Chương 16
Hạ Tiểu Chính
03/04/2021
Hoàng Ngọc Tân đột nhiên đổi gió không gây sự cũng không phá phách trong lớp nữa, chỉ thỉnh thoảng sẽ ngẩng lên lườm cháy mặt Phương Yểu An vài phát. Phương Yểu An không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao anh cũng chỉ là dạy thay nên học sinh không quấy rối thì lại càng tốt, anh cũng lười tìm hiểu nguyên nhân.
Thứ sáu dạy xong, anh nhận được cuộc gọi từ Bảo tàng nghệ thuật gốm nói rằng đồ gốm họ làm hôm nọ đã khô rồi, bảo anh khi nào rảnh rỗi thì đến trang trí rồi tráng men. Tuần trước hai người đã đến bảo tàng gốm này, vốn Quý Chính Tắc là muốn đi xem phim nhưng Phương Yểu An lại thấy như vậy mạo hiểm quá, anh có tật giật mình nên rất sợ bị người khác bắt gặp.
Sau đó, đánh bậy đánh bạ lôi nhau vào bảo tàng nghệ thuật gốm sứ, nơi đây cũng chủ yếu là các cặp tình nhân đến chơi, anh cũng vẫn rén, nhưng lại sợ từ chối nhiều khiến Quý Chính Tắc cáu nên đành nộp vé vào rồi giả đò chiêm ngưỡng sản phẩm trên giá trưng bày.
Cuối tuần Bảo tàng nghệ thuật gốm có khá đông khách, một nhân viên thường phải phục vụ đến tận ba – bốn người. Duy chỉ có Quý Chính Tắc ngồi một mình phía xa là được đích thân cửa hàng trưởng trông trang nhã và trang điểm tinh xảo ngồi xuống hướng dẫn.
Bàn xoay quay rất nhanh, cục đất sét nhão nhoét không ngừng xoay tròn trong lòng bàn tay của Quý Chính Tắc. Hắn thấy hơi nhột lại cũng thấy mới lạ, vừa cười vừa nói gì đó với cửa hàng trưởng, “Vâng, làm gì đây?”
Hắn cong lưng nghiêng đầu nhìn Phương Yểu An đang đứng đằng xa, cười mỉm nói, “Anh tránh xa như vậy làm gì? Anh coi nè, đang làm anh thật đẹp đấy.”
Cửa hàng trưởng nhìn Quý Chính Tắc quay lại ấn cục đất sét vừa mới thành hình xuống, hắn cúi đầu, lông mày đuôi mi nồng đậm hơi ấm, khẽ cười: “Dẫu sao anh cũng đẹp như vậy mà.”
Cửa hàng trưởng hơi lộp bộp trong lòng, ngạc nhiên nghi ngờ len lén hết nhìn người này đến nhìn người kia mấy lần liền.
Phương Yểu An tự nhiên nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau, Quý Chính Tắc ngồi bàn cuối, cũng cà lơ phất phơ nghiêng đầu như cười như không nhìn anh chằm chằm suốt cả tiết học. Anh bất chợt có cảm giác như thời không lẫn lộn và thấy hai Quý Chính Tắc đang chồng lên nhau, mặt nghiêng của cậu thiếu niên ngạo mạn xuất chúng khi ấy lúc này dường như đã trở nên trầm tĩnh hơn chút, đôi chân dài được gập lên và đặt hai bên bàn xoay tỏ ra cẩn trọng đến lạ, hắn khẽ gật đầu, trông vừa chuyên chú lại mang theo vẻ điềm đạm.
Tính kỹ lại thì cũng đã hơn một năm rồi, thời gian trôi thật nhanh.
Tuần này Quý Chính Tắc phải về nhà nên chắc không có thời gian đến bảo tàng nghệ thuật gốm, thêm nữa là anh cũng không có hứng thú với cái này lắm. Hôm đó Quý Chính Tắc đã làm bốn cái bình khác nhau, cái thì ngắn quá không làm bình hoa được, cái lại quá cao không làm được gạt tàn, đã thế làm xong móng tay lại còn két bùn vào cạy mãi không ra, Phương Yểu An phải tốn bao công mới rửa sạch được cho hắn.
Vừa khéo Phương Yểu An lại đi sửa máy tính ở phố máy tính ngay bên cạnh Bảo tàng nghệ thuật gốm, nên anh tiện đường đến cả hai nơi luôn. Sau khi ra khỏi Bảo tàng nghệ thuật gốm thì Quý Chính Tắc cũng vừa tan học, hắn gọi điện hỏi anh đâu, anh bảo đang ở phố máy tính, Quý Chính Tắc kêu gào bảo anh bắt taxi nhanh về nhà.
Phương Yểu An đi ngang qua cửa siêu thị, nghĩ thế nào lại đi vào siêu thị, lúc ra mới gọi taxi về. Tài xế taxi lái đến ngã ba cách nhà anh không xa thì thò đầu ra ngó, “Đường phía trước bị chặn do tai nạn rồi, cũng không xa lắm đâu, cậu có thể xuống đi bộ, còn không thì sẽ phải đi đường vòng và trả thêm tiền.”
Phương Yểu An nói được và cầm lấy đồ đạc xuống xe. Anh thấy phía trước có xe cảnh sát đang nháy đèn bật còi inh ỏi, hiện trường bên trong dải ngăn cách là bốn – năm chiếc ô tô gần như nát bét, và một chiếc xe máy vỡ tan tành văng ra ngoài, mảnh kính vỡ và máu bắn tung tóe trên mặt đất.
Người đi đường nói là một chiếc xe tải lớn bất ngờ mất lái khiến năm ô tô tông vào nhau và vạ lây cả sang xe máy đi đằng sau. Một chiếc taxi bị đâm trực diện, toàn bộ phần đầu xe đã bẹp dúm, tài xế tử vong ngay tại chỗ, còn hành khách mặc áo khoác trắng ngồi ghế sau thì bê bết máu, cửa xe biến dạng không mở được, hiện vẫn chưa xác định được người đó còn sống hay đã chết.
Phương Yểu An từ phía sau đi tới, nghe thấy mà hãi hùng khiếp vía. Một bà bác đi mua thức ăn thấy thế vội lẩm bẩm niệm cuối năm rồi mà lại gặp phải tai nạn thế này A di đà phật A di đà phật…
Phương Yểu An cũng thấy tiếc thương vì vậy cũng lẩm bẩm niệm A di đà phật, đoạn lại vội vã về nhà, song vừa ngẩng đầu lên đúng lúc bắt gặp một người đang lao như điên đến hiện trường từ đường đối diện, đang chạy thì không biết vấp phải thứ gì mà loạng choạng suýt ngã – mắt người nọ đỏ như máu, khuôn mặt tái nhợt nghiêm nghị, cơ bắp căng chặt đến mức co giật, hắn thô lỗ mà đẩy đám đông sang một bên, rồi khó khăn bước vào trung tâm.
“Quý Chính Tắc!” Phương Yểu An gọi hắn. Anh không biết sao Quý Chính Tắc lại ở đây, chỉ biết theo bản năng mà gọi hắn.
Quý Chính Tắc xông vào dải ngăn cách giữa những lời phàn nàn của người qua đường, khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt đầy máu trắng bệch đó thì ngay lập tức hơi thở cũng biến mất, trái tim như rơi xuống vực thẳm, cơ thể khó nén được bắt đầu run lẩy bẩy.
“Quý Chính Tắc!” Cả hai tay anh đều đang cầm túi nên không thể giơ tay vẫy được, chỉ có thể băng qua đường mà chạy tới, vừa đi vừa hét lên, “Quý Chính Tắc! Quý Chính Tắc!”
Bỗng Quý Chính Tắc nghe thấy giọng nói ấy, như thể linh hồn chợt nhập về cơ thể, hắn rất sợ âm thanh đó chỉ là ảo giác của bản thân. Hắn vươn cổ nhìn xung quanh, lại đẩy đám đông đi ra ngoài và nhìn thấy Phương Yểu An đang cầm hai túi đồ chạy về phía mình.
Quý Chính Tắc toàn thân vô lực, đôi môi run rẩy, cái cảm giác ớn lạnh khắp toàn thân kinh khủng nối liền với lồng ngực đó khiến hắn đau đớn, hốc mắt sưng phồng lên, nước mắt như muốn tràn bờ chui ra. Phương Yểu An còn chưa đến chỗ hắn mà đã thấy hắn gầm lên, “Mẹ kiếp anh đã đi đâu?! Tại sao lại không nghe điện thoại?! Ai bảo anh băng qua đường như thế?!”
Nói xong liền kéo anh vào lòng, hai cánh tay siết chặt như muốn nghiền nát anh rồi khảm vào tận trong xương thịt. Phương Yểu An bị siết đến bả vai nhô cao, bên tai truyền tới tiếng khóc nức nở, cảm giác vui mừng len lỏi và ngập tràn khắp người Quý Chính Tắc, “Thật… thật may… không phải anh, thật may không phải anh, thật may là anh không sao…”
Phương Yểu An sững sờ, bị hắn ôm chặt đến độ không dám làm ra dù chỉ một cử động nhỏ, cơ thể anh giờ đây như thể là một vật trung gian để lan truyền cảm xúc. Cảm giác nghẹn ứ khi sống sót sau tai nạn của Quý Chính Tắc thấm vào cơ thể anh, khiến anh cảm thấy lúc nóng lúc lạnh như là đang bị sốt.
Cả người Quý Chính Tắc đều đang run rẩy, lồng ngực kịch liệt phập phồng, hơi thở thì nặng nề, một lần thở ra thôi mà hơi thở cũng run rẩy ngắt quãng thành nhiều đoạn, toàn thân mất kiểm soát đến cực điểm và trở nên cực kỳ mỏng manh, hắn không ngừng lẩm bẩm, “Thật may là anh không sao, dọa chết em rồi, thật may là anh không sao…”
Phương Yểu An bỏ túi đồ trong tay phải rồi vỗ về tấm lưng phập phồng của hắn, thì thầm trấn an, “Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh không sao…” Qua một lúc lâu sau thì đám đông cũng giải tán, không biết đã có bao nhiêu người nhìn thấy hai người họ đang ôm chặt nhau, thấy vậy anh liền thử dò hỏi Quý Chính Tắc, “Về nhà nhé?”
Dường như sức nặng toàn thân của Quý Chính Tắc đã đè hết lên người anh, xương cũng như thể bị rút hết ra, hầu kết động đậy, giọng nói khàn tịt mà đờ đẫn, “Đợi chút đã, chân em mất sức rồi.”
Lúc Quý Chính Tắc về nhà, vừa tới tầng một thì chợt nghe thấy đôi vợ chồng son mới chuyển tới nói là ngã tư vừa có vụ tai nạn ô tô, xe bị đâm trực diện nát bét là một chiếc taxi đang từ đường vành đai 4 chạy tới, người ngồi phía sau mặc áo trắng, đầu bị đập lõm cả xuống, có vẻ như không thể sống sót được nữa. Vừa nghe đến đây Quý Chính Tắc đã toát hết mồ hôi lạnh, tim đập kịch liệt, vội vàng chạy xuống lầu, chân còn như không phải là của mình, trên đường ngã liên tiếp hai lần đến toét hết cả đầu gối.
Phương Yểu An ngồi xổm xuống thoa thuốc cho hắn, cẩn thận giải thích, “Anh vào siêu thị mua thức ăn, hôm qua em nói muốn làm vịt om nên anh đi mua…”
Quý Chính Tắc mở túi đồ trên bàn ra rồi đen mặt ném từng món Phương Yểu An mua xuống đất, hung dữ mắng anh, “Anh mua cái gì mà thức ăn, anh biết mua à mà mua? Biết cái đếch gì mà mua thức ăn!” Hắn lấy ra một túi cà chua, không khỏi dở khóc dở cười, “Cà chua nhũn như này, anh, mẹ kiếp anh chứ…” Hắn che mắt lại cười một hồi rồi lại nói không đầu không đuôi, “Còn may là anh đi mua thức ăn, mua thức ăn cũng tốt, sau này ngày nào anh cũng đi mua thức ăn cho em, mua tôm thiu cá ôi đều được, nhưng đừng đi xe…”
Nghe thấy mấy lời lảm nhảm của hắn, Phương Yểu An chợt cảm thấy hơi luống cuống. Quý Chính Tắc ôm lấy eo anh, vén áo anh lên rồi áp mặt vào cái bụng trắng mềm lõm xuống, thỉnh thoảng lại hôn phớt một cái. Phương Yểu An có chút nhột, đột nhiên nghe thấy hắn ngột ngạt nói, “Nóng, còn sống.”
Phương Yểu An sững sờ trong giây lát, nói không hề cảm động thì là giả – bố anh đã mất, mẹ cũng không còn, họ hàng ở quê cũng không mấy liên lạc nữa, giờ đây sinh mạng anh bỗng nhẹ bẫng tựa như chẳng còn dây mơ rễ má đến bất cứ ai trên cõi đời này. Nhưng bây giờ đã khác, Quý Chính Tắc dường như đã trở thành một sợi dây buộc chặt anh lại với thế giới này. Nỗi sợ hãi của cậu thiếu niên ấy chân thực đến mức khiến lòng người vô cùng cảm động.
Anh chủ động cởi quần áo của mình rồi đưa đầu ti vào trong miệng Quý Chính Tắc, Quý Chính Tắc hung hăng cắn lấy viên thịt nhỏ đang căng phồng sung huyết, như muốn cắn đứt nó xuống và nuốt vào bụng. Phương Yểu An run lên vì đau, anh đưa tay vuốt ve gáy hắn, đôi lông mày nhuốm màu thương xót nhíu lại, thở hổn hển.
Nụ hôn của anh rời khỏi trán Quý Chính Tắc, lướt một vòng quanh cổ họng rồi từ từ rơi xuống và nhẹ nhàng nhấm nháp làn da trần trụi của hắn. Anh quỳ xuống giữa hai chân Quý Chính Tắc, há miệng ngậm lấy dương vật sưng to gớm ghiếc rồi nuốt thật sâu, quy đầu tròn trịa chui tọt rồi đỉnh vào cổ họng khiến anh nôn khan liên tục, anh thành kính ra sức mút rồi nuốt lấy thứ thô to mà phát ra tiếng xì xụp.
Gậy thịt được anh ngậm đến bóng loáng cuối cùng cũng được đút vào trong cơ thể anh, côn thịt thô dài nóng rẫy đốt cháy thành ruột vừa mềm mại vừa ướt rượt dâm đãng, nơi chặt chẽ của anh bị côn thịt vươn thẳng chọt tới tận nơi sâu cùng, anh chỉ cảm thấy hình như trên bụng mình cũng đã nhô ra dáng hình của gậy thịt. Từ trước đến nay, Quý Chính Tắc vẫn luôn rất điên cuồng trong tình dục, hắn nâng mông anh lên cho hai chân anh quặp lấy eo hắn, hạ thân điên cuồng đóng cọc vào trong.
Anh bị nện đến mức phải ngả người ra sau, côn thịt dữ tợn bừng bừng khí thế đâm sâu vào trong cơ thể anh vừa sâu vừa sướng, anh treo trên người Quý Chính Tắc mà không ngừng lắc lư, cặp mông nõn nà nhấp nhô lên xuống, gân cốt toàn thân mềm nhũn, cả người bị xỏ xuyên và chỉ biết cắn lấy môi mà nức nở.
Quý Chính Tắc đè nghiến anh xuống giường, vươn đầu lưỡi trơn trượt liếm đi những giọt nước mắt của anh, rồi hôn từ đôi mắt đỏ hoe đến đôi môi mấp máy rên rỉ. Anh bị dập mạnh đến mấy trăm lần, tựa như có một làn sóng mạnh đang ập đến và cuốn anh về nơi cuối chân trời, anh như vỡ thành từng bọt sóng và bắn ra.
Tinh dịch trắng đục trào ra khỏi quy đầu, anh siết chặt ga giường, hàm răng run rẩy, bụng dưới khó nén co rút lại rồi ưỡn thẳng lên. Quý Chính Tắc lật người anh lại rồi khóa siết lấy anh, tỉ mẩn rải xuống màn mưa hôn dày đặc từ đôi bờ vai gầy guộc đến vòng eo thon gọn. Quý Chính Tắc liếm qua lại hai lõm eo khiến anh lại bắt đầu run rẩy, hắn nói, “Chỗ này của anh thật gợi cảm.”
Đôi mắt trong veo của Phương Yểu An thoáng tập trung lại, chỉ cảm thấy rằng Quý Chính Tắc đúng thật là một kẻ quái đản, ngay đến cả cái móng tay trên đầu ngón tay của anh bị hắn túm lấy ngậm đến ướt rượt rồi nhổ ra mà hắn cũng kêu là gợi cảm, cái này thì có liên quan gì đến gợi cảm vậy?
Quý Chính Tắc nâng một chân anh lên và tiến vào, động thắt lưng đóng cọc như muốn anh phải khóc thét mới thôi. Hắn thực sự cho rằng Phương Yểu An là được làm từ đường, cho dù cắn bất kỳ chỗ nào trên người anh đi nữa thì cũng đều thấy ngọt ngào tinh tế, nó vương vấn, nó triền miên len lỏi và lấp đầy lấy trái tim hắn.
Phương Yểu An xụi lơ, mồ hôi rỉ ra thấm đẫm toàn thân, hai má đỏ bừng không thốt nổi được lời nào, cánh tay nhỏ gầy trắng nõn che kín lấy mặt, thằng nhỏ trước người nửa rũ xuống lắc lư rỉ ra chút chất nhầy trong suốt, trông thật buồn cười làm sao.
Quý Chính Tắc gác chân anh lên vai mình, rồi chống tay sang hai bên khóa cứng khiến cả người anh cũng gập lại, côn thịt dưới háng thúc vào lỗ thịt nhỏ nhắn đỏ ửng vang lên tiếng lép nhép. Hai chân Phương Yểu An cũng giơ lên cao, miệng ngậm chặt, phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào như một con thú nhỏ yếu ớt.
Quý Chính Tắc bị tiếng rên của anh làm cho ngứa ngáy, hắn cưỡng chế kéo cánh tay đang che mặt của anh ra và thấy nước mắt xấu hổ đang chảy xuống từ nơi khóe mắt, trông tựa hai dòng sông trong vắt. Một màu đỏ rạo rực nhuốm lấy toàn bộ khuôn mặt trắng nõn của anh, hai mắt đã sưng húp vì khóc, hàng mi thấm nước mắt rưng rưng đáng thương nhìn hắn, đôi môi mấp máy như con thuyền hoa đỏ dập dềnh nơi sóng biển, “Không muốn…”
Anh bị Quý Chính Tắc kéo vào trong lòng, môi cũng bị bắt được mà mút vào miệng hắn, Quý Chính Tắc tỉ mỉ nút lấy lưỡi anh rồi liếm hết môi trên đến môi dưới cho đến khi hai cánh môi cũng đều sưng phồng. Hắn lại áp xuống mặt anh nhẹ nhàng dụi dụi, “Em cũng sợ đến chết mất thôi.” Hắn nắm lấy tay Phương Yểu An áp lên trái tim mình mà thủ thỉ, “Anh chạm đi, trái tim em vẫn còn đang đập loạn vì sợ đây này.”
Phương Yểu An cố gắng phải ngước cổ lên mới tìm được cơ hội để thở, bàn tay vô lực ấn vào ngực hắn, lông mày cau lại đầy đau đớn, “Em rút ra trước đã, anh sưng lắm rồi.”
———–
Không khí Giáng sinh trong thành phố đã rất nồng đậm, đường phố nơi nơi đều rực rỡ ánh đèn, thậm chí cả trường học cũng được bày vài cây thông Noel. Đêm Giáng sinh năm nay là vào thứ năm, ngay trước hôm trực lớp tự học buổi tối Phương Yểu An đã nhận được mấy quả táo từ mấy bạn học sinh nữ. Lớp trưởng lớp bốn tên là Lương Hâm, là một cô gái vui vẻ và hào phóng, cô nàng kéo cánh tay của một bạn nữ khác, duyên dáng yêu kiều nói muốn Phương Yểu An trả lễ bằng táo tây.
Mấy cô bé nghe thấy thì cười đùa vui vẻ ầm ĩ cả lên, Phương Yểu An có phần không biết phải làm sao, nếu từ chối thì quá xấu hổ, nhưng anh lại không chuẩn bị trước gì cả.
“Mấy bà nhốn nháo ở đây làm gì thế?” Quý Chính Tắc đứng ở cửa văn phòng, hơi cau mày lộ rõ vẻ không vui.
Mấy cô nàng quay lại thấy hắn thì nín thinh, nhưng Lương Hâm lại không sợ hắn, cô nàng là một cô gái không nề hà gì cả, “Thì sao? Không thể ở đây được chắc? Ông là lớp trưởng duy nhất trong tiết của thầy Phương hả?” Giọng nói uyển chuyển dễ nghe của thiếu nữ như đang hờn dỗi, “Thầy Phương là thầy Phương của tất cả chúng ta, ông đừng có mà đòi độc chiếm nhá!”
Mấy cô gái hưởng ứng vui vẻ cười rộ lên, Lương Hâm gật đầu rồi khẽ nhếch khóe miệng. Phương Yểu An nhìn sóng mắt linh động của cô nàng rồi lại nhìn sang Quý Chính Tắc đang đứng trước cửa, trong lòng đã sáng tỏ mấy phần.
Tâm sự của thiếu nữ rất dễ đoán, ánh mắt của các cô sẽ luôn lấp lửng mập mờ như có như không, nhưng lại sẽ phát ra chất men ngọt ngào và kiều diễm rất rõ ràng trong không khí.
Khoảnh khắc nhìn thấu nó, trong anh bất chợt dâng tới một nỗi hoảng sợ vô cớ, như thể có một con kiến đang bò lên đầu ngón tay anh, quấn chặt lấy rồi gặm cắn theo mạch máu nối liền đến trái tim khiến hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Quý Chính Tắc lạnh lùng không tiếp lời, mấy cô gái thấy hắn không dễ chọc thì lại chúm năm chụm ba tới chỗ Phương Yểu An đòi táo. Phương Yểu An không thể từ chối nên đành cười nói đồng ý.
Đợi các cô đi ra xong Quý Chính Tắc mới bước vào. Hắn chẳng nói chẳng rằng mà chỉ dựa vào bàn Phương Yểu An nghịch điện thoại di động.
Phương Yểu An lén liếc hắn một cái, xong lại vừa lật bài thi vừa như vô tình nói bâng quơ, “Cô nhóc đó thích em.”
Quý Chính Tắc “Hử?” một tiếng, Phương Yểu An cho là hắn mải nghịch điện thoại không nghe rõ nên gom dũng khí nói lại lần nữa, song lại thấy hắn mở miệng, “Mắc mớ gì đến em?”
Phương Yểu An chợt dừng bút, Quý Chính Tắc đặt điện thoại xuống, đôi mắt màu hổ phách sáng ngời như muốn nhìn xuyên thấu trái tim anh, “Mắc mớ gì đến em?”
Phương Yểu An như thể đang nuôi một con chim hư hỏng trong lòng, cứ mỗi khi Quý Chính Tắc nói thì nó sẽ dang rộng đôi cánh bay loạn xạ cả lên, chiếc mỏ sắc nhọn mổ mạnh khiến anh đau đớn, còn chiếc lông chim mềm mại lại làm anh nhột nhạt. Chuyện gì đang xảy ra thế này – anh lại thực sự muốn hôn Quý Chính Tắc.
Lớp trưởng lớp sáu gõ cửa, “Thầy ơi, bài tập đến đây ạ.”
Hai người rời ánh mắt đi, lớp trưởng lớp sáu là một cô gái đeo kính cận, cô nàng đặt chồng bài tập cao ngất xuống và lấy một quả táo trong hộp ra đưa cho anh, “Em sợ chờ thêm lát nữa đông người thì cũng không đến lượt em.”
Lần này Phương Yểu An cảm thấy đã đến lúc nên đi mua ít táo rồi, việc nhận lấy từng trái táo của học sinh mà không đáp lại thực rất xấu hổ. Đến cửa hàng trái cây anh mới đắn đo xem nên mua bao nhiêu mới đủ, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết, nên đơn giản mua luôn ba thùng, anh định để tặng cho tất cả học sinh học lớp tự học buổi tối.
Phong tục độc nhất của người Trung Quốc trong lễ Giáng sinh này khiến giá táo trong ngày này đột ngột tăng vọt, ba thùng táo không nhiều không ít vậy mà cũng là một khoản tiền không nhỏ. Phương Yểu An là một người không có quan niệm về tiền bạc, anh có công việc ổn định, không vợ con, không có bất kỳ sở thích tiêu tiền nào cũng như không cần mua xe mua nhà, người ăn no cả nhà không đói – bởi cả gia đình cũng chỉ còn lại mỗi mình anh. Nếu Quý Chính Tắc là một cậu bé nghèo thì anh còn có thể phải làm gì đó để giúp đỡ chút, đằng này Quý Chính Tắc lại là một cậu ấm ra cửa lấy tiền đập người, vào cửa mua thức ăn, thật đúng là không có cơ hội xài tiền cho hắn.
Chủ cửa hàng hoa quả cho anh mượn cái xe để đẩy táo về và bảo anh trả lại sau khi trực lớp tự học buổi tối xong. Anh liền đi bộ đẩy xe táo trong sân trường đến tầng một. Không đẩy xe được lên tầng thì phải tự bê lên, ba thùng không được, hai thùng coi như phải cố hết sức, anh đành phải vác từng thùng một lên.
Vừa đến tầng hai đã bắt gặp Quý Chính Tắc từ phòng làm việc của anh đi ra, kính của Phương Yểu An bị tuột xuống gác lên sống mũi rất khó chịu, hai tay thì đang ôm thùng nên không tài nào chỉnh được. Quý Chính Tắc đi tới tiện tay đẩy kính lên cho anh rồi nhận lấy thùng táo, “Anh đi đâu thế?”
Cửa sau của lớp sáu không đóng, hai người nói chuyện ngoài hành lang dẫn tới học sinh đang tự học bên trong ngoái đầu ra nhìn. Phương Yểu An bất ngờ bắt gặp ánh mắt lóe lên của Hoàng Ngọc Tân, anh vội vàng thở dài một tiếng rồi kéo Quý Chính Tắc vào văn phòng, “Anh đi mua ít táo, sao em không vào học?”
“Thầy trực lớp thì không ở, không phải em đang đi tìm xem anh thế nào sao?”
Phương Yểu An gật đầu, “Ừ, em về phòng học trước đi, anh còn hai thùng cần bê lên nữa.”
Quý Chính Tắc bê thùng táo đặt vào văn phòng của anh, “Anh đợi chút em xuống bê lên cho anh.” Quý Chính Tắc vác hết lên trong một chuyến, hắn đá đá cái thùng dưới chân rồi nhìn anh hỏi, “Anh đây là… định phát cho mỗi người một quả à?”
Phương Yểu An gật đầu, “Chỉ nhận mà không đáp lại thì xấu hổ lắm.”
Quý Chính Tắc bật cười, “Ai yo yo, da mặt mỏng thiệt ha.” Hắn rất tự nhiên ngồi xuống ghế của Phương Yểu An, hắng hắng giọng, “Qua đây.”
Phương Yểu An nghi ngờ tiến tới đứng cạnh hắn, nhìn Quý Chính Tắc kéo ngăn kéo của anh ra, còn không quên trách móc, “Để qua cả chiều rồi mà sao anh cũng không mở ra nhìn chút vậy hả.” Hắn lấy ra hai cái hộp rồi ngẩng đầu nhìn anh, “Đây, cái này là bình an, còn này là ước gì được nấy.” Quý Chính Tắc mở hộp ra, bên trong là một quả cam cùng một quả táo, hắn thấy Phương Yểu An ngây như phỗng thì lại bực dọc cúi đầu vò vò tóc, “Đệch, đúng là thông tục tầm thường vãi.”
Con chim cư trú nơi đáy lòng Phương Yểu An lại nhào lên, không trên không dưới mà nhảy lên nghẹn ứ ngay cổ họng khiến anh ngứa ngáy khó chịu. Cuối cùng anh ôm lấy khuôn mặt của Quý Chính Tắc, đối diện con ngươi vàng nhạt đột nhiên phóng to của cậu thiếu niên, trùng điệp hôn hắn.
Trước khi kết thúc lớp tự học buổi tối, Phương Yểu An đã đưa cho lớp trưởng các lớp để phát hết táo cho mọi người, niềm vui thời học sinh luôn đến rất dễ dàng như vậy. Suốt buổi tối tự học, Phương Yểu An đều bận rộn nhận táo và giải đáp các thắc mắc của học sinh, đợi đến khi anh rửa xong táo đi ra thì đèn của mấy phòng học tầng này đều đã tắt. Quý Chính Tắc đeo balo đút tay túi quần đi về phía anh, “Mãi không thấy anh ra, lại đi đâu thế?”
Anh đưa quả táo đã rửa sạch vào miệng Quý Chính Tắc, khẽ mím môi nở nụ cười.
Quý Chính Tắc hơi ngả người ra sau, nghi ngờ nhìn xung quanh một vòng rồi mới cắn quả táo trên tay anh, hất cằm lên, “Đừng có mà rửa táo để lấy lòng em, em không thích ăn táo đâu đấy.”
Phương Yểu An lắc đầu, “Không phải thế, anh đã nhìn tất số táo đó rồi, đưa em quả anh thích nhất.”
Anh không nói lớn nhất, cũng chẳng nói đỏ nhất, mà anh nói là thích nhất.
Quý Chính Tắc hít một hơi thật sâu, tầm mắt nhất thời trở nên không có điểm đến, hắn che giấu mà ho khan một tiếng, “Táo gì mà ngọt thế?” Hắn hơi ngừng lại, nhíu lông mày tỏ vẻ nghiêm trọng, “Thực phẩm biến đổi gen?”
Đợi đến khi Phương Yểu An thu dọn đồ đạc xong xuống lầu thì khu dạy học đã vắng tanh không còn bóng người. Ngoài trời mưa tuyết đang rơi, hai người đều không cầm theo ô, trong phòng làm việc của Phương Yểu An thì có một cái, Quý Chính Tắc muốn đi lên lấy.
Phương Yểu An bảo, “Thôi đừng lên, lại phải mở cửa phiền phức lắm.”
Quý Chính Tắc vươn tay chui tọt vào người anh mò chìa khóa, “Để anh bị ướt thì còn phiền phức hơn.” Quay người đi lên lầu, lại bị Phương Yểu An nắm lấy tay, “Lên cùng đi.”
Đã quá muộn, trong trường vắng tanh vắng lạnh, đèn hành lang đều đã được tắt hết, Quý Chính Tắc nắm lại tay anh rồi khẽ nhéo một cái, “Sao tay anh lại nhỏ thế?”
“Nhỏ đâu?” Không phải cãi đài, mà thật sự là anh không phải người có tay chân nhỏ.
Quý Chính Tắc đưa tay còn lại ra trước mặt anh, “So nè, coi có nhỏ không?”
“So với em?” Quý Chính Tắc cao to như vậy thì sao có thể so được đây trời?
“Chứ không thì muốn so với ai?” Quý Chính Tắc cười, sấn đến gần anh nói nhỏ, “Gan anh cũng lớn thật, dám nắm tay em trong trường luôn.”
Phương Yểu An cúi gằm mặt, “Buổi tối không có ai mà.”
Quý Chính Tắc ôm anh vào lòng, “Mau lấy ô về nào, lạnh thế này chỉ muốn ôm anh ủ trong chăn thôi.”
Phương Yểu An mở cửa văn phòng, lời nói ra lại mang theo điểm áy náy, “Hôm nay anh muốn ngủ sớm.” Anh sợ Quý Chính Tắc không vui, vì vậy liền nói thêm, “Nay anh dạy ba tiết cả trực lớp tự học nên rất mệt.”
Quý Chính Tắc áp anh lên cửa, Phương Yểu An kề eo lên bàn làm việc rồi ngẩng lên nhìn hắn, Quý Chính Tắc bóp cằm anh, “Ai không cho anh ngủ hả? Thè lưỡi ra, hôn đủ rồi sẽ cho anh ngủ.”
Cánh tay Phương Yểu An choàng qua vai hắn, đầu lưỡi vươn ra bị Quý Chính Tắc mút vào trong miệng, hai cái lưỡi ve vuốt quấn quít lấy nhau như muốn hòa tan đôi lứa. Toàn thân Phương Yểu An nóng bừng, tầm mắt mê man mờ mịt, xuyên thấu qua cánh cửa khép hờ dường như nhìn thấy tuyết trắng lấp lánh trên bầu trời, mờ mờ ảo ảo, thật đẹp làm sao.
Ngày thứ hai, bức ảnh anh và Quý Chính Tắc hôn nhau đã xuất hiện trên các diễn đàn và bảng tin của trường.
Thứ sáu dạy xong, anh nhận được cuộc gọi từ Bảo tàng nghệ thuật gốm nói rằng đồ gốm họ làm hôm nọ đã khô rồi, bảo anh khi nào rảnh rỗi thì đến trang trí rồi tráng men. Tuần trước hai người đã đến bảo tàng gốm này, vốn Quý Chính Tắc là muốn đi xem phim nhưng Phương Yểu An lại thấy như vậy mạo hiểm quá, anh có tật giật mình nên rất sợ bị người khác bắt gặp.
Sau đó, đánh bậy đánh bạ lôi nhau vào bảo tàng nghệ thuật gốm sứ, nơi đây cũng chủ yếu là các cặp tình nhân đến chơi, anh cũng vẫn rén, nhưng lại sợ từ chối nhiều khiến Quý Chính Tắc cáu nên đành nộp vé vào rồi giả đò chiêm ngưỡng sản phẩm trên giá trưng bày.
Cuối tuần Bảo tàng nghệ thuật gốm có khá đông khách, một nhân viên thường phải phục vụ đến tận ba – bốn người. Duy chỉ có Quý Chính Tắc ngồi một mình phía xa là được đích thân cửa hàng trưởng trông trang nhã và trang điểm tinh xảo ngồi xuống hướng dẫn.
Bàn xoay quay rất nhanh, cục đất sét nhão nhoét không ngừng xoay tròn trong lòng bàn tay của Quý Chính Tắc. Hắn thấy hơi nhột lại cũng thấy mới lạ, vừa cười vừa nói gì đó với cửa hàng trưởng, “Vâng, làm gì đây?”
Hắn cong lưng nghiêng đầu nhìn Phương Yểu An đang đứng đằng xa, cười mỉm nói, “Anh tránh xa như vậy làm gì? Anh coi nè, đang làm anh thật đẹp đấy.”
Cửa hàng trưởng nhìn Quý Chính Tắc quay lại ấn cục đất sét vừa mới thành hình xuống, hắn cúi đầu, lông mày đuôi mi nồng đậm hơi ấm, khẽ cười: “Dẫu sao anh cũng đẹp như vậy mà.”
Cửa hàng trưởng hơi lộp bộp trong lòng, ngạc nhiên nghi ngờ len lén hết nhìn người này đến nhìn người kia mấy lần liền.
Phương Yểu An tự nhiên nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau, Quý Chính Tắc ngồi bàn cuối, cũng cà lơ phất phơ nghiêng đầu như cười như không nhìn anh chằm chằm suốt cả tiết học. Anh bất chợt có cảm giác như thời không lẫn lộn và thấy hai Quý Chính Tắc đang chồng lên nhau, mặt nghiêng của cậu thiếu niên ngạo mạn xuất chúng khi ấy lúc này dường như đã trở nên trầm tĩnh hơn chút, đôi chân dài được gập lên và đặt hai bên bàn xoay tỏ ra cẩn trọng đến lạ, hắn khẽ gật đầu, trông vừa chuyên chú lại mang theo vẻ điềm đạm.
Tính kỹ lại thì cũng đã hơn một năm rồi, thời gian trôi thật nhanh.
Tuần này Quý Chính Tắc phải về nhà nên chắc không có thời gian đến bảo tàng nghệ thuật gốm, thêm nữa là anh cũng không có hứng thú với cái này lắm. Hôm đó Quý Chính Tắc đã làm bốn cái bình khác nhau, cái thì ngắn quá không làm bình hoa được, cái lại quá cao không làm được gạt tàn, đã thế làm xong móng tay lại còn két bùn vào cạy mãi không ra, Phương Yểu An phải tốn bao công mới rửa sạch được cho hắn.
Vừa khéo Phương Yểu An lại đi sửa máy tính ở phố máy tính ngay bên cạnh Bảo tàng nghệ thuật gốm, nên anh tiện đường đến cả hai nơi luôn. Sau khi ra khỏi Bảo tàng nghệ thuật gốm thì Quý Chính Tắc cũng vừa tan học, hắn gọi điện hỏi anh đâu, anh bảo đang ở phố máy tính, Quý Chính Tắc kêu gào bảo anh bắt taxi nhanh về nhà.
Phương Yểu An đi ngang qua cửa siêu thị, nghĩ thế nào lại đi vào siêu thị, lúc ra mới gọi taxi về. Tài xế taxi lái đến ngã ba cách nhà anh không xa thì thò đầu ra ngó, “Đường phía trước bị chặn do tai nạn rồi, cũng không xa lắm đâu, cậu có thể xuống đi bộ, còn không thì sẽ phải đi đường vòng và trả thêm tiền.”
Phương Yểu An nói được và cầm lấy đồ đạc xuống xe. Anh thấy phía trước có xe cảnh sát đang nháy đèn bật còi inh ỏi, hiện trường bên trong dải ngăn cách là bốn – năm chiếc ô tô gần như nát bét, và một chiếc xe máy vỡ tan tành văng ra ngoài, mảnh kính vỡ và máu bắn tung tóe trên mặt đất.
Người đi đường nói là một chiếc xe tải lớn bất ngờ mất lái khiến năm ô tô tông vào nhau và vạ lây cả sang xe máy đi đằng sau. Một chiếc taxi bị đâm trực diện, toàn bộ phần đầu xe đã bẹp dúm, tài xế tử vong ngay tại chỗ, còn hành khách mặc áo khoác trắng ngồi ghế sau thì bê bết máu, cửa xe biến dạng không mở được, hiện vẫn chưa xác định được người đó còn sống hay đã chết.
Phương Yểu An từ phía sau đi tới, nghe thấy mà hãi hùng khiếp vía. Một bà bác đi mua thức ăn thấy thế vội lẩm bẩm niệm cuối năm rồi mà lại gặp phải tai nạn thế này A di đà phật A di đà phật…
Phương Yểu An cũng thấy tiếc thương vì vậy cũng lẩm bẩm niệm A di đà phật, đoạn lại vội vã về nhà, song vừa ngẩng đầu lên đúng lúc bắt gặp một người đang lao như điên đến hiện trường từ đường đối diện, đang chạy thì không biết vấp phải thứ gì mà loạng choạng suýt ngã – mắt người nọ đỏ như máu, khuôn mặt tái nhợt nghiêm nghị, cơ bắp căng chặt đến mức co giật, hắn thô lỗ mà đẩy đám đông sang một bên, rồi khó khăn bước vào trung tâm.
“Quý Chính Tắc!” Phương Yểu An gọi hắn. Anh không biết sao Quý Chính Tắc lại ở đây, chỉ biết theo bản năng mà gọi hắn.
Quý Chính Tắc xông vào dải ngăn cách giữa những lời phàn nàn của người qua đường, khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt đầy máu trắng bệch đó thì ngay lập tức hơi thở cũng biến mất, trái tim như rơi xuống vực thẳm, cơ thể khó nén được bắt đầu run lẩy bẩy.
“Quý Chính Tắc!” Cả hai tay anh đều đang cầm túi nên không thể giơ tay vẫy được, chỉ có thể băng qua đường mà chạy tới, vừa đi vừa hét lên, “Quý Chính Tắc! Quý Chính Tắc!”
Bỗng Quý Chính Tắc nghe thấy giọng nói ấy, như thể linh hồn chợt nhập về cơ thể, hắn rất sợ âm thanh đó chỉ là ảo giác của bản thân. Hắn vươn cổ nhìn xung quanh, lại đẩy đám đông đi ra ngoài và nhìn thấy Phương Yểu An đang cầm hai túi đồ chạy về phía mình.
Quý Chính Tắc toàn thân vô lực, đôi môi run rẩy, cái cảm giác ớn lạnh khắp toàn thân kinh khủng nối liền với lồng ngực đó khiến hắn đau đớn, hốc mắt sưng phồng lên, nước mắt như muốn tràn bờ chui ra. Phương Yểu An còn chưa đến chỗ hắn mà đã thấy hắn gầm lên, “Mẹ kiếp anh đã đi đâu?! Tại sao lại không nghe điện thoại?! Ai bảo anh băng qua đường như thế?!”
Nói xong liền kéo anh vào lòng, hai cánh tay siết chặt như muốn nghiền nát anh rồi khảm vào tận trong xương thịt. Phương Yểu An bị siết đến bả vai nhô cao, bên tai truyền tới tiếng khóc nức nở, cảm giác vui mừng len lỏi và ngập tràn khắp người Quý Chính Tắc, “Thật… thật may… không phải anh, thật may không phải anh, thật may là anh không sao…”
Phương Yểu An sững sờ, bị hắn ôm chặt đến độ không dám làm ra dù chỉ một cử động nhỏ, cơ thể anh giờ đây như thể là một vật trung gian để lan truyền cảm xúc. Cảm giác nghẹn ứ khi sống sót sau tai nạn của Quý Chính Tắc thấm vào cơ thể anh, khiến anh cảm thấy lúc nóng lúc lạnh như là đang bị sốt.
Cả người Quý Chính Tắc đều đang run rẩy, lồng ngực kịch liệt phập phồng, hơi thở thì nặng nề, một lần thở ra thôi mà hơi thở cũng run rẩy ngắt quãng thành nhiều đoạn, toàn thân mất kiểm soát đến cực điểm và trở nên cực kỳ mỏng manh, hắn không ngừng lẩm bẩm, “Thật may là anh không sao, dọa chết em rồi, thật may là anh không sao…”
Phương Yểu An bỏ túi đồ trong tay phải rồi vỗ về tấm lưng phập phồng của hắn, thì thầm trấn an, “Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh không sao…” Qua một lúc lâu sau thì đám đông cũng giải tán, không biết đã có bao nhiêu người nhìn thấy hai người họ đang ôm chặt nhau, thấy vậy anh liền thử dò hỏi Quý Chính Tắc, “Về nhà nhé?”
Dường như sức nặng toàn thân của Quý Chính Tắc đã đè hết lên người anh, xương cũng như thể bị rút hết ra, hầu kết động đậy, giọng nói khàn tịt mà đờ đẫn, “Đợi chút đã, chân em mất sức rồi.”
Lúc Quý Chính Tắc về nhà, vừa tới tầng một thì chợt nghe thấy đôi vợ chồng son mới chuyển tới nói là ngã tư vừa có vụ tai nạn ô tô, xe bị đâm trực diện nát bét là một chiếc taxi đang từ đường vành đai 4 chạy tới, người ngồi phía sau mặc áo trắng, đầu bị đập lõm cả xuống, có vẻ như không thể sống sót được nữa. Vừa nghe đến đây Quý Chính Tắc đã toát hết mồ hôi lạnh, tim đập kịch liệt, vội vàng chạy xuống lầu, chân còn như không phải là của mình, trên đường ngã liên tiếp hai lần đến toét hết cả đầu gối.
Phương Yểu An ngồi xổm xuống thoa thuốc cho hắn, cẩn thận giải thích, “Anh vào siêu thị mua thức ăn, hôm qua em nói muốn làm vịt om nên anh đi mua…”
Quý Chính Tắc mở túi đồ trên bàn ra rồi đen mặt ném từng món Phương Yểu An mua xuống đất, hung dữ mắng anh, “Anh mua cái gì mà thức ăn, anh biết mua à mà mua? Biết cái đếch gì mà mua thức ăn!” Hắn lấy ra một túi cà chua, không khỏi dở khóc dở cười, “Cà chua nhũn như này, anh, mẹ kiếp anh chứ…” Hắn che mắt lại cười một hồi rồi lại nói không đầu không đuôi, “Còn may là anh đi mua thức ăn, mua thức ăn cũng tốt, sau này ngày nào anh cũng đi mua thức ăn cho em, mua tôm thiu cá ôi đều được, nhưng đừng đi xe…”
Nghe thấy mấy lời lảm nhảm của hắn, Phương Yểu An chợt cảm thấy hơi luống cuống. Quý Chính Tắc ôm lấy eo anh, vén áo anh lên rồi áp mặt vào cái bụng trắng mềm lõm xuống, thỉnh thoảng lại hôn phớt một cái. Phương Yểu An có chút nhột, đột nhiên nghe thấy hắn ngột ngạt nói, “Nóng, còn sống.”
Phương Yểu An sững sờ trong giây lát, nói không hề cảm động thì là giả – bố anh đã mất, mẹ cũng không còn, họ hàng ở quê cũng không mấy liên lạc nữa, giờ đây sinh mạng anh bỗng nhẹ bẫng tựa như chẳng còn dây mơ rễ má đến bất cứ ai trên cõi đời này. Nhưng bây giờ đã khác, Quý Chính Tắc dường như đã trở thành một sợi dây buộc chặt anh lại với thế giới này. Nỗi sợ hãi của cậu thiếu niên ấy chân thực đến mức khiến lòng người vô cùng cảm động.
Anh chủ động cởi quần áo của mình rồi đưa đầu ti vào trong miệng Quý Chính Tắc, Quý Chính Tắc hung hăng cắn lấy viên thịt nhỏ đang căng phồng sung huyết, như muốn cắn đứt nó xuống và nuốt vào bụng. Phương Yểu An run lên vì đau, anh đưa tay vuốt ve gáy hắn, đôi lông mày nhuốm màu thương xót nhíu lại, thở hổn hển.
Nụ hôn của anh rời khỏi trán Quý Chính Tắc, lướt một vòng quanh cổ họng rồi từ từ rơi xuống và nhẹ nhàng nhấm nháp làn da trần trụi của hắn. Anh quỳ xuống giữa hai chân Quý Chính Tắc, há miệng ngậm lấy dương vật sưng to gớm ghiếc rồi nuốt thật sâu, quy đầu tròn trịa chui tọt rồi đỉnh vào cổ họng khiến anh nôn khan liên tục, anh thành kính ra sức mút rồi nuốt lấy thứ thô to mà phát ra tiếng xì xụp.
Gậy thịt được anh ngậm đến bóng loáng cuối cùng cũng được đút vào trong cơ thể anh, côn thịt thô dài nóng rẫy đốt cháy thành ruột vừa mềm mại vừa ướt rượt dâm đãng, nơi chặt chẽ của anh bị côn thịt vươn thẳng chọt tới tận nơi sâu cùng, anh chỉ cảm thấy hình như trên bụng mình cũng đã nhô ra dáng hình của gậy thịt. Từ trước đến nay, Quý Chính Tắc vẫn luôn rất điên cuồng trong tình dục, hắn nâng mông anh lên cho hai chân anh quặp lấy eo hắn, hạ thân điên cuồng đóng cọc vào trong.
Anh bị nện đến mức phải ngả người ra sau, côn thịt dữ tợn bừng bừng khí thế đâm sâu vào trong cơ thể anh vừa sâu vừa sướng, anh treo trên người Quý Chính Tắc mà không ngừng lắc lư, cặp mông nõn nà nhấp nhô lên xuống, gân cốt toàn thân mềm nhũn, cả người bị xỏ xuyên và chỉ biết cắn lấy môi mà nức nở.
Quý Chính Tắc đè nghiến anh xuống giường, vươn đầu lưỡi trơn trượt liếm đi những giọt nước mắt của anh, rồi hôn từ đôi mắt đỏ hoe đến đôi môi mấp máy rên rỉ. Anh bị dập mạnh đến mấy trăm lần, tựa như có một làn sóng mạnh đang ập đến và cuốn anh về nơi cuối chân trời, anh như vỡ thành từng bọt sóng và bắn ra.
Tinh dịch trắng đục trào ra khỏi quy đầu, anh siết chặt ga giường, hàm răng run rẩy, bụng dưới khó nén co rút lại rồi ưỡn thẳng lên. Quý Chính Tắc lật người anh lại rồi khóa siết lấy anh, tỉ mẩn rải xuống màn mưa hôn dày đặc từ đôi bờ vai gầy guộc đến vòng eo thon gọn. Quý Chính Tắc liếm qua lại hai lõm eo khiến anh lại bắt đầu run rẩy, hắn nói, “Chỗ này của anh thật gợi cảm.”
Đôi mắt trong veo của Phương Yểu An thoáng tập trung lại, chỉ cảm thấy rằng Quý Chính Tắc đúng thật là một kẻ quái đản, ngay đến cả cái móng tay trên đầu ngón tay của anh bị hắn túm lấy ngậm đến ướt rượt rồi nhổ ra mà hắn cũng kêu là gợi cảm, cái này thì có liên quan gì đến gợi cảm vậy?
Quý Chính Tắc nâng một chân anh lên và tiến vào, động thắt lưng đóng cọc như muốn anh phải khóc thét mới thôi. Hắn thực sự cho rằng Phương Yểu An là được làm từ đường, cho dù cắn bất kỳ chỗ nào trên người anh đi nữa thì cũng đều thấy ngọt ngào tinh tế, nó vương vấn, nó triền miên len lỏi và lấp đầy lấy trái tim hắn.
Phương Yểu An xụi lơ, mồ hôi rỉ ra thấm đẫm toàn thân, hai má đỏ bừng không thốt nổi được lời nào, cánh tay nhỏ gầy trắng nõn che kín lấy mặt, thằng nhỏ trước người nửa rũ xuống lắc lư rỉ ra chút chất nhầy trong suốt, trông thật buồn cười làm sao.
Quý Chính Tắc gác chân anh lên vai mình, rồi chống tay sang hai bên khóa cứng khiến cả người anh cũng gập lại, côn thịt dưới háng thúc vào lỗ thịt nhỏ nhắn đỏ ửng vang lên tiếng lép nhép. Hai chân Phương Yểu An cũng giơ lên cao, miệng ngậm chặt, phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào như một con thú nhỏ yếu ớt.
Quý Chính Tắc bị tiếng rên của anh làm cho ngứa ngáy, hắn cưỡng chế kéo cánh tay đang che mặt của anh ra và thấy nước mắt xấu hổ đang chảy xuống từ nơi khóe mắt, trông tựa hai dòng sông trong vắt. Một màu đỏ rạo rực nhuốm lấy toàn bộ khuôn mặt trắng nõn của anh, hai mắt đã sưng húp vì khóc, hàng mi thấm nước mắt rưng rưng đáng thương nhìn hắn, đôi môi mấp máy như con thuyền hoa đỏ dập dềnh nơi sóng biển, “Không muốn…”
Anh bị Quý Chính Tắc kéo vào trong lòng, môi cũng bị bắt được mà mút vào miệng hắn, Quý Chính Tắc tỉ mỉ nút lấy lưỡi anh rồi liếm hết môi trên đến môi dưới cho đến khi hai cánh môi cũng đều sưng phồng. Hắn lại áp xuống mặt anh nhẹ nhàng dụi dụi, “Em cũng sợ đến chết mất thôi.” Hắn nắm lấy tay Phương Yểu An áp lên trái tim mình mà thủ thỉ, “Anh chạm đi, trái tim em vẫn còn đang đập loạn vì sợ đây này.”
Phương Yểu An cố gắng phải ngước cổ lên mới tìm được cơ hội để thở, bàn tay vô lực ấn vào ngực hắn, lông mày cau lại đầy đau đớn, “Em rút ra trước đã, anh sưng lắm rồi.”
———–
Không khí Giáng sinh trong thành phố đã rất nồng đậm, đường phố nơi nơi đều rực rỡ ánh đèn, thậm chí cả trường học cũng được bày vài cây thông Noel. Đêm Giáng sinh năm nay là vào thứ năm, ngay trước hôm trực lớp tự học buổi tối Phương Yểu An đã nhận được mấy quả táo từ mấy bạn học sinh nữ. Lớp trưởng lớp bốn tên là Lương Hâm, là một cô gái vui vẻ và hào phóng, cô nàng kéo cánh tay của một bạn nữ khác, duyên dáng yêu kiều nói muốn Phương Yểu An trả lễ bằng táo tây.
Mấy cô bé nghe thấy thì cười đùa vui vẻ ầm ĩ cả lên, Phương Yểu An có phần không biết phải làm sao, nếu từ chối thì quá xấu hổ, nhưng anh lại không chuẩn bị trước gì cả.
“Mấy bà nhốn nháo ở đây làm gì thế?” Quý Chính Tắc đứng ở cửa văn phòng, hơi cau mày lộ rõ vẻ không vui.
Mấy cô nàng quay lại thấy hắn thì nín thinh, nhưng Lương Hâm lại không sợ hắn, cô nàng là một cô gái không nề hà gì cả, “Thì sao? Không thể ở đây được chắc? Ông là lớp trưởng duy nhất trong tiết của thầy Phương hả?” Giọng nói uyển chuyển dễ nghe của thiếu nữ như đang hờn dỗi, “Thầy Phương là thầy Phương của tất cả chúng ta, ông đừng có mà đòi độc chiếm nhá!”
Mấy cô gái hưởng ứng vui vẻ cười rộ lên, Lương Hâm gật đầu rồi khẽ nhếch khóe miệng. Phương Yểu An nhìn sóng mắt linh động của cô nàng rồi lại nhìn sang Quý Chính Tắc đang đứng trước cửa, trong lòng đã sáng tỏ mấy phần.
Tâm sự của thiếu nữ rất dễ đoán, ánh mắt của các cô sẽ luôn lấp lửng mập mờ như có như không, nhưng lại sẽ phát ra chất men ngọt ngào và kiều diễm rất rõ ràng trong không khí.
Khoảnh khắc nhìn thấu nó, trong anh bất chợt dâng tới một nỗi hoảng sợ vô cớ, như thể có một con kiến đang bò lên đầu ngón tay anh, quấn chặt lấy rồi gặm cắn theo mạch máu nối liền đến trái tim khiến hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Quý Chính Tắc lạnh lùng không tiếp lời, mấy cô gái thấy hắn không dễ chọc thì lại chúm năm chụm ba tới chỗ Phương Yểu An đòi táo. Phương Yểu An không thể từ chối nên đành cười nói đồng ý.
Đợi các cô đi ra xong Quý Chính Tắc mới bước vào. Hắn chẳng nói chẳng rằng mà chỉ dựa vào bàn Phương Yểu An nghịch điện thoại di động.
Phương Yểu An lén liếc hắn một cái, xong lại vừa lật bài thi vừa như vô tình nói bâng quơ, “Cô nhóc đó thích em.”
Quý Chính Tắc “Hử?” một tiếng, Phương Yểu An cho là hắn mải nghịch điện thoại không nghe rõ nên gom dũng khí nói lại lần nữa, song lại thấy hắn mở miệng, “Mắc mớ gì đến em?”
Phương Yểu An chợt dừng bút, Quý Chính Tắc đặt điện thoại xuống, đôi mắt màu hổ phách sáng ngời như muốn nhìn xuyên thấu trái tim anh, “Mắc mớ gì đến em?”
Phương Yểu An như thể đang nuôi một con chim hư hỏng trong lòng, cứ mỗi khi Quý Chính Tắc nói thì nó sẽ dang rộng đôi cánh bay loạn xạ cả lên, chiếc mỏ sắc nhọn mổ mạnh khiến anh đau đớn, còn chiếc lông chim mềm mại lại làm anh nhột nhạt. Chuyện gì đang xảy ra thế này – anh lại thực sự muốn hôn Quý Chính Tắc.
Lớp trưởng lớp sáu gõ cửa, “Thầy ơi, bài tập đến đây ạ.”
Hai người rời ánh mắt đi, lớp trưởng lớp sáu là một cô gái đeo kính cận, cô nàng đặt chồng bài tập cao ngất xuống và lấy một quả táo trong hộp ra đưa cho anh, “Em sợ chờ thêm lát nữa đông người thì cũng không đến lượt em.”
Lần này Phương Yểu An cảm thấy đã đến lúc nên đi mua ít táo rồi, việc nhận lấy từng trái táo của học sinh mà không đáp lại thực rất xấu hổ. Đến cửa hàng trái cây anh mới đắn đo xem nên mua bao nhiêu mới đủ, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết, nên đơn giản mua luôn ba thùng, anh định để tặng cho tất cả học sinh học lớp tự học buổi tối.
Phong tục độc nhất của người Trung Quốc trong lễ Giáng sinh này khiến giá táo trong ngày này đột ngột tăng vọt, ba thùng táo không nhiều không ít vậy mà cũng là một khoản tiền không nhỏ. Phương Yểu An là một người không có quan niệm về tiền bạc, anh có công việc ổn định, không vợ con, không có bất kỳ sở thích tiêu tiền nào cũng như không cần mua xe mua nhà, người ăn no cả nhà không đói – bởi cả gia đình cũng chỉ còn lại mỗi mình anh. Nếu Quý Chính Tắc là một cậu bé nghèo thì anh còn có thể phải làm gì đó để giúp đỡ chút, đằng này Quý Chính Tắc lại là một cậu ấm ra cửa lấy tiền đập người, vào cửa mua thức ăn, thật đúng là không có cơ hội xài tiền cho hắn.
Chủ cửa hàng hoa quả cho anh mượn cái xe để đẩy táo về và bảo anh trả lại sau khi trực lớp tự học buổi tối xong. Anh liền đi bộ đẩy xe táo trong sân trường đến tầng một. Không đẩy xe được lên tầng thì phải tự bê lên, ba thùng không được, hai thùng coi như phải cố hết sức, anh đành phải vác từng thùng một lên.
Vừa đến tầng hai đã bắt gặp Quý Chính Tắc từ phòng làm việc của anh đi ra, kính của Phương Yểu An bị tuột xuống gác lên sống mũi rất khó chịu, hai tay thì đang ôm thùng nên không tài nào chỉnh được. Quý Chính Tắc đi tới tiện tay đẩy kính lên cho anh rồi nhận lấy thùng táo, “Anh đi đâu thế?”
Cửa sau của lớp sáu không đóng, hai người nói chuyện ngoài hành lang dẫn tới học sinh đang tự học bên trong ngoái đầu ra nhìn. Phương Yểu An bất ngờ bắt gặp ánh mắt lóe lên của Hoàng Ngọc Tân, anh vội vàng thở dài một tiếng rồi kéo Quý Chính Tắc vào văn phòng, “Anh đi mua ít táo, sao em không vào học?”
“Thầy trực lớp thì không ở, không phải em đang đi tìm xem anh thế nào sao?”
Phương Yểu An gật đầu, “Ừ, em về phòng học trước đi, anh còn hai thùng cần bê lên nữa.”
Quý Chính Tắc bê thùng táo đặt vào văn phòng của anh, “Anh đợi chút em xuống bê lên cho anh.” Quý Chính Tắc vác hết lên trong một chuyến, hắn đá đá cái thùng dưới chân rồi nhìn anh hỏi, “Anh đây là… định phát cho mỗi người một quả à?”
Phương Yểu An gật đầu, “Chỉ nhận mà không đáp lại thì xấu hổ lắm.”
Quý Chính Tắc bật cười, “Ai yo yo, da mặt mỏng thiệt ha.” Hắn rất tự nhiên ngồi xuống ghế của Phương Yểu An, hắng hắng giọng, “Qua đây.”
Phương Yểu An nghi ngờ tiến tới đứng cạnh hắn, nhìn Quý Chính Tắc kéo ngăn kéo của anh ra, còn không quên trách móc, “Để qua cả chiều rồi mà sao anh cũng không mở ra nhìn chút vậy hả.” Hắn lấy ra hai cái hộp rồi ngẩng đầu nhìn anh, “Đây, cái này là bình an, còn này là ước gì được nấy.” Quý Chính Tắc mở hộp ra, bên trong là một quả cam cùng một quả táo, hắn thấy Phương Yểu An ngây như phỗng thì lại bực dọc cúi đầu vò vò tóc, “Đệch, đúng là thông tục tầm thường vãi.”
Con chim cư trú nơi đáy lòng Phương Yểu An lại nhào lên, không trên không dưới mà nhảy lên nghẹn ứ ngay cổ họng khiến anh ngứa ngáy khó chịu. Cuối cùng anh ôm lấy khuôn mặt của Quý Chính Tắc, đối diện con ngươi vàng nhạt đột nhiên phóng to của cậu thiếu niên, trùng điệp hôn hắn.
Trước khi kết thúc lớp tự học buổi tối, Phương Yểu An đã đưa cho lớp trưởng các lớp để phát hết táo cho mọi người, niềm vui thời học sinh luôn đến rất dễ dàng như vậy. Suốt buổi tối tự học, Phương Yểu An đều bận rộn nhận táo và giải đáp các thắc mắc của học sinh, đợi đến khi anh rửa xong táo đi ra thì đèn của mấy phòng học tầng này đều đã tắt. Quý Chính Tắc đeo balo đút tay túi quần đi về phía anh, “Mãi không thấy anh ra, lại đi đâu thế?”
Anh đưa quả táo đã rửa sạch vào miệng Quý Chính Tắc, khẽ mím môi nở nụ cười.
Quý Chính Tắc hơi ngả người ra sau, nghi ngờ nhìn xung quanh một vòng rồi mới cắn quả táo trên tay anh, hất cằm lên, “Đừng có mà rửa táo để lấy lòng em, em không thích ăn táo đâu đấy.”
Phương Yểu An lắc đầu, “Không phải thế, anh đã nhìn tất số táo đó rồi, đưa em quả anh thích nhất.”
Anh không nói lớn nhất, cũng chẳng nói đỏ nhất, mà anh nói là thích nhất.
Quý Chính Tắc hít một hơi thật sâu, tầm mắt nhất thời trở nên không có điểm đến, hắn che giấu mà ho khan một tiếng, “Táo gì mà ngọt thế?” Hắn hơi ngừng lại, nhíu lông mày tỏ vẻ nghiêm trọng, “Thực phẩm biến đổi gen?”
Đợi đến khi Phương Yểu An thu dọn đồ đạc xong xuống lầu thì khu dạy học đã vắng tanh không còn bóng người. Ngoài trời mưa tuyết đang rơi, hai người đều không cầm theo ô, trong phòng làm việc của Phương Yểu An thì có một cái, Quý Chính Tắc muốn đi lên lấy.
Phương Yểu An bảo, “Thôi đừng lên, lại phải mở cửa phiền phức lắm.”
Quý Chính Tắc vươn tay chui tọt vào người anh mò chìa khóa, “Để anh bị ướt thì còn phiền phức hơn.” Quay người đi lên lầu, lại bị Phương Yểu An nắm lấy tay, “Lên cùng đi.”
Đã quá muộn, trong trường vắng tanh vắng lạnh, đèn hành lang đều đã được tắt hết, Quý Chính Tắc nắm lại tay anh rồi khẽ nhéo một cái, “Sao tay anh lại nhỏ thế?”
“Nhỏ đâu?” Không phải cãi đài, mà thật sự là anh không phải người có tay chân nhỏ.
Quý Chính Tắc đưa tay còn lại ra trước mặt anh, “So nè, coi có nhỏ không?”
“So với em?” Quý Chính Tắc cao to như vậy thì sao có thể so được đây trời?
“Chứ không thì muốn so với ai?” Quý Chính Tắc cười, sấn đến gần anh nói nhỏ, “Gan anh cũng lớn thật, dám nắm tay em trong trường luôn.”
Phương Yểu An cúi gằm mặt, “Buổi tối không có ai mà.”
Quý Chính Tắc ôm anh vào lòng, “Mau lấy ô về nào, lạnh thế này chỉ muốn ôm anh ủ trong chăn thôi.”
Phương Yểu An mở cửa văn phòng, lời nói ra lại mang theo điểm áy náy, “Hôm nay anh muốn ngủ sớm.” Anh sợ Quý Chính Tắc không vui, vì vậy liền nói thêm, “Nay anh dạy ba tiết cả trực lớp tự học nên rất mệt.”
Quý Chính Tắc áp anh lên cửa, Phương Yểu An kề eo lên bàn làm việc rồi ngẩng lên nhìn hắn, Quý Chính Tắc bóp cằm anh, “Ai không cho anh ngủ hả? Thè lưỡi ra, hôn đủ rồi sẽ cho anh ngủ.”
Cánh tay Phương Yểu An choàng qua vai hắn, đầu lưỡi vươn ra bị Quý Chính Tắc mút vào trong miệng, hai cái lưỡi ve vuốt quấn quít lấy nhau như muốn hòa tan đôi lứa. Toàn thân Phương Yểu An nóng bừng, tầm mắt mê man mờ mịt, xuyên thấu qua cánh cửa khép hờ dường như nhìn thấy tuyết trắng lấp lánh trên bầu trời, mờ mờ ảo ảo, thật đẹp làm sao.
Ngày thứ hai, bức ảnh anh và Quý Chính Tắc hôn nhau đã xuất hiện trên các diễn đàn và bảng tin của trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.