Trần Duyên

Chương 118: Uế khí bao phủ thành Lạc Dương 4

Yên Vũ Giang Nam

31/03/2017

Từ Trạch Giai cười nói:

- Hôm nay vương phủ còn có chuyện triệu tôi đến, để hôm nào đi!

Lý quản gia nói:

- Đúng rồi, đã nhiều ngày Lạc Dương dị biến liên tục đã quấy nhiều lão phu nhân. Lúc này vương phủ vốn cần tiên sinh thi triển tiên pháp để ổn định đại cục. Chẳng qua sau khi tiên sinh qua việc này, thỉnh cầu đến qúy phủ một chuyến. Lão phu nhân cứ mãi nói ở trong phủ thấy cô hồn dã quỷ bập bềnh khắp nơi, đến lúc đó còn mời tiên sinh hóa giải giúp.

Từ Trạch Giai luôn miệng đáp ứng, sau đó mới đánh xe đi.

Kỷ Nhược Trần ngồi ngay ngắn trong xe, sắc mặt tái nhợt cực kỳ, trên đỉnh đều là mồ hôi lạnh, giống như là sắp bị hư thoát vậy. Cho đến lúc xe ngựa đi ra khỏi hẻm Đồng Xuyên, gã cảm giác được thoái mái hơn một ít, lúc này yếu ớt hỏi:

- Trạch Giai tiên sinh, đạo hạnh của ngươi sắp tiến vào Thượng Thanh cảnh giới. Lạc gia này lại muốn ngươi đi làm việc nhỏ nhặt đuổi quỷ trừ uế, thế mà ngươi cùng nhẫn nhịn được hả?

Từ Trạch Giai cười nói:

- Su thúc, tu đạo nó khác với việc của người trần tục. Trong mắt của chúng ta, những việc đuổi quỳ trừ tà đơn giản chỉ là tiện tay làm mà thôi, có nhiều lúc căn bản không có tà không có quỷ gì hết, người pháp chẳng qua là cầu cho an lòng mà thôi. Nhưng mà trong mắt Lạc gia, việc làm an lòng lão phu nhân chính là chuyện rất lớn, ta chẳng qua là tiện tay làm, nhưng đưa một nhân tình rất lớn cho Lạc gia, làm sao mà phải tức giận? Tuy nhiên sau khi sư thúc từ trước cửa Lạc phủ quay trở lại đây, nhìn qua dường như vô cùng khó chịu, có chỗ nào cần Trạch Giai cống hiến sức lực không?

Kỷ Nhược Trấn yếu ớt cười nói:

- Ta không sao, không cần lo lắng. Có điều Lạc Dương đại biến. Lạc phủ dường như không chịu ảnh hưởng bao nhiêu, chuyện này là thế nào?

Từ Trạch Giai nói:

- Đặc tính của Hoàng Tuyền uế khí là xâm nhiễm vạn vật, đặc biệt có công dụng nuốt chửng thiên địa linh khí. Trước mắt Lạc Dương dương ngập uế khí, tất cả vật chết đều bị ma hóa nhưng những tiểu ma tiểu quái này chỉ biết hướng về người tu đạo, bách tính bình thường linh khí không nhiều nên sẽ không chịu quấy nhiễu.

Xe ngựa chỉ chốc lát đã đi vào Lạc Dương vương phủ. Từ Trạch Giai cũng không khách sáo, trực tiếp về chỗ ở của mình thu thập chuẩn bị mọi thứ. Kỷ Nhược Trần cũng biết tình thế cấp bách cần phải sớm được bố trí nên cũng lập tức đi thẳng đến chỗ ở của mình.

Kỷ Nhược Trần mới vừa tiến vào Hội Uyển, chợt nghe được một trận cười to từ trong sân nhà mình truyền đến:

- Hai vị tiểu thư cứ yên tâm! Mặc kệ ngày mai xuất thế hắn có phải là Ảm Uyên chi ma gì hay không, bảo vệ được. . . bảo vệ hai vị tiểu thư chu toàn, hai huynh đệ ta vẫn có. . . có bổn sự này!

Trận cười này vang tận trời, mang theo tiếng huýt gió kỳ dị, vừa nghe đã biết là thanh âm của Long Tượng Thiên Quân, chỉ là thanh âm của hắn mơ hồ không rõ, gián đoạn giống như đang uống say vậy.

Lúc này lại truyền đến một tiếng cười khẽ mơ hồ, có người nói:

- Ảm Uyên chi ma? Đó là... là cái gì?

Thanh âm này vừa nhu vừa mị, có ý câu hồn đoạt phách, chính là thanh âm của Trương Ân Ân. Chẳng qua thanh âm của nàng cũng nhẹ nhàng bồng bềnh, mặc dù như vậy càng có mị lực nhưng nghe qua cảm thấy cũng uống say đến chuếnh choáng rồi.

Kế tiếp Bạch Hổ Thiên Quân nói:



- Theo của Quảng Thành Tử truyền lại có ghi, thứ tự của Cửu Địa Hoàng Tuyền chi ma chia làm ba loại, từ trên xuống dưới phân là Cửu u, Hoàng Tuyền, Ảm Uyên chi ma. Nhìn dị tượng bực này ở Lạc Dương, xuất ra phái là Ảm Uyên chi ma, thời hạn hiện thế chắc là giờ tý đêm mai.

- Dị Vật Chí?

Trương Ân Ân ngạc nhiên nói:

- Đó không phải là một thiên trong Tam Thanh Chân Quyết của tông ta sao? Sao các ngươi lại biết?

Bạch Hổ Thiên Quân nói:

- Bí quyết tu luyện trong Tam Thanh Chân Quyết chúng ta đương nhiên không biết, tuy nhiên bao quát mười hai tán thiên ở bên trong không liên quan đến tu đạo phi tiên, mà chỉ là trình bày và phân tích về thiên hạ dị vật tứ sinh lục phương trên Thần Châu cửu quốc của Quảng Thành Tử trước khi phi tiên. Những điều này chân nhân của quý tông trong bài giảng đạo mười năm một lần nhiều lần có đề cập đến. Huynh đệ ta phí hết tâm huyết mới thu thập được nội dung giảng đạo của chân nhân quý tông, nhiều năm qua mới biết được một chút nội dung như thế.

Trương Ân Ân cười nói:

- Các ngươi cũng thật là có lòng.

Bạch Hổ Thiên Quân làm như cảm giác được câu nói của nàng có hàm ý khác, vội vàng cười xòa:

- Nếu muốn trở nên nổi bật, đương nhiên cũng phải gắng sức một chút rồi

Trương Ân Ân nói:

- Thực sự là hiếm thấy! Tới, cạn nào. . . Ơ, Long Tượng Thiên Quân đâu? Chẳng lẽ bị gục rồi hả? Xem ra tửu lượng của hắn không bằng ngươi rồi!

Bạch Hổ Thiên Quân mừng rỡ, trước tiên cảm ơn Trương Ân Ân đã khích lệ, sau đó hình như vất vả tìm kiếm một phen, mới nói:

- Hắn đang ở phía dưới bàn kìa! Đợi ta kéo hắn lên, tiểu thư mời rượu mà hắn dám không uống sao! ?

Kế tiếp là tiếng bàn xê dịch vang lên, ngay sau đó ầm ầm một tiếng vang lớn, đến đây thì lại yên tĩnh xuống. Bạch Hổ Thiên Quân cũng không có tiếng động.

Kỷ Nhược Trần lấy làm kinh hãi, cuống quít chạy ào vào gian phòng, nhất thời ngây người.

Mùi rượu ngập tràn khắp cả gian phòng, chung quanh ngổn ngang là vò rượu, sợ không ít hơn hai mươi hũ. Nhìn hàng chữ dán trên hũ rượu, tất cả đều là loại mỹ tửu được hai vị thiên quân Long Tượng Bạch Hổ cất giấu đã lâu. Loại rượu này Kỷ Nhược Trần đã thử qua mùi vị của nó, lúc đó ba người chỉ có uống sơ sơ, cả một đêm uống không tới ba hũ, kết quả Kỷ Nhược Trần bị mê man hơn nửa ngày. Lúc này thấy hơn hai mươi hũ trống không. Kỷ Nhược Trần nhất thời không biết nói gì.

Lúc đầu căn phòng vốn đang rộng mở ngăn nắp sạch sẽ hiện giờ đã là một đống bừa bộn, chiếc bàn tròn thật lớn bằng gỗ lim lúc này đã bị đầy tới giữa phòng, trên bàn còn đặt một vò rượu chưa có khui. Long Tượng Thiên Quân đang nằm thẳng cẳng dưới đất, hơn phân nửa thân thể lộ ra bên ngoài bàn, còn phần đầu thì ở dưới bàn, tiếng ngáy như sấm, hiển nhiên đã say đến bất tỉnh nhản sự. Bạch Hổ Thiên Quân ôm một chân của hắn cùng ngã xuống đất, động cũng không động, chẳng qua tướng ngủ cũng văn nhã hơn nhiều.

Trương Ân Ân vén lên tay áo, mái tóc như mây xõa tung, hai gò má ửng hồng, đôi mắt trong veo hào quang lưu động, cả người quyến rũ thanh lệ nói không nên lời. Kỷ Nhược Trần chỉ nhìn thoáng qua, tim cũng đã bắt đầu đập nhanh hơn.

Trong tay nàng đang bưng một chén Thanh Hoa(l) lớn, trong chén chứa đầy là rượu, mở to đôi mắt đẹp nhìn xung quanh mọi nơi, hiển nhiên đang tìm người để uống rượu chung. Kỷ Nhược Trần nhìn thấy cái chén to như thế mà kinh hãi, không tự chủ được lặng lẽ lui một bước, rất sợ tiến vào tầm mắt của nàng.

(Ì): Thanh Hoa là đồ gốm nổi tiếng của Trung Quốc.



Trương Ân Ân mờ mịt nhìn cả nửa ngày cùng không tìm được hai thiên quân Bạch Hổ, Long Tượng ở chỗ nào, tức giận đến vỗ bàn một cái, oán hận nói:

- Hai tên này đúng là đồ vô dụng, vừa nói đến uống rượu thì tất cả chạy mất dép không thấy bóng dáng! Hừ, lần sau nếu như để cho bản tiểu thư gặp phải các ngươi thì phải cẩn thận với ta một chút! Tới nào, Thanh Y, ta...chúng ta uống

-ừhm

Thanh Y ôn nhu đáp ứng một tiếng, lúc này Kỷ Nhược Trần mới phát hiện Thanh Y kỳ thực cũng ngồi ở bên cạnh bàn, hai tay đang cầm một cái bát Thanh Hoa đặt ở bên mép hơi nhấp môi.

Nếu như chỉ luận về uống rượu, Thanh Y so với Ân Ân đoan trang nhu thuận hơn nhiều, nhưng mà...

Kỷ Nhược Trần xoa xoa con mắt, hít sâu một hơi, bắt đầu quan sát kỹ hơn, lần này rốt cuộc xem rõ ràng.

Không sai, trong tay Thanh Y bưng cái bát, không nhỏ hơn chút nào so với cái bát trong tay Trương Ân Ân.

Keng! Trương Ân Ân nặng nề mà đụng vào bát của Thanh Y một cái, sau đó giơ bát lên môi, chỉ mấy ngụm đã uống sạch bát rượu, sau đó đặt bát xuống, đưa tay xách tới vò rượu kia

Thanh Y nho nhã bưng lên bát rượu, giống như thanh loan hấp thủy, uống từng tí một, một chút thanh âm cũng không có, chỉ là Trương Ân Ân mới vừa buông bát xuống, cái bát của nàng cũng đã trống rỗng. Thấy Trương Ân Ân lại đang rót rượu, nàng cũng ngoan ngoãn đưa bát rượu qua.

Chỉ khoảng nửa khắc, Trương Ân Ân đã rót đầy hai bát rượu, mới vừa bưng lên bát rượu cùng Thanh Y huých một cái, kết quả vừa giương mắt đã thấy được Kỷ Nhược Trần, lập tức hai mắt nàng sáng ngời, thản nhiên cười, mị ý nảy sinh. Nàng chợt chỉ vào Kỷ Nhược Trần, vừa chỉ vừa nói:

- Nhược Trần, đừng có chạy! Qua đây...uống với ta...

Trương Ân Ân vừa mới nói được phân nửa, thân thể đã nhoáng lên, chậm rãi ngã vào bàn. đã ngủ mắt.

Thanh Y nghe được Trương Án Ân gọi, vừa quay đầu lại cũng thấy được Kỷ Nhược Trần, nàng liền buông bát rượu xuống, đứng dậy hành lễ:

- Công tử đã trở về.

Kỷ Nhược Trần lấy làm kinh hãi, bước lên phía trước một bước đỡ nàng, nói:

- Đừng lộn xộn, cẩn thận ngã bây giờ! Cô uống bao nhiêu, không có việc gì chứ?

Thanh Y trước tiên nói công tử yên tâm, sau đó lấy một ngón tay chỉ vào cằm, tỉ mỉ tính toán một hồi, mới ôn nhu nói:

- Chắc là... mười hai hũ.

- Mười hai hũ!

Kỷ Nhược Trần nhất thời hít một hơi khí lạnh:

- Chuyện gì thế này, vì sao lại đột nhiên đi uống rượu?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trần Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook