trợ từ bên ngoài của bọn họ, cắt đứt chi nhánh, chặt đi gốc rễ, trừ đi căn cơ, như vậy mới có thể không để lại tai họa về sau. Bệ hạ thuận theo ý trời, vận mệnh của triều đại vô cùng to lớn. Đạo Đức tông muốn nhúng tay vào việc triều chính, chiếm đoạt sơn hà xà tắc, cuối cùng sẽ rơi vào cảnh ngắm trăng trong nước, tự nhiên thất bại. Nhưng mặc dù là thế lớn như vậy, nhưng cũng không thể để cho Đạo Đức tông liều lĩnh làm ra chuyện gì được, nếu không thì quốc gia còn chút mặt mũi nào? Bần đạo ngày mai sẽ lên đường đi vài nơi, mời mấy vị tổ sư đã quy ẩn lâu năm xuất sơn, trợ giúp bệ hạ một tay. Nhưng muốn mời mấy vị nàv xuất sơn, giải quyết mối họa Đạo Đức tông, còn cần bệ hạ phá lệ ân chuẩn vài việc mới được."
Minh Hoàng vung tay, nói:
"Chi cần có thể mời mấy vị lão thẩn tiên hỗ trợ, Quốc Sư có yêu cầu gì, cứ nói!"
Tôn Quả nói ngay lập tức:
"Bần đạo cầu xin ba thứ, thứ nhất là người, hai là đất, ba là tiền tài."
Trong khoảng thời gian này, Vân Phong đạo trưởng đã từng đến đây hai lần, một lần là mang đến cho hắn rất nhiều phù chú thích hợp cho hắn sử dụng, một lần khác là mang đến các loại đan dược, linh dịch. Mấy thứ này phần lớn là có màu đỏ nhạt óng ánh, Kỷ Nhược Trần lập tức đem tất cả những thứ này bỏ vào Huyền Tâm giới chỉ.
Dựa theo ý định ban đầu của Kỷ Nhược Trần, thuốc trước tiên là phải chọn những loại thuốc chữa thương, phù chú thì chọn hộ phù và loại tấn công địch, khi thấ, túi xách Vân Phong cầm tới chứa rất nhiều loại phù chú, đan dược giải độc, thần hành độn giáp, trong lòng nhịn không được cho là có chút không đúng. Sau khi Vân Phong đạo trưởng rời đi, Kỷ Nhược Trằn tỉ mỉ suy nghĩ mấy canh giờ, mới phát giác cho dù mình gặp bất cứ tình huống gì. Vân Phong đều đã chuẩn bị những đan dược hoặc phù chú để ứng phó, sự chuẩn bị như thế này hơn xa so với hắn tự mình chuẩn bị.
Nếu Kỷ Nhược Trần tự mình lựa chọn, hắn chỉ lo chọn những thứ có lợi cho việc giành thế c chủ động trong đấu pháp mà thôi. Xem kinh nghiệm tranh đấu trong giang hồ, Kỷ Nhược Trần còn thua Vân Phong khá xa.
Bởi vậy khi Vân Phong đến lần thứ ba Kỷ Nhược Trần thi lễ thật sâu để cám ơn lòng tốt của Vân Phong. Vân Phong cười ha hả, chỉ nói đây là việc chỉ mất công nhấc tay mà thôi, bảo hắn không cần để ý. Kỷ Nhược Trần tiếp tục hỏi việc của hai vị thiên quân Bạch Hồ và Long Tượng, hai vị thiên quân vẫn vô cùng ngưỡng mộ Vân Phong, nhờ mình chuyển lời hỏi thăm.
Vân Phong nghe xong không khỏi mĩm cười, năm đó hắn xuống núi rèn luyện, chính là gặp gỡ hai vị thiên quân cùng lần đầu tiên xuống núi. Bọn họ lúc đó muốn xông xáo một phen để nổi danh, vì vậy mới chặn đường Vân Phong. Lúc đó Vân Phong đang từ Lạc Dương đi Đông Hải, với người tụ đạo mà nói, đoạn đường này cũng không tính là xa xôi. Trên đường đi, Vân Phong ba lần bắt giữ hai vị thiên quân, lại thả ra ba lần, có lẽ là hai vị thiên quân nhớ kỷ việc này, mới nhớ mãi không quên như vậy.
Kỷ Nhược Trần biết rõ đạo hạnh của hai vị thiên quân rất thâm hậu, nhưng mà bọn họ lúc đó lại bị Vân Phong đùa bỡn trong lòng bàn tay, có thể thấy được đạo hạnh của Vân Phong rất là thâm hậu. Vân Phong đạo trưởng xưa nay khiêm tốn, trong tông không có tranh chấp với ai, còn vì mình làm rất nhiều việc của người hầu, nhưng hắn không có chút nào oán hận, cả ngày chỉ cười cười. Tu vi hàm dưỡng như thế, hắn không cách nào sánh bằng.
Nghĩ tới điều này, toàn thân Kỷ Nhược Trần lập tức đổ mồ hôi lạnh. Hắn hít sâu một hơi, thi lễ với Vân Phong đạo trưởng, nói:
"Đa tạ Vân Phong sư huynh chỉ điểm!"
Vân Phong đầu tiên là ngần ra, sau đó ha hả cười, đỡ Kỷ Nhược Trần lên, đầy hứng thú
nói:
"Nhược Trần, đệ đã đã hiểu ý tứ của ta, sư huynh ta đây nói với đệ một câu. Đệ hôm nay thi lễ với ta, chắc là vì chút đạo hạnh không ra gì của ta. Nếu ta là một người thường, thì đệ sẽ đối đãi với ta như thế nào?"
Kỷ Nhược Trần nhất thời ngây người, liên tục suy nghĩ.
Vân Phong lại nói:
"Nhược Trần, Huyền Tâm giói chỉ có thể chứa vật sống trong đó, người có chí bảo như thế trong thiên hạ không có được mấy người, nhưng công dụng thật sự không phải ở chỗ đó, nó chì dùng để chứa vật dụng mà thôi. Nếu có thời gian, đệ có thể tỉ mỉ tìm hiểu nó một chút. Về phần hai người Long Tượng Bạch Hổ, nếu trong thời gian tới đệ gặp lại hai người bọn họ, hãy nói việc Đạo Đức tông mười năm một lần khai đàn giảng đạo, bọn họ cũng có thể lên núi nghe một chút."
Lúc Vân Phong rời đi, Kỷ Nhược Trần lại trở về với cuộc sống chân không ra khỏi cửa. Trên dãy Tây Huyền Sơn dài và bí ẩn, trong bầu trời đêm u ám của thành Trường An.
"Chát!"
Một cái chén trà bằng bạch ngọc trị giá trăm kim tệ rơi xuống đất nát bấy, nước trà màu vàng nhạt bắn tung tóe khắp mọi nơi, trong cung điện nhất thời tràn ngập một mùi thơm lạ lùng, khi người ta hít vào sẽ làm cho tinh thần hơi rung động. Một chén nhỏ này chính là tuyệt phẩm trong các loại trà Tuyết Phong Liên Hương, mỗi năm chỉ thu hoạch được ba cân mà thôi.
Chén trà bị nghiền nát phát ra một tiếng động khá nhẹ, nhưng ở trong điện Cảnh Minh này lại giống như một tiếng sấm ì ùng, làm cho tất cả mọi người đều sợ hãi, không dám lớn tiếng.
"Nói cách khác, thần vật liên quan đến sự hưng suy của triều đại đã rơi vào tay kẻ khác?" Minh hoàng Long Cơ chậm rãi nói. Ngữ khí của hắn rất ôn hòa, nhưng khuôn mặt trắng nõn của hắn không nhịn được run rẫy, rõ ràng là đã phẫn nộ đến cùng cực.
"Rốt cuộc là ai lại lớn mặt như thế!"
Minh Hoàng không thể kiềm chế được nữa, vỗ mạnh xuống tay vịn, hét lớn một tiếng. Trong điện Cảnh Minh nhất thời không có một tiếng động.
Lúc này Cao Lực Sĩ đứng bên cạnh Minh Hoàng nơm nớp lo sợ mang đến một chén trà mới, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ bớt giận..."
Minh hoàng đang tức giận, nghe thấy vậy liền vung tay lên, làm cho chén trà rơi xuống
đất.
Nét mặt tươi cười của Cao Lực Sĩ vẫn không thay đồi, ngồi xuống, nhặt lại từng mảnh từng mảnh lá trà bị rơi ra ngoài. Nhờ vậy, cơn giận của Minh Hoàng cũng bớt đi không ít.
Thừa dịp này, Dương Quốc Trung bước ra, trầm giọng nói:
"Bệ hạ, lần đó thần cũng ở Lạc Dương, đã thấy qua cảnh yêu vật xuất thế, có thể nói là điên đảo ngày đêm, cây khóc sông khô. tường thành nghiêng ngã, sụp đổ, vạn dân rơi vào cảnh khốn khổ lầm than. Bọn thần giúp đỡ Tôn Quốc Sư và Thọ vương mở một đường máu, mắt thấy sắp giết chết yêu vật, đoạt lại thần vật, giúp cho căn cơ quốc gia phồn thịnh nghìn năm, vậy mà đột nhiên xuất hiện yêu đạo ngu dốt ra tay cướp đoạt! Yêu đạo tới quá bất ngờ, lại người đông thế mạnh. Tôn Quốc Sư liều mạng tử chiến, cuối cùng cũng không giữ được thẩn vật. Xin bệ hạ giáng tội!"
Minh hoàng hừ một tiếng, hắn tất nhiên sẽ không thật sự giáng tội Dương Quốc Trung, chỉ tức giận nói:
"Đó là yêu đạo phương nào, sao lại lớn mặt như thế?"
Dương Quốc Trang lập tức nói:
"Trong lòng thần có một nghi ngờ, tại sao yêu đạo lại có tin tức nhanh như vậy. Sau khi thần kỹ lưỡng điều tra, phát hiện phụ tá trong phủ Thọ vương là Từ Trạch Giai rất khả nghi, nên bắt giữ hắn thẩm vấn, phát hiện được hắn quả nhiên là người của yêu đạo phái vào làm tay trong trong phủ Thọ Vương. Căn cứ lời khai của hắn, thần biết được tên yêu đạo đó là người của tà phái tên là Đạo Đức tông. Việc này chính là do Tôn Quốc Sư nói cho thần biết."
Minh Hoàng nhìn về phía Tôn Quả.
Thân phận của Tôn Quả rất siêu nhiên, có một chỗ ngồi ở phía trước bậc thềm bằng bạch ngọc, thứ này ngay cả Dương Quốc Trung cũng chưa từng được hưởng qua. Trước tiên hắn liếc mắt nhìn hơn mười vị văn võ đại thần, sau đó từ từ đứng lên, nhìn Minh Hoàng chắp tay, nói:
"Thần vật này tên là Thần Châu Khí Vận đồ, ứng với đại kiếp nạn của Lạc Dương mà sinh ra, nó liên quan chặt chẽ tới số kiếp của vương triều này, nhưng nó đối với những người tu đạo cũng không có bao nhiêu tác dụng. Những điều này bần đạo đã nói rõ với những đạo sĩ của Đạo Đức tông, thế nhưng bọn họ lại mặc kệ. Theo bần đạo thấy, Đạo Đức tông cướp đoạt Thần Châu Khí Vặn đồ, là muốn có được thiên hạ!"
Minh Hoàng lúc này rất tức giận, nói:
"Thật to gan! Quốc Sư có biết tông miếu của Đạo Đức tông ở nơi nào hay không, có bao nhiêu yêu đạo? Nếu muốn tiêu diệt bọn người làm loạn này, cần bao nhiêu binh mã? Quốc Sư không cần lo lắng, cứ nói thẳng ra!"
Tôn Quả thong thả nói:
"Bệ hạ có việc không biết, Đạo Đức tông này chính là một đại phái, người đông thế mạnh. cực kỳ khó đối phó. Bọn họ lập căn cứ ở Tây Huyền Sơn, dãy núi dài nghìn dặm, địa thế hiểm yếu, lại có rất nhiều hồng hoang dị thế thường xuyên xuất hiện, đại quân không cách nào đi lên. Trên đó lại có mấy vị chân nhân đạo pháp thông huyền, ta tuy là người của Chân Võ Quan khi đấu với bọn họ cũng chỉ có đường thua mà thôi."
Minh Hoàng trầm giọng nói:
"Lẽ nào lại để mặc cho bọn chúng cướp đoạt thiên hạ của trẫm?"
Tôn Quả vuốt chòm râu dài, nói:
"Đạo Đức tông có lịch sử lâu dài, ít nhất cũng hơn ba nghìn năm. Đối phó với bọn họ chỉ có thể dùng mưu, không thể gấp. Phải chặt dứt viện trợ từ bên ngoài của bọn họ, cắt đứt chi nhánh, chặt đi gốc rễ, trừ đi căn cơ, như vậy mới có thể không để lại tai họa về sau. Bệ hạ thuận theo ý trời, vận mệnh của triều đại vô cùng to lớn. Đạo Đức tông muốn nhúng tay vào việc triều chính, chiếm đoạt sơn hà xà tắc, cuối cùng sẽ rơi vào cảnh ngắm trăng trong nước, tự nhiên thất bại. Nhưng mặc dù là thế lớn như vậy, nhưng cũng không thể để cho Đạo Đức tông liều lĩnh làm ra chuyện gì được, nếu không thì quốc gia còn chút mặt mũi nào? Bần đạo ngày mai sẽ lên đường đi vài nơi, mời mấy vị tổ sư đã quy ẩn lâu năm xuất sơn, trợ giúp bệ hạ một tay. Nhưng muốn mời mấy vị nàv xuất sơn, giải quyết mối họa Đạo Đức tông, còn cần bệ hạ phá lệ ân chuẩn vài việc mới được."
Minh Hoàng vung tay, nói:
"Chi cần có thể mời mấy vị lão thẩn tiên hỗ trợ, Quốc Sư có yêu cầu gì, cứ nói!"
Tôn Quả nói ngay lập tức:
"Bần đạo cầu xin ba thứ, thứ nhất là người, hai là đất, ba là tiền tài."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.