Quyển 3 - Chương 28
Nha Nha A Đại
30/06/2016
Triệu Vô Cực gọi thuộc hạ tới, ghé
tai nói nhỏ kế hoạch của mình. Ánh mắt đám thám báo sáng lên, khóe miệng đều lộ nụ cười xấu xa, từng người nhận lệnh mà đi.
Không có thời gian đi tìm nơi xa hơn, đại bộ phận quân Sóc đều chọn một chỗ nước cạn dưới hạ nguồn qua sông. Nói là chỗ nước cạn nhưng thực ra cũng không cạn lắm, chỗ nông không quá đầu gối, chỗ sâu lại ngập ngang vai. Không có đủ khoảng cách để chảy chậm lại, thác nước chảy tới đây vẫn còn có lực va đập tương đối mạnh.
Quân Sóc không hổ là quân chính quy, hàng ngàn người qua sông vẫn rất trật tự. Một bộ phận huyền tiễn xạ thủ đi trước, sau khi qua sông lập tức lập tiễn trận đề phòng kẻ thù từ rừng núi đối diện nhân cơ hội tập kích. Quan binh châu phủ thông thường qua sông theo sau, một bộ phận huyền tiễn xạ thủ đoạn hậu, lấy quân lính qua sông làm tâm, bày ra tiễn trận hình nửa vòng tròn, toàn bộ mũi tên hướng ra ngoài để phòng bị đánh lén.
Chỉ sau thời gian uống hết chén trà, nhóm huyền tiễn xạ thủ đầu tiên đã qua sông. Quan quân châu phủ lập tức chia làm từng tiểu đội bắt đầu qua sông. Đi tới giữa sông, đột nhiên có quân sĩ ngạc nhiên lầm bầm một câu: "Ở đâu mà lắm cỏ thế, vướng tay vướng chân thật".
Một đô úy nghiêm mặt, giơ tay lên đang chuẩn bị quát mắng, lại phát hiện trên bàn tay vừa giơ lên có vướng mấy sợi cỏ nước vừa dài vừa nhỏ. Hắn biến sắc, lại nhìn mặt nước phụ cận, không biết từ khi nào đã có rất nhiều cỏ nước trôi lập lờ trên mặt nước. Toàn bộ số cỏ nước này đều trôi từ thượng nguồn xuống, xanh mơn mởn, dài thườn thượt, vừa nhỏ vừa mềm, nhanh chóng lao xuống theo dòng nước chảy xiết. Đến chỗ nước cạn, tốc độ nước chảy chậm lại, cỏ nước liền im lặng quấn vào chân vào người và cả vào... đao của quân Sóc đang qua sông.
Gã đô úy này bực bội gạt cỏ nước trên tay chuẩn bị đi tiếp, lại phát hiện cỏ nước xuôi dòng càng ngày càng nhiều, nhanh chóng quấn đầy trên người trên chân mình. Giống như mặc bộ váy màu lục mà các cô gái nước Sóc yêu thích, bước chân vướng víu, hắn chỉ có thể bước những bước ngắn trên nền đá trơn trượt một cách rất "e lệ".
Chỉ một lát sau đã có hơn mười người ngã xuống.
Có sĩ quan cảm thấy không ổn, đang định nhắc nhở, ngẩng đầu lại phát hiện rất nhiều dị vật đen sì sì từ thượng nguồn trôi xuống tiếp. Dòng nước chảy xiết, những dị vật màu đen trôi nổi này nhanh chóng trôi đến trước mặt quân Sóc. Sau khi thấy rõ những dị vật này rốt cuộc là thứ gì, quan binh quân Sóc trợn trừng hai mắt, hít mạnh một hơi, muốn khóc mà không khóc được.
Mẹ ơi! Thứ... thứ này đúng là đáng chết!
Những thứ trôi từ thượng nguồn xuống này không ngờ lại là những bụi gai mọc đầy gai nhọn.
Những bụi gai này dài mà cứng rắn, mọc đầy gai nhọn hoắt, như nước cây lang nha bổng được sức đẩy của dòng nước kéo đến đập thẳng vào quân Sóc.
Quan binh quân Sóc bị cỏ nước cuốn lấy tay chân, chạy không được, tránh không xong, đành phải trơ mắt nhìn gai nhọn trên những bụi gai đâm vào thân thể mình.
Nhất thời máu nhuộm mặt sông, tiếng gào, tiếng kêu hoà lẫn tiếng sĩ quan ra lệnh.
"Bình tĩnh, không được rối loạn!"
Đội trưởng đội huyền tiễn ra sức quát hét, nhưng lúc này đâu còn có ai nghe hắn? Quân Sóc chen chúc nhau, người nào cũng muốn nhanh chóng lên bờ, tránh xa những bụi gai đáng sợ này, vô số kẻ bị giẫm đạp đẩy ngã, tình cảnh cực kì hỗn loạn.
Xạ thủ huyền tiễn dù sao cũng có công lực thâm hậu, gặp nguy không loạn. Sau khi cố gắng quát mắng quan quân giữa sông không có hiệu quả, đội huyền tiễn nhanh chóng chỉnh đốn đội hình, những mũi tên lóe sáng đồng loạt ngắm vào một tảng đá lớn lồi ra trên phía thượng nguồn.
Trên tảng đá đó, mấy người đang không ngừng ném những bụi gai vừa chặt được xuống nước với vẻ mặt vui sướng.
"Ta ném, ta ném, ta ném ném ném, ném chết các ngươi". Hai tay Trâu Tiểu Tam đã bị gai đâm rách mấy chỗ nhưng vẫn không hề để ý, không ngừng ném những cành gai xuống nước. Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của quân Sóc dưới hạ nguồn, thậm chí hắn còn muốn hát một bài dân ca để biểu đạt tâm tình vui vẻ của mình.
Mấy người này đang ném rất vui sướng, quá mức quên mình, nhất thời quên cả ẩn giấu hành tung, bị các xạ thủ trọng tiễn tinh mắt phát hiện.
"Bọn chúng ở đó!" Đội trưởng đội huyền tiễn hạ lệnh: "Phía trên, lệch phải, bắn tên!"
Các xạ thủ trọng tiễn hành động đều tăm tắp. Vừa dứt lời, mấy chục mũi trọng tiễn phóng lên cao, sau khi hơi dừng lại ở điểm cao nhất của tầm bắn liền mang theo tiếng xé gió thê lương, nặng nề lao xuống đám người trên tảng đá lớn.
"Chạy!" Trâu Tiểu Tam biết lợi hại, sao dám ngăn cản, hét lớn một tiếng, ném cành gai trên tay rồi vội vã quay đầu bỏ chạy. Mấy người còn lại hành động cũng không chậm, vận khí đỏ bừng mặt, trong tình thế cấp bách, khinh công phát huy đến tột độ, chạy một mạch không quay đầu lại.
Vù vù vù! Trọng tiễn từ trên cao lao xuống, thế không thể đỡ. Từng mũi trọng tiễn cắm vào tảng đá cứng rắn. Tảng đá lớn các thám báo Hắc Vân kị vừa đứng trong nháy mắt đã bị bắn thành con nhím.
Triệu Vô Cực nằm bò trên vách núi phía sau đội trọng tiễn, im lặng nhìn đối phương giơ cung bắn. Vô số mũi trọng tiễn bắn về phía đám người Trâu Tiểu Tam, khóe miệng Triệu Vô Cực lộ nụ cười xấu xa, hắn chờ thời khắc này đã lâu rồi.
Thời cơ không nắm là mất, Triệu Vô Cực gầm lên: "Đập cho ta!"
Các thám báo đã chuẩn bị từ lâu, giơ những tảng đá to bằng cái thớt lên đập ầm ầm xuống đội huyền tiễn dưới vách núi. Còn có mấy người hì hục lăn một tảng đá còn to hơn con trâu từ chỗ gần đó đến, hợp lực đẩy xuống dưới vách núi.
Đám xạ thủ trọng tiễn vừa bắn ra một loạt tên, đang ở thời khắc lúng túng nhất của một xạ thủ, tuy có cung nhưng không có tên. Mắt thấy những tảng đá lớn lăn xuống như mưa, đám xạ thủ vội vã rút tên giương cung, nhưng đâu kịp, mũi tên còn chưa ra khỏi bao đựng tên thì trên đầu đã có thêm một lỗ thủng.
Một tảng đá rất lớn mang theo bụi đất cuồn cuộn từ trên vách núi lăn xuống, như một chiếc chiến xa to lớn ầm ầm nghiền qua xé tan tiễn trận của đối phương.
Xạ thủ trọng tiễn không có tên cũng giống như lợn rừng bị nhổ răng, trở thành cá nằm trên thớt, nhất thời bị đập vứt mũ quăng giáp, ôm đầu chạy tán loạn.
Đám người Triệu Vô Cực ném sướng tay, vớ được tảng nào ném tảng đấy, ném hết đá to đến đá nhỏ, ném hết đá nhỏ đến đá vụn. Triệu Vô Cực đưa tay sờ, há hốc mồm, xung quanh trống rỗng, đừng nói là đá, dù là cây cỏ cũng không còn.
Thấy mưa đá ngớt dần, đội trưởng đội huyền tiễn nhân cơ hội rút tên giương cung đứng lên đầu tiên, ngắm lên vách núi bắt đầu phản kích. Ngày càng nhiều xạ thủ không bị đập chết vùng vẫy đứng lên gia nhập đội ngũ phản kích. Bọn chúng nhiều lần bị trêu chọc, hận đám người trên vách núi thấu xương, lúc này ôm hận mà bắn, mũi tên nào cũng đằng đằng sát khí.
Đám người Triệu Vô Cực cũng không ham chiến, quay đầu chạy cực kì dứt khoát, vừa chạy vừa lẩm bẩm: "Thế tử ơi thế tử, lão Triệu chỉ có thể giúp thế tử có vậy. Tiếp theo thế tử phải dựa vào chính mình thôi".
Bị đám Triệu Vô Cực quấy rối một trận, quân Sóc đã đầy rẫy thương binh, sức cùng lực kiệt. Những người còn lại gắng gượng vượt qua sông, lũ lượt nằm rũ dưới đất, vội vã rút gai băng bó vết thương.
Trên một cây đại thụ trong rừng, một đôi mắt như chim ưng lẳng lặng nhìn chằm chằm đám quân Sóc này. Đệ nhất dũng sĩ Thác Bạt Hồng Liệt của người Sơn Dương, mình khoác da hổ ngồi trên cành cây, con ngươi màu lục nhạt loé ánh sáng lạnh như mắt sói, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười dữ tợn, lẩm bẩm nói: "Hoan nghênh tới bãi săn Sơn Dương".
Không có thời gian đi tìm nơi xa hơn, đại bộ phận quân Sóc đều chọn một chỗ nước cạn dưới hạ nguồn qua sông. Nói là chỗ nước cạn nhưng thực ra cũng không cạn lắm, chỗ nông không quá đầu gối, chỗ sâu lại ngập ngang vai. Không có đủ khoảng cách để chảy chậm lại, thác nước chảy tới đây vẫn còn có lực va đập tương đối mạnh.
Quân Sóc không hổ là quân chính quy, hàng ngàn người qua sông vẫn rất trật tự. Một bộ phận huyền tiễn xạ thủ đi trước, sau khi qua sông lập tức lập tiễn trận đề phòng kẻ thù từ rừng núi đối diện nhân cơ hội tập kích. Quan binh châu phủ thông thường qua sông theo sau, một bộ phận huyền tiễn xạ thủ đoạn hậu, lấy quân lính qua sông làm tâm, bày ra tiễn trận hình nửa vòng tròn, toàn bộ mũi tên hướng ra ngoài để phòng bị đánh lén.
Chỉ sau thời gian uống hết chén trà, nhóm huyền tiễn xạ thủ đầu tiên đã qua sông. Quan quân châu phủ lập tức chia làm từng tiểu đội bắt đầu qua sông. Đi tới giữa sông, đột nhiên có quân sĩ ngạc nhiên lầm bầm một câu: "Ở đâu mà lắm cỏ thế, vướng tay vướng chân thật".
Một đô úy nghiêm mặt, giơ tay lên đang chuẩn bị quát mắng, lại phát hiện trên bàn tay vừa giơ lên có vướng mấy sợi cỏ nước vừa dài vừa nhỏ. Hắn biến sắc, lại nhìn mặt nước phụ cận, không biết từ khi nào đã có rất nhiều cỏ nước trôi lập lờ trên mặt nước. Toàn bộ số cỏ nước này đều trôi từ thượng nguồn xuống, xanh mơn mởn, dài thườn thượt, vừa nhỏ vừa mềm, nhanh chóng lao xuống theo dòng nước chảy xiết. Đến chỗ nước cạn, tốc độ nước chảy chậm lại, cỏ nước liền im lặng quấn vào chân vào người và cả vào... đao của quân Sóc đang qua sông.
Gã đô úy này bực bội gạt cỏ nước trên tay chuẩn bị đi tiếp, lại phát hiện cỏ nước xuôi dòng càng ngày càng nhiều, nhanh chóng quấn đầy trên người trên chân mình. Giống như mặc bộ váy màu lục mà các cô gái nước Sóc yêu thích, bước chân vướng víu, hắn chỉ có thể bước những bước ngắn trên nền đá trơn trượt một cách rất "e lệ".
Chỉ một lát sau đã có hơn mười người ngã xuống.
Có sĩ quan cảm thấy không ổn, đang định nhắc nhở, ngẩng đầu lại phát hiện rất nhiều dị vật đen sì sì từ thượng nguồn trôi xuống tiếp. Dòng nước chảy xiết, những dị vật màu đen trôi nổi này nhanh chóng trôi đến trước mặt quân Sóc. Sau khi thấy rõ những dị vật này rốt cuộc là thứ gì, quan binh quân Sóc trợn trừng hai mắt, hít mạnh một hơi, muốn khóc mà không khóc được.
Mẹ ơi! Thứ... thứ này đúng là đáng chết!
Những thứ trôi từ thượng nguồn xuống này không ngờ lại là những bụi gai mọc đầy gai nhọn.
Những bụi gai này dài mà cứng rắn, mọc đầy gai nhọn hoắt, như nước cây lang nha bổng được sức đẩy của dòng nước kéo đến đập thẳng vào quân Sóc.
Quan binh quân Sóc bị cỏ nước cuốn lấy tay chân, chạy không được, tránh không xong, đành phải trơ mắt nhìn gai nhọn trên những bụi gai đâm vào thân thể mình.
Nhất thời máu nhuộm mặt sông, tiếng gào, tiếng kêu hoà lẫn tiếng sĩ quan ra lệnh.
"Bình tĩnh, không được rối loạn!"
Đội trưởng đội huyền tiễn ra sức quát hét, nhưng lúc này đâu còn có ai nghe hắn? Quân Sóc chen chúc nhau, người nào cũng muốn nhanh chóng lên bờ, tránh xa những bụi gai đáng sợ này, vô số kẻ bị giẫm đạp đẩy ngã, tình cảnh cực kì hỗn loạn.
Xạ thủ huyền tiễn dù sao cũng có công lực thâm hậu, gặp nguy không loạn. Sau khi cố gắng quát mắng quan quân giữa sông không có hiệu quả, đội huyền tiễn nhanh chóng chỉnh đốn đội hình, những mũi tên lóe sáng đồng loạt ngắm vào một tảng đá lớn lồi ra trên phía thượng nguồn.
Trên tảng đá đó, mấy người đang không ngừng ném những bụi gai vừa chặt được xuống nước với vẻ mặt vui sướng.
"Ta ném, ta ném, ta ném ném ném, ném chết các ngươi". Hai tay Trâu Tiểu Tam đã bị gai đâm rách mấy chỗ nhưng vẫn không hề để ý, không ngừng ném những cành gai xuống nước. Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của quân Sóc dưới hạ nguồn, thậm chí hắn còn muốn hát một bài dân ca để biểu đạt tâm tình vui vẻ của mình.
Mấy người này đang ném rất vui sướng, quá mức quên mình, nhất thời quên cả ẩn giấu hành tung, bị các xạ thủ trọng tiễn tinh mắt phát hiện.
"Bọn chúng ở đó!" Đội trưởng đội huyền tiễn hạ lệnh: "Phía trên, lệch phải, bắn tên!"
Các xạ thủ trọng tiễn hành động đều tăm tắp. Vừa dứt lời, mấy chục mũi trọng tiễn phóng lên cao, sau khi hơi dừng lại ở điểm cao nhất của tầm bắn liền mang theo tiếng xé gió thê lương, nặng nề lao xuống đám người trên tảng đá lớn.
"Chạy!" Trâu Tiểu Tam biết lợi hại, sao dám ngăn cản, hét lớn một tiếng, ném cành gai trên tay rồi vội vã quay đầu bỏ chạy. Mấy người còn lại hành động cũng không chậm, vận khí đỏ bừng mặt, trong tình thế cấp bách, khinh công phát huy đến tột độ, chạy một mạch không quay đầu lại.
Vù vù vù! Trọng tiễn từ trên cao lao xuống, thế không thể đỡ. Từng mũi trọng tiễn cắm vào tảng đá cứng rắn. Tảng đá lớn các thám báo Hắc Vân kị vừa đứng trong nháy mắt đã bị bắn thành con nhím.
Triệu Vô Cực nằm bò trên vách núi phía sau đội trọng tiễn, im lặng nhìn đối phương giơ cung bắn. Vô số mũi trọng tiễn bắn về phía đám người Trâu Tiểu Tam, khóe miệng Triệu Vô Cực lộ nụ cười xấu xa, hắn chờ thời khắc này đã lâu rồi.
Thời cơ không nắm là mất, Triệu Vô Cực gầm lên: "Đập cho ta!"
Các thám báo đã chuẩn bị từ lâu, giơ những tảng đá to bằng cái thớt lên đập ầm ầm xuống đội huyền tiễn dưới vách núi. Còn có mấy người hì hục lăn một tảng đá còn to hơn con trâu từ chỗ gần đó đến, hợp lực đẩy xuống dưới vách núi.
Đám xạ thủ trọng tiễn vừa bắn ra một loạt tên, đang ở thời khắc lúng túng nhất của một xạ thủ, tuy có cung nhưng không có tên. Mắt thấy những tảng đá lớn lăn xuống như mưa, đám xạ thủ vội vã rút tên giương cung, nhưng đâu kịp, mũi tên còn chưa ra khỏi bao đựng tên thì trên đầu đã có thêm một lỗ thủng.
Một tảng đá rất lớn mang theo bụi đất cuồn cuộn từ trên vách núi lăn xuống, như một chiếc chiến xa to lớn ầm ầm nghiền qua xé tan tiễn trận của đối phương.
Xạ thủ trọng tiễn không có tên cũng giống như lợn rừng bị nhổ răng, trở thành cá nằm trên thớt, nhất thời bị đập vứt mũ quăng giáp, ôm đầu chạy tán loạn.
Đám người Triệu Vô Cực ném sướng tay, vớ được tảng nào ném tảng đấy, ném hết đá to đến đá nhỏ, ném hết đá nhỏ đến đá vụn. Triệu Vô Cực đưa tay sờ, há hốc mồm, xung quanh trống rỗng, đừng nói là đá, dù là cây cỏ cũng không còn.
Thấy mưa đá ngớt dần, đội trưởng đội huyền tiễn nhân cơ hội rút tên giương cung đứng lên đầu tiên, ngắm lên vách núi bắt đầu phản kích. Ngày càng nhiều xạ thủ không bị đập chết vùng vẫy đứng lên gia nhập đội ngũ phản kích. Bọn chúng nhiều lần bị trêu chọc, hận đám người trên vách núi thấu xương, lúc này ôm hận mà bắn, mũi tên nào cũng đằng đằng sát khí.
Đám người Triệu Vô Cực cũng không ham chiến, quay đầu chạy cực kì dứt khoát, vừa chạy vừa lẩm bẩm: "Thế tử ơi thế tử, lão Triệu chỉ có thể giúp thế tử có vậy. Tiếp theo thế tử phải dựa vào chính mình thôi".
Bị đám Triệu Vô Cực quấy rối một trận, quân Sóc đã đầy rẫy thương binh, sức cùng lực kiệt. Những người còn lại gắng gượng vượt qua sông, lũ lượt nằm rũ dưới đất, vội vã rút gai băng bó vết thương.
Trên một cây đại thụ trong rừng, một đôi mắt như chim ưng lẳng lặng nhìn chằm chằm đám quân Sóc này. Đệ nhất dũng sĩ Thác Bạt Hồng Liệt của người Sơn Dương, mình khoác da hổ ngồi trên cành cây, con ngươi màu lục nhạt loé ánh sáng lạnh như mắt sói, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười dữ tợn, lẩm bẩm nói: "Hoan nghênh tới bãi săn Sơn Dương".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.