Chương 116: Uế khí bao phủ thành Lạc Dương 2
Yên Vũ Giang Nam
31/03/2017
Còn Lý An vừa lo vừa vui. Tuy Phương Vân sau đó
cũng có nói cát họa tương sinh, điềm lành như vậy cũng có thể là chú yêu ma xuất thế, nếu đã xem như là thần vật hiện thế, Lạc Dương cũng tất
sinh ra hỗn loạn, cần phải ngừa vạn nhất, chỉ là khi đó người người ca
công tụng đức, Lý An nhất thời vui vẻ, cũng sẽ không đem lời nói của
Phương Vân để ở trong lòng.
Lúc đó lại có tâm phúc phụ tá nói việc Hoàng Long hiện thân Lạc Dương cả thành đều biết, tất không thể giấu diếm được triều đình. Cùng với dẫn tới Minh Hoàng nghi ngờ, không bằng chủ động thượng thư trình báo việc này, chỉ nói là Phương Vân đại sư của Nam Sơn tự nói điềm báo này có thần vật xuất thế. Đến lúc này mới ổn định tâm tư của triều đình, thứ hai một khi có sai lầm, vừa lúc đổ lên trên đầu của Nam Sơn tự. Đại phái thế ngoại tu đạo như Nam Sơn tự, cho dù đương triều Minh Hoàng cũng không có nhiều biện pháp gây khó dễ họ.
Lý An nghe xong thì chấp nhận, vì vậy soạn một phong thư sai khoái mã đi thẳng đến Trường An tấu việc này, mời triều đinh phái người đến Lạc Dương chủ trì đại cục để ngừa thần vật rơi vào tay kẻ làm loạn.
Ngay khi sứ thần của triều đình đến Lạc Dương, Lạc Dương đột nhiên gặp đại biến, điềm báo loạn thế liên tục xuất hiện, cái này so với cái trước đều xấu hơn. Lý An cũng là người thuở nhỏ tu đạo, mặc dù đạo hạnh còn thấp nhưng biết những điềm xấu này mặc cho người nào cũng không tốt lành cho nổi, huống chi còn một cái lại một cái liên tiếp xuất hiện? Cục diện như vậy nếu như Lạc Dương xuất chính là thần vặt mà không phải yêu nghiệt thì đó mới là thật sự có qủy.
Tuy nhiên việc đã đến nước này, hắn lại có phần hy vọng lại xuất hiện thêm vài điềm xấu, may ra có công hiệu vật cực tất phản(l).
(1): sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại.
- Việc đã đến nước này, chư vị có kiến nghị gì không? Lý An hỏi.
Không ngoài hắn dự liệu, trong điện lặng ngắt như tờ.
Lý An lắc đầu, thở dài một hơi rồi đứng thẳng dậy quay về hậu điện, trên đường phân phó người khẩn cấp mời hai vị tiên trưởng của Đạo Đức tông đến trong Cảnh Dương điện nghị sự.
Lúc này vốn lẽ là đang lúc hoàng hôn, thế nhưng ánh mặt trời gay gắt như lửa vẫn treo cao phía trên Lạc Dương không nhúc nhích tí nào, vẫn giống như đang lúc chính ngọ vậy. Trong thành như chìm trong biển lửa, mắt thấy một gốc cây cổ thụ mới vừa ra lá xanh không lâu sau đã bắt đầu khô héo, hơn nữa trên vài thân cây cổ thụ mấy trăm năm lại xuất hiện vài khuôn mặt trẻ con, mỗi một cái đều là hai mắt nhắm nghiền, hai dòng máu từ trong mắt chảy xuống, khóc lớn không ngớt, tiếng khóc vang xa tới cả trăm trượng.
Sông Lạc Hà từ lâu đã ngừng chảy, trên sông nổi lềnh bềnh toàn là cá chết, một mảnh trắng lóa, hầu như nhìn không thấy mặt nước. Thi thể cá đã bắt đầu hư thối, hai bờ sông Lạc Hà mùi tanh tưởi lao tới mũi, người người đều muốn nôn.
Mỗi một con đường trong thành đều vắng vẻ, thỉnh thoảng có vài đội thiết kỵ tuần thành đi qua. Lệnh của Lý An đã truyền khắp toàn thành, bách tính có người tự ý ra khỏi nhà đều bị sung quân lao dịch, việc này mặc dù khiến cho nhân tâm hoảng sợ nhưng các hộ gia đình đều đóng chặt cửa, rất sợ chưa gặp được thiên tai đã gặp nhân họa trước rồi.
Mười dặm ngoài thành Lạc Dương không có ánh mặt trời, giờ này đang lúc hoàng hôn, vốn lẽ vẫn còn sắc trời, thế nhưng lúc này nguyên nhân mây đen ép thành, hầu như đưa tay không thấy năm ngón, một mảnh tối tăm. Gió cũng dần dần lớn hơn, trong tiếng gió gào thét thổi qua nghe ra có phần thê lương, nếu tỉ mỉ lắng nghe, dường như có thể mơ hồ nghe được vô số tiếng kêu ai oán của các oan hồn.
Ba mươi dặm ngoài thành Lạc Dương dần dần hiện ra một đội kỵ binh quanh co như rồng rắn, dẫn đường là năm trăm thiết kỵ, người người đều cầm thiết thương, khoác áo giáp đỏ thẫm, giơ quân kỳ màu đỏ. Trung quân một nghìn ky, giáp đen nạm vàng, giữa lưng dán một đóa hoa mẫu đơn màu vàng đỏ, cầm trường thương, trên cán trường thương buộc cờ Minh Hoàng. Quân đi sau là một nghìn kỵ bọc giáp màu xanh nhạt tô điểm thêm hoa văn đỏ, cầm thuẫn giơ cung, bên hông ngựa đều đeo trường đao.
Ở giữa kỵ đội cùng hậu đội phân biệt có hơn mười chiếc xe ngựa xa hoa không giống nhau, lớn nhỏ không đều. Trung quân là một chiếc xe ngựa cực kỳ bắt mắt do mười sáu con tuấn mã kéo, đỉnh xe đậy nắp bằng lưu ly vàng, vách xe dùng gỗ lê màu đỏ thẫm, lái xe chính là hai bạch y nam tử cực kỳ đoan trang thanh tú, cái gọi là mỹ nhân đại đa số trên thế gian đem so với họ còn cảm thấy có phần thua kém, cổ tay họ trắng bóng thon dài nhưng vừa vô cùng mạnh mẽ lại tinh thông cách đánh xe, cổ tay khẽ rung lên, cây roi dài đen sậm trong tay cũng duỗi thẳng ra ngoài, dễ dàng khống chế mười sáu con liệt mã.
Trong đoàn xe có một chiếc xe ngựa khác cũng hơi làm người khác chú ý, xe này vuông vắn, so với chiếc xe mười sáu ngựa kéo kia còn rộng hơn một chút, thân xe nửa trắng nửa đen, xa xa nhìn lại bốn mặt giống như đều có một con cá âm dương thật lớn. Bệ thùng xe hình bát giác phân ra làm tám phương hướng, đỉnh xe màu tím vàng, bốn mặt phân ra bốn đầu thú, ở giữa đỉnh xe là một tòa Linh Lung Bảo Tháp bảy tầng, trên vòng bảo hộ xung quanh cắm ba mươi sáu cây cờ Thiên Cương. Xe này giống như một tòa pháp đàn, chính là do hai con thanh ngưu thật lớn kéo, thân xe vừa nặng vừa to nhưng sức lực của hai con thanh ngưu vô cùng lớn nên xe có thể dễ dàng di chuyển trong đội ngũ, không thấy cật lực chút nào, hiển nhiên là hai con dị thú.
Kỵ đội giống nhu cự long đi trong bóng tối, cho dù chưa treo đèn cũng không cần đốt lửa vẫn chậm rãi đi về hướng Lạc Dương. Trên đường đi, phương xa có thể thấy được một chùm sáng vàng xen lẫn màu hồng thật lớn, như cái lồng phủ lấy thành Lạc Dương vào trong, trong chùm sáng sen hồng du động, giống như là không ngừng có lửa đang áp đến thành Lạc Dương.
Một kỵ sĩ giáp hồng quanh thân toa ra sát khí từ đội ngũ chạy như bay tới, sau đó chợt dừng lại bên cạnh chiếc xe mười sáu ngựa kéo, chiến mã hí một tiếng dài, người đứng thẳng, tại chỗ xoay một vòng, sau đó cũng đi theo hướng với xe ngựa. Kỵ thuật của hắn tinh xảo, cũng không phải thông thường.
Kỵ sĩ ở trên ngựa khom người, trầm giọng nói:
- Bỉnh tướng quốc, lúc này cách Lạc Dương không đến ba mươi dặm nhưng vẫn chưa thấy người của Lý vương gia đến đây nghênh tiếp. Mạt tướng đã sai người phi ngựa đến Lạc Dương báo trước, chỉ là dị tưọng này, Lạc Dương liên hỏa mơ hồ, e sợ không có điềm lành. Vì suy nghĩ cho an nguy của tướng quốc, có cần đóng quân tại nơi đây rồi chờ quân mã của Lý vương gia tới đón hay không?
Xoát một tiếng, cửa sổ xe bang gỗ đàn hương mạ vàng mở ra, hiện ra một khuôn mặt thập phần anh tuẫn nho nhã. Da thịt của y như ngọc, mũi như huyền đảm(2), để ba chùm râu dài, mỗi khi cười như còn có ba phần quyến rũ, nhưng mà một đôi mắt âm u lạnh lùng, ngẫu nhiên có sát khí hiện lên, điều này khiến cho khuôn mặt vô cùng thanh tú có thêm vài phần uy nghiêm. Y phóng mắt nhìn về hướng Lạc Dương đằng xa, lại nhìn bầu trời đen kịt như mực, sau đó đóng lại cửa sổ xe, thản nhiên nói:
- Điềm báo lần này quả nhiên không tốt lành nhưng Lạc Dương là thiên hạ trọng địa, bổn tướng vì nước phân ưu, một chút thiên địa dị biến như thế thì có gì phải sợ hãi? Phân phó xuống, không cần chờ Lý vương gia nghênh tiếp, đi thẳng đến Lạc Dương.
(2)Mũi đẹp, hình dung người có nhiều tiền, nhiều phụ nữ.
Kỵ tướng kia lĩnh mệnh, vừa muốn đi, bên trong xe ngựa lại nói:
- Chờ một chút, chúng ta đi đường mệt nhọc, đã đi một ngày rồi, ngươi đi hỏi Cao công công, xem hắn nói như thế nào.
Kỵ tướng quay đầu ngựa, chỉ khoảng nửa khắc đã chạy vội tới bên cạnh một chiếc xe tám ngựa kéo ở hậu đội, đem lời nói vừa rồi thuật lại một lần.
Trong xe ngựa chợt vang lẻn một thanh âm the thé:
- Chúng ta cũng không hiểu quân quốc đại sự, cũng không hiểu thiên thời địa lý, tất cả đều theo Dương tướng quân phân phó là được.
Lúc này hai chiếc xe ngựa một trước một sau từ trong vương phủ ở Lạc Dương vội vàng chạy về hướng nam thành. Bên trong xe ngựa, Từ Trạch Giai và Kỷ Nhược Trần ngồi đối diện nhau, hai người đều vẻ mặt trang nghiêm, nhíu chặt lông mày, trầm mặc không nói. Bên trong xe ngựa tràn ngập một cỗ áp lực tĩnh lặng.
Cửa sổ xe đang mở, một gốc cây cổ thụ đột nhiên đi vào tầm mắt của Kỷ Nhược Trần, trên thân cây hiện ra một khuôn mặt trẻ con đang gào khóc. Khi nó tiếp xúc cùng ánh mắt của Kỷ Nhược Trần thì chợt ngừng khóc, mở hai mắt, hì hì nhìn Kỷ Nhược Trần nở nụ cười, chỉ là trong ánh mắt nó căn bản không có con ngươi, mà là một đôi máu thịt không có đồng tử!
Khuôn mặt Kỷ Nhược Trần tuấn tú, không gợn sóng, luôn thờ ơ không biểu cảm nhìn thẳng tắp vào mặt đứa trẻ ở đối diện cho đến khi cây cổ thụ biến mất trong cửa sổ xe mới thu hồi ánh mắt.
Phía sau xe ngựa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết thê lương của một đứa trẻ mới sinh trước khi chết, khuôn mặt trên thân cây cổ thụ tựa như gặp một nỗi thống khổ to lớn liều mạng vùng vẫy, qua chốc lát nó lại giãy ra từ trên cây, mang theo từng sợi tơ máu rơi xuống đất. Khi mớ máu thịt vừa tiếp xúc với ánh nắng, lập tức xì xì bốc lên khói xanh, mùi tanh tưởi tỏa ra bốn phía, trong nháy mắt bị cháy thành một cục than, còn trên thân cây cổ thụ kia để lại một lỗ máu lớn, chốc lát lại phun tơ máu ra ngoài.
Bên trong thùng xe ngựa, Từ Trạch Giai khen ngợi không ngớt:
- Định lực của Kỷ sư thúc quả nhiên rất cao! Đứa trẻ đó chính là sinh ra bởi uế khí từ Âm Phủ, mặc dù không lợi hại nhưng vô cùng phiền phức, nếu như muốn tiêu diệt nó phải yêu cầu không ít đạo lực. Sư thúc bản tâm mảy may không lay động, khiến cho uế khí của nó không chỗ rơi vào rồi cắn trả lại nó. Công phu phá địch trong vô hình thật là làm cho Trạch Giai bội phục!
Kỷ Nhược Trần quay đầu lại, trên nét mặt nhìn không thấy nửa phần sắc mặt. Gã nhìn Từ Trạch Giai, dường như có chút suy nghĩ, sau một lát mới nói:
- Trạch Giai tiên sinh, môn công phu khen ngợi này của ngươi hóa địch trong vô hình cũng rất lợi hại!
Lúc đó lại có tâm phúc phụ tá nói việc Hoàng Long hiện thân Lạc Dương cả thành đều biết, tất không thể giấu diếm được triều đình. Cùng với dẫn tới Minh Hoàng nghi ngờ, không bằng chủ động thượng thư trình báo việc này, chỉ nói là Phương Vân đại sư của Nam Sơn tự nói điềm báo này có thần vật xuất thế. Đến lúc này mới ổn định tâm tư của triều đình, thứ hai một khi có sai lầm, vừa lúc đổ lên trên đầu của Nam Sơn tự. Đại phái thế ngoại tu đạo như Nam Sơn tự, cho dù đương triều Minh Hoàng cũng không có nhiều biện pháp gây khó dễ họ.
Lý An nghe xong thì chấp nhận, vì vậy soạn một phong thư sai khoái mã đi thẳng đến Trường An tấu việc này, mời triều đinh phái người đến Lạc Dương chủ trì đại cục để ngừa thần vật rơi vào tay kẻ làm loạn.
Ngay khi sứ thần của triều đình đến Lạc Dương, Lạc Dương đột nhiên gặp đại biến, điềm báo loạn thế liên tục xuất hiện, cái này so với cái trước đều xấu hơn. Lý An cũng là người thuở nhỏ tu đạo, mặc dù đạo hạnh còn thấp nhưng biết những điềm xấu này mặc cho người nào cũng không tốt lành cho nổi, huống chi còn một cái lại một cái liên tiếp xuất hiện? Cục diện như vậy nếu như Lạc Dương xuất chính là thần vặt mà không phải yêu nghiệt thì đó mới là thật sự có qủy.
Tuy nhiên việc đã đến nước này, hắn lại có phần hy vọng lại xuất hiện thêm vài điềm xấu, may ra có công hiệu vật cực tất phản(l).
(1): sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại.
- Việc đã đến nước này, chư vị có kiến nghị gì không? Lý An hỏi.
Không ngoài hắn dự liệu, trong điện lặng ngắt như tờ.
Lý An lắc đầu, thở dài một hơi rồi đứng thẳng dậy quay về hậu điện, trên đường phân phó người khẩn cấp mời hai vị tiên trưởng của Đạo Đức tông đến trong Cảnh Dương điện nghị sự.
Lúc này vốn lẽ là đang lúc hoàng hôn, thế nhưng ánh mặt trời gay gắt như lửa vẫn treo cao phía trên Lạc Dương không nhúc nhích tí nào, vẫn giống như đang lúc chính ngọ vậy. Trong thành như chìm trong biển lửa, mắt thấy một gốc cây cổ thụ mới vừa ra lá xanh không lâu sau đã bắt đầu khô héo, hơn nữa trên vài thân cây cổ thụ mấy trăm năm lại xuất hiện vài khuôn mặt trẻ con, mỗi một cái đều là hai mắt nhắm nghiền, hai dòng máu từ trong mắt chảy xuống, khóc lớn không ngớt, tiếng khóc vang xa tới cả trăm trượng.
Sông Lạc Hà từ lâu đã ngừng chảy, trên sông nổi lềnh bềnh toàn là cá chết, một mảnh trắng lóa, hầu như nhìn không thấy mặt nước. Thi thể cá đã bắt đầu hư thối, hai bờ sông Lạc Hà mùi tanh tưởi lao tới mũi, người người đều muốn nôn.
Mỗi một con đường trong thành đều vắng vẻ, thỉnh thoảng có vài đội thiết kỵ tuần thành đi qua. Lệnh của Lý An đã truyền khắp toàn thành, bách tính có người tự ý ra khỏi nhà đều bị sung quân lao dịch, việc này mặc dù khiến cho nhân tâm hoảng sợ nhưng các hộ gia đình đều đóng chặt cửa, rất sợ chưa gặp được thiên tai đã gặp nhân họa trước rồi.
Mười dặm ngoài thành Lạc Dương không có ánh mặt trời, giờ này đang lúc hoàng hôn, vốn lẽ vẫn còn sắc trời, thế nhưng lúc này nguyên nhân mây đen ép thành, hầu như đưa tay không thấy năm ngón, một mảnh tối tăm. Gió cũng dần dần lớn hơn, trong tiếng gió gào thét thổi qua nghe ra có phần thê lương, nếu tỉ mỉ lắng nghe, dường như có thể mơ hồ nghe được vô số tiếng kêu ai oán của các oan hồn.
Ba mươi dặm ngoài thành Lạc Dương dần dần hiện ra một đội kỵ binh quanh co như rồng rắn, dẫn đường là năm trăm thiết kỵ, người người đều cầm thiết thương, khoác áo giáp đỏ thẫm, giơ quân kỳ màu đỏ. Trung quân một nghìn ky, giáp đen nạm vàng, giữa lưng dán một đóa hoa mẫu đơn màu vàng đỏ, cầm trường thương, trên cán trường thương buộc cờ Minh Hoàng. Quân đi sau là một nghìn kỵ bọc giáp màu xanh nhạt tô điểm thêm hoa văn đỏ, cầm thuẫn giơ cung, bên hông ngựa đều đeo trường đao.
Ở giữa kỵ đội cùng hậu đội phân biệt có hơn mười chiếc xe ngựa xa hoa không giống nhau, lớn nhỏ không đều. Trung quân là một chiếc xe ngựa cực kỳ bắt mắt do mười sáu con tuấn mã kéo, đỉnh xe đậy nắp bằng lưu ly vàng, vách xe dùng gỗ lê màu đỏ thẫm, lái xe chính là hai bạch y nam tử cực kỳ đoan trang thanh tú, cái gọi là mỹ nhân đại đa số trên thế gian đem so với họ còn cảm thấy có phần thua kém, cổ tay họ trắng bóng thon dài nhưng vừa vô cùng mạnh mẽ lại tinh thông cách đánh xe, cổ tay khẽ rung lên, cây roi dài đen sậm trong tay cũng duỗi thẳng ra ngoài, dễ dàng khống chế mười sáu con liệt mã.
Trong đoàn xe có một chiếc xe ngựa khác cũng hơi làm người khác chú ý, xe này vuông vắn, so với chiếc xe mười sáu ngựa kéo kia còn rộng hơn một chút, thân xe nửa trắng nửa đen, xa xa nhìn lại bốn mặt giống như đều có một con cá âm dương thật lớn. Bệ thùng xe hình bát giác phân ra làm tám phương hướng, đỉnh xe màu tím vàng, bốn mặt phân ra bốn đầu thú, ở giữa đỉnh xe là một tòa Linh Lung Bảo Tháp bảy tầng, trên vòng bảo hộ xung quanh cắm ba mươi sáu cây cờ Thiên Cương. Xe này giống như một tòa pháp đàn, chính là do hai con thanh ngưu thật lớn kéo, thân xe vừa nặng vừa to nhưng sức lực của hai con thanh ngưu vô cùng lớn nên xe có thể dễ dàng di chuyển trong đội ngũ, không thấy cật lực chút nào, hiển nhiên là hai con dị thú.
Kỵ đội giống nhu cự long đi trong bóng tối, cho dù chưa treo đèn cũng không cần đốt lửa vẫn chậm rãi đi về hướng Lạc Dương. Trên đường đi, phương xa có thể thấy được một chùm sáng vàng xen lẫn màu hồng thật lớn, như cái lồng phủ lấy thành Lạc Dương vào trong, trong chùm sáng sen hồng du động, giống như là không ngừng có lửa đang áp đến thành Lạc Dương.
Một kỵ sĩ giáp hồng quanh thân toa ra sát khí từ đội ngũ chạy như bay tới, sau đó chợt dừng lại bên cạnh chiếc xe mười sáu ngựa kéo, chiến mã hí một tiếng dài, người đứng thẳng, tại chỗ xoay một vòng, sau đó cũng đi theo hướng với xe ngựa. Kỵ thuật của hắn tinh xảo, cũng không phải thông thường.
Kỵ sĩ ở trên ngựa khom người, trầm giọng nói:
- Bỉnh tướng quốc, lúc này cách Lạc Dương không đến ba mươi dặm nhưng vẫn chưa thấy người của Lý vương gia đến đây nghênh tiếp. Mạt tướng đã sai người phi ngựa đến Lạc Dương báo trước, chỉ là dị tưọng này, Lạc Dương liên hỏa mơ hồ, e sợ không có điềm lành. Vì suy nghĩ cho an nguy của tướng quốc, có cần đóng quân tại nơi đây rồi chờ quân mã của Lý vương gia tới đón hay không?
Xoát một tiếng, cửa sổ xe bang gỗ đàn hương mạ vàng mở ra, hiện ra một khuôn mặt thập phần anh tuẫn nho nhã. Da thịt của y như ngọc, mũi như huyền đảm(2), để ba chùm râu dài, mỗi khi cười như còn có ba phần quyến rũ, nhưng mà một đôi mắt âm u lạnh lùng, ngẫu nhiên có sát khí hiện lên, điều này khiến cho khuôn mặt vô cùng thanh tú có thêm vài phần uy nghiêm. Y phóng mắt nhìn về hướng Lạc Dương đằng xa, lại nhìn bầu trời đen kịt như mực, sau đó đóng lại cửa sổ xe, thản nhiên nói:
- Điềm báo lần này quả nhiên không tốt lành nhưng Lạc Dương là thiên hạ trọng địa, bổn tướng vì nước phân ưu, một chút thiên địa dị biến như thế thì có gì phải sợ hãi? Phân phó xuống, không cần chờ Lý vương gia nghênh tiếp, đi thẳng đến Lạc Dương.
(2)Mũi đẹp, hình dung người có nhiều tiền, nhiều phụ nữ.
Kỵ tướng kia lĩnh mệnh, vừa muốn đi, bên trong xe ngựa lại nói:
- Chờ một chút, chúng ta đi đường mệt nhọc, đã đi một ngày rồi, ngươi đi hỏi Cao công công, xem hắn nói như thế nào.
Kỵ tướng quay đầu ngựa, chỉ khoảng nửa khắc đã chạy vội tới bên cạnh một chiếc xe tám ngựa kéo ở hậu đội, đem lời nói vừa rồi thuật lại một lần.
Trong xe ngựa chợt vang lẻn một thanh âm the thé:
- Chúng ta cũng không hiểu quân quốc đại sự, cũng không hiểu thiên thời địa lý, tất cả đều theo Dương tướng quân phân phó là được.
Lúc này hai chiếc xe ngựa một trước một sau từ trong vương phủ ở Lạc Dương vội vàng chạy về hướng nam thành. Bên trong xe ngựa, Từ Trạch Giai và Kỷ Nhược Trần ngồi đối diện nhau, hai người đều vẻ mặt trang nghiêm, nhíu chặt lông mày, trầm mặc không nói. Bên trong xe ngựa tràn ngập một cỗ áp lực tĩnh lặng.
Cửa sổ xe đang mở, một gốc cây cổ thụ đột nhiên đi vào tầm mắt của Kỷ Nhược Trần, trên thân cây hiện ra một khuôn mặt trẻ con đang gào khóc. Khi nó tiếp xúc cùng ánh mắt của Kỷ Nhược Trần thì chợt ngừng khóc, mở hai mắt, hì hì nhìn Kỷ Nhược Trần nở nụ cười, chỉ là trong ánh mắt nó căn bản không có con ngươi, mà là một đôi máu thịt không có đồng tử!
Khuôn mặt Kỷ Nhược Trần tuấn tú, không gợn sóng, luôn thờ ơ không biểu cảm nhìn thẳng tắp vào mặt đứa trẻ ở đối diện cho đến khi cây cổ thụ biến mất trong cửa sổ xe mới thu hồi ánh mắt.
Phía sau xe ngựa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết thê lương của một đứa trẻ mới sinh trước khi chết, khuôn mặt trên thân cây cổ thụ tựa như gặp một nỗi thống khổ to lớn liều mạng vùng vẫy, qua chốc lát nó lại giãy ra từ trên cây, mang theo từng sợi tơ máu rơi xuống đất. Khi mớ máu thịt vừa tiếp xúc với ánh nắng, lập tức xì xì bốc lên khói xanh, mùi tanh tưởi tỏa ra bốn phía, trong nháy mắt bị cháy thành một cục than, còn trên thân cây cổ thụ kia để lại một lỗ máu lớn, chốc lát lại phun tơ máu ra ngoài.
Bên trong thùng xe ngựa, Từ Trạch Giai khen ngợi không ngớt:
- Định lực của Kỷ sư thúc quả nhiên rất cao! Đứa trẻ đó chính là sinh ra bởi uế khí từ Âm Phủ, mặc dù không lợi hại nhưng vô cùng phiền phức, nếu như muốn tiêu diệt nó phải yêu cầu không ít đạo lực. Sư thúc bản tâm mảy may không lay động, khiến cho uế khí của nó không chỗ rơi vào rồi cắn trả lại nó. Công phu phá địch trong vô hình thật là làm cho Trạch Giai bội phục!
Kỷ Nhược Trần quay đầu lại, trên nét mặt nhìn không thấy nửa phần sắc mặt. Gã nhìn Từ Trạch Giai, dường như có chút suy nghĩ, sau một lát mới nói:
- Trạch Giai tiên sinh, môn công phu khen ngợi này của ngươi hóa địch trong vô hình cũng rất lợi hại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.