Chương 119: Uế khí bao phủ thành Lạc Dương 5
Yên Vũ Giang Nam
31/03/2017
Thamh Y mới:
- Công tử đi không lâu sau, hai vị thiên quân mang theo hai mươi vò rượu đăng môn, nói là một chút lễ mọn cho ta cùng Ân Ân, ngày sau còn tặng thêm. Ân Ân mở một vò, thấy thật là hảo tửu liền thử một bát, uhm sau đó không biết sao lại bắt đầu cùng nhau uống.
- Nhưng mà...
Kỷ Nhược Trần nhìn thoáng qua căn phòng đếm đếm vò rượu, vẫn không thể tin được quá nửa sô rượu đều đã nằm trong bụng Thanh Y.
Kỷ Nhược Trần thở dài một hơi trước tiên đem hai vị thiên quân một người một tay xách lên ném tới trong góc phòng nghĩ nghĩ lại cảm thấy không tốt lắm, vì vậy nâng từng người họ dậy ngồi thẳng dựa vào tường Thanh Y thì xách hết sổ hũ rượu không ra ngoài phòng. Thấy trên bàn còn có hai chén rượu còn chưa động vào, nàng do dự một chút, thấy Kỷ Nhược Trần không có chú ý, lặng lẽ bưng lên bát rượu, trong khoảnh khắc đã uống hết sạch.
Kỷ Nhược Trần vỗ vỗ Trương Ân Ân đang trong mê man, thấy nàng không có phản ứng gì, không biết làm thế nào chỉ phải ôm ngang nàng dậy mang vào phòng trong nhẹ nhàng đặt nàng ở trên giường của mình.
Không ngờ Trương Ân Ân đột nhiên xoay người ngồi dậy, tóm lấy cổ áo của Kỷ Nhược Trần ghé sát vào hắn, một đôi mắt phượng như cười như không cắn răng nói:
- Kỷ Nhược Trần! Trước đây ngươi lại dám đánh cái mông của ta, món nợ này ta đều nhớ kỹ! Cả đời này ta cũng sẽ không để yên cho ngươi đâu!
Tại cự ly gần như vậy nhìn vào dung nhan như hoa của nàng, trong lòng Kỷ Nhược Trần không khỏi hơi rung động lại cảm thấy hơi đau đầu. Sau khi Trương Ân Ân tàn bạo nói xong một câu này thì nhắm mắt lại ngủ tiếp. Nàng cho dù đang ngủ nhưng vẫn giữ phong thái mị hoặc, vô số kiều mị phong lưu.
Trong chớp mắt. Kỷ Nhược Trần chợt nhớ tới đủ loại chuyện đã qua, mỗi một lần cùng nàng tranh đấu tất cả như tại hôm qua.
Nghĩ đến nàng thiên lý xa xôi một thân một mình đi tới Lạc Dương. Kỷ Nhược Trần không khỏi thầm than một tiếng, kéo cánh tay của nàng đặt bên môi nhẹ nhàng hôn một cái. Chỉ là lúc này hắn tâm sự nặng nề, giống như núi đè, chỉ một chút ý nghĩ này thoáng đã trôi զաa.
Nhưng vào lúc này, một cơn gió mạnh vô hình trong giây lát ập tới từ phía sau, Kỷ Nhược Trần trở tay không kịp, dưới chân đứng không vững, vừa vặn đè lên người Trương Ân Ân.
Cơn gió này kéo tới không hề có dấu hiệu, xuyên đường qua thất, rít gào ập tới bốn vách tường hay nóc nhà, hoàn toàn không có chút tác dụng ngăn trở nào, hơn nữa trong gió mang theo một loại khí huyền dị, mặc dù ngửi không được bất luận khí tức nào, nhưng khi phất nhẹ qua lại khiển ruột, dạ dày của người khác cuồn cuộn lên, hận khống thể nôn hết những gì trong bụng mấy ngày nay ra ngoài. Loại mùi đó giồng như là trăm nghìn thi thể hư thổi đã nhiều ngày cùng nhauập tới trước mặt.
Lúc này tại cửa đột nhiên vang lên một tiếng gọi khẽ, Thanh Y ngả nghiêng đi vào, xem ra cũng chịu ảnh hưởng của trận gió ác liệt kia. Kỷ Nhược Trần nhanh chóng đứng lên, có chút xấu hổ, không biết Thanh Y vừa rồi có thấy hoặc là nghe được gì hay không.
Thanh Y thấy Kỷ Nhược Trần nhìn về bên này, vội vàng đứng lên, thi lễ:
- Thúc thúc nói qua người phi thường tự có thủ đoạn phi thường. Thủ đoạn của Công tử đặc biệt như vậy. Thanh Y vô cùng bội phục.
Trong lúc nhất thời Kỷ Nhược Trần mặt đỏ tới mang tai ho khan vài tiếng, chỉ nói:
- Cô tới chăm sóc cô ấy đi!
Sau đó vội vã đi ra khỏi phòng
Kỷ Nhược Trần lấy lại bình tĩnh, biết một trận gió vừa rồi là do Hoàng Tuyền uế khí bạo phát, thời gian còn lại cho hắn cũng không còn bao nhiêu, vì vậy đi tới sương phòng, dùng vài động tác ném toàn bộ vật trong phòng ra bên ngoài, dọn ra một mảnh đất trống, lại xuất ra mọi thứ pháp bảo khí vật trong Huyền Tâm giới chỉ, trải ra đất, rồi bắt đầu tỉ mỉ suy ngẫm nên vận dụng chúng như thể nào, mới có thể ứng phó được trận Hoàng Tuyền ma kiếp này.
Kỷ Nhược Trần nhiều lần suy xét, cuối cùng cảm thấy đạo hạnh của mình hiện tại quá thấp, muốn ứng phó với nguy cơ trước mắt tốt nhất vẫn là dùng phù. Phù Lục thiên của Đạo Đức tông chia chú phù của thiên hạ làm bảy loại, loại cấp bậc thấp nhất là Thiên Tâm, trên nó là Thủ Hư, trên nữa là Thượng Hoàng. Mỗi một loại phù lại dựa theo thư pháp khác nhau. uy lực hiệu nghiệm cũng không như nhau, lại phân ra Chính phù, Ngọc phù, Kim phù. Kỷ Nhược Trần có khả năng khu dụng cao nhất chính là Thượng Hoàng Kim phù, các chư chân nhân cũng coi đây như là hạn định cho chú phù của hắn.
Khu phù cũng cần lượng chân nguyên rất lớn, một số chú phù thượng phẩm còn yêu cầu chú phù phụ trợ, bởi vậy cũng không phải chú phù càng nhiều uy lực càng lớn thì càng tốt.
Trương Ân Ân cùng Thanh Y hiển nhiên là thuở nhỏ sống trong thái bình, chưa từng trải qua gian nan hiểm trở gì, cho nên đối với nguy hiểm lần này sẽ không có cảm giác gì. Nhưng mà hắn năm năm nay đều là sống cuộc sống chờ đợi lo lắng, thuở nhỏ lúc nào cũng trải qua thời khắc sống chết trước mắt, đổi với nguy hiểm đã có một loại trực giác trời sinh. Hắn đã mơ hồ cảm giác được đại biển lần này của Lạc Dương tuyệt không tầm thường, không lưu ý chính là kết cục hình thần câu diệt.
Hơn nữa một nỗi lo lắng đã ẩn chứa nhiều năm trong lòng hắn cũng bị khơi mào lên. Khi hắn đi qua Lạc phủ, trong tích tắc tầm mắt xuyên thấu qua toàn bộ vách tường lâu vũ và dừng lại tại một chỗ trong hoa viên. Trong hoa viên âm u, một đạo tử sắc thiên lôi đang cuồn cuộn từ trên chín tầng trời giáng xuống. Trong lôi quang một thiếu niên tiên y, từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên. Hắn đột nhiên quay đầu lại, nở nụ cười với Kỷ Nhược Trần.
Trong sát na lại là một đạo thiểm điện rạch ngang bầu trời, nhờ vào ánh ánh chớp, Kỷ Nhược Trần đã thấy rõ khuôn mặt của y, rõ ràng là con dê béo ngày đó đã chết ở Long Môn khách sạn! Trong khoảnh khắc Kỷ Nhược Trần mồ hôi nhễ nhại giống như là bị hư thoát. Lúc này hồi tưởng lại vẫn thấy kinh hãi mà không kềm chể được, bàn tay Kỷ Nhược Trần nhịn không được khẽ run lên, một nét bút bị vẽ sai, tấm phù trước mặt vẽ xong phân nữa đã bị phế đi.
Kỷ Nhược Trần kiềm chế tâm tình lại trải ra trước mặt mình sáu tấm bùa khác, lại mở một bình nhỏ chứa nước suối tiên và ngậm một ngụm vào trong miệng, đợi đến dùng chân nguyên ôn dưỡng xong xuôi liền phun lên sáu tấm bùa này để nhằm mở ra linh khí, xem như là bước bắt đầu để vẽ phù.
Hắn chuẩn bị vẽ bốn tấm Thiên Tâm phù trừ tà khứ uế. Loại phù này niệm động tức phát, mặc dù không có uy lực bao nhiêu nhưng dùng tại trên người ma vật do Hoàng Tuyền uế khí hình thành, lại có hữu hiệu cực kỳ. Chỉ là chư vị chân nhân hiển nhiên cũng không ngờ tới Lạc Dương sẽ có biến cổ thể này, cho nên trong số phủ chú cấp cho hắn phòng bị không có loại phù chú này, lúc này yêu cầu phải vẽ ngay hiện tại.
Lúc này Thanh Y lặng yên vào phòng nói:
- Công tử, vừa rồi Ân Ân nói công tử thừa dịp nàng say rượu khinh bạc với nàng, món nợ này chờ sau khi nàng tỉnh ngủ sẽ tính toán cùng công tử.
Phù một tiếng, một ngụm nước suổi tiên còn chưa ôn dưỡng hoàn tất, đã bị Kỷ Nhược Trần phun cả ra ngoài. Tất cả sáu tấm bùa đều bị hủy.
Lúc này đã gần đến giờ hợi, nhưng mà vầng mặt trời tuôn xối xả từng đợt nóng gay gắt vẫn treo cao tại bầu trời Lạc Dương, mảy may không lay động. Chỉ là, dưới ánh nắng chói chang Lạc Dương không hề khô nóng như hỏa mà là bốc lên khởi một trận sương mù vàng lẩt phất, cả tòa thành nơi nơi cũng tràn ngập một trận tanh tười khiến người muốn ói. Bất kể là bình dân bách tỉnh hay là thiết kỵ trên đường qua lại tuần tra, đều thường thường cảm giác được có vật gì từ bên người mình lủi qua. Nhưng không ai có thể thấy rốt cuộc đó là cái gì.
Hầu như mọi người toàn thành cũng đều đang yên lặng nhìn vầng mặt trời chói chang trên không trung, lẳng lặng chờ đợi khoảnh khắc nó xuống núi.
Kinh hoảng đã trôi qua, còn lại chỉ có tuyệt vọng.
Tại trong mắt người phàm tục, Lạc Dương lúc này tất nhiên là ánh nắng gay gắt, nhưng mà tại trong mắt người tu đạo thì lúc này, Lạc Dương thực tế là đang đen kịt như mực, đôi khi sẽ có trận trận ám hoàng uế khí gào thét thổi qua. Những uế khí này như có sinh mệnh, sẽ truy đuổi theo linh khí cũng hội tụ thành đoàn, càng tích càng nhiều, cho đến lúc viêm nhiễm đồng hóa hết thảy những linh khí này mới ngừng lại.
Nhưng mà lúc này, trong thành Lạc Dương có một điểm linh khí xuyên đường phổ qua hẻm, từ từ mà đi. Nó giống như là ngọn đèn dầu trong bóng tối, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nó đã gom lại bao nhiêu uế khí, như chim như bướm quay chung quanh. Nó gào thét lượn vòng, gần như đã hình thành một con rồng nhỏ nhỏ quấn quanh điểm linh khí này.
Ngâm Phong khẽ cau mày, gã đi chậm rãi bên trong thành Lạc Dương, tất cả xung quanh với gã mà nói đều quen thuộc, rồi lại nghĩ không ra rốt cuộc nơi này đã từng gặp qua lúc nào. Ngâm Phong đi không nhanh không chậm, lúc này với gã mà nói, đi đến đâu, đi nhanh bao nhiêu đều là trong chốn u minh đã định sẵn từ lâu, mỗi một bước hắn giơ lên rồi bước tiếp theo nên hạ xuống như thế nào, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết được.
Chẳng qua không biết vì sao, vừa tiến vào thành Lạc Dương tâm tình của hắn vốn là tĩnh lặng mà bắt đầu hơi nổi lên sóng gió. Một chút sóng gợn này mặc dù bé nhỏ không đáng kể. thể nhưng đối với người bản tâm vốn như ánh trăng dưới mặt hồ phẳng lặng như Ngâm Phong mà nói chính là việc trước đó chưa từng có.
Lúc này xung quanh hắn đã hiện rõ sương mù uế khí màu vàng đã dày đặc tới ướt át chảy ra nước, trong sương mỗi thời mỗi khắc cũng không biết muốn trồi lên bao nhiêu khuôn mặt kinh khủng dữ tợn, cũng đang hướng về Ngâm Phong rít gào rổng giận, hình như muốn nuốt hết những gì trước mắt.
Nhưng những ma vật trong uế khí bất kể hung ác dữ tợn cỡ nào, không một con nào dám tiến vào nơi ba thước quanh người Ngâm Phong. Mỗi một bước Ngâm Phong đi về phía trước, ma vật ở phía trước sẽ hoang mang tách ra hai bên, tách ra cho gã một lối đi.
Từ ngoái đầu nhìn lại, hầu như Ngâm Phong đã đẩy đạo uế khí uốn quanh như rồng cao tới hơn mười trượng đi về phía trước!
Sau một lát, Ngâm Phong đã đứng trong hẻm Đồng Xuyên, nhìn cửa ra vào khí thế hiên ngang cùng với hai pho tượng hổ vằn tím màu ngọc xanh thủ ở trước cửa, dường như gã có chút suy nghĩ gì đấy.
Lúc này Lạc Dương đã thành đêm trắng (đêm nhưng vẫn sáng), người người đều biết đại nạn đang buông xuống. Lạc phủ này cũng đóng chặt cửa chính, trước cửa căn bản không thấy được một tên giáp sĩ thủ vệ nào.
Ngâm Phong nhíu mày, bước về hướng cánh cổng sơn son hai bước, rồi lại lui trở về. Gã ngỡ ngàng nhìn chung quanh, cả con hẻm Đồng Xuyên chỉ có có một gốc cây cổ thụ đã chết héo và không có một bóng người.
Từ lần đầu tiên xuống núi tới nay, Ngâm Phong không biết bước tiếp theo của bản thân mình nên đi về đâu, nên bước theo hướng nào.
- Công tử đi không lâu sau, hai vị thiên quân mang theo hai mươi vò rượu đăng môn, nói là một chút lễ mọn cho ta cùng Ân Ân, ngày sau còn tặng thêm. Ân Ân mở một vò, thấy thật là hảo tửu liền thử một bát, uhm sau đó không biết sao lại bắt đầu cùng nhau uống.
- Nhưng mà...
Kỷ Nhược Trần nhìn thoáng qua căn phòng đếm đếm vò rượu, vẫn không thể tin được quá nửa sô rượu đều đã nằm trong bụng Thanh Y.
Kỷ Nhược Trần thở dài một hơi trước tiên đem hai vị thiên quân một người một tay xách lên ném tới trong góc phòng nghĩ nghĩ lại cảm thấy không tốt lắm, vì vậy nâng từng người họ dậy ngồi thẳng dựa vào tường Thanh Y thì xách hết sổ hũ rượu không ra ngoài phòng. Thấy trên bàn còn có hai chén rượu còn chưa động vào, nàng do dự một chút, thấy Kỷ Nhược Trần không có chú ý, lặng lẽ bưng lên bát rượu, trong khoảnh khắc đã uống hết sạch.
Kỷ Nhược Trần vỗ vỗ Trương Ân Ân đang trong mê man, thấy nàng không có phản ứng gì, không biết làm thế nào chỉ phải ôm ngang nàng dậy mang vào phòng trong nhẹ nhàng đặt nàng ở trên giường của mình.
Không ngờ Trương Ân Ân đột nhiên xoay người ngồi dậy, tóm lấy cổ áo của Kỷ Nhược Trần ghé sát vào hắn, một đôi mắt phượng như cười như không cắn răng nói:
- Kỷ Nhược Trần! Trước đây ngươi lại dám đánh cái mông của ta, món nợ này ta đều nhớ kỹ! Cả đời này ta cũng sẽ không để yên cho ngươi đâu!
Tại cự ly gần như vậy nhìn vào dung nhan như hoa của nàng, trong lòng Kỷ Nhược Trần không khỏi hơi rung động lại cảm thấy hơi đau đầu. Sau khi Trương Ân Ân tàn bạo nói xong một câu này thì nhắm mắt lại ngủ tiếp. Nàng cho dù đang ngủ nhưng vẫn giữ phong thái mị hoặc, vô số kiều mị phong lưu.
Trong chớp mắt. Kỷ Nhược Trần chợt nhớ tới đủ loại chuyện đã qua, mỗi một lần cùng nàng tranh đấu tất cả như tại hôm qua.
Nghĩ đến nàng thiên lý xa xôi một thân một mình đi tới Lạc Dương. Kỷ Nhược Trần không khỏi thầm than một tiếng, kéo cánh tay của nàng đặt bên môi nhẹ nhàng hôn một cái. Chỉ là lúc này hắn tâm sự nặng nề, giống như núi đè, chỉ một chút ý nghĩ này thoáng đã trôi զաa.
Nhưng vào lúc này, một cơn gió mạnh vô hình trong giây lát ập tới từ phía sau, Kỷ Nhược Trần trở tay không kịp, dưới chân đứng không vững, vừa vặn đè lên người Trương Ân Ân.
Cơn gió này kéo tới không hề có dấu hiệu, xuyên đường qua thất, rít gào ập tới bốn vách tường hay nóc nhà, hoàn toàn không có chút tác dụng ngăn trở nào, hơn nữa trong gió mang theo một loại khí huyền dị, mặc dù ngửi không được bất luận khí tức nào, nhưng khi phất nhẹ qua lại khiển ruột, dạ dày của người khác cuồn cuộn lên, hận khống thể nôn hết những gì trong bụng mấy ngày nay ra ngoài. Loại mùi đó giồng như là trăm nghìn thi thể hư thổi đã nhiều ngày cùng nhauập tới trước mặt.
Lúc này tại cửa đột nhiên vang lên một tiếng gọi khẽ, Thanh Y ngả nghiêng đi vào, xem ra cũng chịu ảnh hưởng của trận gió ác liệt kia. Kỷ Nhược Trần nhanh chóng đứng lên, có chút xấu hổ, không biết Thanh Y vừa rồi có thấy hoặc là nghe được gì hay không.
Thanh Y thấy Kỷ Nhược Trần nhìn về bên này, vội vàng đứng lên, thi lễ:
- Thúc thúc nói qua người phi thường tự có thủ đoạn phi thường. Thủ đoạn của Công tử đặc biệt như vậy. Thanh Y vô cùng bội phục.
Trong lúc nhất thời Kỷ Nhược Trần mặt đỏ tới mang tai ho khan vài tiếng, chỉ nói:
- Cô tới chăm sóc cô ấy đi!
Sau đó vội vã đi ra khỏi phòng
Kỷ Nhược Trần lấy lại bình tĩnh, biết một trận gió vừa rồi là do Hoàng Tuyền uế khí bạo phát, thời gian còn lại cho hắn cũng không còn bao nhiêu, vì vậy đi tới sương phòng, dùng vài động tác ném toàn bộ vật trong phòng ra bên ngoài, dọn ra một mảnh đất trống, lại xuất ra mọi thứ pháp bảo khí vật trong Huyền Tâm giới chỉ, trải ra đất, rồi bắt đầu tỉ mỉ suy ngẫm nên vận dụng chúng như thể nào, mới có thể ứng phó được trận Hoàng Tuyền ma kiếp này.
Kỷ Nhược Trần nhiều lần suy xét, cuối cùng cảm thấy đạo hạnh của mình hiện tại quá thấp, muốn ứng phó với nguy cơ trước mắt tốt nhất vẫn là dùng phù. Phù Lục thiên của Đạo Đức tông chia chú phù của thiên hạ làm bảy loại, loại cấp bậc thấp nhất là Thiên Tâm, trên nó là Thủ Hư, trên nữa là Thượng Hoàng. Mỗi một loại phù lại dựa theo thư pháp khác nhau. uy lực hiệu nghiệm cũng không như nhau, lại phân ra Chính phù, Ngọc phù, Kim phù. Kỷ Nhược Trần có khả năng khu dụng cao nhất chính là Thượng Hoàng Kim phù, các chư chân nhân cũng coi đây như là hạn định cho chú phù của hắn.
Khu phù cũng cần lượng chân nguyên rất lớn, một số chú phù thượng phẩm còn yêu cầu chú phù phụ trợ, bởi vậy cũng không phải chú phù càng nhiều uy lực càng lớn thì càng tốt.
Trương Ân Ân cùng Thanh Y hiển nhiên là thuở nhỏ sống trong thái bình, chưa từng trải qua gian nan hiểm trở gì, cho nên đối với nguy hiểm lần này sẽ không có cảm giác gì. Nhưng mà hắn năm năm nay đều là sống cuộc sống chờ đợi lo lắng, thuở nhỏ lúc nào cũng trải qua thời khắc sống chết trước mắt, đổi với nguy hiểm đã có một loại trực giác trời sinh. Hắn đã mơ hồ cảm giác được đại biển lần này của Lạc Dương tuyệt không tầm thường, không lưu ý chính là kết cục hình thần câu diệt.
Hơn nữa một nỗi lo lắng đã ẩn chứa nhiều năm trong lòng hắn cũng bị khơi mào lên. Khi hắn đi qua Lạc phủ, trong tích tắc tầm mắt xuyên thấu qua toàn bộ vách tường lâu vũ và dừng lại tại một chỗ trong hoa viên. Trong hoa viên âm u, một đạo tử sắc thiên lôi đang cuồn cuộn từ trên chín tầng trời giáng xuống. Trong lôi quang một thiếu niên tiên y, từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên. Hắn đột nhiên quay đầu lại, nở nụ cười với Kỷ Nhược Trần.
Trong sát na lại là một đạo thiểm điện rạch ngang bầu trời, nhờ vào ánh ánh chớp, Kỷ Nhược Trần đã thấy rõ khuôn mặt của y, rõ ràng là con dê béo ngày đó đã chết ở Long Môn khách sạn! Trong khoảnh khắc Kỷ Nhược Trần mồ hôi nhễ nhại giống như là bị hư thoát. Lúc này hồi tưởng lại vẫn thấy kinh hãi mà không kềm chể được, bàn tay Kỷ Nhược Trần nhịn không được khẽ run lên, một nét bút bị vẽ sai, tấm phù trước mặt vẽ xong phân nữa đã bị phế đi.
Kỷ Nhược Trần kiềm chế tâm tình lại trải ra trước mặt mình sáu tấm bùa khác, lại mở một bình nhỏ chứa nước suối tiên và ngậm một ngụm vào trong miệng, đợi đến dùng chân nguyên ôn dưỡng xong xuôi liền phun lên sáu tấm bùa này để nhằm mở ra linh khí, xem như là bước bắt đầu để vẽ phù.
Hắn chuẩn bị vẽ bốn tấm Thiên Tâm phù trừ tà khứ uế. Loại phù này niệm động tức phát, mặc dù không có uy lực bao nhiêu nhưng dùng tại trên người ma vật do Hoàng Tuyền uế khí hình thành, lại có hữu hiệu cực kỳ. Chỉ là chư vị chân nhân hiển nhiên cũng không ngờ tới Lạc Dương sẽ có biến cổ thể này, cho nên trong số phủ chú cấp cho hắn phòng bị không có loại phù chú này, lúc này yêu cầu phải vẽ ngay hiện tại.
Lúc này Thanh Y lặng yên vào phòng nói:
- Công tử, vừa rồi Ân Ân nói công tử thừa dịp nàng say rượu khinh bạc với nàng, món nợ này chờ sau khi nàng tỉnh ngủ sẽ tính toán cùng công tử.
Phù một tiếng, một ngụm nước suổi tiên còn chưa ôn dưỡng hoàn tất, đã bị Kỷ Nhược Trần phun cả ra ngoài. Tất cả sáu tấm bùa đều bị hủy.
Lúc này đã gần đến giờ hợi, nhưng mà vầng mặt trời tuôn xối xả từng đợt nóng gay gắt vẫn treo cao tại bầu trời Lạc Dương, mảy may không lay động. Chỉ là, dưới ánh nắng chói chang Lạc Dương không hề khô nóng như hỏa mà là bốc lên khởi một trận sương mù vàng lẩt phất, cả tòa thành nơi nơi cũng tràn ngập một trận tanh tười khiến người muốn ói. Bất kể là bình dân bách tỉnh hay là thiết kỵ trên đường qua lại tuần tra, đều thường thường cảm giác được có vật gì từ bên người mình lủi qua. Nhưng không ai có thể thấy rốt cuộc đó là cái gì.
Hầu như mọi người toàn thành cũng đều đang yên lặng nhìn vầng mặt trời chói chang trên không trung, lẳng lặng chờ đợi khoảnh khắc nó xuống núi.
Kinh hoảng đã trôi qua, còn lại chỉ có tuyệt vọng.
Tại trong mắt người phàm tục, Lạc Dương lúc này tất nhiên là ánh nắng gay gắt, nhưng mà tại trong mắt người tu đạo thì lúc này, Lạc Dương thực tế là đang đen kịt như mực, đôi khi sẽ có trận trận ám hoàng uế khí gào thét thổi qua. Những uế khí này như có sinh mệnh, sẽ truy đuổi theo linh khí cũng hội tụ thành đoàn, càng tích càng nhiều, cho đến lúc viêm nhiễm đồng hóa hết thảy những linh khí này mới ngừng lại.
Nhưng mà lúc này, trong thành Lạc Dương có một điểm linh khí xuyên đường phổ qua hẻm, từ từ mà đi. Nó giống như là ngọn đèn dầu trong bóng tối, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nó đã gom lại bao nhiêu uế khí, như chim như bướm quay chung quanh. Nó gào thét lượn vòng, gần như đã hình thành một con rồng nhỏ nhỏ quấn quanh điểm linh khí này.
Ngâm Phong khẽ cau mày, gã đi chậm rãi bên trong thành Lạc Dương, tất cả xung quanh với gã mà nói đều quen thuộc, rồi lại nghĩ không ra rốt cuộc nơi này đã từng gặp qua lúc nào. Ngâm Phong đi không nhanh không chậm, lúc này với gã mà nói, đi đến đâu, đi nhanh bao nhiêu đều là trong chốn u minh đã định sẵn từ lâu, mỗi một bước hắn giơ lên rồi bước tiếp theo nên hạ xuống như thế nào, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết được.
Chẳng qua không biết vì sao, vừa tiến vào thành Lạc Dương tâm tình của hắn vốn là tĩnh lặng mà bắt đầu hơi nổi lên sóng gió. Một chút sóng gợn này mặc dù bé nhỏ không đáng kể. thể nhưng đối với người bản tâm vốn như ánh trăng dưới mặt hồ phẳng lặng như Ngâm Phong mà nói chính là việc trước đó chưa từng có.
Lúc này xung quanh hắn đã hiện rõ sương mù uế khí màu vàng đã dày đặc tới ướt át chảy ra nước, trong sương mỗi thời mỗi khắc cũng không biết muốn trồi lên bao nhiêu khuôn mặt kinh khủng dữ tợn, cũng đang hướng về Ngâm Phong rít gào rổng giận, hình như muốn nuốt hết những gì trước mắt.
Nhưng những ma vật trong uế khí bất kể hung ác dữ tợn cỡ nào, không một con nào dám tiến vào nơi ba thước quanh người Ngâm Phong. Mỗi một bước Ngâm Phong đi về phía trước, ma vật ở phía trước sẽ hoang mang tách ra hai bên, tách ra cho gã một lối đi.
Từ ngoái đầu nhìn lại, hầu như Ngâm Phong đã đẩy đạo uế khí uốn quanh như rồng cao tới hơn mười trượng đi về phía trước!
Sau một lát, Ngâm Phong đã đứng trong hẻm Đồng Xuyên, nhìn cửa ra vào khí thế hiên ngang cùng với hai pho tượng hổ vằn tím màu ngọc xanh thủ ở trước cửa, dường như gã có chút suy nghĩ gì đấy.
Lúc này Lạc Dương đã thành đêm trắng (đêm nhưng vẫn sáng), người người đều biết đại nạn đang buông xuống. Lạc phủ này cũng đóng chặt cửa chính, trước cửa căn bản không thấy được một tên giáp sĩ thủ vệ nào.
Ngâm Phong nhíu mày, bước về hướng cánh cổng sơn son hai bước, rồi lại lui trở về. Gã ngỡ ngàng nhìn chung quanh, cả con hẻm Đồng Xuyên chỉ có có một gốc cây cổ thụ đã chết héo và không có một bóng người.
Từ lần đầu tiên xuống núi tới nay, Ngâm Phong không biết bước tiếp theo của bản thân mình nên đi về đâu, nên bước theo hướng nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.