Chương 30: Xuân thủy 4
Yên Vũ Giang Nam
27/03/2017
Ngọc Huyền ngừng lại một chút, dường như đang do dự điều gì đó, hồi lâu mới nói:
"Việc này quan hệ trọng đại, ta cũng chỉ có thế tiết lộ một chút cho các người. Thiên tư của Kỷ Nhược Trần tuy rằng không được coi là tuyệt hảo, nhưng phúc duyên của hắn lại cực dày. Huống hồ thiên tư chân chính của hắn ra sao, đạo hạnh của ta không đủ, cho nên không thế nhận ra được. Khi đang tìm con đường phi thăng, Tử vi chưởng giáo chấp nhận mạo hiểm giữa đường xuất quan, lại lệnh cho ba vị chân nhân xuất lĩnh đệ tử đi tới miền tái ngoại đón Kỷ Nhược Trần về tông, thanh thế lớn như vậy, thì chỉ có một câu để nói Kỷ Nhược Trần có hi vọng phi thăng!"
"Có hi vọng phi thăng?" Ngọc Chân và Ngọc Tĩnh đều hít một hơi lạnh.
Lần trước khi Tử Vi Chân Nhân xuất quan trong một thời gian ngắn, từng đã chỉ rõ tiền đồ của những đệ tử, trong đó Cơ Băng Tiên nói là sau khi hắn khổ tu trăm năm, sẽ có hi vọng tu thành thi giải chi quả (kết quả là thi giải – kiểu như là hóa giải xác kiếp này, đầu thai vào kiếp sau, nhưng vẫn giữ được ký ức, đạo hạnh).
Chỉ với một câu đó thôi, Cơ Băng Tiên lập tức được tôn sùng ca ngợi, là một trong những người có thiên tư tốt nhất trong hơn nghìn đệ tử của Đạo Đức tông
Vậy mà Kỷ Nhược Trần lại có hi vọng phi thăng!
Điều này chẳng phải sẽ nói trăm năm sau, Đạo Đức tông sẽ liên tục xuất hiện hai vị chân tiên phi thăng? Thanh thế này lớn tới mức nào! Từ đó về sau, Đạo Đức tông sẽ đứng đầu thiên hạ, nhiếp phục quần ma, chẳng cần phải nói thêm nữa.
Cũng khó trách chư vị chân nhân lại coi trọng Kỷ Nhược Trần như thế, chỉ với năm chữ “có hi vọng phi thăng” này thôi đã giải thích được tất cả nghi hoặc của hai vị chân nhân Ngọc Chân và Ngọc Tĩnh.
Lúc này không cần Ngọc Huyền chân nhân nói rõ, Ngọc Tĩnh và Ngọc Chân đã hiểu, hi vọng của Đan Nguyên cung là ở chỗ nào.
Chỉ cần bốn năm sau, Kỷ Nhược Trần đầu nhập làm môn hạ của Đan Nguyên cung, thì cho dù Đan Nguyên cung có 50 năm liên tiếp đứng bét cũng không sao. Một chân tiên phi thăng đủ để cho Đan Nguyên cung lưu danh sử sách.
Ngọc Tĩnh và Ngọc Chân còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ. Vậy mà Ngọc Huyền chân nhân lại thở dài một hơi buồn bã nói: "Nhưng mà muốn Kỷ Nhược Trần đầu nhập làm môn hạ của Đan Nguyên cung ta lại là chuyện hết sức khó khăn. Không nói đến tiên kiếm của Ngọc Hư chân nhân. Tiên Thiên Quái Tượng của Thủ Chân Chân Nhân, cùng với đạo pháp của Thái Vi chân nhân, rồi lại đan đỉnh của Tử Vân Chân Nhân, chỉ duy nhất Đan Nguyên cung ta không có tuyệt học gì nổi danh! Tử Dương chân nhân lại là người gần gũi hắn nhất, các người nói xem. Đan Nguyên Cung ta lấy cái gì để tranh đoạt với các mạch khác? Kỳ tiểu khảo năm nay Đan nguyên cung ta đứng cuối cùng, thì lại chẳng có hi vọng gì bốn năm sau hắn sẽ chọn chúng ta."
Ngọc Tĩnh và Ngọc Chân hai mặt nhìn nhau, đều biết những lời của Ngọc Huyền là thực. Thế nhưng một cơ hội lớn ở trước mắt mã lại buông bỏ, thì đúng là một quyết định vô cùng khó khăn.
Nếu như Kỷ Nhược Trần có thế vũ hóa phi thăng giống như lời Tử Vi Chân Nhân nói, vậy thì Đan Nguyên Cung sẽ không chỉ còn hư danh như trước nữa, đơn giản chỉ là chỉ cần ngồi nhìn người ta tu luyện thôi cũng có chỗ tốt lớn lao.
Đại đạo trước dễ sau khó, tu tới cảnh giới như Ngọc Huyền Chân Nhân tiến thêm một bước có thế coi như hóa giải vô sô nguy hiểm. Đối với bọn họ mà nói, sự mê hoặc này còn hấp dẫn hơn bất cứ dược vật tăng tếên tu vi nào khác.
Ngọc Tĩnh và Ngọc Chân suy nghĩ một lúc là hiểu Ngọc Huyền Chân Nhân đã có tính toán, tìm bọn họ tới chỉ là để thương nghị mà thôi. Trong lòng bọn họ ai cũng hiểu là phải làm như thế nào, nhưng mà quyết định lại vô cùng khó khăn. Sự việc đã tới nước này, từ trong đáy lòng ba người đều đã có chủ ý, chỉ có một điều khác là ai mới ra trước mà thôi.
Đan Tâm điện bỗng trở nên Tĩnh lặng. Ngọc Tĩnh và Ngọc Chân hai mặt nhìn nhau. trên mũi lấm tấm mồ hôi, dường như ai cũng tiến nhập vào trong nước. Ngọc Huyền Chân Nhân thì ngồi ngay ngắn bất động, sắc mặt ngưng trọng .
Chỉ một lúc sau. Ngọc Chân đạo hạnh kém nhất không nhịn được nữa, nói: "Ngọc Huyền sư tỷ, Đan Nguyên Cung ta nữ đệ tử đông đảo, nếu như muôn tranh đoạt với các mạch khác, thì chỉ còn cách bắt tay vào làm từ phương diện này."
Ngọc Chân lời còn chưa dứt, Ngọc Tĩnh đã ho khan một tiếng. Ngọc Chân lập tức tỉnh ngộ, bịt chặt mồm lại, không chịu nói thêm gì nữa.
Ngọc Huyền chân nhân rốt cục thở dài nói: "Đan Nguyên cung ta thế lực mỏng yếu, nếu như ba sư tỷ muội chúng ta không đồng lòng, thì còn tranh chấp thế nào được với người bên ngoài? Ta phụng di mệnh của tiên sư là chấp chưởng Đan Nguyên Cung, ô danh trong tương lai, tất cả do ta gánh chịu, các người không cần phải lo lắng. Kỷ Nhược Trần năm nay mới 18 tuổi, đúng là thời huyết khí phương cương, là cái tuổi háo sắc. Khổ tâm của ta chỉ có thế bắt tay vào làm từ đó, dẫn dụ Kỷ Nhược Trần."
Ngọc Chân nói: "Sư tỷ nói rất đúng lúc nãy là do đệ thiếu hiểu biết toàn cục. Nếu như chúng ta làm được bước đó rồi thì cũng không ngại tiến thêm một bước nữa, nói thí dụ như có thế cho đệ tử song tu cùng với Kỷ Nhược Trần."
Nghe thấy mấy từ song tu, Ngọc Huyền chân nhân và Ngọc Tĩnh sắc mặt đều hơi có vẻ xấu hổ. Các nàng tuy rằng biết Ngọc Chân nói có lý, trong lòng hai người cũng tính toán như vậy, nhưng mà khi trực tiếp nói ra miệng... thì lại còn có chút băn khoăn.
Ngọc Chân cân nhắc từ ngữ một chút, rồi nói tiếp: "Hai vị sư tỷ chớ trách đệ đã nhiều lần tính toán, chỉ cần có nữ đệ tử trong Đan Nguyên cung ta song tu với hắn, thì cho dù bốn năm sau hắn không chịu nhập làm môn hạ của chúng ta cũng không sao. Tới ngày hắn phi thăng chân nguyên đạo hạnh của nữ đệ tử kia cũng vô cùng thâm hậu rồi. Lúc đó Đan Nguyên cung chúng ta cũng được lợi ích không nhỏ, không phải là không thu hoạch được gì."
Ngọc Huyền chân nhân nhìn đám mây đen cuối chân trời, chậm rãi gật đầu nói: "Ngọc Chân sư đệ nói rất đúng. Kỳ thực ta cũng đang có ý đó, nhưng mà trong chuyện này có điều khó làm, song tu luôn coi trọng duyên phận. Nữ đệ tử trong cung của ta tuy nhiều, nhưng mà sợ rằng vô duyên vô phận với Kỷ Nhược Trần."
Ngọc Tĩnh rốt cục cũng mở miệng nói: "Chuyện này phải dùng hai bút cùng vẽ. Thứ nhất là chọn đệ tử có tư chất tốt thân cận với Kỷ Nhược Trần. Thứ hai ta còn có một khối dị hương lấy được từ nam man, tên là Ảo mộng nghê thường, công dụng cái này... rất là huyền diệu. Nếu như đệ tử trong cung của ta thanh tu cùng một nơi với Kỷ Nhược Trần thì hiệu quả vô cùng to lớn."
Ngọc Chân kinh ngạc, nhìn về phía Ngọc Tĩnh, không ngờ trong vài chục năm nay, sư tỷ mình mới có một kế sách liên hoàn như vậy.
Ngọc Tĩnh mặt hơi đỏ lên, ánh mắt nhìn sang một nơi khác.
Ngọc Huyền chân nhân kinh ngạc nhìn ra ngoài các, một lúc lâu sau mới thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói:
"Ngọc Tĩnh sư tỷ, Ngọc Chân sư đệ, việc này mặc dù là chuyện có thế chẩn hưng Đan Nguyên cung, nhưng lại không hợp với tôn chỉ của Đạo Đức tông chúng ta, vạn nhất truyền ra ngoài thì khó tránh khỏi người ta bàn tán. Ngọc Tĩnh sư tỷ, Ảo mộng nghê thường tỷ đưa cho muội trong đêm nay đi. Từ nay về sau, các người không bao giờ ... được nhúng tay vào việc này nữa, tất cả do ta xử lý. Vạn nhất chuyện cơ mật này bị tiết lộ, thì sẽ do một mình ta gánh chịu. Chỉ cần có sư tỷ, sư đệ ở đây, thì Đan Nguyên cung ta cũng sẽ có một ngày Đông sơn tái khởi. Ngọc Chân sư đệ đệg ọi Hàm Yên tới đây, ta có lời muốn nói với nó."
Ngọc Chân ngẩn ra, nói: "Hàm Yên?"
Ngọc Huyền chân gật đầu, nói: "Đúng là Hàm Yên."
Ngọc Chân nhìn Ngọc Huyền Chân Nhân rồi than nhẹ một tiếng lắc đầu từ, từ trong noãn các đi ra tìm người.
"Việc này quan hệ trọng đại, ta cũng chỉ có thế tiết lộ một chút cho các người. Thiên tư của Kỷ Nhược Trần tuy rằng không được coi là tuyệt hảo, nhưng phúc duyên của hắn lại cực dày. Huống hồ thiên tư chân chính của hắn ra sao, đạo hạnh của ta không đủ, cho nên không thế nhận ra được. Khi đang tìm con đường phi thăng, Tử vi chưởng giáo chấp nhận mạo hiểm giữa đường xuất quan, lại lệnh cho ba vị chân nhân xuất lĩnh đệ tử đi tới miền tái ngoại đón Kỷ Nhược Trần về tông, thanh thế lớn như vậy, thì chỉ có một câu để nói Kỷ Nhược Trần có hi vọng phi thăng!"
"Có hi vọng phi thăng?" Ngọc Chân và Ngọc Tĩnh đều hít một hơi lạnh.
Lần trước khi Tử Vi Chân Nhân xuất quan trong một thời gian ngắn, từng đã chỉ rõ tiền đồ của những đệ tử, trong đó Cơ Băng Tiên nói là sau khi hắn khổ tu trăm năm, sẽ có hi vọng tu thành thi giải chi quả (kết quả là thi giải – kiểu như là hóa giải xác kiếp này, đầu thai vào kiếp sau, nhưng vẫn giữ được ký ức, đạo hạnh).
Chỉ với một câu đó thôi, Cơ Băng Tiên lập tức được tôn sùng ca ngợi, là một trong những người có thiên tư tốt nhất trong hơn nghìn đệ tử của Đạo Đức tông
Vậy mà Kỷ Nhược Trần lại có hi vọng phi thăng!
Điều này chẳng phải sẽ nói trăm năm sau, Đạo Đức tông sẽ liên tục xuất hiện hai vị chân tiên phi thăng? Thanh thế này lớn tới mức nào! Từ đó về sau, Đạo Đức tông sẽ đứng đầu thiên hạ, nhiếp phục quần ma, chẳng cần phải nói thêm nữa.
Cũng khó trách chư vị chân nhân lại coi trọng Kỷ Nhược Trần như thế, chỉ với năm chữ “có hi vọng phi thăng” này thôi đã giải thích được tất cả nghi hoặc của hai vị chân nhân Ngọc Chân và Ngọc Tĩnh.
Lúc này không cần Ngọc Huyền chân nhân nói rõ, Ngọc Tĩnh và Ngọc Chân đã hiểu, hi vọng của Đan Nguyên cung là ở chỗ nào.
Chỉ cần bốn năm sau, Kỷ Nhược Trần đầu nhập làm môn hạ của Đan Nguyên cung, thì cho dù Đan Nguyên cung có 50 năm liên tiếp đứng bét cũng không sao. Một chân tiên phi thăng đủ để cho Đan Nguyên cung lưu danh sử sách.
Ngọc Tĩnh và Ngọc Chân còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ. Vậy mà Ngọc Huyền chân nhân lại thở dài một hơi buồn bã nói: "Nhưng mà muốn Kỷ Nhược Trần đầu nhập làm môn hạ của Đan Nguyên cung ta lại là chuyện hết sức khó khăn. Không nói đến tiên kiếm của Ngọc Hư chân nhân. Tiên Thiên Quái Tượng của Thủ Chân Chân Nhân, cùng với đạo pháp của Thái Vi chân nhân, rồi lại đan đỉnh của Tử Vân Chân Nhân, chỉ duy nhất Đan Nguyên cung ta không có tuyệt học gì nổi danh! Tử Dương chân nhân lại là người gần gũi hắn nhất, các người nói xem. Đan Nguyên Cung ta lấy cái gì để tranh đoạt với các mạch khác? Kỳ tiểu khảo năm nay Đan nguyên cung ta đứng cuối cùng, thì lại chẳng có hi vọng gì bốn năm sau hắn sẽ chọn chúng ta."
Ngọc Tĩnh và Ngọc Chân hai mặt nhìn nhau, đều biết những lời của Ngọc Huyền là thực. Thế nhưng một cơ hội lớn ở trước mắt mã lại buông bỏ, thì đúng là một quyết định vô cùng khó khăn.
Nếu như Kỷ Nhược Trần có thế vũ hóa phi thăng giống như lời Tử Vi Chân Nhân nói, vậy thì Đan Nguyên Cung sẽ không chỉ còn hư danh như trước nữa, đơn giản chỉ là chỉ cần ngồi nhìn người ta tu luyện thôi cũng có chỗ tốt lớn lao.
Đại đạo trước dễ sau khó, tu tới cảnh giới như Ngọc Huyền Chân Nhân tiến thêm một bước có thế coi như hóa giải vô sô nguy hiểm. Đối với bọn họ mà nói, sự mê hoặc này còn hấp dẫn hơn bất cứ dược vật tăng tếên tu vi nào khác.
Ngọc Tĩnh và Ngọc Chân suy nghĩ một lúc là hiểu Ngọc Huyền Chân Nhân đã có tính toán, tìm bọn họ tới chỉ là để thương nghị mà thôi. Trong lòng bọn họ ai cũng hiểu là phải làm như thế nào, nhưng mà quyết định lại vô cùng khó khăn. Sự việc đã tới nước này, từ trong đáy lòng ba người đều đã có chủ ý, chỉ có một điều khác là ai mới ra trước mà thôi.
Đan Tâm điện bỗng trở nên Tĩnh lặng. Ngọc Tĩnh và Ngọc Chân hai mặt nhìn nhau. trên mũi lấm tấm mồ hôi, dường như ai cũng tiến nhập vào trong nước. Ngọc Huyền Chân Nhân thì ngồi ngay ngắn bất động, sắc mặt ngưng trọng .
Chỉ một lúc sau. Ngọc Chân đạo hạnh kém nhất không nhịn được nữa, nói: "Ngọc Huyền sư tỷ, Đan Nguyên Cung ta nữ đệ tử đông đảo, nếu như muôn tranh đoạt với các mạch khác, thì chỉ còn cách bắt tay vào làm từ phương diện này."
Ngọc Chân lời còn chưa dứt, Ngọc Tĩnh đã ho khan một tiếng. Ngọc Chân lập tức tỉnh ngộ, bịt chặt mồm lại, không chịu nói thêm gì nữa.
Ngọc Huyền chân nhân rốt cục thở dài nói: "Đan Nguyên cung ta thế lực mỏng yếu, nếu như ba sư tỷ muội chúng ta không đồng lòng, thì còn tranh chấp thế nào được với người bên ngoài? Ta phụng di mệnh của tiên sư là chấp chưởng Đan Nguyên Cung, ô danh trong tương lai, tất cả do ta gánh chịu, các người không cần phải lo lắng. Kỷ Nhược Trần năm nay mới 18 tuổi, đúng là thời huyết khí phương cương, là cái tuổi háo sắc. Khổ tâm của ta chỉ có thế bắt tay vào làm từ đó, dẫn dụ Kỷ Nhược Trần."
Ngọc Chân nói: "Sư tỷ nói rất đúng lúc nãy là do đệ thiếu hiểu biết toàn cục. Nếu như chúng ta làm được bước đó rồi thì cũng không ngại tiến thêm một bước nữa, nói thí dụ như có thế cho đệ tử song tu cùng với Kỷ Nhược Trần."
Nghe thấy mấy từ song tu, Ngọc Huyền chân nhân và Ngọc Tĩnh sắc mặt đều hơi có vẻ xấu hổ. Các nàng tuy rằng biết Ngọc Chân nói có lý, trong lòng hai người cũng tính toán như vậy, nhưng mà khi trực tiếp nói ra miệng... thì lại còn có chút băn khoăn.
Ngọc Chân cân nhắc từ ngữ một chút, rồi nói tiếp: "Hai vị sư tỷ chớ trách đệ đã nhiều lần tính toán, chỉ cần có nữ đệ tử trong Đan Nguyên cung ta song tu với hắn, thì cho dù bốn năm sau hắn không chịu nhập làm môn hạ của chúng ta cũng không sao. Tới ngày hắn phi thăng chân nguyên đạo hạnh của nữ đệ tử kia cũng vô cùng thâm hậu rồi. Lúc đó Đan Nguyên cung chúng ta cũng được lợi ích không nhỏ, không phải là không thu hoạch được gì."
Ngọc Huyền chân nhân nhìn đám mây đen cuối chân trời, chậm rãi gật đầu nói: "Ngọc Chân sư đệ nói rất đúng. Kỳ thực ta cũng đang có ý đó, nhưng mà trong chuyện này có điều khó làm, song tu luôn coi trọng duyên phận. Nữ đệ tử trong cung của ta tuy nhiều, nhưng mà sợ rằng vô duyên vô phận với Kỷ Nhược Trần."
Ngọc Tĩnh rốt cục cũng mở miệng nói: "Chuyện này phải dùng hai bút cùng vẽ. Thứ nhất là chọn đệ tử có tư chất tốt thân cận với Kỷ Nhược Trần. Thứ hai ta còn có một khối dị hương lấy được từ nam man, tên là Ảo mộng nghê thường, công dụng cái này... rất là huyền diệu. Nếu như đệ tử trong cung của ta thanh tu cùng một nơi với Kỷ Nhược Trần thì hiệu quả vô cùng to lớn."
Ngọc Chân kinh ngạc, nhìn về phía Ngọc Tĩnh, không ngờ trong vài chục năm nay, sư tỷ mình mới có một kế sách liên hoàn như vậy.
Ngọc Tĩnh mặt hơi đỏ lên, ánh mắt nhìn sang một nơi khác.
Ngọc Huyền chân nhân kinh ngạc nhìn ra ngoài các, một lúc lâu sau mới thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói:
"Ngọc Tĩnh sư tỷ, Ngọc Chân sư đệ, việc này mặc dù là chuyện có thế chẩn hưng Đan Nguyên cung, nhưng lại không hợp với tôn chỉ của Đạo Đức tông chúng ta, vạn nhất truyền ra ngoài thì khó tránh khỏi người ta bàn tán. Ngọc Tĩnh sư tỷ, Ảo mộng nghê thường tỷ đưa cho muội trong đêm nay đi. Từ nay về sau, các người không bao giờ ... được nhúng tay vào việc này nữa, tất cả do ta xử lý. Vạn nhất chuyện cơ mật này bị tiết lộ, thì sẽ do một mình ta gánh chịu. Chỉ cần có sư tỷ, sư đệ ở đây, thì Đan Nguyên cung ta cũng sẽ có một ngày Đông sơn tái khởi. Ngọc Chân sư đệ đệg ọi Hàm Yên tới đây, ta có lời muốn nói với nó."
Ngọc Chân ngẩn ra, nói: "Hàm Yên?"
Ngọc Huyền chân gật đầu, nói: "Đúng là Hàm Yên."
Ngọc Chân nhìn Ngọc Huyền Chân Nhân rồi than nhẹ một tiếng lắc đầu từ, từ trong noãn các đi ra tìm người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.