Chương 115: Uế khí bao phủ thành Lạc Dương
Yên Vũ Giang Nam
31/03/2017
Lạc Dương sau giờ ngọ.
Ánh mặt trời chói chang treo ngay ngắn ở giữa không trung, thỏa thích trút xuống ánh nắng như lửa đốt xuống thành Lạc Dương, mảy may không có ý muốn di chuyển đi vị trí. Ngay khi nắng nóng như thế nhưng một gợn gió cũng không có, vì vậy toàn bộ Lạc Dương cũng giống bị nướng đến bốc ra cả khói xanh, ngay cả dòng sông Lạc Hà chảy xuyên qua cả thành cũng trở nên nóng ấm, giữa sông thỉnh thoảng có vài con cá không chịu nổi sức nóng ra sức nhảy lên từ trong nước, từng lớp vảy cả nhỏ ti ti phản xạ ánh nắng chiếu thẳng từ trên xuống tạo nên cảnh tượng lấp lóe chói mắt như vô số mảnh kim loại vỡ.
Những con cá này cho rằng phía trên mặt nước là thế giới cực lạc, nhưng chúng nó không nghĩ tới tất cả gặp được đều là ánh nắng nóng thiêu đốt, nhảy vài lần như vậy làm hao hết sức lực toàn thân, rốt cuộc chậm rãi nổi lên mặt nước.
Lúc này, bách tính hai bờ sông Lạc Hà đa phần đều trốn ở trong nhà tránh né ánh nắng, chỉ có trên dòng sông Lạc Hà vẫn có vài người chèo thuyền trên những con thuyền nhỏ khi thấy có vài con cá lớn trôi nổi lên thì trong nhất thời vô cùng hân hoan, vội vàng vớt lên. Khi mấy người chèo thuyền đang bận rộn, đột nhiên có giọng nói của một đứa bé vang lên từ một con thuyền:
- Cha xem, nhiều cá chưa kìa!
Mấy người đang vùi đầu vào vớt cá ngạc nhiên ngẩng đầu lên, lúc này mới hoảng sợ phát hiện cả mặt sông Lạc Hà đã nổi lềnh bềnh toàn là cá, theo mỗi con sóng xanh biếc không biết trôi nổi bao nhiêu là cá chết, cả con sông một mảnh trắng bệch!
Trong tích tắc, trên sông Lạc Hà một mảnh vắng vẻ. Khi gió thổi qua, lộ ra bên trong chỉ là khí tức chết chóc.
Bì bõm mấy tiếng, cá chết trong tay người chèo thuyền đều rơi xuống nước, những người chèo thuyền này đều quỳ xuống, run giọng cầu thần niệm phật, khẩn cầu tai họa trăm năm cũng không dễ gặp này đừng rơi xuống đầu mình.
Ngay khi họ đang vùi đầu cầu xin, một con lại tiếp một con cá vẫn đang không ngừng ưỡn bụng nổi lên mặt nước.
Lúc này tại một góc thành Lạc Dương, hai binh lính tuần tra hữu khí vô lực đứng ở đầu tường, mồ hôi mồ kê không ngừng chảy xuống từ trên trán, cho dù lau đi thế nào cũng không có tác dụng. Một binh lính tuổi trẻ nhịn không được mắng:
- Ông trời quái qủy chơi kiểu gì mà nắng thế không biết, không muốn cho người ta sống nữa hay sao. Lão Trương, ngươi làm việc ở thành Lạc Dương cũng đã mười lăm năm rồi, có từng gặp qua khí trời chết tiệt như vậy chưa?
Lão Trương hữu khí vô lực nói:
- Thiên uy khó dò, ngươi chửi mắng ông trời như vậy, không sợ sau này sẽ không có hậu hay sao?
Binh sĩ trề môi 'Phì' một tiếng, khinh miệt nói:
- Ngươi từ trước đến nay tôn thần tôn tiên tôn phật tôn thiên, nhưng sống tới bốn mươi sáu tuổi còn chưa có cưới được vợ, chưa sinh cho ngươi hai đứa để mà có người để tang, ông trời như thế thì tôn kính làm cái mẹ gì?
Lão Trương thở dài một hơi, lưng càng còng thêm một ít, làm như không chịu nổi gánh nặng của khôi giáp, than thở:
- Chúng ta đều là người nghèo khổ, có thể làm một binh sĩ thủ thành, có chỗ ăn, có chỗ ở đã không biết là phúc mấy đời rồi, cái này còn không cần cám ơn ông trời hay sao?
Binh sĩ trẻ tuổi nghe xong dường như cũng có chút cảm động, trầm mặc chốc lát, cuối cùng lại nhịn không được cảnh phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang, mắng:
- Ông trời quái qủy này, rõ ràng bên ngoài mười dặm là mây đen, nhưng lại không chịu cứ đòi bay tới Lạc Dương! Cái này không phải ông trời đang làm trò quỳ thì là cái gì?
Hắn đang mắng khí thế, chợt nghe bên cạnh có tiếng lạch cạch vang lên, hù hắn sợ hãi vã một thân mồ hôi lạnh. Hắn quay đầu, nhìn thấy thì ra là trường mâu của lão Trương bị rơi xuống đất, vì vậy tức giận trong lòng, vừa định chửi mắng vài tiếng, lại thấy hai đầu gối của lão Trương mềm oặt ra, cuối cùng quỳ rạp xuống đất, run run gục đầu xuống. Trong lòng hắn hiếu kỳ, vừa nheo con mắt lại và lấy tay chắn ánh nắng để nhìn về phía ngoài thành xa xa, nhịn không được toàn thân run lên, trường mâu cũng tuột tay rơi xuống đất!
Xa xa nhìn lại, trên bầu trời gió nổi mây bay, vô số mây đen từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo tới Lạc Dương, nhưng vừa đến chỗ cách mười dặm tức thì giống như gặp phải biên giới vô hình phải dừng lại, chỉ là càng tích càng dày, trong nháy mắt tầng mây đã dày tới trăm trượng, còn đang không ngừng kéo dài về phía trước.
Thành Lạc Dương mặt trời chói chang như rơi vào trong biển lửa nhưng ngoài thành lại là mây đen áp thành, trận trận gió lạnh, một mảnh tối như mực giống như đã nửa đêm.
Chỉ cách nhau mười dặm không ngờ lại khác nhau một trời một vực!
Một nơi phía nam trong thành có vài hộ dân cư, trong sân một gia đinh có một lão nhân lưng để trần đang nằm ở bên cạnh giếng, không ngừng mà giật giặt sợi dây gầu, đứng bên cạnh là hai đứa trẻ quần áo tả tơi, tay bưng chậu gỗ, đôi mắt trông mong nhìn vào miệng giếng.
Lão nhân mồ hôi như mưa, mỗi một lần rung rung sợi dây gầu đều nghe được dưới đáy giếng truyền đến tiếng động ầm ầm. Kỳ thực miệng giếng này đã bị khô cả một ngày.
Lão nhân bất lực thở dài, lại lắc lư thêm dây gầu một lần, nếu còn không có nước thì sẽ phải đến sông Lạc Hà gánh nước. Ngay tại thời khắc lão hầu như đã tuyệt vọng, đáy giếng đột nhiên truyền đến tiếng nước rì rào. Lão mừng rỡ, dùng hết sức lực toàn thân kéo lên gầu nước.
Trên tay truyền đến trọng lượng hầu như là gấp đôi bình thường, thế nhưng gầu càng nặng thì lão nhân càng vui mừng, lão cơ hồ đã dùng hết sức lực toàn thân, một gầu nước đã được kéo lên. Hai đứa trẻ thấy thế đã sớm giơ cao chậu gỗ trong tay chạy tới.
Lão nhân mặt đầy vui mừng, xách theo gầu nước đổ vào trong chậu gỗ. Khi dòng nước đầu tiên được đổ ra từ cái gầu, lão nhân lập tức ngây người, hai tay run lên bần bật, gầu gỗ ầm một tiếng rơi xuống mặt đất bị nát bấy.
Chảy ra đất không phải là nước mà là máu. vừa đặc sệt vừa đỏ sậm!
Oa một tiếng, hai đứa trẻ đang cầm chậu gỗ bị máu bắn lên khắp người, ngửa mặt lên trời khóc òa lên.
Trong vương phủ Lạc Dương, Lý An lật lại mặt trên quyển sách bằng lụa, sau một lát mới chậm rãi di chuyển xuống, lộ ra một đôi mắt phượng dài nhỏ, lãnh quang trong mắt bắn ra bốn phía, tất cả đều là sát khí
Dưới bậc trước án đang qùy một viên võ tướng, không ngừng dập đầu lạy, phát ra cả tiếng bộp bộp.
Trong điện còn có hơn mười quan viên lớn nhỏ, theo văn võ chia làm hai hàng, mỗi hàng đứng một bên, lúc này đều câm như hến, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lý An lại mở ra quyển sách xem lại một lần, sau đó đóng lại, bịch một tiếng đập lên mặt bàn, sau đó nói:
- Nếu ngươi nói Lạc Dương nhiều lần xuất hiện điềm báo lạ, nhân tâm hoang mang, bách tính tấp nập chạy ra khỏi thành, vậy vì sao không trấn an dân tâm trước lại phải tốn tâm tư viết ra cuốn sổ này đưa lên làm gì? Ngươi có phải là cảm thấy một canh giờ sẽ không xảy ra đại sự gì nữa đúng không?
Võ tướng run giọng nói:
- Bỉnh vương gia, điều binh trấn loạn, tiểu tướng cũng không có quyền hành này.
Lý An vỗ mạnh mấy cái lên án, quát lên:
- Trấn trấn trấn, cô vương sai ngươi trấn an bách tính, ngươi chỉ biết điều binh đi trấn! Ngươi trấn như thế, vốn không loạn cũng sẽ thành loạn! Ngươi không biết mang theo mấy thân binh, xung quanh tuần tra trấn an hả?
Võ tướng kia càng sợ hãi hơn, nói không ngừng:
- Vương gia bớt giận, tiểu tướng vốn tưởng rằng chỉ là ngu dân bạo loạn, sợ không thuận theo giáo hóa, cho nên mới tới xin chỉ thị của Vương gia.
Bốp! Quyển sách lụa từ trên bàn phi xuống dưới, nện mạnh một cái lên đầu võ tướng. Quyển sách dùng gỗ lim làm trục, lấy đồng đỏ làm hai đầu nên rất nặng, Lý An lại đang nuốt giận ném xuống, lực đạo càng thêm mạnh, trên mặt võ tướng lập tức chảy ra máu, hắn cũng không dám đưa tay đi lau.
- Nhát gan như vậy mà còn giữ chức thủ thành, nếu không phải nể mặt tiên huynh, ta sớm đem ngươi sung quân ba nghìn dặm rồi!
Mặc dù Lý An đang tức giận nhưng âm lượng chẳng qua hơi cao một ít mà thôi. Tuy nhiên những quan viên đi theo cũng đều biết, Vương gia xưa nay hỉ nộ không hiện ra sắc mặt, như hôm nay đã là cực kỳ giận dữ rồi
Lý An hơi trầm ngâm, nói:
- Truyền lệnh của ta, chín cánh cửa Lạc Dương đóng chặt, toàn bộ bách tính đều không được ra khỏi nhà, tụ họp bàn luận, người trái lệnh sung quân, cửu tộc lao dịch ba năm! Tôn lão tướng quân, lệnh khinh kỵ trong doanh trại của ngươi mỗi trăm kỵ binh làm một đội, phân ra chín cánh cửa, nếu có bách tính chạy ra khỏi Lạc Dương thì nhất loạt lệnh trở về thành, người không tuân theo cứ giết tại chỗ.
- Việc này....tuân lệnh!
Lão tướng quân hít một hơi khí lạnh, nhưng thấy Lý An đang trong cơn giận cũng không dám nhiều lời, lĩnh mệnh đi ngay.
Lý An chậm rãi nhắm lại hai mắt, nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương của mình, hình như đang lâm vào trầm tư. Văn võ trước điện đều câm như hến, không dám thở mạnh.
Sau một lát, Lý An mới mở hai mắt, nói:
- Sông Lạc Hà nổi cá, giếng cạn phun ra máu, mây đen vây thành, chư vị nói thử xem, còn có điềm báo nào tốt lành hơn nữa không?
Lần này mỗi quan văn trước điện sắc mặt như màu đất, hai mặt nhìn nhau, nào dám lên tiếng?
Ngay tại một tháng trước, lúc nửa đêm thành Lạc Dương có một đạo ánh sáng màu vàng chiếu thẳng lên trời, mơ hồ có tiếng long ngâm, nhất thời cả thành kinh hãi. Ngày hôm sau, Lý An triệu tập văn thần võ tướng cùng các dị sĩ tu đạo thăng điện nghị sự, Phương Vân pháp sư đến từ Nam Sơn tự gọi đó là Hoàng Long khí. Hắn lại nói Lạc Dương tại Trung Nguyên là nơi địa mạch tụ tập, lúc này chư long tụ họp mới có Hoàng Long khí thăng thiên, đó là điềm lành, chủ xuất thánh chủ, cũng sắp có kỳ trân hiện thế.
Phương Vân đối với phong thủy có một ít thành tựu, hắn vừa nói như vậy, các bác tu đạo khác cũng lập tức đều phụ họa theo. Từ Trạch Giai địa vị cao cả, xưa nay chỉ cùng Lý An đàm tu luận đạo, không tham dự quân quốc đại sự, còn nhị vị thiên quân Long Tượng, Bạch Hổ lúc đó mới tới Lạc Dương, mới được Lý An thu nhận, trong điện ngày hôm ấy chỉ thiếu độc nhất ba người này.
Hoàng Long khí hiện thân, Lạc Dương quý phủ của Lý An trong lúc nhất thời náo nhiệt phi thường, mỗi lúc đêm khuya người tĩnh lập tức sẽ có quan viên quyền cao chức trọng ban đêm đến bái vương phủ, nói hôm nay điềm lành nếu xuất hiện tại Lạc Dương, đương nhiên phải ứng ở trên người Vương gia. Họ cũng là mượn việc này biểu hiện một chút lòng trung.
Ánh mặt trời chói chang treo ngay ngắn ở giữa không trung, thỏa thích trút xuống ánh nắng như lửa đốt xuống thành Lạc Dương, mảy may không có ý muốn di chuyển đi vị trí. Ngay khi nắng nóng như thế nhưng một gợn gió cũng không có, vì vậy toàn bộ Lạc Dương cũng giống bị nướng đến bốc ra cả khói xanh, ngay cả dòng sông Lạc Hà chảy xuyên qua cả thành cũng trở nên nóng ấm, giữa sông thỉnh thoảng có vài con cá không chịu nổi sức nóng ra sức nhảy lên từ trong nước, từng lớp vảy cả nhỏ ti ti phản xạ ánh nắng chiếu thẳng từ trên xuống tạo nên cảnh tượng lấp lóe chói mắt như vô số mảnh kim loại vỡ.
Những con cá này cho rằng phía trên mặt nước là thế giới cực lạc, nhưng chúng nó không nghĩ tới tất cả gặp được đều là ánh nắng nóng thiêu đốt, nhảy vài lần như vậy làm hao hết sức lực toàn thân, rốt cuộc chậm rãi nổi lên mặt nước.
Lúc này, bách tính hai bờ sông Lạc Hà đa phần đều trốn ở trong nhà tránh né ánh nắng, chỉ có trên dòng sông Lạc Hà vẫn có vài người chèo thuyền trên những con thuyền nhỏ khi thấy có vài con cá lớn trôi nổi lên thì trong nhất thời vô cùng hân hoan, vội vàng vớt lên. Khi mấy người chèo thuyền đang bận rộn, đột nhiên có giọng nói của một đứa bé vang lên từ một con thuyền:
- Cha xem, nhiều cá chưa kìa!
Mấy người đang vùi đầu vào vớt cá ngạc nhiên ngẩng đầu lên, lúc này mới hoảng sợ phát hiện cả mặt sông Lạc Hà đã nổi lềnh bềnh toàn là cá, theo mỗi con sóng xanh biếc không biết trôi nổi bao nhiêu là cá chết, cả con sông một mảnh trắng bệch!
Trong tích tắc, trên sông Lạc Hà một mảnh vắng vẻ. Khi gió thổi qua, lộ ra bên trong chỉ là khí tức chết chóc.
Bì bõm mấy tiếng, cá chết trong tay người chèo thuyền đều rơi xuống nước, những người chèo thuyền này đều quỳ xuống, run giọng cầu thần niệm phật, khẩn cầu tai họa trăm năm cũng không dễ gặp này đừng rơi xuống đầu mình.
Ngay khi họ đang vùi đầu cầu xin, một con lại tiếp một con cá vẫn đang không ngừng ưỡn bụng nổi lên mặt nước.
Lúc này tại một góc thành Lạc Dương, hai binh lính tuần tra hữu khí vô lực đứng ở đầu tường, mồ hôi mồ kê không ngừng chảy xuống từ trên trán, cho dù lau đi thế nào cũng không có tác dụng. Một binh lính tuổi trẻ nhịn không được mắng:
- Ông trời quái qủy chơi kiểu gì mà nắng thế không biết, không muốn cho người ta sống nữa hay sao. Lão Trương, ngươi làm việc ở thành Lạc Dương cũng đã mười lăm năm rồi, có từng gặp qua khí trời chết tiệt như vậy chưa?
Lão Trương hữu khí vô lực nói:
- Thiên uy khó dò, ngươi chửi mắng ông trời như vậy, không sợ sau này sẽ không có hậu hay sao?
Binh sĩ trề môi 'Phì' một tiếng, khinh miệt nói:
- Ngươi từ trước đến nay tôn thần tôn tiên tôn phật tôn thiên, nhưng sống tới bốn mươi sáu tuổi còn chưa có cưới được vợ, chưa sinh cho ngươi hai đứa để mà có người để tang, ông trời như thế thì tôn kính làm cái mẹ gì?
Lão Trương thở dài một hơi, lưng càng còng thêm một ít, làm như không chịu nổi gánh nặng của khôi giáp, than thở:
- Chúng ta đều là người nghèo khổ, có thể làm một binh sĩ thủ thành, có chỗ ăn, có chỗ ở đã không biết là phúc mấy đời rồi, cái này còn không cần cám ơn ông trời hay sao?
Binh sĩ trẻ tuổi nghe xong dường như cũng có chút cảm động, trầm mặc chốc lát, cuối cùng lại nhịn không được cảnh phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang, mắng:
- Ông trời quái qủy này, rõ ràng bên ngoài mười dặm là mây đen, nhưng lại không chịu cứ đòi bay tới Lạc Dương! Cái này không phải ông trời đang làm trò quỳ thì là cái gì?
Hắn đang mắng khí thế, chợt nghe bên cạnh có tiếng lạch cạch vang lên, hù hắn sợ hãi vã một thân mồ hôi lạnh. Hắn quay đầu, nhìn thấy thì ra là trường mâu của lão Trương bị rơi xuống đất, vì vậy tức giận trong lòng, vừa định chửi mắng vài tiếng, lại thấy hai đầu gối của lão Trương mềm oặt ra, cuối cùng quỳ rạp xuống đất, run run gục đầu xuống. Trong lòng hắn hiếu kỳ, vừa nheo con mắt lại và lấy tay chắn ánh nắng để nhìn về phía ngoài thành xa xa, nhịn không được toàn thân run lên, trường mâu cũng tuột tay rơi xuống đất!
Xa xa nhìn lại, trên bầu trời gió nổi mây bay, vô số mây đen từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo tới Lạc Dương, nhưng vừa đến chỗ cách mười dặm tức thì giống như gặp phải biên giới vô hình phải dừng lại, chỉ là càng tích càng dày, trong nháy mắt tầng mây đã dày tới trăm trượng, còn đang không ngừng kéo dài về phía trước.
Thành Lạc Dương mặt trời chói chang như rơi vào trong biển lửa nhưng ngoài thành lại là mây đen áp thành, trận trận gió lạnh, một mảnh tối như mực giống như đã nửa đêm.
Chỉ cách nhau mười dặm không ngờ lại khác nhau một trời một vực!
Một nơi phía nam trong thành có vài hộ dân cư, trong sân một gia đinh có một lão nhân lưng để trần đang nằm ở bên cạnh giếng, không ngừng mà giật giặt sợi dây gầu, đứng bên cạnh là hai đứa trẻ quần áo tả tơi, tay bưng chậu gỗ, đôi mắt trông mong nhìn vào miệng giếng.
Lão nhân mồ hôi như mưa, mỗi một lần rung rung sợi dây gầu đều nghe được dưới đáy giếng truyền đến tiếng động ầm ầm. Kỳ thực miệng giếng này đã bị khô cả một ngày.
Lão nhân bất lực thở dài, lại lắc lư thêm dây gầu một lần, nếu còn không có nước thì sẽ phải đến sông Lạc Hà gánh nước. Ngay tại thời khắc lão hầu như đã tuyệt vọng, đáy giếng đột nhiên truyền đến tiếng nước rì rào. Lão mừng rỡ, dùng hết sức lực toàn thân kéo lên gầu nước.
Trên tay truyền đến trọng lượng hầu như là gấp đôi bình thường, thế nhưng gầu càng nặng thì lão nhân càng vui mừng, lão cơ hồ đã dùng hết sức lực toàn thân, một gầu nước đã được kéo lên. Hai đứa trẻ thấy thế đã sớm giơ cao chậu gỗ trong tay chạy tới.
Lão nhân mặt đầy vui mừng, xách theo gầu nước đổ vào trong chậu gỗ. Khi dòng nước đầu tiên được đổ ra từ cái gầu, lão nhân lập tức ngây người, hai tay run lên bần bật, gầu gỗ ầm một tiếng rơi xuống mặt đất bị nát bấy.
Chảy ra đất không phải là nước mà là máu. vừa đặc sệt vừa đỏ sậm!
Oa một tiếng, hai đứa trẻ đang cầm chậu gỗ bị máu bắn lên khắp người, ngửa mặt lên trời khóc òa lên.
Trong vương phủ Lạc Dương, Lý An lật lại mặt trên quyển sách bằng lụa, sau một lát mới chậm rãi di chuyển xuống, lộ ra một đôi mắt phượng dài nhỏ, lãnh quang trong mắt bắn ra bốn phía, tất cả đều là sát khí
Dưới bậc trước án đang qùy một viên võ tướng, không ngừng dập đầu lạy, phát ra cả tiếng bộp bộp.
Trong điện còn có hơn mười quan viên lớn nhỏ, theo văn võ chia làm hai hàng, mỗi hàng đứng một bên, lúc này đều câm như hến, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lý An lại mở ra quyển sách xem lại một lần, sau đó đóng lại, bịch một tiếng đập lên mặt bàn, sau đó nói:
- Nếu ngươi nói Lạc Dương nhiều lần xuất hiện điềm báo lạ, nhân tâm hoang mang, bách tính tấp nập chạy ra khỏi thành, vậy vì sao không trấn an dân tâm trước lại phải tốn tâm tư viết ra cuốn sổ này đưa lên làm gì? Ngươi có phải là cảm thấy một canh giờ sẽ không xảy ra đại sự gì nữa đúng không?
Võ tướng run giọng nói:
- Bỉnh vương gia, điều binh trấn loạn, tiểu tướng cũng không có quyền hành này.
Lý An vỗ mạnh mấy cái lên án, quát lên:
- Trấn trấn trấn, cô vương sai ngươi trấn an bách tính, ngươi chỉ biết điều binh đi trấn! Ngươi trấn như thế, vốn không loạn cũng sẽ thành loạn! Ngươi không biết mang theo mấy thân binh, xung quanh tuần tra trấn an hả?
Võ tướng kia càng sợ hãi hơn, nói không ngừng:
- Vương gia bớt giận, tiểu tướng vốn tưởng rằng chỉ là ngu dân bạo loạn, sợ không thuận theo giáo hóa, cho nên mới tới xin chỉ thị của Vương gia.
Bốp! Quyển sách lụa từ trên bàn phi xuống dưới, nện mạnh một cái lên đầu võ tướng. Quyển sách dùng gỗ lim làm trục, lấy đồng đỏ làm hai đầu nên rất nặng, Lý An lại đang nuốt giận ném xuống, lực đạo càng thêm mạnh, trên mặt võ tướng lập tức chảy ra máu, hắn cũng không dám đưa tay đi lau.
- Nhát gan như vậy mà còn giữ chức thủ thành, nếu không phải nể mặt tiên huynh, ta sớm đem ngươi sung quân ba nghìn dặm rồi!
Mặc dù Lý An đang tức giận nhưng âm lượng chẳng qua hơi cao một ít mà thôi. Tuy nhiên những quan viên đi theo cũng đều biết, Vương gia xưa nay hỉ nộ không hiện ra sắc mặt, như hôm nay đã là cực kỳ giận dữ rồi
Lý An hơi trầm ngâm, nói:
- Truyền lệnh của ta, chín cánh cửa Lạc Dương đóng chặt, toàn bộ bách tính đều không được ra khỏi nhà, tụ họp bàn luận, người trái lệnh sung quân, cửu tộc lao dịch ba năm! Tôn lão tướng quân, lệnh khinh kỵ trong doanh trại của ngươi mỗi trăm kỵ binh làm một đội, phân ra chín cánh cửa, nếu có bách tính chạy ra khỏi Lạc Dương thì nhất loạt lệnh trở về thành, người không tuân theo cứ giết tại chỗ.
- Việc này....tuân lệnh!
Lão tướng quân hít một hơi khí lạnh, nhưng thấy Lý An đang trong cơn giận cũng không dám nhiều lời, lĩnh mệnh đi ngay.
Lý An chậm rãi nhắm lại hai mắt, nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương của mình, hình như đang lâm vào trầm tư. Văn võ trước điện đều câm như hến, không dám thở mạnh.
Sau một lát, Lý An mới mở hai mắt, nói:
- Sông Lạc Hà nổi cá, giếng cạn phun ra máu, mây đen vây thành, chư vị nói thử xem, còn có điềm báo nào tốt lành hơn nữa không?
Lần này mỗi quan văn trước điện sắc mặt như màu đất, hai mặt nhìn nhau, nào dám lên tiếng?
Ngay tại một tháng trước, lúc nửa đêm thành Lạc Dương có một đạo ánh sáng màu vàng chiếu thẳng lên trời, mơ hồ có tiếng long ngâm, nhất thời cả thành kinh hãi. Ngày hôm sau, Lý An triệu tập văn thần võ tướng cùng các dị sĩ tu đạo thăng điện nghị sự, Phương Vân pháp sư đến từ Nam Sơn tự gọi đó là Hoàng Long khí. Hắn lại nói Lạc Dương tại Trung Nguyên là nơi địa mạch tụ tập, lúc này chư long tụ họp mới có Hoàng Long khí thăng thiên, đó là điềm lành, chủ xuất thánh chủ, cũng sắp có kỳ trân hiện thế.
Phương Vân đối với phong thủy có một ít thành tựu, hắn vừa nói như vậy, các bác tu đạo khác cũng lập tức đều phụ họa theo. Từ Trạch Giai địa vị cao cả, xưa nay chỉ cùng Lý An đàm tu luận đạo, không tham dự quân quốc đại sự, còn nhị vị thiên quân Long Tượng, Bạch Hổ lúc đó mới tới Lạc Dương, mới được Lý An thu nhận, trong điện ngày hôm ấy chỉ thiếu độc nhất ba người này.
Hoàng Long khí hiện thân, Lạc Dương quý phủ của Lý An trong lúc nhất thời náo nhiệt phi thường, mỗi lúc đêm khuya người tĩnh lập tức sẽ có quan viên quyền cao chức trọng ban đêm đến bái vương phủ, nói hôm nay điềm lành nếu xuất hiện tại Lạc Dương, đương nhiên phải ứng ở trên người Vương gia. Họ cũng là mượn việc này biểu hiện một chút lòng trung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.