Quyển 2 - Chương 48: Ăn – khúc nhạc dạo
Thuỷ Thiên Triệt
22/08/2014
Edit: Tiểu Ngọc Nhi
“Ngươi nói cái gì?”
Sau chiếc bàn gỗ tử đàn, lư hương vàng tím chạm trổ hình chim điêu, nhang khói bên trong không ngừng phiêu đãng trong không khí, tạo thành hình rồng lượn.
Tư Lăng Hoài Nhân vạt áo ngực mở rộng, bên chân có hai mỹ nữ áo trắng đang quỳ, song thần sắc lại lạnh lẽo cứng ngắc, sát khí bức người.
Người tới lại cung kính lập lại câu vừa nói: “Bẩm báo gia chủ, thiếu chủ đã mấy ngày không rời dược viện của khố phòng, số vật bị lấy đều ghi ở bên trong.”
Nếu không phải mấy hôm nay Tư Lăng Cô Hồng lấy quá nhiều bảo vật, thì sao hắn phải tới đây bẩm báo với Tư Lăng Hoài Nhân chứ. Nghĩ đến hai người kia, trong lòng hắn liền vã mồ hôi hột. Ngày đầu tiên thứ bọn họ lấy đi đều là kỳ trân dị bảo nên hắn không để ý, dù sao đối phương cũng là thiếu chủ gia tộc, nhưng làm sao cũng không ngờ hôm sau hai người kia lại tới, một lần rồi một lần, mỗi lần lấy đi đều không phải đồ tầm thường, ngay cả dược viện cũng bị hai người càn quét.
Sổ con đưa tới, Tư Lăng Hoài Nhân liền nhìn một lần, cũng không hỏi han gì.
Những vật liệt kê trong sổ xác thực trân quý, cho dù là Tư Lăng Hoài Nhân cũng không khỏi đau lòng, nhưng lửa giận dâng lên không phải chỉ vì mấy món đồ này, mà là do Tư Lăng Cô Hồng cùng Đường Niệm Niệm dám trắng trợn không kiêng nể gì như thế.
Nhớ tới lời mình nói ngày đó, còn có hành vi cử chỉ của Đường Niệm Niệm, cùng yêu chiều của Tư Lăng Cô Hồng đối với nàng, Việc này e là do Đường Niệm Niệm giật dây dựng nên rồi.
Tư Lăng Hoài Nhân vẻ mặt đen thui, ánh mắt không rõ. Hắn có chút không chắc chắn, Đường Niệm Niệm này là cố ý gây nên, hay là đùa bỡn hắn. Có điều đảo mắt suy nghĩ, lại cảm thấy Đường Niệm Niệm thật sự không có lý do làm như vậy.
Tư Lăng Hoài Nhân xua tay, bảo người tới bẩm báo đi xuống.
Lại nhìn thoáng qua cuốn sổ trên bàn, chuyện này đích thực làm cho Tư Lăng Hoài Nhân buồn bực. Lời là từ trong miệng hắn nói ra, bây giờ đối phương thực sự quang minh chính đại tới bảo khố lấy này nọ, hắn còn có thể thế nào? Nghiêm trị thì khác gì tự tát vào miệng mình, bỏ qua thì lại càng không thể, chưa từng có kẻ nào xúc phạm tới hắn hắn rồi mà còn nhởn nhơ ngoài vòng.
“Mấy nữ nhân Lục thị thế nào rồi?” Tư Lăng Hoài Nhân nói với nữ tử quỳ bên trái dưới chân.
Nữ tử cung kính trả lời: “Hồi bẩm gia chủ, năm nữ tử Lục thị đã bị đuổi về Trọng Tự viện, việc năm người bị trúng độc câm mù đã có manh mối….”
Còn chưa nói xong, đã bị Tư Lăng Hoài Nhân ngắt lời: “Tới tận bây giờm mà mới chỉ có manh mối?”
Giọng hắn vốn đã khàn khàn quỷ dị, lúc này còn cố ý đè thấp, ẩn chứa vẻ nguy hiểm, làm cho người ta lông tơ dựng đứng. Thân mình nữ tử run lên, vô cùng cung kính nói: “Dược này chưa bao giờ nghe qua, e là dược phía trên Địa phẩm, đã đạt ….. thiên phẩm.”
Hai chữ thiên phẩm vừa rơi xuống, trong điện liền yên tĩnh.
Nguyên giả thiên phẩm nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, nhưng luyện được đan dược thiên phẩm thì chắc chắn chỉ có thể là luyện dược sư thiên phẩm. Luyện dược sư thiên phẩm tôn quý cỡ nào chứ, chỉ cần có y ở đây, muốn bồi dưỡng ra vài nguyên giả Thiên phẩm cũng không khó khăn gì, này có thể thấy được y đáng sợ, cũng chính vì vậy, mà luyện dược sư thiên phẩm càng thêm thưa thớt.
Đan dược Thiên phẩm khó luyện, vậy mà lại đi luyện đan dược câm điếc thiên phẩm, chuyện này nếu rơi vào tai đám luyện dược sư, chỉ sợ đã sớm mắng to ‘không có chí tiến thủ, phung phí của trời’ rồi. Nhưng cái này không phải trọng điểm, trọng điểm chính là Đường Niệm Niệm, một nữ tử mười bảy tuổi, lại là một luyện dược sư thiên phẩm? Chuyện này quá mức kinh hãi rồi.
Đối với tin tức này, Tư Lăng Hoài Nhân không nói gì, nhưng vẻ mặt lại quỷ dị khó lường.
Về phần người đang bị đánh chủ ý – Đường Niệm Niệm mấy hôm nay có thể nói là thần thanh khí sảng, nhìn trân bảo, linh thảo đầy đất trong nội giới, nguyên thần Lục Lục càng thêm rõ ràng, ý cười vui vẻ trên mặt nàng cũng nồng đậm hơn.
Hôm nay, nàng rốt cuộc không tiếp tục đi tới dược viện của bảo khố nữa, mà đi tới Vệ gia trang.
Vệ gia trang nằm ở phía nam, phụ thuộc Tư Lăng gia tộc, là cấp dưới trực hệ của Tư Lăng Hoài Nhân (tức là chỉ nghe lệnh ông ta). Người trong Vệ gia trang chuyên tu luyện công pháp âm lãnh, chiêu thức tàn nhẫn, theo đuổi cảnh giới một chiêu tức giết. Ở Tư Lăng gia tộc bọn họ rất ít khi xuất hiện, dù xuất hiện thì người bình thường cũng không biết họ là người của Vệ gia trang, trừ phi bọn họ tự mình thừa nhận.
Vệ gia trang sở dĩ thần bí như vậy, là vì thân phận bọn họ chính là đao kiếm cùng hậu thuẫn cho Tư Lăng gia tộc, luôn nhận chức vụ ám sát và ảnh vệ, nhiệm vụ làm bên ngoài nếu không phải tu la ám sát, thì cũng là Ngân diện, rất ít người thấy qua mặt thật của họ, cho dù ngày nào đó có gặp thì cũng không nhận ra.
Bí sử này, Đường Niệm Niệm dĩ nhiên không biết, mà dù biết thì nàng cũng không cảm thấy hứng thú.
Nằm sát núi, đứng độc lập, Vệ gia trang một mảnh tĩnh lặng, giống như một sơn trang vắng lặng không người. Khi Tư Lăng Cô Hồng ôm Đường Niệm Niệm đi vào, mười bóng người liền đột ngột xuất hiện, quỳ gối trước mặt hai người, “Tham kiến thiếu chủ.” Xem ra mười vị này chính là thủ vệ.
Tư Lăng Cô Hồng bước vào trong Vệ gia trang, tổng quản Vệ gia trang Vệ Kính vô thanh vô tức lui xuống, ở phía sau hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Thiếu chủ tự mình giá lâm, là vinh hạnh của Vệ gia trang.”
Tư Lăng Cô Hồng vẫn không đáp lại, hai mắt chưa từng rời khỏi Đường Niệm Niệm. Đường Niệm Niệm quay đầu nói với Vệ Kính: “Ta tìm Vệ Chỉ Thủy.”
Vệ Chỉ Thủy, chính là đại tiểu thư của Vệ gia trang.
Sắc mặt Vệ Kính không chút biến hóa, trên thực tế cũng không tiếng động xem xét thái độ của Tư Lăng Cô Hồng. Nếu nữ tử khác nói vậy với hắn, hắn đã khinh thường không thèm để ý rồi, song mắt thấy Tư Lăng Cô Hồng che chở Đường Niệm Niệm như vậy, đã sống nhiều năm, hắn đương nhiên nhìn ra Tư Lăng Cô Hồng đối với nàng vô cùng yêu chiều.
“Thiếu chủ mời đi theo lão nô.”
Nhưng Đường Niệm Niệm lại nhìn Tư Lăng Cô Hồng, con mắt thanh thấu trong suốt, mênh mông dịu dàng.
Tư Lăng Cô Hồng chống đầu lên mái tóc mềm mại của nàng, nhẹ giọng nói: “Ta đưa nàng đi, không nhìn không nghe.”
“Được.” Đường Niệm Niệm mắt lấp lánh, cười rộ lên. Nàng biết, Tư Lăng Cô Hồng đối với nàng luôn nói được làm được, cho tới bây giờ chưa từng ngoại lệ.
Vệ Kính dẫn đường nghe thấy, liền cúi gằm khuôn mặt hơi hơi biến sắc, chớp mắt một cái. Tuy hắn nhìn ra Tư Lăng Cô Hồng đối với Đường Niệm Niệm sủng ái có thêm, nhưng vừa nghe, thì độ yêu chiều này hình như có chút quá mức.
Mà lúc này trong một tiểu viện phía tây Vệ gia trang, chính là nơi Vệ Chỉ Thuỷ ở, khi có người tới bẩm báo với nàng, nói là thiếu chủ tới gặp, nàng cũng không khỏi chấn động, vội vàng sửa soạn đầu tóc, tự mình ra cửa đón.
Dưới bóng cây râm mát trước cửa, Vệ Chỉ Thuỷ mặc một bộ y phục võ, đeo thắt lưng màu vàng, mái tóc vẫn tuỳ tính như trước, chỉ đơn giản dùng một cây ngọc trâm cài lên, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì, nhưng trên thực tế, trong lòng nàng đã sớm loạn thành một đoàn.
Từ sau ngày ấy Đường Niệm Niệm nói đến tìm nàng, nàng vẫn nhớ kỹ. Nhưng trái chờ phải đợi vẫn không thấy Đường Niệm Niệm tới, nàng cũng vừa thở dài nhẹ nhõm lại vừa khẩn trương. Bằng vào thân phận của nàng, hơn nữa cố ý nghe ngóng, nàng cũng biết được chuyện Đường Niệm Niệm làm trong dược viện bảo khố Tư Lăng gia tộc, lúc vừa nghe nói thật sự đã khiến nàng kinh hách một phen, vì Đường Niệm Niệm to gan lớn mật cùng sự yêu chiều sủng ái của Tư Lăng Cô Hồng mà líu lưỡi không thôi.
Hôm nay vốn không có chuyện gì, làm sao ngờ được lại được báo là thiếu chủ đã đến, không cần nghĩ cũng biết khẳng định có Đường Niệm Niệm trong đó.
Vệ Chỉ Thuỷ nhẹ phun ra một ngụm khí đã nghẹn từ lâu, nghĩ nghĩ, thôi thì binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, nàng xem bộ dạng Đường Niệm Niệm cũng không giống như đến gây chuyện với mình.
Vừa nghĩ tới đây, liền thấy cách đó không xa xuất hiện thân ảnh ba người. Mặt trời lặn xuống, người kia một thân trường bào mỏng, dung nhan khuynh quốc khuynh thành, ánh mắt dừng trên người nữ tử trong lòng, nàng kia dung mạo như lưu ly, không hề che giấu.
Trong lòng Vệ Chỉ Thuỷ không tiếng động than nhẹ một hơi. Cho dù đã gặp qua vài lần, nhưng mỗi khi nhìn thấy hai người này đều làm cho người ta không thể không sợ hãi than.
Trong lòng thầm thán, có điều thần sắc trên mặt lại không để lộ chút nào, chân bước lên, cúi người hành lễ với hai người phía trước: “Vệ Chỉ Thuỷ bái kiến thiếu chủ.”
“Ngươi nói cái gì?”
Sau chiếc bàn gỗ tử đàn, lư hương vàng tím chạm trổ hình chim điêu, nhang khói bên trong không ngừng phiêu đãng trong không khí, tạo thành hình rồng lượn.
Tư Lăng Hoài Nhân vạt áo ngực mở rộng, bên chân có hai mỹ nữ áo trắng đang quỳ, song thần sắc lại lạnh lẽo cứng ngắc, sát khí bức người.
Người tới lại cung kính lập lại câu vừa nói: “Bẩm báo gia chủ, thiếu chủ đã mấy ngày không rời dược viện của khố phòng, số vật bị lấy đều ghi ở bên trong.”
Nếu không phải mấy hôm nay Tư Lăng Cô Hồng lấy quá nhiều bảo vật, thì sao hắn phải tới đây bẩm báo với Tư Lăng Hoài Nhân chứ. Nghĩ đến hai người kia, trong lòng hắn liền vã mồ hôi hột. Ngày đầu tiên thứ bọn họ lấy đi đều là kỳ trân dị bảo nên hắn không để ý, dù sao đối phương cũng là thiếu chủ gia tộc, nhưng làm sao cũng không ngờ hôm sau hai người kia lại tới, một lần rồi một lần, mỗi lần lấy đi đều không phải đồ tầm thường, ngay cả dược viện cũng bị hai người càn quét.
Sổ con đưa tới, Tư Lăng Hoài Nhân liền nhìn một lần, cũng không hỏi han gì.
Những vật liệt kê trong sổ xác thực trân quý, cho dù là Tư Lăng Hoài Nhân cũng không khỏi đau lòng, nhưng lửa giận dâng lên không phải chỉ vì mấy món đồ này, mà là do Tư Lăng Cô Hồng cùng Đường Niệm Niệm dám trắng trợn không kiêng nể gì như thế.
Nhớ tới lời mình nói ngày đó, còn có hành vi cử chỉ của Đường Niệm Niệm, cùng yêu chiều của Tư Lăng Cô Hồng đối với nàng, Việc này e là do Đường Niệm Niệm giật dây dựng nên rồi.
Tư Lăng Hoài Nhân vẻ mặt đen thui, ánh mắt không rõ. Hắn có chút không chắc chắn, Đường Niệm Niệm này là cố ý gây nên, hay là đùa bỡn hắn. Có điều đảo mắt suy nghĩ, lại cảm thấy Đường Niệm Niệm thật sự không có lý do làm như vậy.
Tư Lăng Hoài Nhân xua tay, bảo người tới bẩm báo đi xuống.
Lại nhìn thoáng qua cuốn sổ trên bàn, chuyện này đích thực làm cho Tư Lăng Hoài Nhân buồn bực. Lời là từ trong miệng hắn nói ra, bây giờ đối phương thực sự quang minh chính đại tới bảo khố lấy này nọ, hắn còn có thể thế nào? Nghiêm trị thì khác gì tự tát vào miệng mình, bỏ qua thì lại càng không thể, chưa từng có kẻ nào xúc phạm tới hắn hắn rồi mà còn nhởn nhơ ngoài vòng.
“Mấy nữ nhân Lục thị thế nào rồi?” Tư Lăng Hoài Nhân nói với nữ tử quỳ bên trái dưới chân.
Nữ tử cung kính trả lời: “Hồi bẩm gia chủ, năm nữ tử Lục thị đã bị đuổi về Trọng Tự viện, việc năm người bị trúng độc câm mù đã có manh mối….”
Còn chưa nói xong, đã bị Tư Lăng Hoài Nhân ngắt lời: “Tới tận bây giờm mà mới chỉ có manh mối?”
Giọng hắn vốn đã khàn khàn quỷ dị, lúc này còn cố ý đè thấp, ẩn chứa vẻ nguy hiểm, làm cho người ta lông tơ dựng đứng. Thân mình nữ tử run lên, vô cùng cung kính nói: “Dược này chưa bao giờ nghe qua, e là dược phía trên Địa phẩm, đã đạt ….. thiên phẩm.”
Hai chữ thiên phẩm vừa rơi xuống, trong điện liền yên tĩnh.
Nguyên giả thiên phẩm nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, nhưng luyện được đan dược thiên phẩm thì chắc chắn chỉ có thể là luyện dược sư thiên phẩm. Luyện dược sư thiên phẩm tôn quý cỡ nào chứ, chỉ cần có y ở đây, muốn bồi dưỡng ra vài nguyên giả Thiên phẩm cũng không khó khăn gì, này có thể thấy được y đáng sợ, cũng chính vì vậy, mà luyện dược sư thiên phẩm càng thêm thưa thớt.
Đan dược Thiên phẩm khó luyện, vậy mà lại đi luyện đan dược câm điếc thiên phẩm, chuyện này nếu rơi vào tai đám luyện dược sư, chỉ sợ đã sớm mắng to ‘không có chí tiến thủ, phung phí của trời’ rồi. Nhưng cái này không phải trọng điểm, trọng điểm chính là Đường Niệm Niệm, một nữ tử mười bảy tuổi, lại là một luyện dược sư thiên phẩm? Chuyện này quá mức kinh hãi rồi.
Đối với tin tức này, Tư Lăng Hoài Nhân không nói gì, nhưng vẻ mặt lại quỷ dị khó lường.
Về phần người đang bị đánh chủ ý – Đường Niệm Niệm mấy hôm nay có thể nói là thần thanh khí sảng, nhìn trân bảo, linh thảo đầy đất trong nội giới, nguyên thần Lục Lục càng thêm rõ ràng, ý cười vui vẻ trên mặt nàng cũng nồng đậm hơn.
Hôm nay, nàng rốt cuộc không tiếp tục đi tới dược viện của bảo khố nữa, mà đi tới Vệ gia trang.
Vệ gia trang nằm ở phía nam, phụ thuộc Tư Lăng gia tộc, là cấp dưới trực hệ của Tư Lăng Hoài Nhân (tức là chỉ nghe lệnh ông ta). Người trong Vệ gia trang chuyên tu luyện công pháp âm lãnh, chiêu thức tàn nhẫn, theo đuổi cảnh giới một chiêu tức giết. Ở Tư Lăng gia tộc bọn họ rất ít khi xuất hiện, dù xuất hiện thì người bình thường cũng không biết họ là người của Vệ gia trang, trừ phi bọn họ tự mình thừa nhận.
Vệ gia trang sở dĩ thần bí như vậy, là vì thân phận bọn họ chính là đao kiếm cùng hậu thuẫn cho Tư Lăng gia tộc, luôn nhận chức vụ ám sát và ảnh vệ, nhiệm vụ làm bên ngoài nếu không phải tu la ám sát, thì cũng là Ngân diện, rất ít người thấy qua mặt thật của họ, cho dù ngày nào đó có gặp thì cũng không nhận ra.
Bí sử này, Đường Niệm Niệm dĩ nhiên không biết, mà dù biết thì nàng cũng không cảm thấy hứng thú.
Nằm sát núi, đứng độc lập, Vệ gia trang một mảnh tĩnh lặng, giống như một sơn trang vắng lặng không người. Khi Tư Lăng Cô Hồng ôm Đường Niệm Niệm đi vào, mười bóng người liền đột ngột xuất hiện, quỳ gối trước mặt hai người, “Tham kiến thiếu chủ.” Xem ra mười vị này chính là thủ vệ.
Tư Lăng Cô Hồng bước vào trong Vệ gia trang, tổng quản Vệ gia trang Vệ Kính vô thanh vô tức lui xuống, ở phía sau hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Thiếu chủ tự mình giá lâm, là vinh hạnh của Vệ gia trang.”
Tư Lăng Cô Hồng vẫn không đáp lại, hai mắt chưa từng rời khỏi Đường Niệm Niệm. Đường Niệm Niệm quay đầu nói với Vệ Kính: “Ta tìm Vệ Chỉ Thủy.”
Vệ Chỉ Thủy, chính là đại tiểu thư của Vệ gia trang.
Sắc mặt Vệ Kính không chút biến hóa, trên thực tế cũng không tiếng động xem xét thái độ của Tư Lăng Cô Hồng. Nếu nữ tử khác nói vậy với hắn, hắn đã khinh thường không thèm để ý rồi, song mắt thấy Tư Lăng Cô Hồng che chở Đường Niệm Niệm như vậy, đã sống nhiều năm, hắn đương nhiên nhìn ra Tư Lăng Cô Hồng đối với nàng vô cùng yêu chiều.
“Thiếu chủ mời đi theo lão nô.”
Nhưng Đường Niệm Niệm lại nhìn Tư Lăng Cô Hồng, con mắt thanh thấu trong suốt, mênh mông dịu dàng.
Tư Lăng Cô Hồng chống đầu lên mái tóc mềm mại của nàng, nhẹ giọng nói: “Ta đưa nàng đi, không nhìn không nghe.”
“Được.” Đường Niệm Niệm mắt lấp lánh, cười rộ lên. Nàng biết, Tư Lăng Cô Hồng đối với nàng luôn nói được làm được, cho tới bây giờ chưa từng ngoại lệ.
Vệ Kính dẫn đường nghe thấy, liền cúi gằm khuôn mặt hơi hơi biến sắc, chớp mắt một cái. Tuy hắn nhìn ra Tư Lăng Cô Hồng đối với Đường Niệm Niệm sủng ái có thêm, nhưng vừa nghe, thì độ yêu chiều này hình như có chút quá mức.
Mà lúc này trong một tiểu viện phía tây Vệ gia trang, chính là nơi Vệ Chỉ Thuỷ ở, khi có người tới bẩm báo với nàng, nói là thiếu chủ tới gặp, nàng cũng không khỏi chấn động, vội vàng sửa soạn đầu tóc, tự mình ra cửa đón.
Dưới bóng cây râm mát trước cửa, Vệ Chỉ Thuỷ mặc một bộ y phục võ, đeo thắt lưng màu vàng, mái tóc vẫn tuỳ tính như trước, chỉ đơn giản dùng một cây ngọc trâm cài lên, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì, nhưng trên thực tế, trong lòng nàng đã sớm loạn thành một đoàn.
Từ sau ngày ấy Đường Niệm Niệm nói đến tìm nàng, nàng vẫn nhớ kỹ. Nhưng trái chờ phải đợi vẫn không thấy Đường Niệm Niệm tới, nàng cũng vừa thở dài nhẹ nhõm lại vừa khẩn trương. Bằng vào thân phận của nàng, hơn nữa cố ý nghe ngóng, nàng cũng biết được chuyện Đường Niệm Niệm làm trong dược viện bảo khố Tư Lăng gia tộc, lúc vừa nghe nói thật sự đã khiến nàng kinh hách một phen, vì Đường Niệm Niệm to gan lớn mật cùng sự yêu chiều sủng ái của Tư Lăng Cô Hồng mà líu lưỡi không thôi.
Hôm nay vốn không có chuyện gì, làm sao ngờ được lại được báo là thiếu chủ đã đến, không cần nghĩ cũng biết khẳng định có Đường Niệm Niệm trong đó.
Vệ Chỉ Thuỷ nhẹ phun ra một ngụm khí đã nghẹn từ lâu, nghĩ nghĩ, thôi thì binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, nàng xem bộ dạng Đường Niệm Niệm cũng không giống như đến gây chuyện với mình.
Vừa nghĩ tới đây, liền thấy cách đó không xa xuất hiện thân ảnh ba người. Mặt trời lặn xuống, người kia một thân trường bào mỏng, dung nhan khuynh quốc khuynh thành, ánh mắt dừng trên người nữ tử trong lòng, nàng kia dung mạo như lưu ly, không hề che giấu.
Trong lòng Vệ Chỉ Thuỷ không tiếng động than nhẹ một hơi. Cho dù đã gặp qua vài lần, nhưng mỗi khi nhìn thấy hai người này đều làm cho người ta không thể không sợ hãi than.
Trong lòng thầm thán, có điều thần sắc trên mặt lại không để lộ chút nào, chân bước lên, cúi người hành lễ với hai người phía trước: “Vệ Chỉ Thuỷ bái kiến thiếu chủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.