Trang Chủ Đừng Vội

Quyển 2 - Chương 47: Thản nhiên giải quyết

Thuỷ Thiên Triệt

22/08/2014

Edit: Tiểu Ngọc Nhi

“Chủ mẫu.” Chu Diệu Lang dừng lại trước mặt Đường Niệm Niệm, cung kính hành lễ.

Một màn này rơi vào trong mắt năm nữ tử, đều lắp bắp kinh hãi. Nữ tử trong Tư Lăng gia tộc không phân biệt chính thứ, chỉ cần bị nhìn trúng liền xếp vào trong hàng nữ nhân, địa vị giống nhau, khác nhau chỉ là trình độ sủng ái mà thôi.

Vốn dĩ trong mắt các nàng, Đường Niệm Niệm cùng lắm chỉ là nữ tử Tư Lăng Cô Hồng mang về từ bên ngoài, được trở thành nữ nhân của hắn sớm nhất, lại có thể chất đặc thù, có khả năng đến gần hắn nhiều hơn một chút mà thôi.

Chu Diệu Lang lại không giống, nàng là trợ thủ đắc lực bên người Tư Lăng Cô Hồng, thuộc hạ kiêm lão nhân nhìn hắn lớn lên. Người như vậy căn bản không cần khách khí với các nàng, ngược lại các nàng còn phải cung kính hữu lễ với nàng ấy, làm sao ngờ được nàng thế nhưng lại hành lễ với Đường Niệm Niệm, thái độ còn cung kính như vậy.

Hành động này của Chu Diệu Lang chính là không tiếng động cảnh cáo, địa vị của Đường Niệm Niệm là khác biệt.

“Muội muội Lục Khinh Ngữ, bái kiến Đường tỷ tỷ.” Vị nữ tử xinh đẹp tuyệt trần mặc váy bách hoa màu xanh đậm đứng phía bên trái xa xa thi lễ, ôn nhu thanh thiển nói với Đường Niệm Niệm. Thoạt nhìn tuổi nàng ta còn lớn hơn Niệm Niệm vài tuổi, nhưng vì biểu hiện quy củ cùng tôn kính nên mới gọi nàng một tiếng tỷ tỷ.

Nàng ta vừa dẫn đầu, bốn nữ tử còn lại cũng tự thi lễ, tự xưng tên.

Nghe một lượt, Đường Niệm Niệm cũng biết được tên của năm nữ tử từ trái qua phải lần lượt là: Lục Khinh Ngữ, Lục Khinh Ngôn, Lục Khinh Thủy, Lục Khinh Vân, Lục Khinh Phong.

Năm nữ tử tự giới thiệu xong, thấy Đường Niệm Niệm vẫn không nhúc nhích. Vậy mà sắc mặt năm người vẫn nhìn không ra chút tức giận, chỉ tươi cười, mỗi người đẹp một vẻ.

Lúc này, Đường Niệm Niệm rốt cục mở miệng, lời vừa nói ra lại làm năm người giật mình ngẩn ra, “Các ngươi là người muốn cùng ta tranh giành tình cảm sao?”

Lục Khinh Ngữ mỉm cười nói: “Tỷ tỷ nói gì vậy, chúng ta đều là nữ nhân gia chủ ban cho thiếu chủ, từ hôm nay trở đi chính là người một nhà, sao lại nói là tranh giành tình cảm chứ.”

Lục Khinh Ngôn theo sau phụ họa cười nói: “Tỷ tỷ thật hăng hái nha, nhưng chúng ta là tỷ muội tốt, sau này còn phải cùng nhau hầu hạ thiếu chủ đó.”



Lục Khinh Vân khẽ cười nói: “Trước đây sợ rằng đều là một mình tỷ tỷ hầu hạ thiếu chủ, lúc này có lẽ không quen. Có điều như vậy thì sau này tỷ tỷ sẽ không phải một người vất vả nữa nha.”

Mỗi người ta một câu ngươi một câu, tuy giọng nói các nàng đều nhẹ nhàng ôn nhu dễ nghe, nhưng Đường Niệm Niệm vẫn cảm thấy ầm ĩ, lỗ tai khó chịu.

Ngay sau đó, giọng nói năm người hoàn toàn dừng lại, ai nấy há mồm nhưng không phun ra nổi một âm, biến cố này khiến sắc mặt năm người đều có chút biến hoá.

“Ầm ĩ.” Đường Niệm Niệm dứt lời, vẻ mặt cũng thể hiện rõ ràng là nàng không thích.

Năm người tựa như muốn nói gì đó, nhưng mỗi khi há mồm lại không có âm thanh gì, điều này khiến các nàng nhất thời không biết làm sao, chỉ có thể đứng tại chỗ dùng đủ loại ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Niệm Niệm, giống như muốn dùng ánh mắt biểu đạt gì đó với nàng.

Đường Niệm Niệm nói: “Không cho phép nhìn ta.”

Không chờ năm người kịp phản ứng, nàng lại nói tiếp: “Còn nhìn nữa, mù.”

Khi nàng nói ra lời này, vẻ mặt nghiêm túc không hề có chút giả vờ. Nhưng chính phần nghiêm túc này lại khiến người ta không khỏi tức cười, giống như lời nói trẻ con, cho dù nghiêm túc cũng không được người lớn chú ý, ngược lại còn cảm thấy thần thái nàng thật đáng yêu.

Nhưng năm nữ tử đều được huấn luyện từ nhỏ, hơn nữa vừa bị cấm khẩu, khiến các nàng không dám tuỳ tiện liều lĩnh. Lục Khinh Ngữ là người đầu tiên nhìn sang bên cạnh, bốn người còn lại cũng chần chừ rồi đồng loạt nhìn sang hướng khác.

Lại nói, trong lòng các nàng thực sự nghẹn, vốn các nàng được lệnh tới ra oai phủ đầu với Đường Niệm Niệm, không thể quá mức trắng trợn, nhưng phải làm đối phương khó chịu. Loại hành động này lúc trước các nàng đã được huấn luyện thành thục, nhưng cố tình đối phương lại không phải người thường, hai câu đã bức các nàng tới nước này.

Nhìn đến tình cảnh này, Chu Diệu Lang đứng một bên tức cười chớp mắt một cái, sau đó nhịn không được nén giọng bật cười. Lúc nãy nàng còn đang suy nghĩ xem chủ mẫu nhà mình sẽ có phản ứng gì, không ngờ nghĩ tới nghĩ lui lại là một màn này.

Cách đó không xa xuất hiện thân ảnh Tư Lăng Cô Hồng, trường bào phiêu dật đón gió, trong tay bưng khay điểm tâm. Một màn này rơi ở trong mắt năm nữ tử, thiếu chút nữa cả kinh đến rớt con mắt, trong số đó Lục Khinh Thuỷ là người kinh hãi nhất, ngón tay cũng run lẩy bẩy.

Mắt Tư Lăng Cô Hồng dừng trên người năm nữ tử như cơn gió thoảng qua, không lưu lại dấu vết. Đặt điểm tâm lên bàn, đưa tay ôm lấy Đường Niệm Niệm ngồi xuống, lại liếc mắt nhìn Chu Diệu Lang một cái.



Chu Diệu Lang trong lòng đau khổ. Thầm nghĩ: trang chủ a, đây là mệnh lệnh của gia chủ, thuộc hạ cũng không thể tuỳ tiện kháng cự a. Nghĩ thì nghĩ vậy, xong nàng vẫn hiểu được ý tứ trong cái liếc mắt kia của Tư Lăng Cô Hồng, Chu Diệu Lang tiêu sái đi tới, mỉm cười với năm người: “Các vị đi theo ta.”

Năm người làm sao chịu đi, chẳng qua tình thế bắt buộc, Lục Khinh Ngữ xa xa thi lễ, gật nhẹ cười cười đáp ứng. Sắc mặt các nữ tử khác đều không vui, nhưng chỉ có thể đuổi theo. Lục Khinh Thủy không cam lòng quay đầu nhìn hai người đã bắt đầu dùng bữa, ánh mắt lưu chuyển qua lại giữa hai người, nhưng chỉ một cái chớp mắt này, hai mắt nàng đột nhiên đen lại, cái gì cũng không nhìn thấy nữa.

Lục Khinh Thủy há mồm định kêu lên, nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào, dưới chân lảo đảo liền ngã ngồi trên mặt đất.

Biến cố đột nhiên xuất hiện này, khiến mấy nữ tử Lục thị đều kinh hãi, nhưng không phát ra âm thanh gì. Lục Khinh Ngữ không dấu vết liếc qua Tư Lăng Cô Hồng, thấy hắn không có nửa phần để ý, tâm tình đều đặt trên người Đường Niệm Niệm trong ngực, nàng liền hiểu được, việc này cho dù có nháo lên thì chịu thiệt cũng vẫn là mình, vì vậy đành vô thanh vô tức dìu Lục Khinh Thuỷ lên, cúi người thi lễ một cái với Chu Diệu Lang.

Chu Diệu Lang nhìn nàng một cái, trên mặt vẫn là nụ cười nhu hòa mà xa cách, mang theo các nàng rời đi, trong lòng lại không khỏi có chút cảm thán vị Lục Khinh Ngữ thức thời này.

Một màn khôi hài cứ như vậy vô cùng bình tĩnh giải quyết, Đường Niệm Niệm ăn điểm tâm xong, liền mở to đôi mắt linh hoạt, kích động nhìn chằm chằm Tư Lăng Cô Hồng.

Tư Lăng Cô Hồng giúp nàng lau miệng, thấy thần thái này của nàng liền giãn mi, đôi mắt như băng tuyết vừa tan nhu hoà nói: “Muốn gì sao?”

Suốt quãng thời gian ở chung, đối với dáng vẻ không hề che giấu của Đường Niệm Niệm, Tư Lăng Cô Hồng đã sớm hiểu được.

Đường Niệm Niệm nói: “Hôm qua cha nói nếu muốn cái gì, đều có thể trực tiếp lấy.”

“Ừ.” Tư Lăng Cô Hồng không hề chần chờ, cũng không hỏi nhiều, lập tức ôm lấy nàng đi về phía bảo khố Tư Lăng gia.

Tư Lăng gia tộc chiếm núi làm vua, vô cùng rộng lớn, cơ quan trận pháp lại càng nhiều không kể xiết. Đường Niệm Niệm cho tới bây giờ rất ít khi được ra khỏi tiểu viện Vô Danh các ở phía bắc, lúc này nằm trong ngực Tư Lăng Cô Hồng khuếch tán linh thức, đem những nơi đi qua thu nạp vào đầu, đương nhiên bao gồm cả lối đi chứa cơ quan mà Cô Hồng đi qua.

Bảo khố của Tư Lăng gia tộc, Tư Lăng Cô Hồng mới chỉ ghé qua vài lần, mỗi lần đều là lập công trở về nên được ban thưởng, cho phép hắn tới chọn thứ mình thích, chính là lần nào Tư Lăng Cô Hồng cũng đều không quan tâm cho lắm.

Mắt thấy hai người đi tới, thủ vệ bảo hộ bảo khố vốn ẩn thân liền hiện ra hành lễ với Tư Lăng Cô Hồng, sau đó trơ mắt nhìn Tư Lăng Cô Hồng mở ra kết cấu đại môn, bế Đường Niệm Niệm đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trang Chủ Đừng Vội

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook