Chương 15
Hạ Tiểu Chính
03/04/2021
Buổi họp chuyên đề cuối kỳ có tin tức mới, thầy Bàng đột ngột bị tăng huyết áp tại nhà và được đưa vào bệnh viện cấp cứu gấp. Ông đã có tuổi, người lại béo, ăn uống quá dầu mỡ và không cân đối, cộng thêm với áp lực do lịch trình dày đặc của lớp mười hai nên đang chấm bài thi ở nhà thì đột nhiên ngã quỵ, khiến người nhà hết hồn một phen.
Trưởng nhóm đành phải phân chia giờ dạy của thầy Bàng sang cho mọi người. Phương Yểu An lại bị không trâu bắt chó đi cày phải dạy thêm lớp năm một tháng. Trưởng nhóm trêu anh, “Ba lớp ba bốn năm sát sạt nhau, đi vài bước là đến, cũng không cần phải đi lên cầu thang. Này là tôi có thể tiết kiệm chút sức lực cho thầy Phương đấy nhá.”
Sau khi giao nhiệm vụ xong, mọi người bắt đầu ngồi tán gẫu, bởi đang nói chuyện thầy Bàng bị cao huyết áp nên cũng tự nhiên nói về bệnh nghề nghiệp của giáo viên. Trong cuộc họp, mấy giáo viên thi nhau than phiền, đặc biệt là các giáo viên đang phải ôm mấy lớp cuối cấp, lao tâm lao lực cũng chưa chắc học sinh của mình đã thi đỗ cao đẳng đại học ngon nghẻ.
Nữ giáo viên lại càng chán nản hơn, than đủ thứ chuyện từ nhà trường suốt ngày thuyên chuyển giáo viên đến chuyện ông chồng ở nhà vô tích sự hết ăn lại nằm, đang nói thì không biết ai bất ngờ thốt lên một câu, “Thầy Phương chắc nấu ăn ngon lắm đấy nhỉ?”
Phương Yểu An mãi mới nhận ra chủ đề câu chuyện đã rơi vào người mình, anh nhanh chóng xua tay đáp, “Không đâu, tôi không…” Lời phủ nhận rất nhanh cũng bị chìm nghỉm trong cuộc thảo luận nhiệt tình sôi nổi của giáo viên nữ và trêu chọc của giáo viên nam.
Anh cúi đầu, yên lặng lắng nghe như thường lệ, chờ chủ đề trôi qua.
“Chắc chắn là có mà. Lần trước hôm tự học buổi tối, em còn thấy anh ấy mang theo một hộp thức ăn hai tầng đầy ắp tới cơ mà.”
Không phải, đó là Quý Chính Tắc nấu, anh thầm trả lời trong lòng.
Trường Tụng Ngôn có tổ chức lớp tự học buổi tối cho học sinh, lớp này không bắt buộc và tùy theo ý muốn của học sinh, mỗi tối sẽ sắp xếp một giáo viên đến trực. Phương Yểu An được xếp trực vào thứ năm, và Quý Chính Tắc cũng chỉ đến lớp tự học vào hôm đó.
“Thầy Phương tốt tính thật sự, chị chưa từng nghe thấy cậu ấy to tiếng bao giờ luôn.”
Không phải đâu, thật ra thì tôi vẫn thường xuyên quát Quý Chính Tắc.
“Thầy Phương thực sự là trẻ hơn tuổi nhiều thật, lần đầu chị thấy còn tưởng là giáo viên thực tập do trường đại học phái tới cơ.”
Nhóm trưởng mỉm cười ngắt lời, “Chậc chậc chậc, coi cái trận khen nức nở này này, làm cho thầy Phương của chúng ta cũng ngượng không nói nên lời rồi…”
Phương Yểu An hốt hoảng ngẩng đầu lên, khẽ cười ngượng.
Cô Mạnh vừa sinh đứa con thứ hai bụ bẫm ngồi cạnh anh đáp, “Đàn bà mà, kết hôn sinh con xong mới biết đàn ông mà mồm mép tép nhảy là loại vô dụng nhất, còn đàn ông mà dịu dàng chu đáo cả biết làm việc nhà mới thực là đàn ông tốt.” Nói xong còn cố ý ám chỉ liếc sang Phương Yểu An.
Phương Yểu An không biết điều gì đã khiến người khác coi sự ôn hòa tăm tối của anh thành sự dịu dàng nữa, Diệp Mi nói anh dịu dàng, Đinh Diêu cũng nói anh vậy. Rõ ràng anh là kiểu người âm trầm lạnh lùng và tràn đầy vẻ tinh thần sa sút chán đời, nhìn từ xa, ngay cả bóng lưng gầy gò cũng lộ ra cái loại ảm đạm trầm lặng ấy mà, rốt cuộc dịu dàng ở chỗ nào?
Chỉ có Quý Chính Tắc bảo anh rằng, “Sao anh lại có thể sống tẻ nhạt như vậy được nhỉ?”
Sự tẻ nhạt của anh giống như một con rô bốt chạy theo dây cót, là kiểu nhàm chán bước từng bước theo lối mòn và không thay đổi, cuộc sống như một vũng nước đọng không chút nào gợn sóng và cũng không thể khuấy được bất kỳ sóng gió nào.
Tan họp anh quay lại văn phòng, đang lúc đến góc cầu thang thì chợt nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của Lâm Diệu nơi ban công nhỏ cuối tầng hai, “Ra nước ngoài?!” Lâm Diệu rõ ràng là bị dọa sợ, khó khăn đáp, “Tao, tao chưa từng nghĩ cái này, hơn nữa anh tao…”
Đường Hựu Trung ngắt lời cậu, “Sao mày nhát thế? Mày là do anh mày đẻ ra à, sao mà cái gì cũng phải nghe gã? Gã dựa vào đâu mà không cho mày ra nước ngoài?”
Lúc này Lâm Diệu cũng không thèm quan tâm cậu ta nói mình nhát, “Mày điên à?! Ảnh là anh trai tao đấy! Mày cũng đâu phải… chưa từng thấy ảnh đánh tao đâu, không nghe lời ảnh thì mạng tao còn chắc?” Lâm Diệu bị đánh cũng chả ai quan tâm, cậu với Lâm Trạc không phải cùng một mẹ sinh, cậu chỉ là con trai của một ả tình nhân tinh ranh nhất và cũng ngu ngốc nhất trong tập đoàn tình nhân của Lâm Dược Kỳ mà thôi.
Ả tinh ranh ở chỗ tốn là đã tốn bao công sức để mang thai con trai của Lâm Dược Kỳ, còn ngu ngốc ở chỗ đã tự cho rằng đứa con trai này của mình chính là con bài có thể giúp ả một bước lên trời. Tiếc thay Lâm Dược Kỳ là một kẻ phế vật vô dụng, gái gú rượu chè cờ bạc gã đều đã nếm đầy đủ không sót một thứ, đầu óc ngoài rượu thịt ra thì chả có cái mẹ gì cả. Lợi thế duy nhất của gã là được cái mã ngoài đẹp với dỗ tình nhân giỏi, hết nấc, còn đâu cả ngày chỉ biết rượu chè linh đình, xa hoa đồi truỵ. Quyền lực của nhà họ Lâm nằm trong tay mẹ của Lâm Trạc, đây là một người phụ nữ đầy tham vọng và quyết đoán. Với gã chồng này thì bà coi như là mình đang nuôi một tên phế vật chỉ biết tiêu xài hoang phí như nước, còn đâu hoàn toàn không đếm xỉa gì đến mấy chuyện hư hỏng kia của chồng.
Lâm Dược Kỳ thỏa sức bay lượn trong cảnh sắc nước hương trời bấy lâu nên chỉ mê gái đẹp trẻ thơm, còn phụ nữ béo nhăn sau khi sinh con thì gạt bay đếch thèm dòm ngó, mặc kệ có sinh con trai cho mình hay không cũng đếch quan tâm, ghét chính là ghét, một phân tiền cũng không nhè ra, chơi xong đứng dậy phủi đít phắn.
Hồi đó Lâm Diệu cũng mới được khoảng sáu tháng, được mẹ bế xông vào nhà họ Lâm để định quậy cho to chuyện kiếm thêm một khoản rời đi. Lâm Trạc bảy tuổi đứng sau lưng mẹ, lạnh lùng nhìn ả đàn bà tóc tai rối bù đang gào khóc ăn vạ đòi tiền, mấy người xông lên kéo ả nhưng đều bị ả gạt văng ra. Cục thịt nhỏ Lâm Diệu bị ném trên sofa đạp đạp chân cười toe toét, nhưng cũng chẳng có ai rảnh mà để ý đến cậu.
Lâm Trạc có chút tò mò vươn tay chọc vào cái má ú nu của cậu, nào ngờ Lâm Diệu lại coi ngón tay Lâm Trạc thành núm vú giả rồi há miệng ra cắn mút một cách sung sướng, răng sữa mới nhú vừa non vừa mềm nhay nhay đầu ngón tay khiến Lâm Trạc bị nhột. Lâm Diệu mở to đôi mắt đen tròn lúng liếng như hai hòn bi ve và trông như là được ngâm trong hai vũng nước, cười toe đến độ khiến cho cả thế giới của Lâm Trạc cũng nở hoa. Lâm Trạc mặc kệ ả đàn bà đang cuồng loạn trên mặt đất, quay đầu nói với mẹ mình, “Con muốn nuôi nó.”
Do Lâm Trạc muốn nuôi cậu nên cậu không còn là con trai của mẹ mình nữa, mà đã trở thành món đồ chơi sống bằng thịt của Lâm Trạc.
Lâm Trạc nuôi cậu y như nuôi lợn, Lâm Diệu trời sinh cũng đã biết nhìn ánh mắt mà sống nên cũng chẳng ho he gì cho dù có không chịu nổi, anh đút cho bao nhiêu ăn bấy nhiêu, bởi vậy nên từ nhỏ đã béo ú. Cứ vậy đến khi anh trai cậu ra nước ngoài mấy năm thì dạ dày cậu đã tăng size rồi, hơn nữa cũng không nhân cơ hội mà giảm cân. Sau đó khi Lâm Trạc trở về thì tình hình lại càng trầm trọng hơn, gã coi cậu như hồi còn nhỏ mà cứ có đồ ăn là nhét vào mồm cậu khiến hai má Lâm Diệu phồng to y như một con sóc chuột lớn, còn chưa nuốt xong đã lại bị anh trai nhét thêm vào.
“Lần trước tao đã nói qua với Quý Chính Tắc rồi, nếu Ok thì ba bọn mình có thể ở cùng nhau.” Đường Hựu Trung thấy sắc mặt cậu tái đi thì giọng điệu trở nên gay gắt, “Lâm Diệu à mày đừng có nhát đến vậy được không? Chẳng lẽ mày muốn cả đời này phải sống dưới mí mắt anh mày mặc mắng mặc đánh hả? Cho dù mày sợ ra nước ngoài anh mày sẽ không cho mày tiền thì tao cả Quý Chính Tắc chẳng lẽ lại đéo nuôi được mày chắc?”
Lâm Diệu bĩu môi, “Gì mà nuôi hay không, tao cũng đâu phải là chó.”
Đường Hựu Trung tổng sỉ vả cậu, “Đương nhiên mày đếu phải chó rồi, mày là lợn cơ mà.”
———-
Ra nước ngoài? Phương Yểu An nín thở đơ người tại chỗ, mãi sau tiếng chuông vào lớp vang lên mới hoàn hồn. Anh có phần lơ đãng, lúc dạy lớp năm thì có một cậu học sinh nhỏ con ngồi gần dưới lớp đang đọc Conan đột nhiên hét toáng cả lên “Cái đ*t con mẹ”, Phương Yểu An liền đi xuống tịch thu ngay truyện của cậu ta.
Anh cầm quyển manga về văn phòng rồi tùy tiện lật hai trang, vô tình bị cốt truyện cuốn hút. Lúc Quý Chính Tắc tới nộp bài tập, anh vẫn còn đang đắm chìm trong đó và thậm chí còn không hề phát hiện ra hắn đến. Quý Chính Tắc chống lưng ghế, bỗng khom người ghé sát bên tai anh sâu kín nói, “Người này sắp chết rồi.”
Phương Yểu An sợ hết hồn quay đầu nhìn hắn, lúc này lời nói của Đường Hựu Trung vẫn còn đang văng vẳng bên tai, anh không biết mình đang sợ hãi điều gì mà lại rụt rè cụp mắt xuống, “Sao em biết, đọc rồi à?”
Quý Chính Tắc đáp, “Đâu có đâu, em thấy bộ dạng hắn trông như kiểu sắp chết đến nơi rồi kìa.”
Đợi Quý Chính Tắc rời đi hẳn, Phương Yểu An mới vội vàng quay lại xem thì thấy người kia đúng là đã chết thật. Anh lật qua lật lại xem tái xem chín cũng không sao thấy được người này có chỗ nào là giống người sắp chết.
Một thời gian dài anh vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện Quý Chính Tắc có ý định ra nước ngoài là thật hay giả, anh muốn hỏi nhưng lại ngại, cứ xoắn quẩy mãi bên trong cái vòng tiến thoái lưỡng nan kỳ lạ này. Có điều, anh không ngờ tới cuốn truyện Conan kia lại sẽ trở thành ngòi nổ cho mâu thuẫn thầy trò lớn nhất trong sự nghiệp dạy học của mình. Cậu học sinh bị tịch thu truyện ấy tên là Hoàng Ngọc Tân, nằm trong nhóm học sinh cá biệt nhất trường và là một sửu nhi hư hỏng thứ thiệt. Nó không giống với Quý Chính Tắc coi việc trốn học là chuyện thường như cơm bữa, Quý Chính Tắc là hư có phong cách, còn cái hư của Hoàng Ngọc Tân thì hoàn toàn khiến người ta ghét.
Kinh nghiệm giảng dạy trong trường cho anh biết là loại học sinh nhà mặt phố bố làm to như này là loại không nên chọc vào, dù sao anh cũng chỉ là dạy thay mà thôi, nên nhịn một chút, rồi phản ánh lại tình hình với giáo viên chủ nhiệm lớp đó để giáo viên chủ nhiệm giải quyết ổn thỏa hai bên.
Nhưng chuyện này dường như không hiệu quả, Hoàng Ngọc Tân bị anh chọc tức nên cố ý tìm anh gây chuyện. Cứ đến giờ hóa là nó lại lôi bài ra đánh với bạn rồi chửi tục như ngóe, xong lại bất ngờ đá vào ghế trước chửi đổng lên, “Đ*t con mẹ mày!”
Phương Yểu An đã gắng dùng hết lý trí để kiềm chế, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi nữa mà xông tới túm nó lên vứt ra ngoài, xong còn nhanh chóng khóa cửa lại. Hoàng Ngọc Tân vừa gầy vừa lùn, Phương Yểu An lại cao hơn nó tận một cái đầu, vì thế mà một loạt động tác mất mặt ấy cứ phải gọi là liền tù tì như nước chảy mây trôi. Hoàng Ngọc Tân đứng ngoài chửi ông ổng rồi đạp cửa ầm ầm, Phương Yểu An tức đến mức thở không ra hơi, lập tức gọi điện cho phòng bảo vệ tới lôi người đi.
Hoàng Ngọc Tân lại càng thêm láo hơn, không những gây rắc rối khi ở trong lớp, mà còn đợi đến khi Phương Yểu An ra khỏi lớp nó thì nó sẽ cùng bè đảng sửu nhi của nó đứng túm năm tụm ba lại mắng chửi loạn cả lên, “Thứ gì?! Một tên giáo viên nghèo kiết xác mà còn thật sự coi mình hơn người à. Chúng mày coi nó lớn lên trông có giống cái loại phò phạch bốn chục một shot không, bố mày lại chỉnh chết c…”
Quý Chính Tắc quay lại sau tiết thể dục, hắn tự lập đã quen và rất thích những thứ trái mùa, đông rét buốt như này mà vẫn ngậm một cây kem đi qua cửa lớp năm với Đường Hựu Trung.
Hoàng Ngọc Tân cùng bè lũ sửu nhi của mình vẫn đang chửi bậy bạ, thỉnh thoảng còn kèm theo vài tiếng cười bỉ ổi, ầm ĩ hết cả lên. Bỗng nó thấy có người đứng cạnh, quay sang thì thấy là Quý Chính Tắc, ánh mắt hắn sắc như dao, đột ngột tới gần nó rồi cúi người xuống hỏi, “Mày đang nói ai đấy?”
Thú thực Hoàng Ngọc Tân là một kẻ vừa hèn vừa nhát, không chỉ là vì hình thể mà là nó thật sự sợ con người Quý Chính Tắc. Bọn nó đều nằm trong cái gọi là tầng lớp đặc quyền, nhưng Quý Chính Tắc lại khác bọn nó, Quý Chính Tắc là cậu ấm thứ thiệt trong một gia đình quyền thế ngút trời, anh em bên ngoài thì cứ phải gọi là hàng đàn, hơn nữa chính hắn còn trâu bò đến mức khiến người khác tị đỏ cả mắt cũng không dám động đến. Hoàng Ngọc Tân không có cửa được vào hội của của Quý Chính Tắc mà chỉ dám la liếm ngoài rìa, đôi khi có thể được nói vài câu với Lâm Diệu là nó đã cảm thấy mình đỉnh vờ lờ rồi.
Quý Chính Tắc cầm que kem vỗ lên mặt nó, “Mày đang nói ai?” Hắn hỏi liên tiếp ba lần, mỗi một câu hỏi lại vỗ một phát kem vào mặt nó. Mặt Hoàng Ngọc Tân đông cứng đỏ tới tận mang tai, cúi gằm xuống không dám ho he tiếng nào.
“Tao hỏi là mày đang nói ai!” Hắn gằn từng chữ một, giọng điệu trầm thấp u ám như muốn giết người, kem tan ra chảy đầy lên mặt Hoàng Ngọc Tân, trông nó tức cười phải biết.
“Em, em em nói, nói Phương…” Cây kem chọc vào cái cằm đang run lẩy bẩy của Hoàng Ngọc Tân khiến nó không thốt nổi ra lời.
Đường Hựu Trung khoanh tay đứng xem trò vui, chợt liếc sang bên cạnh một cái rồi nói, “Có người tới.”
Quý Chính Tắc nhìn xuyên qua Hoàng Ngọc Tân thấy Phương Yểu An đang đi đến từ phía xa, ánh mắt hắn lóe lên, lại lia mắt về khuôn mặt sợ hãi đến biến dạng của Hoàng Ngọc Tân, “Nghe cho kỹ đây, mày mà còn dám nói vớ vẩn thêm câu nữa thì tao sẽ nhẹ nhàng xin cái lưỡi của mày đấy.” Nói xong, hắn vạch cổ áo Hoàng Ngọc Tân ra rồi ném cây kem đang chảy nước vào người nó, mỉm cười nắm lấy bả vai nó rồi cúi đầu nói, “Không tin thì thử xem.”
Hắn bước lên phía trước, đợi đi đến cách sau lưng Phương Yểu An nửa bước thì lên tiếng chào, “Em chào thầy ạ.” Gần đến cửa văn phòng hắn mới thấp giọng ghé vào tai Phương Yểu An hỏi, “Văn phòng không có ai chứ?”
Hai người chân trước vào cửa, chân sau đã bắt đầu hôn nhau. Quý Chính Tắc vuốt dọc theo đường eo rồi thò tay vào trong quần anh mập mờ ve vuốt, “Hôm nay không có tiết chứ?”
Phương Yểu An vừa nghe đã hiểu hắn muốn làm gì, “Không được.”
Quý Chính Tắc nhỏ giọng dụ dỗ anh, “Làm bây giờ thì về sẽ không làm nữa.”
Phương Yểu An ấn ngực hắn, “Chờ đã.” Ngẩng đầu nhìn hắn, nỗi sợ hãi lo được lo mất đang sắp nổ tung trong lòng khiến anh hốt hoảng, “Em, em định ra nước ngoài sao?”
Quý Chính Tắc dừng lại chốc lát, “Há, em ra nước ngoài…” Nhướn mắt lên, “Để anh lại trong nước làm góa phụ à?” Quý Chính Tắc vỗ mông anh, trầm giọng nói, “Ngoan nào, dạng chân ra cho em vào.”
Trái tim thắt chặt của Phương Yểu An cuối cùng cũng được thả lỏng, anh ngoan ngoãn ôm cổ Quý Chính Tắc rồi dạng hai chân ra. Anh bị đè lên bàn làm việc, hai chân gập lại xếp trên ngực, thân dưới hoàn toàn rộng mở, dương vật thô dài dữ tợn đang sục sôi trong quần cậu thiếu niên trở thành căn nguyên của hết thảy niềm vui sướng trong anh. Nó đỉnh vào và khai phá nơi mềm mại bên trong anh, bàn làm việc ma sát với mặt sàn theo nhịp đỉnh vang tiếng két két không ngừng, hệt như muốn sụp xuống.
Trong khoái cảm mênh mông vô cùng tận, anh mò mẫm ve vuốt khuôn mặt Quý Chính Tắc, chạm vào đôi lông mày, mi mắt rồi đến tóc mai, khẽ lướt qua sống mũi và sau cùng là đôi môi mềm mịn, vừa lưu luyến lại mang theo sự thành kính. Lúc này đây, anh như một mảnh hoa tàn lưu lạc và bị chày thịt cứng rắn giã cho thành thứ nước nhờn thơm ngon ngọt lịm. Tình dục đã mang tới cho anh một loại cảm kích không biết từ đâu đến cùng với sự thân mật và thỏa mãn dâng lên từ tận trong nội tâm, hết thảy đã khiến đôi chân anh mềm nhũn phải quỳ xuống trước người Quý Chính Tắc.
Trước đây anh nghĩ rằng làm tình thì ra là một chuyện sung sướng đến vậy, còn bây giờ anh lại nghĩ rằng, thì ra trên đời này lại vẫn còn một chuyện sung sướng giống như làm tình. Từ sợi tóc đến đầu ngón chân, va chạm kịch liệt cùng ái tình ngợp trời ùn ùn kéo đến, anh ôm chặt lấy cậu thiếu niên đang điên cuồng chinh phạt trên người mình, bị hắn giã đến tứ chi mềm nhũn, chân tóc ướt đẫm, đôi môi đỏ mọng không ngừng rên rỉ.
Từng đợt sóng tinh dịch nóng bỏng bắn tung tóe vào người anh, cái nóng như muốn làm bỏng lục phủ ngũ tạng. Anh siết chặt hai tay, cẳng chân giơ cao, nước mắt thấm đẫm mặt, cả người run bần bật. Quý Chính Tắc liếm qua liếm lại cần cổ mướt mồ hôi của anh rồi di chuyển xuống ngậm lấy hai trái sữa đỏ mọng, đầu ti nhỏ bị mút thành hai cái vít thịt nhọn hoắt, Quý Chính Tắc ngậm lấy rồi nhay nhay, “Sớm muộn gì cũng sẽ ngắt xuống cho anh.”
Anh bị khóa ngồi trên đùi Quý Chính Tắc và nhận lấy sự chinh phạt của hắn, hai tay mềm nhũn vịn lấy bả vai hắn, hai người như có như không hôn nhau.
Quý Chính Tắc rút dương vật của mình ra rồi với lấy mấy tờ giấy ăn trên bàn ra lau, mỉm cười trêu anh, “Sao mà ra nhiều nước thế, lau mãi cũng không hết.”
Đôi gò má Phương Yểu An ửng hồng, hai chân vẫn đang vô thức run rẩy. Quý Chính Tắc vươn ngón tay vào người anh để moi thứ bị bắn vào ra, lỗ thịt mềm mại ngoan ngoãn tiếp nhận dị vật xâm nhập.
Anh nhíu mày khẽ hừ một tiếng, khuôn mặt thanh tú đỏ ửng ướt át, “Là em… bắn quá sâu.”
Quý Chính Tắc đứng dậy, khom người cụng trán, vỗ nhẹ một phát vào mông anh rồi như cười như không trêu anh, “Làm sao? Anh không thích?”
Anh không nói gì mà chỉ đỏ mặt xấu hổ quay đầu đi, lại bị vặn cằm quay lại, Quý Chính Tắc hỏi anh, “Thích không?”
Anh có phần khó mà mở miệng, ngập ngừng hồi lâu mới khẽ nói, “Thích.”
Quý Chính Tắc lại hỏi, “Em ư? Thích em sao?”
Lần này làm thế nào anh cũng không chịu trả lời, Quý Chính Tắc thậm chí còn hung hăng cắn môi anh một phát suýt chảy cả máu. Cuối cùng, hắn bất đắc dĩ vùi đầu vào cổ anh rồi khẽ dụi, y như đang làm nũng, “Thỉnh thoảng thầy cũng thích thích em một xíu thoi được hông?”
Đôi môi Phương Yểu An run rẩy, anh vòng tay qua cổ Quý Chính Tắc rồi khẽ vuốt ve gáy hắn, hôm nay Quý Chính Tắc mặc áo nên anh không thể vuốt dọc theo lưng hắn được. Mỗi lần làm tình xong, anh đều sẽ vuốt ve khắp tấm lưng trần của Quý Chính Tắc, từ đôi bờ vai dày rộng đến vòng eo thon gọn và những đường cong bắp thịt săn chắc đàn hồi, chúng tràn đầy sức mạnh đến độ sắp bùng nổ khiến anh say mê – anh thành kính yêu một Quý Chính Tắc trẻ tuổi, gợi cảm và tràn đầy sức sống.
Quý Chính Tắc lại bắt đầu hôn anh, nụ hôn sâu, ướt át, tinh tế và mãnh liệt, anh bị hôn đến miệng cũng tê dại cả đi, nước miếng nhỏ xuống dọc theo bờ môi hé mở.
Chuông hết tiết vang lên, bên ngoài hành lang truyền tới tiếng nói cười cùng âm thanh di chuyển. Anh bặm môi lại, sóng nước dập dờn trong hốc mắt, thở hổn hển ngắt quãng bảo, “Hết tiết rồi.”
Quý Chính Tắc hôn lên cằm anh rồi liếm một vòng nơi cổ họng, sau đó mở cổ áo và ấn mạnh hai dấu hôn ngay dưới xương quai xanh nhô cao của anh. Quý Chính Tắc rất thích để lại dấu vết trên người anh, thắt lưng thường xuyên sẽ bị ấn bóp thành dấu vết xanh tím, mông cũng bị vỗ sưng lên và nơi đầu vai cũng phủ đầy những vết cắn.
“Vào lớp rồi em sẽ ra, giờ đông người lắm, hôn thêm lúc nữa nào.” Hắn tiến đến liếm môi Phương Yểu An.
Phương Yểu An né người đi, “Sưng miệng đấy.”
Quý Chính Tắc túm gáy ấn anh trở lại, tiếp tục nụ hôn dang dở, “Dù sao cũng sưng rồi.”
Dư âm của cao trào tột đỉnh cùng với nụ hôn dài ướt át khiến anh thấm mệt mà mềm nhũn ngã ngồi trên ghế. Quý Chính Tắc đã mặc xong quần áo, hắn chống tay lên lưng ghế rồi lưu luyến hôn xuống khóe mắt đỏ hoe của anh, “Anh nghỉ ngơi một lát đi, em còn một tiết nữa, đợi tan học rồi chúng mình cùng về nhà.”
“Ừ.” Anh vừa lấy quần áo che người vừa đáp lại, Quý Chính Tắc đóng cửa rời đi.
Rèm cửa sổ bên trong văn phòng không đóng chặt, để hở một khe nhỏ cạnh mép cửa sổ, ánh nắng bốn giờ chiều ngày đông chiếu vào từ khe hở tạo thành một dải sáng trong veo lóng lánh như một dòng sông được dát vàng sáng chói, những hạt bụi nhỏ đang lững lờ dạo chơi bên trong dòng sông ánh sáng ấy.
Linh hồn già cỗi được tiêm đầy thứ nhiệt huyết tuổi trẻ, cả cơ thể anh cứ như thể nở to ra. Trong mối quan hệ nhập nhằng chẳng rõ là yêu hay dục này, anh đã trở thành một kẻ ngọt ngào vô dụng.
Trưởng nhóm đành phải phân chia giờ dạy của thầy Bàng sang cho mọi người. Phương Yểu An lại bị không trâu bắt chó đi cày phải dạy thêm lớp năm một tháng. Trưởng nhóm trêu anh, “Ba lớp ba bốn năm sát sạt nhau, đi vài bước là đến, cũng không cần phải đi lên cầu thang. Này là tôi có thể tiết kiệm chút sức lực cho thầy Phương đấy nhá.”
Sau khi giao nhiệm vụ xong, mọi người bắt đầu ngồi tán gẫu, bởi đang nói chuyện thầy Bàng bị cao huyết áp nên cũng tự nhiên nói về bệnh nghề nghiệp của giáo viên. Trong cuộc họp, mấy giáo viên thi nhau than phiền, đặc biệt là các giáo viên đang phải ôm mấy lớp cuối cấp, lao tâm lao lực cũng chưa chắc học sinh của mình đã thi đỗ cao đẳng đại học ngon nghẻ.
Nữ giáo viên lại càng chán nản hơn, than đủ thứ chuyện từ nhà trường suốt ngày thuyên chuyển giáo viên đến chuyện ông chồng ở nhà vô tích sự hết ăn lại nằm, đang nói thì không biết ai bất ngờ thốt lên một câu, “Thầy Phương chắc nấu ăn ngon lắm đấy nhỉ?”
Phương Yểu An mãi mới nhận ra chủ đề câu chuyện đã rơi vào người mình, anh nhanh chóng xua tay đáp, “Không đâu, tôi không…” Lời phủ nhận rất nhanh cũng bị chìm nghỉm trong cuộc thảo luận nhiệt tình sôi nổi của giáo viên nữ và trêu chọc của giáo viên nam.
Anh cúi đầu, yên lặng lắng nghe như thường lệ, chờ chủ đề trôi qua.
“Chắc chắn là có mà. Lần trước hôm tự học buổi tối, em còn thấy anh ấy mang theo một hộp thức ăn hai tầng đầy ắp tới cơ mà.”
Không phải, đó là Quý Chính Tắc nấu, anh thầm trả lời trong lòng.
Trường Tụng Ngôn có tổ chức lớp tự học buổi tối cho học sinh, lớp này không bắt buộc và tùy theo ý muốn của học sinh, mỗi tối sẽ sắp xếp một giáo viên đến trực. Phương Yểu An được xếp trực vào thứ năm, và Quý Chính Tắc cũng chỉ đến lớp tự học vào hôm đó.
“Thầy Phương tốt tính thật sự, chị chưa từng nghe thấy cậu ấy to tiếng bao giờ luôn.”
Không phải đâu, thật ra thì tôi vẫn thường xuyên quát Quý Chính Tắc.
“Thầy Phương thực sự là trẻ hơn tuổi nhiều thật, lần đầu chị thấy còn tưởng là giáo viên thực tập do trường đại học phái tới cơ.”
Nhóm trưởng mỉm cười ngắt lời, “Chậc chậc chậc, coi cái trận khen nức nở này này, làm cho thầy Phương của chúng ta cũng ngượng không nói nên lời rồi…”
Phương Yểu An hốt hoảng ngẩng đầu lên, khẽ cười ngượng.
Cô Mạnh vừa sinh đứa con thứ hai bụ bẫm ngồi cạnh anh đáp, “Đàn bà mà, kết hôn sinh con xong mới biết đàn ông mà mồm mép tép nhảy là loại vô dụng nhất, còn đàn ông mà dịu dàng chu đáo cả biết làm việc nhà mới thực là đàn ông tốt.” Nói xong còn cố ý ám chỉ liếc sang Phương Yểu An.
Phương Yểu An không biết điều gì đã khiến người khác coi sự ôn hòa tăm tối của anh thành sự dịu dàng nữa, Diệp Mi nói anh dịu dàng, Đinh Diêu cũng nói anh vậy. Rõ ràng anh là kiểu người âm trầm lạnh lùng và tràn đầy vẻ tinh thần sa sút chán đời, nhìn từ xa, ngay cả bóng lưng gầy gò cũng lộ ra cái loại ảm đạm trầm lặng ấy mà, rốt cuộc dịu dàng ở chỗ nào?
Chỉ có Quý Chính Tắc bảo anh rằng, “Sao anh lại có thể sống tẻ nhạt như vậy được nhỉ?”
Sự tẻ nhạt của anh giống như một con rô bốt chạy theo dây cót, là kiểu nhàm chán bước từng bước theo lối mòn và không thay đổi, cuộc sống như một vũng nước đọng không chút nào gợn sóng và cũng không thể khuấy được bất kỳ sóng gió nào.
Tan họp anh quay lại văn phòng, đang lúc đến góc cầu thang thì chợt nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của Lâm Diệu nơi ban công nhỏ cuối tầng hai, “Ra nước ngoài?!” Lâm Diệu rõ ràng là bị dọa sợ, khó khăn đáp, “Tao, tao chưa từng nghĩ cái này, hơn nữa anh tao…”
Đường Hựu Trung ngắt lời cậu, “Sao mày nhát thế? Mày là do anh mày đẻ ra à, sao mà cái gì cũng phải nghe gã? Gã dựa vào đâu mà không cho mày ra nước ngoài?”
Lúc này Lâm Diệu cũng không thèm quan tâm cậu ta nói mình nhát, “Mày điên à?! Ảnh là anh trai tao đấy! Mày cũng đâu phải… chưa từng thấy ảnh đánh tao đâu, không nghe lời ảnh thì mạng tao còn chắc?” Lâm Diệu bị đánh cũng chả ai quan tâm, cậu với Lâm Trạc không phải cùng một mẹ sinh, cậu chỉ là con trai của một ả tình nhân tinh ranh nhất và cũng ngu ngốc nhất trong tập đoàn tình nhân của Lâm Dược Kỳ mà thôi.
Ả tinh ranh ở chỗ tốn là đã tốn bao công sức để mang thai con trai của Lâm Dược Kỳ, còn ngu ngốc ở chỗ đã tự cho rằng đứa con trai này của mình chính là con bài có thể giúp ả một bước lên trời. Tiếc thay Lâm Dược Kỳ là một kẻ phế vật vô dụng, gái gú rượu chè cờ bạc gã đều đã nếm đầy đủ không sót một thứ, đầu óc ngoài rượu thịt ra thì chả có cái mẹ gì cả. Lợi thế duy nhất của gã là được cái mã ngoài đẹp với dỗ tình nhân giỏi, hết nấc, còn đâu cả ngày chỉ biết rượu chè linh đình, xa hoa đồi truỵ. Quyền lực của nhà họ Lâm nằm trong tay mẹ của Lâm Trạc, đây là một người phụ nữ đầy tham vọng và quyết đoán. Với gã chồng này thì bà coi như là mình đang nuôi một tên phế vật chỉ biết tiêu xài hoang phí như nước, còn đâu hoàn toàn không đếm xỉa gì đến mấy chuyện hư hỏng kia của chồng.
Lâm Dược Kỳ thỏa sức bay lượn trong cảnh sắc nước hương trời bấy lâu nên chỉ mê gái đẹp trẻ thơm, còn phụ nữ béo nhăn sau khi sinh con thì gạt bay đếch thèm dòm ngó, mặc kệ có sinh con trai cho mình hay không cũng đếch quan tâm, ghét chính là ghét, một phân tiền cũng không nhè ra, chơi xong đứng dậy phủi đít phắn.
Hồi đó Lâm Diệu cũng mới được khoảng sáu tháng, được mẹ bế xông vào nhà họ Lâm để định quậy cho to chuyện kiếm thêm một khoản rời đi. Lâm Trạc bảy tuổi đứng sau lưng mẹ, lạnh lùng nhìn ả đàn bà tóc tai rối bù đang gào khóc ăn vạ đòi tiền, mấy người xông lên kéo ả nhưng đều bị ả gạt văng ra. Cục thịt nhỏ Lâm Diệu bị ném trên sofa đạp đạp chân cười toe toét, nhưng cũng chẳng có ai rảnh mà để ý đến cậu.
Lâm Trạc có chút tò mò vươn tay chọc vào cái má ú nu của cậu, nào ngờ Lâm Diệu lại coi ngón tay Lâm Trạc thành núm vú giả rồi há miệng ra cắn mút một cách sung sướng, răng sữa mới nhú vừa non vừa mềm nhay nhay đầu ngón tay khiến Lâm Trạc bị nhột. Lâm Diệu mở to đôi mắt đen tròn lúng liếng như hai hòn bi ve và trông như là được ngâm trong hai vũng nước, cười toe đến độ khiến cho cả thế giới của Lâm Trạc cũng nở hoa. Lâm Trạc mặc kệ ả đàn bà đang cuồng loạn trên mặt đất, quay đầu nói với mẹ mình, “Con muốn nuôi nó.”
Do Lâm Trạc muốn nuôi cậu nên cậu không còn là con trai của mẹ mình nữa, mà đã trở thành món đồ chơi sống bằng thịt của Lâm Trạc.
Lâm Trạc nuôi cậu y như nuôi lợn, Lâm Diệu trời sinh cũng đã biết nhìn ánh mắt mà sống nên cũng chẳng ho he gì cho dù có không chịu nổi, anh đút cho bao nhiêu ăn bấy nhiêu, bởi vậy nên từ nhỏ đã béo ú. Cứ vậy đến khi anh trai cậu ra nước ngoài mấy năm thì dạ dày cậu đã tăng size rồi, hơn nữa cũng không nhân cơ hội mà giảm cân. Sau đó khi Lâm Trạc trở về thì tình hình lại càng trầm trọng hơn, gã coi cậu như hồi còn nhỏ mà cứ có đồ ăn là nhét vào mồm cậu khiến hai má Lâm Diệu phồng to y như một con sóc chuột lớn, còn chưa nuốt xong đã lại bị anh trai nhét thêm vào.
“Lần trước tao đã nói qua với Quý Chính Tắc rồi, nếu Ok thì ba bọn mình có thể ở cùng nhau.” Đường Hựu Trung thấy sắc mặt cậu tái đi thì giọng điệu trở nên gay gắt, “Lâm Diệu à mày đừng có nhát đến vậy được không? Chẳng lẽ mày muốn cả đời này phải sống dưới mí mắt anh mày mặc mắng mặc đánh hả? Cho dù mày sợ ra nước ngoài anh mày sẽ không cho mày tiền thì tao cả Quý Chính Tắc chẳng lẽ lại đéo nuôi được mày chắc?”
Lâm Diệu bĩu môi, “Gì mà nuôi hay không, tao cũng đâu phải là chó.”
Đường Hựu Trung tổng sỉ vả cậu, “Đương nhiên mày đếu phải chó rồi, mày là lợn cơ mà.”
———-
Ra nước ngoài? Phương Yểu An nín thở đơ người tại chỗ, mãi sau tiếng chuông vào lớp vang lên mới hoàn hồn. Anh có phần lơ đãng, lúc dạy lớp năm thì có một cậu học sinh nhỏ con ngồi gần dưới lớp đang đọc Conan đột nhiên hét toáng cả lên “Cái đ*t con mẹ”, Phương Yểu An liền đi xuống tịch thu ngay truyện của cậu ta.
Anh cầm quyển manga về văn phòng rồi tùy tiện lật hai trang, vô tình bị cốt truyện cuốn hút. Lúc Quý Chính Tắc tới nộp bài tập, anh vẫn còn đang đắm chìm trong đó và thậm chí còn không hề phát hiện ra hắn đến. Quý Chính Tắc chống lưng ghế, bỗng khom người ghé sát bên tai anh sâu kín nói, “Người này sắp chết rồi.”
Phương Yểu An sợ hết hồn quay đầu nhìn hắn, lúc này lời nói của Đường Hựu Trung vẫn còn đang văng vẳng bên tai, anh không biết mình đang sợ hãi điều gì mà lại rụt rè cụp mắt xuống, “Sao em biết, đọc rồi à?”
Quý Chính Tắc đáp, “Đâu có đâu, em thấy bộ dạng hắn trông như kiểu sắp chết đến nơi rồi kìa.”
Đợi Quý Chính Tắc rời đi hẳn, Phương Yểu An mới vội vàng quay lại xem thì thấy người kia đúng là đã chết thật. Anh lật qua lật lại xem tái xem chín cũng không sao thấy được người này có chỗ nào là giống người sắp chết.
Một thời gian dài anh vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện Quý Chính Tắc có ý định ra nước ngoài là thật hay giả, anh muốn hỏi nhưng lại ngại, cứ xoắn quẩy mãi bên trong cái vòng tiến thoái lưỡng nan kỳ lạ này. Có điều, anh không ngờ tới cuốn truyện Conan kia lại sẽ trở thành ngòi nổ cho mâu thuẫn thầy trò lớn nhất trong sự nghiệp dạy học của mình. Cậu học sinh bị tịch thu truyện ấy tên là Hoàng Ngọc Tân, nằm trong nhóm học sinh cá biệt nhất trường và là một sửu nhi hư hỏng thứ thiệt. Nó không giống với Quý Chính Tắc coi việc trốn học là chuyện thường như cơm bữa, Quý Chính Tắc là hư có phong cách, còn cái hư của Hoàng Ngọc Tân thì hoàn toàn khiến người ta ghét.
Kinh nghiệm giảng dạy trong trường cho anh biết là loại học sinh nhà mặt phố bố làm to như này là loại không nên chọc vào, dù sao anh cũng chỉ là dạy thay mà thôi, nên nhịn một chút, rồi phản ánh lại tình hình với giáo viên chủ nhiệm lớp đó để giáo viên chủ nhiệm giải quyết ổn thỏa hai bên.
Nhưng chuyện này dường như không hiệu quả, Hoàng Ngọc Tân bị anh chọc tức nên cố ý tìm anh gây chuyện. Cứ đến giờ hóa là nó lại lôi bài ra đánh với bạn rồi chửi tục như ngóe, xong lại bất ngờ đá vào ghế trước chửi đổng lên, “Đ*t con mẹ mày!”
Phương Yểu An đã gắng dùng hết lý trí để kiềm chế, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi nữa mà xông tới túm nó lên vứt ra ngoài, xong còn nhanh chóng khóa cửa lại. Hoàng Ngọc Tân vừa gầy vừa lùn, Phương Yểu An lại cao hơn nó tận một cái đầu, vì thế mà một loạt động tác mất mặt ấy cứ phải gọi là liền tù tì như nước chảy mây trôi. Hoàng Ngọc Tân đứng ngoài chửi ông ổng rồi đạp cửa ầm ầm, Phương Yểu An tức đến mức thở không ra hơi, lập tức gọi điện cho phòng bảo vệ tới lôi người đi.
Hoàng Ngọc Tân lại càng thêm láo hơn, không những gây rắc rối khi ở trong lớp, mà còn đợi đến khi Phương Yểu An ra khỏi lớp nó thì nó sẽ cùng bè đảng sửu nhi của nó đứng túm năm tụm ba lại mắng chửi loạn cả lên, “Thứ gì?! Một tên giáo viên nghèo kiết xác mà còn thật sự coi mình hơn người à. Chúng mày coi nó lớn lên trông có giống cái loại phò phạch bốn chục một shot không, bố mày lại chỉnh chết c…”
Quý Chính Tắc quay lại sau tiết thể dục, hắn tự lập đã quen và rất thích những thứ trái mùa, đông rét buốt như này mà vẫn ngậm một cây kem đi qua cửa lớp năm với Đường Hựu Trung.
Hoàng Ngọc Tân cùng bè lũ sửu nhi của mình vẫn đang chửi bậy bạ, thỉnh thoảng còn kèm theo vài tiếng cười bỉ ổi, ầm ĩ hết cả lên. Bỗng nó thấy có người đứng cạnh, quay sang thì thấy là Quý Chính Tắc, ánh mắt hắn sắc như dao, đột ngột tới gần nó rồi cúi người xuống hỏi, “Mày đang nói ai đấy?”
Thú thực Hoàng Ngọc Tân là một kẻ vừa hèn vừa nhát, không chỉ là vì hình thể mà là nó thật sự sợ con người Quý Chính Tắc. Bọn nó đều nằm trong cái gọi là tầng lớp đặc quyền, nhưng Quý Chính Tắc lại khác bọn nó, Quý Chính Tắc là cậu ấm thứ thiệt trong một gia đình quyền thế ngút trời, anh em bên ngoài thì cứ phải gọi là hàng đàn, hơn nữa chính hắn còn trâu bò đến mức khiến người khác tị đỏ cả mắt cũng không dám động đến. Hoàng Ngọc Tân không có cửa được vào hội của của Quý Chính Tắc mà chỉ dám la liếm ngoài rìa, đôi khi có thể được nói vài câu với Lâm Diệu là nó đã cảm thấy mình đỉnh vờ lờ rồi.
Quý Chính Tắc cầm que kem vỗ lên mặt nó, “Mày đang nói ai?” Hắn hỏi liên tiếp ba lần, mỗi một câu hỏi lại vỗ một phát kem vào mặt nó. Mặt Hoàng Ngọc Tân đông cứng đỏ tới tận mang tai, cúi gằm xuống không dám ho he tiếng nào.
“Tao hỏi là mày đang nói ai!” Hắn gằn từng chữ một, giọng điệu trầm thấp u ám như muốn giết người, kem tan ra chảy đầy lên mặt Hoàng Ngọc Tân, trông nó tức cười phải biết.
“Em, em em nói, nói Phương…” Cây kem chọc vào cái cằm đang run lẩy bẩy của Hoàng Ngọc Tân khiến nó không thốt nổi ra lời.
Đường Hựu Trung khoanh tay đứng xem trò vui, chợt liếc sang bên cạnh một cái rồi nói, “Có người tới.”
Quý Chính Tắc nhìn xuyên qua Hoàng Ngọc Tân thấy Phương Yểu An đang đi đến từ phía xa, ánh mắt hắn lóe lên, lại lia mắt về khuôn mặt sợ hãi đến biến dạng của Hoàng Ngọc Tân, “Nghe cho kỹ đây, mày mà còn dám nói vớ vẩn thêm câu nữa thì tao sẽ nhẹ nhàng xin cái lưỡi của mày đấy.” Nói xong, hắn vạch cổ áo Hoàng Ngọc Tân ra rồi ném cây kem đang chảy nước vào người nó, mỉm cười nắm lấy bả vai nó rồi cúi đầu nói, “Không tin thì thử xem.”
Hắn bước lên phía trước, đợi đi đến cách sau lưng Phương Yểu An nửa bước thì lên tiếng chào, “Em chào thầy ạ.” Gần đến cửa văn phòng hắn mới thấp giọng ghé vào tai Phương Yểu An hỏi, “Văn phòng không có ai chứ?”
Hai người chân trước vào cửa, chân sau đã bắt đầu hôn nhau. Quý Chính Tắc vuốt dọc theo đường eo rồi thò tay vào trong quần anh mập mờ ve vuốt, “Hôm nay không có tiết chứ?”
Phương Yểu An vừa nghe đã hiểu hắn muốn làm gì, “Không được.”
Quý Chính Tắc nhỏ giọng dụ dỗ anh, “Làm bây giờ thì về sẽ không làm nữa.”
Phương Yểu An ấn ngực hắn, “Chờ đã.” Ngẩng đầu nhìn hắn, nỗi sợ hãi lo được lo mất đang sắp nổ tung trong lòng khiến anh hốt hoảng, “Em, em định ra nước ngoài sao?”
Quý Chính Tắc dừng lại chốc lát, “Há, em ra nước ngoài…” Nhướn mắt lên, “Để anh lại trong nước làm góa phụ à?” Quý Chính Tắc vỗ mông anh, trầm giọng nói, “Ngoan nào, dạng chân ra cho em vào.”
Trái tim thắt chặt của Phương Yểu An cuối cùng cũng được thả lỏng, anh ngoan ngoãn ôm cổ Quý Chính Tắc rồi dạng hai chân ra. Anh bị đè lên bàn làm việc, hai chân gập lại xếp trên ngực, thân dưới hoàn toàn rộng mở, dương vật thô dài dữ tợn đang sục sôi trong quần cậu thiếu niên trở thành căn nguyên của hết thảy niềm vui sướng trong anh. Nó đỉnh vào và khai phá nơi mềm mại bên trong anh, bàn làm việc ma sát với mặt sàn theo nhịp đỉnh vang tiếng két két không ngừng, hệt như muốn sụp xuống.
Trong khoái cảm mênh mông vô cùng tận, anh mò mẫm ve vuốt khuôn mặt Quý Chính Tắc, chạm vào đôi lông mày, mi mắt rồi đến tóc mai, khẽ lướt qua sống mũi và sau cùng là đôi môi mềm mịn, vừa lưu luyến lại mang theo sự thành kính. Lúc này đây, anh như một mảnh hoa tàn lưu lạc và bị chày thịt cứng rắn giã cho thành thứ nước nhờn thơm ngon ngọt lịm. Tình dục đã mang tới cho anh một loại cảm kích không biết từ đâu đến cùng với sự thân mật và thỏa mãn dâng lên từ tận trong nội tâm, hết thảy đã khiến đôi chân anh mềm nhũn phải quỳ xuống trước người Quý Chính Tắc.
Trước đây anh nghĩ rằng làm tình thì ra là một chuyện sung sướng đến vậy, còn bây giờ anh lại nghĩ rằng, thì ra trên đời này lại vẫn còn một chuyện sung sướng giống như làm tình. Từ sợi tóc đến đầu ngón chân, va chạm kịch liệt cùng ái tình ngợp trời ùn ùn kéo đến, anh ôm chặt lấy cậu thiếu niên đang điên cuồng chinh phạt trên người mình, bị hắn giã đến tứ chi mềm nhũn, chân tóc ướt đẫm, đôi môi đỏ mọng không ngừng rên rỉ.
Từng đợt sóng tinh dịch nóng bỏng bắn tung tóe vào người anh, cái nóng như muốn làm bỏng lục phủ ngũ tạng. Anh siết chặt hai tay, cẳng chân giơ cao, nước mắt thấm đẫm mặt, cả người run bần bật. Quý Chính Tắc liếm qua liếm lại cần cổ mướt mồ hôi của anh rồi di chuyển xuống ngậm lấy hai trái sữa đỏ mọng, đầu ti nhỏ bị mút thành hai cái vít thịt nhọn hoắt, Quý Chính Tắc ngậm lấy rồi nhay nhay, “Sớm muộn gì cũng sẽ ngắt xuống cho anh.”
Anh bị khóa ngồi trên đùi Quý Chính Tắc và nhận lấy sự chinh phạt của hắn, hai tay mềm nhũn vịn lấy bả vai hắn, hai người như có như không hôn nhau.
Quý Chính Tắc rút dương vật của mình ra rồi với lấy mấy tờ giấy ăn trên bàn ra lau, mỉm cười trêu anh, “Sao mà ra nhiều nước thế, lau mãi cũng không hết.”
Đôi gò má Phương Yểu An ửng hồng, hai chân vẫn đang vô thức run rẩy. Quý Chính Tắc vươn ngón tay vào người anh để moi thứ bị bắn vào ra, lỗ thịt mềm mại ngoan ngoãn tiếp nhận dị vật xâm nhập.
Anh nhíu mày khẽ hừ một tiếng, khuôn mặt thanh tú đỏ ửng ướt át, “Là em… bắn quá sâu.”
Quý Chính Tắc đứng dậy, khom người cụng trán, vỗ nhẹ một phát vào mông anh rồi như cười như không trêu anh, “Làm sao? Anh không thích?”
Anh không nói gì mà chỉ đỏ mặt xấu hổ quay đầu đi, lại bị vặn cằm quay lại, Quý Chính Tắc hỏi anh, “Thích không?”
Anh có phần khó mà mở miệng, ngập ngừng hồi lâu mới khẽ nói, “Thích.”
Quý Chính Tắc lại hỏi, “Em ư? Thích em sao?”
Lần này làm thế nào anh cũng không chịu trả lời, Quý Chính Tắc thậm chí còn hung hăng cắn môi anh một phát suýt chảy cả máu. Cuối cùng, hắn bất đắc dĩ vùi đầu vào cổ anh rồi khẽ dụi, y như đang làm nũng, “Thỉnh thoảng thầy cũng thích thích em một xíu thoi được hông?”
Đôi môi Phương Yểu An run rẩy, anh vòng tay qua cổ Quý Chính Tắc rồi khẽ vuốt ve gáy hắn, hôm nay Quý Chính Tắc mặc áo nên anh không thể vuốt dọc theo lưng hắn được. Mỗi lần làm tình xong, anh đều sẽ vuốt ve khắp tấm lưng trần của Quý Chính Tắc, từ đôi bờ vai dày rộng đến vòng eo thon gọn và những đường cong bắp thịt săn chắc đàn hồi, chúng tràn đầy sức mạnh đến độ sắp bùng nổ khiến anh say mê – anh thành kính yêu một Quý Chính Tắc trẻ tuổi, gợi cảm và tràn đầy sức sống.
Quý Chính Tắc lại bắt đầu hôn anh, nụ hôn sâu, ướt át, tinh tế và mãnh liệt, anh bị hôn đến miệng cũng tê dại cả đi, nước miếng nhỏ xuống dọc theo bờ môi hé mở.
Chuông hết tiết vang lên, bên ngoài hành lang truyền tới tiếng nói cười cùng âm thanh di chuyển. Anh bặm môi lại, sóng nước dập dờn trong hốc mắt, thở hổn hển ngắt quãng bảo, “Hết tiết rồi.”
Quý Chính Tắc hôn lên cằm anh rồi liếm một vòng nơi cổ họng, sau đó mở cổ áo và ấn mạnh hai dấu hôn ngay dưới xương quai xanh nhô cao của anh. Quý Chính Tắc rất thích để lại dấu vết trên người anh, thắt lưng thường xuyên sẽ bị ấn bóp thành dấu vết xanh tím, mông cũng bị vỗ sưng lên và nơi đầu vai cũng phủ đầy những vết cắn.
“Vào lớp rồi em sẽ ra, giờ đông người lắm, hôn thêm lúc nữa nào.” Hắn tiến đến liếm môi Phương Yểu An.
Phương Yểu An né người đi, “Sưng miệng đấy.”
Quý Chính Tắc túm gáy ấn anh trở lại, tiếp tục nụ hôn dang dở, “Dù sao cũng sưng rồi.”
Dư âm của cao trào tột đỉnh cùng với nụ hôn dài ướt át khiến anh thấm mệt mà mềm nhũn ngã ngồi trên ghế. Quý Chính Tắc đã mặc xong quần áo, hắn chống tay lên lưng ghế rồi lưu luyến hôn xuống khóe mắt đỏ hoe của anh, “Anh nghỉ ngơi một lát đi, em còn một tiết nữa, đợi tan học rồi chúng mình cùng về nhà.”
“Ừ.” Anh vừa lấy quần áo che người vừa đáp lại, Quý Chính Tắc đóng cửa rời đi.
Rèm cửa sổ bên trong văn phòng không đóng chặt, để hở một khe nhỏ cạnh mép cửa sổ, ánh nắng bốn giờ chiều ngày đông chiếu vào từ khe hở tạo thành một dải sáng trong veo lóng lánh như một dòng sông được dát vàng sáng chói, những hạt bụi nhỏ đang lững lờ dạo chơi bên trong dòng sông ánh sáng ấy.
Linh hồn già cỗi được tiêm đầy thứ nhiệt huyết tuổi trẻ, cả cơ thể anh cứ như thể nở to ra. Trong mối quan hệ nhập nhằng chẳng rõ là yêu hay dục này, anh đã trở thành một kẻ ngọt ngào vô dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.